Quyển 3 - Chương 69: Kết thúc.
Bắc Đường
08/07/2016
"Chị Tiểu Tà. Chị làm gì ở đây vậy?" Ly Mạt ngồi xổm ở trong phòng của
Phượng Lại, nhìn Phượng Lại Tà đã thay áo cưới màu trắng, kinh ngạc
hỏi.
"Hả? Không có, không có gì." Đôi tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà, dừng ngay động tác lại, trong lòng đã sớm giăng đầy mây đen.
Hạnh phúc đột nhiên rơi xuống đầu, làm cho cô không kịp ứng phó.
Lại nhân dịp Lễ Chúc Mừng của Ma giới tổ chức lễ cầu hôn hoành tráng thế này, đã làm cô leo lên vị trí no. 1 của Ma giới, chẳng những chiếm lĩnh vị trí Đệ Nhất dienndanlequi''don;; Mỹ Nhân của Ma giới, còn ma xui quỷ khiến lấy được sự chấp thuận của Thượng Đế, hôn lễ của bọn họ, có Thượng Đế tới làm chứng. Nếu chỉ nói như vậy, cô có lẽ còn có thể cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng điều làm cô bực mình đó chính là…
Bàn tay nhỏ bé vén rèm cửa sổ lên, cô nhìn ra phía vườn hoa, một nhóm người đứng đông nghịt, mây đen trong lòng cô, đã thay đổi thành sấm sét vang dội.
Lại nói, Lại đã tách ra khỏi Ma giới rồi, vậy tại sao người đứng đầu của Ma giới, hoàng tử, Quý tộc, còn phải rối rít chạy đến tận đây tham gia hôn lễ của bọn cô? Thì ra bản chất của bọn họ đều thích tham gia những hoạt động náo nhiệt như vậy?
Còn nữa!
Ai nói cho cô biết, tại sao cả quân đoàn Ma Thú cũng tới đây được không, mắt thấy Tiểu K đầy nhiệt tình chỉ huy những con Ma Thú dữ tợn xếp thành hàng, cô quả thật rất muốn xông lên đánh nó một trận, cô đã nói rồi, nó có thể có chút nhân phẩm dienndanlequi''don;;
được không, cho dù đây chỉ là mấy trăm con thỏ trắng nhỏ bé, thì nó cũng được coi là Ma Thú.
Nếu có người nhát gan không cẩn thận đi ngang qua, thấy một đám Ma Thú hung hãn như vậy, chẳng phải là sẽ sợ đến hồn bay phách tán hay sao? Cô muốn kết hôn, không phải muốn đi đánh nhau, có thể làm cho đáng yêu một chút có được hay không?
Còn nữa! Tại sao thiên sứ và bộ tộc Vũ Linh lại có thể bay tới bay lui ở trên bầu trời nhà cô, trong tay mỗi người thậm chí còn cầm một chùm bóng bay màu hồng phấn. . . . . . Bọn họ nghĩ mình là thần tình yêu Cupid chắc? Mặc dù hôm nay hai giới đã định ra khế ước, xét ở phương diện nào đó
mà nói cũng coi là Hóa Thù Thành Bạn rồi, nhưng bọn họ cũng không thể nào trở nên thân thiết với nhau nhanh đến thế được.
Nhìn! Nhìn! Cô thấy được một nam nhân thiên sứ đang theo đuổi mỹ nữ của bộ tộc Vũ Linh mãi không buông.
Cho dù cô không có ý kiến về việc hắn tan gái, nhưng hắn có thể thay đổi địa điểm được không, đây là hôn lễ của cô, không phải nơi để hắn thể hiện tình cảm.
"K! Đây là cái gì?" Tại sao trong bể bơi nhà bọn họ lại có nhiều sinh vật không rõ hình thù thế kia?
"Đại Bạch!" Cô cắn răng nhỏ giọng kêu.
Bạch Hổ lười biếng từ trên mặt đất đứng lên, hết sức buồn bực lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn bóng hình của chính mình đã bị vật gì đó làm mờ đi trên mặt nước.
"Ngươi có muốn ăn cá không? Rất tươi đó nha." Híp mắt nhìn bộ tộc Nhân Ngư đang nghịch nước ở trong hồ bơi nhà mình, Phượng Lại Tà tà ác nhìn Đại Bạch cười một tiếng.
"Gào!!" Rất dễ nhận thấy, Đại Bạch do bị giày vò một buổi sáng nên tâm tình lúc này cũng rất buồn bực, nóng lòng tìm được nơi để phát tiết. . . . . .
"A. Chị Tiểu Tà, bọn chị đang nói chuyện gì vậy?" Ly Mạt không rõ chân tướng chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé cầm lên một cái chuông cỡ đại từ trên bàn trang điểm, vui vẻ mỉm cười đi tới trước mặt Bạch Hổ.
"Đại Bạch, chị Tiểu Tà sẽ cưỡi ngươi, cho nên ta sẽ tân trang lại cho ngươi nha." Hoàn toàn không thấy nét mặt xấu hổ muốn chết của Đại Bạch, Ly Mạt thắt nơ con bướm lên cổ của nó.
Một con Bạch Hổ dũng mãnh, đột nhiên lại có tạo hình quái dị như vậy.
Nó là một con Bạch Hổ, một con Bạch Hổ oai phong, nó là giống đực đó nha, vị tiểu công chúa của Tây Phương huyết tộc này, không cần hủy hoại hình tượng của nó đến vậy chứ.
Đại Bạch, đang khóc không ra nước mắt.
"Khụ khụ, Đại Bạch, nhìn ngươi như vậy thật đáng yêu. " Cố nén cười, Phượng Lại Tà không hề có chút đồng cảm nhìn Đại Bạch như sắp khóc, lập tức rước lấy một ánh mắt xem thường.
"Tiểu Tà!! Em đã khỏe lại rồi!" Cửa phòng bị đẩy ra, Long Toa Toa mặc bộ đầm màu trắng mang theo nụ cười ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt cô, nhìn quần áo của Phượng Lại Tà, cô nhíu nhíu mày, đóng cửa phòng lại.
"Muộn rồi, bên ngoài mọi người đang chờ đấy." Rất thuần thục, Long Toa Toa cởi tóc đuôi ngựa của Phượng Lại Tà ra, đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt trên tóc của cô.
"Này! Toa Toa, chị có thể nhẹ một chút được hay không, đó là tóc của em, tóc dính với da đầu đó nha." Lúc này thì Toa Toa giống y chang mẹ kế của Bạch Tuyết, quyết liệt muốn gả phắt cô đi.
Chị biết mà, Tiểu Tà em chậm chạp quá, tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ em đó." Long Toa Toa tự nhiên vội vàng.
"Vậy kệ bọn họ đi, cũng không phải là em mời bọn họ tới." Thiếp mời cô phát ra tổng cộng không hơn mười cái, tại sao bây giờ lại có tới hàng vạn người tham gia, chẳng lẽ bây giờ Ma giới rất rảnh rỗi?
"Hì hì, đương nhiên là vì em và bá tước Phượng Lại, không đúng, là do Phượng Lại muốn kết hôn, hai người là nhân vật nổi tiếng trong Ma giới đó nha." Long Toa Toa hào hứng nói xong, Phượng Lại rời khỏi Ma giới thoải mái tháo xuống thân phận bá tước của Đông Phương Huyết tộc, hiện tại gọi hắn là bá tước có vẻ không thích hợp cho lắm.
Thế nhưng Phượng Ca vẫn để lại phủ bá tước cho hắn, quản gia bày tỏ rằng hắn đã quen với cuộc sống ở Ma giới, nên sẽ tiếp tục ở trong phủ bá Tước, chờ đợi Phượng Lại và Tiểu Tà trở về.
"Nổi tiếng." Phượng Lại Tà cảm thấy hôn lễ của cô trở thành đề tài để công chúng bàn tán, có chút kích động, cô hi vọng cô cùng Lại, hoàn thành hôn lễ trước mặt những bằng hữu của mình, không phải để lấy lòng mọi người, chỉ là…
Thấy người bên ngoài càng ngày càng nhiều, đoán chừng nguyện vọng của cô là không thể nào thực hiện.
"Em còn tưởng rằng hôn lễ sẽ rất đơn giản, dù sao cũng chỉ có ba ngày." Ba ngày đủ để làm gì chứ? Cô cũng rất kinh ngạc, Tiểu K từ đâu mà biến ra nhiều đồ như vậy, như là đã sớm có chuẩn bị.
Ha ha, em thật là kỳ quái, người ta kết hôn đều hy vọng càng long trọng càng tốt, em thì lại ngại phiền toái." Long Toa Toa không khỏi than nhẹ, khách khứa bên ngoài, tùy tiện kéo ra ngoài cũng có thể hù chết người. Toàn bộ vua của các tộc ở Ma giới đều đến đông đủ cả, ngũ Đại thiên sứ cũng xuất hiện, chỉ trừ Michael và Thượng Đế còn chưa thấy xuất hiện, cả Thiên giới để đã tới. Mà Ma giới càng khoa trương hơn nữa, thậm chí còn chạy đến đưa tin, bảo vật quý hiếm từng cái từng cái một được đưa tới để chúc phúc cho hôn lễ, nếu như không phải là cô biết Phượng Lại đã rút lui ra khỏi Ma giới, cô hoài nghi rằng có phải Lucifer đã nhường lại vị trí người đứng đầu Ma giới rồi hay không, nếu không thì những người này tại sao lại phải ra sức lấy lòng của Phượng Lại đến vậy.
"Em cảm thấy đầu mình đang rối rắm cả lên vậy." Nếu như Long Toa Toa biết được cô chưa hề có ý định kết hôn, cô ấy có xông lên bóp chết mình hay không? Cô kết hôn với ai là việc của cô, không phải là để diễn trò, nhiều người đến dự như vậy, cô nghĩ thậm chí cô còn chưa biết tên của bọn họ.
"Không cần phải như vậy, chị không nghĩ tới Phượng Lại sẽ lãng mạn như vậy, lại có thể mời Thượng Đế chủ trì hôn lễ." Thượng Đế là ai chứ, cô ngay cả vua còn chưa có gặp qua nha.
"A." Phượng Lại Tà bất đắc dĩ thở dài, cách làm của Lại quả thật khiến cho cô bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Lại là một người cực kỳ khiêm tốn, thế nhưng cô biết mình sai rồi, Phượng Lại tuyệt đối là loại người đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì luôn làm cho người khác phải kinh ngạc, quả thật đã cho cô mở rộng tầm mắt.
Đoán chừng trên trời dưới đất, người của Ma giới lẫn Thiên giới, không có một người nào không biết Phượng Lại Tà cô, sắp kết hôn với bá tước Phượng Lại.
"Toa Toa, chuẩn bị xong rồi chứ?" Bên ngoài phòng, vang lên giọng nói của Hàn Ngự.
"Ra ngay ra ngay!" Cuối cùng tô thêm chút son ở trên môi của Phượng Lại Tà, Long Toa Toa hài lòng nhìn thành quả của mình. Lấy mảnh lụa khảm ngọc ở bên cạnh, nhẹ nhàng đeo vào trên đầu của Tiểu Tà.
"Tiểu Tà, em thật là xinh đẹp." Long Toa Toa kinh ngạc tán thưởng.
"Em là mỹ nữ ngại ngùng." Phượng Lại Tà cố ra vẻ ảo não trả lời, làm Long Toa Toa sững sờ, ngay sau đó thở phì phò trợn mắt nhìn Tiểu Tà một cái.
"Hôm nay em là cô dâu, tốt nhất nên thành thật một chút đi."
"Vâng." Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu một cái. Không phải chỉ cần giống Mona Lisa sao? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Mỉm cười, mỉm cười.
Bỗng bóng dáng khoác lên mình bộ Tuxedo màu trắng xuất hiện, Phượng Lại đứng ở trước mặt mọi người, mang theo vẻ mặt ôn hòa, đi về phía các khách mời đang đứng gật đầu chào mừng.
"Chúc mừng ngài." Đệ Nhị đi tới bên cạnh hắn mang theo vẻ mặt chân thành chúc phúc.
"Cám ơn." Phượng Lại cười khẽ trả lời.
"Ngài đoán xem hôm nay đại nhân Lucifer có tới hay không?" Đệ Nhị mỉm cười hỏi.
"Ngươi thấy thế nào?" Phượng Lại không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ta cảm nhận được Gabriel sẽ đến." Đệ Nhị mập mờ đáp, nhưng Phượng Lại đã thấy rõ ý tứ của hắn, cười nhạt một tiếng, nói: "Đồng cảm."
Bỗng tia sáng ấm áp phủ xuống, từ trên bầu trời Michael xuất hiện trước mặt mọi người, ở phía sau hắn, là Thượng Đế, hai người chậm rãi đáp xuống mặt đất.
"Phượng Lại, ta giữ đúng lời hứa đến đây." Thượng Đế cười nhạt mở miệng.
"Đa tạ." Phượng Lại khách khí gật đầu một cái, Michael đứng một bên từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không hề lên tiếng.
"Cũng sắp đến giờ rồi, xin mời." Phượng Lại làm tư thế xin mời, dẫn đường cho Thượng Đế, phong cảnh hôn lễ tràn ngập ánh sáng ấm áp, mùi hoa thơm thoang thoảng, âm nhạc dễ nghe, mọi người sung sướng cười nói, tạo thành một cảnh tượng náo nhiệt.
"Đã đến lúc rồi, Phượng Lại, ngài có thể chuẩn bị một chút rồi." Đệ Nhị nói với vẻ đùa cợt vỗ vỗ bả vai của chú rể.
Phượng Lại nhún nhún vai.
Phi Vũ ngồi yên tại chỗ, nhìn cảnh vật trước mắt, buồn buồn uống ly rượu trong tay, đôi mắt quét qua mọi vật trước mắt, rất nhanh, hắn đã thấy được mục tiêu mà hắn muốn tìm.
"Hỏa Đế!" Một cước đá vào mông của Hỏa Đế đang nói chuyện cùng Sóc Ẩn, Phi Vũ hung hăng báo thù chuyện lần trước.
Bị tấn công đột ngột không có phòng ngự, Hỏa Đế ngay lập tức ngã ở trước mặt Sóc Ẩn, Sóc Ẩn xui xẻo bị ngã vào trong hồ bơi.
"Ồ! Ngươi nhìn hắn không thuận mắt thì nói sớm đi." Mắt thấy có người chịu khổ thay mình, trong lòng Hỏa Đế cực kỳ thỏa mãn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đang ửng đỏ của Phi Vũ.
"Ngươi! Nói linh tinh." Phi Vũ không ngờ được màn trả thù của hắn lại trúng vào Sóc Ẩn, hơn nữa nghe thấy giọng nói hả hê của tên Hỏa Đế kia, đã làm cho hắn nổi trận lôi đình.
"Trúng tim đen rồi chứ gì? Vậy ta không nói nữa." Hỏa Đế cười vô cùng gian trá.
Sóc Ẩn mang bộ mặt muốn giết người từ trong hồ bơi bước ra, cũng may Sóc Ly phản ứng nhanh, lấy khăn lau cho em mình, nếu không, hôn lễ này còn chưa bắt đầu, đã xuất hiện chuyện máu me rồi.
"Hỏa Đế." Nhìn Sóc Ẩn đang buồn bực không thôi bị Sóc Ly đưa đi, Phi Vũ trừng mắt về cái người đang nhởn nhơ trước mắt, đâu ngờ Hỏa Đế chỉ phất phất tay với hắn, sau đó đã nhanh chóng biến mất ở trong biển người.
Nói giỡn, hắn cũng không muốn ở trong hôn lễ của Phượng Lại Tà gây chuyện, nếu không với cái tính có thù tất báo của bạn họ, sau khi hôn lễ chấm dứt, hắn có thể ăn ngon ngủ yên hay không?
Bên này lửa chiến vừa mới được dập tắt, bên kia chiến tranh lại dấy lên một lần nữa.
"Ngươi không được tới đây!!" Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của một con Hắc Miêu truyền ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy hai cái bóng một đen một trắng từ trong đám người nhanh chóng xuyên qua.
Tiểu K chạy như điên, gào thét không ngừng, Tiểu Tiểu Bạch sau lưng lại không biết mệt, vui vẻ truy đuổi theo nó.
Đáng chết, cái tên Sí Viêm biến thái này.
Hôm nay là lễ ăn mừng cho việc Tiểu Tà đã tu thành chánh quả, để ăn mừng cho thời khắc thần thánh này, muốn cùng nó tới thiết lập tình hữu nghị.
"Nó không thể có tình hữu nghị với tên kia!"
"Các ngươi, chơi đủ chưa!" Một cước dẫm lên Tiểu K, một tay xốc Tiểu Tiểu Bạch lên, con ngươi lạnh lẽo của Phượng Lại đảo qua hai con vật nghịch ngợm ngay trước mắt, hai người lập tức ưỡn người lên thẳng tắp, không nhúc nhích.
Trong mắt của chủ nhân lóe lên tia uy hiếp, bọn họ có thể cảm nhận được.
Nhìn hai tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại, Phượng Lại mới ném bọn họ cho Kim Diện Ngân, bỏ lại một câu khiến hai người rợn cả tóc gáy:
"Không cần tốn người, dùng bọn họ thay thế."
Sau đó, Tiểu K và Tiểu Tiểu Bạch đáng thương bị Kim Diện Ngân chải chuốt lại.
Thời gian dần dần trôi qua, lúc hôn lễ sắp bắt đầu, sự xuất hiện của Lucifer đã trở thành tiêu điểm của mọi người, thế nhưng hắn chỉ thầm lặng xuất hiện, không tiếng động lôi kéo Gabriel thẹn thùng ở bên cạnh ngồi vào hàng ghế đầu tiên, bắt chéo chân, cùng với Thượng Đế thi trừng mắt.
Tia lửa tràn ngập trong không khí.
Bọn họ ngửi thấy mùi thuốc súng.
"Ngài chắc chắn đây là hôn lễ, mà không phải là một cuộc chiến tranh?" Đệ Nhị không nhịn được cảm thán, hai người vốn kỵ nhau như nước với lửa lại có thể đứng trên cùng một mảnh đất, thậm chí còn không hề đánh nhau, thật quá thần kỳ.
"Nếu quả thật có chuyện như vậy, ngươi sẽ trở thành vật hy sinh thứ nhất." Lạnh lùng ném một câu cho Đệ Nhị, Phượng Lại đã làm cho hắn cứng họng.
"Khụ khụ, cô dâu của ngài tới." Đệ Nhị ý thức được lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn thật đúng là trước sau như một.
Theo lời nói của Đệ Nhị, con ngươi Phượng Lại chuyển đến bóng người mỹ lệ, trong nháy mắt đáy mắt hắn tràn ngập si mê.
Thật là đẹp.
Quần lụa mỏng trắng như tuyết, giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
Tay nhận lấy đóa hoa xinh đẹp, Phượng Lại Tà vội vàng ngồi ở trên lưng của Bạch Hổ, bên cạnh là Long Toa Toa nhìn cô đang tiến lại gần chồng của mình.
"Oa!" Mọi người sau khi chứng kiến được vẻ đẹp của Phượng Lại Tà đều phát ra thanh âm thán phục, tất cả mọi người đều biết là cô đẹp, nhưng không biết rằng cô lại có thể đẹp đến như vậy.
"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Thượng Đế cười nhạt một tiếng, nhắc nhở mọi người đang đờ đẫn cả ra.
Lời Thượng Đế vừa dứt, hôn lễ trăm năm khó gặp này, chính thức mở màn.
Âm nhạc du dương phiêu đãng ở trong không khí, hai bóng hình bé nhỏ một đen một trắng bay lơ lửng ở giữa không trung nắm hai bên tấm lụa mỏng của Phượng Lại Tà.
Bạch Hổ từng bước từng bước chậm chạp đi tới, cánh hoa bay múa trong không trung, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô từng bước từng bước một đi tới bên cạnh người đàn ông duy nhất của cô.
Một bước cuối cùng, cô đi tới bên cạnh hắn, tay của hắn ôm lấy cô từ trên lưng của Bạch Hổ, bốn mắt chạm nhau, trong thời khắc này thời gian như ngừng lại.
"Tiểu Tà, em thật là đẹp." Khóe môi của Phượng Lại nhếch lên vẻ si mê lưu luyến, nhìn người sắp trở thành vợ của hắn, trong lòng hắn ngập tràn hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ của hắn, cô có chút ngại ngùng.
Hai người bọn họ nhìn nhau không dứt, giống như cả thế gian chỉ còn lại hai người, mãi cho đến khi Đệ Nhị đứng một bên khẽ ho một tiếng, bọn họ mới bừng tỉnh trở lại.
Hai người sóng vai bên nhau, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Đế đứng trên bục.
Hôn lễ cứ như vậy bắt đầu.
Cũng giống như các hôn lễ khác, quá trình giống nhau, thề nguyện giống nhau, nguyện ý giống nhau,
Đệ Nhị đưa lên một cặp nhẫn rực rỡ, từ lúc này trở đi, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh nhau.
Không ai, không người nào có thể chia rẽ bọn họ.
"Bây giờ, ngươi có thể hôn cô dâu." Sau khi Thượng Đế nó xong câu cuối cùng, thiên sứ từ trên không trung thả xuống cánh hoa chúc phúc.
Phượng Lại giang rộng vòng tay, hạnh phúc ôm Tiểu Tà vào lòng, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào từng tấc da thịt trên mặt cô, hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi kiều diễm đỏ mọng của cô.
Hoan hô, chúc phúc, trong thời khắc này vang lên khắp nơi.
"Tiểu Tà, anh yêu em." Buông bờ môi của cô ra, hắn dịu dàng thì thầm ở bên tai cô, làm cô mắc cỡ má đỏ bừng cả lên.
"Em cũng yêu anh. Kể từ giây phút đầu tiên được gặp anh, cho tới bây giờ cũng vậy."
Khi tiếng chuông chúc phúc vang lên, tiếng cười nói rộn vang, tạo nên khung cảnh tràn ngập hạnh phúc.
Trong lúc mọi người mải mê chúc phúc, Phượng Lại Tà rúc vào trong ngực Phượng Lại vui vẻ mỉm cười.
Phượng Ca xuyên qua biển người đi tới trước mặt hai người, từ trong người lấy ra một hộp gấm xinh đẹp, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền nạm đá quý màu tím, mỹ lệ khác thường.
"Tặng cho em, hi vọng em có thể đeo nó, rất quý đó nha." Phượng Ca cười cười nói.
Phượng Lại Tà cảm ơn hắn, đáy mắt Phượng Lại thoáng qua nét gì đó, lấy dây chuyền ra khỏi hộp.
"Anh đeo lên giúp em." Nói xong hắn liền kéo Phượng Lại Tà đi, đá quý màu tím tản ra ánh sáng xinh đẹp, đeo lên làn da trắng nõn của cô càng thêm phần mỹ lệ.
"Cám ơn." Tiểu Tà cong lên nụ cười xinh đẹp hướng về phía Phượng Ca nói cám ơn, Phượng Ca cười cười không nói gì, chúc phúc cho hai người rồi lui xuống.
Hắn đi tới bên cạnh cây đại thụ, đôi tay ôm ngực nhìn hai người bọn họ tràn ngập hạnh phúc, đáy mắt thoáng qua vẻ khổ sở, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa xôi, khẽ nói.
"Phượng Tê, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ vĩnh viễn được ở bên cạnh cô ấy, ngươi cảm nhận được chứ?"
Truyền thuyết về đứa con cấm kỵ, sau khi chết, linh hồn của bọn họ sẽ hóa thành viên đá quý màu tím, tồn tại vĩnh viễn, sẽ không bị thời gian làm mòn, sẽ không bị tro bụi che giấu tia sáng rực rỡ, vĩnh viễn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp. Mười năm sau cậu bé Phượng Tê trưởng thành, hắn có một người cha tuấn mỹ và một người mẹ tuyệt sắc, bọn họ đẹp đến nỗi làm cho người khác than vãn. Hắn có đôi mắt màu hổ phách, cha hắn nói, mẹ của hắn trước kia cũng thế. Hắn rất kỳ quái, tên của mình tại sao lại giống với vị huyết chủ đã mất tích hơn mười năm trước của Đông Phương Huyết tộc chứ, cha hắn nói cho hắn biết, đó là một người rất ưu tú, hắn và cha là bằng hữu của nhau, nhưng vì lý do nào đó hắn lại rời đi, không nói cho ai biết, cha vì tưởng niệm hắn, nên mới đặt tên cho hắn là Phượng Tê. Đối với sự việc này, hắn không để ý cho lắm, thế nhưng, em gái sắp ra đời của hắn nên đặt tên thế nào đây? Mẹ đã mang thai sáu tháng rồi, chú Đệ Nhị nói cho hắn biết, lần mang thai này của mẹ có thể là con gái, đứa bé sắp trở thành em gái của hắn. Hắn rất chờ mong, mong đợi em gái của hắn được sinh ra. Nếu như có thể được, hắn hi vọng có thể giao nhiệm vụ đặt tên em cho hắn, bởi vì hắn đã nghĩ xong tên cho em gái mình đó là Phượng Lại Huân.
"Tiểu Huân Huân."
--- ------oOo------- HOÀN....
"Hả? Không có, không có gì." Đôi tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà, dừng ngay động tác lại, trong lòng đã sớm giăng đầy mây đen.
Hạnh phúc đột nhiên rơi xuống đầu, làm cho cô không kịp ứng phó.
Lại nhân dịp Lễ Chúc Mừng của Ma giới tổ chức lễ cầu hôn hoành tráng thế này, đã làm cô leo lên vị trí no. 1 của Ma giới, chẳng những chiếm lĩnh vị trí Đệ Nhất dienndanlequi''don;; Mỹ Nhân của Ma giới, còn ma xui quỷ khiến lấy được sự chấp thuận của Thượng Đế, hôn lễ của bọn họ, có Thượng Đế tới làm chứng. Nếu chỉ nói như vậy, cô có lẽ còn có thể cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng điều làm cô bực mình đó chính là…
Bàn tay nhỏ bé vén rèm cửa sổ lên, cô nhìn ra phía vườn hoa, một nhóm người đứng đông nghịt, mây đen trong lòng cô, đã thay đổi thành sấm sét vang dội.
Lại nói, Lại đã tách ra khỏi Ma giới rồi, vậy tại sao người đứng đầu của Ma giới, hoàng tử, Quý tộc, còn phải rối rít chạy đến tận đây tham gia hôn lễ của bọn cô? Thì ra bản chất của bọn họ đều thích tham gia những hoạt động náo nhiệt như vậy?
Còn nữa!
Ai nói cho cô biết, tại sao cả quân đoàn Ma Thú cũng tới đây được không, mắt thấy Tiểu K đầy nhiệt tình chỉ huy những con Ma Thú dữ tợn xếp thành hàng, cô quả thật rất muốn xông lên đánh nó một trận, cô đã nói rồi, nó có thể có chút nhân phẩm dienndanlequi''don;;
được không, cho dù đây chỉ là mấy trăm con thỏ trắng nhỏ bé, thì nó cũng được coi là Ma Thú.
Nếu có người nhát gan không cẩn thận đi ngang qua, thấy một đám Ma Thú hung hãn như vậy, chẳng phải là sẽ sợ đến hồn bay phách tán hay sao? Cô muốn kết hôn, không phải muốn đi đánh nhau, có thể làm cho đáng yêu một chút có được hay không?
Còn nữa! Tại sao thiên sứ và bộ tộc Vũ Linh lại có thể bay tới bay lui ở trên bầu trời nhà cô, trong tay mỗi người thậm chí còn cầm một chùm bóng bay màu hồng phấn. . . . . . Bọn họ nghĩ mình là thần tình yêu Cupid chắc? Mặc dù hôm nay hai giới đã định ra khế ước, xét ở phương diện nào đó
mà nói cũng coi là Hóa Thù Thành Bạn rồi, nhưng bọn họ cũng không thể nào trở nên thân thiết với nhau nhanh đến thế được.
Nhìn! Nhìn! Cô thấy được một nam nhân thiên sứ đang theo đuổi mỹ nữ của bộ tộc Vũ Linh mãi không buông.
Cho dù cô không có ý kiến về việc hắn tan gái, nhưng hắn có thể thay đổi địa điểm được không, đây là hôn lễ của cô, không phải nơi để hắn thể hiện tình cảm.
"K! Đây là cái gì?" Tại sao trong bể bơi nhà bọn họ lại có nhiều sinh vật không rõ hình thù thế kia?
"Đại Bạch!" Cô cắn răng nhỏ giọng kêu.
Bạch Hổ lười biếng từ trên mặt đất đứng lên, hết sức buồn bực lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn bóng hình của chính mình đã bị vật gì đó làm mờ đi trên mặt nước.
"Ngươi có muốn ăn cá không? Rất tươi đó nha." Híp mắt nhìn bộ tộc Nhân Ngư đang nghịch nước ở trong hồ bơi nhà mình, Phượng Lại Tà tà ác nhìn Đại Bạch cười một tiếng.
"Gào!!" Rất dễ nhận thấy, Đại Bạch do bị giày vò một buổi sáng nên tâm tình lúc này cũng rất buồn bực, nóng lòng tìm được nơi để phát tiết. . . . . .
"A. Chị Tiểu Tà, bọn chị đang nói chuyện gì vậy?" Ly Mạt không rõ chân tướng chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé cầm lên một cái chuông cỡ đại từ trên bàn trang điểm, vui vẻ mỉm cười đi tới trước mặt Bạch Hổ.
"Đại Bạch, chị Tiểu Tà sẽ cưỡi ngươi, cho nên ta sẽ tân trang lại cho ngươi nha." Hoàn toàn không thấy nét mặt xấu hổ muốn chết của Đại Bạch, Ly Mạt thắt nơ con bướm lên cổ của nó.
Một con Bạch Hổ dũng mãnh, đột nhiên lại có tạo hình quái dị như vậy.
Nó là một con Bạch Hổ, một con Bạch Hổ oai phong, nó là giống đực đó nha, vị tiểu công chúa của Tây Phương huyết tộc này, không cần hủy hoại hình tượng của nó đến vậy chứ.
Đại Bạch, đang khóc không ra nước mắt.
"Khụ khụ, Đại Bạch, nhìn ngươi như vậy thật đáng yêu. " Cố nén cười, Phượng Lại Tà không hề có chút đồng cảm nhìn Đại Bạch như sắp khóc, lập tức rước lấy một ánh mắt xem thường.
"Tiểu Tà!! Em đã khỏe lại rồi!" Cửa phòng bị đẩy ra, Long Toa Toa mặc bộ đầm màu trắng mang theo nụ cười ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt cô, nhìn quần áo của Phượng Lại Tà, cô nhíu nhíu mày, đóng cửa phòng lại.
"Muộn rồi, bên ngoài mọi người đang chờ đấy." Rất thuần thục, Long Toa Toa cởi tóc đuôi ngựa của Phượng Lại Tà ra, đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt trên tóc của cô.
"Này! Toa Toa, chị có thể nhẹ một chút được hay không, đó là tóc của em, tóc dính với da đầu đó nha." Lúc này thì Toa Toa giống y chang mẹ kế của Bạch Tuyết, quyết liệt muốn gả phắt cô đi.
Chị biết mà, Tiểu Tà em chậm chạp quá, tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ em đó." Long Toa Toa tự nhiên vội vàng.
"Vậy kệ bọn họ đi, cũng không phải là em mời bọn họ tới." Thiếp mời cô phát ra tổng cộng không hơn mười cái, tại sao bây giờ lại có tới hàng vạn người tham gia, chẳng lẽ bây giờ Ma giới rất rảnh rỗi?
"Hì hì, đương nhiên là vì em và bá tước Phượng Lại, không đúng, là do Phượng Lại muốn kết hôn, hai người là nhân vật nổi tiếng trong Ma giới đó nha." Long Toa Toa hào hứng nói xong, Phượng Lại rời khỏi Ma giới thoải mái tháo xuống thân phận bá tước của Đông Phương Huyết tộc, hiện tại gọi hắn là bá tước có vẻ không thích hợp cho lắm.
Thế nhưng Phượng Ca vẫn để lại phủ bá tước cho hắn, quản gia bày tỏ rằng hắn đã quen với cuộc sống ở Ma giới, nên sẽ tiếp tục ở trong phủ bá Tước, chờ đợi Phượng Lại và Tiểu Tà trở về.
"Nổi tiếng." Phượng Lại Tà cảm thấy hôn lễ của cô trở thành đề tài để công chúng bàn tán, có chút kích động, cô hi vọng cô cùng Lại, hoàn thành hôn lễ trước mặt những bằng hữu của mình, không phải để lấy lòng mọi người, chỉ là…
Thấy người bên ngoài càng ngày càng nhiều, đoán chừng nguyện vọng của cô là không thể nào thực hiện.
"Em còn tưởng rằng hôn lễ sẽ rất đơn giản, dù sao cũng chỉ có ba ngày." Ba ngày đủ để làm gì chứ? Cô cũng rất kinh ngạc, Tiểu K từ đâu mà biến ra nhiều đồ như vậy, như là đã sớm có chuẩn bị.
Ha ha, em thật là kỳ quái, người ta kết hôn đều hy vọng càng long trọng càng tốt, em thì lại ngại phiền toái." Long Toa Toa không khỏi than nhẹ, khách khứa bên ngoài, tùy tiện kéo ra ngoài cũng có thể hù chết người. Toàn bộ vua của các tộc ở Ma giới đều đến đông đủ cả, ngũ Đại thiên sứ cũng xuất hiện, chỉ trừ Michael và Thượng Đế còn chưa thấy xuất hiện, cả Thiên giới để đã tới. Mà Ma giới càng khoa trương hơn nữa, thậm chí còn chạy đến đưa tin, bảo vật quý hiếm từng cái từng cái một được đưa tới để chúc phúc cho hôn lễ, nếu như không phải là cô biết Phượng Lại đã rút lui ra khỏi Ma giới, cô hoài nghi rằng có phải Lucifer đã nhường lại vị trí người đứng đầu Ma giới rồi hay không, nếu không thì những người này tại sao lại phải ra sức lấy lòng của Phượng Lại đến vậy.
"Em cảm thấy đầu mình đang rối rắm cả lên vậy." Nếu như Long Toa Toa biết được cô chưa hề có ý định kết hôn, cô ấy có xông lên bóp chết mình hay không? Cô kết hôn với ai là việc của cô, không phải là để diễn trò, nhiều người đến dự như vậy, cô nghĩ thậm chí cô còn chưa biết tên của bọn họ.
"Không cần phải như vậy, chị không nghĩ tới Phượng Lại sẽ lãng mạn như vậy, lại có thể mời Thượng Đế chủ trì hôn lễ." Thượng Đế là ai chứ, cô ngay cả vua còn chưa có gặp qua nha.
"A." Phượng Lại Tà bất đắc dĩ thở dài, cách làm của Lại quả thật khiến cho cô bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Lại là một người cực kỳ khiêm tốn, thế nhưng cô biết mình sai rồi, Phượng Lại tuyệt đối là loại người đã không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì luôn làm cho người khác phải kinh ngạc, quả thật đã cho cô mở rộng tầm mắt.
Đoán chừng trên trời dưới đất, người của Ma giới lẫn Thiên giới, không có một người nào không biết Phượng Lại Tà cô, sắp kết hôn với bá tước Phượng Lại.
"Toa Toa, chuẩn bị xong rồi chứ?" Bên ngoài phòng, vang lên giọng nói của Hàn Ngự.
"Ra ngay ra ngay!" Cuối cùng tô thêm chút son ở trên môi của Phượng Lại Tà, Long Toa Toa hài lòng nhìn thành quả của mình. Lấy mảnh lụa khảm ngọc ở bên cạnh, nhẹ nhàng đeo vào trên đầu của Tiểu Tà.
"Tiểu Tà, em thật là xinh đẹp." Long Toa Toa kinh ngạc tán thưởng.
"Em là mỹ nữ ngại ngùng." Phượng Lại Tà cố ra vẻ ảo não trả lời, làm Long Toa Toa sững sờ, ngay sau đó thở phì phò trợn mắt nhìn Tiểu Tà một cái.
"Hôm nay em là cô dâu, tốt nhất nên thành thật một chút đi."
"Vâng." Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu một cái. Không phải chỉ cần giống Mona Lisa sao? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Mỉm cười, mỉm cười.
Bỗng bóng dáng khoác lên mình bộ Tuxedo màu trắng xuất hiện, Phượng Lại đứng ở trước mặt mọi người, mang theo vẻ mặt ôn hòa, đi về phía các khách mời đang đứng gật đầu chào mừng.
"Chúc mừng ngài." Đệ Nhị đi tới bên cạnh hắn mang theo vẻ mặt chân thành chúc phúc.
"Cám ơn." Phượng Lại cười khẽ trả lời.
"Ngài đoán xem hôm nay đại nhân Lucifer có tới hay không?" Đệ Nhị mỉm cười hỏi.
"Ngươi thấy thế nào?" Phượng Lại không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ta cảm nhận được Gabriel sẽ đến." Đệ Nhị mập mờ đáp, nhưng Phượng Lại đã thấy rõ ý tứ của hắn, cười nhạt một tiếng, nói: "Đồng cảm."
Bỗng tia sáng ấm áp phủ xuống, từ trên bầu trời Michael xuất hiện trước mặt mọi người, ở phía sau hắn, là Thượng Đế, hai người chậm rãi đáp xuống mặt đất.
"Phượng Lại, ta giữ đúng lời hứa đến đây." Thượng Đế cười nhạt mở miệng.
"Đa tạ." Phượng Lại khách khí gật đầu một cái, Michael đứng một bên từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không hề lên tiếng.
"Cũng sắp đến giờ rồi, xin mời." Phượng Lại làm tư thế xin mời, dẫn đường cho Thượng Đế, phong cảnh hôn lễ tràn ngập ánh sáng ấm áp, mùi hoa thơm thoang thoảng, âm nhạc dễ nghe, mọi người sung sướng cười nói, tạo thành một cảnh tượng náo nhiệt.
"Đã đến lúc rồi, Phượng Lại, ngài có thể chuẩn bị một chút rồi." Đệ Nhị nói với vẻ đùa cợt vỗ vỗ bả vai của chú rể.
Phượng Lại nhún nhún vai.
Phi Vũ ngồi yên tại chỗ, nhìn cảnh vật trước mắt, buồn buồn uống ly rượu trong tay, đôi mắt quét qua mọi vật trước mắt, rất nhanh, hắn đã thấy được mục tiêu mà hắn muốn tìm.
"Hỏa Đế!" Một cước đá vào mông của Hỏa Đế đang nói chuyện cùng Sóc Ẩn, Phi Vũ hung hăng báo thù chuyện lần trước.
Bị tấn công đột ngột không có phòng ngự, Hỏa Đế ngay lập tức ngã ở trước mặt Sóc Ẩn, Sóc Ẩn xui xẻo bị ngã vào trong hồ bơi.
"Ồ! Ngươi nhìn hắn không thuận mắt thì nói sớm đi." Mắt thấy có người chịu khổ thay mình, trong lòng Hỏa Đế cực kỳ thỏa mãn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đang ửng đỏ của Phi Vũ.
"Ngươi! Nói linh tinh." Phi Vũ không ngờ được màn trả thù của hắn lại trúng vào Sóc Ẩn, hơn nữa nghe thấy giọng nói hả hê của tên Hỏa Đế kia, đã làm cho hắn nổi trận lôi đình.
"Trúng tim đen rồi chứ gì? Vậy ta không nói nữa." Hỏa Đế cười vô cùng gian trá.
Sóc Ẩn mang bộ mặt muốn giết người từ trong hồ bơi bước ra, cũng may Sóc Ly phản ứng nhanh, lấy khăn lau cho em mình, nếu không, hôn lễ này còn chưa bắt đầu, đã xuất hiện chuyện máu me rồi.
"Hỏa Đế." Nhìn Sóc Ẩn đang buồn bực không thôi bị Sóc Ly đưa đi, Phi Vũ trừng mắt về cái người đang nhởn nhơ trước mắt, đâu ngờ Hỏa Đế chỉ phất phất tay với hắn, sau đó đã nhanh chóng biến mất ở trong biển người.
Nói giỡn, hắn cũng không muốn ở trong hôn lễ của Phượng Lại Tà gây chuyện, nếu không với cái tính có thù tất báo của bạn họ, sau khi hôn lễ chấm dứt, hắn có thể ăn ngon ngủ yên hay không?
Bên này lửa chiến vừa mới được dập tắt, bên kia chiến tranh lại dấy lên một lần nữa.
"Ngươi không được tới đây!!" Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của một con Hắc Miêu truyền ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy hai cái bóng một đen một trắng từ trong đám người nhanh chóng xuyên qua.
Tiểu K chạy như điên, gào thét không ngừng, Tiểu Tiểu Bạch sau lưng lại không biết mệt, vui vẻ truy đuổi theo nó.
Đáng chết, cái tên Sí Viêm biến thái này.
Hôm nay là lễ ăn mừng cho việc Tiểu Tà đã tu thành chánh quả, để ăn mừng cho thời khắc thần thánh này, muốn cùng nó tới thiết lập tình hữu nghị.
"Nó không thể có tình hữu nghị với tên kia!"
"Các ngươi, chơi đủ chưa!" Một cước dẫm lên Tiểu K, một tay xốc Tiểu Tiểu Bạch lên, con ngươi lạnh lẽo của Phượng Lại đảo qua hai con vật nghịch ngợm ngay trước mắt, hai người lập tức ưỡn người lên thẳng tắp, không nhúc nhích.
Trong mắt của chủ nhân lóe lên tia uy hiếp, bọn họ có thể cảm nhận được.
Nhìn hai tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại, Phượng Lại mới ném bọn họ cho Kim Diện Ngân, bỏ lại một câu khiến hai người rợn cả tóc gáy:
"Không cần tốn người, dùng bọn họ thay thế."
Sau đó, Tiểu K và Tiểu Tiểu Bạch đáng thương bị Kim Diện Ngân chải chuốt lại.
Thời gian dần dần trôi qua, lúc hôn lễ sắp bắt đầu, sự xuất hiện của Lucifer đã trở thành tiêu điểm của mọi người, thế nhưng hắn chỉ thầm lặng xuất hiện, không tiếng động lôi kéo Gabriel thẹn thùng ở bên cạnh ngồi vào hàng ghế đầu tiên, bắt chéo chân, cùng với Thượng Đế thi trừng mắt.
Tia lửa tràn ngập trong không khí.
Bọn họ ngửi thấy mùi thuốc súng.
"Ngài chắc chắn đây là hôn lễ, mà không phải là một cuộc chiến tranh?" Đệ Nhị không nhịn được cảm thán, hai người vốn kỵ nhau như nước với lửa lại có thể đứng trên cùng một mảnh đất, thậm chí còn không hề đánh nhau, thật quá thần kỳ.
"Nếu quả thật có chuyện như vậy, ngươi sẽ trở thành vật hy sinh thứ nhất." Lạnh lùng ném một câu cho Đệ Nhị, Phượng Lại đã làm cho hắn cứng họng.
"Khụ khụ, cô dâu của ngài tới." Đệ Nhị ý thức được lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn thật đúng là trước sau như một.
Theo lời nói của Đệ Nhị, con ngươi Phượng Lại chuyển đến bóng người mỹ lệ, trong nháy mắt đáy mắt hắn tràn ngập si mê.
Thật là đẹp.
Quần lụa mỏng trắng như tuyết, giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
Tay nhận lấy đóa hoa xinh đẹp, Phượng Lại Tà vội vàng ngồi ở trên lưng của Bạch Hổ, bên cạnh là Long Toa Toa nhìn cô đang tiến lại gần chồng của mình.
"Oa!" Mọi người sau khi chứng kiến được vẻ đẹp của Phượng Lại Tà đều phát ra thanh âm thán phục, tất cả mọi người đều biết là cô đẹp, nhưng không biết rằng cô lại có thể đẹp đến như vậy.
"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Thượng Đế cười nhạt một tiếng, nhắc nhở mọi người đang đờ đẫn cả ra.
Lời Thượng Đế vừa dứt, hôn lễ trăm năm khó gặp này, chính thức mở màn.
Âm nhạc du dương phiêu đãng ở trong không khí, hai bóng hình bé nhỏ một đen một trắng bay lơ lửng ở giữa không trung nắm hai bên tấm lụa mỏng của Phượng Lại Tà.
Bạch Hổ từng bước từng bước chậm chạp đi tới, cánh hoa bay múa trong không trung, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô từng bước từng bước một đi tới bên cạnh người đàn ông duy nhất của cô.
Một bước cuối cùng, cô đi tới bên cạnh hắn, tay của hắn ôm lấy cô từ trên lưng của Bạch Hổ, bốn mắt chạm nhau, trong thời khắc này thời gian như ngừng lại.
"Tiểu Tà, em thật là đẹp." Khóe môi của Phượng Lại nhếch lên vẻ si mê lưu luyến, nhìn người sắp trở thành vợ của hắn, trong lòng hắn ngập tràn hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ của hắn, cô có chút ngại ngùng.
Hai người bọn họ nhìn nhau không dứt, giống như cả thế gian chỉ còn lại hai người, mãi cho đến khi Đệ Nhị đứng một bên khẽ ho một tiếng, bọn họ mới bừng tỉnh trở lại.
Hai người sóng vai bên nhau, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Đế đứng trên bục.
Hôn lễ cứ như vậy bắt đầu.
Cũng giống như các hôn lễ khác, quá trình giống nhau, thề nguyện giống nhau, nguyện ý giống nhau,
Đệ Nhị đưa lên một cặp nhẫn rực rỡ, từ lúc này trở đi, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh nhau.
Không ai, không người nào có thể chia rẽ bọn họ.
"Bây giờ, ngươi có thể hôn cô dâu." Sau khi Thượng Đế nó xong câu cuối cùng, thiên sứ từ trên không trung thả xuống cánh hoa chúc phúc.
Phượng Lại giang rộng vòng tay, hạnh phúc ôm Tiểu Tà vào lòng, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào từng tấc da thịt trên mặt cô, hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi kiều diễm đỏ mọng của cô.
Hoan hô, chúc phúc, trong thời khắc này vang lên khắp nơi.
"Tiểu Tà, anh yêu em." Buông bờ môi của cô ra, hắn dịu dàng thì thầm ở bên tai cô, làm cô mắc cỡ má đỏ bừng cả lên.
"Em cũng yêu anh. Kể từ giây phút đầu tiên được gặp anh, cho tới bây giờ cũng vậy."
Khi tiếng chuông chúc phúc vang lên, tiếng cười nói rộn vang, tạo nên khung cảnh tràn ngập hạnh phúc.
Trong lúc mọi người mải mê chúc phúc, Phượng Lại Tà rúc vào trong ngực Phượng Lại vui vẻ mỉm cười.
Phượng Ca xuyên qua biển người đi tới trước mặt hai người, từ trong người lấy ra một hộp gấm xinh đẹp, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền nạm đá quý màu tím, mỹ lệ khác thường.
"Tặng cho em, hi vọng em có thể đeo nó, rất quý đó nha." Phượng Ca cười cười nói.
Phượng Lại Tà cảm ơn hắn, đáy mắt Phượng Lại thoáng qua nét gì đó, lấy dây chuyền ra khỏi hộp.
"Anh đeo lên giúp em." Nói xong hắn liền kéo Phượng Lại Tà đi, đá quý màu tím tản ra ánh sáng xinh đẹp, đeo lên làn da trắng nõn của cô càng thêm phần mỹ lệ.
"Cám ơn." Tiểu Tà cong lên nụ cười xinh đẹp hướng về phía Phượng Ca nói cám ơn, Phượng Ca cười cười không nói gì, chúc phúc cho hai người rồi lui xuống.
Hắn đi tới bên cạnh cây đại thụ, đôi tay ôm ngực nhìn hai người bọn họ tràn ngập hạnh phúc, đáy mắt thoáng qua vẻ khổ sở, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa xôi, khẽ nói.
"Phượng Tê, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ vĩnh viễn được ở bên cạnh cô ấy, ngươi cảm nhận được chứ?"
Truyền thuyết về đứa con cấm kỵ, sau khi chết, linh hồn của bọn họ sẽ hóa thành viên đá quý màu tím, tồn tại vĩnh viễn, sẽ không bị thời gian làm mòn, sẽ không bị tro bụi che giấu tia sáng rực rỡ, vĩnh viễn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp. Mười năm sau cậu bé Phượng Tê trưởng thành, hắn có một người cha tuấn mỹ và một người mẹ tuyệt sắc, bọn họ đẹp đến nỗi làm cho người khác than vãn. Hắn có đôi mắt màu hổ phách, cha hắn nói, mẹ của hắn trước kia cũng thế. Hắn rất kỳ quái, tên của mình tại sao lại giống với vị huyết chủ đã mất tích hơn mười năm trước của Đông Phương Huyết tộc chứ, cha hắn nói cho hắn biết, đó là một người rất ưu tú, hắn và cha là bằng hữu của nhau, nhưng vì lý do nào đó hắn lại rời đi, không nói cho ai biết, cha vì tưởng niệm hắn, nên mới đặt tên cho hắn là Phượng Tê. Đối với sự việc này, hắn không để ý cho lắm, thế nhưng, em gái sắp ra đời của hắn nên đặt tên thế nào đây? Mẹ đã mang thai sáu tháng rồi, chú Đệ Nhị nói cho hắn biết, lần mang thai này của mẹ có thể là con gái, đứa bé sắp trở thành em gái của hắn. Hắn rất chờ mong, mong đợi em gái của hắn được sinh ra. Nếu như có thể được, hắn hi vọng có thể giao nhiệm vụ đặt tên em cho hắn, bởi vì hắn đã nghĩ xong tên cho em gái mình đó là Phượng Lại Huân.
"Tiểu Huân Huân."
--- ------oOo------- HOÀN....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.