Quyển 1 - Chương 131: Khế ước.
Bắc Đường
10/12/2014
Sau khi bụi bay tản
đi, khói mù biến mất, môt bóng dáng mơ hồ hiện lên. Phượng Lại Tà cố sức mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Một đôi mắt đỏ đậm lấp lánh như bảo thạch rubi mang theo một cỗ khí phách hồn nhiên thiên thành hiện ra.
Sóc Ẩn vững vàng đứng trên võ đài, cằm khẽ nhếch, ánh mắt nhìn xuống mang theo một chút lãnh ý, một chút khinh thường nhìn Mục Đồ bị đánh rơi trên mặt đất, chật vật không sao chịu được.
Mục Đồ - kẻ đã từng kiêu ngạo không ngớt lúc này lại bị đánh gục trên mặt đất, tứ chi run rẩy nằm rạp xuống thống khổ giãy dụa. Máu tươi từ miệng hắn tràn ra nhiễm đỏ võ đài trước mắt.
“Mục Đồ, ngươi thua.” Thời khắc sinh mạng của Mục Đồ chuẩn bị kết thúc, âm thanh bình tĩnh dị thường của Sóc Ẩn vang lên, không hề kích động giống như hắn đã suy nghĩ.
Nội tâm bình tĩnh đến mức không phân biệt được thực hư.
“Khụ khụ…!!” Chật vật động đậy thân thể, sự cao ngạo, dương dương tự đắc của gã vào giờ khắc này đều bị Sóc Ngôn phá vỡ thành từng mảnh. Gã phẫn hận nhìn chằm chằm vào Sóc Ẩn khí thế áp người đang đứng trước mặt mình.
Hắn vẫn là độc nhất vô nhị như vậy, vẫn cường đại như vậy. Mặc dù hắn đã chịu đủ kiểu hành hạ và muôn vàn nhục nhã của mình, nhưng hắn lại càng trở nên lợi hại hơn.
“Ta sẽ không thua, ta vĩnh viễn sẽ không bại bởi tên tạp chủng ngươi.” Mục Đồ cắn chặt hàm răng rít lên, máu tươi từ trong miệng gã không ngừng trào ra. Tính mạng gã đã đến tận cùng, nhưng gã không thể nào chấp nhận kết quả này.
Bản thân gã khổ tâm trù tính lâu như vậy, không tiếc cúi đầu trước Lang chủ phương Tây, mạo hiểm làm phản, trên lưng còn gánh vác tất cả dơ bẩn. Tất cả là vì cái gì? Tất cả chỉ vì để cho tên Sóc Ẩn mang theo dòng máu hỗn tạp này hoàn toàn biến mất trước mắt mình. Gã không chấp nhận một tạp chủng mang dòng máu ngoại tộc lại leo lên vương tọa Lang tộc của bọn họ.
Đây là nỗi nhục đối với Lang tộc. Đông phương Lang chủ đầu óc mê muội mới có thể kết thông gia với Huyết tộc để rồi sinh ra thứ tạp chủng này. Gã không thừa nhận, vĩnh viễn cũng không thừa nhận thân phận của Sóc Ẩn. Sóc Ẩn không thuộc vể hoàng thất Lang tộc, lại càng không thuộc về Lang tộc. Hắn chỉ là một tạp chủng hỗn huyết. Hắn không có tư cách, cũng không có quyền leo lên vương tọa.
Thay vì để cho một tạp chủng trong người chảy một dòng máu dơ bẩn leo lên vương tọa Lang tộc, gã thà rằng trước khi hắn trưởng thành thì hủy diệt hắn, hủy diệt tất cả. Lang chủ ngu muội, Hoàng thất không sạch sẽ, hoàn toàn bị thanh trừ.
Từng câu chữ nhục mạ chói tai truyền vào trong tai Sóc Ẩn. Bình tĩnh trong đáy mắt hắn nháy mắt bị đốt sạch hầu như không còn. Hắn không để ý lời nhục mạ của Mục đồ đối với hắn, nhưng hắn không cho phép gã nói xấu dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.
“Ngươi đáng chết!!” Như một cơn gió lốc xông về phía Mục Đồ, va chạm thật mạnh đụng vào Mục Đồ đang ở trên mặt đất. Sóc Ẩn đè trên người hắn, hai tay có một ngọn lửa gắt gao bóp chặt cổ Mục Đồ, nhìn cả khuôn mặt của Mục Đồ bị thiêu cháy trong ngọn lửa. Đáy mắt Sóc Ẩn cũng đã đốt lên một ngọn hỏa diễm.
Hắn vẫn biết rõ dòng máu hỗn huyết đang chảy trong cơ thể khiến cho rất nhiều quý tộc bảo thủ trong tộc không chấp nhận. Phụ vương vì để hắn có thể ngồi trên vương tọa nên đã không tiếc dùng máu của mình để phong ấn dòng máu Huyết tộc trong cơ thể hắn, ra sức bác bỏ nghị luận của mọi người đưa hắn lên vị trí thái tử.
Hắn biết rõ tất cả chuyện này có ý vị như nào. Hắn cũng biết Mục Đồ ở sau lưng đã nhục nhã hắn và mẫu hậu hắn như nào. Hắn vẫn nhẫn nhịn, theo ý của phụ vương mà nhường nhịn bọn họ kiêu căng càn quấy. Hắn chỉ biết nhìn mẫu hậu vì những lời nói ác ý mà âm thầm rơi lệ.
Hắn vẫn nhớ rõ tất cả những ký ức này, hắn nỗ lực để cho mình trở thành người ưu tú nhất để cho nhóm quý tộc ngoan cố kia không thể nói gì, không thể bác bỏ thực lực của hắn, thừa nhận quyết định của Phụ vương là không hề sai.
“Ta nguyền rủa ngươi! Sóc Ẩn, ta dùng linh hồn của ta nguyền rủa ngươi! Cuộc đời của ngươi vĩnh viễn chìm trong bóng tối vô tận, muốn sống cũng không được!!” Thống khổ do bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả mặt nạ cũng bị ngọn lửa hòa tan. Mục Đồ lộ ra nửa khuôn mặt đã bị thiêu đốt vô cùng thê thảm, trong hỏa diễm lại càng trở nên quỷ dị dữ tợn. Gã khàn giọng gào thét, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại của mình để nguyền rủa một lần cuối cùng. Gã dùng toàn bộ thù hận và sự coi rẻ để nguyền rủa tên hoàng tử ô uế trước mắt này, vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng tối.
Gã hận hắn.
Mục Đồ căm hận Sóc Ẩn, căm hận thiên phú của hắn, căm hận sự cường đại của hắn, căm hận thực lực khiến cho không một ai có thể phản bác, càng căm hận dòng máu dị tộc đang chảy trong cơ thể hắn.
Dòng máu làm ô nhục huyết mạch Hoàng tộc.
Thế nhưng…
Nếu Sóc Ẩn không phải hỗn huyết giữa Lang tộc và một tộc khác, nếu như hắn là một Lang tộc thuần khiết, như vậy…
Như vậy tất cả sẽ không phát sinh.
Bên trong hỏa diễm, trong ánh mắt gần như bị thiêu hủy có rất nhiều tâm tình phức tạp. Là căm hận, là oán giận, là bi thương, là ảo não, là không cam lòng… Lại càng là ao ước, cùng tiếc hận.
Xích mâu ánh lên ánh sáng hỏa diễm nhìn Mục Đồ bị thiêu cháy thành một cái xác màu đen, nhìn gương mặt dữ tợn trở thành một bộ xương khô hóa thành tro tàn ở trong hỏa diễm.
Toàn bộ khán giả tại đây đều bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ. Cho dù là Nguyệt Ảnh, cũng bị một màn trước mắt làm cho chấn động.
Tại “võ đạo đại hội” có người chết là chuyện rất bình thường. Nhưng chưa một ai có thể mang đến một hồi chấn động như vậy. Mục Đồ trước khi chết đi vẫn muốn nguyền rủa, ác độc như vậy, chói tai như vậy vờn quanh bên tai của mỗi người, thật lâu không hề biến mất.
Phượng Lại cảm giác được nắm tay của Tiểu Tà siết lại thật chặt, hắn lạnh lùng nhìn Sóc Ẩn trên đài vẫn duy trì tư thế bóp cổ Mục Đồ, trong tay hắn chỉ còn sót lại cái cổ đã bị đốt thành tro tàn. Toàn bộ phần cổ, kể cả đầu Mục Đồ đều biến thành tro bụi màu xám.
“Trọng tài, tuyên bố kết quả thi đấu.” Bốn phía chìm vào im lặng khiến cho thanh âm Phượng Lại có vẻ phá lệ to lớn.
Trọng tài đang trong trạng thái sững sờ, lúc này mới hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, vội vội vàng vàng đi lên đài. Thời điểm đi tới bên cạnh Sóc Ẩn, da đầu không khỏi run lên.
“Người thắng trận hôm nay là Linh – tuyển thủ Đông phương Huyết tộc thuận lợi tiến vào vòng tranh tài kế tiếp, hiện tại kính mời tuyển thủ Linh trở về phòng nghỉ.”
Nghe được tuyên bố của trọng tài, Sóc Ẩn sửng sốt một hồi. Hỏa diễm trên tay dần dần biến mất, hắn đứng lên không nói một lời tiêu sái đi xuống đài luận võ, đi đến phòng nghỉ dành cho tuyển thủ.
“Daddy, con đi gặp Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà nhìn bóng dáng Sóc Ẩn cảm thấy có chút lo lắng. Nó ngửa đầu trưng cầu ý kiến của Phượng Lại. Thấy Phượng Lại nhẹ gật đầu mới vội vã rời đi.
Phượng Lại vẫn ngồi nguyên tại vị trí của mình, khán giả bốn phía nghị luận ầm ĩ sau đó mang theo sợ hãi trong lòng rời đi. Xác chết không đầu trên đài của Mục Đồ được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ.
Đài luận võ mới vừa rồi còn nào nhiệt như vậy bỗng chốc trở nên thanh tịnh rất nhiều.
Trong dài luận võ to như vậy chỉ còn hai người Nguyệt Ảnh và Phượng Lại.
“Vì sao không ra tay?” Sau khi mọi người rời khỏi Phượng Lại mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Nguyệt Ảnh.
Đây là thi đấu, nếu như Mục Đồ trước khi bị giết mà bỏ quyền thì may mắn vẫn còn có thể giữ được tính mạng, giữa trận đấu Nguyệt Ảnh cũng có thể ra tay giúp đỡ, giống như Phi Vũ nhúng tay vào trận đấu giữa Phượng Tê và tứ Hoàng tử.
Nguyệt Ảnh rũ mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn đứng lên nhìn Phượng Lại.
“Ta cảm thấy không cần thiết.” Thanh âm của hắn phá lệ vô tình.
“Ta nghĩ ngươi là đồng bạn của hắn.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn vẻ mặt của Nguyệt Ảnh. Mục Đồ và Tây phương Lang tộc cấu kết đã không phải là tin tức mới mẻ gì nữa rồi. Nếu là đồng minh thì Nguyệt Ảnh hẳn nên ra tay giúp đỡ. Thế nhưng hắn lại không hề có ý định động thủ.
“Một quân cờ mất đi giá trị lợi dụng đối với Lang chủ tộc ta đã là vô ích.” Nguyệt Ảnh nhẹ gật đầu với Phượng Lại, chỉ để lại một câu nói liền xoay người ly khai.
Đáy mắt Phượng Lại lóe lên nhìn bóng lưng Nguyệt Ảnh, khóe môi xẹt qua nụ cười như có nhưu không.
Quân cờ sao?
Phượng Lại Tà một đường đuổi theo bước chân của Sóc Ẩn đi đến phòng nghỉ của hắn. Nó đẩy cánh cửa đang khép hờ rồi đi vào.
“Tiểu Bạch…” Phượng Lại Tà đi vào căn phòng thì thấy Sóc Ẩn đang ngồi trên ghế đưa lưng về phía nó, đầu ngửa về sau. Mái tóc ngắn màu đen càng khiến hắn trở nên anh khí phi phàm.
“Sao?” Sóc Ẩn nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không có động tác gì khác.
“Chúc mừng anh đã thắng trận đấu này.” Phượng Lại Tà cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đối với Tiểu Bạch hiện tại nó đã không thể đối đãi một cách tùy ý tự nhiên như trước. Tuy rằng âm thanh của Sóc Ẩn đã tồn tại trong lòng nó thật lâu, thế nhưng gương mặt xa lạ kia lại làm nó có cảm giác xa cách.
“Đa tạ.” Vẫn là câu trả lời nhàn nhạt, Sóc Ẩn vẫn không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ.
Phượng Lại Tà đi đến trước mặt Sóc Ẩn. Thấy hắn ngửa đầu, một đôi mắt màu đỏ đang nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ cái gì. Thật ra nó có thể sử dụng khế ước giữa nó và Tiểu Bạch để nhìn trộm nội tâm của hắn. Thế nhưng nó sẽ không làm như vậy, đó là suy nghĩ thuộc về Tiểu Bạch, nếu như hắn không muốn nói, nó cũng sẽ không chạm đến.
Đây là tôn trọng tối thiểu.
“Sau này anh định làm gì?” Đại cừu đã báo, Mục Đồ đã chết, có thể nói hiện giờ Đông phương Lang tộc như rắn mất đầu. Tiểu Bạch thân là hoàng tộc có muốn cùng sư phụ trở về Lang tộc thống trị cục diện hỗn loạn này không? Hay đi tìm Sóc Ngôn vì tức giận mà bỏ trốn trở về.
“Ừ.” Sóc Ẩn không để ý ừ một tiếng khiến cho Phượng Lại Tà buồn bực. Nó chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiến lên một bước, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn kéo đầu Sóc Ẩn xuống.
“Anh nghiêm túc có được hay không, em bây giờ đang thảo luận một vấn đề rất nghiêm túc với anh.” Đôi mắt màu hổ phách không hề có ý đùa giỡn. Nó biết rõ tất cả những chuyện mà Tiểu Bạch làm hôm nay đã đặt dấu chấm hết cho quá khứ của hắn, nghênh tiếp hắn là một cuộc sống mới.
Điều đó cũng có nghĩa là, duyên phận giữa nó và Tiểu Bạch cũng sắp kết thúc.
Hắn trở về Lang tộc cũng tốt, đi tìm Sóc Ngôn cũng tốt. Không lâu nữa, bọn họ sẽ mỗi người mỗi ngả.
Chống lại đôi mắt hổ phách đang mở to, đáy mắt Sóc Ngôn hiện lên vẻ phức tạp.
“Chờ thương thế của đại ca ổn định, anh và hắn sẽ cùng nhau quay về Lang tộc.” Khẩu khí trầm tĩnh không có quá nhiều tâm tình. Bình tĩnh đến mức khó tin.
“À.” Mặc dù đáp án ở trong dự liệu, nhưng trong lòng Phượng Lại Tà không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Như vậy suy đoán của nó đều chính xác. Tiểu Bạch đã không còn là ngân lang thuộc về nó. Hắn sắp có được tương lai rộng lớn và cuộc sống của riêng mình.
Đó là bầu trời thuộc về hắn, mà nó thì không có ở đó.
“Vậy…” Khế ước giữa bọn họ có phải đã đến lúc kết thúc rồi không? Phượng Lại Tà muốn mở miệng hỏi hắn lại cảm thấy khó có thể nói nên lời. Cuối cùng thì cảm thấy sau khi nói ra những lời này, tất cả những gì đã có giữa bọn họ sau khi kết thúc khế ước sẽ biến thành mây khói.
Đôi mắt to màu hổ phách rũ xuống che đi mất mát cùng không muốn. Nó biết bản thân mình không thể ích kỷ như vậy, vào thời điểm này còn muốn hắn lưu lại. Hắn có cuộc sống của hắn, hắn đã không còn là một con ngân lang nữa rồi.
Sóc Ẩn nhìn Tiểu Tà đang cúi đầu mang theo hơi thở mất mát, trong con ngươi màu đỏ lướt qua một tia bi thương. Hắn âm thầm nắm chặt nắm tay, ép buộc bản thân đè ép cảm giác không nỡ kia xuống, giả vờ bình thản vỗ vỗ đầu Tiểu Tà.
“Ha ha, đại ca bị thương không nhẹ, phỏng chừng anh còn phải ở trong phủ bá tước một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời những lần em bắt nạt anh trước kia.”
“Anh… Anh dám!!” Phượng Lại Tà bỗng nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn vẻ mặt rất đáng đánh đòn của Sóc Ẩn. Cảm giác bi thương trong lòng cũng bị lời nói trêu đùa của hắn xóa đi không ít.
“Vì sao anh không dám? Hừ hừ.” Sóc Ẩn đứng lên, lấy ưu thế về chiều cao nhìn xuống Phượng Lại Tà, một bàn tay to lớn không khách khí đặt trên đầu cô bé, có chút ác ý dùng sức đè nặng để cô bé không thể chạy trốn.
“Anh nhớ rất rõ người nào đó cưỡi trên người anh, còn nhổ ngân mao của anh.” Thù này không báo không phải quân tử, cô nhóc chuẩn bị tiếp chiêu đi.
“Anh!! Anh!! Đồ xấu xa!!” Tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tiểu Bạch hình người đáng chết này quả nhiên không có hình sói đáng yêu thì tuyệt không làm người khác yêu thích.
“Chủ nào thú đấy.” Nhún nhún vai, Sóc Ẩn không hề tức giận với đả kích của cô bé. Chiêu này là hắn học được từ cô bé, gậy ông đập lưng ông.
Mắt to khẽ híp lại, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên một chút tà ác. Bỗng nhiên nó ngồi xổm xuống, trong nháy mắt thoát khỏi tay của Sóc Ẩn, thừa lúc Sóc Ẩn không để ý quét chân về phía hắn khiến hắn ngã trên mặt đất. Ngay sau đó nó tiến lên cưỡi trên lưng hắn.
“Đáng chết!!” Sóc Ẩn thầm mắng mình không cẩn thận, cư nhiên lại mắc bẫy của cô nhóc này.
“Hì hì, anh cho rằng anh đấu lại em sao? Hừ hừ, Tiểu Bạch, đừng tưởng rằng anh dùng hai chân để đi thì em sẽ không trị được anh.” Ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Phượng Lại Tà hếch cái cằm tinh xảo lên, ngông cuồng nhìn Sóc Ẩn bị mình đè ở bên dưới. Một đôi tay nhỏ bé tà ác hướng về phía mái tóc đen của Sóc Ẩn.
“Này! Em muốn làm gì!” Bỗng nhiên có dự cảm bất thường, Sóc Ẩn hét lên một tiếng. Nhưng đã trễ, hắn chỉ cảm thấy da đầu truyền tới một trận đau nhói. Hắn biết Phượng Lại Tà đáng ghét này lại hạ độc thủ với hắn rồi.
“Hì hì, anh không biết rằng nhân loại cũng có lông sao?” Phượng Lại Tà cười tít mắt lại nói đùa, dáng vẻ hả hê đắc ý nhìn hắn.
Nó cần phải trừng trị hắn một chút nếu không hắn không phân rõ đông tây nam bắc nữa ròi. Thay ngân mao bằng tóc đen cũng là ý kiến không tồi.
“A!! Dừng tay!” Sóc Ẩn hét lên một tiếng thảm thiết. Vào lúc Phượng Lại không kịp phản ứng thì ánh sáng hiện lên, Sóc Ẩn dưới thân đã trở về ngân lang Tiểu Bạch anh tuấn đẹp trai lúc trước.
“Oa, bạn học Tiểu Bạch, đã lâu không gặp nha.” Đôi mắt Phượng Lại Tà lòe lòe tỏa sáng nhìn ngân lang bị mình cưỡi ở bên dưới, đáy mắt hiện lên ý cười.
Nhịn không được trợn trắng mắt, Tiểu Bạch bất đắc dĩ mặc cho cô nhóc làm xằng làm bậy trên người mình. Ít ra thì thân sói để cho cô nhóc ức hiếp cũng tốt hơn so với hình người. Cho dù mất mặt, hắn cũng không muốn lấy hình người để cho cô nhóc ức hiếp.
“Em yên tâm, trong khoảng thời gian ở bá tước phủ, anh đều sẽ ở trong hình dạng này, em đừng mơ tưởng nhổ tóc của anh.” Lông của thân sói tương đối nhiều, tùy tiện để cho cô nhóc dùng thủ đoạn độc ác nhổ lông hắn cũng sẽ không ít đi là bao. Hình người của hắn tóc ít như vậy, hắn cũng không muốn giống như Hỏa Đề bị Tiểu béo phì kia đốt hơn một nửa đầu tóc, quả thật xấu hổ muốn chết.
“A!! Thật sao?” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin những gì mình nghe được.
Ý hắn là, trước khi thương thế của sư phụ tốt lên, nó có thể ở cùng với hắn?
Đáy lòng Phượng Lại Tà không tự chủ hiện lên một cỗ kích động. Nói không vui là giả, nó thật sự là quá thích hình thái ngân lang của hắn. Ban đầu cho rằng hắn sẽ lấy hình người xuất hiện trong bá tước phủ khiến bản thân cảm thấy mất mát một phen, kết quả hắn lại mang đến cho mình một kinh hỉ.
“Đương nhiên.” Tiểu Bạch không nhịn được nói. Dù sao hắn đã có năng lực biến trở về hình người. Cho dù vào lúc nào, chỉ cần hắn muốn là có thể biến trở lại. Để cho cô bé vui vẻ một chút cũng tốt, dù sao…
Sau khi thương thể của đại ca lành lại hắn cũng sẽ rời khỏi Huyết tộc. Mà thi đấu, hắn cũng không muốn tham gia nữa. “Võ đạo đại hội” không có ý nghĩa gì với hắn, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua. Trên võ đài, lời nói của chủ nhân của đôi tử mâu đã in sâu trong đầu hắn, không thể nào quên.
Đó là khế ước giữa hắn và Phượng Lại.
Hắn sẽ không tiếc trả giá tất cả để hoàn thành khế ước, đây là hứa hẹn của hắn với Phượng Lại.
Ngoài phòng nghỉ , Phượng Lại đứng dựa vào bức tường bên cạnh, nghe âm thanh thanh thúy vui cười cùng tiếng sói tru thỉnh thoảng vang lên, đáy lòng không khỏi lướt qua một tia ôn nhu, hắn khẽ nở nụ cười.
Một đôi mắt đỏ đậm lấp lánh như bảo thạch rubi mang theo một cỗ khí phách hồn nhiên thiên thành hiện ra.
Sóc Ẩn vững vàng đứng trên võ đài, cằm khẽ nhếch, ánh mắt nhìn xuống mang theo một chút lãnh ý, một chút khinh thường nhìn Mục Đồ bị đánh rơi trên mặt đất, chật vật không sao chịu được.
Mục Đồ - kẻ đã từng kiêu ngạo không ngớt lúc này lại bị đánh gục trên mặt đất, tứ chi run rẩy nằm rạp xuống thống khổ giãy dụa. Máu tươi từ miệng hắn tràn ra nhiễm đỏ võ đài trước mắt.
“Mục Đồ, ngươi thua.” Thời khắc sinh mạng của Mục Đồ chuẩn bị kết thúc, âm thanh bình tĩnh dị thường của Sóc Ẩn vang lên, không hề kích động giống như hắn đã suy nghĩ.
Nội tâm bình tĩnh đến mức không phân biệt được thực hư.
“Khụ khụ…!!” Chật vật động đậy thân thể, sự cao ngạo, dương dương tự đắc của gã vào giờ khắc này đều bị Sóc Ngôn phá vỡ thành từng mảnh. Gã phẫn hận nhìn chằm chằm vào Sóc Ẩn khí thế áp người đang đứng trước mặt mình.
Hắn vẫn là độc nhất vô nhị như vậy, vẫn cường đại như vậy. Mặc dù hắn đã chịu đủ kiểu hành hạ và muôn vàn nhục nhã của mình, nhưng hắn lại càng trở nên lợi hại hơn.
“Ta sẽ không thua, ta vĩnh viễn sẽ không bại bởi tên tạp chủng ngươi.” Mục Đồ cắn chặt hàm răng rít lên, máu tươi từ trong miệng gã không ngừng trào ra. Tính mạng gã đã đến tận cùng, nhưng gã không thể nào chấp nhận kết quả này.
Bản thân gã khổ tâm trù tính lâu như vậy, không tiếc cúi đầu trước Lang chủ phương Tây, mạo hiểm làm phản, trên lưng còn gánh vác tất cả dơ bẩn. Tất cả là vì cái gì? Tất cả chỉ vì để cho tên Sóc Ẩn mang theo dòng máu hỗn tạp này hoàn toàn biến mất trước mắt mình. Gã không chấp nhận một tạp chủng mang dòng máu ngoại tộc lại leo lên vương tọa Lang tộc của bọn họ.
Đây là nỗi nhục đối với Lang tộc. Đông phương Lang chủ đầu óc mê muội mới có thể kết thông gia với Huyết tộc để rồi sinh ra thứ tạp chủng này. Gã không thừa nhận, vĩnh viễn cũng không thừa nhận thân phận của Sóc Ẩn. Sóc Ẩn không thuộc vể hoàng thất Lang tộc, lại càng không thuộc về Lang tộc. Hắn chỉ là một tạp chủng hỗn huyết. Hắn không có tư cách, cũng không có quyền leo lên vương tọa.
Thay vì để cho một tạp chủng trong người chảy một dòng máu dơ bẩn leo lên vương tọa Lang tộc, gã thà rằng trước khi hắn trưởng thành thì hủy diệt hắn, hủy diệt tất cả. Lang chủ ngu muội, Hoàng thất không sạch sẽ, hoàn toàn bị thanh trừ.
Từng câu chữ nhục mạ chói tai truyền vào trong tai Sóc Ẩn. Bình tĩnh trong đáy mắt hắn nháy mắt bị đốt sạch hầu như không còn. Hắn không để ý lời nhục mạ của Mục đồ đối với hắn, nhưng hắn không cho phép gã nói xấu dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.
“Ngươi đáng chết!!” Như một cơn gió lốc xông về phía Mục Đồ, va chạm thật mạnh đụng vào Mục Đồ đang ở trên mặt đất. Sóc Ẩn đè trên người hắn, hai tay có một ngọn lửa gắt gao bóp chặt cổ Mục Đồ, nhìn cả khuôn mặt của Mục Đồ bị thiêu cháy trong ngọn lửa. Đáy mắt Sóc Ẩn cũng đã đốt lên một ngọn hỏa diễm.
Hắn vẫn biết rõ dòng máu hỗn huyết đang chảy trong cơ thể khiến cho rất nhiều quý tộc bảo thủ trong tộc không chấp nhận. Phụ vương vì để hắn có thể ngồi trên vương tọa nên đã không tiếc dùng máu của mình để phong ấn dòng máu Huyết tộc trong cơ thể hắn, ra sức bác bỏ nghị luận của mọi người đưa hắn lên vị trí thái tử.
Hắn biết rõ tất cả chuyện này có ý vị như nào. Hắn cũng biết Mục Đồ ở sau lưng đã nhục nhã hắn và mẫu hậu hắn như nào. Hắn vẫn nhẫn nhịn, theo ý của phụ vương mà nhường nhịn bọn họ kiêu căng càn quấy. Hắn chỉ biết nhìn mẫu hậu vì những lời nói ác ý mà âm thầm rơi lệ.
Hắn vẫn nhớ rõ tất cả những ký ức này, hắn nỗ lực để cho mình trở thành người ưu tú nhất để cho nhóm quý tộc ngoan cố kia không thể nói gì, không thể bác bỏ thực lực của hắn, thừa nhận quyết định của Phụ vương là không hề sai.
“Ta nguyền rủa ngươi! Sóc Ẩn, ta dùng linh hồn của ta nguyền rủa ngươi! Cuộc đời của ngươi vĩnh viễn chìm trong bóng tối vô tận, muốn sống cũng không được!!” Thống khổ do bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả mặt nạ cũng bị ngọn lửa hòa tan. Mục Đồ lộ ra nửa khuôn mặt đã bị thiêu đốt vô cùng thê thảm, trong hỏa diễm lại càng trở nên quỷ dị dữ tợn. Gã khàn giọng gào thét, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại của mình để nguyền rủa một lần cuối cùng. Gã dùng toàn bộ thù hận và sự coi rẻ để nguyền rủa tên hoàng tử ô uế trước mắt này, vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng tối.
Gã hận hắn.
Mục Đồ căm hận Sóc Ẩn, căm hận thiên phú của hắn, căm hận sự cường đại của hắn, căm hận thực lực khiến cho không một ai có thể phản bác, càng căm hận dòng máu dị tộc đang chảy trong cơ thể hắn.
Dòng máu làm ô nhục huyết mạch Hoàng tộc.
Thế nhưng…
Nếu Sóc Ẩn không phải hỗn huyết giữa Lang tộc và một tộc khác, nếu như hắn là một Lang tộc thuần khiết, như vậy…
Như vậy tất cả sẽ không phát sinh.
Bên trong hỏa diễm, trong ánh mắt gần như bị thiêu hủy có rất nhiều tâm tình phức tạp. Là căm hận, là oán giận, là bi thương, là ảo não, là không cam lòng… Lại càng là ao ước, cùng tiếc hận.
Xích mâu ánh lên ánh sáng hỏa diễm nhìn Mục Đồ bị thiêu cháy thành một cái xác màu đen, nhìn gương mặt dữ tợn trở thành một bộ xương khô hóa thành tro tàn ở trong hỏa diễm.
Toàn bộ khán giả tại đây đều bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ. Cho dù là Nguyệt Ảnh, cũng bị một màn trước mắt làm cho chấn động.
Tại “võ đạo đại hội” có người chết là chuyện rất bình thường. Nhưng chưa một ai có thể mang đến một hồi chấn động như vậy. Mục Đồ trước khi chết đi vẫn muốn nguyền rủa, ác độc như vậy, chói tai như vậy vờn quanh bên tai của mỗi người, thật lâu không hề biến mất.
Phượng Lại cảm giác được nắm tay của Tiểu Tà siết lại thật chặt, hắn lạnh lùng nhìn Sóc Ẩn trên đài vẫn duy trì tư thế bóp cổ Mục Đồ, trong tay hắn chỉ còn sót lại cái cổ đã bị đốt thành tro tàn. Toàn bộ phần cổ, kể cả đầu Mục Đồ đều biến thành tro bụi màu xám.
“Trọng tài, tuyên bố kết quả thi đấu.” Bốn phía chìm vào im lặng khiến cho thanh âm Phượng Lại có vẻ phá lệ to lớn.
Trọng tài đang trong trạng thái sững sờ, lúc này mới hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, vội vội vàng vàng đi lên đài. Thời điểm đi tới bên cạnh Sóc Ẩn, da đầu không khỏi run lên.
“Người thắng trận hôm nay là Linh – tuyển thủ Đông phương Huyết tộc thuận lợi tiến vào vòng tranh tài kế tiếp, hiện tại kính mời tuyển thủ Linh trở về phòng nghỉ.”
Nghe được tuyên bố của trọng tài, Sóc Ẩn sửng sốt một hồi. Hỏa diễm trên tay dần dần biến mất, hắn đứng lên không nói một lời tiêu sái đi xuống đài luận võ, đi đến phòng nghỉ dành cho tuyển thủ.
“Daddy, con đi gặp Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà nhìn bóng dáng Sóc Ẩn cảm thấy có chút lo lắng. Nó ngửa đầu trưng cầu ý kiến của Phượng Lại. Thấy Phượng Lại nhẹ gật đầu mới vội vã rời đi.
Phượng Lại vẫn ngồi nguyên tại vị trí của mình, khán giả bốn phía nghị luận ầm ĩ sau đó mang theo sợ hãi trong lòng rời đi. Xác chết không đầu trên đài của Mục Đồ được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ.
Đài luận võ mới vừa rồi còn nào nhiệt như vậy bỗng chốc trở nên thanh tịnh rất nhiều.
Trong dài luận võ to như vậy chỉ còn hai người Nguyệt Ảnh và Phượng Lại.
“Vì sao không ra tay?” Sau khi mọi người rời khỏi Phượng Lại mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Nguyệt Ảnh.
Đây là thi đấu, nếu như Mục Đồ trước khi bị giết mà bỏ quyền thì may mắn vẫn còn có thể giữ được tính mạng, giữa trận đấu Nguyệt Ảnh cũng có thể ra tay giúp đỡ, giống như Phi Vũ nhúng tay vào trận đấu giữa Phượng Tê và tứ Hoàng tử.
Nguyệt Ảnh rũ mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn đứng lên nhìn Phượng Lại.
“Ta cảm thấy không cần thiết.” Thanh âm của hắn phá lệ vô tình.
“Ta nghĩ ngươi là đồng bạn của hắn.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn vẻ mặt của Nguyệt Ảnh. Mục Đồ và Tây phương Lang tộc cấu kết đã không phải là tin tức mới mẻ gì nữa rồi. Nếu là đồng minh thì Nguyệt Ảnh hẳn nên ra tay giúp đỡ. Thế nhưng hắn lại không hề có ý định động thủ.
“Một quân cờ mất đi giá trị lợi dụng đối với Lang chủ tộc ta đã là vô ích.” Nguyệt Ảnh nhẹ gật đầu với Phượng Lại, chỉ để lại một câu nói liền xoay người ly khai.
Đáy mắt Phượng Lại lóe lên nhìn bóng lưng Nguyệt Ảnh, khóe môi xẹt qua nụ cười như có nhưu không.
Quân cờ sao?
Phượng Lại Tà một đường đuổi theo bước chân của Sóc Ẩn đi đến phòng nghỉ của hắn. Nó đẩy cánh cửa đang khép hờ rồi đi vào.
“Tiểu Bạch…” Phượng Lại Tà đi vào căn phòng thì thấy Sóc Ẩn đang ngồi trên ghế đưa lưng về phía nó, đầu ngửa về sau. Mái tóc ngắn màu đen càng khiến hắn trở nên anh khí phi phàm.
“Sao?” Sóc Ẩn nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không có động tác gì khác.
“Chúc mừng anh đã thắng trận đấu này.” Phượng Lại Tà cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đối với Tiểu Bạch hiện tại nó đã không thể đối đãi một cách tùy ý tự nhiên như trước. Tuy rằng âm thanh của Sóc Ẩn đã tồn tại trong lòng nó thật lâu, thế nhưng gương mặt xa lạ kia lại làm nó có cảm giác xa cách.
“Đa tạ.” Vẫn là câu trả lời nhàn nhạt, Sóc Ẩn vẫn không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ.
Phượng Lại Tà đi đến trước mặt Sóc Ẩn. Thấy hắn ngửa đầu, một đôi mắt màu đỏ đang nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ cái gì. Thật ra nó có thể sử dụng khế ước giữa nó và Tiểu Bạch để nhìn trộm nội tâm của hắn. Thế nhưng nó sẽ không làm như vậy, đó là suy nghĩ thuộc về Tiểu Bạch, nếu như hắn không muốn nói, nó cũng sẽ không chạm đến.
Đây là tôn trọng tối thiểu.
“Sau này anh định làm gì?” Đại cừu đã báo, Mục Đồ đã chết, có thể nói hiện giờ Đông phương Lang tộc như rắn mất đầu. Tiểu Bạch thân là hoàng tộc có muốn cùng sư phụ trở về Lang tộc thống trị cục diện hỗn loạn này không? Hay đi tìm Sóc Ngôn vì tức giận mà bỏ trốn trở về.
“Ừ.” Sóc Ẩn không để ý ừ một tiếng khiến cho Phượng Lại Tà buồn bực. Nó chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiến lên một bước, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn kéo đầu Sóc Ẩn xuống.
“Anh nghiêm túc có được hay không, em bây giờ đang thảo luận một vấn đề rất nghiêm túc với anh.” Đôi mắt màu hổ phách không hề có ý đùa giỡn. Nó biết rõ tất cả những chuyện mà Tiểu Bạch làm hôm nay đã đặt dấu chấm hết cho quá khứ của hắn, nghênh tiếp hắn là một cuộc sống mới.
Điều đó cũng có nghĩa là, duyên phận giữa nó và Tiểu Bạch cũng sắp kết thúc.
Hắn trở về Lang tộc cũng tốt, đi tìm Sóc Ngôn cũng tốt. Không lâu nữa, bọn họ sẽ mỗi người mỗi ngả.
Chống lại đôi mắt hổ phách đang mở to, đáy mắt Sóc Ngôn hiện lên vẻ phức tạp.
“Chờ thương thế của đại ca ổn định, anh và hắn sẽ cùng nhau quay về Lang tộc.” Khẩu khí trầm tĩnh không có quá nhiều tâm tình. Bình tĩnh đến mức khó tin.
“À.” Mặc dù đáp án ở trong dự liệu, nhưng trong lòng Phượng Lại Tà không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Như vậy suy đoán của nó đều chính xác. Tiểu Bạch đã không còn là ngân lang thuộc về nó. Hắn sắp có được tương lai rộng lớn và cuộc sống của riêng mình.
Đó là bầu trời thuộc về hắn, mà nó thì không có ở đó.
“Vậy…” Khế ước giữa bọn họ có phải đã đến lúc kết thúc rồi không? Phượng Lại Tà muốn mở miệng hỏi hắn lại cảm thấy khó có thể nói nên lời. Cuối cùng thì cảm thấy sau khi nói ra những lời này, tất cả những gì đã có giữa bọn họ sau khi kết thúc khế ước sẽ biến thành mây khói.
Đôi mắt to màu hổ phách rũ xuống che đi mất mát cùng không muốn. Nó biết bản thân mình không thể ích kỷ như vậy, vào thời điểm này còn muốn hắn lưu lại. Hắn có cuộc sống của hắn, hắn đã không còn là một con ngân lang nữa rồi.
Sóc Ẩn nhìn Tiểu Tà đang cúi đầu mang theo hơi thở mất mát, trong con ngươi màu đỏ lướt qua một tia bi thương. Hắn âm thầm nắm chặt nắm tay, ép buộc bản thân đè ép cảm giác không nỡ kia xuống, giả vờ bình thản vỗ vỗ đầu Tiểu Tà.
“Ha ha, đại ca bị thương không nhẹ, phỏng chừng anh còn phải ở trong phủ bá tước một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời những lần em bắt nạt anh trước kia.”
“Anh… Anh dám!!” Phượng Lại Tà bỗng nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn vẻ mặt rất đáng đánh đòn của Sóc Ẩn. Cảm giác bi thương trong lòng cũng bị lời nói trêu đùa của hắn xóa đi không ít.
“Vì sao anh không dám? Hừ hừ.” Sóc Ẩn đứng lên, lấy ưu thế về chiều cao nhìn xuống Phượng Lại Tà, một bàn tay to lớn không khách khí đặt trên đầu cô bé, có chút ác ý dùng sức đè nặng để cô bé không thể chạy trốn.
“Anh nhớ rất rõ người nào đó cưỡi trên người anh, còn nhổ ngân mao của anh.” Thù này không báo không phải quân tử, cô nhóc chuẩn bị tiếp chiêu đi.
“Anh!! Anh!! Đồ xấu xa!!” Tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tiểu Bạch hình người đáng chết này quả nhiên không có hình sói đáng yêu thì tuyệt không làm người khác yêu thích.
“Chủ nào thú đấy.” Nhún nhún vai, Sóc Ẩn không hề tức giận với đả kích của cô bé. Chiêu này là hắn học được từ cô bé, gậy ông đập lưng ông.
Mắt to khẽ híp lại, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên một chút tà ác. Bỗng nhiên nó ngồi xổm xuống, trong nháy mắt thoát khỏi tay của Sóc Ẩn, thừa lúc Sóc Ẩn không để ý quét chân về phía hắn khiến hắn ngã trên mặt đất. Ngay sau đó nó tiến lên cưỡi trên lưng hắn.
“Đáng chết!!” Sóc Ẩn thầm mắng mình không cẩn thận, cư nhiên lại mắc bẫy của cô nhóc này.
“Hì hì, anh cho rằng anh đấu lại em sao? Hừ hừ, Tiểu Bạch, đừng tưởng rằng anh dùng hai chân để đi thì em sẽ không trị được anh.” Ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Phượng Lại Tà hếch cái cằm tinh xảo lên, ngông cuồng nhìn Sóc Ẩn bị mình đè ở bên dưới. Một đôi tay nhỏ bé tà ác hướng về phía mái tóc đen của Sóc Ẩn.
“Này! Em muốn làm gì!” Bỗng nhiên có dự cảm bất thường, Sóc Ẩn hét lên một tiếng. Nhưng đã trễ, hắn chỉ cảm thấy da đầu truyền tới một trận đau nhói. Hắn biết Phượng Lại Tà đáng ghét này lại hạ độc thủ với hắn rồi.
“Hì hì, anh không biết rằng nhân loại cũng có lông sao?” Phượng Lại Tà cười tít mắt lại nói đùa, dáng vẻ hả hê đắc ý nhìn hắn.
Nó cần phải trừng trị hắn một chút nếu không hắn không phân rõ đông tây nam bắc nữa ròi. Thay ngân mao bằng tóc đen cũng là ý kiến không tồi.
“A!! Dừng tay!” Sóc Ẩn hét lên một tiếng thảm thiết. Vào lúc Phượng Lại không kịp phản ứng thì ánh sáng hiện lên, Sóc Ẩn dưới thân đã trở về ngân lang Tiểu Bạch anh tuấn đẹp trai lúc trước.
“Oa, bạn học Tiểu Bạch, đã lâu không gặp nha.” Đôi mắt Phượng Lại Tà lòe lòe tỏa sáng nhìn ngân lang bị mình cưỡi ở bên dưới, đáy mắt hiện lên ý cười.
Nhịn không được trợn trắng mắt, Tiểu Bạch bất đắc dĩ mặc cho cô nhóc làm xằng làm bậy trên người mình. Ít ra thì thân sói để cho cô nhóc ức hiếp cũng tốt hơn so với hình người. Cho dù mất mặt, hắn cũng không muốn lấy hình người để cho cô nhóc ức hiếp.
“Em yên tâm, trong khoảng thời gian ở bá tước phủ, anh đều sẽ ở trong hình dạng này, em đừng mơ tưởng nhổ tóc của anh.” Lông của thân sói tương đối nhiều, tùy tiện để cho cô nhóc dùng thủ đoạn độc ác nhổ lông hắn cũng sẽ không ít đi là bao. Hình người của hắn tóc ít như vậy, hắn cũng không muốn giống như Hỏa Đề bị Tiểu béo phì kia đốt hơn một nửa đầu tóc, quả thật xấu hổ muốn chết.
“A!! Thật sao?” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin những gì mình nghe được.
Ý hắn là, trước khi thương thế của sư phụ tốt lên, nó có thể ở cùng với hắn?
Đáy lòng Phượng Lại Tà không tự chủ hiện lên một cỗ kích động. Nói không vui là giả, nó thật sự là quá thích hình thái ngân lang của hắn. Ban đầu cho rằng hắn sẽ lấy hình người xuất hiện trong bá tước phủ khiến bản thân cảm thấy mất mát một phen, kết quả hắn lại mang đến cho mình một kinh hỉ.
“Đương nhiên.” Tiểu Bạch không nhịn được nói. Dù sao hắn đã có năng lực biến trở về hình người. Cho dù vào lúc nào, chỉ cần hắn muốn là có thể biến trở lại. Để cho cô bé vui vẻ một chút cũng tốt, dù sao…
Sau khi thương thể của đại ca lành lại hắn cũng sẽ rời khỏi Huyết tộc. Mà thi đấu, hắn cũng không muốn tham gia nữa. “Võ đạo đại hội” không có ý nghĩa gì với hắn, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua. Trên võ đài, lời nói của chủ nhân của đôi tử mâu đã in sâu trong đầu hắn, không thể nào quên.
Đó là khế ước giữa hắn và Phượng Lại.
Hắn sẽ không tiếc trả giá tất cả để hoàn thành khế ước, đây là hứa hẹn của hắn với Phượng Lại.
Ngoài phòng nghỉ , Phượng Lại đứng dựa vào bức tường bên cạnh, nghe âm thanh thanh thúy vui cười cùng tiếng sói tru thỉnh thoảng vang lên, đáy lòng không khỏi lướt qua một tia ôn nhu, hắn khẽ nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.