Quyển 3 - Chương 14: Phượng Ngâm.
Bắc Đường
10/12/2014
Chiếm ưu thế chiều
cao, Phượng Ngâm từ trên cao nhìn xuống Phượng Lại Tà đứng ở phía sau
Phượng Tê, ngụ ý không rõ nhìn tử mâu nó đang bốc hoả. Bỗng nhiên gã bật cười một cách điên cuồng, vừa lắc đầu vừa đỡ trán mình.
“Ha ha ha!! Ha ha ha!!”
“Ngươi cười cái gì?” Nụ cười càn rỡ lộ ra châm chọc sâu sắc. Phượng Lại Tà quật cường đẩy Phượng Tê che ở trước người nó ra nhìn vào con ngươi màu đỏ cười đến nheo lại của Phượng Ngâm, giọng nói không khó nghe ra ý vị không vui.
“Ta cười cái gì?” Phượng Ngâm ngừng cười, gương mặt châm chọc nhìn Phượng Lại Tà trước mặt chỉ đứng đến ngực gã. Gã lắc đầu than nhẹ, dùng ánh mắt bi ai nhìn nó nói: “Ta cười ngươi ấu trĩ ngây thơ, lại còn nói Phượng Lại không chết? Ngươi quả thật là lừa mình dối người, Phượng Lại chết là chuyện mà mọi người đều biết. Cũng chỉ có ngươi - một con nhóc vô tri mới dùng lời nói buồn cười như vậy tự lừa gạt mình.” Phượng Ngâm lãnh khốc chọc thủng tín niệm mà Phượng Lại Tà kiên trì bấy lâu, dáng vẻ cười nhạt của gã đâm thật sâu vào trái tim Phượng Lại Tà.
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực, nó trừng mắt giận dữ nhìn Phượng Ngâm.
“Ta không nói sai! Daddy sẽ không chết! Daddy mạnh hơn bất cứ kẻ nào, daddy sẽ không chết dễ dàng như vậy.” Không tin, tuyệt đối không tin. Cho dù như thế nào nó cũng sẽ không chấp nhận chuyện daddy đã chết.
“Buồn cười. Nhóc con ngu xuẩn, ngươi muốn lừa mình dối người đến khi nào? Phượng Lại trong ngày “săn bắt Thiên Sứ” đã chết, ngươi còn muốn tự lừa gạt đến bao giờ? Nếu như ngươi không tin vậy có thể hỏi Phi Mặc và Minh Hoàng. Chính hai mắt bọn họ đã thấy Phượng Lại chết dưới thánh quang của Thiên Sứ trưởng Micheal, ngay cả tàn tro cũng biến mất trong gió, vô tung vô ảnh.” Phượng Ngâm cười tàn khốc, không chút lưu tình nói ra sự thật trước mặt Phượng Lại Tà, lãnh ý mười phần trong lời nói buộc Phượng Lại Tà phải nghe tất cả những hiện thực này.
“Câm miệng!” Bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ từ miệng Phượng Lại Tà phát ra. Trong con ngươi cô bé loé sáng ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Nếu Phượng Ngâm còn tiếp tục nói những lời như vậy, cho dù Phượng Tê đang ở đây nó vẫn sẽ bóp đứt cổ gã!!
“Daddy không chết, trước khi ta xác nhận ai cũng không thể nói daddy đã chết.” Ý tứ cảnh cáo mười phần, Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn Phượng Ngâm. Chỉ trong nháy mắt hơi thở khát máu từ con ngươi màu tím tuôn ra. Ngay cả Phượng Ngâm cũng bị ánh mắt lãnh khốc tràn ngập sát khí kia doạ sợ. Đây thật là cô bé ngây thơ non nớt khi xưa?
Gã có một dự cảm, Phượng Lại Tà trước mắt so với Phượng Tê được hắn bồi dưỡng càng thêm lợi hại, chỉ là tài năng lúc này của cô bé còn chưa hoàn toàn hiển lộ.
Âm thầm thu lại kinh ngạc trong lòng, Phượng Ngâm lại nở nụ cười nhạt như trước. Gã khinh miệt nhìn thoáng qua gương mặt tức giận của Phượng Lại Tà, tuỳ ý xoay người trở về trên ghế, thản nhiên tự đắc ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, dùng ánh mắt chế giễu thương hại nhìn Phượng Lại Tà vừa tức giận vừa vội vàng trước mắt.
“Không chết? Ngươi đang nói đùa? Chẳng lẽ kế hoạch lâu dài của ta lại thất bại? Cô nhóc, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng vì sao Phượng Lại thất bại trong ngày “săn bắt Thiên Sứ”? Là vì bất ngờ ngoài ý muốn sao? Ha ha ha…” Phượng Ngâm cười một cách kiêu ngạo. Lời nói ra khỏi miệng khiến cho Phượng Lại Tà ngây ngốc tại chỗ.
“Ngươi…ngươi nói cái gì?” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn gương mặt âm hiểm của Phượng Ngâm, trong lòng có dự cảm chẳng lành quanh quẩn một chỗ.
Phượng Ngâm cười lạnh một tiếng, hất cằm lên cau mày nói: “Ngươi cho rằng khi Phượng Lại tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ” vẫn mạnh mẽ như cũ? Ta nói cho ngươi biết, trước “Võ đạo đại hội” ta đã an bài hắn đi Thiên Giới giúp ta lấy một đồ vật, thế nhưng hắn không may mắn nên không tránh được cuộc đại chiến cùng các Thiên Sứ. Thật đáng tiếc, khi đó hắn lại còn sống chạy thoát trở về. Nhưng cho dù như vậy, nguyên khí hắn cũng đã tổn hại nặng nề, căn bản không có thời gian khôi phục.” Lời nói lạnh lùng vô tình kể rõ tất cả. Phượng Ngâm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Phượng Lại Tà.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khiếp sợ hiện ra nồng đậm hận ý, đáy mắt gã thoáng qua một nụ cười.
“Chuyện ta muốn làm sao có thể thất bại? Dù cho hắn chạy thoát từ trong tay Thiên Sứ thì như thế nào? Hoàng tử Ma tộc đã đưa ta một lễ vật rất tốt khiến Phượng Lại không thể không liều mạng lấy danh hiệu đệ nhất “võ đạo đại hội”. Một khi đã như vậy, hắn nhất định phải đấu một trận với Đệ Nhị và Minh Hoàng. Tuy rằng Đệ Nhị huỷ bỏ thi đấu giữa chừng, thế nhưng chỉ cần một mình Minh Hoàng cũng đủ khiến hắn tổn thương, hơn nữa còn đánh với Phượng Tê một trận cuối cùng…” Ánh mắt Phượng Ngâm bay tới vẻ mặt phức tạp của Phượng Tê đang đứng một bên, sau đó lại trở về trên người Phượng Lại Tà đang tức giận đến mức toàn thân phát run. Gã thảnh thơi tiếp tục nói:
“Dù cho Phượng Lại bỏ cuộc, thế nhưng nguyên khí đại thương là việc không thể tránh khỏi. Cuối cùng trong ngày “săn bắt Thiên Sứ” hắn chỉ có được sáu phần sức mạnh, hơn nữa ta không cho Phượng Tê – danh hiệu đệ nhất tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ”, top ba thiếu đi đệ nhất, thực lực tất nhiên sẽ yếu đi không ít, cuối cùng…” Phượng Ngâm dừng một chút, hai mắt nheo lại giống như một con hồ ly giảo hoạt âm hiểm ác độc.
“Nói tình huống tồi tệ của Phượng Lại và tin tức Phượng Tê không tham gia cho Thiên Sứ biết. Ngươi đoán xem, nhóm Thiên Sứ kết thù với Phượng Lại sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để báo thù rửa hận? Ngươi nói trong tình huống như vậy, Phượng Lại còn… sống hay không? Ha ha ha!”
Nụ cười của Phượng Ngâm rất chói tai. Lời nói của gã như một quả bom nổ tung trong ngực Phượng Lại Tà. Nó không biết trước ngày “săn bắt Thiên Sứ” daddy đã bị thương nặng. Thế nhưng điều đáng sợ nhất chính là daddy đã giao một phần tư sức mạnh – một con mắt màu tím cho Đệ Nhị để đưa vào trong người nó.
Như vậy, toàn thân daddy sợ cũng chỉ còn 40% sức mạnh, thân thể cứ như vậy đi tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ”, đúng lúc đó đối phương lại có chuẩn bị trước, cơ hồ không có một khả năng sống sót.
Hơi sức toàn thân trong nháy mắt giống như bị hút đi, dưới chân Phượng Lại Tà mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất.
“Không…daddy sẽ không…” Nó cảm thấy hô hấp thật khó khăn, nó vẫn tin tưởng vững chắc daddy mạnh như vậy tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ mạng. ღღD◕‿◕Đ◕‿◕L◕‿◕Q◕‿◕Đ⊰⊹⊹Nhưng tất cả những gì Phượng Ngâm nói đã hoàn toàn đánh vỡ tín niệm mà nó dựa vào.
Chỉ có một phần tư sức mạnh sao có thể còn sống trong ngày “săn bắt Thiên Sứ”. Phượng Lại Tà cảm thấy một trận choáng váng.
“Tiểu Tà!!” Phượng Tê cảm thấy không ổn. Phượng Ngâm tuy rằng không nói ra thân phận thật của Tiểu Tà, thế nhưng gã lại đặt dấu chấm hết cho hy vọng của cô bé đối với Phượng Lại.
Hắn căn bản chưa kịp chất vấn Phượng Ngâm, chỉ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Phượng Lại Tà cũng đủ để hắn luống cuống tay chân.
“Ha ha, Phượng Tê, ngươi cần gì phải tốt với nó như vậy. Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ giết người được ta bồi dưỡng để đối phó Phượng Lại mà thôi. Tuy rằng cuối cùng không để ngươi tự tay giết chết Phượng Lại, nhưng mượn tay Thiên Sứ cũng không có gì không tốt. Chỉ không ngờ tới cuối cùng lại bị con chó nhà ngươi hung hăng cắn một cái.” Phượng Ngâm hừ lạnh một tiếng, hai mắt khẽ nheo lại nhìn Phượng Lại Tà lã chã rơi lệ, gã âm thầm cắn răng một cái.
“Bất quá những thứ này ta cũng không cần để ý nữa, bởi vì Phượng Lại đã chết, cuối cùng ta đã dụ được hắn bước vào lưỡi hái của tử thần, ta không còn gì tiếc nuối. Vừa nghĩ đến một người phách lối cường đại như hắn cuối cùng vẫn bị ta từng bước từng bước đẩy vào vực sâu tử vong, thật sự rất có cảm giác thành tựu. Ha ha ha…”
Ngay khi bản thân Phượng Ngâm đang trắng trợn cảm thán, Phượng Lại Tà vốn đang thất thần trong lòng Phượng Tê lại giống như một cơn gió, mạnh mẽ xé rách kết giới Phượng Tê tạo ra, như một tia chớp vọt tới trước mặt Phượng Ngâm, đôi tay mảnh khảnh gắt gao bóp chặt cổ gã.
Đôi tử mâu nhiễm lệ mang theo hận ý tiến sâu vào đáy mắt Phượng Ngâm.
“Ta muốn ngươi chết!!” Là gã, tất cả đều là gã!! Nếu như gã không nói, daddy sẽ không bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm. ↕D❄iễ❀nღĐ❄à❀nღL❄êღQ❄u❀ýღĐ❄ô❀n↕Nếu như không phải gã từng bước hãm hại daddy, daddy nhất định sẽ ở bên cạnh nó, sẽ không đi tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ” chết tiệt kia, lại sẽ càng không như vậy, như vậy…
Hận ý chồng chất trong ngực dường như muốn xông ra ăn tươi nuốt sống Phượng Ngâm trước mắt. Nó siết chặt cổ Phượng Ngâm, cắn môi thật chặt, đáy mắt chỉ còn sát ý.
“Tiểu Tà, không được!!” Vẫn đứng im nhìn mọi việc diễn ra, khi Phượng Tê nhìn thấy Phượng Lại Tà bóp chặt cổ Phượng Ngâm thì trong nháy mắt đã hiểu rõ mục đích ẩn dấu phía sau tất cả những hành động quỷ dị của gã. Trong nội tâm đột nhiên cả kinh, hắn tuyệt không thể nhìn sự tình tiếp tục phát triển thêm nữa.
“Ha ha, ngươi muốn báo thù cho Phượng Lại sao? Buồn cười! Ngươi giết ta ư? Lúc trước nếu không phải vì dùng ngươi để kiềm chế Phượng Lại, ta sớm đã giết ngươi, đâu còn để ngươi sống đến bây giờ. Muốn trách chỉ có thể trách bản thân Phượng Lại vô dụng bị ta giết chết một cách dễ dàng. Đáng tiếc ta không tự tay giết hắn, ta thật muốn thấy dáng vẻ hắn ở dưới chân ta giãy dụa cầu xin tha thứ. Ha ha…” Phượng Ngâm không vì hành động của Phượng Lại Tà mà thu liễm, trái lại càng tỏ ra vui sướng.
Mỗi một câu nói của gã đều kích thích đến thần kinh của Phượng Lại Tà. Hai tay nó càng thêm siết chặt cổ Phượng Ngâm, híp mắt nhìn sắc mặt gã ngày càng khó coi.
Gã đáng chết!!
“Tiểu Tà, không thể! Em không thể giết ông ấy!!” Phượng Tê bị tình hình trước mắt hù doạ đến nỗi ngón tay cũng phát run, hắn mở to hai mắt nhìn Phượng Lại Tà cơ hồ sắp bóp chết Phượng Ngâm. Hắn bước thật dài xông lên phía trước, hi vọng bản thân có thể ngăn cản bi kịch sắp phát sinh.
“Đừng tới đây!!” Phượng Lại Tà gầm nhẹ một tiếng. Nó đã không thể nghe bất kỳ lời khuyên can nào của Phượng Tê. Hiện tại trong đầu óc nó chỉ còn ý niệm giết chết kẻ trong tay, kẻ không ngừng dùng âm mưu quỷ kế, từng bước đưa daddy vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Giết chết Phượng Ngâm!!!!
“Tiểu Tà, em mau dừng tay, em không thể giết ông ấy!” Ông ấy là cha đẻ của em!!! Phượng Tê thiếu chút nữa nói ra tất cả, nhưng hắn lại nhìn thấy cái liếc mắt cảnh cáo của Phượng Ngâm.
Phượng Ngâm đang cảnh cáo hắn, cảnh cáo hắn không thể nói ra tất cả sự thật.
“Ngươi muốn giết ta sao? Ta không tin ngươi có lá gan giết ta.” Giọng nói Phượng Ngâm trở nên khó nhọc, nhưng gã vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Phượng Lại Tà đang rơi nước mắt đầy mặt.
“Tốt. Ngươi không tin có đúng hay không? Như vậy ngươi đến chỗ Tử Thần hỏi một câu là ai đã giết chết ngươi!!” Đáy mắt Phượng Lại Tà xẹt qua một tia tàn khốc. Cảnh tượng Phượng Ngâm hại daddy xông lên đầu, bỗng nhiên vừa thu lại lực, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, kẻ âm hiểm xảo quyệt không ai bì nổi – Huyết chủ Phượng Ngâm hoàn toàn diệt vong trong tay nó.
“Tiểu Tà…” Phượng Tê kinh ngạc nhìn một màn diễn ra trước mắt mình, nhìn Phượng Ngâm không còn tức giận, ánh mắt hắn ảm đạm không có ánh sáng. Dường như hắn thấy được sự vui vẻ trong đôi mắt tĩnh mịch kia.
Phượng Ngâm đã chết trong tay Phượng Lại Tà, gã bị cô bé tự tay giết chết.
Phượng Tê cảm thấy lồng ngực đau nhói. Từ lúc phát hiện sự tình quỷ dị thì hắn đã có cảnh giác. Thế nhưng hắn lại nghĩ sai hướng, hắn thật không ngờ, hắn không nghĩ tới Phượng Ngâm lại dùng cách này để yêu cầu tha thứ.
Sau khi Phượng Lại Tà xuất hiện gã đã không ngừng làm cô bé tức giận, thậm chí không tiếc nói ra tất cả sự tình bản thân gã hãm hại Phượng Lại. Làm như vậy chính là muốn kích thích sát ý lớn nhất của Phượng Lại Tà, hận ý có thể giết chết gã.
Gã chết, Phượng Tê lại thấy được đáy mắt gã có vui mừng và giải thoát, còn có nụ cười vui vẻ không kịp biến mất nơi khoé miệng.
Đây không phải kiêu ngạo, không phải cuồng vọng, đó là nụ cười cuối cùng, cứu vớt cuối cùng.
“…..” Tự tay giết chết kẻ hãm hại daddy – Phượng Ngâm, nhưng Phượng Lại Tà không thấy vui mừng chút nào. Trong nháy mắt khi Phượng Ngâm tắt thở, trong lòng nó xẹt qua một tia đau nhức không hiểu. Ngơ ngác nhìn Phượng Ngâm chết dưới tay mình, bỗng nhiên Phượng Lại Tà cảm thấy một trận chua xót, bi thương trong nháy mắt trào lên trong lòng, nước mắt của nó một lần nữa vỡ đê.
Thân ảnh thon dài cùng gương mặt tuấn mỹ của Phượng Ngâm chậm rãi biến hóa thành tảng đá tái nhợt. Phượng Lại Tà kinh ngạc đứng lên nhìn thi thể Phượng Ngâm sau khi hoá đá biến thành tro bụi rơi lả tả trên đất. Nó vô thức lui về phía sau một bước.
Cố nén đau xót trong lòng, Phượng Tê tiến lên một bước đỡ lấy Phượng Lại Tà, hắn mơ hồ cảm nhận được vai cô bé đang run rẩy.
Hắn cùng cô bé đứng ở nơi đó nhìn một Huyết chủ đã từng cuồng ngạo - cha của bọn họ hoá thành tro bụi biến mất hoàn toàn trước mắt.
Phượng Ngâm - cha hắn cũng là cha của cô bé. Trên thân gã mang rất nhiều cừu hận và ác độc, một mình gã theo đuổi một cách vô tận lại tự tay huỷ diệt. Sau khi tất cả tro bụi bay đi, chân tướng rõ ràng là lúc gã dùng tính mạng của mình vẽ ra một dấu chấm tròn cho một bi kịch.
Gã dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự tha thứ của Phượng Lại Tà. Song những điều này, Phượng Lại Tà vĩnh viễn không có khả năng biết đến. Nó ngơ ngác nhìn tro bụi bay đi, trong lòng không hiểu sao bị bi thương bao lấy.
“Ha ha ha!! Ha ha ha!!”
“Ngươi cười cái gì?” Nụ cười càn rỡ lộ ra châm chọc sâu sắc. Phượng Lại Tà quật cường đẩy Phượng Tê che ở trước người nó ra nhìn vào con ngươi màu đỏ cười đến nheo lại của Phượng Ngâm, giọng nói không khó nghe ra ý vị không vui.
“Ta cười cái gì?” Phượng Ngâm ngừng cười, gương mặt châm chọc nhìn Phượng Lại Tà trước mặt chỉ đứng đến ngực gã. Gã lắc đầu than nhẹ, dùng ánh mắt bi ai nhìn nó nói: “Ta cười ngươi ấu trĩ ngây thơ, lại còn nói Phượng Lại không chết? Ngươi quả thật là lừa mình dối người, Phượng Lại chết là chuyện mà mọi người đều biết. Cũng chỉ có ngươi - một con nhóc vô tri mới dùng lời nói buồn cười như vậy tự lừa gạt mình.” Phượng Ngâm lãnh khốc chọc thủng tín niệm mà Phượng Lại Tà kiên trì bấy lâu, dáng vẻ cười nhạt của gã đâm thật sâu vào trái tim Phượng Lại Tà.
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực, nó trừng mắt giận dữ nhìn Phượng Ngâm.
“Ta không nói sai! Daddy sẽ không chết! Daddy mạnh hơn bất cứ kẻ nào, daddy sẽ không chết dễ dàng như vậy.” Không tin, tuyệt đối không tin. Cho dù như thế nào nó cũng sẽ không chấp nhận chuyện daddy đã chết.
“Buồn cười. Nhóc con ngu xuẩn, ngươi muốn lừa mình dối người đến khi nào? Phượng Lại trong ngày “săn bắt Thiên Sứ” đã chết, ngươi còn muốn tự lừa gạt đến bao giờ? Nếu như ngươi không tin vậy có thể hỏi Phi Mặc và Minh Hoàng. Chính hai mắt bọn họ đã thấy Phượng Lại chết dưới thánh quang của Thiên Sứ trưởng Micheal, ngay cả tàn tro cũng biến mất trong gió, vô tung vô ảnh.” Phượng Ngâm cười tàn khốc, không chút lưu tình nói ra sự thật trước mặt Phượng Lại Tà, lãnh ý mười phần trong lời nói buộc Phượng Lại Tà phải nghe tất cả những hiện thực này.
“Câm miệng!” Bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ từ miệng Phượng Lại Tà phát ra. Trong con ngươi cô bé loé sáng ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Nếu Phượng Ngâm còn tiếp tục nói những lời như vậy, cho dù Phượng Tê đang ở đây nó vẫn sẽ bóp đứt cổ gã!!
“Daddy không chết, trước khi ta xác nhận ai cũng không thể nói daddy đã chết.” Ý tứ cảnh cáo mười phần, Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn Phượng Ngâm. Chỉ trong nháy mắt hơi thở khát máu từ con ngươi màu tím tuôn ra. Ngay cả Phượng Ngâm cũng bị ánh mắt lãnh khốc tràn ngập sát khí kia doạ sợ. Đây thật là cô bé ngây thơ non nớt khi xưa?
Gã có một dự cảm, Phượng Lại Tà trước mắt so với Phượng Tê được hắn bồi dưỡng càng thêm lợi hại, chỉ là tài năng lúc này của cô bé còn chưa hoàn toàn hiển lộ.
Âm thầm thu lại kinh ngạc trong lòng, Phượng Ngâm lại nở nụ cười nhạt như trước. Gã khinh miệt nhìn thoáng qua gương mặt tức giận của Phượng Lại Tà, tuỳ ý xoay người trở về trên ghế, thản nhiên tự đắc ngồi xuống, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, dùng ánh mắt chế giễu thương hại nhìn Phượng Lại Tà vừa tức giận vừa vội vàng trước mắt.
“Không chết? Ngươi đang nói đùa? Chẳng lẽ kế hoạch lâu dài của ta lại thất bại? Cô nhóc, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng vì sao Phượng Lại thất bại trong ngày “săn bắt Thiên Sứ”? Là vì bất ngờ ngoài ý muốn sao? Ha ha ha…” Phượng Ngâm cười một cách kiêu ngạo. Lời nói ra khỏi miệng khiến cho Phượng Lại Tà ngây ngốc tại chỗ.
“Ngươi…ngươi nói cái gì?” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn gương mặt âm hiểm của Phượng Ngâm, trong lòng có dự cảm chẳng lành quanh quẩn một chỗ.
Phượng Ngâm cười lạnh một tiếng, hất cằm lên cau mày nói: “Ngươi cho rằng khi Phượng Lại tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ” vẫn mạnh mẽ như cũ? Ta nói cho ngươi biết, trước “Võ đạo đại hội” ta đã an bài hắn đi Thiên Giới giúp ta lấy một đồ vật, thế nhưng hắn không may mắn nên không tránh được cuộc đại chiến cùng các Thiên Sứ. Thật đáng tiếc, khi đó hắn lại còn sống chạy thoát trở về. Nhưng cho dù như vậy, nguyên khí hắn cũng đã tổn hại nặng nề, căn bản không có thời gian khôi phục.” Lời nói lạnh lùng vô tình kể rõ tất cả. Phượng Ngâm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Phượng Lại Tà.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khiếp sợ hiện ra nồng đậm hận ý, đáy mắt gã thoáng qua một nụ cười.
“Chuyện ta muốn làm sao có thể thất bại? Dù cho hắn chạy thoát từ trong tay Thiên Sứ thì như thế nào? Hoàng tử Ma tộc đã đưa ta một lễ vật rất tốt khiến Phượng Lại không thể không liều mạng lấy danh hiệu đệ nhất “võ đạo đại hội”. Một khi đã như vậy, hắn nhất định phải đấu một trận với Đệ Nhị và Minh Hoàng. Tuy rằng Đệ Nhị huỷ bỏ thi đấu giữa chừng, thế nhưng chỉ cần một mình Minh Hoàng cũng đủ khiến hắn tổn thương, hơn nữa còn đánh với Phượng Tê một trận cuối cùng…” Ánh mắt Phượng Ngâm bay tới vẻ mặt phức tạp của Phượng Tê đang đứng một bên, sau đó lại trở về trên người Phượng Lại Tà đang tức giận đến mức toàn thân phát run. Gã thảnh thơi tiếp tục nói:
“Dù cho Phượng Lại bỏ cuộc, thế nhưng nguyên khí đại thương là việc không thể tránh khỏi. Cuối cùng trong ngày “săn bắt Thiên Sứ” hắn chỉ có được sáu phần sức mạnh, hơn nữa ta không cho Phượng Tê – danh hiệu đệ nhất tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ”, top ba thiếu đi đệ nhất, thực lực tất nhiên sẽ yếu đi không ít, cuối cùng…” Phượng Ngâm dừng một chút, hai mắt nheo lại giống như một con hồ ly giảo hoạt âm hiểm ác độc.
“Nói tình huống tồi tệ của Phượng Lại và tin tức Phượng Tê không tham gia cho Thiên Sứ biết. Ngươi đoán xem, nhóm Thiên Sứ kết thù với Phượng Lại sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để báo thù rửa hận? Ngươi nói trong tình huống như vậy, Phượng Lại còn… sống hay không? Ha ha ha!”
Nụ cười của Phượng Ngâm rất chói tai. Lời nói của gã như một quả bom nổ tung trong ngực Phượng Lại Tà. Nó không biết trước ngày “săn bắt Thiên Sứ” daddy đã bị thương nặng. Thế nhưng điều đáng sợ nhất chính là daddy đã giao một phần tư sức mạnh – một con mắt màu tím cho Đệ Nhị để đưa vào trong người nó.
Như vậy, toàn thân daddy sợ cũng chỉ còn 40% sức mạnh, thân thể cứ như vậy đi tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ”, đúng lúc đó đối phương lại có chuẩn bị trước, cơ hồ không có một khả năng sống sót.
Hơi sức toàn thân trong nháy mắt giống như bị hút đi, dưới chân Phượng Lại Tà mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất.
“Không…daddy sẽ không…” Nó cảm thấy hô hấp thật khó khăn, nó vẫn tin tưởng vững chắc daddy mạnh như vậy tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ mạng. ღღD◕‿◕Đ◕‿◕L◕‿◕Q◕‿◕Đ⊰⊹⊹Nhưng tất cả những gì Phượng Ngâm nói đã hoàn toàn đánh vỡ tín niệm mà nó dựa vào.
Chỉ có một phần tư sức mạnh sao có thể còn sống trong ngày “săn bắt Thiên Sứ”. Phượng Lại Tà cảm thấy một trận choáng váng.
“Tiểu Tà!!” Phượng Tê cảm thấy không ổn. Phượng Ngâm tuy rằng không nói ra thân phận thật của Tiểu Tà, thế nhưng gã lại đặt dấu chấm hết cho hy vọng của cô bé đối với Phượng Lại.
Hắn căn bản chưa kịp chất vấn Phượng Ngâm, chỉ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Phượng Lại Tà cũng đủ để hắn luống cuống tay chân.
“Ha ha, Phượng Tê, ngươi cần gì phải tốt với nó như vậy. Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ giết người được ta bồi dưỡng để đối phó Phượng Lại mà thôi. Tuy rằng cuối cùng không để ngươi tự tay giết chết Phượng Lại, nhưng mượn tay Thiên Sứ cũng không có gì không tốt. Chỉ không ngờ tới cuối cùng lại bị con chó nhà ngươi hung hăng cắn một cái.” Phượng Ngâm hừ lạnh một tiếng, hai mắt khẽ nheo lại nhìn Phượng Lại Tà lã chã rơi lệ, gã âm thầm cắn răng một cái.
“Bất quá những thứ này ta cũng không cần để ý nữa, bởi vì Phượng Lại đã chết, cuối cùng ta đã dụ được hắn bước vào lưỡi hái của tử thần, ta không còn gì tiếc nuối. Vừa nghĩ đến một người phách lối cường đại như hắn cuối cùng vẫn bị ta từng bước từng bước đẩy vào vực sâu tử vong, thật sự rất có cảm giác thành tựu. Ha ha ha…”
Ngay khi bản thân Phượng Ngâm đang trắng trợn cảm thán, Phượng Lại Tà vốn đang thất thần trong lòng Phượng Tê lại giống như một cơn gió, mạnh mẽ xé rách kết giới Phượng Tê tạo ra, như một tia chớp vọt tới trước mặt Phượng Ngâm, đôi tay mảnh khảnh gắt gao bóp chặt cổ gã.
Đôi tử mâu nhiễm lệ mang theo hận ý tiến sâu vào đáy mắt Phượng Ngâm.
“Ta muốn ngươi chết!!” Là gã, tất cả đều là gã!! Nếu như gã không nói, daddy sẽ không bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm. ↕D❄iễ❀nღĐ❄à❀nღL❄êღQ❄u❀ýღĐ❄ô❀n↕Nếu như không phải gã từng bước hãm hại daddy, daddy nhất định sẽ ở bên cạnh nó, sẽ không đi tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ” chết tiệt kia, lại sẽ càng không như vậy, như vậy…
Hận ý chồng chất trong ngực dường như muốn xông ra ăn tươi nuốt sống Phượng Ngâm trước mắt. Nó siết chặt cổ Phượng Ngâm, cắn môi thật chặt, đáy mắt chỉ còn sát ý.
“Tiểu Tà, không được!!” Vẫn đứng im nhìn mọi việc diễn ra, khi Phượng Tê nhìn thấy Phượng Lại Tà bóp chặt cổ Phượng Ngâm thì trong nháy mắt đã hiểu rõ mục đích ẩn dấu phía sau tất cả những hành động quỷ dị của gã. Trong nội tâm đột nhiên cả kinh, hắn tuyệt không thể nhìn sự tình tiếp tục phát triển thêm nữa.
“Ha ha, ngươi muốn báo thù cho Phượng Lại sao? Buồn cười! Ngươi giết ta ư? Lúc trước nếu không phải vì dùng ngươi để kiềm chế Phượng Lại, ta sớm đã giết ngươi, đâu còn để ngươi sống đến bây giờ. Muốn trách chỉ có thể trách bản thân Phượng Lại vô dụng bị ta giết chết một cách dễ dàng. Đáng tiếc ta không tự tay giết hắn, ta thật muốn thấy dáng vẻ hắn ở dưới chân ta giãy dụa cầu xin tha thứ. Ha ha…” Phượng Ngâm không vì hành động của Phượng Lại Tà mà thu liễm, trái lại càng tỏ ra vui sướng.
Mỗi một câu nói của gã đều kích thích đến thần kinh của Phượng Lại Tà. Hai tay nó càng thêm siết chặt cổ Phượng Ngâm, híp mắt nhìn sắc mặt gã ngày càng khó coi.
Gã đáng chết!!
“Tiểu Tà, không thể! Em không thể giết ông ấy!!” Phượng Tê bị tình hình trước mắt hù doạ đến nỗi ngón tay cũng phát run, hắn mở to hai mắt nhìn Phượng Lại Tà cơ hồ sắp bóp chết Phượng Ngâm. Hắn bước thật dài xông lên phía trước, hi vọng bản thân có thể ngăn cản bi kịch sắp phát sinh.
“Đừng tới đây!!” Phượng Lại Tà gầm nhẹ một tiếng. Nó đã không thể nghe bất kỳ lời khuyên can nào của Phượng Tê. Hiện tại trong đầu óc nó chỉ còn ý niệm giết chết kẻ trong tay, kẻ không ngừng dùng âm mưu quỷ kế, từng bước đưa daddy vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Giết chết Phượng Ngâm!!!!
“Tiểu Tà, em mau dừng tay, em không thể giết ông ấy!” Ông ấy là cha đẻ của em!!! Phượng Tê thiếu chút nữa nói ra tất cả, nhưng hắn lại nhìn thấy cái liếc mắt cảnh cáo của Phượng Ngâm.
Phượng Ngâm đang cảnh cáo hắn, cảnh cáo hắn không thể nói ra tất cả sự thật.
“Ngươi muốn giết ta sao? Ta không tin ngươi có lá gan giết ta.” Giọng nói Phượng Ngâm trở nên khó nhọc, nhưng gã vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Phượng Lại Tà đang rơi nước mắt đầy mặt.
“Tốt. Ngươi không tin có đúng hay không? Như vậy ngươi đến chỗ Tử Thần hỏi một câu là ai đã giết chết ngươi!!” Đáy mắt Phượng Lại Tà xẹt qua một tia tàn khốc. Cảnh tượng Phượng Ngâm hại daddy xông lên đầu, bỗng nhiên vừa thu lại lực, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, kẻ âm hiểm xảo quyệt không ai bì nổi – Huyết chủ Phượng Ngâm hoàn toàn diệt vong trong tay nó.
“Tiểu Tà…” Phượng Tê kinh ngạc nhìn một màn diễn ra trước mắt mình, nhìn Phượng Ngâm không còn tức giận, ánh mắt hắn ảm đạm không có ánh sáng. Dường như hắn thấy được sự vui vẻ trong đôi mắt tĩnh mịch kia.
Phượng Ngâm đã chết trong tay Phượng Lại Tà, gã bị cô bé tự tay giết chết.
Phượng Tê cảm thấy lồng ngực đau nhói. Từ lúc phát hiện sự tình quỷ dị thì hắn đã có cảnh giác. Thế nhưng hắn lại nghĩ sai hướng, hắn thật không ngờ, hắn không nghĩ tới Phượng Ngâm lại dùng cách này để yêu cầu tha thứ.
Sau khi Phượng Lại Tà xuất hiện gã đã không ngừng làm cô bé tức giận, thậm chí không tiếc nói ra tất cả sự tình bản thân gã hãm hại Phượng Lại. Làm như vậy chính là muốn kích thích sát ý lớn nhất của Phượng Lại Tà, hận ý có thể giết chết gã.
Gã chết, Phượng Tê lại thấy được đáy mắt gã có vui mừng và giải thoát, còn có nụ cười vui vẻ không kịp biến mất nơi khoé miệng.
Đây không phải kiêu ngạo, không phải cuồng vọng, đó là nụ cười cuối cùng, cứu vớt cuối cùng.
“…..” Tự tay giết chết kẻ hãm hại daddy – Phượng Ngâm, nhưng Phượng Lại Tà không thấy vui mừng chút nào. Trong nháy mắt khi Phượng Ngâm tắt thở, trong lòng nó xẹt qua một tia đau nhức không hiểu. Ngơ ngác nhìn Phượng Ngâm chết dưới tay mình, bỗng nhiên Phượng Lại Tà cảm thấy một trận chua xót, bi thương trong nháy mắt trào lên trong lòng, nước mắt của nó một lần nữa vỡ đê.
Thân ảnh thon dài cùng gương mặt tuấn mỹ của Phượng Ngâm chậm rãi biến hóa thành tảng đá tái nhợt. Phượng Lại Tà kinh ngạc đứng lên nhìn thi thể Phượng Ngâm sau khi hoá đá biến thành tro bụi rơi lả tả trên đất. Nó vô thức lui về phía sau một bước.
Cố nén đau xót trong lòng, Phượng Tê tiến lên một bước đỡ lấy Phượng Lại Tà, hắn mơ hồ cảm nhận được vai cô bé đang run rẩy.
Hắn cùng cô bé đứng ở nơi đó nhìn một Huyết chủ đã từng cuồng ngạo - cha của bọn họ hoá thành tro bụi biến mất hoàn toàn trước mắt.
Phượng Ngâm - cha hắn cũng là cha của cô bé. Trên thân gã mang rất nhiều cừu hận và ác độc, một mình gã theo đuổi một cách vô tận lại tự tay huỷ diệt. Sau khi tất cả tro bụi bay đi, chân tướng rõ ràng là lúc gã dùng tính mạng của mình vẽ ra một dấu chấm tròn cho một bi kịch.
Gã dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự tha thứ của Phượng Lại Tà. Song những điều này, Phượng Lại Tà vĩnh viễn không có khả năng biết đến. Nó ngơ ngác nhìn tro bụi bay đi, trong lòng không hiểu sao bị bi thương bao lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.