Quyển 3 - Chương 18: Sóc Ẩn.
Bắc Đường
10/12/2014
Lộ trình thật dài,
đường núi quanh co uốn lượn, đoàn người Phượng Lại Tà phong trần mệt mỏi chạy hai ngày đường, rất nhanh sẽ đến khu vực Đông phương Ma tộc.
Dưới chân núi Thanh Sơn, sau khi Phi Mặc hỏi ý kiến Phượng Lại Tà thì cho cả đội ngũ dừng lại ở phía trước, nghỉ ngơi tại chỗ, còn hắn thì tự tay đưa thức ăn nước uống cho Phượng Lại Tà đang ngồi bên cạnh dưới tàng cây, sau đó ngồi xuống cạnh cô bé.
“Tuyển thủ tham gia thi đấu năm nay có vẻ tương đối yếu kém?” Phượng Lại Tà cầm lấy ấm nước uống một ngụm, nhìn các tuyển thủ “võ đạo đại hội” ngồi cách đó không xa. Thật ra, so với lần trước daddy vẫn còn ở đây thì cách xa một vạn tám ngàn dặm. Lúc trước trong bảy người thì Phi Mặc chỉ có thể tính là bình thường, vậy mà trong đội ngũ lần này, trừ nó ra thì Phi Mặc nghiễm nhiên trở thành tuyển thủ trụ cột thứ hai.
Nhìn một đám tuyển thủ có thực lực ngang nhau ở bên kia, Phượng Lại Tà không khỏi nhíu mày. Thời gian ba năm lại có thể khiến cho sức mạnh của tuyển thủ thụt lùi nhiều như vậy.
Phi Mặc thấy nghi hoặc trong mắt nó thì cười khẽ kiên nhẫn nói: “Ngày ‘săn bắt Thiên Sứ’ ba năm trước đã khiến cho chúng ta tổn thất rất nhiều cao thủ, cũng đã có rất nhiều người rời đi, thêm nữa trước đó còn có nội chiến, bây giờ Đông phương Huyết tộc… Không, phải nói là sức mạnh của đa số chủng tộc đã không được như trước.” Đây là tình trạng hiện tại của Ma giới, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, “Võ đạo đại hội” lần này, nay không bằng xưa.
Phượng Lại Tà hé mắt. Nó thật không ngờ tình trạng hiện tại của Ma giới lại gay go như vậy.
Có chút khổ não nhắm mắt lại, Phượng Lại Tà dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát.
Một trận tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía xa truyền tới, Phi Mặc bên cạnh nó đề phòng nắm trường kiếm bên hông lên. Những người khác cũng đứng lên nhìn con đường phía trước. Những người đi trên con đường này cơ bản đều là tuyển thủ “võ đạo đại hội” lần này.
Vó ngựa dồn dập, một đội nhân mã chạy đến như bay. Ngay khi nhân mã đối phương đi qua bên người Phượng Lại Tà thì nó chậm rãi mở mắt ra, cặp tử mâu mang theo chút buồn ngủ chống lại một đôi mắt lợi hại có chút quen thuộc trong đội nhân mã đang chạy vội. Sự kinh ngạc hiện lên trong đôi xích mâu kia.
“Hí!!” Bỗng nhiên người đi đầu giữ chặt dây cương, móng ngựa mạnh mẽ dừng lại, hắn quay đầu ngựa đi về phía cô nhóc đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, dồn dập chạy tới.
Không kịp chờ tuấn mã dừng lại hắn đã phi thân nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lắc mình một cái đã đi đến trước mặt Phượng Lại Tà.
Một chân quỳ trên đất, con ngươi màu đỏ ở khoảng cách gần nhìn chăm chú vào cặp tử mâu mỹ lệ xinh đẹp, có chút không xác định, có chút nghi hoặc. Hắn run rẩy vươn tay ra, muốn chặm vào gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia.
Là cô bé sao?
Ngay khi bàn tay run rẩy sắp chạm vào da thịt mịn màng thì khoé môi Phượng Lại Tà cong lên một nụ cười lười biếng, tử mâu híp lại nhìn người trước mắt đang si ngốc nói: “Tiểu Bạch, thực sự là càng ngày anh càng không lễ phép rồi đó.” Giọng điệu vui vẻ, thanh âm quen thuộc.
Sóc Ẩn đang yên lặng quỳ gối trước mặt Phượng Lại Tà trong lòng bỗng nhiên chấn động. Tròn ba năm chưa từng nghe qua tên này, ngoại trừ người thiếu nữ kia cũng không có ai gọi bản thân hắn như vậy.
Xích mâu loé lên, mừng rỡ, kinh ngạc, lại có một tia khó có thể tin.
“Tiểu Tà?” Hắn có chút không xác định, khi hắn hỏi ra thành lời thì trong lòng hắn cũng run rẩy.
“Tiểu Bạch, trí nhớ anh kém như vậy sao, ngay cả chủ nhân của mình cũng không nhớ rõ.” Cười khẽ một tiếng, ngôn ngữ cũng từ tâm linh cảm ứng truyền đến, nó tiến thêm một bước chứng minh thân phận của mình.
Thân thể to lớn bỗng nhiên run lên, hai mắt Sóc Ẩn gắt gao nhìn cô nhóc đang cười rực rỡ trước mặt. Không thể áp chế nội tâm mừng rỡ của mình hắn ôm chầm lấy thân hình bé bỏng luôn ở trong mộng ba năm qua.
Cái ôm ấm áp, hai tay hữu lực. Phượng Lại Tà bị Sóc Ẩn ôm chặt thì khẽ sửng sốt, đáy mắt là một mảnh ấm áp.
“Em khốn khiếp. Rốt cuộc ba năm qua em đã chạy đi đâu?” Đè nén thanh âm rít gào, giống như giận dữ cô nhóc biến mất, lại giống như vui mừng cô nhóc trở về.
Ba năm trước đây, sau khi hắn biết tin tức cô nhóc biến mất thì trong lòng cảm thấy suy sụp. Dựa vào tín niệm cuối cùng hắn chiến đấu thống nhất Đông Tây Lang tộc. Hắn biết, đây là khế ước cuối cùng mà người kia đã đánh đổi sức mạnh của bản thân để biến hắn thành người.
Mặc kệ cô nhóc đang ở phương nào, hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, hắn sẽ tìm được cô nhóc.
Nhưng thật bất ngờ, trên đường đi đến “võ đạo đại hội” lại có thể thấy được người đã không ngừng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn suốt ba năm qua.
Tuy rằnh dung mạo đã thay đổi, thế nhưng vẻ nghịch ngợm này là độc nhất vô nhị. Mặc kệ bên ngoài đã thay đổi như thế nào nhưng ánh mắt cô nhóc, ánh sáng dưới đáy mắt vẫn thuỷ chung như một.
“Hì hì.” Cười nhạt không nói, Phượng Lại Tà bị Sóc Ẩn ôm thật chặt vào trong ngực không hề giãy giụa. Đối với sủng vật đã từ biệt mình đi đến Lang tộc vào ba năm trước cũng có vô tận tưởng niệm.
Ánh mắt nhìn về phía trước, khoé miệng nó nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn nam tử tuấn lãng đang từ từ bước đến, Phượng Lại Tà kêu lên: “Sư phụ!!”.
Đi theo phía sau Sóc Ẩn tiến tới trước mặt Phượng Lại Tà, đáy mắt Sóc Ly không che giấu được kích động. Đồ nhi xa cách ba năm, đồ nhi nghe đồn biến mất đã lâu đột nhiên lại xuất hiện trên con đường tiến đến Đông phương Ma tộc.
Giọng nói và nụ cười quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn nay đã có chút xa lạ khiến Sóc Ly cảm thấy kinh ngạc.
“Tiểu Tà, đã lâu không gặp.”
“Thối Tiểu Bạch buông tay, em bị anh ép chết rồi.” Vòng ôm càng ngày càng chặt khiến Phượng Lại Tà không chịu nổi. Nó không nói lời nào giãy ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái mũi Sóc Ẩn.
“Á.” Ôm lấy cái mũi bị nắm đỏ, Sóc Ẩn nhìn Phượng Lại Tà vui vẻ trước mặt, con ngươi màu đỏ lưu chuyển trên đôi mắt màu tím và mái tóc màu bạc của nó, chau mày: “Ánh mắt và tóc của em…”
Phượng Lại Tà nắm lấy một lọn tóc của mình, ngón tay thon dài tuỳ ý đùa nghịch, không chút để ý nói: “Hì hì, có phải rất kỳ ảo hay không?”
Con ngươi Sóc Ẩn căng thẳng. Trong ba năm nay, từ trong sách vở được Lang tộc quản lý hắn đã biết được rất nhiều, tư liệu về “đứa con cấm kỵ” và đôi mắt màu tím kia, hắn biết những điều ấy có nghĩa là gì. Đôi mắt màu tím của Phượng Lại Tà giống hệt Phượng Lại, hoặc nói cách khác, giờ khắc này Phượng Lại Tà đã trở thành “đứa con cấm kỵ”. Phát hiện ra điểm này, lòng của Sóc Ẩn trầm xuống.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là khẽ động khoé miệng nói: “Ừ, rất đẹp.” Nhân loại? “Đứa con cấm kỵ”? Vậy thì có gì khác biệt. Cô nhóc vẫn là cô nhóc trước kia, vẫn là cô nhóc phúc hắc một tay cầm roi da một tay cầm kẹo thuần phục hắn.
Đối với hắn mà nói, thân phận như thế nào cũng không có gì đặc biệt.
Phi Mặc vẫn đứng một bên nhìn hai huynh đệ Sóc Ẩn và Sóc Ly. Ba năm trước đây bọn họ vẫn là tuyển thủ đại biểu cho Đông phương Huyết tộc xuất chiến. Hôm nay, bọn họ đã thống nhất Đông Tây Lang tộc, là hai Lang vương trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Cho dù là xích mâu hỗn huyết Sóc Ẩn, hay Sóc Ly tuấn lãng, cũng đã khác xưa rất nhiều.
Nhìn bộ dáng hai người, lại nhìn phía sau bọn họ, một đám binh lính phong tư thanh nhã, hẳn cũng là tuyển thủ tới tham gia “võ đạo đại hội” lần này.
Lần này và lần trước đã có sự khác biệt. Lần trước, bọn họ là chiến hữu, lần này bọn họ lại trở thành đối thủ của nhau. Đối với tài năng của hai người đã từng là đồng đội nên Phi Mặc hiểu rõ, xem ra lần thi đấu này cũng sẽ không nhẹ nhàng.
“Phi Mặc?” Sóc Ly là người đầu tiên chú ý tới sự tồn tại của Phi Mặc liền tiến lên một bước, hai người nhìn nhau cười khẽ một tiếng, gật đầu.
“Lang Vương.” Phi Mặc lễ phép mở miệng.
Hai chữ này khiến nụ cười của Sóc Ly có chút xấu hổ. Hắn vỗ vỗ vai Phi Mặc, sảng khoái nói: “Ngươi vẫn gọi ta là Sóc Ly thì tốt hơn.” Mặc kệ hiện tại bản thân hắn có thân phận gì nhưng đối với Phi Mặc đã từng chung một đội mà nói, tuy rằng không thể coi là thân mật, thế nhưng khoảng thời gian tại phủ Bá Tước sớm chiều ở chung, hai người cũng có thể xem là bằng hữu.
Phi Mặc cười cười.
“Sư phụ, hiện tại mọi người quyền cao chức trọng, có còn nhận ra con là tiểu đồ đệ của người sao?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm chớp chớp mắt nhìn Sóc Ly, cố ý ra vẻ đáng thương nói.
“Ai cũng có thể không nhận ra, nhưng sao có thể không nhận ra con.” Sóc Ly đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà xoa đầu cô bé. Một đầu tóc bạc, một đôi tử mâu, hắn cũng đã chú ý tới, nhưng hắn ổn trọng hơn Sóc Ẩn nên chỉ nhìn ở trong mắt, cũng không nói gì.
Biến mất ba năm, Phượng Lại cũng tử trận vào ba năm trước. Hắn tin rằng nhất định Tiểu Tà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng nếu cô nhóc không muốn nói, hắn tuyệt sẽ không hỏi. Nhìn một cô bé nho nhỏ từ từ trưởng thành thành một thiếu nữ, tim của hắn lại nhịn không được có chút chua xót. Phía sau sự trưởng thành, là đau thương.
“Sư phụ, Tiểu Bạch, hai người muốn đi “võ đại đại hội” sao?” Phượng Lại Tà nhìn một đội nhân mã phía sau bọn họ. Thân hình cao lớn, thể hình tráng kiện, nó âm thầm nuốt nước miếng. Chiến sĩ Lang tộc quả nhiên cường tráng, nếu mang ra so sánh thì binh sĩ Huyết tộc có vẻ tao nhã lịch sự hơn.
Cái này giống như cố tình so sánh mãnh thú cuồng dã với công tử tao nhã rồi.
Đương nhiên, Sóc Ẩn và Sóc Ly là một ngoại lệ, bọn họ tuấn mỹ tuyệt không thua kém quý tộc thuần huyết Huyết tộc, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
“Không sai, các con chắc cũng như vậy.” Sóc Ly cười gật đầu.
Sóc Ẩn ở một bên không nói chuyện, bởi vì hai mắt của hắn từ đầu đến giờ vẫn trợn trừng nhìn một sinh vật đang nằm sấp dưới tàng cây. Chính là….
Bạch hổ híp nửa ánh mắt – Đại Bạch!!!
“Tiểu Tà, nó là…” Sóc Ẩn có chút không vui thấp giọng hỏi. Cùng lúc hắn mở miệng hỏi thì bạch hổ đang híp nửa mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt ra chống lại con ngươi màu đỏ, nó chỉ nhìn lướt qua từ trên xuống dưới Sóc Ẩn, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một tia… khinh thường?! Khinh thường??!! Không sai, chính là khinh thường!!!!
Chết tiệt, một con bạch hổ lại dám dùng ánh mắt này nhìn hắn, đúng là chán sống rồi mà.
“Hả? Đại Bạch? Nó là sủng vật của em nha.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm ngoắc gọi Đại Bạch đang lười biếng đến bên cạnh mình nhiệt tình giới thiệu với Sóc Ẩn. Tốt xấu gì thì trước đây khi Tiểu Bạch còn là ngân lang cũng là sủng vật của nó, tuy rằng hiện tại cánh đã cứng rắn, bay đi làm Lang vương rồi, thế nhưng “ký ức tốt đẹp” kia đối nó mà nói vẫn rất mới mẻ nha. Tốt xấu gì cũng nên để hai sủng vật cũ mới này làm quen với nhau một chút.
“Đại Bạch, anh ấy chính là bạn nhỏ Tiểu Bạch mà ta vẫn hay nói, các ngươi phải đối xử với nhau thật tốt nha.” Vỗ vỗ đầu bạch hổ, Phượng Lại Tà không chú ý đến hơi thở không hài hoà giữa Sóc Ẩn và bạch hổ.
Sủng vật? Sóc Ẩn nhướng mi lên nhìn ánh mắt kiêu ngạo của bạch hổ kia, trong lòng khó chịu không nói thành lời. Nhớ năm đó, vị trí của bạch hổ bây giờ là của hắn.
Tiểu Bạch? Bạch hổ dùng mắt quét một vòng từ trên xuống dưới nam tử tuấn mỹ tóc đen trước mắt, không hứng thú lắm phe phấy đuôi, đầu hổ to lớn cọ cọ trên hai chân thon dài của Phượng Lại Tà như thị uy, trong cặp mắt hổ kia loé ra ánh sáng khiêu khích.
Giống như không tiếng động nói: Nhìn cái gì, hiện tại ta là tân sủng vật của cô nhóc, ngươi cái lão sủng vật, đi chỗ khác hóng mát.
Kiêu ngạo!!! Cực kỳ kiêu ngạo!!!!! Sóc Ẩn trừng mắt nhìn bạch hổ rất có linh tính kia, hận không thể đi lên trình diễn một màn Võ Tòng đánh hổ. Lúc trước khi hắn là sủng vật của Tiểu Tà còn không biết nó đang trốn trong hang ổ nào đâu, bây giờ lại dám khoe khoang với hắn, quả thực không biết sống chết.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, căn bản không phát hiện hai sủng vật cũ mới này vừa thấy mặt nhau thì khói thuốc súng nồng nặc . Nó rất nhiệt tình kéo một cánh tay của Sóc Ẩn, lại kéo một chân trước của Đại Bạch, đặt hai tay lên nhau, cười híp mắt nói: “Đến đây, mọi người kết giao bằng hữu.”
Hình ảnh thật là tuyệt vời, đáng tiếc bây giờ Tiểu Bạch đang trong hình người, bằng không một ngân lang, một bạch hổ, nhất định sẽ suất khí hơn nhiều.
Trong nháy mắt khi tay Sóc Ẩn cùng móng vuốt bạch hổ chạm vào nhau, giữa ánh mắt của hai người, sấm chớp rền vang.
Bạch hổ lợi dụng móng vuốt sắc bén của bản thân âm thầm dùng sức để lại vài vết tích trên mu bàn tay của Sóc Ẩn.
Sóc Ẩn che tay của mình cười nhạt. Bạch hổ chết tiệt, lại dám dùng ám chiêu. Chờ xem, “võ đạo đại hội” lần này hắn nhất định phải lấy thân phận tiền bối dạy dỗ nó thật tốt, để cho nó biết một sủng vật đạt tiêu chuẩn là phải làm những gì.
Bất tri bất giác, khói thuốc súng mù mịt….
Trong lúc đó, Sóc Ly và Phi Mặc hạ lệnh cho đội ngũ Huyết tộc cùng Lang tộc bước lên con đường phía trước, cùng nhau hướng tới khu vực Đông phương Ma tộc.
Dưới chân núi Thanh Sơn, sau khi Phi Mặc hỏi ý kiến Phượng Lại Tà thì cho cả đội ngũ dừng lại ở phía trước, nghỉ ngơi tại chỗ, còn hắn thì tự tay đưa thức ăn nước uống cho Phượng Lại Tà đang ngồi bên cạnh dưới tàng cây, sau đó ngồi xuống cạnh cô bé.
“Tuyển thủ tham gia thi đấu năm nay có vẻ tương đối yếu kém?” Phượng Lại Tà cầm lấy ấm nước uống một ngụm, nhìn các tuyển thủ “võ đạo đại hội” ngồi cách đó không xa. Thật ra, so với lần trước daddy vẫn còn ở đây thì cách xa một vạn tám ngàn dặm. Lúc trước trong bảy người thì Phi Mặc chỉ có thể tính là bình thường, vậy mà trong đội ngũ lần này, trừ nó ra thì Phi Mặc nghiễm nhiên trở thành tuyển thủ trụ cột thứ hai.
Nhìn một đám tuyển thủ có thực lực ngang nhau ở bên kia, Phượng Lại Tà không khỏi nhíu mày. Thời gian ba năm lại có thể khiến cho sức mạnh của tuyển thủ thụt lùi nhiều như vậy.
Phi Mặc thấy nghi hoặc trong mắt nó thì cười khẽ kiên nhẫn nói: “Ngày ‘săn bắt Thiên Sứ’ ba năm trước đã khiến cho chúng ta tổn thất rất nhiều cao thủ, cũng đã có rất nhiều người rời đi, thêm nữa trước đó còn có nội chiến, bây giờ Đông phương Huyết tộc… Không, phải nói là sức mạnh của đa số chủng tộc đã không được như trước.” Đây là tình trạng hiện tại của Ma giới, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, “Võ đạo đại hội” lần này, nay không bằng xưa.
Phượng Lại Tà hé mắt. Nó thật không ngờ tình trạng hiện tại của Ma giới lại gay go như vậy.
Có chút khổ não nhắm mắt lại, Phượng Lại Tà dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát.
Một trận tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía xa truyền tới, Phi Mặc bên cạnh nó đề phòng nắm trường kiếm bên hông lên. Những người khác cũng đứng lên nhìn con đường phía trước. Những người đi trên con đường này cơ bản đều là tuyển thủ “võ đạo đại hội” lần này.
Vó ngựa dồn dập, một đội nhân mã chạy đến như bay. Ngay khi nhân mã đối phương đi qua bên người Phượng Lại Tà thì nó chậm rãi mở mắt ra, cặp tử mâu mang theo chút buồn ngủ chống lại một đôi mắt lợi hại có chút quen thuộc trong đội nhân mã đang chạy vội. Sự kinh ngạc hiện lên trong đôi xích mâu kia.
“Hí!!” Bỗng nhiên người đi đầu giữ chặt dây cương, móng ngựa mạnh mẽ dừng lại, hắn quay đầu ngựa đi về phía cô nhóc đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, dồn dập chạy tới.
Không kịp chờ tuấn mã dừng lại hắn đã phi thân nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lắc mình một cái đã đi đến trước mặt Phượng Lại Tà.
Một chân quỳ trên đất, con ngươi màu đỏ ở khoảng cách gần nhìn chăm chú vào cặp tử mâu mỹ lệ xinh đẹp, có chút không xác định, có chút nghi hoặc. Hắn run rẩy vươn tay ra, muốn chặm vào gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia.
Là cô bé sao?
Ngay khi bàn tay run rẩy sắp chạm vào da thịt mịn màng thì khoé môi Phượng Lại Tà cong lên một nụ cười lười biếng, tử mâu híp lại nhìn người trước mắt đang si ngốc nói: “Tiểu Bạch, thực sự là càng ngày anh càng không lễ phép rồi đó.” Giọng điệu vui vẻ, thanh âm quen thuộc.
Sóc Ẩn đang yên lặng quỳ gối trước mặt Phượng Lại Tà trong lòng bỗng nhiên chấn động. Tròn ba năm chưa từng nghe qua tên này, ngoại trừ người thiếu nữ kia cũng không có ai gọi bản thân hắn như vậy.
Xích mâu loé lên, mừng rỡ, kinh ngạc, lại có một tia khó có thể tin.
“Tiểu Tà?” Hắn có chút không xác định, khi hắn hỏi ra thành lời thì trong lòng hắn cũng run rẩy.
“Tiểu Bạch, trí nhớ anh kém như vậy sao, ngay cả chủ nhân của mình cũng không nhớ rõ.” Cười khẽ một tiếng, ngôn ngữ cũng từ tâm linh cảm ứng truyền đến, nó tiến thêm một bước chứng minh thân phận của mình.
Thân thể to lớn bỗng nhiên run lên, hai mắt Sóc Ẩn gắt gao nhìn cô nhóc đang cười rực rỡ trước mặt. Không thể áp chế nội tâm mừng rỡ của mình hắn ôm chầm lấy thân hình bé bỏng luôn ở trong mộng ba năm qua.
Cái ôm ấm áp, hai tay hữu lực. Phượng Lại Tà bị Sóc Ẩn ôm chặt thì khẽ sửng sốt, đáy mắt là một mảnh ấm áp.
“Em khốn khiếp. Rốt cuộc ba năm qua em đã chạy đi đâu?” Đè nén thanh âm rít gào, giống như giận dữ cô nhóc biến mất, lại giống như vui mừng cô nhóc trở về.
Ba năm trước đây, sau khi hắn biết tin tức cô nhóc biến mất thì trong lòng cảm thấy suy sụp. Dựa vào tín niệm cuối cùng hắn chiến đấu thống nhất Đông Tây Lang tộc. Hắn biết, đây là khế ước cuối cùng mà người kia đã đánh đổi sức mạnh của bản thân để biến hắn thành người.
Mặc kệ cô nhóc đang ở phương nào, hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, hắn sẽ tìm được cô nhóc.
Nhưng thật bất ngờ, trên đường đi đến “võ đạo đại hội” lại có thể thấy được người đã không ngừng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn suốt ba năm qua.
Tuy rằnh dung mạo đã thay đổi, thế nhưng vẻ nghịch ngợm này là độc nhất vô nhị. Mặc kệ bên ngoài đã thay đổi như thế nào nhưng ánh mắt cô nhóc, ánh sáng dưới đáy mắt vẫn thuỷ chung như một.
“Hì hì.” Cười nhạt không nói, Phượng Lại Tà bị Sóc Ẩn ôm thật chặt vào trong ngực không hề giãy giụa. Đối với sủng vật đã từ biệt mình đi đến Lang tộc vào ba năm trước cũng có vô tận tưởng niệm.
Ánh mắt nhìn về phía trước, khoé miệng nó nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn nam tử tuấn lãng đang từ từ bước đến, Phượng Lại Tà kêu lên: “Sư phụ!!”.
Đi theo phía sau Sóc Ẩn tiến tới trước mặt Phượng Lại Tà, đáy mắt Sóc Ly không che giấu được kích động. Đồ nhi xa cách ba năm, đồ nhi nghe đồn biến mất đã lâu đột nhiên lại xuất hiện trên con đường tiến đến Đông phương Ma tộc.
Giọng nói và nụ cười quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn nay đã có chút xa lạ khiến Sóc Ly cảm thấy kinh ngạc.
“Tiểu Tà, đã lâu không gặp.”
“Thối Tiểu Bạch buông tay, em bị anh ép chết rồi.” Vòng ôm càng ngày càng chặt khiến Phượng Lại Tà không chịu nổi. Nó không nói lời nào giãy ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái mũi Sóc Ẩn.
“Á.” Ôm lấy cái mũi bị nắm đỏ, Sóc Ẩn nhìn Phượng Lại Tà vui vẻ trước mặt, con ngươi màu đỏ lưu chuyển trên đôi mắt màu tím và mái tóc màu bạc của nó, chau mày: “Ánh mắt và tóc của em…”
Phượng Lại Tà nắm lấy một lọn tóc của mình, ngón tay thon dài tuỳ ý đùa nghịch, không chút để ý nói: “Hì hì, có phải rất kỳ ảo hay không?”
Con ngươi Sóc Ẩn căng thẳng. Trong ba năm nay, từ trong sách vở được Lang tộc quản lý hắn đã biết được rất nhiều, tư liệu về “đứa con cấm kỵ” và đôi mắt màu tím kia, hắn biết những điều ấy có nghĩa là gì. Đôi mắt màu tím của Phượng Lại Tà giống hệt Phượng Lại, hoặc nói cách khác, giờ khắc này Phượng Lại Tà đã trở thành “đứa con cấm kỵ”. Phát hiện ra điểm này, lòng của Sóc Ẩn trầm xuống.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là khẽ động khoé miệng nói: “Ừ, rất đẹp.” Nhân loại? “Đứa con cấm kỵ”? Vậy thì có gì khác biệt. Cô nhóc vẫn là cô nhóc trước kia, vẫn là cô nhóc phúc hắc một tay cầm roi da một tay cầm kẹo thuần phục hắn.
Đối với hắn mà nói, thân phận như thế nào cũng không có gì đặc biệt.
Phi Mặc vẫn đứng một bên nhìn hai huynh đệ Sóc Ẩn và Sóc Ly. Ba năm trước đây bọn họ vẫn là tuyển thủ đại biểu cho Đông phương Huyết tộc xuất chiến. Hôm nay, bọn họ đã thống nhất Đông Tây Lang tộc, là hai Lang vương trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Cho dù là xích mâu hỗn huyết Sóc Ẩn, hay Sóc Ly tuấn lãng, cũng đã khác xưa rất nhiều.
Nhìn bộ dáng hai người, lại nhìn phía sau bọn họ, một đám binh lính phong tư thanh nhã, hẳn cũng là tuyển thủ tới tham gia “võ đạo đại hội” lần này.
Lần này và lần trước đã có sự khác biệt. Lần trước, bọn họ là chiến hữu, lần này bọn họ lại trở thành đối thủ của nhau. Đối với tài năng của hai người đã từng là đồng đội nên Phi Mặc hiểu rõ, xem ra lần thi đấu này cũng sẽ không nhẹ nhàng.
“Phi Mặc?” Sóc Ly là người đầu tiên chú ý tới sự tồn tại của Phi Mặc liền tiến lên một bước, hai người nhìn nhau cười khẽ một tiếng, gật đầu.
“Lang Vương.” Phi Mặc lễ phép mở miệng.
Hai chữ này khiến nụ cười của Sóc Ly có chút xấu hổ. Hắn vỗ vỗ vai Phi Mặc, sảng khoái nói: “Ngươi vẫn gọi ta là Sóc Ly thì tốt hơn.” Mặc kệ hiện tại bản thân hắn có thân phận gì nhưng đối với Phi Mặc đã từng chung một đội mà nói, tuy rằng không thể coi là thân mật, thế nhưng khoảng thời gian tại phủ Bá Tước sớm chiều ở chung, hai người cũng có thể xem là bằng hữu.
Phi Mặc cười cười.
“Sư phụ, hiện tại mọi người quyền cao chức trọng, có còn nhận ra con là tiểu đồ đệ của người sao?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm chớp chớp mắt nhìn Sóc Ly, cố ý ra vẻ đáng thương nói.
“Ai cũng có thể không nhận ra, nhưng sao có thể không nhận ra con.” Sóc Ly đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà xoa đầu cô bé. Một đầu tóc bạc, một đôi tử mâu, hắn cũng đã chú ý tới, nhưng hắn ổn trọng hơn Sóc Ẩn nên chỉ nhìn ở trong mắt, cũng không nói gì.
Biến mất ba năm, Phượng Lại cũng tử trận vào ba năm trước. Hắn tin rằng nhất định Tiểu Tà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng nếu cô nhóc không muốn nói, hắn tuyệt sẽ không hỏi. Nhìn một cô bé nho nhỏ từ từ trưởng thành thành một thiếu nữ, tim của hắn lại nhịn không được có chút chua xót. Phía sau sự trưởng thành, là đau thương.
“Sư phụ, Tiểu Bạch, hai người muốn đi “võ đại đại hội” sao?” Phượng Lại Tà nhìn một đội nhân mã phía sau bọn họ. Thân hình cao lớn, thể hình tráng kiện, nó âm thầm nuốt nước miếng. Chiến sĩ Lang tộc quả nhiên cường tráng, nếu mang ra so sánh thì binh sĩ Huyết tộc có vẻ tao nhã lịch sự hơn.
Cái này giống như cố tình so sánh mãnh thú cuồng dã với công tử tao nhã rồi.
Đương nhiên, Sóc Ẩn và Sóc Ly là một ngoại lệ, bọn họ tuấn mỹ tuyệt không thua kém quý tộc thuần huyết Huyết tộc, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
“Không sai, các con chắc cũng như vậy.” Sóc Ly cười gật đầu.
Sóc Ẩn ở một bên không nói chuyện, bởi vì hai mắt của hắn từ đầu đến giờ vẫn trợn trừng nhìn một sinh vật đang nằm sấp dưới tàng cây. Chính là….
Bạch hổ híp nửa ánh mắt – Đại Bạch!!!
“Tiểu Tà, nó là…” Sóc Ẩn có chút không vui thấp giọng hỏi. Cùng lúc hắn mở miệng hỏi thì bạch hổ đang híp nửa mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt ra chống lại con ngươi màu đỏ, nó chỉ nhìn lướt qua từ trên xuống dưới Sóc Ẩn, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một tia… khinh thường?! Khinh thường??!! Không sai, chính là khinh thường!!!!
Chết tiệt, một con bạch hổ lại dám dùng ánh mắt này nhìn hắn, đúng là chán sống rồi mà.
“Hả? Đại Bạch? Nó là sủng vật của em nha.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm ngoắc gọi Đại Bạch đang lười biếng đến bên cạnh mình nhiệt tình giới thiệu với Sóc Ẩn. Tốt xấu gì thì trước đây khi Tiểu Bạch còn là ngân lang cũng là sủng vật của nó, tuy rằng hiện tại cánh đã cứng rắn, bay đi làm Lang vương rồi, thế nhưng “ký ức tốt đẹp” kia đối nó mà nói vẫn rất mới mẻ nha. Tốt xấu gì cũng nên để hai sủng vật cũ mới này làm quen với nhau một chút.
“Đại Bạch, anh ấy chính là bạn nhỏ Tiểu Bạch mà ta vẫn hay nói, các ngươi phải đối xử với nhau thật tốt nha.” Vỗ vỗ đầu bạch hổ, Phượng Lại Tà không chú ý đến hơi thở không hài hoà giữa Sóc Ẩn và bạch hổ.
Sủng vật? Sóc Ẩn nhướng mi lên nhìn ánh mắt kiêu ngạo của bạch hổ kia, trong lòng khó chịu không nói thành lời. Nhớ năm đó, vị trí của bạch hổ bây giờ là của hắn.
Tiểu Bạch? Bạch hổ dùng mắt quét một vòng từ trên xuống dưới nam tử tuấn mỹ tóc đen trước mắt, không hứng thú lắm phe phấy đuôi, đầu hổ to lớn cọ cọ trên hai chân thon dài của Phượng Lại Tà như thị uy, trong cặp mắt hổ kia loé ra ánh sáng khiêu khích.
Giống như không tiếng động nói: Nhìn cái gì, hiện tại ta là tân sủng vật của cô nhóc, ngươi cái lão sủng vật, đi chỗ khác hóng mát.
Kiêu ngạo!!! Cực kỳ kiêu ngạo!!!!! Sóc Ẩn trừng mắt nhìn bạch hổ rất có linh tính kia, hận không thể đi lên trình diễn một màn Võ Tòng đánh hổ. Lúc trước khi hắn là sủng vật của Tiểu Tà còn không biết nó đang trốn trong hang ổ nào đâu, bây giờ lại dám khoe khoang với hắn, quả thực không biết sống chết.
Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, căn bản không phát hiện hai sủng vật cũ mới này vừa thấy mặt nhau thì khói thuốc súng nồng nặc . Nó rất nhiệt tình kéo một cánh tay của Sóc Ẩn, lại kéo một chân trước của Đại Bạch, đặt hai tay lên nhau, cười híp mắt nói: “Đến đây, mọi người kết giao bằng hữu.”
Hình ảnh thật là tuyệt vời, đáng tiếc bây giờ Tiểu Bạch đang trong hình người, bằng không một ngân lang, một bạch hổ, nhất định sẽ suất khí hơn nhiều.
Trong nháy mắt khi tay Sóc Ẩn cùng móng vuốt bạch hổ chạm vào nhau, giữa ánh mắt của hai người, sấm chớp rền vang.
Bạch hổ lợi dụng móng vuốt sắc bén của bản thân âm thầm dùng sức để lại vài vết tích trên mu bàn tay của Sóc Ẩn.
Sóc Ẩn che tay của mình cười nhạt. Bạch hổ chết tiệt, lại dám dùng ám chiêu. Chờ xem, “võ đạo đại hội” lần này hắn nhất định phải lấy thân phận tiền bối dạy dỗ nó thật tốt, để cho nó biết một sủng vật đạt tiêu chuẩn là phải làm những gì.
Bất tri bất giác, khói thuốc súng mù mịt….
Trong lúc đó, Sóc Ly và Phi Mặc hạ lệnh cho đội ngũ Huyết tộc cùng Lang tộc bước lên con đường phía trước, cùng nhau hướng tới khu vực Đông phương Ma tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.