Quyển 1 - Chương 69: Trừng phạt.
Bắc Đường
10/12/2014
Buổi chiều trong lành và ấm áp, Phượng Lại Tà cuộn mình ngủ trong lòng Phượng Lại tựa như một con mèo con, khóe môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không biết trong
giấc mơ đã thấy được điều gì mà khuôn mặt luôn tỏ ra vui tươi hạnh phúc.
Tiểu tiểu bạch chạy tới cạnh Phượng Lại Tà, sau khi xác định Phượng Lại Tà đã ngủ, một tia chớp trắng liền hiện ra, Tiểu tiểu bạch đã biến thành một thiếu niên tóc trắng tuấn tú. Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên thì lại đang đăm chiêu lo lắng.
“Chủ nhân.” Hắn cúi đầu xuống, nhìn gương mặt tiều tụy của Phượng Lại, nhẹ giọng nói.
“Ừ?” Phượng Lại vẫn không ngẩng đầu lên.
Sí Viêm mím môi, ngẩng đầu lên, năm ngón tay mở ra rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng lặng lẽ đọc chú ngữ.
Một quầng sáng trắng tản ra và bao phủ lấy Phượng Lại. Phượng Lại ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
“Chủ nhân, thân thể của người có nơi nào khó chịu không?” Sí Viêm đọc xong chú văn thì nhìn Phượng Lại hỏi.
“Không sao, chỉ là tinh lực hơi cạn kiệt.” Để sớm hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã đi ngược lại quy luật của tự nhiên, cho nên khó mà tránh khỏi một số vấn đề, chẳng qua, những vấn đề này cũng chẳng là gì đối với hắn.
“Chủ nhân, cơ thể của người như vậy thì có phải tham dự võ đạo đại hội không?” Lông mày của Sí Viêm nhăn lại, giọng nói cũng có chút lo lắng.
“Còn bao lâu?” Phượng Lại hỏi.
“Còn lại nửa tháng.” Sí Viêm thành thật trả lời.
“Nửa tháng.” Phượng Lại từ từ nhắm mắt lại. Nửa tháng có đủ cho hắn khôi phục sức khỏe như bình thường hay không, hắn cũng không thể nắm chắc. Thế nhưng, võ đạo đại hội là nơi mà cao thủ của tất cả các tộc ở ma giới tụ hội, ngoài mặt là luận bàn võ nghệ, trên thực tế lại là nơi so sánh thực lực của các tộc.
“Chủ nhân, ngài không nên miễn cưỡng, dù sao thì kì hạn năm trăm năm cũng đã sắp đến, bây giờ ngài vẫn chưa cưới Li Mạt công chúa, máu trong người chưa tìm được nguồn cấp, nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian để ngài khôi phục như bình thường sẽ càng ngày càng lâu thêm.” Sí Viêm là người chăm sóc cho cơ thể Phượng Lại, cho nên hắn hiểu rất rõ những vấn đề này. Thời kì hiện tại có thể nói là lúc mà Phượng Lại suy yếu nhất trong suốt năm trăm năm qua, nếu như hắn còn tiếp tục ép buộc cơ thể mình, chỉ sợ sẽ mang đến những hậu quả không thể dự tính được.
“Ngươi nghĩ nếu ta không đi, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?” Phượng Lại cười khẽ, đưa mắt qua người Sí Viêm. Từ trước đến giờ, chuyện này không phải do hắn tự quyết định, trên người hắn phải mang một gánh nặng buộc hắn phải tiếp tục chịu đựng.
Mặc dù, đó không phải là điều hắn lựa chọn.
“Chuyện này…” Sí Viêm hiểu rõ ý của Phượng Lại nên cũng chỉ đành lo lắng suông.
“Tiểu Tà thức dậy rồi.” Phượng Lại cảm nhận được cô gái trong lòng đang loay hoay sắp thức. Hắn lên tiếng nhắc nhở, trong chớp mắt, Sí Viêm đã biến trở lại thành Tiểu tiểu bạch, tiếp tục ngoan ngoãn nằm cạnh Phượng Lại Tà.
“Daddy.” Vươn vai ưỡn lưng, Phượng Lại Tà cười hì hì.
Phượng Lại nhìn Tiểu Tà, khóe miệng như cười lại như không.
Trong lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, Phượng Lại Tà thậm chí còn nghe được một tiếng sói tru.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà mừng rỡ nhảy ra khỏi vòng tay của Phượng Lại. Nó hầu như đã quên mất rằng Tiểu Bạch vẫn còn ở trong cái chỗ kinh khủng kia.
Lúc Phượng Lại Tà chạy đi, Phượng Lại đưa mắt nhìn Tiểu tiểu bạch, Tiểu tiểu bạch hiểu ý, liền nhanh nhẹn chạy ra ngoài, rồi nhảy lên đứng bên vai Phượng Lại Tà.
Ngoài cửa lớn, Phượng Ca đang luống cuống sử dụng dây thừng để kéo Tiểu Bạch đi. Bạch lang vẫn liên tục gầm rú, sức mạnh của nó làm cho Phượng Ca nuốt không trôi.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà vừa nhìn thấy Tiểu Bạch liền giống như một con chim én nhỏ bay tới bên cạnh nó, nhưng ngay sau khi cô bé nhìn thấy sợi dây thừng trên cổ Tiểu Bạch thì liền trợn mắt nhìn Phượng Ca – kẻ dám xem con thú yêu quý của nó giống như chó mà xích lại.
Chỉ có một mình nó mới có thể xem Tiểu Bạch giống như một chú chó mà thôi.
“A a, đừng trừng mắt nhìn anh, anh chỉ là sợ nó chạy mất thì không có gì để trả lại em thôi.” Phượng Ca buông tay để chứng minh rằng mình có ý tốt, sau đó ngồi xổm xuống mở dây thừng trên cổ cho Tiểu Bạch.
“Hống.”
“Khó chịu chết đi được.” Tiểu Bạch lắc lắc cái đầu thật lớn của nó, oán giận nói.
“Hì hì, khổ cho ngươi rồi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn phía sau Phượng Ca. Kỳ lạ thật, Phượng Tê không tới sao? Bình thường đều là Phượng Tê ra ngoài làm việc mà.
“Em tìm ai vậy?” Phượng Ca nhận ra hướng nhìn của Phượng Lại Tà, cười cười hỏi.
“Phượng Tê không đi với anh sao?” Phượng Lại Tà thành thật nói ra thắc mắc trong lòng mình.
“Nó…” Ánh mắt của Phượng Ca có chút bối rối, nhưng ngay sau đó, hắn liền cười ha ha, nhún vai trả lời: “Thân thể của nó hơi khó chịu cho nên nhờ anh mang đi thay.
Phượng Lại Tà gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi. Nó đã an toàn về phủ bá tước cùng với Tiểu Bạch và Tiểu tiểu Bạch, vậy thì hãy để những kí ức không thoải mái bị chôn vùi ở một nơi sâu kín nào đó trong vương cung đi.
Nhìn thấy Phượng Lại Tà xoay người chuẩn bị đi vào, Phượng Ca ngạc nhiên mở to mắt: “Này, em…”
Cô nhóc này không định nói cảm ơn hay là mời hắn vào nhà chơi hay sao? Sao lại có chuyện vừa nhận lại thú cưng thì đã vỗ mông bỏ đi rồi?
“Có chuyện gì sao?” Phượng Lại Tà xoay người lại, vẻ mặt mờ mịt, thế nhưng lúc nó nhìn thấy sắc mặt của Phượng Ca thì liền hiểu ra ý của hắn. Lập tức, Phượng Lại Tà nhoẻn miệng cười.
“Cảm ơn anh Phượng Ca.”
“Hì hì.” Phượng Ca thỏa mãn gật đầu, đang chuẩn bi bước vào thì lại nghe Phượng Lại Tà nói: “Vậy thì hẹn gặp lại anh, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ tới chơi nha.” Nói xong, Phượng Lại Tà chạy ù vào, bỏ lại Phượng Ca đứng một mình ở chỗ cũ. Gió lạnh thổi vào người, hắn mới chợt hoàn hồn, cười khổ rồi ra về.
Phượng Ca trở lại hoàng cung, ném áo choàng cho người hầu rồi lập tức đi tới thiên lao.
Ngang qua hàng loạt nhà tù, Phượng Ca dừng lại trước một căn phòng. Bọn binh lính trước cửa cúi đầu hành lễ với hắn.
“Mở cửa.” Phượng Ca ra lệnh.
“Dạ.” Binh sĩ mở cửa theo lời hắn. Một mùi tanh tưởi lập tức tràn ra ngoài làm cho Phượng Ca không khỏi nhíu mày. Dù vậy, hắn vẫn bước vào bên trong.
Bên trong nhà tù, trên bức tường vững chắc là một dáng người mảnh khảnh. Người nọ nghe thấy có tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy vết roi.
“Hoàng huynh.” Giọng nói khàn khàn khiến kẻ khác không thể nào biết được tiếng nói nguyên sơ của người ấy như thế nào.
“Anh đã trả bạch lang lại cho Phượng Lại Tà rồi.” Phượng Ca híp mắt nhìn người tù nhân trước mặt mình, trong mắt có chút đau lòng.
“Cảm ơn.” Người nọ mở miệng một cách khó khăn.
“Con bé khỏe, bị nhốt ba ngày cũng không gây chút ảnh hưởng nào tới nó. Tinh thần của nó tốt giống như một con nai con.” Phượng Ca cười nhạt, thuật lại tất cả những gì mình thấy cho người nọ.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nói như vậy thì hắn không có gì phải lo lắng nữa.
“Phượng Tê, em làm như vậy có đáng giá không?” Phượng Ca nhịn không được, thở dài hỏi.
Phượng Tê – người bị xích lại trong phòng giam – Phượng Tê.
Phượng Tê chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, bên môi hiện ra một nụ cười khổ. Nụ cười đó làm cho làn môi vốn đã nứt ra vì bị đánh càng trở nên đau nhức.
“Không có gì là đáng giá hay không, chỉ có làm hoặc là không làm. Em đã làm thì sẽ không hối hận.” Giọng nói của Phượng Tê rất bình thản, tưởng như vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Anh sẽ tới cầu xin phụ vương, người không thể đối xử với em như vậy.” Phượng Ca hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc nói.
Từ ngày Phượng Lại bá tước mang Phượng Lại Tà đi, mọi sự tức giận của Phượng Ngâm đều đổ lên người Phượng Tê. Phượng Tê một người gánh chịu mọi trách nhiệm, đêm đó đã bị Phượng Ngâm nhốt vào trong tù. Tròn một đêm, hắn hoàn toàn không lưu tình mà dùng roi da đối đãi đứa con gái hắn luôn luôn thương yêu, còn Phượng Ca thì bị lệnh phải đứng một bên nhìn Phượng Tê chịu một đêm tra tấn.
Từng vết roi chạy dài từ trán xuống, trang phục trên người cũng loang lổ những vệt máu, hoàn toàn không còn vẻ ưu nhã, lạnh lùng và kiêu ngạo của lúc trước nữa.
“Đừng làm phụ vương tức giận nữa, bây giờ người rất nguy hiểm. Một câu nói của anh cũng đủ để dẫn tới kết cục như em rồi.” Phượng Tê lắc đầu, hắn không hy vọng Phượng Ca hành động mạo hiểm, vì như vậy thì tất cả những điều hắn tự mình gánh chịu lúc trước đều không còn ý nghĩa. Tính tình của phụ vương âm trầm phức tạp, ai cũng không biết được lúc nào thì tâm trạng của người tốt, lúc nào thì không tốt, chọc giận tới người thì những gì nghênh đón mình chỉ là tai ương tràn ngập thôi, phụ vương tuyệt đối sẽ không tha cho Phượng Ca chỉ vì hắn là hoàng tử.
Trong mắt phụ vương, căn bản không hề tồn tại tình thân. Bọn họ chẳng qua là con rối mang trong mình dòng máu của hắn mà thôi.
“Hoàng huynh, làm phiền anh: đừng nói chuyện của em cho Tiểu Tà.” Phượng Tê ngẩng đầu nhìn Phượng Ca.
Phượng Ca bất đắc dĩ gật đầu.
“Anh biết, hôm nay con bé có hỏi tại sao không thấy em tới, anh chỉ nói là em thấy khó chịu trong người.” Hắn không phải đứa ngốc, dĩ nhiên là đoán được ý muốn của Phượng Tê.
“Cảm ơn anh.” Phượng Tê thở ra một hơi. Hắn hoàn toàn không muốn Tiểu Tà biết được dáng vẻ hiện giờ của hắn. Hắn tin rằng phụ vương sẽ thả hắn ra trong một thời gian nữa, dù sao thì võ đạo đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, và võ đạo đại hội cần có hắn. Nghĩ tới đó, Phượng Tê không khỏi cười lạnh.
“Anh kêu thủ hạ bôi thuốc cho em.” Phượng Ca thở dài.
“Không cần đâu, để phụ vương biết thì người sẽ không hài lòng.” Phượng Tê vội vã ngăn cản. Thật ra, điều mà hắn lo lắng không phải là phụ vương không hài lòng, mà là thân phận nam giả nữ của hắn bị phát hiện. Dù sao, trang phục trên người hắn cũng đã rách đi đôi chút, miễn cưỡng có thể che đậy cơ thể, nhưng nếu bôi thuốc thì khó mà che giấu được.
“Em…” Phượng Ca thật muốn tách đầu Phượng Tê ra để xem bên trong chứa đựng cái gì. Lúc nào Phượng Tê cũng độc lập như vậy, lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác, bao gồm cả người anh trai cùng cha khác mẹ này.
Nhưng mà, điều làm cho hắn khó hiểu nhất chính là một người lạnh lùng như vậy thì tại sao lại chọc giận phụ vương chỉ vì một cô bé nhân loại nhỏ nhoi?
Tiểu tiểu bạch chạy tới cạnh Phượng Lại Tà, sau khi xác định Phượng Lại Tà đã ngủ, một tia chớp trắng liền hiện ra, Tiểu tiểu bạch đã biến thành một thiếu niên tóc trắng tuấn tú. Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên thì lại đang đăm chiêu lo lắng.
“Chủ nhân.” Hắn cúi đầu xuống, nhìn gương mặt tiều tụy của Phượng Lại, nhẹ giọng nói.
“Ừ?” Phượng Lại vẫn không ngẩng đầu lên.
Sí Viêm mím môi, ngẩng đầu lên, năm ngón tay mở ra rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, miệng lặng lẽ đọc chú ngữ.
Một quầng sáng trắng tản ra và bao phủ lấy Phượng Lại. Phượng Lại ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
“Chủ nhân, thân thể của người có nơi nào khó chịu không?” Sí Viêm đọc xong chú văn thì nhìn Phượng Lại hỏi.
“Không sao, chỉ là tinh lực hơi cạn kiệt.” Để sớm hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã đi ngược lại quy luật của tự nhiên, cho nên khó mà tránh khỏi một số vấn đề, chẳng qua, những vấn đề này cũng chẳng là gì đối với hắn.
“Chủ nhân, cơ thể của người như vậy thì có phải tham dự võ đạo đại hội không?” Lông mày của Sí Viêm nhăn lại, giọng nói cũng có chút lo lắng.
“Còn bao lâu?” Phượng Lại hỏi.
“Còn lại nửa tháng.” Sí Viêm thành thật trả lời.
“Nửa tháng.” Phượng Lại từ từ nhắm mắt lại. Nửa tháng có đủ cho hắn khôi phục sức khỏe như bình thường hay không, hắn cũng không thể nắm chắc. Thế nhưng, võ đạo đại hội là nơi mà cao thủ của tất cả các tộc ở ma giới tụ hội, ngoài mặt là luận bàn võ nghệ, trên thực tế lại là nơi so sánh thực lực của các tộc.
“Chủ nhân, ngài không nên miễn cưỡng, dù sao thì kì hạn năm trăm năm cũng đã sắp đến, bây giờ ngài vẫn chưa cưới Li Mạt công chúa, máu trong người chưa tìm được nguồn cấp, nếu cứ tiếp tục như vậy, thời gian để ngài khôi phục như bình thường sẽ càng ngày càng lâu thêm.” Sí Viêm là người chăm sóc cho cơ thể Phượng Lại, cho nên hắn hiểu rất rõ những vấn đề này. Thời kì hiện tại có thể nói là lúc mà Phượng Lại suy yếu nhất trong suốt năm trăm năm qua, nếu như hắn còn tiếp tục ép buộc cơ thể mình, chỉ sợ sẽ mang đến những hậu quả không thể dự tính được.
“Ngươi nghĩ nếu ta không đi, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?” Phượng Lại cười khẽ, đưa mắt qua người Sí Viêm. Từ trước đến giờ, chuyện này không phải do hắn tự quyết định, trên người hắn phải mang một gánh nặng buộc hắn phải tiếp tục chịu đựng.
Mặc dù, đó không phải là điều hắn lựa chọn.
“Chuyện này…” Sí Viêm hiểu rõ ý của Phượng Lại nên cũng chỉ đành lo lắng suông.
“Tiểu Tà thức dậy rồi.” Phượng Lại cảm nhận được cô gái trong lòng đang loay hoay sắp thức. Hắn lên tiếng nhắc nhở, trong chớp mắt, Sí Viêm đã biến trở lại thành Tiểu tiểu bạch, tiếp tục ngoan ngoãn nằm cạnh Phượng Lại Tà.
“Daddy.” Vươn vai ưỡn lưng, Phượng Lại Tà cười hì hì.
Phượng Lại nhìn Tiểu Tà, khóe miệng như cười lại như không.
Trong lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân, Phượng Lại Tà thậm chí còn nghe được một tiếng sói tru.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà mừng rỡ nhảy ra khỏi vòng tay của Phượng Lại. Nó hầu như đã quên mất rằng Tiểu Bạch vẫn còn ở trong cái chỗ kinh khủng kia.
Lúc Phượng Lại Tà chạy đi, Phượng Lại đưa mắt nhìn Tiểu tiểu bạch, Tiểu tiểu bạch hiểu ý, liền nhanh nhẹn chạy ra ngoài, rồi nhảy lên đứng bên vai Phượng Lại Tà.
Ngoài cửa lớn, Phượng Ca đang luống cuống sử dụng dây thừng để kéo Tiểu Bạch đi. Bạch lang vẫn liên tục gầm rú, sức mạnh của nó làm cho Phượng Ca nuốt không trôi.
“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà vừa nhìn thấy Tiểu Bạch liền giống như một con chim én nhỏ bay tới bên cạnh nó, nhưng ngay sau khi cô bé nhìn thấy sợi dây thừng trên cổ Tiểu Bạch thì liền trợn mắt nhìn Phượng Ca – kẻ dám xem con thú yêu quý của nó giống như chó mà xích lại.
Chỉ có một mình nó mới có thể xem Tiểu Bạch giống như một chú chó mà thôi.
“A a, đừng trừng mắt nhìn anh, anh chỉ là sợ nó chạy mất thì không có gì để trả lại em thôi.” Phượng Ca buông tay để chứng minh rằng mình có ý tốt, sau đó ngồi xổm xuống mở dây thừng trên cổ cho Tiểu Bạch.
“Hống.”
“Khó chịu chết đi được.” Tiểu Bạch lắc lắc cái đầu thật lớn của nó, oán giận nói.
“Hì hì, khổ cho ngươi rồi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn phía sau Phượng Ca. Kỳ lạ thật, Phượng Tê không tới sao? Bình thường đều là Phượng Tê ra ngoài làm việc mà.
“Em tìm ai vậy?” Phượng Ca nhận ra hướng nhìn của Phượng Lại Tà, cười cười hỏi.
“Phượng Tê không đi với anh sao?” Phượng Lại Tà thành thật nói ra thắc mắc trong lòng mình.
“Nó…” Ánh mắt của Phượng Ca có chút bối rối, nhưng ngay sau đó, hắn liền cười ha ha, nhún vai trả lời: “Thân thể của nó hơi khó chịu cho nên nhờ anh mang đi thay.
Phượng Lại Tà gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi. Nó đã an toàn về phủ bá tước cùng với Tiểu Bạch và Tiểu tiểu Bạch, vậy thì hãy để những kí ức không thoải mái bị chôn vùi ở một nơi sâu kín nào đó trong vương cung đi.
Nhìn thấy Phượng Lại Tà xoay người chuẩn bị đi vào, Phượng Ca ngạc nhiên mở to mắt: “Này, em…”
Cô nhóc này không định nói cảm ơn hay là mời hắn vào nhà chơi hay sao? Sao lại có chuyện vừa nhận lại thú cưng thì đã vỗ mông bỏ đi rồi?
“Có chuyện gì sao?” Phượng Lại Tà xoay người lại, vẻ mặt mờ mịt, thế nhưng lúc nó nhìn thấy sắc mặt của Phượng Ca thì liền hiểu ra ý của hắn. Lập tức, Phượng Lại Tà nhoẻn miệng cười.
“Cảm ơn anh Phượng Ca.”
“Hì hì.” Phượng Ca thỏa mãn gật đầu, đang chuẩn bi bước vào thì lại nghe Phượng Lại Tà nói: “Vậy thì hẹn gặp lại anh, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ tới chơi nha.” Nói xong, Phượng Lại Tà chạy ù vào, bỏ lại Phượng Ca đứng một mình ở chỗ cũ. Gió lạnh thổi vào người, hắn mới chợt hoàn hồn, cười khổ rồi ra về.
Phượng Ca trở lại hoàng cung, ném áo choàng cho người hầu rồi lập tức đi tới thiên lao.
Ngang qua hàng loạt nhà tù, Phượng Ca dừng lại trước một căn phòng. Bọn binh lính trước cửa cúi đầu hành lễ với hắn.
“Mở cửa.” Phượng Ca ra lệnh.
“Dạ.” Binh sĩ mở cửa theo lời hắn. Một mùi tanh tưởi lập tức tràn ra ngoài làm cho Phượng Ca không khỏi nhíu mày. Dù vậy, hắn vẫn bước vào bên trong.
Bên trong nhà tù, trên bức tường vững chắc là một dáng người mảnh khảnh. Người nọ nghe thấy có tiếng bước chân thì chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy vết roi.
“Hoàng huynh.” Giọng nói khàn khàn khiến kẻ khác không thể nào biết được tiếng nói nguyên sơ của người ấy như thế nào.
“Anh đã trả bạch lang lại cho Phượng Lại Tà rồi.” Phượng Ca híp mắt nhìn người tù nhân trước mặt mình, trong mắt có chút đau lòng.
“Cảm ơn.” Người nọ mở miệng một cách khó khăn.
“Con bé khỏe, bị nhốt ba ngày cũng không gây chút ảnh hưởng nào tới nó. Tinh thần của nó tốt giống như một con nai con.” Phượng Ca cười nhạt, thuật lại tất cả những gì mình thấy cho người nọ.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nói như vậy thì hắn không có gì phải lo lắng nữa.
“Phượng Tê, em làm như vậy có đáng giá không?” Phượng Ca nhịn không được, thở dài hỏi.
Phượng Tê – người bị xích lại trong phòng giam – Phượng Tê.
Phượng Tê chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, bên môi hiện ra một nụ cười khổ. Nụ cười đó làm cho làn môi vốn đã nứt ra vì bị đánh càng trở nên đau nhức.
“Không có gì là đáng giá hay không, chỉ có làm hoặc là không làm. Em đã làm thì sẽ không hối hận.” Giọng nói của Phượng Tê rất bình thản, tưởng như vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Anh sẽ tới cầu xin phụ vương, người không thể đối xử với em như vậy.” Phượng Ca hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc nói.
Từ ngày Phượng Lại bá tước mang Phượng Lại Tà đi, mọi sự tức giận của Phượng Ngâm đều đổ lên người Phượng Tê. Phượng Tê một người gánh chịu mọi trách nhiệm, đêm đó đã bị Phượng Ngâm nhốt vào trong tù. Tròn một đêm, hắn hoàn toàn không lưu tình mà dùng roi da đối đãi đứa con gái hắn luôn luôn thương yêu, còn Phượng Ca thì bị lệnh phải đứng một bên nhìn Phượng Tê chịu một đêm tra tấn.
Từng vết roi chạy dài từ trán xuống, trang phục trên người cũng loang lổ những vệt máu, hoàn toàn không còn vẻ ưu nhã, lạnh lùng và kiêu ngạo của lúc trước nữa.
“Đừng làm phụ vương tức giận nữa, bây giờ người rất nguy hiểm. Một câu nói của anh cũng đủ để dẫn tới kết cục như em rồi.” Phượng Tê lắc đầu, hắn không hy vọng Phượng Ca hành động mạo hiểm, vì như vậy thì tất cả những điều hắn tự mình gánh chịu lúc trước đều không còn ý nghĩa. Tính tình của phụ vương âm trầm phức tạp, ai cũng không biết được lúc nào thì tâm trạng của người tốt, lúc nào thì không tốt, chọc giận tới người thì những gì nghênh đón mình chỉ là tai ương tràn ngập thôi, phụ vương tuyệt đối sẽ không tha cho Phượng Ca chỉ vì hắn là hoàng tử.
Trong mắt phụ vương, căn bản không hề tồn tại tình thân. Bọn họ chẳng qua là con rối mang trong mình dòng máu của hắn mà thôi.
“Hoàng huynh, làm phiền anh: đừng nói chuyện của em cho Tiểu Tà.” Phượng Tê ngẩng đầu nhìn Phượng Ca.
Phượng Ca bất đắc dĩ gật đầu.
“Anh biết, hôm nay con bé có hỏi tại sao không thấy em tới, anh chỉ nói là em thấy khó chịu trong người.” Hắn không phải đứa ngốc, dĩ nhiên là đoán được ý muốn của Phượng Tê.
“Cảm ơn anh.” Phượng Tê thở ra một hơi. Hắn hoàn toàn không muốn Tiểu Tà biết được dáng vẻ hiện giờ của hắn. Hắn tin rằng phụ vương sẽ thả hắn ra trong một thời gian nữa, dù sao thì võ đạo đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, và võ đạo đại hội cần có hắn. Nghĩ tới đó, Phượng Tê không khỏi cười lạnh.
“Anh kêu thủ hạ bôi thuốc cho em.” Phượng Ca thở dài.
“Không cần đâu, để phụ vương biết thì người sẽ không hài lòng.” Phượng Tê vội vã ngăn cản. Thật ra, điều mà hắn lo lắng không phải là phụ vương không hài lòng, mà là thân phận nam giả nữ của hắn bị phát hiện. Dù sao, trang phục trên người hắn cũng đã rách đi đôi chút, miễn cưỡng có thể che đậy cơ thể, nhưng nếu bôi thuốc thì khó mà che giấu được.
“Em…” Phượng Ca thật muốn tách đầu Phượng Tê ra để xem bên trong chứa đựng cái gì. Lúc nào Phượng Tê cũng độc lập như vậy, lúc nào cũng giữ khoảng cách với người khác, bao gồm cả người anh trai cùng cha khác mẹ này.
Nhưng mà, điều làm cho hắn khó hiểu nhất chính là một người lạnh lùng như vậy thì tại sao lại chọc giận phụ vương chỉ vì một cô bé nhân loại nhỏ nhoi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.