Chương 5: " Đợi tôi "
Thỏ Vennie
19/08/2023
Về đến lớp, dáng vẻ có chút khó chịu mà về chỗ ngồi. Nhìn thấy Đặng Ngân cũng vào lớp liền nói:
“ Nè! Thưởng cho cậu đó!” Hạ Hạ đưa cho Đặng Ngân chiếc Hamburger của mình.
“ Gì đây? Rõ ràng đây là của cậu mà, nó còn không có rau kia kìa!”
“ Tớ lỡ mua rồi mà tớ không nuốt nỗi nữa. Cậu ăn giúp tớ nha.”
“ Tớ chỉ ăn nỗi một nửa thôi, no lắm rồi”
“ Vậy cũng được. Thank you”
Tiết thể dục đã bắt đầu, đầu tiên là phải chạy 5 vòng sân. Gương mặt Hạ Hạ có chút tái nhợt, xanh xao. Tiểu Ngân đã phát hiện muốn đưa Hạ Hạ vào phòng ý tế nhưng cô lại bảo không sao.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu chạy. Chỉ vừa mới chạy được hai vòng thì tầm mắt của Tiểu Hạ mờ dần, đầu cô bắt đầu choáng váng, bước chân thì loạng choạng và rồi…
* Đùng *
Hạ Hạ đã ngã và ngất đi.
Mọi người hốt hoảng dìu cô vào phòng y tế. Tiểu Ngân vô cùng lo lắng, xin thầy ở lại phòng y tế để chăm sóc cô. Cô y tế bảo vì cậu ấy bị tụt canxi. Tiểu Ngân ngẫm nghĩ chắc có lẽ sáng nay cô ấy đã không ăn gì rồi. Chỉ có mỗi hộp sữa làm sao chịu được.
Ở lại một lúc, thì Tiểu Ngân phải về lớp vì có tiết kiểm tra Lý, đành phải để cô ấy ở lại đó ngủ một mình vậy.
Một lát sau cô tỉnh dậy,
“ Là mùi thuốc sát trùng. Phải rồi mình đã ngất xĩu, vậy đây là phòng y tế”
Cảm thấy mình đã khỏe hơn có lẽ đã được chuyền dịch. Cô muốn bước xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu gối hơi đau. Kéo ống quần lên, thì ra lúc nãy ngã đã bị trầy. Hạ Hạ cảm thấy bất lực vì giờ không thể lấy nước để sát trùng vết thương.
Đột nhiên có người bước vào, cả hai đều giật mình, không ai xa lạ đó chính là Trương Đức Anh. Cậu ta đến đây để lấy băng cá nhân cho người bạn bị thương do trận bóng.
Nhìn thấy cô đang gặp khó khăn cậu ấy liền cất giọng nói :
“ Đợi tôi”
Rồi cậu ta cầm băng keo đi thật nhanh ra khỏi phòng y tế. Nhìn cậu chạy đi cô thắc mắc tại sao mình phải đợi? Tuy nghĩ vậy nhưng vì chân đau mà cô vẫn ngồi đó.
Chỉ vài phút sau, cậu ta thật sự đã trở lại. Đức Anh tiến đến tủ thuốc, nhanh tay lấy bong gòn, thuốc khử trùng và băng gạt, từ từ tiến lại gần Hạ Hạ. Cậu ta nhẹ nhàng ngồi xuống dưới chân cô, cô ngỡ ngàng :
“ Cậu làm gì vậy?”
“ Sát trùng”
“ Không cần đâu tôi có thể tự làm được.”
Trương Đức An him lặng không nói gì, nhưng tay lại nhẹ nhàng nâng đầu gối của Tiểu Hạ lên, đôi tay hơi rung mà rắc nước sát trùng vào vết thương.
Yến Hạ giật mình vì đau rát nhưng cô không hé miệng nửa lời chỉ bặm mội thật chặt để nhìn đau. Trương Đức anh nhẹ nhàng cầm lấy bong gần chùi đi nước sát trùng và hỏi “ Không đau?”
Hạ Hạ hé miệng trả lời với giọng hơi run : “ Tôi không sao, tôi chịu được”
“ Không cần phải cố mạnh mẽ vậy đâu”
Hạ Hạ vội lắc đầu “ Tôi quen rồi, không còn sợ đau nữa”
Cậu thiếu niên ấy lần đầu tiên được trị thương cho con gái, cũng là lần đầu tiên chạm vào chân con gái, khiến cậu ta hơi run. Nghe cô ấy nỗi hai chữ quen rồi làm lòng cậu ta có chút khó chịu.
Sau khi băng bó vết thương lại, nhìn thấy cô có vẻ muốn xuống giường liền nói “ Để tờ đưa cậu về. Lên đây tớ cõng”
“ Không đâu tôi không thể làm vậy. Tớ tự đi được rồi” Nói xong cô từ từ bước xuống giường, nhấc từng bước chân đau nhói. Đột nhiên, người cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Tưởng chừng như mình đã ngã nhưng không ngờ Trương Đức Anh đã nắm lấy cổ áo của mình kéo lại, dựa vào lòng cậu ta.
“ Để tôi dìu cậu đi”
Vì ngại ngùng mà cô cũng đã đồng ý.
Trên đường đi, cảm thấy bầu khi khí hơi im lặng, với vẻ hơi lạnh lùng cậu ta cất lời hỏi : “ Tên?”
“ Nguyễn Yến Hạ”
Thì ra cô gái hoàng hôn ấy tên là Yến Hạ, trong lòng Đức Anh cảm thấy rất vui vì đã biết được tên cô
“ Lí do?”
“ Hửm? Gia đình tôi đặt.”
Giật mình với câu trả lời của cô, thì ra cậu ấy có thói quen khi hỏi thường chỉ hỏi ý chính nên đã bỏ đi những từ quan trọng. Thấy cô hiểu lầm liền sửa lại “ tôi hỏi lí do vì sao cậu bị thương?”
“ Tuột canxi nên ngã và bị thương”
“ Cậu không ăn hamburger đó à?”
“ Sao cậu lại biết thế?”
“ Tớ đã thấy cậu mua hamburger ở phòng ăn”
“ À ừm”
Bỗng không khí lại trở nên im lặng. Thấy cậu đã chủ động bắt chuyện nên cô cũng lịch sự tìm chuyện để nói.
“ Cậu viết văn tệ thật nhỉ, vậy mà còn giải toán nâng cao trong tập văn nữa! Cậu không sợ giáo viên la hả?”
Cậu ta ngỡ ngàng hỏi “ Cậu biết cuốn tập đó?”
“ sáng nay tớ nhặt được nó ở ngã tư, lúc đó không biết cậu là ai… nên đã đưa cho người bạn tớ quen ở lớp cậu thôi.”
“ Cảm ơn cậu nhé!” Cậu ấy nói với giọng rất nhỏ nhưng Hạ Hạ vẫn nghe rất rõ.Cậu thầm nghĩ thì ra là cậu ấy, chúng ta có duyên vậy sao.
“ Là tớ cảm ơn cậu mới phải chứ. Cảm ơn vị đã sơ cứu vết thương cho tớ còn dìu tớ về”
“ Gần tới lớp rồi tớ có thể tự đi được, tạm biệt.”
Hạ HẠ chỉ mới đi được vài bước. Đột nhiên cậu ta nói lớn “ Chủ nhật tuần này tớ mời cậu đi xem trận bóng rổ của tớ để trả ơn nhé! Tớ đợi cậu.”
Tiểu Hạ quay lại gật đầu rồi vội bước đi, mặt cô lúc này đã đỏ bừng rồi.
Về tới lớp, cô xin lỗi mọi người vị đã làm mọi người lo lắng rồi quay lại chỗ ngồi. Đặng Ngân nhìn Hạ Hạ thắc mắc:
“ Cậu sốt à? Sao mặt lại đỏ thế?”
“ Tại cậu ta đấy?” Cô vô thức trả lời khiến Tiểu Ngân bất ngờ.
“ Hả? Cậu ta nào cơ?”
“ Không không , không có chàng trai nào đưa tớ về đâu”
“ Ồ! Vậy à” Tiểu Hạ không hề hay biết mình đã lỡ lời và cũng không ngờ rằng trong lòng Đặng Ngân lúc này đã đã có mỗi sự tò mò to lớn về cái “cậu ta” kia.
Một ngày học tập vất vả ở trường cũng đã kết thúc, Đặng Ngân quay qua ra lệnh “ Tiểu Yến Hạ cậu phải để tớ đưa về đấy nhé!” Cô hiểu rõ tính Tiểu Hạ, cô ấy sẽ không muốn làm phiền ai nên đành phải cao giọng với cậu ấy.
Hai người họ dìu nhau qua đến cuối hành lang, bất chợt có một bóng đen nhỏ phóng qua, khiến Tiểu Ngân hốt hoảng la lên. Tiểu Hạ một bên vẫn bĩnh tình mà trấn an Tiểu Ngân. Thì ra đó là chú mèo đen nhỏ hôm qua.
“ Hạ Hạ à mọi người hay nói mèo đen rất xui xẻo đó!”
“ Không đâu! Tớ nghĩ nó rất may mắn đấy!”
Nói xong cô lấy phần hamburger còn dư lúc trưa đem cho chú mèo nhỏ ăn. Nhìn chú mèo nhỏ ăn ngon lành, miệng cô chợt nở nụ cười.
Phía xa, Trương Đức Anh trên tay cầm cây xúc xích đứng nhìn khung cảnh cô gái đang bị thương nhưng vẫn cố khôm người để ngắm nhìn chú mèo đang ăn. Cậu ta vô thức nói lên những gì mình đang nghĩ “ Bị cướp mất rồi!” Nở một nụ cười ấm áp rồi quay lưng đi.
Phía cuối hành lang, Tiểu Hạ ngỏ lời muốn nuôi chú mèo nhỏ này. Đôi mắt tròn xoe giọng nũng nịu khiến Đặng Ngân không thể ngăn cản được. Mặt cô thể hiện một niềm vui sướng tột cùng.
“ Về nhà với chị nhá. Ừmm… Tiểu Tinh”
Chú mèo nhỏ như có linh tính mà tiến lại tay của Tiểu Hạ để được vuốt ve.
“ Tiểu Tinh đồng ý rồi nhé !”
“ Nè! Thưởng cho cậu đó!” Hạ Hạ đưa cho Đặng Ngân chiếc Hamburger của mình.
“ Gì đây? Rõ ràng đây là của cậu mà, nó còn không có rau kia kìa!”
“ Tớ lỡ mua rồi mà tớ không nuốt nỗi nữa. Cậu ăn giúp tớ nha.”
“ Tớ chỉ ăn nỗi một nửa thôi, no lắm rồi”
“ Vậy cũng được. Thank you”
Tiết thể dục đã bắt đầu, đầu tiên là phải chạy 5 vòng sân. Gương mặt Hạ Hạ có chút tái nhợt, xanh xao. Tiểu Ngân đã phát hiện muốn đưa Hạ Hạ vào phòng ý tế nhưng cô lại bảo không sao.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, mọi người bắt đầu chạy. Chỉ vừa mới chạy được hai vòng thì tầm mắt của Tiểu Hạ mờ dần, đầu cô bắt đầu choáng váng, bước chân thì loạng choạng và rồi…
* Đùng *
Hạ Hạ đã ngã và ngất đi.
Mọi người hốt hoảng dìu cô vào phòng y tế. Tiểu Ngân vô cùng lo lắng, xin thầy ở lại phòng y tế để chăm sóc cô. Cô y tế bảo vì cậu ấy bị tụt canxi. Tiểu Ngân ngẫm nghĩ chắc có lẽ sáng nay cô ấy đã không ăn gì rồi. Chỉ có mỗi hộp sữa làm sao chịu được.
Ở lại một lúc, thì Tiểu Ngân phải về lớp vì có tiết kiểm tra Lý, đành phải để cô ấy ở lại đó ngủ một mình vậy.
Một lát sau cô tỉnh dậy,
“ Là mùi thuốc sát trùng. Phải rồi mình đã ngất xĩu, vậy đây là phòng y tế”
Cảm thấy mình đã khỏe hơn có lẽ đã được chuyền dịch. Cô muốn bước xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu gối hơi đau. Kéo ống quần lên, thì ra lúc nãy ngã đã bị trầy. Hạ Hạ cảm thấy bất lực vì giờ không thể lấy nước để sát trùng vết thương.
Đột nhiên có người bước vào, cả hai đều giật mình, không ai xa lạ đó chính là Trương Đức Anh. Cậu ta đến đây để lấy băng cá nhân cho người bạn bị thương do trận bóng.
Nhìn thấy cô đang gặp khó khăn cậu ấy liền cất giọng nói :
“ Đợi tôi”
Rồi cậu ta cầm băng keo đi thật nhanh ra khỏi phòng y tế. Nhìn cậu chạy đi cô thắc mắc tại sao mình phải đợi? Tuy nghĩ vậy nhưng vì chân đau mà cô vẫn ngồi đó.
Chỉ vài phút sau, cậu ta thật sự đã trở lại. Đức Anh tiến đến tủ thuốc, nhanh tay lấy bong gòn, thuốc khử trùng và băng gạt, từ từ tiến lại gần Hạ Hạ. Cậu ta nhẹ nhàng ngồi xuống dưới chân cô, cô ngỡ ngàng :
“ Cậu làm gì vậy?”
“ Sát trùng”
“ Không cần đâu tôi có thể tự làm được.”
Trương Đức An him lặng không nói gì, nhưng tay lại nhẹ nhàng nâng đầu gối của Tiểu Hạ lên, đôi tay hơi rung mà rắc nước sát trùng vào vết thương.
Yến Hạ giật mình vì đau rát nhưng cô không hé miệng nửa lời chỉ bặm mội thật chặt để nhìn đau. Trương Đức anh nhẹ nhàng cầm lấy bong gần chùi đi nước sát trùng và hỏi “ Không đau?”
Hạ Hạ hé miệng trả lời với giọng hơi run : “ Tôi không sao, tôi chịu được”
“ Không cần phải cố mạnh mẽ vậy đâu”
Hạ Hạ vội lắc đầu “ Tôi quen rồi, không còn sợ đau nữa”
Cậu thiếu niên ấy lần đầu tiên được trị thương cho con gái, cũng là lần đầu tiên chạm vào chân con gái, khiến cậu ta hơi run. Nghe cô ấy nỗi hai chữ quen rồi làm lòng cậu ta có chút khó chịu.
Sau khi băng bó vết thương lại, nhìn thấy cô có vẻ muốn xuống giường liền nói “ Để tờ đưa cậu về. Lên đây tớ cõng”
“ Không đâu tôi không thể làm vậy. Tớ tự đi được rồi” Nói xong cô từ từ bước xuống giường, nhấc từng bước chân đau nhói. Đột nhiên, người cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Tưởng chừng như mình đã ngã nhưng không ngờ Trương Đức Anh đã nắm lấy cổ áo của mình kéo lại, dựa vào lòng cậu ta.
“ Để tôi dìu cậu đi”
Vì ngại ngùng mà cô cũng đã đồng ý.
Trên đường đi, cảm thấy bầu khi khí hơi im lặng, với vẻ hơi lạnh lùng cậu ta cất lời hỏi : “ Tên?”
“ Nguyễn Yến Hạ”
Thì ra cô gái hoàng hôn ấy tên là Yến Hạ, trong lòng Đức Anh cảm thấy rất vui vì đã biết được tên cô
“ Lí do?”
“ Hửm? Gia đình tôi đặt.”
Giật mình với câu trả lời của cô, thì ra cậu ấy có thói quen khi hỏi thường chỉ hỏi ý chính nên đã bỏ đi những từ quan trọng. Thấy cô hiểu lầm liền sửa lại “ tôi hỏi lí do vì sao cậu bị thương?”
“ Tuột canxi nên ngã và bị thương”
“ Cậu không ăn hamburger đó à?”
“ Sao cậu lại biết thế?”
“ Tớ đã thấy cậu mua hamburger ở phòng ăn”
“ À ừm”
Bỗng không khí lại trở nên im lặng. Thấy cậu đã chủ động bắt chuyện nên cô cũng lịch sự tìm chuyện để nói.
“ Cậu viết văn tệ thật nhỉ, vậy mà còn giải toán nâng cao trong tập văn nữa! Cậu không sợ giáo viên la hả?”
Cậu ta ngỡ ngàng hỏi “ Cậu biết cuốn tập đó?”
“ sáng nay tớ nhặt được nó ở ngã tư, lúc đó không biết cậu là ai… nên đã đưa cho người bạn tớ quen ở lớp cậu thôi.”
“ Cảm ơn cậu nhé!” Cậu ấy nói với giọng rất nhỏ nhưng Hạ Hạ vẫn nghe rất rõ.Cậu thầm nghĩ thì ra là cậu ấy, chúng ta có duyên vậy sao.
“ Là tớ cảm ơn cậu mới phải chứ. Cảm ơn vị đã sơ cứu vết thương cho tớ còn dìu tớ về”
“ Gần tới lớp rồi tớ có thể tự đi được, tạm biệt.”
Hạ HẠ chỉ mới đi được vài bước. Đột nhiên cậu ta nói lớn “ Chủ nhật tuần này tớ mời cậu đi xem trận bóng rổ của tớ để trả ơn nhé! Tớ đợi cậu.”
Tiểu Hạ quay lại gật đầu rồi vội bước đi, mặt cô lúc này đã đỏ bừng rồi.
Về tới lớp, cô xin lỗi mọi người vị đã làm mọi người lo lắng rồi quay lại chỗ ngồi. Đặng Ngân nhìn Hạ Hạ thắc mắc:
“ Cậu sốt à? Sao mặt lại đỏ thế?”
“ Tại cậu ta đấy?” Cô vô thức trả lời khiến Tiểu Ngân bất ngờ.
“ Hả? Cậu ta nào cơ?”
“ Không không , không có chàng trai nào đưa tớ về đâu”
“ Ồ! Vậy à” Tiểu Hạ không hề hay biết mình đã lỡ lời và cũng không ngờ rằng trong lòng Đặng Ngân lúc này đã đã có mỗi sự tò mò to lớn về cái “cậu ta” kia.
Một ngày học tập vất vả ở trường cũng đã kết thúc, Đặng Ngân quay qua ra lệnh “ Tiểu Yến Hạ cậu phải để tớ đưa về đấy nhé!” Cô hiểu rõ tính Tiểu Hạ, cô ấy sẽ không muốn làm phiền ai nên đành phải cao giọng với cậu ấy.
Hai người họ dìu nhau qua đến cuối hành lang, bất chợt có một bóng đen nhỏ phóng qua, khiến Tiểu Ngân hốt hoảng la lên. Tiểu Hạ một bên vẫn bĩnh tình mà trấn an Tiểu Ngân. Thì ra đó là chú mèo đen nhỏ hôm qua.
“ Hạ Hạ à mọi người hay nói mèo đen rất xui xẻo đó!”
“ Không đâu! Tớ nghĩ nó rất may mắn đấy!”
Nói xong cô lấy phần hamburger còn dư lúc trưa đem cho chú mèo nhỏ ăn. Nhìn chú mèo nhỏ ăn ngon lành, miệng cô chợt nở nụ cười.
Phía xa, Trương Đức Anh trên tay cầm cây xúc xích đứng nhìn khung cảnh cô gái đang bị thương nhưng vẫn cố khôm người để ngắm nhìn chú mèo đang ăn. Cậu ta vô thức nói lên những gì mình đang nghĩ “ Bị cướp mất rồi!” Nở một nụ cười ấm áp rồi quay lưng đi.
Phía cuối hành lang, Tiểu Hạ ngỏ lời muốn nuôi chú mèo nhỏ này. Đôi mắt tròn xoe giọng nũng nịu khiến Đặng Ngân không thể ngăn cản được. Mặt cô thể hiện một niềm vui sướng tột cùng.
“ Về nhà với chị nhá. Ừmm… Tiểu Tinh”
Chú mèo nhỏ như có linh tính mà tiến lại tay của Tiểu Hạ để được vuốt ve.
“ Tiểu Tinh đồng ý rồi nhé !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.