Chương 18: Nhanh Chóng Yêu Tôi Đi...?
Thùy Trinh Trương
28/09/2016
Tim tôi chỉ muốn đạp ra khỏi lồng ngực. Tình cảnh gì thế này? Tôi bất giác nhích nhẹ gót chân ra phía sau. Hai tay quờ vội vịn lấy thành bếp.
-Thanh… Thanh Tú… Tôi biết rồi.. Nhưng gần quá rồi đấy…
-Thì sao nào?
Thanh Tú hỏi lại, mắt hơi nhướn lên. Cậu ta bước lại gần tôi thêm một bước nữa khiến tôi phải nghiêng cả người tựa hẳn ra phía sau. Tôi cố nén đi tiếng tim đang đập bum bum, giơ chân đạp vào vào chân cậu ta một cái khiến cậu ta giật mình nhảy dựng lên. Sẵn đà, tôi đấm vào đầu cậu ta một đấm khiến cậu la lên oai oái.
-Dương… Cậu bạo hành tôi…
Thanh Tú gào lên rồi xoa xoa cục u trên đầu mình.
-Đó là do cậu tự chuốc! Muốn hù tôi à? Mười năm nữa nhá!
Tôi gân cổ quát rồi hừ mũi xoay lưng lại. Thanh Tú bị sao thế nhỉ? Không phải bình thường cậu ta rất rất rất nhát gái hay sao? Tôi cố gạt đi những suy nghĩ siêu dày đặc mà đầu tôi đang chực được bùng phát, quay ra bàn.
-Này… Dương…
Tiếng Thanh Tú lại vang lên khe khẽ. Tôi nhíu mày nhìn lại. Thanh Tú nhìn tôi, rồi cậu ta vội nhìn đi chỗ khác, mặt hơi cúi xuống. Cậu ta nang cao cánh tay của mình lên che đi nửa mặt đang dần đỏ lên, lúng túng nói.
-Thực sự xin lỗi cậu nhé… Tôi thực sự không cố ý…
Tôi ngây người nhìn cậu ta. Thanh Tú bắt gặp tôi nhìn cậu ta chằm chằm lại càng lúng túng hơn. Mặt cậu ta đỏ lựng lên, rồi cậu ta ngồi thụp xuống. đưa hai tay ôm chặt lấy mặt mình, giọng như thu lại đầy đáng yêu.
-Đừng… Đừng có nhìn tôi như thế. Thực sự tôi không cố ý làm vậy với cậu đâu, Dương à…
Tôi vẫn ngây người.
Ôi…
Dễ thương chết mất…
***
-Thùy Dương! Cẩn thận!
“BỐP!”
Tôi ngã nhào xuống đất, đầu lộn vòng. Ôm má gào lên:
-Thằng chó kia! Sao mày dám tạt quả bóng vào bà hả???
-Do cậu không có mắt đấy chứ! Hơ hơ! Ngon thì qua đây mà trả đũa này.
Thằng Nam nhơn nhơn ôm quả bóng nhảy tưng tưng trước mặt tôi.
-Tôi sẽ giết cậu!!! –Tôi gân cổ gào lên. Nhưng vừa gào xong thì lại phải nuốt lại khi thấy Gia Bảo lù lù xuất hiện phía sau thằng Nam. Gương mặt Gia Bảo tối sầm lại, và trên tay cậu ta là một trái bóng đá căng cứng. Tôi nuốt ực một tiếng. Sao tôi lại có cảm tưởng như chuẩn bị có án mạng xảy ra vậy nhỉ?
Ngay sau đó, hai tay Gia Bảo giương cao lên, mắt tóe lửa. Tôi hốt hoảng vội đứng dậy, cắm đầu chạy thẳng vào Gia Bảo rồi gào lên.
-Gia Bảo!!! ĐỪNG!!!!
Tôi chưa kịp hét xong, chân đã vấp phải mô đất gần đó, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước.
-Gia Bảo!!! Cẩn thận!!!
Tôi gào lên rồi nhắm tịt mặt lại.
“Rầm!”
Gia Bảo bị tôi ngã đè xuống đất. Cơn đau buốt bỗng nhiên ập đến xuống chân tôi.
“Ui da…”
Tôi khẽ rên lên. Ngay lập tức, hai vai tôi bị một lực giữ mạnh lay điên cuồng, Gia Bảo hốt hoảng gào lên.
-Dương! Cậu ổn chứ??? Dương!!! Dương!!!
Tôi cố để đầu óc mình bình thường trở lại. Xơ xác lên tiếng.
-Sẽ rất ổn nếu cậu ngừng lay tôi như thế đấy, Gia Bảo ạ…
Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì Gia Bảo đã ôm chầm lấy tôi khiến tôi thêm một lần nữa chới với ngã phịch ra đằng sau. Đám lá khô văng lên túi bụi. Tôi nhăn nhó mặt mũi, định quát lên thì đứng hình lại. Gia Bảo ghì chặt tôi xuống nền cỏ ẩm ướt, đầu Gia Bảo cúi xuống nhìn sát tôi khiến cho mái tóc nâu của cậu ta rũ xuống, đôi mắt màu cà phê đó như sáng lên.
-Ơn trời! Cậu không bị sao cả! Tốt quá… Tôi còn sợ cậu sẽ bị phụt máu mũi như ngày trước cơ!
Tôi ngây người nhìn cậu ta. Sau hàng loạt sự việc tôi liên tiếp suýt bị vào viện, Gia Bảo bỗng nhiên trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Đụng một cái là sợ tôi bị bắt cóc, hễ cái là sợ tôi vào viện chết tại chỗ. Đang nói bỗng nhiên Gia Bảo khựng lại. Rồi cậu ta đứng hình hẳn. Trong khoảnh khắc đó, dường như một nét đo đỏ hồng hồng xuất hiện phơn phớt trên gương mặt Gia Bảo đến đáng yêu.
Nhưng thật đáng tiếc là tôi không kịp để tâm mà chú ý đến cái biểu cảm hiếm có ấy, vì tôi đã nghiến răng, cười gằn một tiếng.
-Gia Bảo… Cậu là tên biến thái đúng không????
Tôi gào lên rồi ngay lập tức co chân thụi vào hông cậu ta một cái.
-Đau!!!
Gia Bảo rú lên rồi bật ngửa ra sau. Tôi lồm cồm bò dậy, túm lấy cổ Gia Bảo day mạnh mà gân cổ gào lên:
-Tôi là con gái và cậu là con trai! Phân biệt cho rõ đi cái thằng bệnh này! Con trai các cậu làm gì nhau cũng chả ai nói nhưng tôi là gái thì lại khác! Rõ chưa!!!
-Chúng ta là bạn bè mà.. –Gia Bảo nhìn tôi, mặt mếu lại như thằng nhóc bị dành kẹo.
-Thằng bệnh này!!! Dù có là bạn bè thì trai và gái không nên có mấy cái hành động quá mức thân thiết như thế!!! Rõ chưa??? Lỡ bạn bè nhìn thấy hiểu lầm làm sao???
Tôi bực bội hay gắt lên. May sao họ vẫn đang tập trung đánh bóng chuyền bên kia nên không chú ý. Gia Bảo trầm ngâm nhìn tôi một hồi rồi lên tiếng.
-Thế tôi không muốn làm bạn với cậu đâu, Dương.
-Hả? –Tôi nhíu mày nhìn lên. Ngay lập tức, Gia Bảo đã vươn người đến, những ngón tay dài của cậu ta nhanh chóng nắm lấy cằm tôi đẩy lên. Đôi mắt màu cà phê đó nhìn sâu vào tôi, làn môi mỏng nhả ra từng tiếng.
-Vì nếu không thể thân thiết với cậu thì tôi thà bắt cóc cậu về làm bạn gái của tôi còn hơn.
Tôi sững người.
-Hể…. Hể hể hể hể????
BỐP!!!
***
-Gia Bảo, trán ông sao lại nổi cục u to đùng thế?
Nam nhìn sang Gia Bảo, nhíu mày lên tiếng hỏi. Mặt Gia Bảo lạnh tanh, trả lời.
-Chọc gái.
Gia Bảo vỗ vỗ lấy trán mình. Cậu không hiểu nổi tại sao Dương có thể phản ứng mạnh mẽ như thế. Thì cứ cho là cậu đùa thái quá đi nhưng có cần phải “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” như thế không? Gia Bảo cầm lấy chai nước trên tay Nam không hỏi han tu một hơi ừng ực.
-Mà này Gia Bảo, dạo này mày có vẻ dễ gần nhỉ? Nhất là rất thân với Dương. Ngạc nhiên thật đấy.
Gia Bảo hơi khựng lại, hạ chai nước xuống, nhướn mày nhìn Nam.
-Thân lắm à?
-Ừ, thân lắm, như một đôi ấy. –Nam gật đầu lia lịa.
Khóe môi Gia Bảo dường như cong lên, cậu tủm tỉm cười.
-Thì đúng là một đôi thật mà.
Nói rồi Gia Bảo quay lưng bước đi, chỉ để lại Nam đứng thộn mặt ngơ ngác nhìn theo cùng mớ dấu chấm hỏi. Gia Bảo vò tung mái tóc của mình, gương mặt bỗng chốc sáng bừng lên rạng rỡ. Cậu băng từng bước chân qua bãi cỏ, sút mạnh quả bóng vẫn đang nằm im trên đất văng mạnh vào khung thành, tấm lưới tung lên. Cậu nheo mắt, cười thoải mái.
-Cậu ta lạ thật, cậu có thấy dạo này Gia Bảo rất hay cười không?
Một tên nam sinh nhìn theo bóng Gia Bảo một mình khuấy đảo tung sân cỏ. Đám nam sinh còn lại vẫn đang uống nước dưới chỗ giải lao cũng phóng tầm mắt nhìn theo. Một tên buột miệng lên tiếng.
-Bây giờ tôi mới biết cậu ta tràn đầy sức sống và cười đẹp đến thế đấy.
-Ừ…
Trước mặt họ, một Gia Bảo tươi mới mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, họ tự hỏi, cái nụ cười rạng rỡ hiếm có ấy, bao lâu nay cậu đã giấu nó đi đâu?
Mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng áo, mái tóc ướt nhẹp bật tung lên. Gia Bảo ngước đầu lên nheo mắt nhìn thứ ánh sáng mặt trời chói chang, đến khi nhìn lại đã thấy bóng Thùy Dương ngay trước mắt. Mớ tóc ngắn của Dương thắt lên thành một chỏm tóc ngắn cụt phía sau trông nhí nhố khả ố đến phát cười.
“Vụt… Bốp!”
Dương đánh mạnh quả bóng chuyền về phía Phương “phì”.
-Tốt lắm Dương, thêm một lần nữa!
Phương kêu lên rồi đáp quả bóng về phía Dương.
-Ok..
Dương hít một hơi sâu rồi đánh mạnh một cái, quả bóng chuyền vì bị đánh quả mạnh lên bay lên, vượt quá tầm tay của Phương, quả bóng phi thẳng ra khỏi hàng rào của trường. Dương Và Phương nhìn theo quả bóng, cả hai hóa đá như bức tượng gỗ. Ngay lập tức, cả đám nữ sinh bay lại, túm lấy vai Dương lay mạnh.
-Qủa bóng chuyền đó là cậu đánh sao, Dương?
-Chết rồi? Làm sao lấy lại được nó đây?
-Kiểu này thầy thể dục sẽ la chết!
Cả đám nhao nhao cả lên khiến đám nam sinh đang nghỉ giải lao đằng xa cũng không khỏi nhíu mày.
-Chuyện gì thế?
-Không biết…
Gia Bảo nheo mắt nhìn theo, mắt cố tìm kiếm cái mái tóc có chỏm đuôi gà ngắn cụt đó.
-Được rồi, tớ sẽ trèo qua đó lấy là xong chứ gì!
Dương bực mình đá mạnh quả bóng chuyền dưới chân mình ra xa.
-Thật sao? Nhờ đám con trai cũng được mà…
-Ôi dào, lo gì. Tớ trèo qua rồi về ngay ấy mà!
Dương phẩy nhẹ tay rồi nhe răng cười hề hề. Lén nuốt nước bọt, cô cả đời không biết trèo hàng rào thì phải làm sao đây? Dương cởi giày thể thao ra. Cô hít một hơi sâu rồi nghiến răng nhảy lên bám lấy bức tường cao, hai chân choi choi không thể nào đạp lên được, cả người bất lực tuột xuống. Dương lại bám lên, lại tuột xuống, cứ như vậy, hai tay Dương đỏ bửng cả lên, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng cuối cùng, Dương cũng trèo được lên bức tường rào cao đó. Cảm giác sung sướng ngập tràn văng xa. Đám nam sinh đằng xa bắt đầu xôn xao. Gia Bảo chạy đến, nhìn Dương đang loay hoay trên bức tường, lên tiếng.
-Dương, cậu đang làm gì thế?
-Tôi lỡ tay đánh quả bóng chuyền sang đây, tôi trèo qua đây lấy về. –Dương chỉ sang phía bãi đất bên kia.
-Cậu bị điên à? Leo xuống đi, để tôi lấy cho. –Đôi mày thanh tú Gia Bảo nhíu lại, cậu lên tiếng hối thúc.
-Thôi, tôi đã leo được lên đây rồi, có gì đâu. Tôi không muốn phiền cậu nhiều. –Dương khoát tay rồi nhắm mắt, cô hít một hơi sâu rồi nhảy phắt xuống bên kia tường.
Một cơn đau nhói ập đến.
-Dương! Dương!
Dương cố trấn tĩnh đầu óc mình, cô cắn chặt môi, lên tiếng.
-Gì nữa thế?? Muốn thầy biết tôi đánh bóng sang đây à??? -Dương gào lên –Tôi đi tìm bóng, rồi về ngay. Yên lặng đi.
Dương làu bàu rồi đứng dậy khỏi chỗ đất, cô mím môi nhìn xuống, chân như nhíu lại. Trái bóng ở cách đó không xa.
Gia Bảo nhìn bức tường cao, nghiến răng nguyền rủa: “Chết tiệt.”
Rồi cậu nhìn sang đôi giày thể tho nằm lăn lộn trên đất, nhíu mày hỏi.
-Giày ai đây?
-Của Dương đấy.
Của Dương sao? Có chút gì đó bất an ngáng sang lòng cậu. Đúng lúc đó, trái bóng chuyền từ bên kia được tung qua.
-Được rồi! Dương! Cậu giỏi quá!
Nhưng mãi một lúc chưa thấy Dương leo lên, Gia Bảo lên tiếng.
-Dương, sao cậu chưa leo qua?
Dương cố nén đi tiếng rên khe khẽ, đáp lại.
-Tôi đang gặp chút khó khăn khi leo qua, hề hề… Không sao cả, đợi tôi một chút thôi.
Gia Bảo hơi cắn môi, cậu vịn chặt lấy thành tường rồi nhảy vọt lên, nửa người cậu đã chống lên bức tường rào nhìn sang bên kia. Gia Bảo nhìn xuống, Dương đang ngồi xổm bên dưới tường rào, cậu vội lên tiếng.
-Dương, leo qua, nhanh!
Đáy mắt Dương như có chút hốt hoảng, cô lấp liếm.
-Từ từ, tôi không biết trèo nên đợi tí nữa.
-Không biết thì cứ đứng lên, tôi đỡ cậu trèo qua.
-không… Không Gia Bảo, không sao mà!
Dương lắc đầu nguầy nguậy. Người vẫn ngồi im một chỗ.
Đáy mắt Gia Bảo bỗng nhiên lạnh lại, cả người lặng đi, giọng nói phát ra cũng lạnh đến thấu xương.
-Hay là cậu không thể đứng dậy, Nguyễn Thùy Dương?
Dương giật mình, nhìn Gia Bảo. Nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy Gia Bảo phóng mình nhảy phụp xuống đất. Dáng cao cao cậu ta bước tới lạnh lẽo đầy người. Cậu khuỵu một gối xuống, lạnh lùng nhìn Dương. Rồi ngay lập tức, cậu kéo mạnh tay, đẩy cả người Dương tựa vào người mình khiến Dương mất thăng bằng đột ngột, chân sải một bước đau nhói, gơng mặt Dương nhăn lại đau đớn. Đáy mắt Gia Bảo càng thêm lạnh hơn, cậu đẩy Dương tựa vào tường, nâng chân Dương lên xem xét. Mặt thoáng tái đi. Dưới lòng bàn chân, máu loang lổ, nhơm nhớm cả lòng bàn chân, có vài miếng thủy tinh nhỏ còn đâm vào trong thịt, cậu nhìn sang một bên, có miếng chai vỡ dính máu nằm một bên, lại nhìn lên Dương. Bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của cậu, Dương vội quay đi chỗ khác.
-Tôi đang cố rút những mảnh chai đó ra. Nhưng có vài mảnh nhỏ quá, tôi không thể lấy ra.
-Cậu bị thế này lúc nào? –Gia Bảo lạnh lẽo lên tiếng.
Dương không trả lời, môi hơi mím lại.
-Nguyễn Thùy Dương! Cậu bị thế này bao lâu rồi??? –Gia Bảo mất bình tĩnh gào lên.
-Lúc tôi vừa nhảy qua, đã bị chúng đâm vào rồi…
-Thế tại sao lúc đó cậu không lên tiếng nói với tôi??? –Gia Bảo nóng mặt quát lên.
-Nói với cậu làm gì khi tôi có thể tự xoay sở được cơ chứ???
-Được, thế cậu nói đi! Tự xoay sở được là thế này đấy à??? Ngồi đây rên ư ử một mình thế à??? Cậu còn muốn người khác lo cho cậu đến khi nào nữa???
Dương nhìn Gia Bảo, tủi thân dâng lên. Người bị đau là cô cơ mà? Tại sao lại quát vào mặt cô như thế?
-Thế cậu nghĩ tôi không đau à???? Cậu nghĩ tôi không muốn gọi cậu chắc???
Dương gào lên rồi òa khóc nức nở. Gia Bảo thấy thế hạ lại, lúng túng cắn môi. Cậu vỗ nhẹ đầu Dương, nhẹ giọng nói.
-Xin lỗi, tôi biết cậu đau. Nhưng khi nhìn cậu như thế này tôi rất tức giận… Đừng khóc nữa…
Dương chùi vội nước mắt, ngước lên nhìn Gia Bảo, nghiến răng:
-Cậu vỗ đầu tôi có phải ý cậu là “lùn nhanh đi cưng, lùn nhanh đi cưng” không?
-Dương, cậu không thể giả vờ ngây ngô một tí à?
Gia Bảo bất mãn lên tiếng.
-Kệ cậu… Tôi mệt rồi… Tôi cố gắng không khóc trước cậu, cuối cùng do cậu chọc tức tôi mà ra, đã đau rồi còn nghe bị quát, cuối cùng cũng khóc òa lên…
Dương mếu máo lên tiếng. Gia Bảo khựng lại, cậu ngây người nhìn Dương. Hàng mi dài khẽ rung lên khe khẽ. Có gì đó ngọt ngào dâng lên. Cậu nhích lại sát Dương hơn. Những ngón tay thon dài của cậu bất giác đưa lên chạm nhẹ vào má Dương. Đôi mắt bỗng nhiên đan lại trìu mến.
-Vậy thì xin cậu, nhanh chóng yêu tôi đi. Trở thành người mà tôi yêu nhất, cũng là người yêu tôi nhiều nhất. Lúc đó, cậu có thể dựa vào vai tôi mà khóc thoải mái… Vì hình như, tôi lỡ thích cậu mất rồi…
-Thanh… Thanh Tú… Tôi biết rồi.. Nhưng gần quá rồi đấy…
-Thì sao nào?
Thanh Tú hỏi lại, mắt hơi nhướn lên. Cậu ta bước lại gần tôi thêm một bước nữa khiến tôi phải nghiêng cả người tựa hẳn ra phía sau. Tôi cố nén đi tiếng tim đang đập bum bum, giơ chân đạp vào vào chân cậu ta một cái khiến cậu ta giật mình nhảy dựng lên. Sẵn đà, tôi đấm vào đầu cậu ta một đấm khiến cậu la lên oai oái.
-Dương… Cậu bạo hành tôi…
Thanh Tú gào lên rồi xoa xoa cục u trên đầu mình.
-Đó là do cậu tự chuốc! Muốn hù tôi à? Mười năm nữa nhá!
Tôi gân cổ quát rồi hừ mũi xoay lưng lại. Thanh Tú bị sao thế nhỉ? Không phải bình thường cậu ta rất rất rất nhát gái hay sao? Tôi cố gạt đi những suy nghĩ siêu dày đặc mà đầu tôi đang chực được bùng phát, quay ra bàn.
-Này… Dương…
Tiếng Thanh Tú lại vang lên khe khẽ. Tôi nhíu mày nhìn lại. Thanh Tú nhìn tôi, rồi cậu ta vội nhìn đi chỗ khác, mặt hơi cúi xuống. Cậu ta nang cao cánh tay của mình lên che đi nửa mặt đang dần đỏ lên, lúng túng nói.
-Thực sự xin lỗi cậu nhé… Tôi thực sự không cố ý…
Tôi ngây người nhìn cậu ta. Thanh Tú bắt gặp tôi nhìn cậu ta chằm chằm lại càng lúng túng hơn. Mặt cậu ta đỏ lựng lên, rồi cậu ta ngồi thụp xuống. đưa hai tay ôm chặt lấy mặt mình, giọng như thu lại đầy đáng yêu.
-Đừng… Đừng có nhìn tôi như thế. Thực sự tôi không cố ý làm vậy với cậu đâu, Dương à…
Tôi vẫn ngây người.
Ôi…
Dễ thương chết mất…
***
-Thùy Dương! Cẩn thận!
“BỐP!”
Tôi ngã nhào xuống đất, đầu lộn vòng. Ôm má gào lên:
-Thằng chó kia! Sao mày dám tạt quả bóng vào bà hả???
-Do cậu không có mắt đấy chứ! Hơ hơ! Ngon thì qua đây mà trả đũa này.
Thằng Nam nhơn nhơn ôm quả bóng nhảy tưng tưng trước mặt tôi.
-Tôi sẽ giết cậu!!! –Tôi gân cổ gào lên. Nhưng vừa gào xong thì lại phải nuốt lại khi thấy Gia Bảo lù lù xuất hiện phía sau thằng Nam. Gương mặt Gia Bảo tối sầm lại, và trên tay cậu ta là một trái bóng đá căng cứng. Tôi nuốt ực một tiếng. Sao tôi lại có cảm tưởng như chuẩn bị có án mạng xảy ra vậy nhỉ?
Ngay sau đó, hai tay Gia Bảo giương cao lên, mắt tóe lửa. Tôi hốt hoảng vội đứng dậy, cắm đầu chạy thẳng vào Gia Bảo rồi gào lên.
-Gia Bảo!!! ĐỪNG!!!!
Tôi chưa kịp hét xong, chân đã vấp phải mô đất gần đó, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước.
-Gia Bảo!!! Cẩn thận!!!
Tôi gào lên rồi nhắm tịt mặt lại.
“Rầm!”
Gia Bảo bị tôi ngã đè xuống đất. Cơn đau buốt bỗng nhiên ập đến xuống chân tôi.
“Ui da…”
Tôi khẽ rên lên. Ngay lập tức, hai vai tôi bị một lực giữ mạnh lay điên cuồng, Gia Bảo hốt hoảng gào lên.
-Dương! Cậu ổn chứ??? Dương!!! Dương!!!
Tôi cố để đầu óc mình bình thường trở lại. Xơ xác lên tiếng.
-Sẽ rất ổn nếu cậu ngừng lay tôi như thế đấy, Gia Bảo ạ…
Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì Gia Bảo đã ôm chầm lấy tôi khiến tôi thêm một lần nữa chới với ngã phịch ra đằng sau. Đám lá khô văng lên túi bụi. Tôi nhăn nhó mặt mũi, định quát lên thì đứng hình lại. Gia Bảo ghì chặt tôi xuống nền cỏ ẩm ướt, đầu Gia Bảo cúi xuống nhìn sát tôi khiến cho mái tóc nâu của cậu ta rũ xuống, đôi mắt màu cà phê đó như sáng lên.
-Ơn trời! Cậu không bị sao cả! Tốt quá… Tôi còn sợ cậu sẽ bị phụt máu mũi như ngày trước cơ!
Tôi ngây người nhìn cậu ta. Sau hàng loạt sự việc tôi liên tiếp suýt bị vào viện, Gia Bảo bỗng nhiên trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Đụng một cái là sợ tôi bị bắt cóc, hễ cái là sợ tôi vào viện chết tại chỗ. Đang nói bỗng nhiên Gia Bảo khựng lại. Rồi cậu ta đứng hình hẳn. Trong khoảnh khắc đó, dường như một nét đo đỏ hồng hồng xuất hiện phơn phớt trên gương mặt Gia Bảo đến đáng yêu.
Nhưng thật đáng tiếc là tôi không kịp để tâm mà chú ý đến cái biểu cảm hiếm có ấy, vì tôi đã nghiến răng, cười gằn một tiếng.
-Gia Bảo… Cậu là tên biến thái đúng không????
Tôi gào lên rồi ngay lập tức co chân thụi vào hông cậu ta một cái.
-Đau!!!
Gia Bảo rú lên rồi bật ngửa ra sau. Tôi lồm cồm bò dậy, túm lấy cổ Gia Bảo day mạnh mà gân cổ gào lên:
-Tôi là con gái và cậu là con trai! Phân biệt cho rõ đi cái thằng bệnh này! Con trai các cậu làm gì nhau cũng chả ai nói nhưng tôi là gái thì lại khác! Rõ chưa!!!
-Chúng ta là bạn bè mà.. –Gia Bảo nhìn tôi, mặt mếu lại như thằng nhóc bị dành kẹo.
-Thằng bệnh này!!! Dù có là bạn bè thì trai và gái không nên có mấy cái hành động quá mức thân thiết như thế!!! Rõ chưa??? Lỡ bạn bè nhìn thấy hiểu lầm làm sao???
Tôi bực bội hay gắt lên. May sao họ vẫn đang tập trung đánh bóng chuyền bên kia nên không chú ý. Gia Bảo trầm ngâm nhìn tôi một hồi rồi lên tiếng.
-Thế tôi không muốn làm bạn với cậu đâu, Dương.
-Hả? –Tôi nhíu mày nhìn lên. Ngay lập tức, Gia Bảo đã vươn người đến, những ngón tay dài của cậu ta nhanh chóng nắm lấy cằm tôi đẩy lên. Đôi mắt màu cà phê đó nhìn sâu vào tôi, làn môi mỏng nhả ra từng tiếng.
-Vì nếu không thể thân thiết với cậu thì tôi thà bắt cóc cậu về làm bạn gái của tôi còn hơn.
Tôi sững người.
-Hể…. Hể hể hể hể????
BỐP!!!
***
-Gia Bảo, trán ông sao lại nổi cục u to đùng thế?
Nam nhìn sang Gia Bảo, nhíu mày lên tiếng hỏi. Mặt Gia Bảo lạnh tanh, trả lời.
-Chọc gái.
Gia Bảo vỗ vỗ lấy trán mình. Cậu không hiểu nổi tại sao Dương có thể phản ứng mạnh mẽ như thế. Thì cứ cho là cậu đùa thái quá đi nhưng có cần phải “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” như thế không? Gia Bảo cầm lấy chai nước trên tay Nam không hỏi han tu một hơi ừng ực.
-Mà này Gia Bảo, dạo này mày có vẻ dễ gần nhỉ? Nhất là rất thân với Dương. Ngạc nhiên thật đấy.
Gia Bảo hơi khựng lại, hạ chai nước xuống, nhướn mày nhìn Nam.
-Thân lắm à?
-Ừ, thân lắm, như một đôi ấy. –Nam gật đầu lia lịa.
Khóe môi Gia Bảo dường như cong lên, cậu tủm tỉm cười.
-Thì đúng là một đôi thật mà.
Nói rồi Gia Bảo quay lưng bước đi, chỉ để lại Nam đứng thộn mặt ngơ ngác nhìn theo cùng mớ dấu chấm hỏi. Gia Bảo vò tung mái tóc của mình, gương mặt bỗng chốc sáng bừng lên rạng rỡ. Cậu băng từng bước chân qua bãi cỏ, sút mạnh quả bóng vẫn đang nằm im trên đất văng mạnh vào khung thành, tấm lưới tung lên. Cậu nheo mắt, cười thoải mái.
-Cậu ta lạ thật, cậu có thấy dạo này Gia Bảo rất hay cười không?
Một tên nam sinh nhìn theo bóng Gia Bảo một mình khuấy đảo tung sân cỏ. Đám nam sinh còn lại vẫn đang uống nước dưới chỗ giải lao cũng phóng tầm mắt nhìn theo. Một tên buột miệng lên tiếng.
-Bây giờ tôi mới biết cậu ta tràn đầy sức sống và cười đẹp đến thế đấy.
-Ừ…
Trước mặt họ, một Gia Bảo tươi mới mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, họ tự hỏi, cái nụ cười rạng rỡ hiếm có ấy, bao lâu nay cậu đã giấu nó đi đâu?
Mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng áo, mái tóc ướt nhẹp bật tung lên. Gia Bảo ngước đầu lên nheo mắt nhìn thứ ánh sáng mặt trời chói chang, đến khi nhìn lại đã thấy bóng Thùy Dương ngay trước mắt. Mớ tóc ngắn của Dương thắt lên thành một chỏm tóc ngắn cụt phía sau trông nhí nhố khả ố đến phát cười.
“Vụt… Bốp!”
Dương đánh mạnh quả bóng chuyền về phía Phương “phì”.
-Tốt lắm Dương, thêm một lần nữa!
Phương kêu lên rồi đáp quả bóng về phía Dương.
-Ok..
Dương hít một hơi sâu rồi đánh mạnh một cái, quả bóng chuyền vì bị đánh quả mạnh lên bay lên, vượt quá tầm tay của Phương, quả bóng phi thẳng ra khỏi hàng rào của trường. Dương Và Phương nhìn theo quả bóng, cả hai hóa đá như bức tượng gỗ. Ngay lập tức, cả đám nữ sinh bay lại, túm lấy vai Dương lay mạnh.
-Qủa bóng chuyền đó là cậu đánh sao, Dương?
-Chết rồi? Làm sao lấy lại được nó đây?
-Kiểu này thầy thể dục sẽ la chết!
Cả đám nhao nhao cả lên khiến đám nam sinh đang nghỉ giải lao đằng xa cũng không khỏi nhíu mày.
-Chuyện gì thế?
-Không biết…
Gia Bảo nheo mắt nhìn theo, mắt cố tìm kiếm cái mái tóc có chỏm đuôi gà ngắn cụt đó.
-Được rồi, tớ sẽ trèo qua đó lấy là xong chứ gì!
Dương bực mình đá mạnh quả bóng chuyền dưới chân mình ra xa.
-Thật sao? Nhờ đám con trai cũng được mà…
-Ôi dào, lo gì. Tớ trèo qua rồi về ngay ấy mà!
Dương phẩy nhẹ tay rồi nhe răng cười hề hề. Lén nuốt nước bọt, cô cả đời không biết trèo hàng rào thì phải làm sao đây? Dương cởi giày thể thao ra. Cô hít một hơi sâu rồi nghiến răng nhảy lên bám lấy bức tường cao, hai chân choi choi không thể nào đạp lên được, cả người bất lực tuột xuống. Dương lại bám lên, lại tuột xuống, cứ như vậy, hai tay Dương đỏ bửng cả lên, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng cuối cùng, Dương cũng trèo được lên bức tường rào cao đó. Cảm giác sung sướng ngập tràn văng xa. Đám nam sinh đằng xa bắt đầu xôn xao. Gia Bảo chạy đến, nhìn Dương đang loay hoay trên bức tường, lên tiếng.
-Dương, cậu đang làm gì thế?
-Tôi lỡ tay đánh quả bóng chuyền sang đây, tôi trèo qua đây lấy về. –Dương chỉ sang phía bãi đất bên kia.
-Cậu bị điên à? Leo xuống đi, để tôi lấy cho. –Đôi mày thanh tú Gia Bảo nhíu lại, cậu lên tiếng hối thúc.
-Thôi, tôi đã leo được lên đây rồi, có gì đâu. Tôi không muốn phiền cậu nhiều. –Dương khoát tay rồi nhắm mắt, cô hít một hơi sâu rồi nhảy phắt xuống bên kia tường.
Một cơn đau nhói ập đến.
-Dương! Dương!
Dương cố trấn tĩnh đầu óc mình, cô cắn chặt môi, lên tiếng.
-Gì nữa thế?? Muốn thầy biết tôi đánh bóng sang đây à??? -Dương gào lên –Tôi đi tìm bóng, rồi về ngay. Yên lặng đi.
Dương làu bàu rồi đứng dậy khỏi chỗ đất, cô mím môi nhìn xuống, chân như nhíu lại. Trái bóng ở cách đó không xa.
Gia Bảo nhìn bức tường cao, nghiến răng nguyền rủa: “Chết tiệt.”
Rồi cậu nhìn sang đôi giày thể tho nằm lăn lộn trên đất, nhíu mày hỏi.
-Giày ai đây?
-Của Dương đấy.
Của Dương sao? Có chút gì đó bất an ngáng sang lòng cậu. Đúng lúc đó, trái bóng chuyền từ bên kia được tung qua.
-Được rồi! Dương! Cậu giỏi quá!
Nhưng mãi một lúc chưa thấy Dương leo lên, Gia Bảo lên tiếng.
-Dương, sao cậu chưa leo qua?
Dương cố nén đi tiếng rên khe khẽ, đáp lại.
-Tôi đang gặp chút khó khăn khi leo qua, hề hề… Không sao cả, đợi tôi một chút thôi.
Gia Bảo hơi cắn môi, cậu vịn chặt lấy thành tường rồi nhảy vọt lên, nửa người cậu đã chống lên bức tường rào nhìn sang bên kia. Gia Bảo nhìn xuống, Dương đang ngồi xổm bên dưới tường rào, cậu vội lên tiếng.
-Dương, leo qua, nhanh!
Đáy mắt Dương như có chút hốt hoảng, cô lấp liếm.
-Từ từ, tôi không biết trèo nên đợi tí nữa.
-Không biết thì cứ đứng lên, tôi đỡ cậu trèo qua.
-không… Không Gia Bảo, không sao mà!
Dương lắc đầu nguầy nguậy. Người vẫn ngồi im một chỗ.
Đáy mắt Gia Bảo bỗng nhiên lạnh lại, cả người lặng đi, giọng nói phát ra cũng lạnh đến thấu xương.
-Hay là cậu không thể đứng dậy, Nguyễn Thùy Dương?
Dương giật mình, nhìn Gia Bảo. Nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy Gia Bảo phóng mình nhảy phụp xuống đất. Dáng cao cao cậu ta bước tới lạnh lẽo đầy người. Cậu khuỵu một gối xuống, lạnh lùng nhìn Dương. Rồi ngay lập tức, cậu kéo mạnh tay, đẩy cả người Dương tựa vào người mình khiến Dương mất thăng bằng đột ngột, chân sải một bước đau nhói, gơng mặt Dương nhăn lại đau đớn. Đáy mắt Gia Bảo càng thêm lạnh hơn, cậu đẩy Dương tựa vào tường, nâng chân Dương lên xem xét. Mặt thoáng tái đi. Dưới lòng bàn chân, máu loang lổ, nhơm nhớm cả lòng bàn chân, có vài miếng thủy tinh nhỏ còn đâm vào trong thịt, cậu nhìn sang một bên, có miếng chai vỡ dính máu nằm một bên, lại nhìn lên Dương. Bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của cậu, Dương vội quay đi chỗ khác.
-Tôi đang cố rút những mảnh chai đó ra. Nhưng có vài mảnh nhỏ quá, tôi không thể lấy ra.
-Cậu bị thế này lúc nào? –Gia Bảo lạnh lẽo lên tiếng.
Dương không trả lời, môi hơi mím lại.
-Nguyễn Thùy Dương! Cậu bị thế này bao lâu rồi??? –Gia Bảo mất bình tĩnh gào lên.
-Lúc tôi vừa nhảy qua, đã bị chúng đâm vào rồi…
-Thế tại sao lúc đó cậu không lên tiếng nói với tôi??? –Gia Bảo nóng mặt quát lên.
-Nói với cậu làm gì khi tôi có thể tự xoay sở được cơ chứ???
-Được, thế cậu nói đi! Tự xoay sở được là thế này đấy à??? Ngồi đây rên ư ử một mình thế à??? Cậu còn muốn người khác lo cho cậu đến khi nào nữa???
Dương nhìn Gia Bảo, tủi thân dâng lên. Người bị đau là cô cơ mà? Tại sao lại quát vào mặt cô như thế?
-Thế cậu nghĩ tôi không đau à???? Cậu nghĩ tôi không muốn gọi cậu chắc???
Dương gào lên rồi òa khóc nức nở. Gia Bảo thấy thế hạ lại, lúng túng cắn môi. Cậu vỗ nhẹ đầu Dương, nhẹ giọng nói.
-Xin lỗi, tôi biết cậu đau. Nhưng khi nhìn cậu như thế này tôi rất tức giận… Đừng khóc nữa…
Dương chùi vội nước mắt, ngước lên nhìn Gia Bảo, nghiến răng:
-Cậu vỗ đầu tôi có phải ý cậu là “lùn nhanh đi cưng, lùn nhanh đi cưng” không?
-Dương, cậu không thể giả vờ ngây ngô một tí à?
Gia Bảo bất mãn lên tiếng.
-Kệ cậu… Tôi mệt rồi… Tôi cố gắng không khóc trước cậu, cuối cùng do cậu chọc tức tôi mà ra, đã đau rồi còn nghe bị quát, cuối cùng cũng khóc òa lên…
Dương mếu máo lên tiếng. Gia Bảo khựng lại, cậu ngây người nhìn Dương. Hàng mi dài khẽ rung lên khe khẽ. Có gì đó ngọt ngào dâng lên. Cậu nhích lại sát Dương hơn. Những ngón tay thon dài của cậu bất giác đưa lên chạm nhẹ vào má Dương. Đôi mắt bỗng nhiên đan lại trìu mến.
-Vậy thì xin cậu, nhanh chóng yêu tôi đi. Trở thành người mà tôi yêu nhất, cũng là người yêu tôi nhiều nhất. Lúc đó, cậu có thể dựa vào vai tôi mà khóc thoải mái… Vì hình như, tôi lỡ thích cậu mất rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.