Chương 102: Ngoại truyện 8: Cha và con (1)
Tây Phương Kinh Tế Học
15/09/2022
Cuối tháng Sáu, Nam Thành bước vào giữa hè.
Sáng sớm, ánh mặt trời vàng óng xuyên qua cửa sổ kính sát trần rọi vào phòng khách, cả phòng khách thông thoáng sáng bừng. Quý Tranh đứng trước máy pha sữa, nhỏ vài giọt sữa vừa mới pha vào cổ tay kiểm tra nhiệt độ, sau đó vặn nắp bình lại, mang bình sữa vào phòng khách đưa cho Quý Nhiên đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Quý Nhiên vừa mới tỉnh giấc, nằm trên sô pha giống hệt như viên gạo nếp tròn tròn, mặt nghệt ra nhìn chậu cây xanh bên cạnh, hốc mắt lóng lánh nước do vừa ngáp ngủ. Ánh nắng không rọi tới chỗ cu cậu đang nằm nhưng căn phòng sáng rỡ hắt ánh sáng lên khuôn mặt bầu bĩnh, làn da non mịn được chiếu đến trong suốt.
Há miệng ngáp một cái, Quý Nhiên giương đôi mắt tròn xoe nhìn ba, nhìn thấy bình sữa hai mắt lập tức sáng bừng, cu cậu giơ hai tay đón lấy bình sữa ôm vào lòng: “Cảm ơn ba.”
Giọng non nớt vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.
Nghe thấy lời cảm ơn của con trai, Quý Tranh mỉm cười, đưa tay xoa tóc cu cậu: “Không có gì.”
*
Đối với các bé mà nói, mùa hè không mấy dễ chịu, trời quá nóng lại không thể bật điều hòa liên tục trong thời gian dài. Lúc Quý Tranh về phòng tắm rửa sau khi hoàn thành xong bài tập luyện buổi sáng thì Quý Nhiên đã thức giấc.
Khương Cách vẫn còn đang ngủ, Quý Nhiên không quấy rầy, ngồi trên giường chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn về phía mẹ. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay lại nhìn ba, giơ hai tay ra.
Bế Quý Nhiên đi tắm xong, lúc đi ra Khương Cách vẫn chưa thức dậy. Hai cha con khép cửa phòng ngủ lại đi xuống phòng khách.
*
Sau khi pha sữa cho Quý Nhiên xong, Quý Tranh đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay Khương Cách sẽ đi Pháp, chuyến bay khởi hành vào lúc mười một giờ sáng. Lát nữa Lý Nam và Tiểu Bàng sẽ qua đón, hiện tại mới tám giờ rưỡi, hẳn là không bị muộn nên anh cũng không vội đánh thức Khương Cách.
Quý Tranh đang loay hoay trong bếp thì Quý Nhiên ôm bình sữa đi tới. Sau khi uống sữa xong, cu cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, sữa trong bình cũng gần cạn đáy, thấy ba nhìn qua, cu cậu chúm môi lại hút rột một hơi uống hết sữa trong bình.
Buổi sáng, hai cha con ở chung với nhau vô cùng yên tĩnh. Quý Tranh nhìn Quý Nhiên huơ huơ bình sữa trong tay, cúi đầu cười, đi qua cầm lấy rồi mở nắp ra cho vào máy rửa tiệt trùng bên cạnh.
Bấm nút cho máy hoạt động xong, Quý Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Nhiên, dịu dàng nói: “A Nhiên có muốn xem ba làm bữa sáng không?”
Quý Nhiên cười gật đầu, ôm lấy cổ anh. Gạo nếp nhỏ ấm áp chui vào lòng ba, trên người còn thơm mùi sữa, Quý Tranh vòng một tay ôm lấy cậu, bế cậu lên.
Phòng bếp của biệt thự thiết kế theo kiểu không gian mở với tủ đảo bếp ở giữa, Quý Tranh đặt Quý Nhiên ngồi lên ghế đảo bếp rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi tắm xong, Quý Tranh mặc chiếc áo phông trắng và quần dài bằng vải cotton màu xám nhạt. Vóc dáng anh rất cân đối, bờ vai rộng chắc khỏe, cơ bụng săn chắc, cánh tay đầy sức mạnh, bàn tay rắn rỏi cứng cáp xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách gọn gàng, mỗi một động tác đều như được huấn luyện qua, bài bản và dứt khoát, mang theo tác phong chuẩn mực của người lính.
“Ba đã tự nấu ăn từ rất sớm ạ?” Quý Nhiên nhìn Quý Tranh cắt nguyên liệu nấu ăn, tròn mắt hỏi.
Quý Tranh để rau củ vừa cắt xong vào đĩa bên cạnh, Quý Nhiên vừa dứt lời, anh ngước lên nhìn con trai, trên môi nở nụ cười: “Ba bắt đầu nấu lúc có thể làm được.”
Nghĩ kỹ lại, hẳn là thời điểm mười một mười hai tuổi, đủ cao để chạm tới bàn bếp và có thể bình tĩnh xử lý những vấn đề nho nhỏ gặp phải trong khi nấu nướng, khi đó Quý Tranh bắt đầu tự mình nấu ăn. Quý Tranh là người có tính tự lập và ham học hỏi, mặc dù trong nhà có dì Triệu chuyên lo chuyện bếp núc nhưng anh vẫn dành thời gian học nấu ăn. Những lúc ông bà nội không có ở nhà hoặc dì Triệu xin nghỉ phép, anh có thể giải quyết vấn đề ngày ba bữa một cách thành thạo dễ dàng.
Trước giờ anh luôn là đứa trẻ khiến cha mẹ yên lòng, ông bà nội cũng không biết anh đã học được những điều này khi nào, học ra sao, hơn nữa còn có thể xử lý một cách hoàn hảo. Quý Tranh cũng không phải là một người xuất chúng, anh chỉ biết cố gắng làm hết khả năng của mình, học tất cả những gì cần phải học để có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà thôi.
Đây là quy tắc ứng xử của một người đàn ông, đối với những việc mình không làm được sẽ sẵn sàng gạt cái tôi sang một bên, không cảm thấy xấu hổ, kém cỏi khi cần sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng những gì có thể tự làm thì sẽ không làm phiền người khác.
Quý Nhiên nhìn lưỡi dao nhảy múa trên rau củ: “Chờ con lớn thêm chút nữa, con cũng sẽ học.”
Tiếng cắt rau cành cạch nhanh gọn nhịp nhàng vang lên trong phòng bếp, Quý Tranh nhìn con trai: “Đến lúc đó con có thể hỏi ba, hoặc hỏi mẹ, ba mẹ sẽ giúp con.”
Quý Nhiên gật đầu, mái tóc của bé con đen nhánh mềm mại, lúc gục gặc tóc mái lòa xòa đung đưa, Quý Tranh nhìn những sợi tóc như tơ, áp trán vào trán Quý Nhiên, nhẹ nhàng cụng một cái.
Sự thân mật nho nhỏ khiến hai cha con đều bật cười.
Lúc Khương Cách mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rỡ. Cô trở mình, cơ thể mỏi nhừ. Sắp phải xa Quý Tranh một tuần, tối qua cả hai đều không tiết chế được.
Mặc dù hôm nay có hơi mệt, nhưng trong đầu vẫn còn lưu lại những ký ức đẹp đẽ đêm qua. Khương Cách vùi mặt vào gối, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt dưới rèm mi dày nhìn ra mặt biển ngoài cửa sổ, những bọt sóng nhỏ lăn tăn theo con sóng cuộn vào bờ rồi trôi ngược ra xa.
Đương lúc còn đang mơ màng thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa. Khương Cách quay đầu lại, Quý Tranh bế Quý Nhiên đứng bên ngoài, Quý Nhiên thấy mẹ đã thức dậy, mừng rỡ gọi: “Mẹ ơi.”
Tim mềm nhũn, tan chảy. Khương Cách mỉm cười, nằm trên giường dang rộng vòng tay. Quý Tranh bế Quý Nhiên tới, đặt cu cậu vào lòng cô.
Cậu chàng vừa mới uống sữa xong, trên người toàn mùi sữa thơm ngon đầy cám dỗ, vừa chui vào lòng cô, cánh tay nhỏ bé liền ôm lấy cô, thơm mặt cô. Khương Cách vòng hai tay ôm chặt cu cậu vào lòng rồi hôn tới tấp vào khuôn mặt bầu bĩnh. Nụ hôn nhồn nhột rơi trên má, Quý Nhiên ngửa cổ cười khanh khách.
Quý Tranh đứng bên giường, tủm tỉm cười nhìn hai mẹ con náo loạn. Khương Cách ôm Quý Nhiên lăn lộn một hồi xong ngước mắt nhìn anh. Vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt màu nâu nhạt của người phụ nữ tràn ngập ánh sáng. Cô nhìn anh, khẽ nghếch cằm, Quý Tranh hiểu ý, cười khẽ, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng mang theo chút the mát lành lạnh của bạc hà trong một sáng mùa hè khô nóng, cõi lòng Khương Cách tràn đầy ngọt ngào, cô nhìn anh cười. Quý Tranh đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai, dịu dàng hỏi: “Em muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
Bây giờ mới chín giờ, hôm qua quả thật ngủ khá muộn, lát nữa cô sẽ phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không biết có thể chợp mắt được chút nào không. Có điều trông thần sắc của cô lúc này rất tươi tắn.
Khương Cách ôm Quý Nhiên đang làm tổ trong lòng mẹ, lắc đầu: “Dạ không.”
Quý Tranh mỉm cười, cong ngón tay cọ nhẹ vào má cô: “Vậy thì dậy ăn sáng nào, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Quý Nhiên trong lòng mẹ ngóc cổ lên, phụ họa: “Sáng nay ba làm rất nhiều đồ ăn ngon.”
Đôi mắt đen láy trong veo như phát ra ánh sáng, cõi lòng Khương Cách mềm nhũn, áp trán vào trán con cười phì: “Vậy sao, vậy thì mẹ sẽ thức dậy ngay.”
Cô vừa nói vừa định ôm Quý Nhiên dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, khoeo chân và lưng của cô đã được một đôi cánh tay nâng lên. Cánh tay của người đàn ông tràn đầy sức mạnh, cơ hồ không cần dùng sức đã bế bổng hai mẹ con đang ôm nhau trên giường lên.
Quý Nhiên đột nhiên bị nhấc bổng, nhỏ giọng ‘oa’ một tiếng, ôm chặt mẹ. Khương Cách đã sớm quen với những cái ôm như vậy, cánh tay cô vòng qua ôm cổ anh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Quý Tranh rất khỏe, hai mẹ con trong lòng anh cũng không nặng bao nhiêu. Nhìn Khương Cách cười, anh cũng cười theo, bế hai mẹ con đi xuống tầng.
Khương Cách rửa mặt xong, một nhà ba người vừa ăn sáng vừa trò chuyện nói cười. Ăn sáng xong, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng vừa khéo có mặt.
Sau khi Khương Cách đi học, công việc của Lý Nam và Tiểu Bàng cũng ít hơn trước, những lúc Khương Cách không có lịch làm việc, bọn họ sẽ dẫn dắt người mới trong công ty, khi Khương Cách cần, bọn họ sẽ tạm gác công việc sang một bên, tập trung tháp tùng Khương Cách.
Sau khi hai người kia đến, buổi sáng lười biếng nhàn nhã cũng kết thúc, Khương Cách quay về trạng thái làm việc.
Liên hoan phim Cannes là liên hoan phim quốc tế, ngoài dàn diễn viên và đạo diễn lọt vào danh sách đề cử, các ngôi sao khác trong làng giải trí cũng sẽ được phía nhãn hàng mời hoặc tự túc chi phí đến đó. Đêm trước liên hoan phim, bộ phận truyền thông quảng bá hình ảnh của các ngôi sao đều tập trung tề tựu ở sân bay, những bài tung hô nghệ sĩ trong nhà bay rợp trời, có thể nói là một sân chơi của tột đỉnh phù phiếm và thăng hoa nghệ thuật.
Khương Cách bây giờ không đi theo con đường lưu lượng, nhưng cô vẫn sở hữu lưu lượng hàng đầu, hơn nữa năm nay cô là ngôi sao nữ duy nhất trong nước lọt vào danh sách đề cử tại liên hoan phim Cannes, đến lúc đó ống kính truyền thông khó tránh khỏi sẽ nhắm vào cô. Là một diễn viên ngôi sao, phải giữ cho bản thân luôn ở trong trạng thái tốt nhất ở bất cứ nơi nào có ống kính máy quay nhắm tới, đó là tính chuyên nghiệp.
Phòng làm việc đã chọn trang phục cho Khương Cách, Lý Nam và Tiểu Bàng mang qua. Sau khi Khương Cách thay đồ xong, Tiểu Bàng bắt đầu trang điểm cho cô.
Sau khi làm mẹ, các đường nét sắc sảo cá tính giữa hai hàng chân mày của Khương Cách đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng thần sắc huyền bí lạnh lùng kia vẫn không hề thay đổi, dù trang điểm sắc lạnh hay trong sáng dịu dàng cũng vô cùng thích hợp.
Trước bàn trang điểm, Tiểu Bàng đang đánh phấn nền cho cô, nhưng ánh mắt của Khương Cách lại rơi trên người hai cha con cách đó không xa. Lý Nam và Tiểu Bàng đã sửa soạn xong trang phục thảm đỏ cho cô, nhưng quần áo và những đồ dùng cần thiết hàng ngày còn lại thì do chồng và con trai cô chuẩn bị.
Hiệu suất làm việc của Quý Tranh trước giờ luôn rất cao, hai cha con bàn bạc suy tính, sau khi quyết định sẽ mang bộ quần áo nào cho Khương Cách, Quý Nhiên sẽ ôm trong lòng lon ton chạy đến xin ý kiến. Khương Cách gật đầu, Quý Nhiên lại ôm quần áo chạy về, Quý Tranh đón lấy, gấp gọn gàng và cho vào vali.
Một nhà ba người hòa thuận ấm áp, chỉ thu dọn hành lý thôi mà cũng rộn ràng vui vẻ. Lý Nam và Tiểu Bàng cũng không nhịn được vui lây.
“Mẹ ơi, còn cái cuối cùng.” Quý Nhiên lại chạy tới, đưa một chiếc áo thun trắng cho Khương Cách.
Khương Cách nhìn thoáng qua, cười nói: “Được.”
“Dạ ~” Giọng nói non nớt của Quý Nhiên đáp lại, rồi lon ton chạy đi tìm Quý Tranh, đôi chân ngắn ngủn chạy tới chạy lui mấy lượt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Quý Nhiên đưa quần áo cho Quý Tranh, báo cáo kết quả: “Mẹ nói mẹ thích cái này.”
“Được.” Quý Tranh cười liếc nhìn Khương Cách, sau đó cầm lấy chiếc áo thun, gấp ngay ngắn rồi cất vào vali.
Quý Tranh đến phòng thay đồ lấy vật dụng cần thiết hàng ngày cho Khương Cách. Quý Nhiên còn chưa kịp đuổi theo, Khương Cách đã gọi to: “A Nhiên.”
“Dạ?” Quý Nhiên ngoái lại, nghe thấy mẹ kêu, vẻ ngơ ngác trong mắt tức khắc được thay bằng nụ cười, cậu toét miệng cười chạy lại.
Chú nhóc vừa chạy tới, Khương Cách lập tức dang tay ôm cu cậu vào lòng. Tóc mái trước trán Quý Nhiên đã hơi dài, vừa chạy một hồi, trên trán đã rịn lấm tấm mồ hôi. Cậu hơi nóng bèn giơ tay quẹt tóc qua một bên.
Chuyến bay của Khương Cách cất cánh lúc 12 giờ, cô phải xuất phát trước hai tiếng, hiện tại đã 9 giờ 45, cô phải chuẩn bị đi ngay. Càng gần đến giờ chia tay, cô càng cảm thấy không đành lòng, nghĩ đến ngày mai sẽ không được ôm chồng và con trai, tâm trạng Khương Cách khẽ chùng xuống.
Khương Cách dùng ngón tay vén tóc lên cho Quý Nhiên: “Con có nóng không?”
“Dạ, có một chút.” Quý Nhiên gật đầu đáp. Tóc đã được vén gọn, lúc mẹ nói chuyện mang theo làn gió thoang thoảng hương thơm rất là dễ chịu.
“Em có sợi thun nhỏ nào không?” Khương Cách hỏi Tiểu Bàng.
“Dạ có.” Tiểu Bàng lấy một hộp thun mới từ trong túi đựng mỹ phẩm, rút một sợi đưa cho Khương Cách.
Quý Nhiên ngồi trên đùi cô, đôi chân ngắn đung đưa lên xuống, Khương Cách bật cười, ngón tay gom lại mớ tóc lòa xòa trước trán con, rồi buộc thành một chỏm nhỏ trên đỉnh đầu.
Diện mạo của Quý Nhiên không hề thua kém các ngôi sao nhí, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào đen láy trong veo, mặc dù chỉ mới hai tuổi rưỡi nhưng soái ca mầm non đã ra dáng mỹ nam tương lai.
Quý Nhiên nghiêng đầu, đưa tay sờ chỏm tóc, cu cậu còn chưa kịp nói gì, Lý Nam và Tiểu Bàng bên cạnh đã đồng thanh.
“Trời ơi, đáng yêu quá.”
Bị nói như vậy, Quý Nhiên thả tay xuống, không nhìn vào gương, chỉ nói: “Con gái buộc tóc, con là con trai.”
“Con trai và con gái đều có thể buộc tóc.” Khương Cách cười nói: “Nếu A Nhiên thích thì sau này cũng có thể mặc váy nhỏ. Nếu A Nhiên có em gái, em gái không thích để tóc cũng có thể không để tóc.”
Quý Nhiên không thích mặc váy nhỏ, nhưng đại khái sự phóng khoáng tự do trong lời nói của Khương Cách đã truyền sang cậu, trên đời này, cậu có thể tự do làm những gì mình muốn mà không bị giam cầm trói buộc trong những lề thói hủ tục, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ cậu.
Quý Nhiên toét miệng cười, lúc lắc chỏm tóc nhỏ trên đầu, cuối cùng ôm Khương Cách: “Cảm ơn mẹ.”
Khương Cách ôm cậu, áp mặt vào bờ vai bé nhỏ, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn cậu một cái.
Hai mẹ con im lặng ôm nhau, thời gian trôi qua từng phút từng giây, hơi thở của Khương Cách tràn ngập mùi sữa trên người Quý Nhiên. Cô nói: “Hôm nay mẹ phải đi.”
Được mẹ ôm – Quý Nhiên, thoáng chốc thu lại nụ cười, lông mày khẽ nhíu lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo mẹ.
Lý Nam nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Khương gia, sắp đến giờ rồi.”
Buổi trưa có thể sẽ bị tắc đường, nên không thể xuất phát muộn hơn nữa được.
Quý Tranh sắp xếp tươm tất hành lý xong đã quay trở lại phòng khách. Lý Nam vừa dứt lời, Khương Cách định thả Quý Nhiên xuống nhưng cánh tay Quý Nhiên không buông ra, vẫn ôm cô thật chặt.
Cõi lòng Khương Cách chua xót.
Quý Tranh cúi đầu nhìn vợ và con trai, anh đưa tay vuốt ve tóc vợ, Khương Cách ngước mắt nhìn anh, Quý Tranh vòng cánh tay qua ngực Quý Nhiên, nhẹ giọng gọi: “A Nhiên.”
Nghe thấy giọng của ba, Quý Nhiên quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe. Không để mẹ nhìn thấy, sau khi xoay người qua được ba bế lên, cậu liền ôm chặt lấy cổ Quý Tranh.
Lý Nam và Tiểu Bàng đã xách hành lý ra trước, Khương Cách nhìn bóng lưng Quý Nhiên, lông mày khẽ nhíu lại.
Đường nét lông mày của hai mẹ con rất giống nhau, ngay cả động tác nhíu mày cũng tương tự, những lúc thế này có nghĩa là bọn họ không mấy vui vẻ.
Quý Tranh bế con trai trong lòng rồi vòng cánh tay còn lại ôm vợ, hôn lên trán cô: “Em đừng buồn, sẽ về nhanh thôi mà. Mấy ngày tới đừng làm việc quá sức.”
Quý Tranh nói xong, mỉm cười: “Anh yêu em.”
Ngón tay của người đàn ông ấn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày của cô, anh mỉm cười nhìn cô, ấn đường Khương Cách dãn ra.
Quý Nhiên vẫn ôm Quý Tranh, chỉ để cho Khương Cách một cái bóng lưng. Khương Cách đưa mắt nhìn con trai, Quý Tranh vỗ nhẹ lưng cậu mấy cái: “A Nhiên, tạm biệt mẹ đi.”
“Tạm… biệt mẹ.” Quý Nhiên ngúc ngắc nói.
Khương Cách cười như mếu, đưa tay lúc lắc chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu: “Tạm biệt A Nhiên.”
Khoảnh khắc Khương Cách chuẩn bị bước lên xe, lúc này Quý Nhiên mới ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn theo Khương Cách. Chiếc xe nhanh chóng nhập vào làn đường cao tốc ven biển dần dần khuất dạng.
Quý Tranh ôm Quý Nhiên đứng trước cổng, trong tầm mắt chỉ còn lại con đường trống vắng và bờ biển, hai cha con đều không quay vào nhà.
Quý Nhiên nhìn bờ biển vô cùng tận, dựa vào lòng Quý Tranh, lẩm bẩm: “Mẹ đi rồi.”
Trong giọng nói không giấu được nỗi buồn, Quý Tranh đưa mắt nhìn cậu, hôn trán cậu rồi nhẹ giọng nói: “Có ba ở đây.”
Quý Nhiên nghiêng đầu tựa vào bờ vai rộng lớn của ba, hỏi: “Ba có nhớ mẹ không?”
Quý Nhiên lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên phải xa Khương Cách, Quý Tranh muốn dạy cậu một điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có tâm trí để nghĩ ngợi gì khác, trong đầu anh chỉ có nụ cười của người phụ nữ lúc cô tỉnh dậy vào lúc sáng nay, anh mím môi nói:
“Ừm, rất nhớ.”
A Nhiên không nghe ra được cảm xúc của ba, cậu ngước cổ nhìn ba, dang hai cánh tay ôm ba.
“Có A Nhiên ở đây.”
Sáng sớm, ánh mặt trời vàng óng xuyên qua cửa sổ kính sát trần rọi vào phòng khách, cả phòng khách thông thoáng sáng bừng. Quý Tranh đứng trước máy pha sữa, nhỏ vài giọt sữa vừa mới pha vào cổ tay kiểm tra nhiệt độ, sau đó vặn nắp bình lại, mang bình sữa vào phòng khách đưa cho Quý Nhiên đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Quý Nhiên vừa mới tỉnh giấc, nằm trên sô pha giống hệt như viên gạo nếp tròn tròn, mặt nghệt ra nhìn chậu cây xanh bên cạnh, hốc mắt lóng lánh nước do vừa ngáp ngủ. Ánh nắng không rọi tới chỗ cu cậu đang nằm nhưng căn phòng sáng rỡ hắt ánh sáng lên khuôn mặt bầu bĩnh, làn da non mịn được chiếu đến trong suốt.
Há miệng ngáp một cái, Quý Nhiên giương đôi mắt tròn xoe nhìn ba, nhìn thấy bình sữa hai mắt lập tức sáng bừng, cu cậu giơ hai tay đón lấy bình sữa ôm vào lòng: “Cảm ơn ba.”
Giọng non nớt vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.
Nghe thấy lời cảm ơn của con trai, Quý Tranh mỉm cười, đưa tay xoa tóc cu cậu: “Không có gì.”
*
Đối với các bé mà nói, mùa hè không mấy dễ chịu, trời quá nóng lại không thể bật điều hòa liên tục trong thời gian dài. Lúc Quý Tranh về phòng tắm rửa sau khi hoàn thành xong bài tập luyện buổi sáng thì Quý Nhiên đã thức giấc.
Khương Cách vẫn còn đang ngủ, Quý Nhiên không quấy rầy, ngồi trên giường chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn về phía mẹ. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay lại nhìn ba, giơ hai tay ra.
Bế Quý Nhiên đi tắm xong, lúc đi ra Khương Cách vẫn chưa thức dậy. Hai cha con khép cửa phòng ngủ lại đi xuống phòng khách.
*
Sau khi pha sữa cho Quý Nhiên xong, Quý Tranh đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay Khương Cách sẽ đi Pháp, chuyến bay khởi hành vào lúc mười một giờ sáng. Lát nữa Lý Nam và Tiểu Bàng sẽ qua đón, hiện tại mới tám giờ rưỡi, hẳn là không bị muộn nên anh cũng không vội đánh thức Khương Cách.
Quý Tranh đang loay hoay trong bếp thì Quý Nhiên ôm bình sữa đi tới. Sau khi uống sữa xong, cu cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, sữa trong bình cũng gần cạn đáy, thấy ba nhìn qua, cu cậu chúm môi lại hút rột một hơi uống hết sữa trong bình.
Buổi sáng, hai cha con ở chung với nhau vô cùng yên tĩnh. Quý Tranh nhìn Quý Nhiên huơ huơ bình sữa trong tay, cúi đầu cười, đi qua cầm lấy rồi mở nắp ra cho vào máy rửa tiệt trùng bên cạnh.
Bấm nút cho máy hoạt động xong, Quý Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Nhiên, dịu dàng nói: “A Nhiên có muốn xem ba làm bữa sáng không?”
Quý Nhiên cười gật đầu, ôm lấy cổ anh. Gạo nếp nhỏ ấm áp chui vào lòng ba, trên người còn thơm mùi sữa, Quý Tranh vòng một tay ôm lấy cậu, bế cậu lên.
Phòng bếp của biệt thự thiết kế theo kiểu không gian mở với tủ đảo bếp ở giữa, Quý Tranh đặt Quý Nhiên ngồi lên ghế đảo bếp rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi tắm xong, Quý Tranh mặc chiếc áo phông trắng và quần dài bằng vải cotton màu xám nhạt. Vóc dáng anh rất cân đối, bờ vai rộng chắc khỏe, cơ bụng săn chắc, cánh tay đầy sức mạnh, bàn tay rắn rỏi cứng cáp xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách gọn gàng, mỗi một động tác đều như được huấn luyện qua, bài bản và dứt khoát, mang theo tác phong chuẩn mực của người lính.
“Ba đã tự nấu ăn từ rất sớm ạ?” Quý Nhiên nhìn Quý Tranh cắt nguyên liệu nấu ăn, tròn mắt hỏi.
Quý Tranh để rau củ vừa cắt xong vào đĩa bên cạnh, Quý Nhiên vừa dứt lời, anh ngước lên nhìn con trai, trên môi nở nụ cười: “Ba bắt đầu nấu lúc có thể làm được.”
Nghĩ kỹ lại, hẳn là thời điểm mười một mười hai tuổi, đủ cao để chạm tới bàn bếp và có thể bình tĩnh xử lý những vấn đề nho nhỏ gặp phải trong khi nấu nướng, khi đó Quý Tranh bắt đầu tự mình nấu ăn. Quý Tranh là người có tính tự lập và ham học hỏi, mặc dù trong nhà có dì Triệu chuyên lo chuyện bếp núc nhưng anh vẫn dành thời gian học nấu ăn. Những lúc ông bà nội không có ở nhà hoặc dì Triệu xin nghỉ phép, anh có thể giải quyết vấn đề ngày ba bữa một cách thành thạo dễ dàng.
Trước giờ anh luôn là đứa trẻ khiến cha mẹ yên lòng, ông bà nội cũng không biết anh đã học được những điều này khi nào, học ra sao, hơn nữa còn có thể xử lý một cách hoàn hảo. Quý Tranh cũng không phải là một người xuất chúng, anh chỉ biết cố gắng làm hết khả năng của mình, học tất cả những gì cần phải học để có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà thôi.
Đây là quy tắc ứng xử của một người đàn ông, đối với những việc mình không làm được sẽ sẵn sàng gạt cái tôi sang một bên, không cảm thấy xấu hổ, kém cỏi khi cần sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng những gì có thể tự làm thì sẽ không làm phiền người khác.
Quý Nhiên nhìn lưỡi dao nhảy múa trên rau củ: “Chờ con lớn thêm chút nữa, con cũng sẽ học.”
Tiếng cắt rau cành cạch nhanh gọn nhịp nhàng vang lên trong phòng bếp, Quý Tranh nhìn con trai: “Đến lúc đó con có thể hỏi ba, hoặc hỏi mẹ, ba mẹ sẽ giúp con.”
Quý Nhiên gật đầu, mái tóc của bé con đen nhánh mềm mại, lúc gục gặc tóc mái lòa xòa đung đưa, Quý Tranh nhìn những sợi tóc như tơ, áp trán vào trán Quý Nhiên, nhẹ nhàng cụng một cái.
Sự thân mật nho nhỏ khiến hai cha con đều bật cười.
Lúc Khương Cách mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rỡ. Cô trở mình, cơ thể mỏi nhừ. Sắp phải xa Quý Tranh một tuần, tối qua cả hai đều không tiết chế được.
Mặc dù hôm nay có hơi mệt, nhưng trong đầu vẫn còn lưu lại những ký ức đẹp đẽ đêm qua. Khương Cách vùi mặt vào gối, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt dưới rèm mi dày nhìn ra mặt biển ngoài cửa sổ, những bọt sóng nhỏ lăn tăn theo con sóng cuộn vào bờ rồi trôi ngược ra xa.
Đương lúc còn đang mơ màng thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa. Khương Cách quay đầu lại, Quý Tranh bế Quý Nhiên đứng bên ngoài, Quý Nhiên thấy mẹ đã thức dậy, mừng rỡ gọi: “Mẹ ơi.”
Tim mềm nhũn, tan chảy. Khương Cách mỉm cười, nằm trên giường dang rộng vòng tay. Quý Tranh bế Quý Nhiên tới, đặt cu cậu vào lòng cô.
Cậu chàng vừa mới uống sữa xong, trên người toàn mùi sữa thơm ngon đầy cám dỗ, vừa chui vào lòng cô, cánh tay nhỏ bé liền ôm lấy cô, thơm mặt cô. Khương Cách vòng hai tay ôm chặt cu cậu vào lòng rồi hôn tới tấp vào khuôn mặt bầu bĩnh. Nụ hôn nhồn nhột rơi trên má, Quý Nhiên ngửa cổ cười khanh khách.
Quý Tranh đứng bên giường, tủm tỉm cười nhìn hai mẹ con náo loạn. Khương Cách ôm Quý Nhiên lăn lộn một hồi xong ngước mắt nhìn anh. Vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt màu nâu nhạt của người phụ nữ tràn ngập ánh sáng. Cô nhìn anh, khẽ nghếch cằm, Quý Tranh hiểu ý, cười khẽ, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng mang theo chút the mát lành lạnh của bạc hà trong một sáng mùa hè khô nóng, cõi lòng Khương Cách tràn đầy ngọt ngào, cô nhìn anh cười. Quý Tranh đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai, dịu dàng hỏi: “Em muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
Bây giờ mới chín giờ, hôm qua quả thật ngủ khá muộn, lát nữa cô sẽ phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không biết có thể chợp mắt được chút nào không. Có điều trông thần sắc của cô lúc này rất tươi tắn.
Khương Cách ôm Quý Nhiên đang làm tổ trong lòng mẹ, lắc đầu: “Dạ không.”
Quý Tranh mỉm cười, cong ngón tay cọ nhẹ vào má cô: “Vậy thì dậy ăn sáng nào, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Quý Nhiên trong lòng mẹ ngóc cổ lên, phụ họa: “Sáng nay ba làm rất nhiều đồ ăn ngon.”
Đôi mắt đen láy trong veo như phát ra ánh sáng, cõi lòng Khương Cách mềm nhũn, áp trán vào trán con cười phì: “Vậy sao, vậy thì mẹ sẽ thức dậy ngay.”
Cô vừa nói vừa định ôm Quý Nhiên dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, khoeo chân và lưng của cô đã được một đôi cánh tay nâng lên. Cánh tay của người đàn ông tràn đầy sức mạnh, cơ hồ không cần dùng sức đã bế bổng hai mẹ con đang ôm nhau trên giường lên.
Quý Nhiên đột nhiên bị nhấc bổng, nhỏ giọng ‘oa’ một tiếng, ôm chặt mẹ. Khương Cách đã sớm quen với những cái ôm như vậy, cánh tay cô vòng qua ôm cổ anh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Quý Tranh rất khỏe, hai mẹ con trong lòng anh cũng không nặng bao nhiêu. Nhìn Khương Cách cười, anh cũng cười theo, bế hai mẹ con đi xuống tầng.
Khương Cách rửa mặt xong, một nhà ba người vừa ăn sáng vừa trò chuyện nói cười. Ăn sáng xong, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng vừa khéo có mặt.
Sau khi Khương Cách đi học, công việc của Lý Nam và Tiểu Bàng cũng ít hơn trước, những lúc Khương Cách không có lịch làm việc, bọn họ sẽ dẫn dắt người mới trong công ty, khi Khương Cách cần, bọn họ sẽ tạm gác công việc sang một bên, tập trung tháp tùng Khương Cách.
Sau khi hai người kia đến, buổi sáng lười biếng nhàn nhã cũng kết thúc, Khương Cách quay về trạng thái làm việc.
Liên hoan phim Cannes là liên hoan phim quốc tế, ngoài dàn diễn viên và đạo diễn lọt vào danh sách đề cử, các ngôi sao khác trong làng giải trí cũng sẽ được phía nhãn hàng mời hoặc tự túc chi phí đến đó. Đêm trước liên hoan phim, bộ phận truyền thông quảng bá hình ảnh của các ngôi sao đều tập trung tề tựu ở sân bay, những bài tung hô nghệ sĩ trong nhà bay rợp trời, có thể nói là một sân chơi của tột đỉnh phù phiếm và thăng hoa nghệ thuật.
Khương Cách bây giờ không đi theo con đường lưu lượng, nhưng cô vẫn sở hữu lưu lượng hàng đầu, hơn nữa năm nay cô là ngôi sao nữ duy nhất trong nước lọt vào danh sách đề cử tại liên hoan phim Cannes, đến lúc đó ống kính truyền thông khó tránh khỏi sẽ nhắm vào cô. Là một diễn viên ngôi sao, phải giữ cho bản thân luôn ở trong trạng thái tốt nhất ở bất cứ nơi nào có ống kính máy quay nhắm tới, đó là tính chuyên nghiệp.
Phòng làm việc đã chọn trang phục cho Khương Cách, Lý Nam và Tiểu Bàng mang qua. Sau khi Khương Cách thay đồ xong, Tiểu Bàng bắt đầu trang điểm cho cô.
Sau khi làm mẹ, các đường nét sắc sảo cá tính giữa hai hàng chân mày của Khương Cách đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng thần sắc huyền bí lạnh lùng kia vẫn không hề thay đổi, dù trang điểm sắc lạnh hay trong sáng dịu dàng cũng vô cùng thích hợp.
Trước bàn trang điểm, Tiểu Bàng đang đánh phấn nền cho cô, nhưng ánh mắt của Khương Cách lại rơi trên người hai cha con cách đó không xa. Lý Nam và Tiểu Bàng đã sửa soạn xong trang phục thảm đỏ cho cô, nhưng quần áo và những đồ dùng cần thiết hàng ngày còn lại thì do chồng và con trai cô chuẩn bị.
Hiệu suất làm việc của Quý Tranh trước giờ luôn rất cao, hai cha con bàn bạc suy tính, sau khi quyết định sẽ mang bộ quần áo nào cho Khương Cách, Quý Nhiên sẽ ôm trong lòng lon ton chạy đến xin ý kiến. Khương Cách gật đầu, Quý Nhiên lại ôm quần áo chạy về, Quý Tranh đón lấy, gấp gọn gàng và cho vào vali.
Một nhà ba người hòa thuận ấm áp, chỉ thu dọn hành lý thôi mà cũng rộn ràng vui vẻ. Lý Nam và Tiểu Bàng cũng không nhịn được vui lây.
“Mẹ ơi, còn cái cuối cùng.” Quý Nhiên lại chạy tới, đưa một chiếc áo thun trắng cho Khương Cách.
Khương Cách nhìn thoáng qua, cười nói: “Được.”
“Dạ ~” Giọng nói non nớt của Quý Nhiên đáp lại, rồi lon ton chạy đi tìm Quý Tranh, đôi chân ngắn ngủn chạy tới chạy lui mấy lượt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Quý Nhiên đưa quần áo cho Quý Tranh, báo cáo kết quả: “Mẹ nói mẹ thích cái này.”
“Được.” Quý Tranh cười liếc nhìn Khương Cách, sau đó cầm lấy chiếc áo thun, gấp ngay ngắn rồi cất vào vali.
Quý Tranh đến phòng thay đồ lấy vật dụng cần thiết hàng ngày cho Khương Cách. Quý Nhiên còn chưa kịp đuổi theo, Khương Cách đã gọi to: “A Nhiên.”
“Dạ?” Quý Nhiên ngoái lại, nghe thấy mẹ kêu, vẻ ngơ ngác trong mắt tức khắc được thay bằng nụ cười, cậu toét miệng cười chạy lại.
Chú nhóc vừa chạy tới, Khương Cách lập tức dang tay ôm cu cậu vào lòng. Tóc mái trước trán Quý Nhiên đã hơi dài, vừa chạy một hồi, trên trán đã rịn lấm tấm mồ hôi. Cậu hơi nóng bèn giơ tay quẹt tóc qua một bên.
Chuyến bay của Khương Cách cất cánh lúc 12 giờ, cô phải xuất phát trước hai tiếng, hiện tại đã 9 giờ 45, cô phải chuẩn bị đi ngay. Càng gần đến giờ chia tay, cô càng cảm thấy không đành lòng, nghĩ đến ngày mai sẽ không được ôm chồng và con trai, tâm trạng Khương Cách khẽ chùng xuống.
Khương Cách dùng ngón tay vén tóc lên cho Quý Nhiên: “Con có nóng không?”
“Dạ, có một chút.” Quý Nhiên gật đầu đáp. Tóc đã được vén gọn, lúc mẹ nói chuyện mang theo làn gió thoang thoảng hương thơm rất là dễ chịu.
“Em có sợi thun nhỏ nào không?” Khương Cách hỏi Tiểu Bàng.
“Dạ có.” Tiểu Bàng lấy một hộp thun mới từ trong túi đựng mỹ phẩm, rút một sợi đưa cho Khương Cách.
Quý Nhiên ngồi trên đùi cô, đôi chân ngắn đung đưa lên xuống, Khương Cách bật cười, ngón tay gom lại mớ tóc lòa xòa trước trán con, rồi buộc thành một chỏm nhỏ trên đỉnh đầu.
Diện mạo của Quý Nhiên không hề thua kém các ngôi sao nhí, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào đen láy trong veo, mặc dù chỉ mới hai tuổi rưỡi nhưng soái ca mầm non đã ra dáng mỹ nam tương lai.
Quý Nhiên nghiêng đầu, đưa tay sờ chỏm tóc, cu cậu còn chưa kịp nói gì, Lý Nam và Tiểu Bàng bên cạnh đã đồng thanh.
“Trời ơi, đáng yêu quá.”
Bị nói như vậy, Quý Nhiên thả tay xuống, không nhìn vào gương, chỉ nói: “Con gái buộc tóc, con là con trai.”
“Con trai và con gái đều có thể buộc tóc.” Khương Cách cười nói: “Nếu A Nhiên thích thì sau này cũng có thể mặc váy nhỏ. Nếu A Nhiên có em gái, em gái không thích để tóc cũng có thể không để tóc.”
Quý Nhiên không thích mặc váy nhỏ, nhưng đại khái sự phóng khoáng tự do trong lời nói của Khương Cách đã truyền sang cậu, trên đời này, cậu có thể tự do làm những gì mình muốn mà không bị giam cầm trói buộc trong những lề thói hủ tục, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ cậu.
Quý Nhiên toét miệng cười, lúc lắc chỏm tóc nhỏ trên đầu, cuối cùng ôm Khương Cách: “Cảm ơn mẹ.”
Khương Cách ôm cậu, áp mặt vào bờ vai bé nhỏ, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn cậu một cái.
Hai mẹ con im lặng ôm nhau, thời gian trôi qua từng phút từng giây, hơi thở của Khương Cách tràn ngập mùi sữa trên người Quý Nhiên. Cô nói: “Hôm nay mẹ phải đi.”
Được mẹ ôm – Quý Nhiên, thoáng chốc thu lại nụ cười, lông mày khẽ nhíu lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo mẹ.
Lý Nam nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Khương gia, sắp đến giờ rồi.”
Buổi trưa có thể sẽ bị tắc đường, nên không thể xuất phát muộn hơn nữa được.
Quý Tranh sắp xếp tươm tất hành lý xong đã quay trở lại phòng khách. Lý Nam vừa dứt lời, Khương Cách định thả Quý Nhiên xuống nhưng cánh tay Quý Nhiên không buông ra, vẫn ôm cô thật chặt.
Cõi lòng Khương Cách chua xót.
Quý Tranh cúi đầu nhìn vợ và con trai, anh đưa tay vuốt ve tóc vợ, Khương Cách ngước mắt nhìn anh, Quý Tranh vòng cánh tay qua ngực Quý Nhiên, nhẹ giọng gọi: “A Nhiên.”
Nghe thấy giọng của ba, Quý Nhiên quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe. Không để mẹ nhìn thấy, sau khi xoay người qua được ba bế lên, cậu liền ôm chặt lấy cổ Quý Tranh.
Lý Nam và Tiểu Bàng đã xách hành lý ra trước, Khương Cách nhìn bóng lưng Quý Nhiên, lông mày khẽ nhíu lại.
Đường nét lông mày của hai mẹ con rất giống nhau, ngay cả động tác nhíu mày cũng tương tự, những lúc thế này có nghĩa là bọn họ không mấy vui vẻ.
Quý Tranh bế con trai trong lòng rồi vòng cánh tay còn lại ôm vợ, hôn lên trán cô: “Em đừng buồn, sẽ về nhanh thôi mà. Mấy ngày tới đừng làm việc quá sức.”
Quý Tranh nói xong, mỉm cười: “Anh yêu em.”
Ngón tay của người đàn ông ấn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày của cô, anh mỉm cười nhìn cô, ấn đường Khương Cách dãn ra.
Quý Nhiên vẫn ôm Quý Tranh, chỉ để cho Khương Cách một cái bóng lưng. Khương Cách đưa mắt nhìn con trai, Quý Tranh vỗ nhẹ lưng cậu mấy cái: “A Nhiên, tạm biệt mẹ đi.”
“Tạm… biệt mẹ.” Quý Nhiên ngúc ngắc nói.
Khương Cách cười như mếu, đưa tay lúc lắc chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu: “Tạm biệt A Nhiên.”
Khoảnh khắc Khương Cách chuẩn bị bước lên xe, lúc này Quý Nhiên mới ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn theo Khương Cách. Chiếc xe nhanh chóng nhập vào làn đường cao tốc ven biển dần dần khuất dạng.
Quý Tranh ôm Quý Nhiên đứng trước cổng, trong tầm mắt chỉ còn lại con đường trống vắng và bờ biển, hai cha con đều không quay vào nhà.
Quý Nhiên nhìn bờ biển vô cùng tận, dựa vào lòng Quý Tranh, lẩm bẩm: “Mẹ đi rồi.”
Trong giọng nói không giấu được nỗi buồn, Quý Tranh đưa mắt nhìn cậu, hôn trán cậu rồi nhẹ giọng nói: “Có ba ở đây.”
Quý Nhiên nghiêng đầu tựa vào bờ vai rộng lớn của ba, hỏi: “Ba có nhớ mẹ không?”
Quý Nhiên lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên phải xa Khương Cách, Quý Tranh muốn dạy cậu một điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có tâm trí để nghĩ ngợi gì khác, trong đầu anh chỉ có nụ cười của người phụ nữ lúc cô tỉnh dậy vào lúc sáng nay, anh mím môi nói:
“Ừm, rất nhớ.”
A Nhiên không nghe ra được cảm xúc của ba, cậu ngước cổ nhìn ba, dang hai cánh tay ôm ba.
“Có A Nhiên ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.