Dịu Dàng Tập Kích

Chương 70: Trường mẫu giáo

Thời Tinh Thảo

18/02/2024

Có lần Khương Tiểu Bảo nghe Khương Thanh Thời nói như vậy thì lập tức òa khóc, tủi thân nhìn cô: “Mẹ ơi, con không phải là người mẹ yêu nhất sao?”

“…”

Khương Thanh Thời nhìn củ cà rốt nhỏ đang ôm lấy bắp chân mình, dở khóc dở cười: “Mẹ cũng yêu con.”

Khương Tiểu Bảo như nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, vẻ mặt đáng thương: “Mẹ, ‘cũng’ là có ý gì?”

Khương Thanh Thời suy nghĩ ba giây rồi nói với bé: “Nghĩa là mẹ rất yêu con, nhưng nếu như phải so sánh yêu ai nhất thì mẹ vẫn yêu bố nhất.”

Tuy lời này có hơi tàn nhẫn, nhưng Khương Thanh Thời không muốn lừa dối bé.

Về phần tại sao cô lại yêu Thẩm Ngạn nhất, cô tin sau này khi Khương Tiểu Bảo lớn lên, bé sẽ hiểu được ý cô.

Khương Tiểu Bảo chỗ hiểu chỗ không, còn đang muốn hỏi gì đó thì Thẩm Ngạn đã đi lên lầu.

Anh nhìn hai mẹ con đứng ở hành lang, có chút khó hiểu: “Hai người đang ngồi xổm trong góc làm gì vậy?”

Khương Thanh Thời nhìn về phía anh: “Đang giảng đạo lý với con gái anh.”

Thẩm Ngạn nhướng mày: “Đạo lý gì?”

“Đây là bí mật của bọn em.” Khương Thanh Thời ngoéo ngón tay với con gái, nháy mắt giao ước với bé: “Tạm thời không thể nói cho anh biết.”

Thẩm Ngạn khẽ cười, cũng không hỏi thêm nữa: “Được rồi, vậy khi nào hai người muốn nói thì nhớ nói cho anh biết đấy.”

Khương Thanh Thời: “Quyết định vậy đi.”

Một nhà ba người vui vẻ trò chuyện sang chủ đề khác, bầu không khí trong nhà hòa thuận ấm áp, tràn đầy yêu thương.

Năm đầu tiên sau khi Khương Tiểu Bảo được sinh ra, Khương Thanh Thời cũng không cảm thấy cuộc sống của cô có quá nhiều thay đổi.

Cuộc sống của cô vẫn giống như trước đây, muốn làm gì thì làm, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài du lịch lâu ngày sẽ nhớ đến Khương Tiểu Bảo, còn lại thì không khác biệt lắm.

Mãi cho đến khi Khương Tiểu Bảo học nói, có thể loạng choạng đi vài bước, bặp bẹ gọi cô là mẹ, Khương Thanh Thời mới chính thức có cảm giác bản thân là một người mẹ, có một cô con gái rất đáng yêu.

Chăm sóc Khương Tiểu Bảo không tốn quá nhiều sức lực của Khương Thanh Thời, trong nhà có rất nhiều dì bảo mẫu, Khương Tiểu Bảo cũng không quá khó chăm, cho nên mọi người cũng khá thoải mái.

Thời điểm Khương Tiểu Bảo được một tuổi rưỡi, bé đã có thể nói được nhiều hơn trước một chút.

Bé rất thích xem tivi, có thể nhìn chằm chằm tivi rất lâu, thậm chí còn nhớ rõ tên rất nhiều nhân vật trong phim truyền hình.

Có một lần, Bùi Thanh Từ là nam diễn viên mà Khương Thanh Thời rất thích đến nhà tìm Thẩm Ngạn bàn công việc.

Đương nhiên, Khương Thanh Thời cũng chỉ phát hiện Thẩm Ngạn và Bùi Thanh Từ quen biết nhau sau khi tham dự một bữa tiệc tối cùng anh, thậm chí hai người họ còn rất thân nhau. Lúc trước khi Khương Thanh Thời nhắc đến Bùi Thanh Từ, anh không hề để lộ ra một chữ nào.

Vì lý do này, Khương Thanh Thời đã ầm ĩ với anh nửa tiếng đồng hồ.

Ngày Bùi Thanh Từ đến đây, Khương Tiểu Bảo vừa xem xong phim truyền hinh do anh ta đóng, lập tức gọi tên nhân vật trong phim của anh ta, thậm chí còn hỏi anh ta có biết bay không, bảo anh ta đưa bé đi bay.

Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn dở khóc dở cười, bị trí tưởng tượng của bé đánh bại.

Sau đó, thỉnh thoảng Khương Tiểu Bảo sẽ nhắc đến anh ta, hỏi khi nào chú Bùi sẽ đến nhà chơi với bé, bé nhớ chú Bùi của bé.

Vì vậy, Thẩm Ngạn lại âm thầm ghen tị mấy ngày.

Thời điểm Khương Tiểu Bảo được hai tuổi, bé đã có thể nói chuyện rất lưu loát.

Những lúc Khương Thanh Thời bận rộn, thỉnh thoảng cô sẽ đưa bé đến phòng làm việc chơi, bé cũng rất thích đến phòng làm việc, ở đó có rất nhiều anh chị cưng chiều bé, còn có dì Kim Tuyết rất thích bé.

Ngày hôm nay, Khương Thanh Thời lại đưa bé đến phòng làm việc.

Cô có hẹn bàn công việc với người ta, bèn giao Khương Tiểu Bảo cho trợ lý của mình trông hộ. Trợ lý của Khương Thanh Thời là một nữ sinh, nhưng trong phòng làm việc cũng có nhân viên nam.

Bàn xong chuyện ra ngoài, Khương Thanh Thời lập tức đi tìm Khương Tiểu Bảo.

Cô gọi điện cho trợ lý của mình, hỏi Khương Tiểu Bảo đang ở đâu.

Trợ lý: “Sếp, bọn em đang ở trung tâm thương mai bên cạnh.”

Khương Thanh Thời nhướng mày, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Ở đó làm gì? Khương Tiểu Bảo muốn mua gì sao?”

Trợ lý do dự nói: “Sếp, chị đến đây là biết.”

“…”

Mười phút sau, Khương Thanh Thời đến tầng ba của trung tâm thương mại.

Trợ lý của cô đang ôm hai bộ quần áo đứng bên ngoài hàng rào, bên trong hàng rào là vòng xoay ngựa gỗ được dựng trong trung tâm thương mại. Công chúa nhỏ nhà cô đang được một anh đẹp trai vừa mới tuyển vào phòng làm việc ôm trong lòng chơi vòng xoay ngựa gỗ.

Phát hiện cô ở đó, Khương Tiểu Bảo hưng phấn vẫy tay với cô, lớn tiếng gọi cô: “Mẹ ơi mẹ ơi…”

Khương Thanh Thời sửng sốt mấy giây, sau đó giơ tay vẫy vẫy với bé: “Tiểu Bảo, chơi vui không?”

Hai mắt Khương Tiểu Bảo sáng ngời, gật đầu: “Vui lắm ạ, mẹ ơi cái này vui lắm, mẹ có muốn chơi không?”

“Mẹ không chơi.” Khương Thanh Thời nói với bé: “Con chơi đi, mẹ ở đây nhìn con.”

Khương Tiểu Bảo ngoan ngoãn đồng ý, quay người kéo tay áo của anh đẹp trai kia: “Anh ơi, chúng ta chơi thêm một vòng nữa được không ạ?”

Khương Thanh Thời im lặng quan sát, chụp ảnh quay video lại rồi gửi cho Thẩm Ngạn, kèm theo tin nhắn: [Con gái của anh đúng là càng ngày càng được phết.]



Xem xong video và ảnh chụp, Thẩm Ngạn lập tức quyết định: [Cuối tuần chúng ta đến khu vui chơi đi?]

Khương Thanh Thời bật cười: [Anh làm gì đó? Ghen rồi à?]

Thẩm Ngạn: [Không phải.]

Khương Thanh Thời nhướng mày: [Vậy đi khu vui chơi làm gì? Cuối tuần khu vui chơi rất đông người.]

Cô không muốn đến những nơi đông người.

Thẩm Ngạn trả lời cô: [Chúng ta đi chơi với Khương Tiểu Bảo.]

Khương Thanh Thời: [?]

Thẩm Ngạn: [Anh muốn để con bé biết, bố mẹ cũng có thể đi khu vui chơi với con bé, con bé không thể vì người khác có thể đi chơi cùng con bé mà bị lừa mất.]

Khương Thanh Thời:[…..]

Nói thật, cô cảm thấy Thẩm Ngạn đang lo lắng quá mức.

Nhưng mà sau khi suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy đưa Khương Tiểu Bảo đi khu vui chơi thường xuyên hơn cũng tốt. Dù sao thì sau này đi học rồi, thời gian vui chơi của bé cũng sẽ ít hơn.

Nghĩ vậy, Khương Thanh Thời đồng ý với Thẩm Ngạn: [Được, nhưng mà cuối tuần thì thôi đi, ngày thường anh có thời gian không?]

Thẩm Ngạn: [Anh sẽ sắp xếp.]

Hai người bàn xong, Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo vẫn đang ồn ào muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ, gọi bé một tiếng: “Tiểu Bảo.”

Khương Tiểu Bảo ngẩng đầu lên: “Mẹ~”

Khương Thanh Thời: “Hôm nay con không thể quấn lấy anh trai đòi chơi vòng xoay ngựa gỗ nữa.”

Cô vẫy tay với bé, giải thích với bé: “Anh trai còn phải làm việc, không thể ở đây chơi với con mãi được.”

Khương Tiểu Bảo nghe vậy lập tức mím môi, dáng vẻ tủi thân: “Mẹ ơi, con ——”

“Tiểu Bảo.” Khương Thanh Thời lên tiếng trước khi bé khóc, cố gắng để bản thân dịu dàng nhất có thể: “Anh trai cũng có công việc phải làm, giống như mẹ cũng có công việc, không thể lúc nào cũng chơi với con được, con thích chơi vòng xoay ngựa gỗ, vậy lần sau chúng ta lại chơi, nhưng hôm nay không thể chơi nữa.”

Hai mắt Khương Tiểu Bảo đỏ hoe, nhưng bởi vì có chút sợ Khương Thanh Thời nên bé không dám khóc thành tiếng.

Mấy người họ rời khỏi trung tâm thương mại, quay lại phòng làm việc, Khương Tiểu Bảo vẫn rầu rĩ không vui mím chặt môi, ai nói chuyện với bé, bé đều tỏ ra không có hứng thú, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhiệt tình hoạt bát trước đó nữa.

Ngay cả Mạnh Kim Tuyết dỗ dành bé cũng không thể dỗ được.

Chạng vạng, Thẩm Ngạn tan làm đến đây đón hai mẹ con.

Sau khi lên xe, Khương Tiểu Bảo dùng giọng điệu rầu rĩ gọi anh một tiếng bố, sau đó không nói thêm gì nữa.

Thẩm Ngạn khó hiểu nhướng mày, nhìn Khương Thanh Thời, dùng ánh mắt hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.

Khương Thanh Thời lặng lẽ mở miệng: Giận dỗi rồi.

Thẩm ngạn cũng không hỏi Khương Thanh Thời xem Khương Tiểu Bảo đang giận dỗi cái gì, anh chỉ khẽ cười, gọi Khương Tiểu Bảo ở phía sau: “Tiểu Bảo, hôm nay ở chỗ làm của mẹ chơi có vui không con?”

Khương Tiểu Bảo lúc tức giận vẫn sẽ thành thật trả lời câu hỏi.

Bé dùng ánh mắt uất ức nhìn Thẩm Ngạn, rầu rĩ nói: “Vui ạ.”

Thẩm Ngạn nhướng mày: “Nhưng sao bố nghe giọng điệu này của con hình như không vui vẻ lắm?”

Anh quay lại hỏi Khương Tiểu Bảo: “Có phải có người bắt nạt con không?”

Khương Tiểu Bảo: “Không có ạ.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, rũ mắt nhìn bé: “Vậy con có thể nói cho bố biết, tại sao con lại không vui không?”

Nghe vậy, Khương Tiểu Bảo lén lút nhìn Khương Thanh Thời, thật sự không thể nhịn được nữa: “Mẹ không cho con chơi vòng xoay ngựa gỗ.”

Khương Thanh Thời: “…”

Thẩm Ngạn giơ tay lên, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô, sau đó hỏi: “Mẹ không cho con chơi dù chỉ một lần?”

Khương Tiểu Bảo lắc đầu: “Không phải ạ.”

Thẩm Ngạn hiểu ra: “Con đã chơi bao nhiêu lần rồi?”

“Chỉ có ba lần ạ.” Bé còn nhớ rất rõ.

Thẩm Ngạn mỉm cười, chậm rãi nói: “Vậy con muốn chơi bao nhiêu lần?”

Khương Tiểu Bảo sửng sốt: “Dạ?”

Thẩm Ngạn: “Con đã chơi ba lần rồi vẫn còn muốn chơi, vậy con nói cho bố biết đi, con muốn chơi bao nhiêu lần nữa mới không giận dỗi mẹ?”

“…”

Khương Tiểu Bảo dường như vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình còn phải chơi bao nhiêu lần nữa mới hết giận dỗi, bé chỉ biết bé vẫn chưa được chơi thỏa thích.

Bắt gặp ánh mắt Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời, bé ngập ngừng nói: “Con không biết ạ.”

Thẩm Ngạn bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tiểu Bảo, có phải bố mẹ đã từng nói với con rằng, dù là ăn thứ gì đó hay chơi thứ gì đó, chúng ta cũng phải tiết chế, không thể quá mức, đúng không?”



Anh kiên nhẫn giải thích với bé: “Hôm nay con đã chơi vòng xoay ngựa gỗ ba lần, cho nên mẹ mới không cho con chơi tiếp nữa, con có biết tại sao không?”

Anh lại hỏi: “Mẹ có nói tại sao không?”

Khương Tiểu Bảo nhớ lại những lời Khương Thanh Thời nói trong trung tâm thương mại, chất giọng non nớt lộ ra chút không vui: “Anh trai còn phải đi làm ạ.”

“Phải rồi.” Thẩm Ngạn gật đầu: “Anh trai còn phải đi làm, anh trai có công việc phải làm, cho nên anh ấy chỉ có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ với Tiểu Bảo ba lần. Nếu anh ấy tiếp tục ở đó chơi với Tiểu Bảo, con có biết tối nay anh trai phải tăng ca đến mấy giờ mới được về nhà không?”

Khương Tiểu Bảo mở to hai mắt: “Mấy giờ ạ?”

Thẩm Ngạn: “Cụ thể là mấy giờ thì bố cũng không biết, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không thể tan làm đúng giờ để đến đón hai mẹ con giống bố.”

Nói đến đây, Thẩm Ngạn hỏi bé: “Con có nhớ lần bố mười giờ tối mới về đến nhà, con đã chờ bố đến buồn ngủ không?”

Trí nhớ của Khương Tiểu Bảo rất tốt, ngoan ngoãn gật đầu: “Còn nhớ ạ.”

Thậm Ngạn ừm một tiếng, xoa đầu bé: “Lần đó bố là vì có chuyện phải trì hoãn, không thể hoàn thành công việc đúng hạn, cho nên mới về nhà muộn. Hôm nay nếu anh trai đó tiếp tục chơi vòng xoay ngựa gỗ với con, anh ấy cũng phải về nhà muộn như bố, con nhẫn tâm nhìn anh trai vì chơi cùng con, sau đó phải muộn như vậy mới được tan làm về nhà sao?”

Thật ra Khương Tiểu Bảo chưa thể nghe hiểu quá nhiều, nhưng bé hiểu được ví dụ của Thẩm Ngạn.

Bé suy nghĩ một lúc rồi vội vàng lắc đầu: “Không muốn ạ.”

Thẩm Ngạn gật đầu, hỏi bé: “Vậy con còn giận dỗi không?”

“…”

Khương Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Khương Thanh Thời: “Mẹ… Con xin lỗi.”

Bé biết mình sai rồi.

Khương Thanh Thời nhìn bé, cố gắng kím nén khóe môi đang muốn nhếch lên của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ tha lỗi cho con rồi.”

Khương Tiểu Bảo lập tức tươi cười nói: “Bố, con muốn ăn chocolate.”

Thẩm Ngạn: “…”

Anh và Khương Thanh Thời bất đắc dĩ nhìn nhau, lấy ra một miếng chocolate đưa cho bé. Về phương diện ăn uống, ngoại trừ chocolate ra, những thứ khác Khương Tiểu Bảo đều ăn như thường.

Lo lắng bé ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt, Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời luôn cố gắng kiểm soát bé về mặt này.

Nhưng hầu hết thời gian đều kiểm soát không thành công.

Trong lúc Khương Tiểu Bảo đang ăn chocolate, Thẩm Ngạn lái xe đưa một nhà ba người về nhà.

Mặt trời lặn ở phía sau họ, kéo dài bóng của vạn vật xung quanh, thời gian trở nên yên tĩnh, tốt đẹp.



Sau khi tròn hai tuổi, Khương Tiểu Bảo trở nên hoạt bát hiếu động hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn.

Sinh nhật của bé là vào cuối tháng Chín, cho nên bé phải vào lớp Một muộn hơn nửa năm so với các bạn cùng lứa. Vì vậy, bé cũng bắt đầu đi học mẫu giáo muộn hơn hầu hết mọi người một chút.

Cả Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều không muốn để bé đi học mẫu giáo sớm, hai người hy vọng bé sẽ có nhiều thời gian tự do thoải mái hơn.

Thế nên, khi Khương Tiểu Bảo vào mẫu giáo, bé gần như là người lớn nhất trong lớp.

Có lẽ bởi vì lúc đi học Khương Tiểu Bảo đã sắp bốn tuổi, bé không hề sợ hãi trường mẫu giáo, ngược lại còn rất muốn đi học mẫu giáo, bé cảm thấy đi học mẫu giáo sẽ có thêm rất nhiều bạn bè, làm quen được nhiều người, như vậy sẽ có thêm nhiều người chơi với bé hơn.

Ngày đầu tiên đưa bé đến trường, hai vợ chồng đều tưởng bé sẽ không nỡ rời đi, quấy khóc một lúc, nhưng không ngờ vừa xuống xe nhìn thấy giáo viên, bé đã vui vẻ chạy mất.

Giáo viên dắt tay bé vào trường, bé còn quay đầu lại mỉm cười nói với Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn: “Tạm biệt bố mẹ.”

Khương Thanh Thời: “…”

Thẩm Ngạn: “…”

Hai người nhìn nhau, không khỏi thở dài: “Hình như con bé…. rất vui vẻ?”

Trong lòng Thẩm Ngạn chua xót không thôi, thấp giọng nói: “Giống như bị vứt bỏ vậy.”

Khương Tiểu Bảo thật sự rất vui vẻ.

Tuần đầu tiên đến trường, Khương Tiểu Bảo không hề cảm thấy lúng túng chút nào.

Sáng sớm thức dậy, bé sẽ vui vẻ mặc đồng phục vào, xách cặp sách của mình đi xuống lầu ăn sáng. Ăn xong, Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời sẽ đưa bé đến trường, bé cũng sẽ không biểu lộ ra chút lưu luyến nào, cũng không nấn ná lại trong xe không muốn xuống.

Bé hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác sẽ ôm đùi bố mẹ, quấy khóc nói không muốn đi học trước cổng trường mẫu giáo.

Vì lý do này, Khương Thanh Thời còn đặc biệt hỏi Thẩm Ngạn: “Trước đây anh cũng thích đi học như vậy sao?”

Dù sao cô cũng không thích, Khương Tiểu Bảo không thể di truyền điều này từ cô được.

Thẩm Ngạn trầm ngâm ba giây rồi nói với cô: “Anh cũng không thích đi học đến vậy.”

Khương Thanh Thời không nói nên lời, nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của Khương Tiểu Bảo, vô cùng hoang mang: “Vậy là vì con bé không muốn ở nhà nhìn thấy chúng ta sao?”

Thẩm Ngạn đang định mở miệng, chợt thấy Khương Tiểu Bảo quay đầu lại, chào hỏi một cậu bé đang đi vào trường mẫu giáo ở phía sau, bé không những mỉm cười rạng rỡ mà còn lấy chocolate dì Trình đã chuẩn bị cho bé vào buổi sáng ra đưa cho cậu bé kia.

“…”

Im lặng quan sát vài giây, Thẩm Ngạn trả lời Khương Thanh Thời: “Cũng có thể là, con bé có người muốn gặp ở trường mẫu giáo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dịu Dàng Tập Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook