Chương 61: Chưa từng quên
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Người phục vụ dọn thức ăn lên bàn, trong lúc dịch chuyển chai rượu đã vô tình khiến nó ngã ngang, cổ chai hướng về vị trí cô đang ngồi. Sự việc xảy ra quá nhanh, rượu đổ vào trang phục của cô, phần chân váy và vài vị trí khác của chiếc đầm xanh ngọc bị nhuốm màu rượu vang đỏ.
Cô khẽ nhíu mày, vốn dĩ người nổi tiếng rất chú trọng hình ảnh. Nữ nhân viên thấy vậy liền tái xanh mày mặt, kể cả người phục vụ còn lại dù không gây ra sự cố nhưng vẫn thản thốt lẫn run rẩy.
Người phục vụ vừa vô tình gây ra sự việc vội vã cúi đầu, thái độ lo lắng, giọng nói run lên:
- Tôi xin lỗi cô Vương Anh Sa, tôi...tôi vô ý quá.
Anh thấy vậy liền rời khỏi vị trí, phục vụ vội vã đi lấy khăn, tận tâm lau vết rượu trên trang phục và thấm khô những vị trí bị rượu vây bẩn, lau dọn lại bàn ghế.
Cô im lặng, anh cúi người nói nhỏ:
- Cô có sao không?
Cô tuy có chút không vui nhưng lời nói và giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ:
- Tôi không sao.
Người phục vụ vẫn cúi người, ánh mắt hốt hoảng, rối bời nhìn cô:
- Cô Vương Anh Sa, tôi thành thật xin lỗi vì sự cố. Tôi...tôi sẽ đền bù thiệt hại chiếc đầm cho cô. Xin cô đừng nói chuyện này với quản lý nhà hàng, tôi sẽ bị đuổi việc mất.
Cô đưa mắt nhìn nữ nhân viên đang đứng khép nép, trông cô ấy có khác gì cô ngày xưa. Nhớ lại chuyện mình từng bị đồng nghiệp lẫn khách hàng ức hiếp, chèn ép từ Avla đến shop thời trang T&A. Cô không muốn biến mình thành kẻ ỷ quyền cậy thế mà ức hiếp người dưới cơ.
- Không sao đâu, cô đừng lo lắng.
Lời nói nhẹ nhàng thốt ra của cô khiến người nhân viên vừa vui mừng lại bất ngờ, vì không tin vào tai mình nên phải hỏi lại lần nữa:
- Cô Vương Anh Sa, cô bỏ qua cho tôi thật sao.
Cô gật đầu:
- Cô làm việc tiếp đi.
Nữ nhân viên sốt sắng dọn dẹp lại bàn ăn, bê thức ăn tươm tất.
Bất chợt anh cởi áo vest khoác ngoài rồi choàng lên người cô. Anh Sa ngạc nhiên nhìn anh, không phải ngạc nhiên vì không hiểu rõ hành động của anh mà vì sự tinh tế của Phúc Hiên sau bao năm vẫn vẹn nguyên không chút thay đổi.
Anh muốn giúp cô che đi những vết rượu vang đỏ bám dính trên trang phục. Dù sao người nổi tiếng rất trọng vẻ ngoài khi xuất hiện ở đông người. Vì không muốn cô mất đi sự tự tin, thoải mái nên anh đã có hành động nhẹ nhàng, tinh tế đến vậy.
Quay trở lại vị trí ngồi đối diện, cô ngại ngùng nhìn anh:
- Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.
Anh hơi cong nhẹ đôi môi:
- Cô cứ giữ lấy, tôi không cần gấp đâu.
Anh gấp thức ăn cho cô, trên bàn có rất nhiều món hải sản. Cô không mở lời hỏi thẳng, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp khi nhận thấy anh đang dành sự quan tâm đến mình. Trước đây khi còn làm việc ở Kiều gia, có một lần cô từng nói với dì Hạ rằng mình rất thích ăn các món hải sản, nhưng vì điều kiện kinh tế nên rất hiếm khi cô được dùng. Lúc cô tâm sự với dì Hạ, anh cũng có mặt ở phòng ăn và âm thầm lắng nghe.
Dù muốn bản thân giữ im lặng, cứ hờ hững xem như không để tâm, nhưng sự tò mò trong tâm trí đã thoi thúc cô phải cất lời tìm kiếm đáp án:
- Tại sao anh lại gọi toàn món hải sản?
Anh nhìn cô, ánh mắt lúc này trìu mến, dịu dàng hơn cả trước đây, cứ như ánh mắt đang nhìn người tình:
- Chẳng phải em rất thích ăn hải sản sao?
Lúc nãy cô còn lo lắng bản thân nghĩ ngợi nhiều, ngộ nhận sự quan tâm của anh, nhưng xem ra cô đã nghĩ đúng, là anh thật sự quan tâm đến cô.
Anh Sa không thay đổi sắc thái, vẻ mặt bình thản:
- Vì trước đây thiếu thốn, bây giờ đầy đủ lại thấy không thích nhiều như trước nữa.
Anh đã nhận ra giờ đây cô kiêu kỳ, lời nói cũng sắc bén gai góc khác hẳn Hạ Phong ngây ngô đơn thuần của trước đây. Nhưng dù có ra sao, với anh, cô vẫn là cô.
—————————————-
Buổi ăn tối diễn ra suông sẻ, trên đường đến gara lấy xe, cô bắt gặp một đồng nghiệp có mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp với mình.
Anh Sa đứng lại khi còn cách người kia một đoạn, cô quay sang nói với anh:
- Anh về trước đi, tôi có chút việc sẽ về sau.
Dù sao hai người cũng không đi chung xe, là do cô không muốn anh sang nhà đón mình. Dứt lời Anh Sa bước thẳng về phía trước.
Phúc Hiên không phải là người muốn hóng chuyện của người khác, nhưng những chuyện liên quan đến cô, anh luôn cảm thấy có hứng thú và muốn để tâm. Hơn nữa vừa rồi thái độ của cô có chút căng thẳng càng khiến anh không thể làm ngơ.
Anh Sa vừa bước đến, chạm mặt người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy sang trọng, lúc này chỉ thấy cô ta đứng một mình trên hành lang của lối ra vào.
Như cô lường trước, cô ta liền cất lời chua ngoa pha chút ngạc nhiên:
- Ồ, không ngờ lại gặp nữ minh tinh Vương Anh Sa ở đây. Cô đi cùng ai à?
Vương Anh Sa đưa mắt sắc lạnh nhìn Tú Nguyệt, con người miệng mồn đanh đá này, cô vừa nhìn thấy đã ngán tận cổ. Chỉ tiếc phải sự hình ảnh hoà nhã đẹp đẽ nên đã không trưng ra vẻ chán ghét.
- Không liên quan đến chị.
Cô vừa định bước ngang qua mặt cô ta thì giọng nói choa ngoa lộ rõ sự sân si của Tú Nguyệt đã giữ chân cô lại:
- Áo khoác vest nam đẹp nhờ? Nhưng trông không hợp với chiếc đầm cô đang mặc cho lắm. Người fashion như cô chắc hẳn không tuỳ tiện phối đồ bừa như vậy. Cô hiểu ý tôi đúng chứ?
Anh Sa vừa nghe đã biết cô ta đang soi mói đời tư của mình, muốn án chỉ cô đi cùng người đàn ông nào đó, thông qua chiếc áo vest nam cô đang khoác trên mình.
Cô khẽ nhíu mày, vốn dĩ người nổi tiếng rất chú trọng hình ảnh. Nữ nhân viên thấy vậy liền tái xanh mày mặt, kể cả người phục vụ còn lại dù không gây ra sự cố nhưng vẫn thản thốt lẫn run rẩy.
Người phục vụ vừa vô tình gây ra sự việc vội vã cúi đầu, thái độ lo lắng, giọng nói run lên:
- Tôi xin lỗi cô Vương Anh Sa, tôi...tôi vô ý quá.
Anh thấy vậy liền rời khỏi vị trí, phục vụ vội vã đi lấy khăn, tận tâm lau vết rượu trên trang phục và thấm khô những vị trí bị rượu vây bẩn, lau dọn lại bàn ghế.
Cô im lặng, anh cúi người nói nhỏ:
- Cô có sao không?
Cô tuy có chút không vui nhưng lời nói và giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ:
- Tôi không sao.
Người phục vụ vẫn cúi người, ánh mắt hốt hoảng, rối bời nhìn cô:
- Cô Vương Anh Sa, tôi thành thật xin lỗi vì sự cố. Tôi...tôi sẽ đền bù thiệt hại chiếc đầm cho cô. Xin cô đừng nói chuyện này với quản lý nhà hàng, tôi sẽ bị đuổi việc mất.
Cô đưa mắt nhìn nữ nhân viên đang đứng khép nép, trông cô ấy có khác gì cô ngày xưa. Nhớ lại chuyện mình từng bị đồng nghiệp lẫn khách hàng ức hiếp, chèn ép từ Avla đến shop thời trang T&A. Cô không muốn biến mình thành kẻ ỷ quyền cậy thế mà ức hiếp người dưới cơ.
- Không sao đâu, cô đừng lo lắng.
Lời nói nhẹ nhàng thốt ra của cô khiến người nhân viên vừa vui mừng lại bất ngờ, vì không tin vào tai mình nên phải hỏi lại lần nữa:
- Cô Vương Anh Sa, cô bỏ qua cho tôi thật sao.
Cô gật đầu:
- Cô làm việc tiếp đi.
Nữ nhân viên sốt sắng dọn dẹp lại bàn ăn, bê thức ăn tươm tất.
Bất chợt anh cởi áo vest khoác ngoài rồi choàng lên người cô. Anh Sa ngạc nhiên nhìn anh, không phải ngạc nhiên vì không hiểu rõ hành động của anh mà vì sự tinh tế của Phúc Hiên sau bao năm vẫn vẹn nguyên không chút thay đổi.
Anh muốn giúp cô che đi những vết rượu vang đỏ bám dính trên trang phục. Dù sao người nổi tiếng rất trọng vẻ ngoài khi xuất hiện ở đông người. Vì không muốn cô mất đi sự tự tin, thoải mái nên anh đã có hành động nhẹ nhàng, tinh tế đến vậy.
Quay trở lại vị trí ngồi đối diện, cô ngại ngùng nhìn anh:
- Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.
Anh hơi cong nhẹ đôi môi:
- Cô cứ giữ lấy, tôi không cần gấp đâu.
Anh gấp thức ăn cho cô, trên bàn có rất nhiều món hải sản. Cô không mở lời hỏi thẳng, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp khi nhận thấy anh đang dành sự quan tâm đến mình. Trước đây khi còn làm việc ở Kiều gia, có một lần cô từng nói với dì Hạ rằng mình rất thích ăn các món hải sản, nhưng vì điều kiện kinh tế nên rất hiếm khi cô được dùng. Lúc cô tâm sự với dì Hạ, anh cũng có mặt ở phòng ăn và âm thầm lắng nghe.
Dù muốn bản thân giữ im lặng, cứ hờ hững xem như không để tâm, nhưng sự tò mò trong tâm trí đã thoi thúc cô phải cất lời tìm kiếm đáp án:
- Tại sao anh lại gọi toàn món hải sản?
Anh nhìn cô, ánh mắt lúc này trìu mến, dịu dàng hơn cả trước đây, cứ như ánh mắt đang nhìn người tình:
- Chẳng phải em rất thích ăn hải sản sao?
Lúc nãy cô còn lo lắng bản thân nghĩ ngợi nhiều, ngộ nhận sự quan tâm của anh, nhưng xem ra cô đã nghĩ đúng, là anh thật sự quan tâm đến cô.
Anh Sa không thay đổi sắc thái, vẻ mặt bình thản:
- Vì trước đây thiếu thốn, bây giờ đầy đủ lại thấy không thích nhiều như trước nữa.
Anh đã nhận ra giờ đây cô kiêu kỳ, lời nói cũng sắc bén gai góc khác hẳn Hạ Phong ngây ngô đơn thuần của trước đây. Nhưng dù có ra sao, với anh, cô vẫn là cô.
—————————————-
Buổi ăn tối diễn ra suông sẻ, trên đường đến gara lấy xe, cô bắt gặp một đồng nghiệp có mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp với mình.
Anh Sa đứng lại khi còn cách người kia một đoạn, cô quay sang nói với anh:
- Anh về trước đi, tôi có chút việc sẽ về sau.
Dù sao hai người cũng không đi chung xe, là do cô không muốn anh sang nhà đón mình. Dứt lời Anh Sa bước thẳng về phía trước.
Phúc Hiên không phải là người muốn hóng chuyện của người khác, nhưng những chuyện liên quan đến cô, anh luôn cảm thấy có hứng thú và muốn để tâm. Hơn nữa vừa rồi thái độ của cô có chút căng thẳng càng khiến anh không thể làm ngơ.
Anh Sa vừa bước đến, chạm mặt người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy sang trọng, lúc này chỉ thấy cô ta đứng một mình trên hành lang của lối ra vào.
Như cô lường trước, cô ta liền cất lời chua ngoa pha chút ngạc nhiên:
- Ồ, không ngờ lại gặp nữ minh tinh Vương Anh Sa ở đây. Cô đi cùng ai à?
Vương Anh Sa đưa mắt sắc lạnh nhìn Tú Nguyệt, con người miệng mồn đanh đá này, cô vừa nhìn thấy đã ngán tận cổ. Chỉ tiếc phải sự hình ảnh hoà nhã đẹp đẽ nên đã không trưng ra vẻ chán ghét.
- Không liên quan đến chị.
Cô vừa định bước ngang qua mặt cô ta thì giọng nói choa ngoa lộ rõ sự sân si của Tú Nguyệt đã giữ chân cô lại:
- Áo khoác vest nam đẹp nhờ? Nhưng trông không hợp với chiếc đầm cô đang mặc cho lắm. Người fashion như cô chắc hẳn không tuỳ tiện phối đồ bừa như vậy. Cô hiểu ý tôi đúng chứ?
Anh Sa vừa nghe đã biết cô ta đang soi mói đời tư của mình, muốn án chỉ cô đi cùng người đàn ông nào đó, thông qua chiếc áo vest nam cô đang khoác trên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.