Chương 32: Cùng cực bế tắc
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Từ sau cuộc điện thoại vào tối hôm trước, tinh thần của cô đi xuống hẳn, đang pha sữa cho bé Aine mà cô chẳng có lấy một chút tập trung vào việc mình đang làm. Cầm ấm nước sôi đổ vào bình sữa nhưng mắt Hạ Phong cứ vô định nhìn hướng khác, bất chợt cô kêu lên, cả bản thân cũng không kiểm soát được hành động:
- A...
Anh đang chơi đùa cùng bé Aine ở phía ngoài, nghe thấy giọng của cô liền đặt Aine vào lòng Chí Kiên rồi nhanh chóng bước đến phòng ăn.
Hạ Phong cúi mặt nhìn nơi bàn tay đang ửng đỏ vì nước sôi đổ trúng. Chưa kịp xem kỹ đã thấy bàn tay anh chụp lấy tay mình, kéo sát lại tầm mắt:
- Tay cô bị sao vậy?
Hạ Phong vội rút tay ra khỏi tay anh:
- Không sao, chỉ là bất cẩn một chút thôi.
Anh cau mày, rõ ràng từ tối hôm qua đến tận lúc này, tâm trạng của cô cứ để đâu đâu, vừa u buồn lại trầm tư đến lạ.
- Cô bị bỏng rồi còn nói là không sao.
Hạ Phong mở vòi nước, đặt bình sữa dưới tia nước đang chảy để làm nguội trước khi cho Aine uống. Anh đưa tay cầm lấy bình sữa như đang muốn giáng đoạn thao tác của cô:
- Để tôi làm được rồi, cô đi thoa thuốc đi.
Hạ Phong vẫn còn chần chừ, vừa lúc dì Hạ bước vào bếp, anh nhìn dì Hạ, lời nói nhỏ nhẹ:
- Dì giúp con làm nguội bình sữa cho bé Aine. Hạ Phong bị bỏng, con đưa cô ấy đi thoa thuốc.
Cô ngước nhìn anh, chưa hết ngạc nhiên anh đã nắm tay cô kéo ra ngoài.
- Chú à...
Anh quay sang nhìn cô, cảm giác có chút khó chịu vì không thể hiểu được, rốt cuộc cô đang gặp phải vấn đề gì.
- Từ tối hôm qua đến giờ biểu hiện của cô rất lạ. Cô gặp chuyện gì sao?
Cô thoáng im lặng, không muốn phiền lòng đến người khác, hơn nữa, cô nghĩ rằng mình đã mang ơn anh quá nhiều.
- Dạ không, không có gì cả.
Chí Kiên đang chơi đùa cùng bé Aine, đưa mắt nhìn về phía anh và cô, từ xa vẫn cảm thấy thoang thoảng bầu không khí hơi căng thẳng.
Anh nhìn cô, Hạ Phong vẫn một mực không nói, anh cũng không thể làm gì khác, chỉ gói gọn trong hai chữ bất lực.
- Cô sang ghế ngồi đi, tôi đi lấy thuốc.
Hạ Phong bước đến ghế, vừa ngồi xuống Chí Kiên đã lo lắng cất lời:
- Cô sao vậy, trông cô ủ rũ hơn hẳn mọi ngày.
Cô lắc đầu, dù tâm trạng không ổn chút nào:
- Tôi vẫn ổn mà.
Anh ngồi xuống cạnh cô, chưa bao lâu mà Hạ Phong lại tiếp tục bị thương, cô gái này xem ra rất bình thản khi bị thương tích. Với tâm trạng của cô lúc này, dù tay bị bỏng có đau đến thế nào, cô cũng chẳng còn hơi sức để tâm.
- Đau không.
Cô đáp lời, vẻ mặt vẫn cứ đăm chiêu suy nghĩ:
- Không đau.
Bất chợt điện thoại cô đặt sẵn trong túi áo vang lên, Hạ Phong có chút giật mình, vội đưa tay còn lại lấy điện thoại ra xem. Dòng chữ hiển thị người gọi đến khiến tâm trạng cô càng thêm tồi tệ. Anh nhìn cô chăm chú, cốt ý muốn quan sát thái độ khác thường của Hạ Phong.
Cô quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng cất lời:
- Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Anh gật đầu, dừng tay đang bôi thuốc. Cô đi nhanh ra phía ngoài sân, chẳng rõ người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện gì, nhưng sắc mặt của Hạ Phong đang không được tốt lại càng thêm tồi tệ. Cô nuốt ngược nước mắt vào trong, cố dặn lòng để không khóc thành tiếng, cũng không cho phép nước mắt rơi vào lúc này.
Tay cô run lên, chân nhưng chẳng còn đứng vững được nữa, đưa tay bám trụ vào cây cột ngay bên cạnh, thấm tháp cảnh đời nghiệt ngã đang quấn lấy cô chẳng chút buông tha.
————————————————
Cả đêm cô ngồi thẫn thờ, chẳng thể chợp mắt. Từ lúc nhận được cuộc điện thoại báo tin từ bảo mẫu ở cô nhi viện, dì Loan đã gặp tai nạn xe trong lúc ra đến chợ, hiện tại dì ấy đang nằm ở bệnh viện hôn mê và còn bị gãy chân trái. Cầm một số tiền lớn để phẫu thuật gấp. Chưa dừng lại đau thương ở đó, bệnh thận của bé An ngày một trầm trọng, từ chạy thận một tuần ba lần nay đã tăng lên bốn. Bi kịch chồng chất bi kịch, trước đây vì cần gấp số tiền để lo chi phí chạy thận cho bé An và trang trải cuộc sống ở cô nhi viện, các bảo mẫu đã đánh liều vay nặng lãi, đến hôm nay cả gốc lẫn lãi cũng lên đến con số mấy chục triệu. Tiền và tiền, cô đào đâu ra con số lớn như vậy. Các khoản chi phí cứ ngày một tăng dần, trong khi tiền mạnh thường quân giúp đỡ không thể đắp đổi được.
Đưa tay ôm lấy hai chân đang co ro trên giường, cô gục mặt bất lực, vừa tự trách bản thân, vừa thấy mình quá vô dụng, nước mắt rơi đến không thể kiểm soát, làm gì có thể tìm ra được bất kỳ tia sáng tích cực nào khi rơi vào bế tắc đến cùng cực như lúc này.
——————————————-
Hơn một giờ sáng, trời tối mịt, Khang Triết trở về nhà sau bữa tiệc rượu cùng đối tác. Bước vào cửa chút loạng choạng, vừa hay Nhật Mai bước xuống phòng khách, trông thấy Khang Triết về nhà với dáng vẻ ngấm chút hơi men liền bước đến đỡ lấy anh trai:
- Anh về rồi à. Sao hôm nay anh về trễ vậy?
Ngồi xuống ghế, Khang Triết đưa tay kéo nhẹ cà vạt nới lỏng khỏi cổ:
- Anh bàn chuyện công việc với đối tác, cũng là bạn học cũ của nhau nên trò chuyện quên cả thời gian. Mà sao giờ này em còn chưa ngủ?
Nhật Mai thở dài, lộ rõ tâm trạng chán chường, lo lắng:
- Em cứ mãi nghĩ đến chuyện công ty mà không chợp mắt được.
Khang Triết nghe điều này lại không khỏi lo âu, tuy chẳng phải là thành viên của Vũ Thị nhưng anh ấy hiểu rõ đây chính là công sức gây dựng nhiều năm, từ đời ông nội Nhật Mai đến tận bây giờ. Vũ Thị giờ đây chẳng khác nào cây xanh cằn cỗi đang phải chối chọi trước cơn bão lớn, có thể bị quật ngã bất kỳ lúc nào.
- Chuyện gì không thể thay đổi được, em hãy học chấp nhận.
Dù thế nào, đến tận bây giờ Nhật Mai vẫn không thể chấp nhận rằng Vũ Thị sẽ bị chuyển nhượng. m điệu giọng nói cô ấy bất chợt có chút lớn tiếng:
- Đây là chuyện không thể chấp nhận được, anh không hiểu sao?
Khang Triết mệt mỏi, đứng dậy hơi chao đảo:
- Anh có nói thế nào em vẫn cố chấp. Thôi thì để thời gian sẽ trả lời cho tất cả.
Chỉ vừa đi được vài bước, Khang Triết đã đưa tay chạm vào ngực trái, cơ mặt nhăn lại như đang chịu đựng đau đớn. Nhật Mai thảng thốt, vội vã đỡ lấy Khang Triết:
- Anh sao vậy?
Khang Triết khó hiểu, cảm giác này đã rất lâu chưa từng xuất hiện:
- Đột ngột tim anh nhói lên, cứ như bị ai bóp nghẹn vậy.
Nhật Mai nhíu mày, thái độ lo lắng càng thêm rõ rệt:
- Sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bệnh tim của anh lại tái phát? Mà không đúng, sức khoẻ của anh rất ổn từ sau khi cấy ghép tim. Hay ngày mai anh đến bệnh viện khám xem sao.
Khang Triết cũng chẳng thể lý giải được chính xác điều này, nhưng tim cứ nhói đau như có ai đó bóp nghẹn, trong lòng lại bồn chồn lo lắng đến lạ.
Mười lăm năm trước, khi ấy Khang Triết được phát hiện bệnh cơ tim thiếu máu cục bộ và cả bệnh lý van tim. Cách duy nhất để Khang Triết duy trì sự sống và khoẻ mạnh trở lại chính là ghép tim.
Từ sau khi cuộc đại phẫu thuật thành công, Khang Triết đã có cuộc sống mạnh khoẻ, chưa từng một lần bị cơn đau tim tái phát.
Có chút hoang mang, nhưng anh ấy vẫn chẳng nghĩ quá sâu xa:
- Có lẽ do hôm nay anh đã uống khá nhiều rượu khiến nhịp tim tăng và huyết áp cao tạm thời. Hiện tượng bình thường thôi, không sao đâu.
Nghe lời giải thích của Khang Triết, Nhật Mai cũng thêm phần yên tâm, vốn dĩ hơn chục năm qua, Khang Triết không hề bị tái phát triệu chứng đau tim. Có lẽ nguyên do thật sự là từ việc uống nhiều rượu.
- Vậy em dìu anh lên phòng nghỉ ngơi. Pha cho anh ly chanh nóng giải rượu. Ngủ một giấc sáng mai sẽ ổn thôi.
- A...
Anh đang chơi đùa cùng bé Aine ở phía ngoài, nghe thấy giọng của cô liền đặt Aine vào lòng Chí Kiên rồi nhanh chóng bước đến phòng ăn.
Hạ Phong cúi mặt nhìn nơi bàn tay đang ửng đỏ vì nước sôi đổ trúng. Chưa kịp xem kỹ đã thấy bàn tay anh chụp lấy tay mình, kéo sát lại tầm mắt:
- Tay cô bị sao vậy?
Hạ Phong vội rút tay ra khỏi tay anh:
- Không sao, chỉ là bất cẩn một chút thôi.
Anh cau mày, rõ ràng từ tối hôm qua đến tận lúc này, tâm trạng của cô cứ để đâu đâu, vừa u buồn lại trầm tư đến lạ.
- Cô bị bỏng rồi còn nói là không sao.
Hạ Phong mở vòi nước, đặt bình sữa dưới tia nước đang chảy để làm nguội trước khi cho Aine uống. Anh đưa tay cầm lấy bình sữa như đang muốn giáng đoạn thao tác của cô:
- Để tôi làm được rồi, cô đi thoa thuốc đi.
Hạ Phong vẫn còn chần chừ, vừa lúc dì Hạ bước vào bếp, anh nhìn dì Hạ, lời nói nhỏ nhẹ:
- Dì giúp con làm nguội bình sữa cho bé Aine. Hạ Phong bị bỏng, con đưa cô ấy đi thoa thuốc.
Cô ngước nhìn anh, chưa hết ngạc nhiên anh đã nắm tay cô kéo ra ngoài.
- Chú à...
Anh quay sang nhìn cô, cảm giác có chút khó chịu vì không thể hiểu được, rốt cuộc cô đang gặp phải vấn đề gì.
- Từ tối hôm qua đến giờ biểu hiện của cô rất lạ. Cô gặp chuyện gì sao?
Cô thoáng im lặng, không muốn phiền lòng đến người khác, hơn nữa, cô nghĩ rằng mình đã mang ơn anh quá nhiều.
- Dạ không, không có gì cả.
Chí Kiên đang chơi đùa cùng bé Aine, đưa mắt nhìn về phía anh và cô, từ xa vẫn cảm thấy thoang thoảng bầu không khí hơi căng thẳng.
Anh nhìn cô, Hạ Phong vẫn một mực không nói, anh cũng không thể làm gì khác, chỉ gói gọn trong hai chữ bất lực.
- Cô sang ghế ngồi đi, tôi đi lấy thuốc.
Hạ Phong bước đến ghế, vừa ngồi xuống Chí Kiên đã lo lắng cất lời:
- Cô sao vậy, trông cô ủ rũ hơn hẳn mọi ngày.
Cô lắc đầu, dù tâm trạng không ổn chút nào:
- Tôi vẫn ổn mà.
Anh ngồi xuống cạnh cô, chưa bao lâu mà Hạ Phong lại tiếp tục bị thương, cô gái này xem ra rất bình thản khi bị thương tích. Với tâm trạng của cô lúc này, dù tay bị bỏng có đau đến thế nào, cô cũng chẳng còn hơi sức để tâm.
- Đau không.
Cô đáp lời, vẻ mặt vẫn cứ đăm chiêu suy nghĩ:
- Không đau.
Bất chợt điện thoại cô đặt sẵn trong túi áo vang lên, Hạ Phong có chút giật mình, vội đưa tay còn lại lấy điện thoại ra xem. Dòng chữ hiển thị người gọi đến khiến tâm trạng cô càng thêm tồi tệ. Anh nhìn cô chăm chú, cốt ý muốn quan sát thái độ khác thường của Hạ Phong.
Cô quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng cất lời:
- Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Anh gật đầu, dừng tay đang bôi thuốc. Cô đi nhanh ra phía ngoài sân, chẳng rõ người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện gì, nhưng sắc mặt của Hạ Phong đang không được tốt lại càng thêm tồi tệ. Cô nuốt ngược nước mắt vào trong, cố dặn lòng để không khóc thành tiếng, cũng không cho phép nước mắt rơi vào lúc này.
Tay cô run lên, chân nhưng chẳng còn đứng vững được nữa, đưa tay bám trụ vào cây cột ngay bên cạnh, thấm tháp cảnh đời nghiệt ngã đang quấn lấy cô chẳng chút buông tha.
————————————————
Cả đêm cô ngồi thẫn thờ, chẳng thể chợp mắt. Từ lúc nhận được cuộc điện thoại báo tin từ bảo mẫu ở cô nhi viện, dì Loan đã gặp tai nạn xe trong lúc ra đến chợ, hiện tại dì ấy đang nằm ở bệnh viện hôn mê và còn bị gãy chân trái. Cầm một số tiền lớn để phẫu thuật gấp. Chưa dừng lại đau thương ở đó, bệnh thận của bé An ngày một trầm trọng, từ chạy thận một tuần ba lần nay đã tăng lên bốn. Bi kịch chồng chất bi kịch, trước đây vì cần gấp số tiền để lo chi phí chạy thận cho bé An và trang trải cuộc sống ở cô nhi viện, các bảo mẫu đã đánh liều vay nặng lãi, đến hôm nay cả gốc lẫn lãi cũng lên đến con số mấy chục triệu. Tiền và tiền, cô đào đâu ra con số lớn như vậy. Các khoản chi phí cứ ngày một tăng dần, trong khi tiền mạnh thường quân giúp đỡ không thể đắp đổi được.
Đưa tay ôm lấy hai chân đang co ro trên giường, cô gục mặt bất lực, vừa tự trách bản thân, vừa thấy mình quá vô dụng, nước mắt rơi đến không thể kiểm soát, làm gì có thể tìm ra được bất kỳ tia sáng tích cực nào khi rơi vào bế tắc đến cùng cực như lúc này.
——————————————-
Hơn một giờ sáng, trời tối mịt, Khang Triết trở về nhà sau bữa tiệc rượu cùng đối tác. Bước vào cửa chút loạng choạng, vừa hay Nhật Mai bước xuống phòng khách, trông thấy Khang Triết về nhà với dáng vẻ ngấm chút hơi men liền bước đến đỡ lấy anh trai:
- Anh về rồi à. Sao hôm nay anh về trễ vậy?
Ngồi xuống ghế, Khang Triết đưa tay kéo nhẹ cà vạt nới lỏng khỏi cổ:
- Anh bàn chuyện công việc với đối tác, cũng là bạn học cũ của nhau nên trò chuyện quên cả thời gian. Mà sao giờ này em còn chưa ngủ?
Nhật Mai thở dài, lộ rõ tâm trạng chán chường, lo lắng:
- Em cứ mãi nghĩ đến chuyện công ty mà không chợp mắt được.
Khang Triết nghe điều này lại không khỏi lo âu, tuy chẳng phải là thành viên của Vũ Thị nhưng anh ấy hiểu rõ đây chính là công sức gây dựng nhiều năm, từ đời ông nội Nhật Mai đến tận bây giờ. Vũ Thị giờ đây chẳng khác nào cây xanh cằn cỗi đang phải chối chọi trước cơn bão lớn, có thể bị quật ngã bất kỳ lúc nào.
- Chuyện gì không thể thay đổi được, em hãy học chấp nhận.
Dù thế nào, đến tận bây giờ Nhật Mai vẫn không thể chấp nhận rằng Vũ Thị sẽ bị chuyển nhượng. m điệu giọng nói cô ấy bất chợt có chút lớn tiếng:
- Đây là chuyện không thể chấp nhận được, anh không hiểu sao?
Khang Triết mệt mỏi, đứng dậy hơi chao đảo:
- Anh có nói thế nào em vẫn cố chấp. Thôi thì để thời gian sẽ trả lời cho tất cả.
Chỉ vừa đi được vài bước, Khang Triết đã đưa tay chạm vào ngực trái, cơ mặt nhăn lại như đang chịu đựng đau đớn. Nhật Mai thảng thốt, vội vã đỡ lấy Khang Triết:
- Anh sao vậy?
Khang Triết khó hiểu, cảm giác này đã rất lâu chưa từng xuất hiện:
- Đột ngột tim anh nhói lên, cứ như bị ai bóp nghẹn vậy.
Nhật Mai nhíu mày, thái độ lo lắng càng thêm rõ rệt:
- Sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bệnh tim của anh lại tái phát? Mà không đúng, sức khoẻ của anh rất ổn từ sau khi cấy ghép tim. Hay ngày mai anh đến bệnh viện khám xem sao.
Khang Triết cũng chẳng thể lý giải được chính xác điều này, nhưng tim cứ nhói đau như có ai đó bóp nghẹn, trong lòng lại bồn chồn lo lắng đến lạ.
Mười lăm năm trước, khi ấy Khang Triết được phát hiện bệnh cơ tim thiếu máu cục bộ và cả bệnh lý van tim. Cách duy nhất để Khang Triết duy trì sự sống và khoẻ mạnh trở lại chính là ghép tim.
Từ sau khi cuộc đại phẫu thuật thành công, Khang Triết đã có cuộc sống mạnh khoẻ, chưa từng một lần bị cơn đau tim tái phát.
Có chút hoang mang, nhưng anh ấy vẫn chẳng nghĩ quá sâu xa:
- Có lẽ do hôm nay anh đã uống khá nhiều rượu khiến nhịp tim tăng và huyết áp cao tạm thời. Hiện tượng bình thường thôi, không sao đâu.
Nghe lời giải thích của Khang Triết, Nhật Mai cũng thêm phần yên tâm, vốn dĩ hơn chục năm qua, Khang Triết không hề bị tái phát triệu chứng đau tim. Có lẽ nguyên do thật sự là từ việc uống nhiều rượu.
- Vậy em dìu anh lên phòng nghỉ ngơi. Pha cho anh ly chanh nóng giải rượu. Ngủ một giấc sáng mai sẽ ổn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.