Chương 82: Dịu dàng trao mỗi em
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Cô đưa mắt nhìn ra bầu trời phía bên ngoài, vừa lúc sấm chớp nổ lên vài tiếng, gió thổi mạnh, lá cây bay mù mịt.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dứt khoát bước lên phòng:
- Anh ấy sẽ về thôi, em lên phòng đây.
Tiếng xả nước vang lên, cô hoà mình vào làn nước ấm, trải qua một ngày dài ý nghĩa, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, nhìn ra cửa sổ, trời đổ mưa rất lớn.
Cô bước đến giường, định mở tivi lên xem để thư giãn, nhưng trong lòng cứ thấy bồn chồn không yên tâm. Anh Sa bước ra ngoài hành lang phòng, cô sững sờ khi thấy anh vẫn đứng ở trước cổng nhà.
- Anh...sao không vào xe trú mưa chứ? Thật là...
Cô vội chạy xuống lầu, với tay lấy chiếc ô đặt ở cạnh cửa ra vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô mở cổng, vội lấy ô che cho anh, nhìn anh đầy trách móc lẫn đau lòng:
- Anh điên rồi à, định dầm mưa đến bao giờ? Ít ra cũng phải vào xe mà tránh mưa chứ.
Cả người anh ướt đẫm, đôi mắt đỏ lên vì lên dính nước mưa. Anh bỗng đưa tay chạm vào cổ cô, kéo nhẹ về phía mình, môi chạm môi trong khung cảnh mưa rơi tuy có chút u tối nhưng kỳ thực lại khá lãng mạn.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói nhỏ nhẹ nhưng không hề giấu giếm sự buồn lòng:
- Em nói em cần thời gian, nhưng anh sợ rằng chờ đến lúc đó, anh sẽ phát điên mất.
Trông anh thế này cô thật chẳng đành lòng, nếu anh đã nói không chờ đợi thêm được nữa, vậy cô cũng sẽ can đảm một lần để đưa ra lựa chọn quan trọng cho cuộc đời mình:
- Phúc Hiên, có một chuyện em thật sự rất muốn hỏi anh...Hãy trả lời thật cho em biết, có phải bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của con, anh đều sẽ đối xử với họ dịu dàng như vậy?
Câu hỏi này có chút đột ngột, lại khiến tâm trạng của anh càng thêm buồn bã, vì anh nhận thấy cô không tin vào tình cảm của anh, không tin anh. Nhưng người đàn ông trưởng thành lại yêu chiều "vợ" như anh sẽ luôn biết cách để xoa dịu đối phương, thay vì phản bác bằng sự hằn hộc, gay gắt.
- Không. Không phải vì trách nhiệm nên anh mới yêu em, mà vì anh yêu em nên muốn chịu trách nhiệm. Sự dịu dàng của anh, chỉ trao mỗi em thôi.
Anh hiểu cô phải đối mặt với nhiều áp lực, thêm chuyện mang thai đột ngột khiến cô càng mệt mỏi. Chí ít cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình để anh biết mình nên làm gì.
Lời nói ngọt ngào như vậy, cô vừa nghe thấy đã rất hạnh phúc, nhưng cũng không thể sỗ sàng để lộ cảm xúc:
- Anh không...gạt em chứ?
Anh khẽ cúi người, kề sát vào tai cô:
- Anh yêu em còn không hết, sao có thể gạt em được. Mà anh ướt hết rồi, cho anh vào nhà được không?
Nhìn thấy anh và cô bước vào trong nhà, Kim Châu thầm mỉm cười, rõ ràng ngoài mặt cô tỏ ra vô tâm, hờ hững nhưng trong lòng lại không nỡ.
Vừa đưa cho anh khăn bông, cô vừa "càu nhàu":
- Sao anh không biết xót bản thân gì cả? Dầm mưa tới ướt hết như vậy.
Anh mỉm cười nhìn cô:
- Em xót sao?
Cô đặt khăn bông vào tay anh:
- Ai xót anh chứ, lau nhanh đi kẻo lại ốm.
Anh khuỵ chân, vẻ mặt lộ rõ sự “nũng nịu”:
- Em lau cho anh đi.
Trước đây anh rất kiệm lời, trong mắt cô, Phúc Hiên là người đàn ông nghiêm túc lại chẳng mấy khi thích nói đùa. Nhưng bây giờ anh thật sự rất khác, có lẽ là vì cô chăng?
Cô cầm lấy khăn, thấm nước trên tóc anh, chợt nghĩ đến một chuyện:
- Làm sao có quần áo để anh thay đây? Không thể mặc đồ ướt như vậy được.
Anh mỉm cười, biểu hiện chẳng chút lo lắng:
- Đừng lo, anh có mang theo.
Cô đang ngỡ ngàng đến ngơ ngác thì anh đã bước ra xe, kéo vào nhà một chiếc vali khá to.
- Em xem, bao nhiêu đây đồ thì không lo thiếu.
Anh Sa có cảm giác mình đã rơi vào kế hoạch của ai đó rồi thì phải:
- Anh chuẩn bị cả rồi sao?
Anh không chút “xấu hổ”, tỉnh bơ mà gật đầu:
- Thì phòng trước vẫn hơn. Em sẽ không đuổi anh về đúng chứ?
Cô ném nhẹ chiếc khăn về phía anh, Phúc Hiên vừa chụp lấy thì cô đã quay người bước lên lầu:
- Anh…đúng là cáo già mà.
Phúc Hiên không quên xách theo chiếc vali mà đuổi theo cô, cô mở cửa bước vào phòng, anh cũng không ngần ngại mà kéo hẳn vali vào trong.
- Em đâu có nói cho anh ở đây.
Anh vén tóc một bên tai cô:
- Nhưng em cũng không nói sẽ đuổi anh về mà. Em không nỡ làm vậy, đúng chứ?
Anh cúi người, vừa định đặt lên môi cô một nụ hôn thì cô đã vội đưa ngón tay chặn trước môi anh:
- Anh mau thay đồ đi, nếu ốm sẽ có người xót đấy.
Cô bước đến giường ngồi xuống, anh mỉm cười lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Dù thân thể bị lạnh do dầm mưa nhưng lòng anh lại thấy rất ấm áp.
Anh Sa đưa mắt nhìn chiếc vali chứa rất nhiều đồ, trong lòng vừa muốn bật cười lại thấy hạnh phúc: “Anh thật sự muốn dọn đến đây sống luôn sao?”
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dứt khoát bước lên phòng:
- Anh ấy sẽ về thôi, em lên phòng đây.
Tiếng xả nước vang lên, cô hoà mình vào làn nước ấm, trải qua một ngày dài ý nghĩa, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, nhìn ra cửa sổ, trời đổ mưa rất lớn.
Cô bước đến giường, định mở tivi lên xem để thư giãn, nhưng trong lòng cứ thấy bồn chồn không yên tâm. Anh Sa bước ra ngoài hành lang phòng, cô sững sờ khi thấy anh vẫn đứng ở trước cổng nhà.
- Anh...sao không vào xe trú mưa chứ? Thật là...
Cô vội chạy xuống lầu, với tay lấy chiếc ô đặt ở cạnh cửa ra vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô mở cổng, vội lấy ô che cho anh, nhìn anh đầy trách móc lẫn đau lòng:
- Anh điên rồi à, định dầm mưa đến bao giờ? Ít ra cũng phải vào xe mà tránh mưa chứ.
Cả người anh ướt đẫm, đôi mắt đỏ lên vì lên dính nước mưa. Anh bỗng đưa tay chạm vào cổ cô, kéo nhẹ về phía mình, môi chạm môi trong khung cảnh mưa rơi tuy có chút u tối nhưng kỳ thực lại khá lãng mạn.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói nhỏ nhẹ nhưng không hề giấu giếm sự buồn lòng:
- Em nói em cần thời gian, nhưng anh sợ rằng chờ đến lúc đó, anh sẽ phát điên mất.
Trông anh thế này cô thật chẳng đành lòng, nếu anh đã nói không chờ đợi thêm được nữa, vậy cô cũng sẽ can đảm một lần để đưa ra lựa chọn quan trọng cho cuộc đời mình:
- Phúc Hiên, có một chuyện em thật sự rất muốn hỏi anh...Hãy trả lời thật cho em biết, có phải bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của con, anh đều sẽ đối xử với họ dịu dàng như vậy?
Câu hỏi này có chút đột ngột, lại khiến tâm trạng của anh càng thêm buồn bã, vì anh nhận thấy cô không tin vào tình cảm của anh, không tin anh. Nhưng người đàn ông trưởng thành lại yêu chiều "vợ" như anh sẽ luôn biết cách để xoa dịu đối phương, thay vì phản bác bằng sự hằn hộc, gay gắt.
- Không. Không phải vì trách nhiệm nên anh mới yêu em, mà vì anh yêu em nên muốn chịu trách nhiệm. Sự dịu dàng của anh, chỉ trao mỗi em thôi.
Anh hiểu cô phải đối mặt với nhiều áp lực, thêm chuyện mang thai đột ngột khiến cô càng mệt mỏi. Chí ít cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình để anh biết mình nên làm gì.
Lời nói ngọt ngào như vậy, cô vừa nghe thấy đã rất hạnh phúc, nhưng cũng không thể sỗ sàng để lộ cảm xúc:
- Anh không...gạt em chứ?
Anh khẽ cúi người, kề sát vào tai cô:
- Anh yêu em còn không hết, sao có thể gạt em được. Mà anh ướt hết rồi, cho anh vào nhà được không?
Nhìn thấy anh và cô bước vào trong nhà, Kim Châu thầm mỉm cười, rõ ràng ngoài mặt cô tỏ ra vô tâm, hờ hững nhưng trong lòng lại không nỡ.
Vừa đưa cho anh khăn bông, cô vừa "càu nhàu":
- Sao anh không biết xót bản thân gì cả? Dầm mưa tới ướt hết như vậy.
Anh mỉm cười nhìn cô:
- Em xót sao?
Cô đặt khăn bông vào tay anh:
- Ai xót anh chứ, lau nhanh đi kẻo lại ốm.
Anh khuỵ chân, vẻ mặt lộ rõ sự “nũng nịu”:
- Em lau cho anh đi.
Trước đây anh rất kiệm lời, trong mắt cô, Phúc Hiên là người đàn ông nghiêm túc lại chẳng mấy khi thích nói đùa. Nhưng bây giờ anh thật sự rất khác, có lẽ là vì cô chăng?
Cô cầm lấy khăn, thấm nước trên tóc anh, chợt nghĩ đến một chuyện:
- Làm sao có quần áo để anh thay đây? Không thể mặc đồ ướt như vậy được.
Anh mỉm cười, biểu hiện chẳng chút lo lắng:
- Đừng lo, anh có mang theo.
Cô đang ngỡ ngàng đến ngơ ngác thì anh đã bước ra xe, kéo vào nhà một chiếc vali khá to.
- Em xem, bao nhiêu đây đồ thì không lo thiếu.
Anh Sa có cảm giác mình đã rơi vào kế hoạch của ai đó rồi thì phải:
- Anh chuẩn bị cả rồi sao?
Anh không chút “xấu hổ”, tỉnh bơ mà gật đầu:
- Thì phòng trước vẫn hơn. Em sẽ không đuổi anh về đúng chứ?
Cô ném nhẹ chiếc khăn về phía anh, Phúc Hiên vừa chụp lấy thì cô đã quay người bước lên lầu:
- Anh…đúng là cáo già mà.
Phúc Hiên không quên xách theo chiếc vali mà đuổi theo cô, cô mở cửa bước vào phòng, anh cũng không ngần ngại mà kéo hẳn vali vào trong.
- Em đâu có nói cho anh ở đây.
Anh vén tóc một bên tai cô:
- Nhưng em cũng không nói sẽ đuổi anh về mà. Em không nỡ làm vậy, đúng chứ?
Anh cúi người, vừa định đặt lên môi cô một nụ hôn thì cô đã vội đưa ngón tay chặn trước môi anh:
- Anh mau thay đồ đi, nếu ốm sẽ có người xót đấy.
Cô bước đến giường ngồi xuống, anh mỉm cười lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Dù thân thể bị lạnh do dầm mưa nhưng lòng anh lại thấy rất ấm áp.
Anh Sa đưa mắt nhìn chiếc vali chứa rất nhiều đồ, trong lòng vừa muốn bật cười lại thấy hạnh phúc: “Anh thật sự muốn dọn đến đây sống luôn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.