Chương 24: Không thể như vậy
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Phòng làm việc yên ắng, bầu không khí có chút căng thẳng, Nhật Mai ngồi trên chiếc ghế xoay, tâm trạng mệt mỏi đến cùng cực. Trên bàn, ngay trước mắt cô ấy là xấp tài liệu thống kê về tổng danh thu của Vũ Thị qua nhiều tháng kể từ khi biến cố ngộ độc thực phẩm xảy ra. Đặc biệt là danh thu của tháng này, vẫn là con số thấp tè, bảng vẽ đồ thị doanh thu còn cho thấy rõ doanh thu đang ngày càng đi xuống trầm trọng theo thời gian.
Xoay chiếc ghế nửa vòng tròn, ngắm nhìn khung cảnh thành phố phía sau tấm kính cường lực từ trên tầng cao của toà nhà công ty. Áp lực công việc khiến dạo gần đây Nhật Mai ám ảnh đến từng giấc ngủ. Nhớ đến lời Phúc Hiên nói, Nhật Mai chỉ thấy bất lực bủa vây, cơn đau đầu ập đến, lý trí thêm nặng nề.
Bất giác Nhật Mai đưa tay chạm vào mặt dây chuyền đeo trên cổ, ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn. Mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn cầu hôn đính kim cương sáng loá. Cô ấy thở dài, ánh mắt si tình trong biển bi thương:
- Đến cả nhẫn cầu hôn anh cũng đã đeo vào tay em rồi mà, anh muốn dày vò em đến bao giờ?
Kể từ khi chia tay nhau, Nhật Mai đã luôn ân hận và gìn giữ chiếc nhẫn cầu hôn suốt nhiều năm qua. Nhưng vì mối quan hệ đã rạn nứt, dù nỗ lực không ngừng nhưng Phúc Hiên vẫn không tha thứ cho cô ấy. Nhật Mai đành lưu giữ chiếc nhẫn bên mình dưới hình thức mặt dây chuyền đeo trên cổ. Tâm trí vẫn không ngừng nuôi hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ lại đích thân đeo chiếc nhẫn vào tay cô ấy.
- Anh không thể tàn nhẫn thâu tóm Vũ Thị, càng không thể nhẫn tâm vứt bỏ em như vậy được.
Nhật Mai tháo sợi dây chuyền khỏi cổ, cầm chiến nhẫn trên tay, ánh mắt vẫn ẩn chứa đâu đó một tia hy vọng le lói.
———————————————
Buổi tối trời không trăng cũng chẳng ánh sao, nhưng mặt nước hồ bơi trong xanh của villa vẫn lấp lánh lung linh bởi sự rọi soi và phản chiếu của những ánh đền vàng nhạt được thắp sáng xung quanh.
Anh và Chí Kiên ngồi ở ghế gỗ cạnh hồ bơi, tâm sự vài chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống.
- Anh hai, em hỏi nghiêm túc, anh không định lấy vợ thật sao?
Phúc Hiên đưa mắt nhìn Chí Kiên, tâm trạng không lo âu, ngược lại rất thoải mái:
- Sao đột nhiên em hỏi anh như vậy? Chẳng lẽ thấy anh già rồi?
Chí Kiên lắc đầu, giọng nói quan tâm, thái độ chín chắn:
- Ý em không phải vậy. Em chỉ hy vọng anh đừng vì tổn thương trong quá khứ mà không chịu mở lòng thôi.
Phúc Hiên đưa mắt nhìn mặt nước đang gợn nhẹ sóng theo từng cơn gió thổi qua, trong lòng không vướng víu chút tình trường:
- Anh thấy như bây giờ rất tốt. Có thể tập trung hết mình cho công việc, chẳng phải nhọc lòng dành tình cảm cho ai đó. Anh mệt rồi.
Kiên đưa tay vỗ vai Phúc Hiên, con đường tình đau thương của anh trai mình ra sao, anh ấy là người hiểu rõ:
- Em nghĩ là do anh chưa gặp đúng người thôi. Nhất định anh sẽ gặp được người con gái tốt, có được một tình yêu trọn vẹn.
Câu nói của Chí Kiên vừa dứt, một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía trước hành lang cửa nhà:
- Dì Liên à, sao nó cứ theo con hoài vậy dì?
Từ trong nhà, dì Liên bước ra ngoài:
- Ui là trời, cái máy hút bụi này nó tự động mà con. Nhưng cũng ngộ, sao nó cứ sáp sáp lại con thế không biết?
Cô khập khiễng bước xuống bậc thang vì chân đau, tay cầm theo bịch rác.
- Không sao đâu, con đừng sợ, nó đụng vào vật cản sẽ tự động né ra thôi.
Cô cẩn trọng quan sát chiếc máy hút bụi tròn xoe, bóng bẩy dưới đất:
- Dạ không phải con sợ cái máy này, mà con sợ nếu lỡ đạp trúng khiến nó hư hỏng, con sẽ không đủ tiền đền. Trông nó chắc là đắt lắm.
Dì Liên mỉm cười trước lời nói chân chất của cô:
- Thiệt tình, ai mà nỡ bắt đền con chứ. Mà chân con đang đau, để bịch rác đó dì đem ra đường cho.
Anh đưa mắt nhìn cô, sự ngây ngô trong lời nói và dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên của cô gái nhỏ khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Bất chợt Chí Kiên ho lên mấy tiếng khi đã phát hiện ra điều bất thường ở anh trai mình:
- Anh hai à, anh đang nhìn gì mà chăm chú quá vậy?
Bất chợt anh choàng tỉnh trong cơn say mê:
- Anh có nhìn gì đâu.
Tiếng la phát ra khiến anh và Chí Kiên bất ngờ, nhìn lại thì thấy cô té ngã. Cô vừa định quay người bước đi thì chân đau lại bị trẹo khiến cô ngã nhào trên đất. Dì Liên hoảng hốt bước đến đỡ lấy cô:
- Hạ Phong, con có sao không? Chân con đau thì đừng cố sức nữa.
Anh vội bước đến, khuỵ chân ngồi xuống cạnh cô:
- Cô có sao không?
Hạ Phong vội đáp:
- Tôi không sao.
Trông thấy cánh tay cô bị rướm máu, anh liền cất lời, âm điệu có chút khẩn trương:
- Lại trầy xước nữa rồi, vết thương cũ còn chưa lành. Cô phải biết liệu sức mình chứ, bị nặng hơn rồi lại khổ.
Cô ngồi bệt trên đất, đưa mắt nhìn anh, dường như cô đang cố gắng ghìm nước mắt. Chí Kiên đứng cạnh liền cúi người ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
- Anh có hơi lớn tiếng rồi đó.
Nhận thấy mình đã vô tình thể hiện chút gắt gỏng trong lời nói, anh vội chấn chỉnh, nhỏ nhẹ nhìn cô:
- Được rồi, đứng dậy đi, tôi đỡ cô.
Dì Liên cũng phụ một tay, anh nhìn dì ấy cất lời:
- Dì cứ để con.
Hạ Phong cố gượng nhưng không nhấc người lên nổi, chân vừa trụ xuống đất đã thấy đau. Chí Kiên vừa định phụ một tay thì anh đã bế cô lên, cô bất ngờ nhìn anh, dì Liên cầm lấy túi rác mỉm cười tủm tỉm rồi đi thẳng ra cổng nhà. Chỉ có Chí Kiên đang ngơ người ra vì đột ngột bị bỏ lại trong cô đơn.
Vừa bước ra mở cổng, ngay lúc dì Liên nhìn thấy Nhật Mai đang đứng phía ngoài:
- Dì Liên.
Dì ấy có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được lý do nào đưa cô ấy đến đây:
- Nhật Mai, con đến tìm cậu Hiên sao?
Trong dáng vẻ nóng lòng lại vội vã của cô ấy, chỉ có duy nhất một nguyên do, không thể sai vào đâu được.
- Dạ phải. Anh Hiên có ở nhà phải không dì, dì nói anh ấy ra gặp con một lát đi.
Vẻ mặt dì Liên khó xử, Nhật Mai vẫn cương quyết, lay lay cánh tay dì ấy nài nỉ:
- Dì à, con xin dì mà, con có chuyện quan trọng cần nói với anh Hiên.
Dì Liên thở dài một hơi nặng trĩu:
- Thôi được rồi, con chờ dì một lát.
Anh đặt cô ngồi trên ghế sofa, vừa định xem vết trầy xước trên tay Hạ Phong thì đã thấy dáng vẻ vội vã của dì Liên đi vào:
- Phúc Hiên à...
Dì ấy bỗng nhẹ giọng, đứng sát lại gần anh mà nói nhỏ:
- Có cô Nhật Mai đến tìm con. Cô ấy đang chờ con ở ngoài cổng.
Vừa lúc Chí Kiên đi vào, ban nãy, Kiên đã trông thấy bóng dáng của Nhật Mai đứng ngoài cửa. Tuy anh không còn gì để nói với Nhật Mai, cũng chẳng muốn gặp gỡ để khiến nhau thêm nặng lòng mỏi mệt, nhưng xem ra Nhật Mai vẫn day dưa không chịu buông bỏ.
Anh bước ra ngoài, Chí Kiên nhìn theo anh trai của mình, ánh mắt của Hạ Phong liên tục nhìn ra phía cánh cửa, có chút lo lắng vì ban nãy trông vẻ mặt của anh khi hay tin Nhật Mai đến tìm mình rất căng thẳng.
Từ phía ngoài cổng, Nhật Mai thấy anh từ trong nhà đi ra liền vội vàng bước vào. Đứng trước mắt người tình cũ giờ đây lạnh nhạt với mình, nhưng dẫu sao thái độ này của anh, Nhật Mai cũng đã quen:
- Anh Hiên, anh và Hạ Phong...hai người là gì của nhau?
Lúc nãy khi vừa đến, đứng bên ngoài cánh cổng, Nhật Mai đã trông thấy anh bế Hạ Phong vào trong nhà. Cảm giác ghen tuông trong lòng trào dâng dù bây giờ cô ấy chẳng còn tư cách để xem vào cuộc sống của anh.
Xoay chiếc ghế nửa vòng tròn, ngắm nhìn khung cảnh thành phố phía sau tấm kính cường lực từ trên tầng cao của toà nhà công ty. Áp lực công việc khiến dạo gần đây Nhật Mai ám ảnh đến từng giấc ngủ. Nhớ đến lời Phúc Hiên nói, Nhật Mai chỉ thấy bất lực bủa vây, cơn đau đầu ập đến, lý trí thêm nặng nề.
Bất giác Nhật Mai đưa tay chạm vào mặt dây chuyền đeo trên cổ, ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn. Mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn cầu hôn đính kim cương sáng loá. Cô ấy thở dài, ánh mắt si tình trong biển bi thương:
- Đến cả nhẫn cầu hôn anh cũng đã đeo vào tay em rồi mà, anh muốn dày vò em đến bao giờ?
Kể từ khi chia tay nhau, Nhật Mai đã luôn ân hận và gìn giữ chiếc nhẫn cầu hôn suốt nhiều năm qua. Nhưng vì mối quan hệ đã rạn nứt, dù nỗ lực không ngừng nhưng Phúc Hiên vẫn không tha thứ cho cô ấy. Nhật Mai đành lưu giữ chiếc nhẫn bên mình dưới hình thức mặt dây chuyền đeo trên cổ. Tâm trí vẫn không ngừng nuôi hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ lại đích thân đeo chiếc nhẫn vào tay cô ấy.
- Anh không thể tàn nhẫn thâu tóm Vũ Thị, càng không thể nhẫn tâm vứt bỏ em như vậy được.
Nhật Mai tháo sợi dây chuyền khỏi cổ, cầm chiến nhẫn trên tay, ánh mắt vẫn ẩn chứa đâu đó một tia hy vọng le lói.
———————————————
Buổi tối trời không trăng cũng chẳng ánh sao, nhưng mặt nước hồ bơi trong xanh của villa vẫn lấp lánh lung linh bởi sự rọi soi và phản chiếu của những ánh đền vàng nhạt được thắp sáng xung quanh.
Anh và Chí Kiên ngồi ở ghế gỗ cạnh hồ bơi, tâm sự vài chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống.
- Anh hai, em hỏi nghiêm túc, anh không định lấy vợ thật sao?
Phúc Hiên đưa mắt nhìn Chí Kiên, tâm trạng không lo âu, ngược lại rất thoải mái:
- Sao đột nhiên em hỏi anh như vậy? Chẳng lẽ thấy anh già rồi?
Chí Kiên lắc đầu, giọng nói quan tâm, thái độ chín chắn:
- Ý em không phải vậy. Em chỉ hy vọng anh đừng vì tổn thương trong quá khứ mà không chịu mở lòng thôi.
Phúc Hiên đưa mắt nhìn mặt nước đang gợn nhẹ sóng theo từng cơn gió thổi qua, trong lòng không vướng víu chút tình trường:
- Anh thấy như bây giờ rất tốt. Có thể tập trung hết mình cho công việc, chẳng phải nhọc lòng dành tình cảm cho ai đó. Anh mệt rồi.
Kiên đưa tay vỗ vai Phúc Hiên, con đường tình đau thương của anh trai mình ra sao, anh ấy là người hiểu rõ:
- Em nghĩ là do anh chưa gặp đúng người thôi. Nhất định anh sẽ gặp được người con gái tốt, có được một tình yêu trọn vẹn.
Câu nói của Chí Kiên vừa dứt, một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía trước hành lang cửa nhà:
- Dì Liên à, sao nó cứ theo con hoài vậy dì?
Từ trong nhà, dì Liên bước ra ngoài:
- Ui là trời, cái máy hút bụi này nó tự động mà con. Nhưng cũng ngộ, sao nó cứ sáp sáp lại con thế không biết?
Cô khập khiễng bước xuống bậc thang vì chân đau, tay cầm theo bịch rác.
- Không sao đâu, con đừng sợ, nó đụng vào vật cản sẽ tự động né ra thôi.
Cô cẩn trọng quan sát chiếc máy hút bụi tròn xoe, bóng bẩy dưới đất:
- Dạ không phải con sợ cái máy này, mà con sợ nếu lỡ đạp trúng khiến nó hư hỏng, con sẽ không đủ tiền đền. Trông nó chắc là đắt lắm.
Dì Liên mỉm cười trước lời nói chân chất của cô:
- Thiệt tình, ai mà nỡ bắt đền con chứ. Mà chân con đang đau, để bịch rác đó dì đem ra đường cho.
Anh đưa mắt nhìn cô, sự ngây ngô trong lời nói và dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên của cô gái nhỏ khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Bất chợt Chí Kiên ho lên mấy tiếng khi đã phát hiện ra điều bất thường ở anh trai mình:
- Anh hai à, anh đang nhìn gì mà chăm chú quá vậy?
Bất chợt anh choàng tỉnh trong cơn say mê:
- Anh có nhìn gì đâu.
Tiếng la phát ra khiến anh và Chí Kiên bất ngờ, nhìn lại thì thấy cô té ngã. Cô vừa định quay người bước đi thì chân đau lại bị trẹo khiến cô ngã nhào trên đất. Dì Liên hoảng hốt bước đến đỡ lấy cô:
- Hạ Phong, con có sao không? Chân con đau thì đừng cố sức nữa.
Anh vội bước đến, khuỵ chân ngồi xuống cạnh cô:
- Cô có sao không?
Hạ Phong vội đáp:
- Tôi không sao.
Trông thấy cánh tay cô bị rướm máu, anh liền cất lời, âm điệu có chút khẩn trương:
- Lại trầy xước nữa rồi, vết thương cũ còn chưa lành. Cô phải biết liệu sức mình chứ, bị nặng hơn rồi lại khổ.
Cô ngồi bệt trên đất, đưa mắt nhìn anh, dường như cô đang cố gắng ghìm nước mắt. Chí Kiên đứng cạnh liền cúi người ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
- Anh có hơi lớn tiếng rồi đó.
Nhận thấy mình đã vô tình thể hiện chút gắt gỏng trong lời nói, anh vội chấn chỉnh, nhỏ nhẹ nhìn cô:
- Được rồi, đứng dậy đi, tôi đỡ cô.
Dì Liên cũng phụ một tay, anh nhìn dì ấy cất lời:
- Dì cứ để con.
Hạ Phong cố gượng nhưng không nhấc người lên nổi, chân vừa trụ xuống đất đã thấy đau. Chí Kiên vừa định phụ một tay thì anh đã bế cô lên, cô bất ngờ nhìn anh, dì Liên cầm lấy túi rác mỉm cười tủm tỉm rồi đi thẳng ra cổng nhà. Chỉ có Chí Kiên đang ngơ người ra vì đột ngột bị bỏ lại trong cô đơn.
Vừa bước ra mở cổng, ngay lúc dì Liên nhìn thấy Nhật Mai đang đứng phía ngoài:
- Dì Liên.
Dì ấy có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được lý do nào đưa cô ấy đến đây:
- Nhật Mai, con đến tìm cậu Hiên sao?
Trong dáng vẻ nóng lòng lại vội vã của cô ấy, chỉ có duy nhất một nguyên do, không thể sai vào đâu được.
- Dạ phải. Anh Hiên có ở nhà phải không dì, dì nói anh ấy ra gặp con một lát đi.
Vẻ mặt dì Liên khó xử, Nhật Mai vẫn cương quyết, lay lay cánh tay dì ấy nài nỉ:
- Dì à, con xin dì mà, con có chuyện quan trọng cần nói với anh Hiên.
Dì Liên thở dài một hơi nặng trĩu:
- Thôi được rồi, con chờ dì một lát.
Anh đặt cô ngồi trên ghế sofa, vừa định xem vết trầy xước trên tay Hạ Phong thì đã thấy dáng vẻ vội vã của dì Liên đi vào:
- Phúc Hiên à...
Dì ấy bỗng nhẹ giọng, đứng sát lại gần anh mà nói nhỏ:
- Có cô Nhật Mai đến tìm con. Cô ấy đang chờ con ở ngoài cổng.
Vừa lúc Chí Kiên đi vào, ban nãy, Kiên đã trông thấy bóng dáng của Nhật Mai đứng ngoài cửa. Tuy anh không còn gì để nói với Nhật Mai, cũng chẳng muốn gặp gỡ để khiến nhau thêm nặng lòng mỏi mệt, nhưng xem ra Nhật Mai vẫn day dưa không chịu buông bỏ.
Anh bước ra ngoài, Chí Kiên nhìn theo anh trai của mình, ánh mắt của Hạ Phong liên tục nhìn ra phía cánh cửa, có chút lo lắng vì ban nãy trông vẻ mặt của anh khi hay tin Nhật Mai đến tìm mình rất căng thẳng.
Từ phía ngoài cổng, Nhật Mai thấy anh từ trong nhà đi ra liền vội vàng bước vào. Đứng trước mắt người tình cũ giờ đây lạnh nhạt với mình, nhưng dẫu sao thái độ này của anh, Nhật Mai cũng đã quen:
- Anh Hiên, anh và Hạ Phong...hai người là gì của nhau?
Lúc nãy khi vừa đến, đứng bên ngoài cánh cổng, Nhật Mai đã trông thấy anh bế Hạ Phong vào trong nhà. Cảm giác ghen tuông trong lòng trào dâng dù bây giờ cô ấy chẳng còn tư cách để xem vào cuộc sống của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.