Chương 12: Quá tam ba bận
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Hạ Phong ủ rủ ngồi trước cửa phòng trọ, đối diện phía bên kia là Kim Châu cũng đang rơi vào hoàn cảnh như cô. Cả hai thở dài nhìn nhau, thật không ngờ sự việc tưởng chừng như hiếm hoi đến hy hữu này lại xảy ra với họ.
- Sắp tới chị em chúng ta phải sống làm sao đây hả em?
Cô thờ thẫn tựa đầu vào tường, tâm trạng cứ lên mây rồi xuống tận địa ngục, vừa nhận được công việc không bao lâu lại bị đuổi, giờ thì bất đắc dĩ phải nghỉ việc. Cứ thế này thì nên trách rằng ông trời trêu ngươi hay do số phận của cô quá đen đủi.
- Em cũng không biết nữa. Cứ ngỡ lần này em có thể gắn bó với công việc lâu dài, nào ngờ...bi thảm thật.
Kim Châu buồn bã:
- Gần đến cuối tháng lại xảy ra chuyện, bây giờ đến cả việc có được nhận lương cho tháng này không cũng chưa rõ.
Cô buồn rũ rượi, nghĩ đến cuối tháng có thể nhận lương và gửi tháng lương đầu tiên cô kiếm được ở Nam Tô về cô nhi viện mà Hạ Phong không khỏi vui mừng. Nhưng tất cả bây giờ đã theo cơn hỏa hoạn mà tan biến không chút tăm hơi.
Đang ngồi buồn bã với vô vàng suy nghĩ tiêu cực về con đường tương lai vô định trước mắt. Đột ngột cô nghe tiếng Kim Châu cất lên đầy hy vọng, đâu đó còn nghe ra sự hào hứng, cứ như nhặt được vàng trong cơn nghèo đói khốn khổ:
- Chị nhớ ra rồi, chẳng phải em đã kể với chị về việc em được Kiều phu nhân ngỏ ý muốn giúp em có được công việc lương cao ở shop thời trang T&A sao?
Vụ hoả hoạn bất ngờ ập đến khiến tâm trí của cô rối bời nên nhất thời không thể nhớ ra được. Cứ ngỡ xui rủi lại bủa vây lấy cô nhưng xem ra lần này cô đã tìm được một lối thoát. Đối với cô, Kiều phu nhân lúc này như một vị cứu tinh. Cô nở nụ cười:
- À phải, chị nói em mới nhớ.
Cô vội bước vào phòng, mò tìm trong chiếc túi xách mảnh giấy liên lạc mà Kiều phu nhân để lại. Nhưng lần này không phải một mình cô gặp sự cố dẫn đến mất việc, cô nhìn Kim Châu, trong lòng có cảm giác áy náy dù mình hoàn toàn không làm gì sai:
- Nhưng nếu em tìm được công việc mới vậy còn chị thì sao? Hơn nữa spa vừa bị sự cố em đã vội vã quay lưng đi tìm công việc khác. Như vậy có phũ phàng quá không chị?
Kim Châu lắc đầu, nhanh nhẹn đáp:
- Sao lại nói là phũ phàng được. Trong khi mục đích của em ngay từ đầu đến Nam Tô là vì muốn kiếm càng nhiều tiền càng tốt không phải sao? Mà bây giờ spa gặp sự cố lớn, có thể mất từ ba đến sáu tháng để sửa sang lại, nhưng cũng chưa chắc có thể quay lại hoạt động. Không chỉ riêng em mà ai cũng sẽ lo tìm kiếm chỗ làm khác để nuôi thân thôi.
Trông cô vẫn còn đắn đo suy nghĩ, Kim Châu nói tiếp:
- Hạ Phong à, em đừng lo cho chị, có công việc thì em đừng chần chừ, đặc biệt là hoàn cảnh này thì càng phải mau nắm bắt lấy. Em có công việc thì chí ít sẽ có tiền để còn cho chị mượn nữa chứ.
Cô mỉm cười nhìn Kim Châu, Hạ Phong đã có quyết định của bản thân. Nhưng trước mắt không nên vội vàng, dù sang vụ hoả hoạn cũng vừa mới xảy ra lúc sáng, nếu bây giờ gọi điện ngay cho Kiều phu nhân thì có hơi hấp tấp. Thông tin về vụ cháy đã được xuất hiện trên khắp các mặt báo và truyền thông, Kiều phu nhân chắc chắn biết được sự việc, cứ thư thả vài ngày rồi liên lạc với bà ấy cũng không muộn.
—————————————-
Mấy hôm sau, Kiều phu nhân nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Phong. Cô kể rõ với bà ấy về hoàn cảnh hiện tại, Kiều phu nhân cũng đã biết tin tức về vụ hoả hoạn ở spa Alisa. Là một người giữ lời, đã nói được sẽ làm được, bà ấy ngay lập tức nhận lời, nhiệt tình giúp đỡ Hạ Phong tìm được công việc mới.
Trong lúc Phúc Hiên đang ngồi ở phòng sách cũng chính là nơi làm việc của anh. Kiều phu nhân gõ cửa rồi bước vào. Bà ấy biết rõ chỉ cần có sự đồng ý và một tiếng nói của anh, Hạ Phong chắc chắn sẽ được nhận vào làm ở một trong những cửa hàng thuộc chuỗi shop thời trang T&A.
Kiều phu nhân từ tốn ngồi xuống ghế sofa, anh từ bàn làm việc bước đến ngồi xuống đối diện bà ấy:
- Mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?
Kiều phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng chính xác là mẹ muốn nhờ con một chuyện.
Phúc Hiên có chút khó hiểu, rất hiếm khi Kiều phu nhân nhờ anh làm một việc gì đó, hơn nữa lần này thái độ của bà ấy lại cẩn trọng, nghiêm túc đến lạ.
- Có chuyện gì mẹ cứ nói đi, con sẽ cố gắng giúp mẹ.
Kiều phu nhân nhã nhặn đáp:
- Chuyện này trong khả năng của con thôi. Mẹ muốn nhờ con nhận một người vào chuỗi shop thời gian T&A làm nhân viên bán hàng.
Anh không tránh khỏi bất ngờ, quả thật bạn bè của Kiều phu nhân vốn khá nhiều, nhưng ai cũng là người có gia thế khủng, ngang tầm với thân phận của bà ấy. Vậy tại sao Kiều phu nhân lại muốn anh nhận một người vào làm nhân viên trong khi bà ấy vốn giao du với những người gia thế giàu có?
- Người đó là ai vậy mẹ?
Kiều phu nhân kể lại chuyện gặp Hạ Phong ở spa, vì thương cho hoàn cảnh mồ côi lại sống xa quê của cô nên bà ấy muốn giúp cô có được công việc lương cao.
Nghe Kiều phu nhân nói đến người con gái tên Hạ Phong, anh liền nghĩ đến cô gái anh đã gặp. Tuy không hỏi về gia cảnh của cô nhưng nhìn hoàn cảnh của Hạ Phong và cả chuyện trùng tên, trùng cả việc đều là người ở Giang Khánh, anh ngầm khẳng định chắc chắn cô gái mà mẹ mình nói đến cũng chính là người con gái anh đã gặp. Nhưng anh vẫn giữ im lặng về chuyện này, Phúc Hiên chấp thuận nhận cô vào làm việc, phần vì nể mặt Kiều phu nhân, phần cũng vì lòng tốt muốn giúp người khó khăn.
Anh ra lệnh cho cấp dưới, người đứng đầu điều hành công ty thời trang T&A thuộc một trong những công ty của tập đoàn hùng mạnh Maris.
Thông tin được truyền qua nhiều cấp bậc đến một trong những shop thời trang T&A. Ưu tiên những shop đang cần tuyển nhân viên, sau khi nhận được tin từ Kiều phu nhân, cô đến nộp hồ sơ xin việc tại địa chỉ shop thời trang mà bà ấy cung cấp. Thật ra nộp hồ sơ xin việc chỉ là hình thức để đảm bảo đủ quy trình diễn ra như thường lệ, việc cô sẽ được nhận vào làm là điều chắc chắn.
Quá tam ba bận, đã là lần thứ ba cô thay đổi công việc, hy vọng sẽ được lâu dài. Đối với Hạ Phong, Kiều phu nhân như một người ơn mà cô vô cùng quý mến và kính trọng. Nếu không có bà ấy, chẳng biết bây giờ cô sẽ ra sao.
Ngày đầu tiên đến shop T&A làm việc, cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng, vấp ngã rồi lại đứng dậy mà đi tiếp, cô tin rằng chỉ cần bản thân không bỏ cuộc thì sẽ đạt được mục tiêu.
Shop nằm ở tầng hai của trung tâm thương mại Neil rộng lớn.Trước khi bắt đầu công việc, cô được quản lý cửa hàng hướng dẫn chi tiết về công việc và cả sơ lược về những mẫu thiết kế nổi bật của cửa hàng.
Những bộ trang phục đẹp mắt được bài trí đầy tính nghệ thuật và tinh tế, tông màu chủ đạo của cửa hàng chủ yếu là tông trắng đen, toát lên sự sang trọng, quyến rũ của phái nữ và cả sự lịch lãm, phong độ của đấng mày râu.
Shop T&A hướng đến khách hàng mục tiêu là cả nam lẫn nữ. Phân khúc thị trường của T&A luôn nhắm đến các quý cô và thiếu gia, những người sinh ra ở vạch đích, thậm chí là có sở thích khoác lên mình những món đồ hiệu đắt đỏ.
Trang phục của T&A đa dạng từ màu sắc đến kiểu dáng, chỉ có điều, giá cả thật sự rất đắt. Hạ Phong vừa cầm cây quét bụi tĩnh điện làm sạch bề mặt quần áo đang được trưng bày, vừa sẵn tiện nghía nhẹ qua bảng giá. Cô run tay khi nhìn thấy chiếc áo vest nam có giá tận bốn triệu. Hạ Phong thở nhẹ một hơi lấy bình tĩnh, bàn tay chạm vào từng chiếc áo chiếc quần cũng nhẹ nhàng hơn gấp vài lần.
Những món đồ đắt giá mà người ta vốn gọi là hàng hiệu nhưng Hạ Phong lại hoàn toàn không thể nhận ra sự khác biệt giữa chúng so với những món đồ bình dân. Quả là người có tiền thì sẽ ở một đẳng cấp chi tiêu rất khác biệt. Nếu không nhờ Kiều phu nhân, cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể được nhận vào một shop thời trang lớn thế này để làm việc trong khi bản thân lại không có bằng đại học.
- Sắp tới chị em chúng ta phải sống làm sao đây hả em?
Cô thờ thẫn tựa đầu vào tường, tâm trạng cứ lên mây rồi xuống tận địa ngục, vừa nhận được công việc không bao lâu lại bị đuổi, giờ thì bất đắc dĩ phải nghỉ việc. Cứ thế này thì nên trách rằng ông trời trêu ngươi hay do số phận của cô quá đen đủi.
- Em cũng không biết nữa. Cứ ngỡ lần này em có thể gắn bó với công việc lâu dài, nào ngờ...bi thảm thật.
Kim Châu buồn bã:
- Gần đến cuối tháng lại xảy ra chuyện, bây giờ đến cả việc có được nhận lương cho tháng này không cũng chưa rõ.
Cô buồn rũ rượi, nghĩ đến cuối tháng có thể nhận lương và gửi tháng lương đầu tiên cô kiếm được ở Nam Tô về cô nhi viện mà Hạ Phong không khỏi vui mừng. Nhưng tất cả bây giờ đã theo cơn hỏa hoạn mà tan biến không chút tăm hơi.
Đang ngồi buồn bã với vô vàng suy nghĩ tiêu cực về con đường tương lai vô định trước mắt. Đột ngột cô nghe tiếng Kim Châu cất lên đầy hy vọng, đâu đó còn nghe ra sự hào hứng, cứ như nhặt được vàng trong cơn nghèo đói khốn khổ:
- Chị nhớ ra rồi, chẳng phải em đã kể với chị về việc em được Kiều phu nhân ngỏ ý muốn giúp em có được công việc lương cao ở shop thời trang T&A sao?
Vụ hoả hoạn bất ngờ ập đến khiến tâm trí của cô rối bời nên nhất thời không thể nhớ ra được. Cứ ngỡ xui rủi lại bủa vây lấy cô nhưng xem ra lần này cô đã tìm được một lối thoát. Đối với cô, Kiều phu nhân lúc này như một vị cứu tinh. Cô nở nụ cười:
- À phải, chị nói em mới nhớ.
Cô vội bước vào phòng, mò tìm trong chiếc túi xách mảnh giấy liên lạc mà Kiều phu nhân để lại. Nhưng lần này không phải một mình cô gặp sự cố dẫn đến mất việc, cô nhìn Kim Châu, trong lòng có cảm giác áy náy dù mình hoàn toàn không làm gì sai:
- Nhưng nếu em tìm được công việc mới vậy còn chị thì sao? Hơn nữa spa vừa bị sự cố em đã vội vã quay lưng đi tìm công việc khác. Như vậy có phũ phàng quá không chị?
Kim Châu lắc đầu, nhanh nhẹn đáp:
- Sao lại nói là phũ phàng được. Trong khi mục đích của em ngay từ đầu đến Nam Tô là vì muốn kiếm càng nhiều tiền càng tốt không phải sao? Mà bây giờ spa gặp sự cố lớn, có thể mất từ ba đến sáu tháng để sửa sang lại, nhưng cũng chưa chắc có thể quay lại hoạt động. Không chỉ riêng em mà ai cũng sẽ lo tìm kiếm chỗ làm khác để nuôi thân thôi.
Trông cô vẫn còn đắn đo suy nghĩ, Kim Châu nói tiếp:
- Hạ Phong à, em đừng lo cho chị, có công việc thì em đừng chần chừ, đặc biệt là hoàn cảnh này thì càng phải mau nắm bắt lấy. Em có công việc thì chí ít sẽ có tiền để còn cho chị mượn nữa chứ.
Cô mỉm cười nhìn Kim Châu, Hạ Phong đã có quyết định của bản thân. Nhưng trước mắt không nên vội vàng, dù sang vụ hoả hoạn cũng vừa mới xảy ra lúc sáng, nếu bây giờ gọi điện ngay cho Kiều phu nhân thì có hơi hấp tấp. Thông tin về vụ cháy đã được xuất hiện trên khắp các mặt báo và truyền thông, Kiều phu nhân chắc chắn biết được sự việc, cứ thư thả vài ngày rồi liên lạc với bà ấy cũng không muộn.
—————————————-
Mấy hôm sau, Kiều phu nhân nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Phong. Cô kể rõ với bà ấy về hoàn cảnh hiện tại, Kiều phu nhân cũng đã biết tin tức về vụ hoả hoạn ở spa Alisa. Là một người giữ lời, đã nói được sẽ làm được, bà ấy ngay lập tức nhận lời, nhiệt tình giúp đỡ Hạ Phong tìm được công việc mới.
Trong lúc Phúc Hiên đang ngồi ở phòng sách cũng chính là nơi làm việc của anh. Kiều phu nhân gõ cửa rồi bước vào. Bà ấy biết rõ chỉ cần có sự đồng ý và một tiếng nói của anh, Hạ Phong chắc chắn sẽ được nhận vào làm ở một trong những cửa hàng thuộc chuỗi shop thời trang T&A.
Kiều phu nhân từ tốn ngồi xuống ghế sofa, anh từ bàn làm việc bước đến ngồi xuống đối diện bà ấy:
- Mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?
Kiều phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng chính xác là mẹ muốn nhờ con một chuyện.
Phúc Hiên có chút khó hiểu, rất hiếm khi Kiều phu nhân nhờ anh làm một việc gì đó, hơn nữa lần này thái độ của bà ấy lại cẩn trọng, nghiêm túc đến lạ.
- Có chuyện gì mẹ cứ nói đi, con sẽ cố gắng giúp mẹ.
Kiều phu nhân nhã nhặn đáp:
- Chuyện này trong khả năng của con thôi. Mẹ muốn nhờ con nhận một người vào chuỗi shop thời gian T&A làm nhân viên bán hàng.
Anh không tránh khỏi bất ngờ, quả thật bạn bè của Kiều phu nhân vốn khá nhiều, nhưng ai cũng là người có gia thế khủng, ngang tầm với thân phận của bà ấy. Vậy tại sao Kiều phu nhân lại muốn anh nhận một người vào làm nhân viên trong khi bà ấy vốn giao du với những người gia thế giàu có?
- Người đó là ai vậy mẹ?
Kiều phu nhân kể lại chuyện gặp Hạ Phong ở spa, vì thương cho hoàn cảnh mồ côi lại sống xa quê của cô nên bà ấy muốn giúp cô có được công việc lương cao.
Nghe Kiều phu nhân nói đến người con gái tên Hạ Phong, anh liền nghĩ đến cô gái anh đã gặp. Tuy không hỏi về gia cảnh của cô nhưng nhìn hoàn cảnh của Hạ Phong và cả chuyện trùng tên, trùng cả việc đều là người ở Giang Khánh, anh ngầm khẳng định chắc chắn cô gái mà mẹ mình nói đến cũng chính là người con gái anh đã gặp. Nhưng anh vẫn giữ im lặng về chuyện này, Phúc Hiên chấp thuận nhận cô vào làm việc, phần vì nể mặt Kiều phu nhân, phần cũng vì lòng tốt muốn giúp người khó khăn.
Anh ra lệnh cho cấp dưới, người đứng đầu điều hành công ty thời trang T&A thuộc một trong những công ty của tập đoàn hùng mạnh Maris.
Thông tin được truyền qua nhiều cấp bậc đến một trong những shop thời trang T&A. Ưu tiên những shop đang cần tuyển nhân viên, sau khi nhận được tin từ Kiều phu nhân, cô đến nộp hồ sơ xin việc tại địa chỉ shop thời trang mà bà ấy cung cấp. Thật ra nộp hồ sơ xin việc chỉ là hình thức để đảm bảo đủ quy trình diễn ra như thường lệ, việc cô sẽ được nhận vào làm là điều chắc chắn.
Quá tam ba bận, đã là lần thứ ba cô thay đổi công việc, hy vọng sẽ được lâu dài. Đối với Hạ Phong, Kiều phu nhân như một người ơn mà cô vô cùng quý mến và kính trọng. Nếu không có bà ấy, chẳng biết bây giờ cô sẽ ra sao.
Ngày đầu tiên đến shop T&A làm việc, cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng, vấp ngã rồi lại đứng dậy mà đi tiếp, cô tin rằng chỉ cần bản thân không bỏ cuộc thì sẽ đạt được mục tiêu.
Shop nằm ở tầng hai của trung tâm thương mại Neil rộng lớn.Trước khi bắt đầu công việc, cô được quản lý cửa hàng hướng dẫn chi tiết về công việc và cả sơ lược về những mẫu thiết kế nổi bật của cửa hàng.
Những bộ trang phục đẹp mắt được bài trí đầy tính nghệ thuật và tinh tế, tông màu chủ đạo của cửa hàng chủ yếu là tông trắng đen, toát lên sự sang trọng, quyến rũ của phái nữ và cả sự lịch lãm, phong độ của đấng mày râu.
Shop T&A hướng đến khách hàng mục tiêu là cả nam lẫn nữ. Phân khúc thị trường của T&A luôn nhắm đến các quý cô và thiếu gia, những người sinh ra ở vạch đích, thậm chí là có sở thích khoác lên mình những món đồ hiệu đắt đỏ.
Trang phục của T&A đa dạng từ màu sắc đến kiểu dáng, chỉ có điều, giá cả thật sự rất đắt. Hạ Phong vừa cầm cây quét bụi tĩnh điện làm sạch bề mặt quần áo đang được trưng bày, vừa sẵn tiện nghía nhẹ qua bảng giá. Cô run tay khi nhìn thấy chiếc áo vest nam có giá tận bốn triệu. Hạ Phong thở nhẹ một hơi lấy bình tĩnh, bàn tay chạm vào từng chiếc áo chiếc quần cũng nhẹ nhàng hơn gấp vài lần.
Những món đồ đắt giá mà người ta vốn gọi là hàng hiệu nhưng Hạ Phong lại hoàn toàn không thể nhận ra sự khác biệt giữa chúng so với những món đồ bình dân. Quả là người có tiền thì sẽ ở một đẳng cấp chi tiêu rất khác biệt. Nếu không nhờ Kiều phu nhân, cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể được nhận vào một shop thời trang lớn thế này để làm việc trong khi bản thân lại không có bằng đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.