Chương 39: Tay chạm tay
Yên Đan (Amber)
22/06/2023
Dạo gần đây trời rất hay mưa, Hạ Phong lại là người nhạy cảm với thời tiết này, từ nhỏ cô đã rất dễ bị cảm lạnh, thậm chí là sốt cao khi dầm mưa chỉ vài phút ngắn ngủi.
Cơ thể cô nóng hừng hực, đột ngột khát khô cả cổ mà trong phòng đúng lúc lại hết nước. Hạ Phong lê thân người mệt nhừ ra phòng ăn, mở tủ lạnh lấy một chai nước, vừa định trở về phòng thì đèn trong bếp bất chợt được bật sáng.
Anh đã bước xuống lầu từ lúc nào cô cũng chẳng hay, trong mặt của cô hơi ửng đỏ, anh cất lời quan tâm:
- Khuya rồi cô chưa ngủ sao?
Hạ Phong đưa chai nước lên:
- Tôi đi lấy nước.
Hạ Phong đáp lời rồi đi lướt qua anh, bất chợt anh giữ cánh tay cô lại. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh bỗng đưa tay áp lên trán cô, Hạ Phong bối rối nhìn anh rồi vội vàng lùi lại:
- Chú làm gì vậy?
Anh hơi nhíu mày, nhìn kỹ lại thấy biểu hiện đang quan tâm:
- Cô bị sốt rồi.
Cô bình thản đến mức khiến anh có chút khó chịu vì thái độ quá dửng dưng:
- Tôi biết.
Rõ ràng người bên cạnh đang lo lắng cho cô, nhưng Hạ Phong dường như không nhìn ra:
- Cô đã uống thuốc chưa?
Hạ Phong lắc đầu, thái độ có chút né tránh, có vẻ như không muốn anh phải bận tâm đến mình.
- Từ nhỏ tôi đã dễ sốt khi dầm mưa, sẽ tự khỏi nhanh thôi, không cần dùng thuốc.
Chẳng hiểu vì sao anh lại phải bận tâm đến cô gái này nhiều đến vậy, nhưng cũng đúng, cô là do anh đưa về Kiều gia. Phúc Hiên cũng chưa từng xem cô là người làm.
- Cô ăn gì chưa?
Hạ Phong chẳng rõ anh muốn làm gì, nhưng cảm giác có người hỏi han dẫu sao cũng tốt hơn đơn độc, chỉ là cô không muốn phiền lòng bất kỳ ai.
- Tôi ăn rồi.
Anh nhìn về phía phòng khách:
- Cô sang ghế ngồi đi.
Đầu óc cô trống rỗng, phần vì mệt mỏi nên chẳng chút nhọc lòng suy đoán hành động của anh. Bước đến ghế ngồi, nhìn xuống cổ tay trái lại càng thêm buồn rầu và tự trách bản thân.
Vài giây sau anh quay lại, trên tay cầm theo một vỉ thuốc lẫn ly nước, cẩn trọng đến mức bóc ra sẵn rồi đặt vào tay cô.
- Mau uống đi.
Cô có chút ngập ngừng:
- Uống...sao?
Anh gật đầu, thái độ nhã nhặn:
- Thuốc hạ sốt, cô sợ tôi đưa thuốc gì cho cô sao?
Tuy anh nói đùa nhưng Hạ Phong lại nghiêm túc mà xem là thật, cô vội vàng giải thích:
- Không phải như vậy đâu, tại tôi đã nói rằng không cần dùng thuốc.
Bây giờ để ý mới thấy, anh không chỉ lấy thuốc và nước mà còn lấy ra hẳn cây nhiệt kế điện tử.
Chỉ trong chớp mắt, anh đưa nhiệt kế lên trán cô, bấm nút, tiếng típ vang lên, mặt hiển thị nhiệt độ chuyển sang màu đỏ.
- Ba mươi tám độ sáu. Cô sốt cao như vậy mà không chịu uống thuốc, lỡ có chuyện gì thì sao?
Anh đứng dậy, lời nói nhẹ nhàng, êm tai:
- Uống thuốc rồi ngủ sớm đi.
Hạ Phong nhìn theo bóng lưng anh bước lên lầu rời đi. Bỗng dưng trong lòng lại có cảm giác bản thân đang ngày ngày nhận được sự quan tâm từ anh, cô lý giải được nguyên do là gì, chỉ đinh ninh nghĩ rằng đây là tình người thương cảm, thậm chí có thể là sự thương hại cho hoàn cảnh ngặt nghèo. Cô chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ mong mỏi và dựa dẫm vào anh từ lúc nào cũng chẳng rõ.
——————————————
Chuyện hai tấm vé xem phim nhận được từ việc đóng vai quần chúng, cô vẫn còn giữ rất kỹ nhưng lại không biết làm thế nào để mở lời rủ anh đi xem cùng, dẫu sao cũng món quà của cả hai.
Anh lại rất bận việc ở công ty nên dĩ nhiên chẳng có thời gian nhớ đến chuyện xem phim ảnh.
Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm rủ thử một phen, nào ngờ anh đồng ý thật, người đàn ông này lúc nào cũng ôn nhu, nhẹ nhàng với cô đến lạ. Dù không khỏi ngại ngùng khi lần đầu đi xem phim, lại còn đu xem phim cùng chủ nhà, với thân phận tôi tớ, Hạ Phong có chút ngượng nghịu, nhưng vé phim do Triệu Nghi Thuần đóng chính đối với cô rất giá trị, hơn nữa nghe đâu phim này bán vé rất chạy, giá vé cũng đắt, không dễ dầu gì mà có được. Ngoài anh ra cô cũng chẳng biết rủ ai đi cùng, người cùng cô lấy được hai tấm vé này lại là anh, thôi thì đi xem thử một lần trong đời cho biết.
Hạ Phong như con thỏ nhỏ theo sau anh, lên đến tầng trên cùng của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim CGV rộng lớn. Mùi bắp rang bơ thơm sực nức cả mũi. Đi cùng với đại gia hào phóng như anh thì cô chẳng những được xem phim mà còn được bắp nước đầy đủ, đến mắt cũng mở to hết cỡ vì thích thú lẫn bỡ ngỡ. Bây giờ có bị nói là người nhà quê cũng chẳng sao, cô đang cảm thấy rất thích thú lẫn nôn nóng khi được trải nghiệm xem phim ở rạp thế này.
Gần đến giờ chiếu phim, anh và cô bước vào khu vực soát vé trước khi vào rạp.
Phía bên kia quầy bán vé và bắp nước, một nam một nữ cũng vừa lúc bước đến, nhưng có vẻ như họ chẳng phải là một cặp đôi.
- Anh hai, mua bắp vị caramen được chứ?
Người đàn ông nhìn cô gái bên cạnh, lời nói nhẹ nhàng có chút trêu đùa:
- Chẳng phải em nói đang giảm cân nên không ăn ngọt sao Nhật Mai?
Nhật Mai lắc đầu nhìn Khang Triết:
- Em nhịn nhiều rồi, ăn một chút thì có sao.
Hai anh em chẳng có người yêu, thi thoảng lại rủ nhau đi xem phim.
Cầm hai tấm vé trên tay, Nhật Mai kéo tay Khang Triết, hành động có chút khẩn trương:
- Nhanh lên đi anh, chúng ta đến hơi trễ nên gần sát giờ chiếu phim rồi.
Khang Triết giữ lấy gói bắp và hai ly nước, xém chút đã để rơi khỏi tay:
- Từ từ thôi, dù sao cũng mở màn quảng cáo hết hai phút đầu lận.
Nhật Mai vẫn hối hả:
- Em thà chờ một lát còn hơn xem trễ, đặc biệt là phim của cô Triệu Nghi Thuần. Em chờ đợi suốt nửa năm nay từ khi tung trailer rồi.
Cô và anh bước vào trong rạp, lại một lần nữa, Hạ Phong trầm trồ lẫn choáng ngợp trước không gian hoành tráng, lạ mắt lại pha lẫn sự sang trọng đối với cô.
Rạp có khoảng mười hai dãy ghế tựa lưng màu đỏ rực rỡ, mỗi dãy gồm mười tám ghế, sắp xếp chuyên nghiệp theo dạng bậc thang, từ thấp đến cao.
Màn hình led hơn bốn trăm inch, hình ảnh chân thực, sắc nét đến từng chi tiết, như được xem người thật đang biểu diễn ngay trước mắt. Dàn âm thanh bố trí trải dài hai bên vách rạp, từng tiếng thở của nhân vật trong phim cũng được truyền đến tai khán giả một cách sống động.
Cô và anh vừa ngồi yên vị thì đèn trong rạp cũng tắt, Hạ Phong có chút hốt hoảng khi anh đang kéo tay vịnh một bên ghế xuống để đặt ly nước ngọt vào.
- Chú à… sao tự nhiên đèn tắt tối thui vậy?
Anh bình thản tựa lưng vào ghế:
- Xem phim trong bóng tối mang đến một trải nghiệm hình ảnh hấp dẫn hơn rất nhiều, cô đừng căng thẳng.
Vừa lúc đó, Nhật Mai cùng Khang Triết bước vào, lúc này cả không gian rạp rất tối, những người vào sau khi đèn tắt đều phải nhìn vào ánh sáng từ dãy đèn led được đính sát vào viền của các bậc thang mà bước đi.
Nhật Mai níu tay Khang Triết, xém chút anh ấy đã té ngã:
- Anh hai à, anh đi chậm chậm thôi, chờ em nữa, anh biết mắt em nhìn trong tối rất kém mà.
Khang Triết dừng bước, nắm lấy tay cô em gái:
- Được rồi, nắm chặt tay anh, bước cẩn thận.
Họ ngồi ở hàng ghế phía trên, cách anh và cô một dãy ghế, xung quanh là mảng tối bao phủ nên chẳng ai nhìn rõ ai. Một lúc sau, màn hình led rộng lớn chiếu lên những trailer quảng cáo đầu tiên được, ánh sáng chớp nhoáng từ màn hình soi sáng không gian chút ít.
Cô đưa tay cầm lấy ly nước đặt trên tay vịnh, nhưng còn lạ lẫm nên đưa nhằm tay bên trái, anh cũng vừa lúc đưa tay định lấy nước.
Bất chợt tay chạm tay, Hạ Phong giật mình liền rút tay lại, đưa mắt ngó sang bên phải rồi ngại ngùng cất lời:
- Xin lỗi chú, tôi nhầm.
Cơ thể cô nóng hừng hực, đột ngột khát khô cả cổ mà trong phòng đúng lúc lại hết nước. Hạ Phong lê thân người mệt nhừ ra phòng ăn, mở tủ lạnh lấy một chai nước, vừa định trở về phòng thì đèn trong bếp bất chợt được bật sáng.
Anh đã bước xuống lầu từ lúc nào cô cũng chẳng hay, trong mặt của cô hơi ửng đỏ, anh cất lời quan tâm:
- Khuya rồi cô chưa ngủ sao?
Hạ Phong đưa chai nước lên:
- Tôi đi lấy nước.
Hạ Phong đáp lời rồi đi lướt qua anh, bất chợt anh giữ cánh tay cô lại. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh bỗng đưa tay áp lên trán cô, Hạ Phong bối rối nhìn anh rồi vội vàng lùi lại:
- Chú làm gì vậy?
Anh hơi nhíu mày, nhìn kỹ lại thấy biểu hiện đang quan tâm:
- Cô bị sốt rồi.
Cô bình thản đến mức khiến anh có chút khó chịu vì thái độ quá dửng dưng:
- Tôi biết.
Rõ ràng người bên cạnh đang lo lắng cho cô, nhưng Hạ Phong dường như không nhìn ra:
- Cô đã uống thuốc chưa?
Hạ Phong lắc đầu, thái độ có chút né tránh, có vẻ như không muốn anh phải bận tâm đến mình.
- Từ nhỏ tôi đã dễ sốt khi dầm mưa, sẽ tự khỏi nhanh thôi, không cần dùng thuốc.
Chẳng hiểu vì sao anh lại phải bận tâm đến cô gái này nhiều đến vậy, nhưng cũng đúng, cô là do anh đưa về Kiều gia. Phúc Hiên cũng chưa từng xem cô là người làm.
- Cô ăn gì chưa?
Hạ Phong chẳng rõ anh muốn làm gì, nhưng cảm giác có người hỏi han dẫu sao cũng tốt hơn đơn độc, chỉ là cô không muốn phiền lòng bất kỳ ai.
- Tôi ăn rồi.
Anh nhìn về phía phòng khách:
- Cô sang ghế ngồi đi.
Đầu óc cô trống rỗng, phần vì mệt mỏi nên chẳng chút nhọc lòng suy đoán hành động của anh. Bước đến ghế ngồi, nhìn xuống cổ tay trái lại càng thêm buồn rầu và tự trách bản thân.
Vài giây sau anh quay lại, trên tay cầm theo một vỉ thuốc lẫn ly nước, cẩn trọng đến mức bóc ra sẵn rồi đặt vào tay cô.
- Mau uống đi.
Cô có chút ngập ngừng:
- Uống...sao?
Anh gật đầu, thái độ nhã nhặn:
- Thuốc hạ sốt, cô sợ tôi đưa thuốc gì cho cô sao?
Tuy anh nói đùa nhưng Hạ Phong lại nghiêm túc mà xem là thật, cô vội vàng giải thích:
- Không phải như vậy đâu, tại tôi đã nói rằng không cần dùng thuốc.
Bây giờ để ý mới thấy, anh không chỉ lấy thuốc và nước mà còn lấy ra hẳn cây nhiệt kế điện tử.
Chỉ trong chớp mắt, anh đưa nhiệt kế lên trán cô, bấm nút, tiếng típ vang lên, mặt hiển thị nhiệt độ chuyển sang màu đỏ.
- Ba mươi tám độ sáu. Cô sốt cao như vậy mà không chịu uống thuốc, lỡ có chuyện gì thì sao?
Anh đứng dậy, lời nói nhẹ nhàng, êm tai:
- Uống thuốc rồi ngủ sớm đi.
Hạ Phong nhìn theo bóng lưng anh bước lên lầu rời đi. Bỗng dưng trong lòng lại có cảm giác bản thân đang ngày ngày nhận được sự quan tâm từ anh, cô lý giải được nguyên do là gì, chỉ đinh ninh nghĩ rằng đây là tình người thương cảm, thậm chí có thể là sự thương hại cho hoàn cảnh ngặt nghèo. Cô chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ mong mỏi và dựa dẫm vào anh từ lúc nào cũng chẳng rõ.
——————————————
Chuyện hai tấm vé xem phim nhận được từ việc đóng vai quần chúng, cô vẫn còn giữ rất kỹ nhưng lại không biết làm thế nào để mở lời rủ anh đi xem cùng, dẫu sao cũng món quà của cả hai.
Anh lại rất bận việc ở công ty nên dĩ nhiên chẳng có thời gian nhớ đến chuyện xem phim ảnh.
Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm rủ thử một phen, nào ngờ anh đồng ý thật, người đàn ông này lúc nào cũng ôn nhu, nhẹ nhàng với cô đến lạ. Dù không khỏi ngại ngùng khi lần đầu đi xem phim, lại còn đu xem phim cùng chủ nhà, với thân phận tôi tớ, Hạ Phong có chút ngượng nghịu, nhưng vé phim do Triệu Nghi Thuần đóng chính đối với cô rất giá trị, hơn nữa nghe đâu phim này bán vé rất chạy, giá vé cũng đắt, không dễ dầu gì mà có được. Ngoài anh ra cô cũng chẳng biết rủ ai đi cùng, người cùng cô lấy được hai tấm vé này lại là anh, thôi thì đi xem thử một lần trong đời cho biết.
Hạ Phong như con thỏ nhỏ theo sau anh, lên đến tầng trên cùng của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim CGV rộng lớn. Mùi bắp rang bơ thơm sực nức cả mũi. Đi cùng với đại gia hào phóng như anh thì cô chẳng những được xem phim mà còn được bắp nước đầy đủ, đến mắt cũng mở to hết cỡ vì thích thú lẫn bỡ ngỡ. Bây giờ có bị nói là người nhà quê cũng chẳng sao, cô đang cảm thấy rất thích thú lẫn nôn nóng khi được trải nghiệm xem phim ở rạp thế này.
Gần đến giờ chiếu phim, anh và cô bước vào khu vực soát vé trước khi vào rạp.
Phía bên kia quầy bán vé và bắp nước, một nam một nữ cũng vừa lúc bước đến, nhưng có vẻ như họ chẳng phải là một cặp đôi.
- Anh hai, mua bắp vị caramen được chứ?
Người đàn ông nhìn cô gái bên cạnh, lời nói nhẹ nhàng có chút trêu đùa:
- Chẳng phải em nói đang giảm cân nên không ăn ngọt sao Nhật Mai?
Nhật Mai lắc đầu nhìn Khang Triết:
- Em nhịn nhiều rồi, ăn một chút thì có sao.
Hai anh em chẳng có người yêu, thi thoảng lại rủ nhau đi xem phim.
Cầm hai tấm vé trên tay, Nhật Mai kéo tay Khang Triết, hành động có chút khẩn trương:
- Nhanh lên đi anh, chúng ta đến hơi trễ nên gần sát giờ chiếu phim rồi.
Khang Triết giữ lấy gói bắp và hai ly nước, xém chút đã để rơi khỏi tay:
- Từ từ thôi, dù sao cũng mở màn quảng cáo hết hai phút đầu lận.
Nhật Mai vẫn hối hả:
- Em thà chờ một lát còn hơn xem trễ, đặc biệt là phim của cô Triệu Nghi Thuần. Em chờ đợi suốt nửa năm nay từ khi tung trailer rồi.
Cô và anh bước vào trong rạp, lại một lần nữa, Hạ Phong trầm trồ lẫn choáng ngợp trước không gian hoành tráng, lạ mắt lại pha lẫn sự sang trọng đối với cô.
Rạp có khoảng mười hai dãy ghế tựa lưng màu đỏ rực rỡ, mỗi dãy gồm mười tám ghế, sắp xếp chuyên nghiệp theo dạng bậc thang, từ thấp đến cao.
Màn hình led hơn bốn trăm inch, hình ảnh chân thực, sắc nét đến từng chi tiết, như được xem người thật đang biểu diễn ngay trước mắt. Dàn âm thanh bố trí trải dài hai bên vách rạp, từng tiếng thở của nhân vật trong phim cũng được truyền đến tai khán giả một cách sống động.
Cô và anh vừa ngồi yên vị thì đèn trong rạp cũng tắt, Hạ Phong có chút hốt hoảng khi anh đang kéo tay vịnh một bên ghế xuống để đặt ly nước ngọt vào.
- Chú à… sao tự nhiên đèn tắt tối thui vậy?
Anh bình thản tựa lưng vào ghế:
- Xem phim trong bóng tối mang đến một trải nghiệm hình ảnh hấp dẫn hơn rất nhiều, cô đừng căng thẳng.
Vừa lúc đó, Nhật Mai cùng Khang Triết bước vào, lúc này cả không gian rạp rất tối, những người vào sau khi đèn tắt đều phải nhìn vào ánh sáng từ dãy đèn led được đính sát vào viền của các bậc thang mà bước đi.
Nhật Mai níu tay Khang Triết, xém chút anh ấy đã té ngã:
- Anh hai à, anh đi chậm chậm thôi, chờ em nữa, anh biết mắt em nhìn trong tối rất kém mà.
Khang Triết dừng bước, nắm lấy tay cô em gái:
- Được rồi, nắm chặt tay anh, bước cẩn thận.
Họ ngồi ở hàng ghế phía trên, cách anh và cô một dãy ghế, xung quanh là mảng tối bao phủ nên chẳng ai nhìn rõ ai. Một lúc sau, màn hình led rộng lớn chiếu lên những trailer quảng cáo đầu tiên được, ánh sáng chớp nhoáng từ màn hình soi sáng không gian chút ít.
Cô đưa tay cầm lấy ly nước đặt trên tay vịnh, nhưng còn lạ lẫm nên đưa nhằm tay bên trái, anh cũng vừa lúc đưa tay định lấy nước.
Bất chợt tay chạm tay, Hạ Phong giật mình liền rút tay lại, đưa mắt ngó sang bên phải rồi ngại ngùng cất lời:
- Xin lỗi chú, tôi nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.