Chương 15
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
Người ta nói, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành. Tôi chính là một minh chứng cho câu nói đó.
Cuối năm lớp 7, tôi từng thích thầm một nam sinh và đầu năm lớp 8, tôi và người đó đã hẹn hò với nhau.
Cậu ta tên Trần Văn Sơn, học ở lớp ngay cạnh. Đẹp trai, cao ráo, chơi thể thao cũng rất cừ. Nếu so sánh với Vũ Hoàng Tuấn Anh lớp tôi thì cũng phải một chín một mười.
Song nguyên nhân chủ quan khiến tôi thích cậu ấy, chính là trong một lần đứng đợi Hồng Ngọc. Tôi và Văn Sơn đã va vào nhau.
" ấy chết, cho tớ xin lỗi nhé. Nãy chạy nhanh quá nên không cẩn thận va vào cậu!”
“ ừm, không sao đâu!"
" tớ là Trần Văn Sơn, học lớp 8A8!"
" Nguyễn Gia Linh, tớ học lớp 8A7"
Sau câu nói ấy, Trần Văn Sơn đã nở một nụ cười tươi rói, sáng đến chói mắt. Và chính là nụ cười ấy, đã gieo vào tôi một chút tương tư.
Có lẽ gu của tôi là những người có nụ cười đẹp tươi rồi.
Từ ngày hôm đấy, tôi và Văn Sơn gặp nhau nhiều hơn. Dần dần cũng trở thành bạn của nhau, tình cảm của tôi dành cho cậu ta cũng ngày càng nhiều hơn. Sắp đến mức không thể giấu nổi nữa rồi.
Trong thời gian này, Hồng Ngọc bỗng nhiên không nhờ tôi ghi chép hay làm bài tập hộ nữa. Cô ấy nói, muốn cho tôi và Văn Sơn thân với nhau hơn.
" Linh, đi chơi với tao không mày?"
" tao đang bận học mất rồi..."
“ thôi, bao giờ học chẳng được. Đi chơi cho khuây khoả đầu óc đi mày. Mới cả hôm nay tao có chuyện quan trọng cần nói với mày đó!"
Lời vừa dứt, tôi liền đồng ý luôn. Trong lòng vừa tò mò, vừa hồi hộp đoán xem chuyện quan trọng mà Văn Sơn nói đến là gì.
" thật ra, tao thích mày từ lâu lắm rồi, Gia Linh!"
Nghe thấy vậy, tim tôi như hẫng một nhịp. Cả mặt nóng bừng, đỏ rực lên giống hệt mấy quả cà chua trong tủ lạnh.
" còn mày thì sao, Linh?"
Tôi đương nhiên đã nói ra hết tình cảm của mình, rồi thế là chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau.
Do là yêu sớm, nên tôi giấu kín lắm. Chỉ có bạn bè thân thiết mới biết được thôi.
Tôi và Văn Sơn yêu đương rất tình cảm, cậu ấy ấm áp tinh tế, lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Khiến tôi cảm thân, bản thân chắc chắn đã yêu đúng người rồi.
Song gì cũng có mặt trái của nó, do mải mê trong chuyện tình cảm, cho nên thành tích học tập của tôi đã ngày càng đi xuống.
Từ hạng 5 tụt một mạch xuống hạng 24 trong lớp. Điều này đã khiến cho cô giáo chủ nhiệm, Phương Anh và người nhà tôi phản ánh rất nhiều.
" em nên xem lại cách học của mình, dạo gần đây em rất hay mất tập trung đấy Linh!"
" mày đừng vì chuyện yêu đương mà ảnh hưởng đến chuyện học tập chứ Linh!"
" con gặp vấn đề gì à, sao điểm số lại ngày càng thấp thế này!"
" mày học hành kiểu gì thế?!"
Biết là lỗi của bản thân, nhưng do bị quá nhiều người nói, khiến tôi không kìm được mà sinh ra bất mãn, thường xuyên cáu gắt với gia đình và bạn bè.
Trong lúc tinh thần không được ổn định, lại chỉ có Hồng Ngọc và Văn Sơn là ở bên cạnh tôi.
" mọi người đặt kì vọng lên mày nhiều quá, đôi lúc thả lỏng ra thì có sao đâu!”
" mày đừng buồn, có tao ở bên cạnh mày rồi mà!"
Chính những lời này, khiến cho hai người họ đối với tôi lại càng thêm quan trọng.
Không ngờ đến rằng, một trong những tổn thương sâu sắc nhất của cuộc đời, lại do chính họ đem đến.
Nguyễn Phương Anh đã gửi đến một video.
Ngày mà tôi nhận được video từ Phương Anh gửi đến, cũng là ngày tôi cảm thấy trái tim trống rỗng đến đau đớn.
Trong video, nhân vật chính là Phạm Hồng Ngọc và Trần Văn Sơn. Tuy góc máy không được tốt, chỉ đủ để nghe thấy cuộc hội thoại nhưng tôi vẫn nhận ra hai người họ qua bộ đồ và dáng người.
Cuối năm lớp 7, tôi từng thích thầm một nam sinh và đầu năm lớp 8, tôi và người đó đã hẹn hò với nhau.
Cậu ta tên Trần Văn Sơn, học ở lớp ngay cạnh. Đẹp trai, cao ráo, chơi thể thao cũng rất cừ. Nếu so sánh với Vũ Hoàng Tuấn Anh lớp tôi thì cũng phải một chín một mười.
Song nguyên nhân chủ quan khiến tôi thích cậu ấy, chính là trong một lần đứng đợi Hồng Ngọc. Tôi và Văn Sơn đã va vào nhau.
" ấy chết, cho tớ xin lỗi nhé. Nãy chạy nhanh quá nên không cẩn thận va vào cậu!”
“ ừm, không sao đâu!"
" tớ là Trần Văn Sơn, học lớp 8A8!"
" Nguyễn Gia Linh, tớ học lớp 8A7"
Sau câu nói ấy, Trần Văn Sơn đã nở một nụ cười tươi rói, sáng đến chói mắt. Và chính là nụ cười ấy, đã gieo vào tôi một chút tương tư.
Có lẽ gu của tôi là những người có nụ cười đẹp tươi rồi.
Từ ngày hôm đấy, tôi và Văn Sơn gặp nhau nhiều hơn. Dần dần cũng trở thành bạn của nhau, tình cảm của tôi dành cho cậu ta cũng ngày càng nhiều hơn. Sắp đến mức không thể giấu nổi nữa rồi.
Trong thời gian này, Hồng Ngọc bỗng nhiên không nhờ tôi ghi chép hay làm bài tập hộ nữa. Cô ấy nói, muốn cho tôi và Văn Sơn thân với nhau hơn.
" Linh, đi chơi với tao không mày?"
" tao đang bận học mất rồi..."
“ thôi, bao giờ học chẳng được. Đi chơi cho khuây khoả đầu óc đi mày. Mới cả hôm nay tao có chuyện quan trọng cần nói với mày đó!"
Lời vừa dứt, tôi liền đồng ý luôn. Trong lòng vừa tò mò, vừa hồi hộp đoán xem chuyện quan trọng mà Văn Sơn nói đến là gì.
" thật ra, tao thích mày từ lâu lắm rồi, Gia Linh!"
Nghe thấy vậy, tim tôi như hẫng một nhịp. Cả mặt nóng bừng, đỏ rực lên giống hệt mấy quả cà chua trong tủ lạnh.
" còn mày thì sao, Linh?"
Tôi đương nhiên đã nói ra hết tình cảm của mình, rồi thế là chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau.
Do là yêu sớm, nên tôi giấu kín lắm. Chỉ có bạn bè thân thiết mới biết được thôi.
Tôi và Văn Sơn yêu đương rất tình cảm, cậu ấy ấm áp tinh tế, lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Khiến tôi cảm thân, bản thân chắc chắn đã yêu đúng người rồi.
Song gì cũng có mặt trái của nó, do mải mê trong chuyện tình cảm, cho nên thành tích học tập của tôi đã ngày càng đi xuống.
Từ hạng 5 tụt một mạch xuống hạng 24 trong lớp. Điều này đã khiến cho cô giáo chủ nhiệm, Phương Anh và người nhà tôi phản ánh rất nhiều.
" em nên xem lại cách học của mình, dạo gần đây em rất hay mất tập trung đấy Linh!"
" mày đừng vì chuyện yêu đương mà ảnh hưởng đến chuyện học tập chứ Linh!"
" con gặp vấn đề gì à, sao điểm số lại ngày càng thấp thế này!"
" mày học hành kiểu gì thế?!"
Biết là lỗi của bản thân, nhưng do bị quá nhiều người nói, khiến tôi không kìm được mà sinh ra bất mãn, thường xuyên cáu gắt với gia đình và bạn bè.
Trong lúc tinh thần không được ổn định, lại chỉ có Hồng Ngọc và Văn Sơn là ở bên cạnh tôi.
" mọi người đặt kì vọng lên mày nhiều quá, đôi lúc thả lỏng ra thì có sao đâu!”
" mày đừng buồn, có tao ở bên cạnh mày rồi mà!"
Chính những lời này, khiến cho hai người họ đối với tôi lại càng thêm quan trọng.
Không ngờ đến rằng, một trong những tổn thương sâu sắc nhất của cuộc đời, lại do chính họ đem đến.
Nguyễn Phương Anh đã gửi đến một video.
Ngày mà tôi nhận được video từ Phương Anh gửi đến, cũng là ngày tôi cảm thấy trái tim trống rỗng đến đau đớn.
Trong video, nhân vật chính là Phạm Hồng Ngọc và Trần Văn Sơn. Tuy góc máy không được tốt, chỉ đủ để nghe thấy cuộc hội thoại nhưng tôi vẫn nhận ra hai người họ qua bộ đồ và dáng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.