Chương 23: chương 23
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
Tại bệnh viện thành phố, y tá đang trực vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi, cộng thêm sự xuất hiện của chú công an, liền đã ngay lập tức chuyển tôi đến
phòng bệnh và gọi bác sĩ đến khám.
Nữ bác sĩ bước vào phòng, nhìn gương mặt bị đánh đến tơi tả của tôi, khẽ lắc đầu. Đến khi vạch áo lên, thì đã không nhịn được mà chậc liền lúc 2 tiếng.
Cụ thể, vùng bụng và vùng eo bị đánh đến khắp nơi tím bầm, âm ỉ đau đớn, trông vô cùng khó coi.
" phần chân bị làm sao?"
" gạch rơi vào ạ!"
Tôi mím môi, khó khăn nói.
" thế thì phải đi chụp X-quang, xem có bị gãy hay nứt xướng không!"
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó từ tốn nói.
Lúc này, cửa phòng bệnh bỗng đột ngột bị mở ra. Khiến cho cả tôi và bác sĩ đều giật mình, nhưng tôi không ngó xem là ai mở cửa được.
Chỉ khi người đó tiến lại gần giường bệnh, tôi mới nhìn ra, đó chính là mẹ của tôi.
Bà ấy thở gấp, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt dính chặt lên vết thương trên mắt và vùng eo bầm tím của tôi.
Đau đớn đến không đứng vững.
" bác sĩ, con tôi có sao không?"
Mẹ tôi được nữ bác sĩ đỡ lấy, nước mắt lưng tròng, gấp gáp hỏi.
" cháu bé phải đi siêu âm để xem có cơ quan nào bị tổn thương nặng không. Chân trái cũng cần được chụp X-quang để kiểm tra."
Nữ bác sĩ đem một loạt thông tin nói ra.
Mẹ tôi nghe xong, mím môi gật đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Thế là tôi được đưa đi siêu âm và chụp X-quang. Lúc ra ngoài cửa, trông thấy Tuấn Anh đang mệt mỏi gục đầu. Tôi khẽ gọi.
" Tuấn Anh ơi."
Tuấn Anh lập tức ngửng đầu nhìn tôi, khoé mắt đọng nước, chắc chắn cậu ấy đã khóc tiếp.
" tao không sao rồi. Mày về đi, không mẹ với bé con sẽ lo đấy!"
" tao đã nói với mẹ rồi, tao muốn ở cạnh mày bây giờ cơ."
Tuấn Anh lắc đầu không chịu.
Nghe cậu ấy nói vậy, cảm xúc kì lạ lại xuất hiện, bụng lại bắt đầu cồn cào, giống như có một đàn bướm đang bay bên trong vậy. ( * )
( * ) chỉ cảm giác nôn nao, bồn chồn. Câu gốc là have butterflies in your stomach.
" cháu yên tâm được rồi Tuấn Anh, ngày hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều!"
Mẹ tôi khẽ nói. Nhưng Tuấn Anh vẫn cứng đầu muốn ở lại. Hết cách cả mẹ và tôi đành nghe theo.
Trên đường đến phòng siêu âm và chụp X-quang, Tuấn Anh luôn đi theo sát tôi. Mơ hồ cảm thấy đó như hành động bảo vệ.
Sau khi hoàn thành xong và nhận được kết quả, tôi thầm thở dài.
Tin tốt là, không có cơ quan nội tạng nào của tôi gặp chấn thương nguy hiểm.
Tin xấu là chân trái của tôi bị nứt xương và phải bó bột hơn 1 tháng.
Quay trở về giường bệnh, tôi được chuyển từ phòng thường sang phòng VIP một người.
" mẹ xin cô nghỉ học rồi đấy."
Mẹ tôi ngồi bên phải giường, nắm nhẹ tay tôi, nhìn vào vùng chân trái bó bột, run run nói.
Tuấn Anh ngồi bên trái giường, đỏ mắt cúi gằm mặt, không nói một câu gì.
" thôi nào, mày đã đến cứu tao kịp lúc còn gì. Tao đã ổn rồi mà!"
Tôi nói. Thật sự, Tuấn Anh chỉ cần đến muộn hơn một tý thôi, khéo giờ tôi sống thực vật luôn rồi.
" không, tao đã đến muộn. Mày vẫn bị thương..."
" điên à, có ai ngờ được tao sẽ bị chúng nó đánh hội đồng đâu. Mày không đến muộn, Tuấn Anh!"
Tuấn Anh ngửng mặt nhìn tôi, dáng vẻ có chút khổ sở.
" mày đã cứu tao một mạng đấy!”
Tôi mỉm cười, giơ tay trái lên chạm nhẹ vào phần tóc mai của Tuấn Anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
" nhưng mà, sao cháu lại biết Linh bị đánh hội đồng thế?"
Mẹ tôi lên tiếng, tôi dừng tay, cũng cảm thấy có chung thắc mắc.
Làm thế nào mà Tuấn Anh biết được vậy?
" cháu nghe thấy Phạm Hồng Ngọc nói chuyện với đám bên A6. Đáng nhẽ có thể ngăn cản ngay lúc đó nhưng cháu lại chạy đi tìm công an, hại Linh bị thương nặng."
Tuấn Anh siết chặt tay, nói. Ánh mắt xen lẫn giữa đau khổ và hối hận.
" cháu làm thế là đúng. Nếu cháu vào ngăn cản luôn, thì người bị đánh sẽ không chỉ có Linh thôi đâu. Hơn nữa phải để công an gô cổ chúng nó đi, cho chúng biết sợ!"
" mẹ tao nói đúng đấy!"
Tôi gật đầu, đồng tình với mẹ. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ chọn đi báo cảnh sát trước.
" Tuấn Anh đã làm rất tốt rồi, cảm ơn mày rất nhiều luôn!"
Cuối cùng, Tuấn Anh cũng chịu mỉm cười với tôi, tuy vẫn còn phảng phất chút gì man mác buồn. Nhưng thấy cậu ấy khá hơn cũng là tốt rồi.
Mà tự nhiên, nhìn nụ cười ấy. Tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp là sao?!
Nữ bác sĩ bước vào phòng, nhìn gương mặt bị đánh đến tơi tả của tôi, khẽ lắc đầu. Đến khi vạch áo lên, thì đã không nhịn được mà chậc liền lúc 2 tiếng.
Cụ thể, vùng bụng và vùng eo bị đánh đến khắp nơi tím bầm, âm ỉ đau đớn, trông vô cùng khó coi.
" phần chân bị làm sao?"
" gạch rơi vào ạ!"
Tôi mím môi, khó khăn nói.
" thế thì phải đi chụp X-quang, xem có bị gãy hay nứt xướng không!"
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó từ tốn nói.
Lúc này, cửa phòng bệnh bỗng đột ngột bị mở ra. Khiến cho cả tôi và bác sĩ đều giật mình, nhưng tôi không ngó xem là ai mở cửa được.
Chỉ khi người đó tiến lại gần giường bệnh, tôi mới nhìn ra, đó chính là mẹ của tôi.
Bà ấy thở gấp, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt dính chặt lên vết thương trên mắt và vùng eo bầm tím của tôi.
Đau đớn đến không đứng vững.
" bác sĩ, con tôi có sao không?"
Mẹ tôi được nữ bác sĩ đỡ lấy, nước mắt lưng tròng, gấp gáp hỏi.
" cháu bé phải đi siêu âm để xem có cơ quan nào bị tổn thương nặng không. Chân trái cũng cần được chụp X-quang để kiểm tra."
Nữ bác sĩ đem một loạt thông tin nói ra.
Mẹ tôi nghe xong, mím môi gật đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Thế là tôi được đưa đi siêu âm và chụp X-quang. Lúc ra ngoài cửa, trông thấy Tuấn Anh đang mệt mỏi gục đầu. Tôi khẽ gọi.
" Tuấn Anh ơi."
Tuấn Anh lập tức ngửng đầu nhìn tôi, khoé mắt đọng nước, chắc chắn cậu ấy đã khóc tiếp.
" tao không sao rồi. Mày về đi, không mẹ với bé con sẽ lo đấy!"
" tao đã nói với mẹ rồi, tao muốn ở cạnh mày bây giờ cơ."
Tuấn Anh lắc đầu không chịu.
Nghe cậu ấy nói vậy, cảm xúc kì lạ lại xuất hiện, bụng lại bắt đầu cồn cào, giống như có một đàn bướm đang bay bên trong vậy. ( * )
( * ) chỉ cảm giác nôn nao, bồn chồn. Câu gốc là have butterflies in your stomach.
" cháu yên tâm được rồi Tuấn Anh, ngày hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều!"
Mẹ tôi khẽ nói. Nhưng Tuấn Anh vẫn cứng đầu muốn ở lại. Hết cách cả mẹ và tôi đành nghe theo.
Trên đường đến phòng siêu âm và chụp X-quang, Tuấn Anh luôn đi theo sát tôi. Mơ hồ cảm thấy đó như hành động bảo vệ.
Sau khi hoàn thành xong và nhận được kết quả, tôi thầm thở dài.
Tin tốt là, không có cơ quan nội tạng nào của tôi gặp chấn thương nguy hiểm.
Tin xấu là chân trái của tôi bị nứt xương và phải bó bột hơn 1 tháng.
Quay trở về giường bệnh, tôi được chuyển từ phòng thường sang phòng VIP một người.
" mẹ xin cô nghỉ học rồi đấy."
Mẹ tôi ngồi bên phải giường, nắm nhẹ tay tôi, nhìn vào vùng chân trái bó bột, run run nói.
Tuấn Anh ngồi bên trái giường, đỏ mắt cúi gằm mặt, không nói một câu gì.
" thôi nào, mày đã đến cứu tao kịp lúc còn gì. Tao đã ổn rồi mà!"
Tôi nói. Thật sự, Tuấn Anh chỉ cần đến muộn hơn một tý thôi, khéo giờ tôi sống thực vật luôn rồi.
" không, tao đã đến muộn. Mày vẫn bị thương..."
" điên à, có ai ngờ được tao sẽ bị chúng nó đánh hội đồng đâu. Mày không đến muộn, Tuấn Anh!"
Tuấn Anh ngửng mặt nhìn tôi, dáng vẻ có chút khổ sở.
" mày đã cứu tao một mạng đấy!”
Tôi mỉm cười, giơ tay trái lên chạm nhẹ vào phần tóc mai của Tuấn Anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
" nhưng mà, sao cháu lại biết Linh bị đánh hội đồng thế?"
Mẹ tôi lên tiếng, tôi dừng tay, cũng cảm thấy có chung thắc mắc.
Làm thế nào mà Tuấn Anh biết được vậy?
" cháu nghe thấy Phạm Hồng Ngọc nói chuyện với đám bên A6. Đáng nhẽ có thể ngăn cản ngay lúc đó nhưng cháu lại chạy đi tìm công an, hại Linh bị thương nặng."
Tuấn Anh siết chặt tay, nói. Ánh mắt xen lẫn giữa đau khổ và hối hận.
" cháu làm thế là đúng. Nếu cháu vào ngăn cản luôn, thì người bị đánh sẽ không chỉ có Linh thôi đâu. Hơn nữa phải để công an gô cổ chúng nó đi, cho chúng biết sợ!"
" mẹ tao nói đúng đấy!"
Tôi gật đầu, đồng tình với mẹ. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ chọn đi báo cảnh sát trước.
" Tuấn Anh đã làm rất tốt rồi, cảm ơn mày rất nhiều luôn!"
Cuối cùng, Tuấn Anh cũng chịu mỉm cười với tôi, tuy vẫn còn phảng phất chút gì man mác buồn. Nhưng thấy cậu ấy khá hơn cũng là tốt rồi.
Mà tự nhiên, nhìn nụ cười ấy. Tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp là sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.