Chương 28: chương 28
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
4 người chúng tôi đều chọn ngồi ở hàng ghế giữa. Không khí trên xe vô
cùng náo nhiệt, cộng thêm nhạc mà bác tài xế bật càng khiến cho mọi
người thêm hưng phấn.
Nhưng tôi vì hôm qua ngủ quá muộn, nên dù có hưng phấn cỡ nào cũng chỉ trụ được 5 phút rồi ngủ quên luôn.
Ngủ một mạch đến khi có người lay nhẹ vai thì mới tỉnh giấc. Mà lúc mở mắt ra, đối diện là gương mặt của Tuấn Anh khiến tôi giật mình, theo bản năng co người về sau. Tôi nhớ rõ là mình ngồi cạnh Phương Anh cơ mà nhỉ.
Tuấn Anh nhìn vẻ hoang mang của tôi, mỉm cười nói.
" Nãy tao với Phương Anh đổi chỗ, con bé muốn ngồi cạnh người yêu."
" à, ra vậy."
Trái tim trong lồng ngực dần mất kiểm soát, tôi là nên cảm ơn Phương Anh, hay là quay xuống nắm cổ nó đây.
" thế mày gọi tao có chuyện gì không?"
“ à sắp đến nơi rồi, tao gọi mày tỉnh dần thôi..."
Nghe Tuấn Anh nói, tôi liền quay đầu kéo nhẹ rèm cửa ra. Ánh nắng mặt trời không để lỡ cơ hội mà chiếu thẳng lên sườn mặt, có hơi chói mắt.
Nhìn thấy đảo Tuần Châu và làn nước biển trong mắt, tôi không nhịn được mà cười rộ lên.
Xe cuối cùng cũng dừng bánh, bác phụ huynh đi cùng xe nhắc chúng tôi đi xuống. Cả lũ đương nhiên chỉ chờ có câu đấy mà đứng dậy luôn.
Tuấn Anh ngồi ghế ngoài cùng cho nên bước ra trước, cậu ấy đợi tôi đi ra ngoài rồi mới theo sau.
Xuống dưới xe, tôi đưa mắt nhìn nơi mà cả lớp chúng tôi sẽ ở - Hoà Bình Hạ Long Hotel.
“ được rồi, các con lấy hành lý rồi tập trung trong sảnh nhé!"
Bác phụ huynh trước nói xong rồi bước vào sảnh chờ trước, chắc là đi lấy chìa khoá phòng.
" mày đứng đợi nhé, tao đi lấy cho cả hai luôn!”
Tuấn Anh quay người nói, tôi gật đầu rồi cũng đứng yên đợi cậu ấy.
“ Linh ơi, ngủ có ngon không em!"
Chất giọng lảnh lót của Phương Anh vang lên, con bé cùng Đức Anh đi đến chỗ tôi. Thằng bé một tay kéo vali, hai vai đeo balo.
" má, lúc giật tao tý nữa hồn bay phách lạc đấy!"
Phương Anh ẩn ý cười hì hì, thật ra lúc tôi ý thức được biểu hiện của bản thân, người duy nhất tôi kể cho nghe chính là Phương Anh.
Khỏi phải nói, con bé nghe xong đã phấn khích như thế nào. Dám chắc chuyện đổi chỗ hôm nay không phải chỉ vì muốn ngồi cạnh người yêu thôi đâu.
Tuấn Anh cũng đã quay lại, mang theo chiếc vali của tôi.
" vào trong thôi!"
Cậu ấy nhìn tôi, mỉm cười nói. Sau đó 4 người chúng tôi cũng bước vào sảnh chờ khách sạn.
Sảnh chờ rộng lớn, không gian sang trọng và mát mẻ. Một số bạn nữ lớp tôi cũng tranh thủ chụp mấy kiểu ảnh rồi.
" bạn lớp trưởng đâu rồi nhỉ?”
Nghe thấy bác phụ huynh trưởng gọi, Tuấn Anh nhẹ nhàng chuyền tay cầm vali cho tôi, sau đó chạy lên trên.
Cậu ấy cùng bác phụ huynh trưởng, mỗi người cầm một tờ danh sách phòng và bắt đầu đọc tên. 2 người một phòng, và tất nhiên, tôi với Phương Anh là không thể tách ra.
Tôi nhận lấy chìa khoá phòng từ tay bác phụ huynh trưởng, sau đó cùng Phương Anh đi lên phòng của mình.
Phòng của chúng tôi nằm ở tầng 3, và một điều bất ngờ chính là phòng của Phạm Hồng Ngọc lại ở ngay đối diện.
" con bé đòi đổi phòng với chị, bác phụ huynh trưởng thấy nó nháo quá nên cũng phải đồng ý!"
Nguyễn Phương Anh, chị họ của Phương Anh tặc lưỡi đi đến phía hai chúng tôi rồi nói.
Thật ra, suốt một tháng tôi nghỉ dưỡng trên viện, thái độ các bạn nữ đối với tôi đã thay đổi rất nhiều, chẳng còn gay gắt như trước nữa.
Phương Anh kể rằng, trước đây chỉ có một số ít là cảm thấy ngứa mắt với tôi thôi. Còn lại thì là do bị tin đồn ảnh hưởng. Mà người tung tin không ai khác ngoài Phạm Hồng Ngọc.
Cô ấy nói rằng, tôi là nguyên nhân khiến cả hai nghỉ chơi. Trong lúc làm bạn, tôi luôn hách dịch, sai bảo Hồng Ngọc đủ thứ, bắt cô ấy làm bài tập về nhà, rồi còn cướp người mà cô ấy thầm thích.
Sức ảnh hưởng của Phạm Hồng Ngọc trong trường là rất lớn, cho nên đa số đều chọn tin cô ấy. Ác cảm với tôi cũng từ đó được sinh ra.
Nhưng, sau khi chuyện cô ấy bắt nạt bạn bè và là đầu sỏ trong chuyện đánh tôi nhập viện. Hầu như tất cả đều đã nhận ra bản thân đều đã bị Phạm Hồng Ngọc dắt mũi.
" kệ đi, con đấy làm gì em ném nó ra biển luôn!"
Phương Anh đanh đá liếc xéo Phạm Hồng Ngọc. Tôi cùng Phương Linh nhìn nhau, rồi bật cười.
" tối nay mày có muốn qua phòng bọn tao chơi không?”
Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kết bạn, nên đã hỏi Phương Linh luôn.
" nhóm tao qua nữa được không?”
" được, càng đông càng vui mà!"
Nói xong, Phương Linh liền tạm biệt chúng tôi rồi quay về phòng của bạn ấy, cũng tầng với chúng tôi. Nhưng phòng chúng tôi ở trong cùng còn của bạn ấy là ngoài cùng.
Phương Anh vặn chìa khoá, kéo vali vào phòng trước. Tôi đi theo sau, trước đó không quên tặng cho người đang đứng đối diện một cái trừng mắt.
" xời, phòng đẹp phết mày!"
Phương Anh nằm lên giường, lăn qua lăn lại rồi nói. Tôi để vali gọn vào góc rồi cùng đi lại, nằm đè lên người con bé.
" eo, mày định lấy thịt đè người à!"
Hai chúng tôi cùng bật cười, tiếng khúc khích lắp đầy cả một không gian phòng.
Nhưng tôi vì hôm qua ngủ quá muộn, nên dù có hưng phấn cỡ nào cũng chỉ trụ được 5 phút rồi ngủ quên luôn.
Ngủ một mạch đến khi có người lay nhẹ vai thì mới tỉnh giấc. Mà lúc mở mắt ra, đối diện là gương mặt của Tuấn Anh khiến tôi giật mình, theo bản năng co người về sau. Tôi nhớ rõ là mình ngồi cạnh Phương Anh cơ mà nhỉ.
Tuấn Anh nhìn vẻ hoang mang của tôi, mỉm cười nói.
" Nãy tao với Phương Anh đổi chỗ, con bé muốn ngồi cạnh người yêu."
" à, ra vậy."
Trái tim trong lồng ngực dần mất kiểm soát, tôi là nên cảm ơn Phương Anh, hay là quay xuống nắm cổ nó đây.
" thế mày gọi tao có chuyện gì không?"
“ à sắp đến nơi rồi, tao gọi mày tỉnh dần thôi..."
Nghe Tuấn Anh nói, tôi liền quay đầu kéo nhẹ rèm cửa ra. Ánh nắng mặt trời không để lỡ cơ hội mà chiếu thẳng lên sườn mặt, có hơi chói mắt.
Nhìn thấy đảo Tuần Châu và làn nước biển trong mắt, tôi không nhịn được mà cười rộ lên.
Xe cuối cùng cũng dừng bánh, bác phụ huynh đi cùng xe nhắc chúng tôi đi xuống. Cả lũ đương nhiên chỉ chờ có câu đấy mà đứng dậy luôn.
Tuấn Anh ngồi ghế ngoài cùng cho nên bước ra trước, cậu ấy đợi tôi đi ra ngoài rồi mới theo sau.
Xuống dưới xe, tôi đưa mắt nhìn nơi mà cả lớp chúng tôi sẽ ở - Hoà Bình Hạ Long Hotel.
“ được rồi, các con lấy hành lý rồi tập trung trong sảnh nhé!"
Bác phụ huynh trước nói xong rồi bước vào sảnh chờ trước, chắc là đi lấy chìa khoá phòng.
" mày đứng đợi nhé, tao đi lấy cho cả hai luôn!”
Tuấn Anh quay người nói, tôi gật đầu rồi cũng đứng yên đợi cậu ấy.
“ Linh ơi, ngủ có ngon không em!"
Chất giọng lảnh lót của Phương Anh vang lên, con bé cùng Đức Anh đi đến chỗ tôi. Thằng bé một tay kéo vali, hai vai đeo balo.
" má, lúc giật tao tý nữa hồn bay phách lạc đấy!"
Phương Anh ẩn ý cười hì hì, thật ra lúc tôi ý thức được biểu hiện của bản thân, người duy nhất tôi kể cho nghe chính là Phương Anh.
Khỏi phải nói, con bé nghe xong đã phấn khích như thế nào. Dám chắc chuyện đổi chỗ hôm nay không phải chỉ vì muốn ngồi cạnh người yêu thôi đâu.
Tuấn Anh cũng đã quay lại, mang theo chiếc vali của tôi.
" vào trong thôi!"
Cậu ấy nhìn tôi, mỉm cười nói. Sau đó 4 người chúng tôi cũng bước vào sảnh chờ khách sạn.
Sảnh chờ rộng lớn, không gian sang trọng và mát mẻ. Một số bạn nữ lớp tôi cũng tranh thủ chụp mấy kiểu ảnh rồi.
" bạn lớp trưởng đâu rồi nhỉ?”
Nghe thấy bác phụ huynh trưởng gọi, Tuấn Anh nhẹ nhàng chuyền tay cầm vali cho tôi, sau đó chạy lên trên.
Cậu ấy cùng bác phụ huynh trưởng, mỗi người cầm một tờ danh sách phòng và bắt đầu đọc tên. 2 người một phòng, và tất nhiên, tôi với Phương Anh là không thể tách ra.
Tôi nhận lấy chìa khoá phòng từ tay bác phụ huynh trưởng, sau đó cùng Phương Anh đi lên phòng của mình.
Phòng của chúng tôi nằm ở tầng 3, và một điều bất ngờ chính là phòng của Phạm Hồng Ngọc lại ở ngay đối diện.
" con bé đòi đổi phòng với chị, bác phụ huynh trưởng thấy nó nháo quá nên cũng phải đồng ý!"
Nguyễn Phương Anh, chị họ của Phương Anh tặc lưỡi đi đến phía hai chúng tôi rồi nói.
Thật ra, suốt một tháng tôi nghỉ dưỡng trên viện, thái độ các bạn nữ đối với tôi đã thay đổi rất nhiều, chẳng còn gay gắt như trước nữa.
Phương Anh kể rằng, trước đây chỉ có một số ít là cảm thấy ngứa mắt với tôi thôi. Còn lại thì là do bị tin đồn ảnh hưởng. Mà người tung tin không ai khác ngoài Phạm Hồng Ngọc.
Cô ấy nói rằng, tôi là nguyên nhân khiến cả hai nghỉ chơi. Trong lúc làm bạn, tôi luôn hách dịch, sai bảo Hồng Ngọc đủ thứ, bắt cô ấy làm bài tập về nhà, rồi còn cướp người mà cô ấy thầm thích.
Sức ảnh hưởng của Phạm Hồng Ngọc trong trường là rất lớn, cho nên đa số đều chọn tin cô ấy. Ác cảm với tôi cũng từ đó được sinh ra.
Nhưng, sau khi chuyện cô ấy bắt nạt bạn bè và là đầu sỏ trong chuyện đánh tôi nhập viện. Hầu như tất cả đều đã nhận ra bản thân đều đã bị Phạm Hồng Ngọc dắt mũi.
" kệ đi, con đấy làm gì em ném nó ra biển luôn!"
Phương Anh đanh đá liếc xéo Phạm Hồng Ngọc. Tôi cùng Phương Linh nhìn nhau, rồi bật cười.
" tối nay mày có muốn qua phòng bọn tao chơi không?”
Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kết bạn, nên đã hỏi Phương Linh luôn.
" nhóm tao qua nữa được không?”
" được, càng đông càng vui mà!"
Nói xong, Phương Linh liền tạm biệt chúng tôi rồi quay về phòng của bạn ấy, cũng tầng với chúng tôi. Nhưng phòng chúng tôi ở trong cùng còn của bạn ấy là ngoài cùng.
Phương Anh vặn chìa khoá, kéo vali vào phòng trước. Tôi đi theo sau, trước đó không quên tặng cho người đang đứng đối diện một cái trừng mắt.
" xời, phòng đẹp phết mày!"
Phương Anh nằm lên giường, lăn qua lăn lại rồi nói. Tôi để vali gọn vào góc rồi cùng đi lại, nằm đè lên người con bé.
" eo, mày định lấy thịt đè người à!"
Hai chúng tôi cùng bật cười, tiếng khúc khích lắp đầy cả một không gian phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.