Chương 34
Ngô Đoàn Mỹ Hương
08/08/2023
" Thôi tém tém lại đi mày, con bé sắp ngất ra đây luôn rồi kìa!"
Phương Anh nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của tôi, lên tiếng.
Tôi nhìn bộ dạng đang cố gắng nhịn cười đến hai vai run rẩy của Phương Anh, liền nhanh tay hất nước về phía của con bé.
“ ơ, mày là đang giận cá chém thớt. Hất về phía thằng Tuấn Anh ấy!"
Phương Anh cũng không vừa, liền lập tức đáp trả lại tôi.
Cuối cùng thành ra cả hai đứa vừa cười khằng khặc vừa hất nước qua lại với nhau.
Đức Anh và Tuấn Anh ban đầu có vẻ bất lực lắm, nhưng cuối cùng cũng gia nhập cuộc vui.
Thêm một lúc nữa thì có thêm các thành viên còn lại của đội Không tham gia vào. Chúng tôi cứ thi nhau cười, thi nhau nghịch, muốn có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu.
" các con ơi. Các con đứng nắm tay nhau tạo thành vòng tròn để cho thợ chụp ảnh nào!"
Tiếng của bác hoa vang lên từ phía bờ biển. Tôi hơi ngửng lên trên liền nhìn thấy một chiếc flycam đang bay vù vù.
“ đứng ra xa biển một tý cũng được!"
Bác Hoa thấy mọi người đã nắm tay nhau, nhưng nhìn thấy vòng tròn được tạo ra vẫn hơi bé liền nói thêm.
Tôi nắm tay Phương Anh, chậm rãi đứng lùi về sau. Mực sớm cũng đã chạm đến trên ngực áo tôi. Còn Phương Anh là đến cằm luôn.
“ đứng được không thế mày?"
Tôi mở miệng trêu chọc, chỉ thấy Phương Anh như con mèo bị dẵm phải đuổi, xù lông nói có.
" Sao mày không hỏi tao?”
Người đang nắm tay bên trái của tôi - Vũ Hoàng Tuấn Anh đột ngột nói. Giọng nói lẫn gương mặt đểu có chút hờn dỗi.
Phương Anh kể rằng nhìn thấy vẻ mặt đó của Tuấn Anh, con bé tý nữa đã buông tôi và Đức Anh ra đã vỗ tay tán thưởng cho khả năng diễn kịch ấy.
" mày cao phải cao đến 1m80 rồi đấy Tuấn Anh!"
Tôi có chút buồn cười nói với cậu ấy. Thiếu niên cao hơn tôi đến hơn một cái đầu mà còn sợ không bị chìm sao.
“ lâu lâu tao cũng quên mất đấy..."
Nói rồi Tuấn Anh liền hơi siết tay lại. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ cậu ấy làm như vậy chỉ để tôi quay sang nố chuyện cơ.
Lúc đấy tôi nghĩ mình thích cậu ấy quá nên bị ảo. Ai ngờ sau này, suy nghĩ đó của tôi là sự thật.
“ các con ngửng mặt lên nào!"
Bác Hoa hô to, mấy đứa đứng ở xa như chúng tôi còn nghe thấy cơ. Mà nghe thấy thì đương nhiên phải ngửng đầu lên. Đến khi bác Hoa bảo được thì mới thôi.
Mà kết thúc phần chụp ảnh, chúng tôi cũng phải trở về khách sạn. Vì sắp đến giờ diễn ra bữa tối rồi nên phải về để chuẩn bị chứ.
“ ây, tao quên mang sữa tắm rồi mày. Gội nước không thì chỉ có hỏng tóc thôi!”
Phương Anh ngồi trên xe điện, bỗng nhiên nói.
" yên tâm, tao mang đi rồi. Cả một chai luôn!"
Tôi nghe thấy con bé đau khổ thì liền nói. Phương Anh liền lập tức vui vẻ trở lại, còn Tuấn Anh lại nhịn cười hỏi.
" mày mang cả chai đi thì bác Hạnh gội đầu bằng gì?"
“ ừ nhỉ....thôi chết dở rồi!"
Nghe đến đây, cả xe đều bật cười to. Riêng chỉ có tôi là nghệch mặt ra, thật sự là lúc bỏ chai dầu gội đầu vào vali, tôi đã không nghĩ đến chuyện này.
" chịu mày đấy Linh."
Phương Linh ngồi ở trên tôi, vừa cười vừa nói.
“ ở đây có dịch vụ chuyển phát nhanh không nhỉ?"
Tôi càng nói thì mọi người càng cười to hơn, nhất là Phương Anh, con bé đang phải dựa đầu vào vai Đức Anh để cười kia kìa.
" thôi, bác ấy sẽ hiểu mà."
Tuấn Anh ngồi bên cạnh, vỗ vai tôi, nhẹ nhành nói. Câu nói ấy sẽ rất hoàn hoản nếu như khoé miệng cậu ấy không nhếch lên cao.
Về đến khách sạn, vì Tuấn Anh và Đức Anh ở tầng 1, cho nên hai cậu ấy về phòng trước.
Tại phòng của tôi và Phương Anh, do tóc của con bé dài hơn cho nên tôi sẽ là người tắm sau.
Trong lúc ngồi đợi Phương Anh tắm, tôi phải lấy điện thoại ra để nhắn tin cho mẹ.
Nguyễn Gia Linh
mẹ ơi, con nhỡ lấy luôn chai dầu gội đầu đi rồi mẹ
Mẹ yêu
tao biết rồi
may mà trong nhà vẫn còn một chai nữa đây!
Nguyễn Gia Linh
thế may quá
con định tìm dịch vụ chuyển phát nhanh để gửi về cho mẹ dùng cơ
Mẹ yêu
cô nương bớt hấp đi.
Hôm nay chơi thế nào, vui không?
Nguyễn Gia Linh
có ạ
sáng con đi xem xiếc cá khấu, xiếc khỉ. Xong thì xem hải cẩu
Chiều ra biển chơi
Hơi nắng nhưng mà vui
Mẹ yêu
mẹ thấy rồi
ảnh gửi trên nhóm zalo phụ huynh nhiều lắm
ảnh nào có mặt mày tao lưu hết về
Thằng An cũng đòi.
Nguyễn Gia Linh
eo mọi người yêu con thế
/icon trái tim/
Mẹ yêu
chuyện!
Tin nhắn của mẹ vừa được gửi đến thì Phương Anh cũng bước ra ngoài. Con bé đang mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, trông cực xinh.
“ mày đi tắm đi Linh! Tao sấy trước rồi mày ra là vừa!"
Phương Anh nói xong, tôi liền cầm theo đồ của mình chạy vào nhà tắm. Nhìn chai dầu gội đầu mà tôi vẫn cảm thấy tội lỗi kinh.
Thôi, bỏ qua chuyện đấy. Tập trung vào chuyện tắm rửa không lại khiến Phương Anh phải đợi.
Khoảnh 15 phút sau, tôi bước ra ngoài. Trên đầu mang theo khăn trắng, tóc ướt nhẹp liên tục nhỏ nước. Trên người mặc một chiếc váy đen, kiểu dáng giống với Phương Anh.
Không phải đúng hạng đâu, đồ đôi đấy. Biết hôm nay có dịp nên chúng tôi mang ra mặc luôn.
" xinh quá bé ơi."
Phương Anh thích thú reo lên. Tôi mỉm cười rồi đi ra sấy tóc cho khô.
Lúc tôi đang đứng trước gương để chỉnh lại phần tóc bên trái, thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Phương Anh chạy ra xem.
" ô, đến giờ rồi à?"
" không, qua đón bọn em thôi!"
Là giọng của Đức Anh, mà có thằng bé thì kiểu gì cũng có Tuấn Anh. Cho nên tôi quay sang nhìn luôn.
Quả nhiên nhìn thấy Tuấn Anh đang bước vào. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng, quần lửng đen. Đơn giản nhưng vẫn rất đẹp trai.
Tôi và Tuấn Anh, bốn mắt nhìn nhau. Thấy cậu ấy cứ ngây người ra khiến tôi có hơi bồn chồn.
“ trông đần lắm à?”
" không, xinh lắm. Nhưng tao có hơi tiếc vì mình không mặc quần dài thôi!"
" vì sao?"
" vì mặc vào đứng cạnh mày sẽ hợp hơn!"
Phương Anh nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của tôi, lên tiếng.
Tôi nhìn bộ dạng đang cố gắng nhịn cười đến hai vai run rẩy của Phương Anh, liền nhanh tay hất nước về phía của con bé.
“ ơ, mày là đang giận cá chém thớt. Hất về phía thằng Tuấn Anh ấy!"
Phương Anh cũng không vừa, liền lập tức đáp trả lại tôi.
Cuối cùng thành ra cả hai đứa vừa cười khằng khặc vừa hất nước qua lại với nhau.
Đức Anh và Tuấn Anh ban đầu có vẻ bất lực lắm, nhưng cuối cùng cũng gia nhập cuộc vui.
Thêm một lúc nữa thì có thêm các thành viên còn lại của đội Không tham gia vào. Chúng tôi cứ thi nhau cười, thi nhau nghịch, muốn có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu.
" các con ơi. Các con đứng nắm tay nhau tạo thành vòng tròn để cho thợ chụp ảnh nào!"
Tiếng của bác hoa vang lên từ phía bờ biển. Tôi hơi ngửng lên trên liền nhìn thấy một chiếc flycam đang bay vù vù.
“ đứng ra xa biển một tý cũng được!"
Bác Hoa thấy mọi người đã nắm tay nhau, nhưng nhìn thấy vòng tròn được tạo ra vẫn hơi bé liền nói thêm.
Tôi nắm tay Phương Anh, chậm rãi đứng lùi về sau. Mực sớm cũng đã chạm đến trên ngực áo tôi. Còn Phương Anh là đến cằm luôn.
“ đứng được không thế mày?"
Tôi mở miệng trêu chọc, chỉ thấy Phương Anh như con mèo bị dẵm phải đuổi, xù lông nói có.
" Sao mày không hỏi tao?”
Người đang nắm tay bên trái của tôi - Vũ Hoàng Tuấn Anh đột ngột nói. Giọng nói lẫn gương mặt đểu có chút hờn dỗi.
Phương Anh kể rằng nhìn thấy vẻ mặt đó của Tuấn Anh, con bé tý nữa đã buông tôi và Đức Anh ra đã vỗ tay tán thưởng cho khả năng diễn kịch ấy.
" mày cao phải cao đến 1m80 rồi đấy Tuấn Anh!"
Tôi có chút buồn cười nói với cậu ấy. Thiếu niên cao hơn tôi đến hơn một cái đầu mà còn sợ không bị chìm sao.
“ lâu lâu tao cũng quên mất đấy..."
Nói rồi Tuấn Anh liền hơi siết tay lại. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ cậu ấy làm như vậy chỉ để tôi quay sang nố chuyện cơ.
Lúc đấy tôi nghĩ mình thích cậu ấy quá nên bị ảo. Ai ngờ sau này, suy nghĩ đó của tôi là sự thật.
“ các con ngửng mặt lên nào!"
Bác Hoa hô to, mấy đứa đứng ở xa như chúng tôi còn nghe thấy cơ. Mà nghe thấy thì đương nhiên phải ngửng đầu lên. Đến khi bác Hoa bảo được thì mới thôi.
Mà kết thúc phần chụp ảnh, chúng tôi cũng phải trở về khách sạn. Vì sắp đến giờ diễn ra bữa tối rồi nên phải về để chuẩn bị chứ.
“ ây, tao quên mang sữa tắm rồi mày. Gội nước không thì chỉ có hỏng tóc thôi!”
Phương Anh ngồi trên xe điện, bỗng nhiên nói.
" yên tâm, tao mang đi rồi. Cả một chai luôn!"
Tôi nghe thấy con bé đau khổ thì liền nói. Phương Anh liền lập tức vui vẻ trở lại, còn Tuấn Anh lại nhịn cười hỏi.
" mày mang cả chai đi thì bác Hạnh gội đầu bằng gì?"
“ ừ nhỉ....thôi chết dở rồi!"
Nghe đến đây, cả xe đều bật cười to. Riêng chỉ có tôi là nghệch mặt ra, thật sự là lúc bỏ chai dầu gội đầu vào vali, tôi đã không nghĩ đến chuyện này.
" chịu mày đấy Linh."
Phương Linh ngồi ở trên tôi, vừa cười vừa nói.
“ ở đây có dịch vụ chuyển phát nhanh không nhỉ?"
Tôi càng nói thì mọi người càng cười to hơn, nhất là Phương Anh, con bé đang phải dựa đầu vào vai Đức Anh để cười kia kìa.
" thôi, bác ấy sẽ hiểu mà."
Tuấn Anh ngồi bên cạnh, vỗ vai tôi, nhẹ nhành nói. Câu nói ấy sẽ rất hoàn hoản nếu như khoé miệng cậu ấy không nhếch lên cao.
Về đến khách sạn, vì Tuấn Anh và Đức Anh ở tầng 1, cho nên hai cậu ấy về phòng trước.
Tại phòng của tôi và Phương Anh, do tóc của con bé dài hơn cho nên tôi sẽ là người tắm sau.
Trong lúc ngồi đợi Phương Anh tắm, tôi phải lấy điện thoại ra để nhắn tin cho mẹ.
Nguyễn Gia Linh
mẹ ơi, con nhỡ lấy luôn chai dầu gội đầu đi rồi mẹ
Mẹ yêu
tao biết rồi
may mà trong nhà vẫn còn một chai nữa đây!
Nguyễn Gia Linh
thế may quá
con định tìm dịch vụ chuyển phát nhanh để gửi về cho mẹ dùng cơ
Mẹ yêu
cô nương bớt hấp đi.
Hôm nay chơi thế nào, vui không?
Nguyễn Gia Linh
có ạ
sáng con đi xem xiếc cá khấu, xiếc khỉ. Xong thì xem hải cẩu
Chiều ra biển chơi
Hơi nắng nhưng mà vui
Mẹ yêu
mẹ thấy rồi
ảnh gửi trên nhóm zalo phụ huynh nhiều lắm
ảnh nào có mặt mày tao lưu hết về
Thằng An cũng đòi.
Nguyễn Gia Linh
eo mọi người yêu con thế
/icon trái tim/
Mẹ yêu
chuyện!
Tin nhắn của mẹ vừa được gửi đến thì Phương Anh cũng bước ra ngoài. Con bé đang mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, trông cực xinh.
“ mày đi tắm đi Linh! Tao sấy trước rồi mày ra là vừa!"
Phương Anh nói xong, tôi liền cầm theo đồ của mình chạy vào nhà tắm. Nhìn chai dầu gội đầu mà tôi vẫn cảm thấy tội lỗi kinh.
Thôi, bỏ qua chuyện đấy. Tập trung vào chuyện tắm rửa không lại khiến Phương Anh phải đợi.
Khoảnh 15 phút sau, tôi bước ra ngoài. Trên đầu mang theo khăn trắng, tóc ướt nhẹp liên tục nhỏ nước. Trên người mặc một chiếc váy đen, kiểu dáng giống với Phương Anh.
Không phải đúng hạng đâu, đồ đôi đấy. Biết hôm nay có dịp nên chúng tôi mang ra mặc luôn.
" xinh quá bé ơi."
Phương Anh thích thú reo lên. Tôi mỉm cười rồi đi ra sấy tóc cho khô.
Lúc tôi đang đứng trước gương để chỉnh lại phần tóc bên trái, thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Phương Anh chạy ra xem.
" ô, đến giờ rồi à?"
" không, qua đón bọn em thôi!"
Là giọng của Đức Anh, mà có thằng bé thì kiểu gì cũng có Tuấn Anh. Cho nên tôi quay sang nhìn luôn.
Quả nhiên nhìn thấy Tuấn Anh đang bước vào. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng, quần lửng đen. Đơn giản nhưng vẫn rất đẹp trai.
Tôi và Tuấn Anh, bốn mắt nhìn nhau. Thấy cậu ấy cứ ngây người ra khiến tôi có hơi bồn chồn.
“ trông đần lắm à?”
" không, xinh lắm. Nhưng tao có hơi tiếc vì mình không mặc quần dài thôi!"
" vì sao?"
" vì mặc vào đứng cạnh mày sẽ hợp hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.