Chương 52
Ngô Đoàn Mỹ Hương
17/08/2023
Buổi tối, trong lúc tôi đang soạn sách vở chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi học
thì đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến lại chính là anh Kỳ
An.
Trường đại học của anh nhập học sớm, cho nên tuần trước anh Kỳ An đã cùng anh Minh Tiến lên Hà Nội rồi. Nhìn màn hình điện thoại, tôi còn nghĩ rằng anh trai sẽ gọi điện khích lệ tôi mấy câu cơ. Ai ngờ...
" đi học đừng vướng vào đánh nhau, nhưng mà gặp đứa nào lấc cấc thì cứ kéo ra chỗ kín tẩn...."
" thường người ta sẽ khuyên em gái mình là chăm chỉ học tập, hoà đồng với các bạn và nghe lời thầy cô đó anh."
" cờ cờ, cái này phải tự biết chứ. Cần phải khuyên à...!"
Tôi thật sự muốn biết vì sao anh Minh Tiến lại thích thầm anh trai của tôi, thật sự ấy.
" à với cả mày với người yêu đừng có làm gì quá giới hạn. Tao chưa muốn làm bác đâu!"
" anh An!"
Tôi đỏ mặt, chuẩn bị tuôn một tràng thì anh Kỳ An đã nhanh tay cúp máy trước rồi.
Dẫu vậy nhưng lời nói của anh cứ vang vảng trong đầu của tôi, ngại bỏ xừ đi được.
Thật may là ngày hôm sau tôi vẫn có thể bình thường nhìn Tuấn Anh, tạ ơn trời cao.
" hôm qua có ngủ ngon không?”
Tuấn Anh điêu luyện cướp lấy mũ bảo hiểm rồi đội cho tôi, vừa cài quai vừa hỏi.
" có chứ, cậu thì sao?"
Thật ra, tôi thức đến hơn 12 giờ, nhưng tôi không nói ra đâu. Tuấn Anh mắng đấy.
Ngồi lên xe của Tuấn Anh, chiếc xe bon bon chạy trên đường lớn.
Chúng tôi có một thói quen rất lạ, chính là ngồi lên xe rất ít khi nói chuyện. Hai đứa thường sẽ im lặng nhìn ngắm mọi thứ hơn.
Thói quen này mang đến một yên bình và cả tôi lẫn Tuấn Anh đều rất thích nó.
Cạch!
Tuấn Anh gạt chân chống và dựng xe, tất nhiên việc cởi mũ bảo hiểm cho tôi, cậu ấy sẽ không quên đâu.
" cậu cứ như thế, cẩn thận sau này cái gì tớ cũng ỷ vào cậu đấy!"
" tớ không ngại đâu!”
Tuấn Anh bật cười. Nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, tôi biết đó không phải một câu nói đùa.
Hai đứa cùng nhau bước vào phòng học 10A1.
Chuyện chúng tôi yêu nhau đã bị cả lớp phát hiện từ tối hôm qua rồi, không hiểu sao lập nhóm lớp trên messenger xong cái, mấy đứa tìm ra được luôn.
Chúng tôi còn không set hẹn hò cơ, tài khoản phụ mới set.
Lớp toàn những thám tử mạng.
" tao cũng bị lần ra mà mày...."
Phương Anh vỗ vai tôi nói.
“ mày với thằng Đức Anh liếc cái cũng biết là đang yêu nhau rồi!"
Tuấn Anh ngồi xuống bên cạnh tôi đáp lại.
À, hôm tập trung đầu tiên thì cô Nga có sắp xếp chỗ ngồi cho cả lớp. Ban đầu tôi và Tuấn Anh phải ngồi cách nhau 1 tổ.
Nhưng cậu bạn trai đã nói rằng để lớp trưởng và lớp phó ngồi cạnh nhau sẽ dễ quản lý lớp hơn, cô Nga nghe thấy hợp lý nên cũng đồng ý.
Thế là tôi và cậu ấy liền trở thành bạn cùng bàn với nhau.
Phương Anh với Đức Anh thì lại đen hơn, do chiều cao của con bé có phần hạn chế cho nên phải chuyển lên tận bàn đầu. Còn thằng Đức Anh lại ngồi ở tận cuối. hai đứa chung một tổ với tôi và Tuấn Anh.
" tao phải ngồi cùng bạn xin facebook người yêu tao mới đau chứ!"
Nghe éo le thật.
“ thôi, ít ra không đứa nào có bạn cùng bàn khác giới!”
Tôi an ủi con bé.
“ mà thằng Đức Anh đâu?”
Tuấn Anh không nhìn thấy người bạn của mình, liền thắc mắc hỏi.
" Đức Anh đi xuống căng tin mua đồ ăn sáng rồi...”
" ô trường có căng tin á?"
Tôi nghe xong mà ngơ ngác, sao không ai nói với tôi là trường có căng tin vậy.
" cậu không biết à?"
Tôi lắc đầu. Nếu biết thì tôi mang tiền ra đó ăn sáng cho nhanh, chứ tội gì phải nấu mì ở nhà.
" vờ lờ, mày tối cổ hơn cả tao đấy Linh!"
Tôi cười hì hì.
" mai đi sớm ra căng tin ăn sáng nhé!"
Tuấn Anh môi khẽ cong, nhìn tôi nói.
Lời đề nghị này, tôi đương nhiên không từ chối.
Đức Anh lúc này bước vào lớp với một chai không độ và một hộp bánh bông lan, cá chắc hộp bánh là của Phương Anh.
Tiếng trống vào lớp lúc này vang lên, vậy là ngày học đầu tiên của chúng tôi bắt đầu.
Tiết đầu tiên của năm chính là tiết toán, cô giáo dạy chúng tôi tên là Vân, thoạt nhìn cô rất nghiêm khắc nhưng hoá ra tính cách lại hài hước vô cùng.
Cô Vân nhắc chúng tôi về một số yêu cầu trong tiết học của cô, sau đó liền bắt đầu bài giảng.
Cảm nhận về ngày đầu cũng như tuần học đầu tiên của tôi chính là, rất vui vẻ.
Đặc biệt là môn hoạt động trải nghiệm hướng nghiệp, cả tiết hầu như chúng tôi chỉ có ngồi chơi thôi.
Trường đại học của anh nhập học sớm, cho nên tuần trước anh Kỳ An đã cùng anh Minh Tiến lên Hà Nội rồi. Nhìn màn hình điện thoại, tôi còn nghĩ rằng anh trai sẽ gọi điện khích lệ tôi mấy câu cơ. Ai ngờ...
" đi học đừng vướng vào đánh nhau, nhưng mà gặp đứa nào lấc cấc thì cứ kéo ra chỗ kín tẩn...."
" thường người ta sẽ khuyên em gái mình là chăm chỉ học tập, hoà đồng với các bạn và nghe lời thầy cô đó anh."
" cờ cờ, cái này phải tự biết chứ. Cần phải khuyên à...!"
Tôi thật sự muốn biết vì sao anh Minh Tiến lại thích thầm anh trai của tôi, thật sự ấy.
" à với cả mày với người yêu đừng có làm gì quá giới hạn. Tao chưa muốn làm bác đâu!"
" anh An!"
Tôi đỏ mặt, chuẩn bị tuôn một tràng thì anh Kỳ An đã nhanh tay cúp máy trước rồi.
Dẫu vậy nhưng lời nói của anh cứ vang vảng trong đầu của tôi, ngại bỏ xừ đi được.
Thật may là ngày hôm sau tôi vẫn có thể bình thường nhìn Tuấn Anh, tạ ơn trời cao.
" hôm qua có ngủ ngon không?”
Tuấn Anh điêu luyện cướp lấy mũ bảo hiểm rồi đội cho tôi, vừa cài quai vừa hỏi.
" có chứ, cậu thì sao?"
Thật ra, tôi thức đến hơn 12 giờ, nhưng tôi không nói ra đâu. Tuấn Anh mắng đấy.
Ngồi lên xe của Tuấn Anh, chiếc xe bon bon chạy trên đường lớn.
Chúng tôi có một thói quen rất lạ, chính là ngồi lên xe rất ít khi nói chuyện. Hai đứa thường sẽ im lặng nhìn ngắm mọi thứ hơn.
Thói quen này mang đến một yên bình và cả tôi lẫn Tuấn Anh đều rất thích nó.
Cạch!
Tuấn Anh gạt chân chống và dựng xe, tất nhiên việc cởi mũ bảo hiểm cho tôi, cậu ấy sẽ không quên đâu.
" cậu cứ như thế, cẩn thận sau này cái gì tớ cũng ỷ vào cậu đấy!"
" tớ không ngại đâu!”
Tuấn Anh bật cười. Nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, tôi biết đó không phải một câu nói đùa.
Hai đứa cùng nhau bước vào phòng học 10A1.
Chuyện chúng tôi yêu nhau đã bị cả lớp phát hiện từ tối hôm qua rồi, không hiểu sao lập nhóm lớp trên messenger xong cái, mấy đứa tìm ra được luôn.
Chúng tôi còn không set hẹn hò cơ, tài khoản phụ mới set.
Lớp toàn những thám tử mạng.
" tao cũng bị lần ra mà mày...."
Phương Anh vỗ vai tôi nói.
“ mày với thằng Đức Anh liếc cái cũng biết là đang yêu nhau rồi!"
Tuấn Anh ngồi xuống bên cạnh tôi đáp lại.
À, hôm tập trung đầu tiên thì cô Nga có sắp xếp chỗ ngồi cho cả lớp. Ban đầu tôi và Tuấn Anh phải ngồi cách nhau 1 tổ.
Nhưng cậu bạn trai đã nói rằng để lớp trưởng và lớp phó ngồi cạnh nhau sẽ dễ quản lý lớp hơn, cô Nga nghe thấy hợp lý nên cũng đồng ý.
Thế là tôi và cậu ấy liền trở thành bạn cùng bàn với nhau.
Phương Anh với Đức Anh thì lại đen hơn, do chiều cao của con bé có phần hạn chế cho nên phải chuyển lên tận bàn đầu. Còn thằng Đức Anh lại ngồi ở tận cuối. hai đứa chung một tổ với tôi và Tuấn Anh.
" tao phải ngồi cùng bạn xin facebook người yêu tao mới đau chứ!"
Nghe éo le thật.
“ thôi, ít ra không đứa nào có bạn cùng bàn khác giới!”
Tôi an ủi con bé.
“ mà thằng Đức Anh đâu?”
Tuấn Anh không nhìn thấy người bạn của mình, liền thắc mắc hỏi.
" Đức Anh đi xuống căng tin mua đồ ăn sáng rồi...”
" ô trường có căng tin á?"
Tôi nghe xong mà ngơ ngác, sao không ai nói với tôi là trường có căng tin vậy.
" cậu không biết à?"
Tôi lắc đầu. Nếu biết thì tôi mang tiền ra đó ăn sáng cho nhanh, chứ tội gì phải nấu mì ở nhà.
" vờ lờ, mày tối cổ hơn cả tao đấy Linh!"
Tôi cười hì hì.
" mai đi sớm ra căng tin ăn sáng nhé!"
Tuấn Anh môi khẽ cong, nhìn tôi nói.
Lời đề nghị này, tôi đương nhiên không từ chối.
Đức Anh lúc này bước vào lớp với một chai không độ và một hộp bánh bông lan, cá chắc hộp bánh là của Phương Anh.
Tiếng trống vào lớp lúc này vang lên, vậy là ngày học đầu tiên của chúng tôi bắt đầu.
Tiết đầu tiên của năm chính là tiết toán, cô giáo dạy chúng tôi tên là Vân, thoạt nhìn cô rất nghiêm khắc nhưng hoá ra tính cách lại hài hước vô cùng.
Cô Vân nhắc chúng tôi về một số yêu cầu trong tiết học của cô, sau đó liền bắt đầu bài giảng.
Cảm nhận về ngày đầu cũng như tuần học đầu tiên của tôi chính là, rất vui vẻ.
Đặc biệt là môn hoạt động trải nghiệm hướng nghiệp, cả tiết hầu như chúng tôi chỉ có ngồi chơi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.