Chương 153: ÂM U [3]
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Sư tử
châu Phi dài khoảng hai thước, cao một thước rưỡi [Hình như 1 thước = 0.4m], cơ
thể khổng lồ và có cái đuôi dài đến cả thước, gầm lên để lộ những chiếc răng
nanh sắc nhọn, hai con mắt của nó sáng quắc màu xanh lá cây nôn nóng.
Mộc Duệ Thần đứng yên, đối diện với con sư tử đang từng bước tiếng lại, miệng nhếch lên khát máu.
Nhớ có lần anh đã từng đánh bất tỉnh một con sư tử, đó cũng là chuyện xảy ra tám năm trước. Hai mắt anh chợt híp lại, rút dao găm ra.
Nhanh như chớp, cả người anh lao vào con sư tử. Mộc Duệ Thần quyết định đánh phủ đầu. Anh tìm cho mình vị trí thích hợp nhất và có lợi nhất rồi tung ra một cú đấm vào đầu con sư tử.
Con sư tử ngửa đầu lên gầm một tiếng vang dội, hai mắt đỏ rực nhe răng muốn lao vào cấu xé con mồi.
Dù sao đi nữa cũng không được quên sống sót trở về và thời gian.
Anh vươn tay ra bóp cổ con sư tử rồi leo lên trên lưng nó. Từ trên lưng tiếp tục đấm một cú đấm vào thân. Cú đầm này không hề nhẹ tay.
Để khống chết được những con thú dữ này bắt buộc phải nhanh và khôn ngoan. Nếu không, chỉ có chết.
Tuyệt đối không được để nó có cơ hội va chạm với mình, càng không thể để nó ngoạm được mình.
Máu của cháu, thịt của cháu…
Sẽ trở thành động lực để nó chủ động và hung hăng hơn, dĩ nhiên phần thắng của cháu sẽ chỉ còn lại một nửa. Vậy nên, cháu cần phải chủ động nắm bắt được tình thế và xử lý nó đi.
Rầm.
Tiếng động lớn làm bầy chim bay tán loạn lên trời. Con sư tử ngã vật xuống đất.
Chính xác là anh đã dùng khoảng năm phút.
Nhặt con dao găm rơi xuống đất, anh cười lạnh lẽo, trán lấm tấm mồ hôi.
Chết tiệt! Thuốc quái quỷ đó bắt đầu phát tán.
Nếu là ngày thường có lẽ sẽ không sao nhưng vừa rồi có vận động mất chút sức lực, anh bắt đầu thở hổn hển.
“Cháu ngoan của ta, có tiến bộ”.
Giọng nói khàn khàn của ông già phát ra từ chiếc loa gắn trên cây khen ngợi.
“Tuy nhiên, cháu cần phải cẩn thận không được chủ quan”.
Mộc Duệ Thần nhặt áo khoác, phủi bụi bám rồi khoác vào người, nhìn anh không có vẻ gì là đang sợ hãi:
“Ông nội nên cảm ơn tôi vì đã tặng cho ông một màn trình diễn miễn phí”.
Trên loa phát ra một tràng cười sảng khoái.
Anh quay người tiếp tục đi nhanh về phía trước. Có tiếng suối chảy róc rách, anh dừng bước chân, nhếch môi một cái.
“Ồ, chào những người bạn đồng hành?”
Bên cạnh hồ nước là một con hổ già đang nằm dài đói bụng và hai con cá sấu đói khát cấp tốc bò lên bờ về phía con mồi.
*************
Rào rào. Trời đổ mưa.
Ngải Ái đưa miếng táo cho Thang Tiểu Y, chớp mi hỏi nhỏ:
“Sau khi điều trị cảm giác của cậu thế nào?”
“Ừ!” Thang Tiểu Y nhéo cánh tay cô rồi nhéo má. “Nói thật tuy không có cảm giác gì hết nhưng mà tớ thấy phấn chấn hơn trước”.
Ngải Ái cười:
“Ồ, thế thì tốt rồi. Bắc Hàn nói chỉ cần nửa tháng là có thể trị khỏi bệnh cho cậu. Cậu nhất định phải tự chăm sóc cho mình đấy”.
“Chắc Bắc Hàn cũng mất khá nhiều công sức mới mời được những vị chuyên gia kia tới chữa bệnh cho tớ đấy. Tớ nghe nói anh ấy đã phải trả những khoản tiền rất cao”.
Thang Tiểu Y nhìn chằm chằm vào Ngải Ái:
“Chúng ta phải biết ơn Bắc Hàn. Này Tiểu Ái, cậu phải làm gì đó với anh ấy đi chứ?”
Mộc Duệ Thần đứng yên, đối diện với con sư tử đang từng bước tiếng lại, miệng nhếch lên khát máu.
Nhớ có lần anh đã từng đánh bất tỉnh một con sư tử, đó cũng là chuyện xảy ra tám năm trước. Hai mắt anh chợt híp lại, rút dao găm ra.
Nhanh như chớp, cả người anh lao vào con sư tử. Mộc Duệ Thần quyết định đánh phủ đầu. Anh tìm cho mình vị trí thích hợp nhất và có lợi nhất rồi tung ra một cú đấm vào đầu con sư tử.
Con sư tử ngửa đầu lên gầm một tiếng vang dội, hai mắt đỏ rực nhe răng muốn lao vào cấu xé con mồi.
Dù sao đi nữa cũng không được quên sống sót trở về và thời gian.
Anh vươn tay ra bóp cổ con sư tử rồi leo lên trên lưng nó. Từ trên lưng tiếp tục đấm một cú đấm vào thân. Cú đầm này không hề nhẹ tay.
Để khống chết được những con thú dữ này bắt buộc phải nhanh và khôn ngoan. Nếu không, chỉ có chết.
Tuyệt đối không được để nó có cơ hội va chạm với mình, càng không thể để nó ngoạm được mình.
Máu của cháu, thịt của cháu…
Sẽ trở thành động lực để nó chủ động và hung hăng hơn, dĩ nhiên phần thắng của cháu sẽ chỉ còn lại một nửa. Vậy nên, cháu cần phải chủ động nắm bắt được tình thế và xử lý nó đi.
Rầm.
Tiếng động lớn làm bầy chim bay tán loạn lên trời. Con sư tử ngã vật xuống đất.
Chính xác là anh đã dùng khoảng năm phút.
Nhặt con dao găm rơi xuống đất, anh cười lạnh lẽo, trán lấm tấm mồ hôi.
Chết tiệt! Thuốc quái quỷ đó bắt đầu phát tán.
Nếu là ngày thường có lẽ sẽ không sao nhưng vừa rồi có vận động mất chút sức lực, anh bắt đầu thở hổn hển.
“Cháu ngoan của ta, có tiến bộ”.
Giọng nói khàn khàn của ông già phát ra từ chiếc loa gắn trên cây khen ngợi.
“Tuy nhiên, cháu cần phải cẩn thận không được chủ quan”.
Mộc Duệ Thần nhặt áo khoác, phủi bụi bám rồi khoác vào người, nhìn anh không có vẻ gì là đang sợ hãi:
“Ông nội nên cảm ơn tôi vì đã tặng cho ông một màn trình diễn miễn phí”.
Trên loa phát ra một tràng cười sảng khoái.
Anh quay người tiếp tục đi nhanh về phía trước. Có tiếng suối chảy róc rách, anh dừng bước chân, nhếch môi một cái.
“Ồ, chào những người bạn đồng hành?”
Bên cạnh hồ nước là một con hổ già đang nằm dài đói bụng và hai con cá sấu đói khát cấp tốc bò lên bờ về phía con mồi.
*************
Rào rào. Trời đổ mưa.
Ngải Ái đưa miếng táo cho Thang Tiểu Y, chớp mi hỏi nhỏ:
“Sau khi điều trị cảm giác của cậu thế nào?”
“Ừ!” Thang Tiểu Y nhéo cánh tay cô rồi nhéo má. “Nói thật tuy không có cảm giác gì hết nhưng mà tớ thấy phấn chấn hơn trước”.
Ngải Ái cười:
“Ồ, thế thì tốt rồi. Bắc Hàn nói chỉ cần nửa tháng là có thể trị khỏi bệnh cho cậu. Cậu nhất định phải tự chăm sóc cho mình đấy”.
“Chắc Bắc Hàn cũng mất khá nhiều công sức mới mời được những vị chuyên gia kia tới chữa bệnh cho tớ đấy. Tớ nghe nói anh ấy đã phải trả những khoản tiền rất cao”.
Thang Tiểu Y nhìn chằm chằm vào Ngải Ái:
“Chúng ta phải biết ơn Bắc Hàn. Này Tiểu Ái, cậu phải làm gì đó với anh ấy đi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.