Chương 175
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
“Chỉ là
vết thương nhỏ thôi mà…”
“Nếu không băng bó kịp thời thì về sau chân em sẽ xuất hiện một vết sẹo thật khủng khiếp”. Bắc Hàn cười nói. “Em thử nghĩ xem mùa hè mà mang giày sẽ xấu cỡ gì”.
Ngải Ái khẽ “a” một tiếng rồi gật đầu:
“Chân em vô tội mà. Thầy dám nói xấu chân của em, chắc nó tủi thân lắm đây”.
“Ha ha”. Bắc Hàn cốc trán cô một cái ngồi xổm xuống. “Leo lên nào”
“Gì cơ ạ?”. Ngải Ái e dè. “Thầy ơi, vẫn còn đang ở trong trường nha. Thầy không sợ người ta đăng tin này lên bản tin của trường rồi xì xầm bàn tán hả?”
“Xì xầm bàn tán à? Đăng ảnh anh và em nói chuyện với nhau anh mừng còn không hết”. Anh vỗ hai vai. “Nhanh lên. Anh cõng em tới bệnh viện gần đây. Nếu em đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương”.
Ngải Ái ngó quanh quất thấy không có người mới sợ sệt ngồi lên lưng anh.
Mộc Duệ Thần cũng bắt cô phải đi bệnh viện. Hai người này thật giống nhau, cứng đầu hết thuốc chữa.
Một người thì ra lệnh, còn người kia thì khuyên bảo. Cô chọn cách từ chối một người còn người kia lại đồng ý.
Ngải Ái áp mặt lên lưng Bắc Hàn, nhớ lại những khi cũng được anh cõng trên vai như thế này. Lưng Bắc Hàn chẳng hề xa lạ gì với cô, có lẽ chí ít cũng trên dưới cả trăm lần được anh cõng.
Trước đây, cô luôn thích được ngồi trên lưng anh, rồi ghé sát tai anh mà chọc cười, có khi còn thổi gió vào đấy.
Thầy Bắc lúc nào cũng sẽ nói:
“Cô bé kia, ngứa tai quá”.
Sau đó sẽ mỉm cười nói thêm:
“Nhưng anh không ghét điều này”.
“Thầy Bắc không ghét việc em làm thầy ngứa tai hả?”
“Người khác thì có thể, nhưng em… lại khiến anh thấy thích thú…”
Thường thì những lúc như thế này, cô sẽ nằm trên lưng anh rồi ngủ luôn trên đó. Lần này thì khác, Ngải Ái chỉ im lặng không nhúc nhích.
Bắc Hàn đi trên một con đường khá vắng vẻ, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng cây cối xào xạt, Ngải Ái có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của Bắc Hàn.
“Thầy ơi!”. Cô gõ ngón tay lên vai anh. “Em có hai vấn đề muốn hỏi”.
“Sao?”
“Thứ nhất, tại sao không đi xe ạ? Thứ hai, sao thầy lại đi vòng quanh thế này. Hay anh đang giấu em giảm béo?”
Bắc Hàn dừng lại, quay đầu nhếch môi cười, đôi mắt nheo lại hình vầng trăng như Mặt Trăng màu xanh lam trên bầu trời đêm thật đẹp.
“Vì anh muốn cứ cõng em mãi thế này, càng lâu càng tốt… Cho dù lưng anh bị còng đi anh cũng chấp nhận”.
Ngải Ái vội cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Cô cảm thấy lồng ngực mình đang nhảy dựng lên, bối rối. [Bà này cũng mê trai thiệt].
“Này cô bé, anh nói xong rồi”. Anh dừng bước chân, mắt không nhìn cô nữa.
“Thả em xuống… Bắc Hàn…”. Cô lí nhí van nài. “Đừng nói với em như vậy nữa. Em đã phải xin lỗi Thang, em không muốn lại phải xin lỗi anh”.
Cánh tay đang ôm eo cô chợt ôm càng chặt hơn, Bắc Hàn nhỏ giọng nói:
“Em đã yêu cậu ta tới mức… có thể rời xa người quan trọng nhất với em ư?”
Với Ngải Ái, hai người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y và Bắc Hàn.
Cô không lắc đầu cũng không gật đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh đầy ưu tư, Ngải Ái cụp mắt xuống, lòng đầy xót xa…
Nhạc chuông điện thoại chợt vang lên, là số của Mộc Duệ Thần.
“Bé, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở trường. Hội sinh viên có rất nhiều việc phải làm…”
“Về ngay”. Mộc Duệ Thần dịu dàng nói nhưng cũng có thể coi là đang ra lệnh cho cô. “Mấy việc xàm xí đó đừng vơ vào người”.
“Không”. Ngải Ái hoảng hốt đáp lại. “Những việc này quan trọng lắm, phải làm gấp trong hai ngày cho trường, em không thể…”
“Anh nhớ em”. [Nếu là trong phim thì đoạn này sẽ phát một bản nhạc rồ man tíc nè…]
Ba chữ đó.
Khiến Ngải Ái lặng người.
Mộc Duệ Thần thấy đầu dây bên kia im lặng, cười hì:
“Ngốc, lại đờ người à? Nhanh về đi, cho em 20 phút, đừng muộn đấy”.
Điện thoại ngắt bụp, Ngải Ái nhìn màn hình ngây người.
“Đi thôi”. Bắc Hàn rảo bước tới bệnh viện. “Chúng mình phải đi nhanh hơn thôi”.
20 phút, vì được đi nhờ xe nên chắc sẽ về đúng giờ.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở bên Bắc Hàn… Vì cô đã lựa chọn nơi này.
Ngải Ái vỗ vai Bắc Hàn:
“Thầy, không cần trả lại viện phí là do anh nói nha, sau này đừng có bảo em quỵt tiền của anh”.
“Ừm, được rồi mà”.
“Thầy, mai có tiết tiếng Anh thầy cố lên nha. Mấy bạn sinh viên nữ nghe thầy giảng mà đầu óc cứ để đâu”.
“Nếu các cô ấy không phải nhìn anh mà nhìn lên bảng thì anh nghĩ các cô ấy không trẻ con như em nói đâu”.
“Đây là bí quyết học tiếng Anh phải không ạ”. Ngải Ái cười. “Em sẽ nghe lời anh chăm chú nhìn lên bảng”.
“Em thì không sao. Em có thể nhìn anh”.
“Thầy, thầy là giảng viên đại học đấy phải chú ý chứ, đừng có công khai trêu chọc sinh viên nữ như thế”.
“Ừm, anh nghe em”.
“Thầy…”
“Ừ…”
Hai cười vẫn cười đùa vui vẻ với nhau trong bệnh viện. Do Bắc Hàn quen với các bác sĩ ở đây nên việc thay băng bôi thuốc diễn ra khá nhanh chóng.
Đứng trước cổng bệnh viện, Bắc Hàn dặn dò cô nhiều thứ, nào là không được đụng nước, không được đi lại nhiều, không được đụng vào vật cứng, sau đó mới yên tâm bế cô vào trong taxi vẫy tay.
Xe vừa lăn bánh, Ngải Ái giơ tay nhìn đồng hồ, miệng méo xệch.
Đã qua nửa tiếng.
***
Xuống xe, cứ nghĩ tới việc phải leo cầu thang lại ngao ngán. Cô phải leo bằng cái chân đau này chắc chắn sẽ mất nửa tiếng nữa.
Đưa tay sờ cổ, Ngải Ái tưởng tượng cảnh mình bị Mộc Duệ Thần bóp cổ chết ngắt. Cô rùng mình một cái, run lẩy bẩy bước về phía trước.
Khung cảnh xung quanh khu nhà trọ tối đen như mực nhưng trước cổng lại nhìn khá rõ một bóng người hai tay đút túi quần, tựa người vào tường có vẻ như khá sốt ruột.
“Nếu không băng bó kịp thời thì về sau chân em sẽ xuất hiện một vết sẹo thật khủng khiếp”. Bắc Hàn cười nói. “Em thử nghĩ xem mùa hè mà mang giày sẽ xấu cỡ gì”.
Ngải Ái khẽ “a” một tiếng rồi gật đầu:
“Chân em vô tội mà. Thầy dám nói xấu chân của em, chắc nó tủi thân lắm đây”.
“Ha ha”. Bắc Hàn cốc trán cô một cái ngồi xổm xuống. “Leo lên nào”
“Gì cơ ạ?”. Ngải Ái e dè. “Thầy ơi, vẫn còn đang ở trong trường nha. Thầy không sợ người ta đăng tin này lên bản tin của trường rồi xì xầm bàn tán hả?”
“Xì xầm bàn tán à? Đăng ảnh anh và em nói chuyện với nhau anh mừng còn không hết”. Anh vỗ hai vai. “Nhanh lên. Anh cõng em tới bệnh viện gần đây. Nếu em đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương”.
Ngải Ái ngó quanh quất thấy không có người mới sợ sệt ngồi lên lưng anh.
Mộc Duệ Thần cũng bắt cô phải đi bệnh viện. Hai người này thật giống nhau, cứng đầu hết thuốc chữa.
Một người thì ra lệnh, còn người kia thì khuyên bảo. Cô chọn cách từ chối một người còn người kia lại đồng ý.
Ngải Ái áp mặt lên lưng Bắc Hàn, nhớ lại những khi cũng được anh cõng trên vai như thế này. Lưng Bắc Hàn chẳng hề xa lạ gì với cô, có lẽ chí ít cũng trên dưới cả trăm lần được anh cõng.
Trước đây, cô luôn thích được ngồi trên lưng anh, rồi ghé sát tai anh mà chọc cười, có khi còn thổi gió vào đấy.
Thầy Bắc lúc nào cũng sẽ nói:
“Cô bé kia, ngứa tai quá”.
Sau đó sẽ mỉm cười nói thêm:
“Nhưng anh không ghét điều này”.
“Thầy Bắc không ghét việc em làm thầy ngứa tai hả?”
“Người khác thì có thể, nhưng em… lại khiến anh thấy thích thú…”
Thường thì những lúc như thế này, cô sẽ nằm trên lưng anh rồi ngủ luôn trên đó. Lần này thì khác, Ngải Ái chỉ im lặng không nhúc nhích.
Bắc Hàn đi trên một con đường khá vắng vẻ, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng cây cối xào xạt, Ngải Ái có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của Bắc Hàn.
“Thầy ơi!”. Cô gõ ngón tay lên vai anh. “Em có hai vấn đề muốn hỏi”.
“Sao?”
“Thứ nhất, tại sao không đi xe ạ? Thứ hai, sao thầy lại đi vòng quanh thế này. Hay anh đang giấu em giảm béo?”
Bắc Hàn dừng lại, quay đầu nhếch môi cười, đôi mắt nheo lại hình vầng trăng như Mặt Trăng màu xanh lam trên bầu trời đêm thật đẹp.
“Vì anh muốn cứ cõng em mãi thế này, càng lâu càng tốt… Cho dù lưng anh bị còng đi anh cũng chấp nhận”.
Ngải Ái vội cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Cô cảm thấy lồng ngực mình đang nhảy dựng lên, bối rối. [Bà này cũng mê trai thiệt].
“Này cô bé, anh nói xong rồi”. Anh dừng bước chân, mắt không nhìn cô nữa.
“Thả em xuống… Bắc Hàn…”. Cô lí nhí van nài. “Đừng nói với em như vậy nữa. Em đã phải xin lỗi Thang, em không muốn lại phải xin lỗi anh”.
Cánh tay đang ôm eo cô chợt ôm càng chặt hơn, Bắc Hàn nhỏ giọng nói:
“Em đã yêu cậu ta tới mức… có thể rời xa người quan trọng nhất với em ư?”
Với Ngải Ái, hai người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y và Bắc Hàn.
Cô không lắc đầu cũng không gật đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh đầy ưu tư, Ngải Ái cụp mắt xuống, lòng đầy xót xa…
Nhạc chuông điện thoại chợt vang lên, là số của Mộc Duệ Thần.
“Bé, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở trường. Hội sinh viên có rất nhiều việc phải làm…”
“Về ngay”. Mộc Duệ Thần dịu dàng nói nhưng cũng có thể coi là đang ra lệnh cho cô. “Mấy việc xàm xí đó đừng vơ vào người”.
“Không”. Ngải Ái hoảng hốt đáp lại. “Những việc này quan trọng lắm, phải làm gấp trong hai ngày cho trường, em không thể…”
“Anh nhớ em”. [Nếu là trong phim thì đoạn này sẽ phát một bản nhạc rồ man tíc nè…]
Ba chữ đó.
Khiến Ngải Ái lặng người.
Mộc Duệ Thần thấy đầu dây bên kia im lặng, cười hì:
“Ngốc, lại đờ người à? Nhanh về đi, cho em 20 phút, đừng muộn đấy”.
Điện thoại ngắt bụp, Ngải Ái nhìn màn hình ngây người.
“Đi thôi”. Bắc Hàn rảo bước tới bệnh viện. “Chúng mình phải đi nhanh hơn thôi”.
20 phút, vì được đi nhờ xe nên chắc sẽ về đúng giờ.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở bên Bắc Hàn… Vì cô đã lựa chọn nơi này.
Ngải Ái vỗ vai Bắc Hàn:
“Thầy, không cần trả lại viện phí là do anh nói nha, sau này đừng có bảo em quỵt tiền của anh”.
“Ừm, được rồi mà”.
“Thầy, mai có tiết tiếng Anh thầy cố lên nha. Mấy bạn sinh viên nữ nghe thầy giảng mà đầu óc cứ để đâu”.
“Nếu các cô ấy không phải nhìn anh mà nhìn lên bảng thì anh nghĩ các cô ấy không trẻ con như em nói đâu”.
“Đây là bí quyết học tiếng Anh phải không ạ”. Ngải Ái cười. “Em sẽ nghe lời anh chăm chú nhìn lên bảng”.
“Em thì không sao. Em có thể nhìn anh”.
“Thầy, thầy là giảng viên đại học đấy phải chú ý chứ, đừng có công khai trêu chọc sinh viên nữ như thế”.
“Ừm, anh nghe em”.
“Thầy…”
“Ừ…”
Hai cười vẫn cười đùa vui vẻ với nhau trong bệnh viện. Do Bắc Hàn quen với các bác sĩ ở đây nên việc thay băng bôi thuốc diễn ra khá nhanh chóng.
Đứng trước cổng bệnh viện, Bắc Hàn dặn dò cô nhiều thứ, nào là không được đụng nước, không được đi lại nhiều, không được đụng vào vật cứng, sau đó mới yên tâm bế cô vào trong taxi vẫy tay.
Xe vừa lăn bánh, Ngải Ái giơ tay nhìn đồng hồ, miệng méo xệch.
Đã qua nửa tiếng.
***
Xuống xe, cứ nghĩ tới việc phải leo cầu thang lại ngao ngán. Cô phải leo bằng cái chân đau này chắc chắn sẽ mất nửa tiếng nữa.
Đưa tay sờ cổ, Ngải Ái tưởng tượng cảnh mình bị Mộc Duệ Thần bóp cổ chết ngắt. Cô rùng mình một cái, run lẩy bẩy bước về phía trước.
Khung cảnh xung quanh khu nhà trọ tối đen như mực nhưng trước cổng lại nhìn khá rõ một bóng người hai tay đút túi quần, tựa người vào tường có vẻ như khá sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.