Chương 179
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Buổi
sáng thức dậy, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, Mộc Giản mặc đồ vest
đứng trước cửa phòng ngủ mỉm cười chào Ngải Ái và Mộc Duệ Thần.
“Cậu chủ, sau khi rửa mặt mời cậu chủ dùng điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn”. [Thằng nhỏ này sướng dã man. Bà chị Ngải Ái cũng được sướng ké].
Mộc Duệ Thần gật đầu trong khi Ngải Ái đang dụi mắt ngái ngủ:
“Chú Giản, sao chú vào được nhà cháu?”
“Ngải tiểu thư, đây là chìa khóa mới”. Mộc Giản đưa chiếc chìa khóa ra, cười nói. “Nếu muốn tôi sẽ lắp ổ khóa được mở bằng vân tay cho tiểu thư”.
Ngải Ái quay mặt nhìn về phía cửa thấy ổ khóa cũ kỹ chẳng biết từ khi nào đã được đổi thành cái mới sang trọng nhìn chẳng hợp tí nào với căn phòng cũ nát này.
“Chú Giản, sao tối qua cháu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả vả lại chú cũng đâu có chìa khóa sao mà lắp cái khác được ạ?”
Mộc Giản giơ bàn tay phải đeo găng tay trắng lên mỉm cười:
“Tôi dùng cái này!”
Ngải Ái chợt nhớ ra. Đúng rồi, người của Mộc Gia đều là những người có bàn tay siêu đẳng, thứ cứng tới cỡ gì cũng bẻ gãy được, hôm qua chẳng phải Mộc Duệ Thần cũng phá hỏng cửa phòng tắm của cô đấy thôi… Ngoảnh đầu nhìn lại… Thấy phòng tắm quen thuộc cũng đã được thay khóa mới.
“Chú giản, cho cháu xem bàn tay thần kỳ của chú nha…”
Cô hớn hở nói nhưng chưa nói xong thì bên eo đã bị Mộc Duệ Thần ôm lấy, giọng nói của anh chàng có vẻ lười nhác:
“Anh muốn đi rửa mặt”.
“Thì anh đi đi!”. Ngải Ái liếc mắt.
Hàng lông mày của Mộc Duệ Thần cau lại:
“Em phải đi theo giúp anh chứ?”
“Anh có còn là con nít ba tuổi đâu mà còn muốn chị đây rửa mặt cho”. Ngải Ái lại nhìn bàn tay phải của chú Giản,… [Lược bỏ một đoạn do không biết edit sao]
“Đúng thế!”. Một lực mạnh kéo bật cô về phía sau. “Không phải em là mẹ nuôi của anh à? Giấy tờ xác nhận người giám hộ vẫn còn hiệu lực”.
Tức quá!
Ngải Ái đấm mấy cái vào cánh tay anh nhưng chẳng khác gì con dê non bị anh kéo đi phăng phăng.
Đứng nhìn Mộc Duệ Thần đánh răng, Ngải Ái trừng mắt:
“Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận em là mẹ. Xời, vậy mà tối qua còn làm chuyện đó với em. Đúng là loạn luân. Cưỡng… Ưm ưm…”
Nhét chiếc khăn mặt vào miệng cô, anh ra lệnh:
“Em nhanh đi. Nếu không sẽ muộn học đấy”.
Tức quá đi mất! Mới sáng sớm đã tra tấn cô!
Ngải Ái giật khăn mặt ra, bất mãn đánh răng rửa mặt, nhìn hai người sóng đôi cạnh nhau trong gương, chợt cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh bao quanh – mơ hồ không rõ là gì.
Mặt cô chợt đỏ ửng lên.
Mộc Duệ Thần làm vệ sinh cá nhân xong, quay sang liếc cô một cái:
“Đang nhớ lại đêm qua anh mạnh mẽ thế nào sao?”
“Sặc…!”
Suýt nữa thì nuốt phải bọt đánh răng, Ngải Ái lau mặt rồi giơ chân đạp lên chân Mộc Duệ Thần:
“Em rất muốn thăng anh thành sói già dê”.
Thật ra, đôi lúc thằng nhóc này cũng rất đáng yêu.
Mộc Duệ Thần mỉm cười:
“Em là của anh, chạy đâu cho thoát”.
Sau khi rửa mặt xong, Mộc Duệ Thần nắm tay cô:
“Ăn sáng rồi đi học”.
“Ừm!”.
Cô không hề cự nự, từ lúc anh nắm tay cô ra ngoài phòng khách rồi ngồi ăn sáng cùng với nhau.
Sau khi ăn xong, cả hai bước ra cửa để đến trường, Mộc Duệ Thần vẫn nắm tay cô.
Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của anh, cô mới chợt nhận ra được luồng không khí ban sáng, đó giống như không khí của cặp vợ chồng mới cưới…
“Sao thế?”. Thấy người sau lưng mình dừng bước chân, Mộc Duệ Thần quay đầu lại hỏi. “Chân em còn đau à?”
Ngải Ái lắc đầu, nắm chặt tay anh đi nhanh ra cửa.
“Đi thôi, sắp muộn rồi đấy”.
Mộc Duệ Thần nói:
“Có thật là em không sao chứ… hay là… Anh bế em xuống?”
Cô cong môi cười:
“Đồng ý!”
Anh giật mình, cau mày lắc tay:
“Hay là thôi vậy!”
“Anh đừng có mà hai lời”.
“Này cô gái, em sờ eo mình đi!”
Mộc Duệ Thần nói xong câu đó, bước thật nhanh xuống dưới cầu thang. Ngải Ái một lúc lâu mới bùng phát. Thằng nhóc chết tiệt, dám chọc tức cô!
Cô chạy tới trước hai bước nhìn xuống dưới thấy Mộc Duệ Thần đã đứng dưới bãi cỏ chờ cô, tức giận giậm chân:
“Anh dám chê em mập! Em chê lại anh cao khều. Mỗi lần nói chuyện với anh mệt muốn chết, cổ em mà bị gì thì anh chết với em”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô nàng đang giãy nãy như đỉa phải vôi trên lầu, thản nhiên nói.
“Ba mươi giây, nếu không xuống đây thì cho em chạy bộ”.
Sau đó ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Ngải Ái vừa tức hộc máu vừa ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới.
Mộc Giản đứng trước cửa nhìn hai người anh anh em em rồi còn liếc mắt đưa tình, dính nhau như sam, trong lòng vui sướng vô cùng.
Cuối cùng, Ngải tiểu thư cũng không còn chống cự lại cậu chủ, có vẻ như chuyện có con nối dõi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ở trường, mọi chuyện lại không tốt đẹp như Ngải Ái nghĩ, bởi vì vừa nhìn thấy cô đến trường cùng với Mộc Duệ Thần, Thang Tiểu Y liền tự động tránh cả hai, không muốn bắt chuyện với Mộc Duệ Thần, tỏ vẻ xa lạ với Ngải Ái.
Còn các bạn khác thì xầm xì to nhỏ bàn tán về chuyện tình cảm của cả hai, nào là Ngải Ái quyến rũ Mộc Duệ Thần đẹp trai bằng tình một đêm… bla bla…
Cả hai ngồi hàng cuối cùng, Ngải Ái chưa từng có cảm giác phải đè nén cảm xúc nhiều như thế này.
Cô gục đầu xuống bàn, trừng mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang an nhàn ngồi đọc cuốn sách Triết học dày cộm:
“Mộc Duệ Thần, hình như anh cố tình thì phải?”.
“Ừm!”. Anh gật đầu khẳng định.
Ngải Ái ngồi thẳng người.
“Anh cố tình tới đây với tư cách là sinh viên trao đổi, đem tới cho em cả đống rắc rối, để em phải muối mặt với mấy lời đồn đại nhảm nhí kia rồi em sẽ tình nguyện về Mỹ với anh phải không…?”
Tay anh nhàn nhã lật trang sách:
“Đúng vậy!”
“Cậu chủ, sau khi rửa mặt mời cậu chủ dùng điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn”. [Thằng nhỏ này sướng dã man. Bà chị Ngải Ái cũng được sướng ké].
Mộc Duệ Thần gật đầu trong khi Ngải Ái đang dụi mắt ngái ngủ:
“Chú Giản, sao chú vào được nhà cháu?”
“Ngải tiểu thư, đây là chìa khóa mới”. Mộc Giản đưa chiếc chìa khóa ra, cười nói. “Nếu muốn tôi sẽ lắp ổ khóa được mở bằng vân tay cho tiểu thư”.
Ngải Ái quay mặt nhìn về phía cửa thấy ổ khóa cũ kỹ chẳng biết từ khi nào đã được đổi thành cái mới sang trọng nhìn chẳng hợp tí nào với căn phòng cũ nát này.
“Chú Giản, sao tối qua cháu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả vả lại chú cũng đâu có chìa khóa sao mà lắp cái khác được ạ?”
Mộc Giản giơ bàn tay phải đeo găng tay trắng lên mỉm cười:
“Tôi dùng cái này!”
Ngải Ái chợt nhớ ra. Đúng rồi, người của Mộc Gia đều là những người có bàn tay siêu đẳng, thứ cứng tới cỡ gì cũng bẻ gãy được, hôm qua chẳng phải Mộc Duệ Thần cũng phá hỏng cửa phòng tắm của cô đấy thôi… Ngoảnh đầu nhìn lại… Thấy phòng tắm quen thuộc cũng đã được thay khóa mới.
“Chú giản, cho cháu xem bàn tay thần kỳ của chú nha…”
Cô hớn hở nói nhưng chưa nói xong thì bên eo đã bị Mộc Duệ Thần ôm lấy, giọng nói của anh chàng có vẻ lười nhác:
“Anh muốn đi rửa mặt”.
“Thì anh đi đi!”. Ngải Ái liếc mắt.
Hàng lông mày của Mộc Duệ Thần cau lại:
“Em phải đi theo giúp anh chứ?”
“Anh có còn là con nít ba tuổi đâu mà còn muốn chị đây rửa mặt cho”. Ngải Ái lại nhìn bàn tay phải của chú Giản,… [Lược bỏ một đoạn do không biết edit sao]
“Đúng thế!”. Một lực mạnh kéo bật cô về phía sau. “Không phải em là mẹ nuôi của anh à? Giấy tờ xác nhận người giám hộ vẫn còn hiệu lực”.
Tức quá!
Ngải Ái đấm mấy cái vào cánh tay anh nhưng chẳng khác gì con dê non bị anh kéo đi phăng phăng.
Đứng nhìn Mộc Duệ Thần đánh răng, Ngải Ái trừng mắt:
“Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận em là mẹ. Xời, vậy mà tối qua còn làm chuyện đó với em. Đúng là loạn luân. Cưỡng… Ưm ưm…”
Nhét chiếc khăn mặt vào miệng cô, anh ra lệnh:
“Em nhanh đi. Nếu không sẽ muộn học đấy”.
Tức quá đi mất! Mới sáng sớm đã tra tấn cô!
Ngải Ái giật khăn mặt ra, bất mãn đánh răng rửa mặt, nhìn hai người sóng đôi cạnh nhau trong gương, chợt cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh bao quanh – mơ hồ không rõ là gì.
Mặt cô chợt đỏ ửng lên.
Mộc Duệ Thần làm vệ sinh cá nhân xong, quay sang liếc cô một cái:
“Đang nhớ lại đêm qua anh mạnh mẽ thế nào sao?”
“Sặc…!”
Suýt nữa thì nuốt phải bọt đánh răng, Ngải Ái lau mặt rồi giơ chân đạp lên chân Mộc Duệ Thần:
“Em rất muốn thăng anh thành sói già dê”.
Thật ra, đôi lúc thằng nhóc này cũng rất đáng yêu.
Mộc Duệ Thần mỉm cười:
“Em là của anh, chạy đâu cho thoát”.
Sau khi rửa mặt xong, Mộc Duệ Thần nắm tay cô:
“Ăn sáng rồi đi học”.
“Ừm!”.
Cô không hề cự nự, từ lúc anh nắm tay cô ra ngoài phòng khách rồi ngồi ăn sáng cùng với nhau.
Sau khi ăn xong, cả hai bước ra cửa để đến trường, Mộc Duệ Thần vẫn nắm tay cô.
Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của anh, cô mới chợt nhận ra được luồng không khí ban sáng, đó giống như không khí của cặp vợ chồng mới cưới…
“Sao thế?”. Thấy người sau lưng mình dừng bước chân, Mộc Duệ Thần quay đầu lại hỏi. “Chân em còn đau à?”
Ngải Ái lắc đầu, nắm chặt tay anh đi nhanh ra cửa.
“Đi thôi, sắp muộn rồi đấy”.
Mộc Duệ Thần nói:
“Có thật là em không sao chứ… hay là… Anh bế em xuống?”
Cô cong môi cười:
“Đồng ý!”
Anh giật mình, cau mày lắc tay:
“Hay là thôi vậy!”
“Anh đừng có mà hai lời”.
“Này cô gái, em sờ eo mình đi!”
Mộc Duệ Thần nói xong câu đó, bước thật nhanh xuống dưới cầu thang. Ngải Ái một lúc lâu mới bùng phát. Thằng nhóc chết tiệt, dám chọc tức cô!
Cô chạy tới trước hai bước nhìn xuống dưới thấy Mộc Duệ Thần đã đứng dưới bãi cỏ chờ cô, tức giận giậm chân:
“Anh dám chê em mập! Em chê lại anh cao khều. Mỗi lần nói chuyện với anh mệt muốn chết, cổ em mà bị gì thì anh chết với em”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô nàng đang giãy nãy như đỉa phải vôi trên lầu, thản nhiên nói.
“Ba mươi giây, nếu không xuống đây thì cho em chạy bộ”.
Sau đó ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Ngải Ái vừa tức hộc máu vừa ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới.
Mộc Giản đứng trước cửa nhìn hai người anh anh em em rồi còn liếc mắt đưa tình, dính nhau như sam, trong lòng vui sướng vô cùng.
Cuối cùng, Ngải tiểu thư cũng không còn chống cự lại cậu chủ, có vẻ như chuyện có con nối dõi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ở trường, mọi chuyện lại không tốt đẹp như Ngải Ái nghĩ, bởi vì vừa nhìn thấy cô đến trường cùng với Mộc Duệ Thần, Thang Tiểu Y liền tự động tránh cả hai, không muốn bắt chuyện với Mộc Duệ Thần, tỏ vẻ xa lạ với Ngải Ái.
Còn các bạn khác thì xầm xì to nhỏ bàn tán về chuyện tình cảm của cả hai, nào là Ngải Ái quyến rũ Mộc Duệ Thần đẹp trai bằng tình một đêm… bla bla…
Cả hai ngồi hàng cuối cùng, Ngải Ái chưa từng có cảm giác phải đè nén cảm xúc nhiều như thế này.
Cô gục đầu xuống bàn, trừng mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang an nhàn ngồi đọc cuốn sách Triết học dày cộm:
“Mộc Duệ Thần, hình như anh cố tình thì phải?”.
“Ừm!”. Anh gật đầu khẳng định.
Ngải Ái ngồi thẳng người.
“Anh cố tình tới đây với tư cách là sinh viên trao đổi, đem tới cho em cả đống rắc rối, để em phải muối mặt với mấy lời đồn đại nhảm nhí kia rồi em sẽ tình nguyện về Mỹ với anh phải không…?”
Tay anh nhàn nhã lật trang sách:
“Đúng vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.