Chương 194
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Ngải Ái
cố chịu không kêu đau, nhìn thẳng vào mắt Mộc Duệ Thần. Cô chưa bao giờ nhìn
thấy ánh mắt tức giận này của anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mộc Duệ Thần tức giận đến vậy…
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Mộc Duệ Thần nhìn Mộc Dịch Triệt như muốn giết người…
Ngải Ái thấy sợ hãi, có khi nào anh sẽ giết Mộc Dịch Triệt không. Có thể lắm!
Quả đúng như cô nghĩ, ngay sau đó, Mộc Duệ Thần buông cô ra, đi nhanh tới chỗ Mộc Dịch Triệt.
“Mộc Duệ Thần!” Cô gọi lớn sau lưng anh. “Đừng đụng tới Mộc Dịch Triệt, không liên quan tới anh ta… Chính tôi… chính tôi chủ động quyến rũ anh ta…”
Mộc Dịch Triệt nhướng mày nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Ngải Ái, anh chợt hiểu ra, cô muốn dứt khoát với Mộc Duệ Thần.
“Mộc Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt không có vẻ gì là sợ hãi. “Người đàn bà như thế khi nào mày trưởng thành hơn mày sẽ hiểu ra rằng mày không nên nổi cáu. Tôi và cô ấy chuyện gì muốn làm đều làm rồi, chuyện gì có thể xảy ra cũng xảy ra rồi, hay là… Tôi và cậu dùng chung cô ấy, cậu thấy sao?”
Mộc Duệ Thần nhăn mặt trước quyết định khó khăn này, anh giơ tay lên, tung một cú đấm vào mặt Mộc Dịch Triệt.
Do Mộc Dịch Triệt không kịp né, “bốp” một tiếng, khóe miệng rách toạc, chảy máu.
“Đừng đụng vào cô ấy nữa”. Anh túm cổ áo Mộc Duệ Thần. “Cô ấy là của tôi…”
Mộc Dịch Triệt nhìn ánh mắt chợt lóe lên tia đau xót của Mộc Duệ Thần, đang định đánh trả nhưng lại liếc nhìn thấy ánh mắt van nài của Ngải Ái.
Nghĩ ngợi một lúc, anh hừ lạnh, không chọc tức Mộc Duệ Thần câu nào nữa.
“Tổng giám đốc Mộc”. Tiếng nói lạnh nhạt phát ra từ phía sau, Ngải Ái khoanh tay đứng trước cửa, chỉ vào phòng khách. “Đêm tối tới tìm tôi chắc có chuyện muốn nói, vậy thì ra ngoài kia hẵng nói”.
Mộc Duệ Thần nguôi cơn giận, buông Mộc Dịch Triệt ra đứng dậy đi tới trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô.
Sau đó Ngải Ái đóng cửa phòng ngủ, trong lòng nhẹ nhõm thở hắt ra.
Cô đã rất sợ Mộc Dịch Triệt sẽ bị Mộc Duệ Thần đánh cho tàn phế, nhất là lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô cứ như muốn xử chết cô bằng lăng trì.
“Có chuyện gì?”
Cô bước chân tới ghế nệm, đưa lưng về phía anh, cố gắng để không run rẩy, làm bộ thản nhiên như không.
“Cô thấy thế nào?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô, cô có cảm giác anh đang đứng đằng sau mình và nhìn vào gáy mình.
“Hãy giải thích đi!”. Anh ném xấp ảnh xuống bàn. “Hãy giải thích một cách xác đáng”.
Ngải Ái nhìn lướt qua lòng thoáng kinh ngạc, đó đều là những bức ảnh chụp lúc cô tới tiễn Bắc Hàn.
Như chợt hiểu ra điều gì, cô đột ngột quay người lại:
“Mộc Duệ Thần, anh sai người theo dõi tôi ư?”
“Đó không phải là việc của cô, tôi cần nghe cô giải thích”.
Cô giễu cợt:
“Nhìn mà không thấy à, còn muốn tôi giải thích gì nữa hả?”
Hai mắt anh mờ sương cứ như sắp đóng băng:
“Bé con, sự nhẫn nại của tôi có hạn. Giải thích rõ cho tôi!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Được thôi, tôi giải thích cho anh là được chứ gì. Nhưng trước tiên anh phải trả lời câu hỏi của tôi, có phải… anh muốn tôi sinh con cho anh, rồi sau đó đưa con đi không cho tôi được gần con đúng không?”
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu.
Anh ta gật đầu.
Ngải Ái nhìn anh. Cuối cùng cũng xác nhận được rồi. Từ chính miệng anh ta nói ra làm sao giả được chứ. Anh đã vô tình như thế còn cần tôi làm gì?
Mộc Duệ Thần, tôi không gì để luyến tiếc nữa…
Cô quay mặt đi, cúi đầu xuống, cắn môi:
“Thật ra tôi không có gì để giải thích…”
“Cô nói vậy là sao?”
“Anh không thấy ư? Tôi có thể ngủ với anh, cũng có thể ngủ với Mộc Dịch Triệt và dĩ nhiên Bắc Hàn cũng thế”.
Gương mặt tàn ác của anh liền bình tĩnh.
“Cô đang nói dối”. Anh bắt bẻ. “Nhìn cô rất run”.
“Tôi không có nói dối”. Cô quay mặt lại, mỉm cười. “Có điều này, Mộc Duệ Thần, tôi yêu anh”.
Đôi mắt sắc lạnh của Mộc Duệ Thần không hề ấm áp.
“Ừm!”. Ngải Ái bật cười lả lơi, ngả người vào ngực anh, đưa tay vuốt ve gò má anh. “Này chàng trai trẻ, anh gọi tôi là bé con, tôi muốn cái gì cho tôi cái đó. Và nhất là… anh đã bị mắc lừa…”
“Ngải Ái!”. Anh giữ chặt tay cô, đẩy ra. “Im ngay”.
“Tôi rất yêu anh”. Cô chọt chọt vào ngực anh. “Anh nhớ tôi phải không, muộn thế này mà vẫn đi tìm tôi thì chắc nhớ tôi lắm. Vậy cứ để Mộc Dịch Triệt chờ đi, giờ tôi ngủ với anh trước…”
“Cô dám lợi dụng tình cảm của tôi..”. Anh bóp cổ cô rồi đẩy mạnh cô ra. Ngải Ái va vào ghế nệm rồi lăn xuống bàn sau đó ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, bịch một tiếng, bụng bắt đầu đau dữ dội…
“Tôi sẽ giết cô… Ngải Ái, cô cứ chờ mà xem”.
Anh bỏ lại một câu sau đó bỏ đi.
Mộc Duệ Thần đi nhanh tới mức không ai có thể đuổi kịp, đóng sầm cửa lại, lao ra ngoài mưa.
Chiếc xe vẫn đỗ dưới khi nhà, Mộc Duệ Thần đi băng băng trong mưa, hai tay nắm chặt cả lại rồi đấm mạnh vào vách tường.
Anh chợt nhớ lại bản thân mình lúc nãy vì cô mà kiên quyết muốn quay về, thấy thật nực cười vì anh quá ngu ngốc.
Đây không phải là bé con mà anh biết. Bé con của anh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, luôn xấu hổ rụt rè, rồi ôm anh… Tất cả đều giả tạo.
Cô ta đã đạp lên… Tình yêu mà anh khó khăn lắm mới quyết định đánh đổi.
***
“Em làm sao thế?”.
Mộc Dịch Triệt ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Ngải Ái nằm ngã dưới đất không động đậy, vội vàng chạy tới hỏi:
“Bé con, em làm sao thế này? Thằng đó có đánh em không? Em không bị thương ở đâu chứ?”
Ngải Ái túm lấy cổ áo của Mộc Dịch Triệt. Từ từ ngồi dậy.
“Tôi thành công rồi…:
Cô cười:
“Mộc Dịch Triệt, anh có biết không? Lần đầu tiên tôi thắng được Mộc Duệ Thần đấy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến bộ dạng như thế của anh ta… Anh nói xem… Tôi phải vui lên đúng không… Ôi, tôi vui quá!”
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mộc Duệ Thần tức giận đến vậy…
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Mộc Duệ Thần nhìn Mộc Dịch Triệt như muốn giết người…
Ngải Ái thấy sợ hãi, có khi nào anh sẽ giết Mộc Dịch Triệt không. Có thể lắm!
Quả đúng như cô nghĩ, ngay sau đó, Mộc Duệ Thần buông cô ra, đi nhanh tới chỗ Mộc Dịch Triệt.
“Mộc Duệ Thần!” Cô gọi lớn sau lưng anh. “Đừng đụng tới Mộc Dịch Triệt, không liên quan tới anh ta… Chính tôi… chính tôi chủ động quyến rũ anh ta…”
Mộc Dịch Triệt nhướng mày nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Ngải Ái, anh chợt hiểu ra, cô muốn dứt khoát với Mộc Duệ Thần.
“Mộc Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt không có vẻ gì là sợ hãi. “Người đàn bà như thế khi nào mày trưởng thành hơn mày sẽ hiểu ra rằng mày không nên nổi cáu. Tôi và cô ấy chuyện gì muốn làm đều làm rồi, chuyện gì có thể xảy ra cũng xảy ra rồi, hay là… Tôi và cậu dùng chung cô ấy, cậu thấy sao?”
Mộc Duệ Thần nhăn mặt trước quyết định khó khăn này, anh giơ tay lên, tung một cú đấm vào mặt Mộc Dịch Triệt.
Do Mộc Dịch Triệt không kịp né, “bốp” một tiếng, khóe miệng rách toạc, chảy máu.
“Đừng đụng vào cô ấy nữa”. Anh túm cổ áo Mộc Duệ Thần. “Cô ấy là của tôi…”
Mộc Dịch Triệt nhìn ánh mắt chợt lóe lên tia đau xót của Mộc Duệ Thần, đang định đánh trả nhưng lại liếc nhìn thấy ánh mắt van nài của Ngải Ái.
Nghĩ ngợi một lúc, anh hừ lạnh, không chọc tức Mộc Duệ Thần câu nào nữa.
“Tổng giám đốc Mộc”. Tiếng nói lạnh nhạt phát ra từ phía sau, Ngải Ái khoanh tay đứng trước cửa, chỉ vào phòng khách. “Đêm tối tới tìm tôi chắc có chuyện muốn nói, vậy thì ra ngoài kia hẵng nói”.
Mộc Duệ Thần nguôi cơn giận, buông Mộc Dịch Triệt ra đứng dậy đi tới trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô.
Sau đó Ngải Ái đóng cửa phòng ngủ, trong lòng nhẹ nhõm thở hắt ra.
Cô đã rất sợ Mộc Dịch Triệt sẽ bị Mộc Duệ Thần đánh cho tàn phế, nhất là lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô cứ như muốn xử chết cô bằng lăng trì.
“Có chuyện gì?”
Cô bước chân tới ghế nệm, đưa lưng về phía anh, cố gắng để không run rẩy, làm bộ thản nhiên như không.
“Cô thấy thế nào?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô, cô có cảm giác anh đang đứng đằng sau mình và nhìn vào gáy mình.
“Hãy giải thích đi!”. Anh ném xấp ảnh xuống bàn. “Hãy giải thích một cách xác đáng”.
Ngải Ái nhìn lướt qua lòng thoáng kinh ngạc, đó đều là những bức ảnh chụp lúc cô tới tiễn Bắc Hàn.
Như chợt hiểu ra điều gì, cô đột ngột quay người lại:
“Mộc Duệ Thần, anh sai người theo dõi tôi ư?”
“Đó không phải là việc của cô, tôi cần nghe cô giải thích”.
Cô giễu cợt:
“Nhìn mà không thấy à, còn muốn tôi giải thích gì nữa hả?”
Hai mắt anh mờ sương cứ như sắp đóng băng:
“Bé con, sự nhẫn nại của tôi có hạn. Giải thích rõ cho tôi!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Được thôi, tôi giải thích cho anh là được chứ gì. Nhưng trước tiên anh phải trả lời câu hỏi của tôi, có phải… anh muốn tôi sinh con cho anh, rồi sau đó đưa con đi không cho tôi được gần con đúng không?”
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu.
Anh ta gật đầu.
Ngải Ái nhìn anh. Cuối cùng cũng xác nhận được rồi. Từ chính miệng anh ta nói ra làm sao giả được chứ. Anh đã vô tình như thế còn cần tôi làm gì?
Mộc Duệ Thần, tôi không gì để luyến tiếc nữa…
Cô quay mặt đi, cúi đầu xuống, cắn môi:
“Thật ra tôi không có gì để giải thích…”
“Cô nói vậy là sao?”
“Anh không thấy ư? Tôi có thể ngủ với anh, cũng có thể ngủ với Mộc Dịch Triệt và dĩ nhiên Bắc Hàn cũng thế”.
Gương mặt tàn ác của anh liền bình tĩnh.
“Cô đang nói dối”. Anh bắt bẻ. “Nhìn cô rất run”.
“Tôi không có nói dối”. Cô quay mặt lại, mỉm cười. “Có điều này, Mộc Duệ Thần, tôi yêu anh”.
Đôi mắt sắc lạnh của Mộc Duệ Thần không hề ấm áp.
“Ừm!”. Ngải Ái bật cười lả lơi, ngả người vào ngực anh, đưa tay vuốt ve gò má anh. “Này chàng trai trẻ, anh gọi tôi là bé con, tôi muốn cái gì cho tôi cái đó. Và nhất là… anh đã bị mắc lừa…”
“Ngải Ái!”. Anh giữ chặt tay cô, đẩy ra. “Im ngay”.
“Tôi rất yêu anh”. Cô chọt chọt vào ngực anh. “Anh nhớ tôi phải không, muộn thế này mà vẫn đi tìm tôi thì chắc nhớ tôi lắm. Vậy cứ để Mộc Dịch Triệt chờ đi, giờ tôi ngủ với anh trước…”
“Cô dám lợi dụng tình cảm của tôi..”. Anh bóp cổ cô rồi đẩy mạnh cô ra. Ngải Ái va vào ghế nệm rồi lăn xuống bàn sau đó ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, bịch một tiếng, bụng bắt đầu đau dữ dội…
“Tôi sẽ giết cô… Ngải Ái, cô cứ chờ mà xem”.
Anh bỏ lại một câu sau đó bỏ đi.
Mộc Duệ Thần đi nhanh tới mức không ai có thể đuổi kịp, đóng sầm cửa lại, lao ra ngoài mưa.
Chiếc xe vẫn đỗ dưới khi nhà, Mộc Duệ Thần đi băng băng trong mưa, hai tay nắm chặt cả lại rồi đấm mạnh vào vách tường.
Anh chợt nhớ lại bản thân mình lúc nãy vì cô mà kiên quyết muốn quay về, thấy thật nực cười vì anh quá ngu ngốc.
Đây không phải là bé con mà anh biết. Bé con của anh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, luôn xấu hổ rụt rè, rồi ôm anh… Tất cả đều giả tạo.
Cô ta đã đạp lên… Tình yêu mà anh khó khăn lắm mới quyết định đánh đổi.
***
“Em làm sao thế?”.
Mộc Dịch Triệt ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Ngải Ái nằm ngã dưới đất không động đậy, vội vàng chạy tới hỏi:
“Bé con, em làm sao thế này? Thằng đó có đánh em không? Em không bị thương ở đâu chứ?”
Ngải Ái túm lấy cổ áo của Mộc Dịch Triệt. Từ từ ngồi dậy.
“Tôi thành công rồi…:
Cô cười:
“Mộc Dịch Triệt, anh có biết không? Lần đầu tiên tôi thắng được Mộc Duệ Thần đấy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến bộ dạng như thế của anh ta… Anh nói xem… Tôi phải vui lên đúng không… Ôi, tôi vui quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.