Chương 214
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Hai năm
sau.
“Khỉ thật, tớ điên mất”
Cô gái mặc áo T-shirt màu hồng và quần đùi sáng màu ngồi trên bàn, giận dữ nhìn vào tờ báo, lấy bút gạch roẹt.
“Sao thế?”
Thang Tiểu Y đi từ trong nhà bếp ra, trừng mắt:
“Tiểu Ái Tử, ai cho cậu ngồi lên bàn, ma ma tớ đây vừa mua chiếc bàn tám chân này đấy”.
“Tầm bậy. Đây là cái bàn cậu vác về từ chợ đồ cũ, rõ ràng nó có bốn chân mà cậu lại bảo có tám cái chân”.
Ngải Ái ném bút, tức giận quát lại, hai má hồng lên trông rất xinh đẹp.
“Này Thang Thang, có cái bàn thôi mà cũng mắng tớ, muốn đuổi tớ đi thì nói cho rồi!”.
“Á à, cậu cũng biết điều đấy chứ nhỉ? Nhanh đi! Tớ sẵn sàng giúp cậu gói ghém hành lý rồi đá cậu ra khỏi đây”.
Ngải Ái bặm môi gào lên:
“Nằm mơ, tớ không đi!”
Cô trừng mắt một lúc lâu, hừ lạnh:
“Này cô Thang kia, cô quên rồi sao? Đây là nhà của tôi, còn cái bàn này là do tôi cho tiền cô mua!”
Thang Tiểu Y phì cười:
“Tiểu Ái, tớ rất thích biểu hiện ngốc nghếch của cậu! Đời này tớ không hề thấy hối hận khi được làm bạn với cậu!”
Ngải Ái nhìn cô khó hiểu:
“Câu trước rõ ràng là đang chửi tớ còn câu sau lại nghe giống như đang khen tớ là thế nào? Đầu óc cậu rối rắm thật đấy, chẳng biết đâu mà lần!”
“No, no, no”. Thang Tiểu Y giơ ngón tay lên quay vòng. “Tớ chỉ muốn hỏi cậu, bạn bè dùng để làm gì ấy nhỉ?”
Ngải Ái lắc đầu.
“Ngốc! Có vậy mà cũng không biết”. Thang Tiểu Y đẩy một cái. “Dĩ nhiên… là để bắt nạt rồi!”
Tức thật đấy!
Nắm tóc hay tát cho cô nàng này đây nhỉ.
“Được rồi, được rồi”. Thang Tiểu Y đi đến bên cạnh cô. “Ai chọc cậu tức giận vậy, hay lại trượt phỏng vấn?”
“Một tháng đi phỏng vấn liên tục mà không một công ty nào chịu nhận tớ”. Ngải Ái gào lên. “Tớ thất nghiệp lâu quá rồi. Chỗ này nói tớ không nhạy bén, chỗ kia nói tớ không có chí lớn, chỗ khác lại nói tớ không có kinh nghiệm nhưng họ không cho tớ cơ hội thì tớ lấy đâu ra kinh nghiệm cơ chứ”.
“Quá đáng nhỉ!”. Thang Tiểu Y vỗ vai. “Hồi trước Gia Cát Lượng chỉ là một anh lính đấy thôi, sao cứ bắt cậu phải có kinh nghiệm?”
Ngải Ái gật đầu như giã tỏi:
“Chỉ có cậu hiểu tớ nhất”
“Tuy thế nhưng bạn trai cậu giàu như vậy nên đừng có lo”. Thang Tiểu Y vỗ đầu cô, nhanh chóng chấm dứt đề tài. “Đừng chúi ũi vào tờ báo tìm việc nữa, nhà hết tương rồi, cậu đi mua tương đi”.
“Trời nắng lắm, tớ không muốn ra khỏi nhà”. Ngải Ái cự nự. “Trưa nay ăn cơm khỏi cần tương được không, để tối tớ đi mua”.
“Sang nhà hàng xóm mượn cho tớ”. Thang Tiểu Y đưa cho cô chai tương. “Nhà sát bên hai ngày trước có trai đẹp mới chuyển tới kìa. Hôm qua anh ta qua mượn tớ hết nửa chai tương giờ mình hết tương rồi thì cậu qua lấy lại đi”.
Hả?
Môi Ngải Ái run run, nước tương cho rồi mà cũng đi lấy lại được cơ á?
Cô cần chai tương lê dép ra cửa, đi qua nhà hàng xóm.
Thang Tiểu Y thường hỏi cô tại sao không vui vẻ kết hôn với Bắc Hàn rồi trở nên giàu có, việc gì phải đi tìm việc chi cho cực… Nhưng cô không muốn ỷ lại anh quá sớm, mặc dù anh đã theo đuổi cô 7 năm trời từ hồi cô học năm hai đại học hai người đã ở bên nhau, chỉ là… những lúc ở bên anh cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó…
Còn cụ thể là cái gì… thì cô không biết.
Cốc cốc cốc.
Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra.
Anh chàng đẹp trai mang giày Tây đứng trước mặt cô, vừa nhìn thấy Ngải Ái, mặt đỏ lên:
“… Ra… là cô à?”
Chàng trai này đang ngượng.
Ngải Ái giơ chai tương lên.
“À… Nhà tôi hết tương rồi… nên qua đây mượn anh một ít…”
“A”. Anh chàng lúng túng. “Thật ngại quá, tôi đang định mua cho các cô chai mới. Giờ trong nhà tôi không còn nhiều lắm. Cô ở đây đợi nhé, tôi xuống dưới nhà mua cho cô”.
“Ôi, không cần không cần. Anh không có thì thôi vậy, để tôi tự đi mua”.
Nhà anh ăn hết tương luôn chứ còn ai. Hôm qua dưng không qua xúc luôn nửa chai.
“Chờ tôi năm phút!” Chàng trai trẻ vui vẻ. “Sao để cô đi được, giờ cô ở nhà đợi tôi, tôi mua về ngay”.
Nói xong, chàng ta chạy đi mất hút.
Mùa hè nóng bức khiến Ngải Ái cũng chẳng muốn ra ngoài nên đứng trước cửa nhà đợi.
Năm phút… rồi mười phút trôi qua… vẫn không thấy anh chàng đâu cả.
Ngải Ái tiện tay lấy một tờ báo lật ra xem thấy trang nhất đưa tin công ty quốc tế M quyết định thành lập chi nhánh tại Trung Quốc để phát triển thương hiệu, và sẽ do cậu chủ của tập đoàn M thị của Mộc gia điều hành.
Ngải Ái nhìn chằm chằm vào chữ M và chữ Mộc, đầu lóe lên điều gì đó.
Cuối cùng cô nhìn thấy hàng chữ công ty mới thành lập do có nhu cầu mở rộng quy mô nên cần tuyển thâm nhân viên và nhìn thấy mức lương… cao mất hồn.
Vừa thả tờ báo xuống thì chàng trai trẻ quay về, đưa cho cô chai tương, lúng túng nói:
“Siêu thị gần nhà không có nên tôi phải đi xa hơn, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu”.
“Không sao, cảm ơn nhé!”. Ngải Ái rối rỉ cảm ơn, đút tay vào túi quần. “Phiền anh ghê, bao nhiêu vậy để tôi gửi lại anh tiền…”
“Không cần đâu, giờ tôi phải đi phỏng vấn rồi!”. Nói xong, anh chàng chạy đi.
Tay cầm tiền lẻ của Ngải Ái chơi vơi giữa không trung, nhìn theo lưng chàng ta.
“Này anh, anh còn chưa khóa cửa mà”.
“Khỉ thật, tớ điên mất”
Cô gái mặc áo T-shirt màu hồng và quần đùi sáng màu ngồi trên bàn, giận dữ nhìn vào tờ báo, lấy bút gạch roẹt.
“Sao thế?”
Thang Tiểu Y đi từ trong nhà bếp ra, trừng mắt:
“Tiểu Ái Tử, ai cho cậu ngồi lên bàn, ma ma tớ đây vừa mua chiếc bàn tám chân này đấy”.
“Tầm bậy. Đây là cái bàn cậu vác về từ chợ đồ cũ, rõ ràng nó có bốn chân mà cậu lại bảo có tám cái chân”.
Ngải Ái ném bút, tức giận quát lại, hai má hồng lên trông rất xinh đẹp.
“Này Thang Thang, có cái bàn thôi mà cũng mắng tớ, muốn đuổi tớ đi thì nói cho rồi!”.
“Á à, cậu cũng biết điều đấy chứ nhỉ? Nhanh đi! Tớ sẵn sàng giúp cậu gói ghém hành lý rồi đá cậu ra khỏi đây”.
Ngải Ái bặm môi gào lên:
“Nằm mơ, tớ không đi!”
Cô trừng mắt một lúc lâu, hừ lạnh:
“Này cô Thang kia, cô quên rồi sao? Đây là nhà của tôi, còn cái bàn này là do tôi cho tiền cô mua!”
Thang Tiểu Y phì cười:
“Tiểu Ái, tớ rất thích biểu hiện ngốc nghếch của cậu! Đời này tớ không hề thấy hối hận khi được làm bạn với cậu!”
Ngải Ái nhìn cô khó hiểu:
“Câu trước rõ ràng là đang chửi tớ còn câu sau lại nghe giống như đang khen tớ là thế nào? Đầu óc cậu rối rắm thật đấy, chẳng biết đâu mà lần!”
“No, no, no”. Thang Tiểu Y giơ ngón tay lên quay vòng. “Tớ chỉ muốn hỏi cậu, bạn bè dùng để làm gì ấy nhỉ?”
Ngải Ái lắc đầu.
“Ngốc! Có vậy mà cũng không biết”. Thang Tiểu Y đẩy một cái. “Dĩ nhiên… là để bắt nạt rồi!”
Tức thật đấy!
Nắm tóc hay tát cho cô nàng này đây nhỉ.
“Được rồi, được rồi”. Thang Tiểu Y đi đến bên cạnh cô. “Ai chọc cậu tức giận vậy, hay lại trượt phỏng vấn?”
“Một tháng đi phỏng vấn liên tục mà không một công ty nào chịu nhận tớ”. Ngải Ái gào lên. “Tớ thất nghiệp lâu quá rồi. Chỗ này nói tớ không nhạy bén, chỗ kia nói tớ không có chí lớn, chỗ khác lại nói tớ không có kinh nghiệm nhưng họ không cho tớ cơ hội thì tớ lấy đâu ra kinh nghiệm cơ chứ”.
“Quá đáng nhỉ!”. Thang Tiểu Y vỗ vai. “Hồi trước Gia Cát Lượng chỉ là một anh lính đấy thôi, sao cứ bắt cậu phải có kinh nghiệm?”
Ngải Ái gật đầu như giã tỏi:
“Chỉ có cậu hiểu tớ nhất”
“Tuy thế nhưng bạn trai cậu giàu như vậy nên đừng có lo”. Thang Tiểu Y vỗ đầu cô, nhanh chóng chấm dứt đề tài. “Đừng chúi ũi vào tờ báo tìm việc nữa, nhà hết tương rồi, cậu đi mua tương đi”.
“Trời nắng lắm, tớ không muốn ra khỏi nhà”. Ngải Ái cự nự. “Trưa nay ăn cơm khỏi cần tương được không, để tối tớ đi mua”.
“Sang nhà hàng xóm mượn cho tớ”. Thang Tiểu Y đưa cho cô chai tương. “Nhà sát bên hai ngày trước có trai đẹp mới chuyển tới kìa. Hôm qua anh ta qua mượn tớ hết nửa chai tương giờ mình hết tương rồi thì cậu qua lấy lại đi”.
Hả?
Môi Ngải Ái run run, nước tương cho rồi mà cũng đi lấy lại được cơ á?
Cô cần chai tương lê dép ra cửa, đi qua nhà hàng xóm.
Thang Tiểu Y thường hỏi cô tại sao không vui vẻ kết hôn với Bắc Hàn rồi trở nên giàu có, việc gì phải đi tìm việc chi cho cực… Nhưng cô không muốn ỷ lại anh quá sớm, mặc dù anh đã theo đuổi cô 7 năm trời từ hồi cô học năm hai đại học hai người đã ở bên nhau, chỉ là… những lúc ở bên anh cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó…
Còn cụ thể là cái gì… thì cô không biết.
Cốc cốc cốc.
Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra.
Anh chàng đẹp trai mang giày Tây đứng trước mặt cô, vừa nhìn thấy Ngải Ái, mặt đỏ lên:
“… Ra… là cô à?”
Chàng trai này đang ngượng.
Ngải Ái giơ chai tương lên.
“À… Nhà tôi hết tương rồi… nên qua đây mượn anh một ít…”
“A”. Anh chàng lúng túng. “Thật ngại quá, tôi đang định mua cho các cô chai mới. Giờ trong nhà tôi không còn nhiều lắm. Cô ở đây đợi nhé, tôi xuống dưới nhà mua cho cô”.
“Ôi, không cần không cần. Anh không có thì thôi vậy, để tôi tự đi mua”.
Nhà anh ăn hết tương luôn chứ còn ai. Hôm qua dưng không qua xúc luôn nửa chai.
“Chờ tôi năm phút!” Chàng trai trẻ vui vẻ. “Sao để cô đi được, giờ cô ở nhà đợi tôi, tôi mua về ngay”.
Nói xong, chàng ta chạy đi mất hút.
Mùa hè nóng bức khiến Ngải Ái cũng chẳng muốn ra ngoài nên đứng trước cửa nhà đợi.
Năm phút… rồi mười phút trôi qua… vẫn không thấy anh chàng đâu cả.
Ngải Ái tiện tay lấy một tờ báo lật ra xem thấy trang nhất đưa tin công ty quốc tế M quyết định thành lập chi nhánh tại Trung Quốc để phát triển thương hiệu, và sẽ do cậu chủ của tập đoàn M thị của Mộc gia điều hành.
Ngải Ái nhìn chằm chằm vào chữ M và chữ Mộc, đầu lóe lên điều gì đó.
Cuối cùng cô nhìn thấy hàng chữ công ty mới thành lập do có nhu cầu mở rộng quy mô nên cần tuyển thâm nhân viên và nhìn thấy mức lương… cao mất hồn.
Vừa thả tờ báo xuống thì chàng trai trẻ quay về, đưa cho cô chai tương, lúng túng nói:
“Siêu thị gần nhà không có nên tôi phải đi xa hơn, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu”.
“Không sao, cảm ơn nhé!”. Ngải Ái rối rỉ cảm ơn, đút tay vào túi quần. “Phiền anh ghê, bao nhiêu vậy để tôi gửi lại anh tiền…”
“Không cần đâu, giờ tôi phải đi phỏng vấn rồi!”. Nói xong, anh chàng chạy đi.
Tay cầm tiền lẻ của Ngải Ái chơi vơi giữa không trung, nhìn theo lưng chàng ta.
“Này anh, anh còn chưa khóa cửa mà”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.