Chương 227
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
“Á! anh
làm gì đấy!”
Ngải Ái hét lên, đưa tay che trước ngực cảnh giác nhìn tên đàn ông háo sắc:
“Tổng giám đốc… Anh anh….”
“Bệnh run tay phải được chữa trong nửa tiếng mới có hiệu quả, tôi từng đọc điều này trong một quyển sách y học”. [Dốc cái miệng].Mộc Duệ Thần nghiêm túc nói. “Rụn rẩy và đau nhức đều rất khổ sở. Trợ lý Ngải, phương pháp điều trị cơ bản nằm ở đây”.
Anh chỉ vào ngực cô. “Đầu ngón tay là nơi tập trung các dây thần kinh và chỉ có thể điều trị tại đây, cô không biết sao?”
Ngải ‘Ái há miệng nghe Mộc Duệ Thần thao thao bất tuyệt, khó khăn nói: “Nửa… tiếng ư?”
Bắt cô để mặc cho cậu ta bóp nửa tiếng… Đây là là phương pháp điều trị sao?
Mắt nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi xuống bên cạnh rồi bế cô đặt trên đùi, một tay giữ eo, một tay nhanh chóng cởi nút áo cô.
“Chờ…”.
Một chữ không ngăn được, cô cảm giác được trước ngực mình mát mát, chiếc áo sơ mi bị tuột xuống eo.
Cô đang mặt áo ngực ngồi đối diện với Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, anh định làm gì?”
Ngải Ái thất xá thần kinh hét lên, hai tay đưa lên che ngực.
“Trợ lý Ngải, đừng nghĩ nhiều, tôi đang giúp cô chữa bệnh run tay di truyền của dòng họ nhà cô”. Anh chớp mắt, bình tĩnh nói như đã lên công thức, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ngực cô, ra lệnh. “Thả tay xuống”.
“Không được”. Ngải Ái lúng túng rất muốn che ngực lại, khổ sở hét toáng lên. “Tôi không muốn làm phiền tới bàn tay cao quý của Tổng giám đốc, để tôi tự làm…”
“Tự mình làm không được”. Tổng giám đốc Mộc ra lệnh, lần này hơi thiếu kiên nhẫn. “Thả tay xuống”.
“Tại sao?”. Ngải Ái khẩn khoản. “Tại sao lại muốn tôi thả tay xuống?”.
“Vấn đề đơn giản mà cũng hỏi”. Mộc Duệ Thần liếc cô. “Cô che lại tôi không nhìn được”.
“Nhìn được gì?”
“Ngực cô”.
“Tôi…”. Ngải Ái mở to mắt. “Tổng giám đốc… như thế không hay đâu, tối hôm qua tôi đã đọc xong nội quy của công ty, trong đó viết rất rõ nhân viên phải mặc trang phục nghiêm túc trong giờ làm việc”.
“Giờ đã hết giờ làm, cô đâu có vi phạm nội quy”. Sắc mặc Mộc Duệ Thần tĩnh lặng như nước. “Vả lại, bây giờ là giờ ăn cơm của cô”.
Nước mắt chảy dài! Thời gian ăn cơm thì được phép mặc quần áo lộn xộn ư?
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái tiếp tục khẩn khoản. “Thật sự tôi không cần…”
“Đừng khách sáo”.
Giọng nói Mộc Duệ Thần hiền hòa như vậy nhưng tay lại hành động bá đạo hết sức, anh nắm tay cô quặp ra đằng sao lưng rồi cố đinh, bắt cô phải ưỡn ngực ra trước mặt anh.
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái nhỏ nhẹ cầu xin, thấy tình huống phát sịnh như thế này không hay chút nào. Đây mà là chuyện nên làm giữa sếp và nhân viên nữ sao?”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi không muốn cô khổ sở thôi”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô, giọng nói thờ ơ của một người đàn ông cao ngạo.
Sau đó, tổng giám đốc Mộc đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô.
Bóp.
Bóp.
Bóp. (Tái hiện hành động chuyên môn của Mộc Mộc)
Ngải Ái xấu hổ tới mức đỏ bừng hết mặt, cô la lên:
“Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?”
“Đừng hiểu lầm là tôi đang quấy rối tình dục cô”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng liếc cô một cái. “Thật ra những bộ ngực dưới size E tôi không hề có hứng thú”.
E? Ngải Ái sực nhớ ra cô gái xinh đẹp có dáng người đầy đặn trong thang máy, bộ ngực đó tuyệt đối là size E.
“Tổng giám đốc nói là dây thần kinh tập trng ở đầu ngón tay và có liên hệ với ngực thật chứ?”. Ngải Ái cúi đầu thấy Mộc Duệ Thần đang tập trung vào chuyên mộ, đỏ mặt lúng túng hỏi. “Tuy tôi biết rằng anh không có hứng thú với tôi nhưng dù sao tôi cũng là con gái, anh làm thế này với tôi…”
“Sao?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của Ngải Ái, cố nén cười. “Tôi sẽ cố gắng để cơ thể cô không khơi dậy bất kỳ cảm giác nào…”
OH~~~ NO~~~
Ngải Ái có cảm giác mặt mũi mình đều bị mất sạch!
“Ý tôi không phải như thế, tôi cũng sẽ không bị ngài khơi dậy bất kỳ cảm giác nào!”
“Không còn gì tốt hơn!”. Mộc Duệ Thần nheo mắt, tay vòng ra sau lưng. “Nói được làm được, trợ lý Ngải”.
Đang nói chuyện, Ngải Ái thấy lưng được buông lỏng, áo ngực bị Tổng giám đốc cởi bung, ném ra xa…
Cô há miệng định hét lớn thì nghe Mộc Duệ Thần bình tĩnh nói:
“Trợ lý Ngải, giờ là lúc tôi chữa trị cho cô, đề nghị cô trật tự”.
“Nhưng…”
Trời ơi! Chuyện gì thế này?
Cô cảm nhận hơi thở của Mộc Duệ Thần đang phả trên da thịt, bàn tay đặt trên ngực cô bắt đầu mát xa, đôi mắt đẹp nhìn cô không chớp mắt, động tác hết sức dịu dàng…
Bàn tay anh như có lửa, từng đợt từng đợt khiến cô run rẩy.
Tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc?
Ôi, chết mất! Đầu ngón tay của Mộc Duệ Thần như ẩn chứ ma lực chết người…
Anh ghé vào tai cô thì thầm:
“Bé con, bé con”.
Những tiếng gọi đó như xuyên thấu vào từng tế bào trong cơ thể, ngấm vào máu, sôi sục! Cũng như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài, muốn kêu gọi thứ gì đó thức tỉnh…. Những mảng ký ức vụn vặt vụt qua…
Quần áo màu đen – Cậu bé có đôi mắt như mắt chim ưng – Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt ấy, không thấy rõ mặt – Cậu ta nắm tay cô băng qua đám đông – Đưa cô đến một tiệm bánh kem quen thuộc – Chiếc ghế mây – Hương vị Bơ – Cậu ta cưỡng hôn cô.
Những kỷ niệm xa vời nhưng hiện lên quá đẹp đẽ.
Ngải Ái hét lên, đưa tay che trước ngực cảnh giác nhìn tên đàn ông háo sắc:
“Tổng giám đốc… Anh anh….”
“Bệnh run tay phải được chữa trong nửa tiếng mới có hiệu quả, tôi từng đọc điều này trong một quyển sách y học”. [Dốc cái miệng].Mộc Duệ Thần nghiêm túc nói. “Rụn rẩy và đau nhức đều rất khổ sở. Trợ lý Ngải, phương pháp điều trị cơ bản nằm ở đây”.
Anh chỉ vào ngực cô. “Đầu ngón tay là nơi tập trung các dây thần kinh và chỉ có thể điều trị tại đây, cô không biết sao?”
Ngải ‘Ái há miệng nghe Mộc Duệ Thần thao thao bất tuyệt, khó khăn nói: “Nửa… tiếng ư?”
Bắt cô để mặc cho cậu ta bóp nửa tiếng… Đây là là phương pháp điều trị sao?
Mắt nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi xuống bên cạnh rồi bế cô đặt trên đùi, một tay giữ eo, một tay nhanh chóng cởi nút áo cô.
“Chờ…”.
Một chữ không ngăn được, cô cảm giác được trước ngực mình mát mát, chiếc áo sơ mi bị tuột xuống eo.
Cô đang mặt áo ngực ngồi đối diện với Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, anh định làm gì?”
Ngải Ái thất xá thần kinh hét lên, hai tay đưa lên che ngực.
“Trợ lý Ngải, đừng nghĩ nhiều, tôi đang giúp cô chữa bệnh run tay di truyền của dòng họ nhà cô”. Anh chớp mắt, bình tĩnh nói như đã lên công thức, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ngực cô, ra lệnh. “Thả tay xuống”.
“Không được”. Ngải Ái lúng túng rất muốn che ngực lại, khổ sở hét toáng lên. “Tôi không muốn làm phiền tới bàn tay cao quý của Tổng giám đốc, để tôi tự làm…”
“Tự mình làm không được”. Tổng giám đốc Mộc ra lệnh, lần này hơi thiếu kiên nhẫn. “Thả tay xuống”.
“Tại sao?”. Ngải Ái khẩn khoản. “Tại sao lại muốn tôi thả tay xuống?”.
“Vấn đề đơn giản mà cũng hỏi”. Mộc Duệ Thần liếc cô. “Cô che lại tôi không nhìn được”.
“Nhìn được gì?”
“Ngực cô”.
“Tôi…”. Ngải Ái mở to mắt. “Tổng giám đốc… như thế không hay đâu, tối hôm qua tôi đã đọc xong nội quy của công ty, trong đó viết rất rõ nhân viên phải mặc trang phục nghiêm túc trong giờ làm việc”.
“Giờ đã hết giờ làm, cô đâu có vi phạm nội quy”. Sắc mặc Mộc Duệ Thần tĩnh lặng như nước. “Vả lại, bây giờ là giờ ăn cơm của cô”.
Nước mắt chảy dài! Thời gian ăn cơm thì được phép mặc quần áo lộn xộn ư?
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái tiếp tục khẩn khoản. “Thật sự tôi không cần…”
“Đừng khách sáo”.
Giọng nói Mộc Duệ Thần hiền hòa như vậy nhưng tay lại hành động bá đạo hết sức, anh nắm tay cô quặp ra đằng sao lưng rồi cố đinh, bắt cô phải ưỡn ngực ra trước mặt anh.
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái nhỏ nhẹ cầu xin, thấy tình huống phát sịnh như thế này không hay chút nào. Đây mà là chuyện nên làm giữa sếp và nhân viên nữ sao?”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi không muốn cô khổ sở thôi”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô, giọng nói thờ ơ của một người đàn ông cao ngạo.
Sau đó, tổng giám đốc Mộc đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô.
Bóp.
Bóp.
Bóp. (Tái hiện hành động chuyên môn của Mộc Mộc)
Ngải Ái xấu hổ tới mức đỏ bừng hết mặt, cô la lên:
“Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?”
“Đừng hiểu lầm là tôi đang quấy rối tình dục cô”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng liếc cô một cái. “Thật ra những bộ ngực dưới size E tôi không hề có hứng thú”.
E? Ngải Ái sực nhớ ra cô gái xinh đẹp có dáng người đầy đặn trong thang máy, bộ ngực đó tuyệt đối là size E.
“Tổng giám đốc nói là dây thần kinh tập trng ở đầu ngón tay và có liên hệ với ngực thật chứ?”. Ngải Ái cúi đầu thấy Mộc Duệ Thần đang tập trung vào chuyên mộ, đỏ mặt lúng túng hỏi. “Tuy tôi biết rằng anh không có hứng thú với tôi nhưng dù sao tôi cũng là con gái, anh làm thế này với tôi…”
“Sao?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của Ngải Ái, cố nén cười. “Tôi sẽ cố gắng để cơ thể cô không khơi dậy bất kỳ cảm giác nào…”
OH~~~ NO~~~
Ngải Ái có cảm giác mặt mũi mình đều bị mất sạch!
“Ý tôi không phải như thế, tôi cũng sẽ không bị ngài khơi dậy bất kỳ cảm giác nào!”
“Không còn gì tốt hơn!”. Mộc Duệ Thần nheo mắt, tay vòng ra sau lưng. “Nói được làm được, trợ lý Ngải”.
Đang nói chuyện, Ngải Ái thấy lưng được buông lỏng, áo ngực bị Tổng giám đốc cởi bung, ném ra xa…
Cô há miệng định hét lớn thì nghe Mộc Duệ Thần bình tĩnh nói:
“Trợ lý Ngải, giờ là lúc tôi chữa trị cho cô, đề nghị cô trật tự”.
“Nhưng…”
Trời ơi! Chuyện gì thế này?
Cô cảm nhận hơi thở của Mộc Duệ Thần đang phả trên da thịt, bàn tay đặt trên ngực cô bắt đầu mát xa, đôi mắt đẹp nhìn cô không chớp mắt, động tác hết sức dịu dàng…
Bàn tay anh như có lửa, từng đợt từng đợt khiến cô run rẩy.
Tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc?
Ôi, chết mất! Đầu ngón tay của Mộc Duệ Thần như ẩn chứ ma lực chết người…
Anh ghé vào tai cô thì thầm:
“Bé con, bé con”.
Những tiếng gọi đó như xuyên thấu vào từng tế bào trong cơ thể, ngấm vào máu, sôi sục! Cũng như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài, muốn kêu gọi thứ gì đó thức tỉnh…. Những mảng ký ức vụn vặt vụt qua…
Quần áo màu đen – Cậu bé có đôi mắt như mắt chim ưng – Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt ấy, không thấy rõ mặt – Cậu ta nắm tay cô băng qua đám đông – Đưa cô đến một tiệm bánh kem quen thuộc – Chiếc ghế mây – Hương vị Bơ – Cậu ta cưỡng hôn cô.
Những kỷ niệm xa vời nhưng hiện lên quá đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.