Chương 234
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
“Tổng
giám đốc… Tôi chưa nói gì cả”. Ngải Ái xụ mặt, uể noải, thương cô với, cô chỉ
vì muốn hòa đồng với mọi người nên mới hùa theo, xui xẻo thế nào hôm nay Tổng
giám đốc lại đi thang máy dành cho nhân viên bình thường cơ chứ?
“Lặp lại”. Tổng giám đốc ra lệnh. “Nói”
“Tổng giám đốc rất có thể mắc bệnh sợ phụ nữ…”
Mộc Duệ Thần bước vào trong thang máy, bĩu môi.
“Sợ bị giam giữ…”
Ngón tay ấn mạnh vào nút thang máy.
“Và…chắc chắn Tổng giám đốc là gay rồi…”
Đinh! Cửa thang máy nặng nề đóng lại, cứ như là khép lại cánh của địa ngục.
“Theo như tôi thấy thì cậu chủ là một bot hơi bị đỉnh đấy…”.
Đôi mắt nheo lại thành một đường, ánh mắt nguy hiểm như kiếm sắc, bắn thẳng vào tâm can đang run rẩy của Ngải Ái khiến chân cô mềm nhủn cả ra.
“Trợ lý Ngải…:
Mộc Duệ Thần tiến đến gàn Ngải Ái, chống hai tay vào mặt kính bóng loáng trong thay máy, nhốt cô bên trong. “Nói cho tôi biets, cách cô đã quan sát tôi đi”.
Ngải Ái đột ngột ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt rực lửa giận. “Tôi… tôi… tôi không cố ý”.
“Cô muốn quan sát thì hãy quan sát đi”. Anh gằn giọng ra lên, thang máy lên đến tầng trên cùng, mặc cho cô chống cự, xốc cô trên vai vác vào trong phòng Tổng giám đốc.
Ngải Ái bị xốc trên vai hốt hoảng, tay nắm chặt vai anh, luôn miệng xin tha:
“Xin lỗi Tổng giám đốc, hãy nghe tôi giải thích, xin ngài đừng nổi nóng, tôi vô ý quá, ôi tôi vô ý quá…:
Trong phòng, anh đặt cô xuống ghế nệm rồi nằm đè lên trên.
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ”.
Giọng anh lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm. Ngải Ái sững sốt run rẩy đưa tay lên che miệng đang há hốc. “Nói vậy là Tổng giám đốc đúng là G…”
“Tôi chỉ có hứng thú với một mình cô”.
Không khí trong phòng nhất thời bị ngưng đọng.
Cả người Ngải Ái khựng lại, ánh mắt kinh ngạc chuyển biến thành mơ hồ.
“Tổng giám đốc… anh… đang nói gì…”
“Bé con…”
Anh gọi tên cô, cúi đầu xuống, gương mặt đẹp trai ghé sát vào cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp mắt, Ngải Ái có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ người anh truyền sang da thịt cô, sau đó, nghe tiếng anh nhàn nhạt ra lệnh. “Hôn tôi đi”.
Ngải Ái chắc chắn, cô bị điên thật rồi.
Giờ phút này, cô chẳng những không phản kháng mà còn nghe theo mệnh lệnh của Mộc Duệ Thần, choàng tay ôm cổ anh, rướn người lên áp đôi môi đỏ mọng vào bờ môi mềm mại của anh.
Cảm giác này… Mơ hồ….
Ánh mắt chân thành, tiếng anh thì thầm, mùi cơ thể anh gần sát khiến cô điên cuồng… Phục tùng mệnh lệnh của anh, ôm anh, thật chặt… vĩnh viễn không muốn buông anh ra…
Mộc Duệ Thần.
Ba chữ đó không ngừng sôi sục trong đáy lòng, tựa như muốn nuốt chửng cô…
Cô ôm cổ anh, nút lấy bờ môi anh như đang nhấm nháp món bánh kem, mùi vị thơm ngọt khiến cô không kìm lòng được, bật khóc…
“Mộc Duệ Thần”.
Cô nói trong vô thức, hai cơ thể dán sát vào nhau. “Anh… anh đừng đi”.
“Anh ở đây!
Mộc Duệ Thần ôm cô vào lòng, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cảm nhận được cơ thể mềm mai của cô đang cuộn tròn trong lòng anh, nghe cô gọi tên anh.
“Bé con”. Anh cười khẽ. “Xem ra em chưa hoàn toàn quên anh”.
Ngải Ái rời môi anh, thở dốc, tay vuốt ngực nằm trong lòng anh, trong vòng tay dễ chịu, hơi thở ấm áp, trong giọng nói êm tai…
Một cơn gió thổi thốc qua ô cửa, thổi tung rèm cửa, thổi mái tóc Ngải Ái, gương mặt cô đẹp không tì vết…
Cả người mát rượi, Ngải Ái đột nhiên rùng mình, đầu óc hỗn loạn dần khôi phục.
Khi cô ý thức được bản thân mình đang nằm trong lòng anh, nghĩ tới việc mình vừa chủ động ôm Mộc Duệ Thần rồi còn cưỡng hôn anh, cả người lấm tấm mồ hôi.
Cô đẩy Mộc Duệ Thần ra, nhảy xuống ghê, hoảng loạn chỉnh sửa lại quần áo.
“Tổng giám đốc… Vừa rồi tôi… có phải đã…”.
Ánh nắng rọi qua ô cửa chiếu xuống gương mặt Mộc Duệ Thần, trên môi anh có một vết son như cánh hoa, mắt anh gian manh mà ấm áp.
“Sao nào, trợ lý Ngải”. Giọng nói của anh không nóng cũng không lạnh.
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái bụm miệng. “Tôi có làm chuyện gì… thô lỗ với ngài không?”
“Có”. Anh hào phóng thừa nhận. “Cô ôm tôi, áp đảo tôi, sau đó cưỡng hôn tôi”.
Tôi…
Cả người Ngải Ái mềm oặt, khuỵu xuống ngồi trên sàn. “Sao tôi có thể làm chuyện đó… Ôi…”
“Có!”. Mộc Duệ Thần từ từ đứng dậy. “Chuyện không bằng cả cầm thú đó mà trợ lý Ngải cũng làm được”.
“Không bằng cầm thú”. Ngải Ái ngẩng đầu trừng mắt. “Có nghiêm trọng đến thế không? Đây chắc chắn không phải là nụ hôn đầu tiên của Tổng giám đốc. Tôi là con gái mà anh cũng ăn thua ư?”
“Thế sao?”
Mộc Duệ Thần chỉ vào ngực mình, mấy nút áo do có ngoại lực tác động bị sút chỉ, chiếc sao sơ mi nhăn nhúm cho thấy vùa bị Ngải Ái níu lấy.
Đầu óc trống rỗng! Có nằm mơ Ngải Ái cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại làm cái chuyện bỉ ổi đó với sếp.
“Nhưng mà chẳng phải Tổng giám đốc nói tôi hôn anh mà”. Cô bấu víu vào lí do đo. “Cả hai ta đều có trách nhiệm”.
“Chứng cứ đây?”. Mộc Duệ Thần nheo mắt lại. “Ai có thể chứng minh rằng tôi đã nói câu đó”.
“Lặp lại”. Tổng giám đốc ra lệnh. “Nói”
“Tổng giám đốc rất có thể mắc bệnh sợ phụ nữ…”
Mộc Duệ Thần bước vào trong thang máy, bĩu môi.
“Sợ bị giam giữ…”
Ngón tay ấn mạnh vào nút thang máy.
“Và…chắc chắn Tổng giám đốc là gay rồi…”
Đinh! Cửa thang máy nặng nề đóng lại, cứ như là khép lại cánh của địa ngục.
“Theo như tôi thấy thì cậu chủ là một bot hơi bị đỉnh đấy…”.
Đôi mắt nheo lại thành một đường, ánh mắt nguy hiểm như kiếm sắc, bắn thẳng vào tâm can đang run rẩy của Ngải Ái khiến chân cô mềm nhủn cả ra.
“Trợ lý Ngải…:
Mộc Duệ Thần tiến đến gàn Ngải Ái, chống hai tay vào mặt kính bóng loáng trong thay máy, nhốt cô bên trong. “Nói cho tôi biets, cách cô đã quan sát tôi đi”.
Ngải Ái đột ngột ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt rực lửa giận. “Tôi… tôi… tôi không cố ý”.
“Cô muốn quan sát thì hãy quan sát đi”. Anh gằn giọng ra lên, thang máy lên đến tầng trên cùng, mặc cho cô chống cự, xốc cô trên vai vác vào trong phòng Tổng giám đốc.
Ngải Ái bị xốc trên vai hốt hoảng, tay nắm chặt vai anh, luôn miệng xin tha:
“Xin lỗi Tổng giám đốc, hãy nghe tôi giải thích, xin ngài đừng nổi nóng, tôi vô ý quá, ôi tôi vô ý quá…:
Trong phòng, anh đặt cô xuống ghế nệm rồi nằm đè lên trên.
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ”.
Giọng anh lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm. Ngải Ái sững sốt run rẩy đưa tay lên che miệng đang há hốc. “Nói vậy là Tổng giám đốc đúng là G…”
“Tôi chỉ có hứng thú với một mình cô”.
Không khí trong phòng nhất thời bị ngưng đọng.
Cả người Ngải Ái khựng lại, ánh mắt kinh ngạc chuyển biến thành mơ hồ.
“Tổng giám đốc… anh… đang nói gì…”
“Bé con…”
Anh gọi tên cô, cúi đầu xuống, gương mặt đẹp trai ghé sát vào cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp mắt, Ngải Ái có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ người anh truyền sang da thịt cô, sau đó, nghe tiếng anh nhàn nhạt ra lệnh. “Hôn tôi đi”.
Ngải Ái chắc chắn, cô bị điên thật rồi.
Giờ phút này, cô chẳng những không phản kháng mà còn nghe theo mệnh lệnh của Mộc Duệ Thần, choàng tay ôm cổ anh, rướn người lên áp đôi môi đỏ mọng vào bờ môi mềm mại của anh.
Cảm giác này… Mơ hồ….
Ánh mắt chân thành, tiếng anh thì thầm, mùi cơ thể anh gần sát khiến cô điên cuồng… Phục tùng mệnh lệnh của anh, ôm anh, thật chặt… vĩnh viễn không muốn buông anh ra…
Mộc Duệ Thần.
Ba chữ đó không ngừng sôi sục trong đáy lòng, tựa như muốn nuốt chửng cô…
Cô ôm cổ anh, nút lấy bờ môi anh như đang nhấm nháp món bánh kem, mùi vị thơm ngọt khiến cô không kìm lòng được, bật khóc…
“Mộc Duệ Thần”.
Cô nói trong vô thức, hai cơ thể dán sát vào nhau. “Anh… anh đừng đi”.
“Anh ở đây!
Mộc Duệ Thần ôm cô vào lòng, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cảm nhận được cơ thể mềm mai của cô đang cuộn tròn trong lòng anh, nghe cô gọi tên anh.
“Bé con”. Anh cười khẽ. “Xem ra em chưa hoàn toàn quên anh”.
Ngải Ái rời môi anh, thở dốc, tay vuốt ngực nằm trong lòng anh, trong vòng tay dễ chịu, hơi thở ấm áp, trong giọng nói êm tai…
Một cơn gió thổi thốc qua ô cửa, thổi tung rèm cửa, thổi mái tóc Ngải Ái, gương mặt cô đẹp không tì vết…
Cả người mát rượi, Ngải Ái đột nhiên rùng mình, đầu óc hỗn loạn dần khôi phục.
Khi cô ý thức được bản thân mình đang nằm trong lòng anh, nghĩ tới việc mình vừa chủ động ôm Mộc Duệ Thần rồi còn cưỡng hôn anh, cả người lấm tấm mồ hôi.
Cô đẩy Mộc Duệ Thần ra, nhảy xuống ghê, hoảng loạn chỉnh sửa lại quần áo.
“Tổng giám đốc… Vừa rồi tôi… có phải đã…”.
Ánh nắng rọi qua ô cửa chiếu xuống gương mặt Mộc Duệ Thần, trên môi anh có một vết son như cánh hoa, mắt anh gian manh mà ấm áp.
“Sao nào, trợ lý Ngải”. Giọng nói của anh không nóng cũng không lạnh.
“Tổng giám đốc”. Ngải Ái bụm miệng. “Tôi có làm chuyện gì… thô lỗ với ngài không?”
“Có”. Anh hào phóng thừa nhận. “Cô ôm tôi, áp đảo tôi, sau đó cưỡng hôn tôi”.
Tôi…
Cả người Ngải Ái mềm oặt, khuỵu xuống ngồi trên sàn. “Sao tôi có thể làm chuyện đó… Ôi…”
“Có!”. Mộc Duệ Thần từ từ đứng dậy. “Chuyện không bằng cả cầm thú đó mà trợ lý Ngải cũng làm được”.
“Không bằng cầm thú”. Ngải Ái ngẩng đầu trừng mắt. “Có nghiêm trọng đến thế không? Đây chắc chắn không phải là nụ hôn đầu tiên của Tổng giám đốc. Tôi là con gái mà anh cũng ăn thua ư?”
“Thế sao?”
Mộc Duệ Thần chỉ vào ngực mình, mấy nút áo do có ngoại lực tác động bị sút chỉ, chiếc sao sơ mi nhăn nhúm cho thấy vùa bị Ngải Ái níu lấy.
Đầu óc trống rỗng! Có nằm mơ Ngải Ái cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại làm cái chuyện bỉ ổi đó với sếp.
“Nhưng mà chẳng phải Tổng giám đốc nói tôi hôn anh mà”. Cô bấu víu vào lí do đo. “Cả hai ta đều có trách nhiệm”.
“Chứng cứ đây?”. Mộc Duệ Thần nheo mắt lại. “Ai có thể chứng minh rằng tôi đã nói câu đó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.