Chương 48: TÔI KHÔNG THỂ CHỌC GIẬN CẬU
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Mặt và
cổ Ngải Ái đều đỏ ửng lên như tôm hùm, hai má nóng ran như mới chui ra từ lò
than.
Cô nhất thời không biết bản thân nên tức giận hay gào thét hay đứng dậy bạc cho thằng nhóc Mộc Duệ Thần một bạc tai nóng bỏng tay nữa đây.
Mà khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì cậu đã chạy tới quầy thu ngân chìa ra chiếc thẻ tín dụng sáng choang:
“Tính tiền!”
Tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả cả thu ngân đứng ngay quầy cũng hoảng sợ trước ánh mắt hung hăng của Mộc Duệ Thần, vội cầm lấy thẻ quét vào máy, khom người:
“Cảm ơn quý khách! Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!”.
Mộc Duệ Thần quay đầu liếc mắt nhìn Ngải Ái một cái, không nói một câu đi thẳng ra cửa.
Ngải Ái trơ mắt ngồi chống đỡ lại những ánh mắt nhìn cô như nhìn một con quái vật. Sau đó đứng bật dậy xách túi chạy biến ra cửa.
Cảm giác bị sỉ nhục len lỏi vào trong lòng.
Đồ quá đáng!
Cậu ta vô lễ, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta kiêu ngạo, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta làm trời làm đất, cô có thể cho cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà không chấp.
Nhưng giờ cậu ta lại làm chuyện như thế với cô.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của cô, từ trước cho tới bây giờ đều như vậy.
Mộc Duệ Thần kiêu ngạo, Mộc Duệ Thần không ai theo kịp, cơ bản không coi cô ra gì.
Bởi vì, thằng nhóc đó dám để lại cô một mình ở đó.
Ngải Ái chạy ra tới cửa, nhìn thấy Mộc Duệ Thần đứng dưới gốc cây cổ thụ. Ánh mắt của cậu ta thật khó hiểu.
Đôi mắt hằn những tia đỏ…
Cô cắn môi chạy hướng ngược lại với chỗ cậu ta đứng, không quay đầu nhìn lại, chạy tới một góc trong công viên, ngồi dưới bụi cây xanh ngắt mới thả bờ môi ra.
Cô quăng túi xách xuống đất, vục mặt vào giữa hai chân, cả người run run.
Trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc phải chạy đi, trốn khỏi những ánh mắt đó.
Trong cửa hàng, Mộc Duệ Thần đã bỏ cô lại đó và cũng không hề quay lại, không hề giải thích. Điều này, khiến cho lòng Ngải Ái rất bức rứt khó tả.
Không những gây họa lại còn kiêu ngạo bỏ đi….
Hai tay vòng quanh đầu gối, Ngải Ái ngẩng mặt lên nhìn về phía trước thì thầm:
“Mộc Duệ Thần. Tôi không thể chọc tức cậu. Tôi chỉ có thể né tránh cậu mà thôi…”
Lời tác giả: Có việc về trễ nên tiến độ viết hơi chậm. Các bạn yêu đừng trách tớ nha. Tối nay chắc chắn có chương nữa…
Cô nhất thời không biết bản thân nên tức giận hay gào thét hay đứng dậy bạc cho thằng nhóc Mộc Duệ Thần một bạc tai nóng bỏng tay nữa đây.
Mà khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì cậu đã chạy tới quầy thu ngân chìa ra chiếc thẻ tín dụng sáng choang:
“Tính tiền!”
Tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả cả thu ngân đứng ngay quầy cũng hoảng sợ trước ánh mắt hung hăng của Mộc Duệ Thần, vội cầm lấy thẻ quét vào máy, khom người:
“Cảm ơn quý khách! Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!”.
Mộc Duệ Thần quay đầu liếc mắt nhìn Ngải Ái một cái, không nói một câu đi thẳng ra cửa.
Ngải Ái trơ mắt ngồi chống đỡ lại những ánh mắt nhìn cô như nhìn một con quái vật. Sau đó đứng bật dậy xách túi chạy biến ra cửa.
Cảm giác bị sỉ nhục len lỏi vào trong lòng.
Đồ quá đáng!
Cậu ta vô lễ, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta kiêu ngạo, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta làm trời làm đất, cô có thể cho cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà không chấp.
Nhưng giờ cậu ta lại làm chuyện như thế với cô.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của cô, từ trước cho tới bây giờ đều như vậy.
Mộc Duệ Thần kiêu ngạo, Mộc Duệ Thần không ai theo kịp, cơ bản không coi cô ra gì.
Bởi vì, thằng nhóc đó dám để lại cô một mình ở đó.
Ngải Ái chạy ra tới cửa, nhìn thấy Mộc Duệ Thần đứng dưới gốc cây cổ thụ. Ánh mắt của cậu ta thật khó hiểu.
Đôi mắt hằn những tia đỏ…
Cô cắn môi chạy hướng ngược lại với chỗ cậu ta đứng, không quay đầu nhìn lại, chạy tới một góc trong công viên, ngồi dưới bụi cây xanh ngắt mới thả bờ môi ra.
Cô quăng túi xách xuống đất, vục mặt vào giữa hai chân, cả người run run.
Trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc phải chạy đi, trốn khỏi những ánh mắt đó.
Trong cửa hàng, Mộc Duệ Thần đã bỏ cô lại đó và cũng không hề quay lại, không hề giải thích. Điều này, khiến cho lòng Ngải Ái rất bức rứt khó tả.
Không những gây họa lại còn kiêu ngạo bỏ đi….
Hai tay vòng quanh đầu gối, Ngải Ái ngẩng mặt lên nhìn về phía trước thì thầm:
“Mộc Duệ Thần. Tôi không thể chọc tức cậu. Tôi chỉ có thể né tránh cậu mà thôi…”
Lời tác giả: Có việc về trễ nên tiến độ viết hơi chậm. Các bạn yêu đừng trách tớ nha. Tối nay chắc chắn có chương nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.