Chương 124: TRANH CÃI
Thiển Mạc Mặc
11/10/2013
Ngải Ái
ngồi xuống ghế nệm, nhìn anh cao lớn đứng cách đó không xa, mím chặt môi. Mộc
Duệ Thần đứng trong bóng tối, không có ý định bước lại.
“Tôi tới đón cô về nhà”.
Cô đứng dậy đi lướt qua anh, bước rất nhanh ra ngoài, không muốn quay sang nhìn anh.
Trên xe, khá yên tĩnh. Mộc Duệ Thần thong thả lái xe đưa cô về biệt thự. Tiệc tùng hôm qua đều được dọn dẹp sạch sẽ, trả lại biệt thự không gian như mọi khi. Mộc Giản vẫn tỏ thái độ dè dặt với cô, dường như còn cung kính hơn trước đây.
Cô đi cùng Mộc Duệ Thần vào trong thang máy, đang định nhấn nút bấm tầng ba thì Mộc Duệ Thần đưa tay ngăn lại.
“Tối nay ngủ với tôi”.
Anh ra lệnh bằng giọng hơi nhẹ, nắm tay Ngải Ái rồi nhấn nút lên tầng bốn, sau đó kéo tay cô vào trong phòng anh. Ngải Ái không từ chối, từ đầu tới cuối đều trầm tư.
Bước vào phòng của anh, cô phát hiện mọi đồ dùng cá nhân trong phòng cô kể cả tủ quần áo sang trọng đều được chuyển vào đây. Trên đầu giường có xếp một bộ váy ngủ, cứ như để sẵn cho cô mặc.
“Gì đây?”. Cô vung tay ra, giọng nói có hơi khó chịu. “Chuyện này ám chỉ cho việc từ nay về sau tôi phải ngủ cùng với cậu trong căn phòng này, phải không?”
Mộc Duệ Thần cởi áo khoác vắt trên thành ghế nệm:
“Không ngủ ở đây thì ở đâu?”
Ngải Ái thấy tức ngực, không biết do giận dữ hay buồn bực nữa, quay lưng đi tới cầu thang:
“Cậu không có sự đồng ý của tôi mà bắt tôi ở đây giờ còn muốn tôi làm công cụ ấm giường cậu ư? Tôi không thích. Tôi muốn về phòng tôi”.
“Tốt hơn hết cô nên từ bỏ ý định chạy trốn”. Mộc Duệ Thần dựa người vào ghế nệm, nhìn mặt anh có vẻ mệt mỏi. “Bây giờ tôi không làm gì cô đâu, nhưng chủ cần cô chạy trốn rồi để tôi bắt lại, những gì cô phải gánh chịu còn gấp đôi gấp ba tối qua… Cô hiểu chứ?”
Ngải Ái đứng khựng lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Cậu lại đang đe dọa tôi!”
“Đúng thế thì sao?”. Anh hờ hững trả lời. Tôi đã nói với cô từ trước, ngoại trừ việc cô có năng lực không sợ bị tôi đe dọa ra, cô chỉ có thể sống trong tầm kiểm soát của tôi”.
Cô ngập ngừng một lúc, sau đó quay khuôn mặt giận dữ, đứng tít trong góc tường cách anh khá xa.
“Lại đây”.
Anh ngồi trên ghế nệm, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop trên bàn.
Ngải Ái đứng dựa tường không để ý đến anh.
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai”. Mộc Duệ Thần lại nói. “Tôi không có tính kiên nhẫn”.
Cô nhìn lướt qua lưng anh, thở hắt ra một cái, miễn cưỡng bước từng bước một tới canhk anh. “Gọi tôi tới làm gì”
Mộc Duệ Thần nắm tay cô kéo xuống, ôm cô vào ngực, đẩy máy tính qua. “Đừng tỏ ra mưu mẹo, cô tưởng tôi không biết sao?”
Ngải Ái chun mũi. Mộc Duệ Thần không phải là người bình thường, cậu ta có mắt ở sau lưng.
“Có muốn xem kế hoạch thất bại của cô và Mộc Duệ Thần không?”. Anh không truy cứu nữa, nhỏ giọng nói.
Cô nghe anh nói liền quay sang nhìn màn hình laptop đang quay lại cảnh chăn gối tối qua của cô và Mộc Duệ Thần.
Cảnh Mộc Duệ Thần như con ác thú ghì chặt cô trong lòng, lặp đi lặp lại hành động bản năng khi quan hệ tình dục.
Mặt cô đỏ ửng trừng mắt nhìn anh.
“Đồ biến thái! Tại sao cậu lại quay?”
“Ha ha! Đây vốn là thứ Mộc Duệ Thần định gửi cho tôi. Bé con, cô nên cảm thấy may mắn vì nữ chính trong đoạn clip này là cô. Bởi vì nếu là ba ả do anh ta đưa tới tôi sẽ giết Mộc Dịch Triệt và giết luôn cả cô”.
Giọng anh thì thầm vào tai khiến cả người Ngải Ái run bắn và cô cảm thấy lạnh.
“Tin hay không tùy cậu. Đây đều là do Mộc Dịch Triệt muốn trả thì cậu do hận thù cá nhân giữa các người, không có liên quan tới tôi. Tôi không hề biết gì hết”.
Anh trầm tư một lúc rồi tắt clip, đưa tay vuốt ve má cô.
“Tôi không truy cứu việc này nữa, dù sao…”
Anh mỉm cười tàn nhẫn, giọng bỡn cợt:
“Tôi cũng muốn cảm ơn Mộc Dịch Triệt vì anh đã khiến tôi có một đêm khó quên”.
Ngải Ái trừng mắt:
“Theo như anh nói thì người tôi nên hận là Mộc Dịch Triệt vì anh ta chính là nguyên nhân đẩy tôi tới việc bị tra tấn đau đớn tối qua mà cả đời này tôi rất muốn quên”:
“Tra tấn?”. Anh cau mày, mặt khó chịu. “Không cho cô được nói hai chữ đó lần nào nữa”.
Ngải Ái nhíu mày, cười khinh bỉ:
“Tôi rất tiếc… Thực tế là… Cậu bị người ta chuốc thuốc kích thích, và tôi chính là thuốc giải. Đêm qua cho dù là cô gái nào cũng sẽ làm cho cậu vui vẻ. Vì thế cậu ngủ với ai mà chẳng có một đêm tuyệt vời, còn với tôi… Còn cảm giác của tôi ư… Rất đau đớn!”
Mắt Mộc Duệ Thần lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
“Làm chuyện đó với tôi cô thấy đau đớn, còn với Mộc Dịch Triệt thì hạnh phúc phải không?”
Cô quay mặt qua chỗ khác.
Vô cùng phẫn nộ! Hận thù giữa cậu ta và Mộc Dịch Triệt lại lôi cô vô tội vào để tối qua cô bị như thế. Cơn giận bùng phát đầy ứ trong lồng ngực, như quả bom sắp bị nổ tung.
Có điều, Mộc Duệ Thần vô địch thiên hạ tại sao không nói một tiếng xin lỗi cô? Hoặc ít ra cũng nên nói với cô do tác dụng của thuốc khiến anh mất lí trí mới làm cô đau khổ.
Nếu chỉ cần mắt anh có một tia xíu xiu áy náy thì có lẽ cô đã không có lý do gì để tức giận. Cô nhìn Mộc Duệ Thần không chớp mắt, lòng cuối cùng cũng có đáp án cho riêng mình.
Bởi vì, anh không cần cô.
Bởi vì, cô chẳng là gì cả với Mộc Duệ Thần.
“Thỏa thuận hoàn thành rồi đấy, người cũng cho cậu…”. Ngải Ái nhìn anh, bình tĩnh nói. “Giờ, cậu hãy thả tôi đi”.
“Đi đâu?”. Anh liếc mắt. “Cô muốn đi đâu tôi sẽ đi với cô”.
Ngải Ái tức giận đứng phắt dậy:
“Đừng làm bộ! Tôi muốn về nước!”
Anh trầm tư một lúc rồi gật đầu:
“Được!”
Đồng ý rồi sao?
Mắt Ngải Ái sáng rực:
“Vậy chừng nào thì cậu thả tôi về?”
“Tôi tới đón cô về nhà”.
Cô đứng dậy đi lướt qua anh, bước rất nhanh ra ngoài, không muốn quay sang nhìn anh.
Trên xe, khá yên tĩnh. Mộc Duệ Thần thong thả lái xe đưa cô về biệt thự. Tiệc tùng hôm qua đều được dọn dẹp sạch sẽ, trả lại biệt thự không gian như mọi khi. Mộc Giản vẫn tỏ thái độ dè dặt với cô, dường như còn cung kính hơn trước đây.
Cô đi cùng Mộc Duệ Thần vào trong thang máy, đang định nhấn nút bấm tầng ba thì Mộc Duệ Thần đưa tay ngăn lại.
“Tối nay ngủ với tôi”.
Anh ra lệnh bằng giọng hơi nhẹ, nắm tay Ngải Ái rồi nhấn nút lên tầng bốn, sau đó kéo tay cô vào trong phòng anh. Ngải Ái không từ chối, từ đầu tới cuối đều trầm tư.
Bước vào phòng của anh, cô phát hiện mọi đồ dùng cá nhân trong phòng cô kể cả tủ quần áo sang trọng đều được chuyển vào đây. Trên đầu giường có xếp một bộ váy ngủ, cứ như để sẵn cho cô mặc.
“Gì đây?”. Cô vung tay ra, giọng nói có hơi khó chịu. “Chuyện này ám chỉ cho việc từ nay về sau tôi phải ngủ cùng với cậu trong căn phòng này, phải không?”
Mộc Duệ Thần cởi áo khoác vắt trên thành ghế nệm:
“Không ngủ ở đây thì ở đâu?”
Ngải Ái thấy tức ngực, không biết do giận dữ hay buồn bực nữa, quay lưng đi tới cầu thang:
“Cậu không có sự đồng ý của tôi mà bắt tôi ở đây giờ còn muốn tôi làm công cụ ấm giường cậu ư? Tôi không thích. Tôi muốn về phòng tôi”.
“Tốt hơn hết cô nên từ bỏ ý định chạy trốn”. Mộc Duệ Thần dựa người vào ghế nệm, nhìn mặt anh có vẻ mệt mỏi. “Bây giờ tôi không làm gì cô đâu, nhưng chủ cần cô chạy trốn rồi để tôi bắt lại, những gì cô phải gánh chịu còn gấp đôi gấp ba tối qua… Cô hiểu chứ?”
Ngải Ái đứng khựng lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Cậu lại đang đe dọa tôi!”
“Đúng thế thì sao?”. Anh hờ hững trả lời. Tôi đã nói với cô từ trước, ngoại trừ việc cô có năng lực không sợ bị tôi đe dọa ra, cô chỉ có thể sống trong tầm kiểm soát của tôi”.
Cô ngập ngừng một lúc, sau đó quay khuôn mặt giận dữ, đứng tít trong góc tường cách anh khá xa.
“Lại đây”.
Anh ngồi trên ghế nệm, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop trên bàn.
Ngải Ái đứng dựa tường không để ý đến anh.
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai”. Mộc Duệ Thần lại nói. “Tôi không có tính kiên nhẫn”.
Cô nhìn lướt qua lưng anh, thở hắt ra một cái, miễn cưỡng bước từng bước một tới canhk anh. “Gọi tôi tới làm gì”
Mộc Duệ Thần nắm tay cô kéo xuống, ôm cô vào ngực, đẩy máy tính qua. “Đừng tỏ ra mưu mẹo, cô tưởng tôi không biết sao?”
Ngải Ái chun mũi. Mộc Duệ Thần không phải là người bình thường, cậu ta có mắt ở sau lưng.
“Có muốn xem kế hoạch thất bại của cô và Mộc Duệ Thần không?”. Anh không truy cứu nữa, nhỏ giọng nói.
Cô nghe anh nói liền quay sang nhìn màn hình laptop đang quay lại cảnh chăn gối tối qua của cô và Mộc Duệ Thần.
Cảnh Mộc Duệ Thần như con ác thú ghì chặt cô trong lòng, lặp đi lặp lại hành động bản năng khi quan hệ tình dục.
Mặt cô đỏ ửng trừng mắt nhìn anh.
“Đồ biến thái! Tại sao cậu lại quay?”
“Ha ha! Đây vốn là thứ Mộc Duệ Thần định gửi cho tôi. Bé con, cô nên cảm thấy may mắn vì nữ chính trong đoạn clip này là cô. Bởi vì nếu là ba ả do anh ta đưa tới tôi sẽ giết Mộc Dịch Triệt và giết luôn cả cô”.
Giọng anh thì thầm vào tai khiến cả người Ngải Ái run bắn và cô cảm thấy lạnh.
“Tin hay không tùy cậu. Đây đều là do Mộc Dịch Triệt muốn trả thì cậu do hận thù cá nhân giữa các người, không có liên quan tới tôi. Tôi không hề biết gì hết”.
Anh trầm tư một lúc rồi tắt clip, đưa tay vuốt ve má cô.
“Tôi không truy cứu việc này nữa, dù sao…”
Anh mỉm cười tàn nhẫn, giọng bỡn cợt:
“Tôi cũng muốn cảm ơn Mộc Dịch Triệt vì anh đã khiến tôi có một đêm khó quên”.
Ngải Ái trừng mắt:
“Theo như anh nói thì người tôi nên hận là Mộc Dịch Triệt vì anh ta chính là nguyên nhân đẩy tôi tới việc bị tra tấn đau đớn tối qua mà cả đời này tôi rất muốn quên”:
“Tra tấn?”. Anh cau mày, mặt khó chịu. “Không cho cô được nói hai chữ đó lần nào nữa”.
Ngải Ái nhíu mày, cười khinh bỉ:
“Tôi rất tiếc… Thực tế là… Cậu bị người ta chuốc thuốc kích thích, và tôi chính là thuốc giải. Đêm qua cho dù là cô gái nào cũng sẽ làm cho cậu vui vẻ. Vì thế cậu ngủ với ai mà chẳng có một đêm tuyệt vời, còn với tôi… Còn cảm giác của tôi ư… Rất đau đớn!”
Mắt Mộc Duệ Thần lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
“Làm chuyện đó với tôi cô thấy đau đớn, còn với Mộc Dịch Triệt thì hạnh phúc phải không?”
Cô quay mặt qua chỗ khác.
Vô cùng phẫn nộ! Hận thù giữa cậu ta và Mộc Dịch Triệt lại lôi cô vô tội vào để tối qua cô bị như thế. Cơn giận bùng phát đầy ứ trong lồng ngực, như quả bom sắp bị nổ tung.
Có điều, Mộc Duệ Thần vô địch thiên hạ tại sao không nói một tiếng xin lỗi cô? Hoặc ít ra cũng nên nói với cô do tác dụng của thuốc khiến anh mất lí trí mới làm cô đau khổ.
Nếu chỉ cần mắt anh có một tia xíu xiu áy náy thì có lẽ cô đã không có lý do gì để tức giận. Cô nhìn Mộc Duệ Thần không chớp mắt, lòng cuối cùng cũng có đáp án cho riêng mình.
Bởi vì, anh không cần cô.
Bởi vì, cô chẳng là gì cả với Mộc Duệ Thần.
“Thỏa thuận hoàn thành rồi đấy, người cũng cho cậu…”. Ngải Ái nhìn anh, bình tĩnh nói. “Giờ, cậu hãy thả tôi đi”.
“Đi đâu?”. Anh liếc mắt. “Cô muốn đi đâu tôi sẽ đi với cô”.
Ngải Ái tức giận đứng phắt dậy:
“Đừng làm bộ! Tôi muốn về nước!”
Anh trầm tư một lúc rồi gật đầu:
“Được!”
Đồng ý rồi sao?
Mắt Ngải Ái sáng rực:
“Vậy chừng nào thì cậu thả tôi về?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.