Chương 99: Chiến dịch ảo
Lăng Bộ Nhược Anh
07/01/2017
Cuộc đấu sau đó Đường Vũ đều qua rất thuận lợi, sau khi vượt qua từng vòng khó khăn, cậu suýt quên mất mình đang thi đấu.
Thi đấu không mang tính giải trí và thưởng thức, cũng không xây dựng quá nhiều cửa ải, mà căn cứ vào nhu cầu để đưa ra các hạng mục thi. Khi Đường Vũ nhờ vào bản lĩnh của chính mình vào một trăm hạng đầu, cậu nghĩ, cuối cùng cũng không uổng công cậu cự tuyệt thư tiến cử của thượng tá.
Nhưng điều không ngờ được là, sau khi cậu qua được một vòng nữa, một trăm người chỉ còn lại bốn tuyển thủ bao gồm cậu.
Hơn nữa cậu còn được thông báo cho biết, chỉ còn lại một vòng thi cuối cùng, người đứng đầu sẽ trở thành trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, không ai có thể thay đổi, không tồn tại thủ đoạn gì.
Phùng Dương đã bị đào thải trong vòng thi tiến vào một trăm hạng đầu.
Nội dung thi lần đó là năng lực thừa nhận tâm lý.
Ban tổ chức đưa mỗi tuyển thủ vào phòng mô phỏng vũ trụ khác nhau, không ngừng chiếu những cảnh đấu đá thảm liệt trong chiến tranh vũ trụ, những cảnh tượng đó cực kỳ chân thật, xem lâu rồi sẽ khiến người ta cho rằng bản thân đang ở trong đó.
Có chiến sĩ cơ giáp bị vũ khí đâm xuyên, bay ra khỏi cơ giáp, lại bị vũ khí khác cắt thành từng miếng, máu cùng nội tạng trôi nổi trong không gian tối tăm như thật sự tồn tại, có thể cảm giác được rõ bầu không khí tuyệt vọng đó.
Còn có cơ giáp gặp phải tình trạng bất thường của vũ trụ, đủ cảnh tượng thảm liệt không nỡ nhìn, đó đều là những chuyện từng chân chính diễn ra trên chiến trường.
Phùng Dương rốt cuộc không chịu nổi, sau khi từ bỏ ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt, sau đó thì nôn ra.
Phùng Dương cho rằng Đường Vũ không tốt hơn mình đến đâu, nhưng không ngờ cậu lại vượt qua được.
Đường Vũ cũng ngạc nghiên với năng lực thừa nhận tâm lý của mình, cảnh tượng mà cậu vốn cho rằng sẽ rất khó tiếp nhận, vậy mà cậu chỉ cảm thấy không thoải mái, như thể cậu đã quen với những cảnh đó rồi.
Trước trận thi đấu cuối cùng của bốn người còn lại, Đường Vũ lại có được ba ngày thả lỏng, hơn nữa còn được thông báo, nội dung cuộc đấu cuối cùng được bảo mật tuyệt đối, sau khi thông qua vòng đấu, chỉ có người đứng đầu cũng chính là trình tự viên chuyên thuộc tương lai của thượng tá có thể giữ lại ký ức của cuộc đấu, những người khác sẽ bị xóa đoạn ký ức đó.
Hơn nữa, trong ba ngày này, sẽ kiểm tra kỹ lưỡng hơn về thân phận của bốn người, một khi thân phận không rõ, sẽ bị hủy tư cách thi đấu ngay lập tức.
Điều tra thân thế là chuyện khiến Đường Vũ lo nhất, nhưng bất ngờ là, cậu nhanh chóng được thông báo có thể tham gia vòng thi cuối cùng, thân phận của cậu sau khi được phòng làm việc của tổng thống thẩm tra kết quả là không vấn đề.
Đường Vũ đoán có thể là do thượng tá đã giúp đỡ cậu, nên không đặt sự chú ý vào chuyện này nữa, mà hoàn toàn thả lỏng tâm trí, chuẩn bị nghênh đón trận đấu cuối cùng.
Đường Vũ rất hiếu kỳ nội dung của vòng đấu đó.
Rốt cuộc là đề thi gì, mà liên bang lại giữ kín như bưng, không công bố ra ngoài còn muốn người tham gia thi đấu phải kín miệng?
Vòng đấu trước kéo dài gần hai ngày, Đường Vũ kéo thân thể mệt mỏi về nhà thượng tá, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi cậu tỉnh lại mới biết, bên ngoài đã có đầy tin tức về cậu.
Cậu giống như một con hắc mã trong cuộc thi đấu của mấy chục ngàn người, từ một tiểu tốt vô danh trồi lên, bây giờ đã trở thành một trong bốn người mạnh nhất, đương nhiên sẽ rất được chú ý.
Nhưng, tin tức về cậu vốn chỉ nói về tình trạng thân thể, sau đó nhanh chóng chạy lệch về lịch sử đen tối của cậu, cùng thân phận học sinh tiến cử làm cậu chịu bao chỉ trích.
Trong các tin tức, trừ một số ít tỏ vẻ khẳng định năng lực của cậu, những các khác đều tỏ mặt trái.
Sau đó thì phát triển thành cậu dùng thân thể dụ dỗ thượng tá Clermont của liên bang, khiến thượng tá chính trực liên tục mở đèn xanh cho cậu, thậm chí suýt không quan tâm an nguy liên bang, trực tiếp bổ nhiệm cậu làm trình tự viên chuyên thuộc.
Sau khi tin tức này được truyền ra, nhân dân liên bang cực kỳ phẫn hận.
Hiện tại chiến thần xuất thế, trước mắt thượng tá lại có đủ liên hệ với chiến thần, chính là lúc ánh sáng rực rỡ, sao có thể cho phép thượng tá của họ cùng một người bình thường lại kém đức hạnh ở bên nhau chứ?
Hơn nữa, nếu người như thế làm hư thượng tá chính trực của họ thì thật không thể tha thứ.
Hướng gió của những tin tức đó càng lúc càng không đúng, xem một lát, Đường Vũ đã biết đây là “chuyện tốt” do ai làm.
Trừ Tống Húc Ảnh, ai còn rảnh rỗi bôi đen cậu chứ.
Đường Vũ hỏi hai binh lính đã bắt Tống Húc Ảnh, được biết người đó đã được nhà họ Tống phái người đón đi.
Nhà họ Tống có mấy vị nguyên lão của viện nghiên cứu, lại là một trong bảy đại thế gia của liên bang Hick, địa vị tại liên bang hết sức quan trọng, căn bản không phải một nhân vật nhỏ như cậu có thể khuấy động.
Cho dù lúc đó cậu có thả đoạn ghi âm kia ra, uy hiếp Tống Húc Ảnh, nhưng đối phương có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, lại vì cậu đã để nhân chứng duy nhất lại cho tộc kiến, bây giờ đúng là chết không đối chứng.
Đường Vũ gãi đầu, sao cậu lại có một kẻ địch buồn nôn thế này.
Cậu có thể không để ý đến danh dự của mình, nhưng chuyện này nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của thượng tá, cho dù cậu giành được hạng nhất, nhưng do trận đấu đó được bảo mật, thế giới bên ngoài căn bản không biết họ đã thi đấu cái gì, đến lúc đó nhất định có người sẽ nói cậu dựa vào quan hệ mới giành được vị trí kia.
Cậu nên bình ổn chuyện này thế nào đây?
Khi cùng ăn trưa, Lily bực mình nói với Đường Vũ: “Cậu nói đi, một người bình thường rớt vào đám đông là tìm không ra như cậu, sao lại chọc phải phiền phức lớn như thế.”
Phu nhân Clermont ra ngoài làm việc không có mặt, Đường Vũ cũng tùy ý hơn, nhìn Lily một cái, đẩy đẩy thức ăn trong dĩa, chẳng có hứng nuốt.
“Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Còn không phải đang trách cậu sao?”
Lily đứng bật dậy, chống nạnh nói: “Sao có thể trách tôi?! Đường Vũ, cậu nói cho rõ ràng.”
Đường Vũ bỏ nĩa xuống, “Tôi cho cậu biết chuyện này do ai đổ thêm dầu, cậu sẽ biết phải trách ai.”
“Cậu nói là ai.” Lily không tha.
“Tống Húc Ảnh.”
“Tiểu Ảnh? Sao có thể là cậu ta? Cậu muốn bịa một người cũng nên tìm cho giống chút được không, tiểu Ảnh cậu ta…” Nói đến đây, Lily tựa hồ nhớ ra gì đó, chân mày chau lại, vẻ mặt dần trở nên khó coi.
“Liên hệ giữa tôi và Tống Húc Ảnh cũng chỉ có cậu.” Đoán được Lily nghĩ đến cái gì, Đường Vũ nói ra lý do của cậu.
Lily cắn môi, mí mắt run lên, lầm bầm: “Lẽ nào trò đùa của tôi cậu ta lại xem là thật.”
Đường Vũ chỉ muốn ngửa cổ thét dài, quả nhiên cậu đã đoán đúng.
Cậu không thể vô duyên vô cớ đắc tội một người, trong đó nhất định có Lily giở trò, mới khiến Tống Húc Ảnh luôn xem cậu là cây gai trong mắt.
“Tôi là nói nếu cậu ta không thể giải quyết vấn đề dung hợp của tôi, tôi sẽ tìm cậu làm trình tự viên của tôi… Chẳng qua việc đó sao có thể chứ, cậu thấp hơn tôi một năm, khóa học của chúng ta không thể trùng nhau, cậu ta không có não à!”
“Chắc cậu không phải chỉ nói những cái này chứ.” Đường Vũ chỉ muốn trợn trắng mắt.
Lily chớp nhanh đôi mắt xanh lục, cuối cùng lộ vẻ áy náy, đó là dáng vẻ chỉ có khi cô phạm sai lầm.
Từ sau khi quen biết Đường Vũ ở trung tâm huấn luyện Hạn Hải, ấn tượng của Lily dành cho Đường Vũ rất tốt, luôn nhắc đến Đường Vũ trước mặt Tống Húc Ảnh, sau đó Đường Vũ đến học viện, hai người lại thường xuyên gặp mặt, cô nhớ cô từng nói chính là cô giúp Đường Vũ có được thư tiến cử của Ian.
Mỗi lần Tống Húc Ảnh chọc cô không vui, cô sẽ dùng Đường Vũ uy hiếp hắn, nhưng cô chỉ tùy tiện nói thôi, tiểu Ảnh cũng quá dễ tin đi, sao không có chút khí thế khó lay chuyển như Đường Vũ chứ.
Lẽ nào Tống Húc Ảnh là một người hẹp hòi thiển cận vậy sao?
Một chút độ lượng cũng không có?
Khó trách cô luôn xem thường người đó, mặt mũi xấu xí, vừa nhìn đã không giống người tốt.
Chẳng qua cô đã mang đến phiền phức lớn cho Đường Vũ rồi, làm sao đây?
Lily nhìn Đường Vũ đang ăn đầy uể oải, lấy lòng hỏi: “Cậu có cách gì không?”
“Tôi còn đang suy nghĩ.” Thấy Lily cũng ỉu xìu, Đường Vũ không nhẫn tâm trách cô, an ủi: “Đây là vấn đề nhỏ, không làm khó được tôi.”
Nói thế, là vì Đường Vũ bỗng nhớ ra trong tay mình có đoạn ghi âm của Tống Húc Ảnh cùng học sinh kia, bên trong hình như có nhắc đến Ken của Rice.
Đường Vũ tĩnh tâm vuốt lại suy nghĩ một lần.
Sau đó cậu nhốt mình trong phòng.
Chỉ còn chưa đến ba ngày là phải thi đấu, cậu cần phải rửa sạch nước bẩn trên người mình trong thời gian này.
Cái tên họ Tống đó hết lần này đến lần khác gây phiền toái cho cậu, vậy không thể oán cậu làm lớn chuyện.
Trong lòng Đường Vũ đã có định hướng, lập tức hack vào điểm kết của mạng.
Chu Thiên Kỳ đang nghỉ ngơi ở nhà, thì nhận được thông báo khẩn cấp, yêu cầu hắn lập tức vào mạng, có người muốn cướp tin tức bảo mật ở điểm kết.
Chu Thiên Kỳ vừa thấy nội dung mà người thần bí đó hạ thủ, lập tức cảm thấy hưng phấn, bắt đầu vây công kẻ muốn trộm tin tức.
Hai ngày sau, Chu Thiên Kỳ thoát khỏi mạng, đạp một chân lên thiết bị đặc chế của mình, phẫn nộ siết nắm tay.
Theo dấu hai ngày vậy mà không tìm được một chút sơ hở nào, ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, cảm giác thất bại đó khiến hắn rất khó chịu.
Người của viện nghiên cứu sẽ không làm thế, bọn họ muốn biết gì thường sẽ có một lý do đường hoàng, không cần phải vụng trộm, nhưng người có thực lực này lại chưa bị lôi vào viện nghiên cứu thật sự không nhiều, là ai đây?
Khi Đường Vũ trở về thế giới hiện thực, lời đồn về cậu đã được truyền đi sôi nổi, có đủ phiên bản, phiên bản được lan truyền rộng nhất đương nhiên là nói giữa cậu và thượng tá có quan hệ không chính đáng, nhưng phiên bản này cũng bị phản đối nhiều nhất, vì cách nói này đồng thời cũng bôi nhọ anh hùng của họ.
Đặc biệt là sau khi biết tướng mạo của Đường Vũ, mọi người càng cảm thấy với thân phận và điều kiện của thượng tá, không thể nào nhìn trúng một người tầm thường đến mức không thể tầm thương hơn đó.
Đối với phản ứng của mọi người, Đường Vũ không đồng ý nổi, chuyện đó hết sức bình thường thôi mà.
Thứ cậu để ý, là có một âm thanh nhỏ, nói những lời đồn đó không phải thật, hơn nữa có thể chứng minh thượng tá Clermont và Đường Vũ thật lòng yêu nhau…
Sau khi thấy, Đường Vũ giật mình kinh sợ.
Bản thân cậu cũng không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh, sao người khác chứng minh được?
Số lần cậu ở bên thượng tá có thể đếm trên đầu ngón tay, tiếp xúc thân mật cũng chỉ có một hai lần, lẽ nào còn bị người khác bắt gặp hay sao?
Phu nhân Clermont rất lo lắng.
Bà biết người yêu nhỏ bé của Ian không tự tin lắm, bây giờ bên ngoài lời đồn nào cũng có, không biết có bị hù dọa rút lui không.
“Tiểu Vũ, con nghĩ gì, cứ nói với bác đi, nhớ đừng nghẹn trong lòng.”
Đường Vũ ngẫm nghĩ, mở miệng: “Thật sự có chuyện phải làm phiền bác.”
Cậu cần dùng sức ảnh hưởng của phu nhân Clermont để triệu tập một vài truyền thông, tin rằng với thân phận hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với nội dung cậu muốn phát biểu, tuy tính ra phần lớn là mang theo ác ý.
Phu nhân Clermont lập tức đáp ứng, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cậu, an bài một lần phát ngôn công khai cho cậu, nhưng vì Đường Vũ đưa ra quá đột ngột, thời gian chỉ có thể định vào ngày thứ hai sau khi cuộc đấu kết thúc.
Vì thế Đường Vũ chỉ có thể mang theo trăm ngàn ánh mắt kỳ quái, tham gia vòng đấu cuối cùng.
Đường Vũ đến địa điểm được báo – sân diễn luyện vũ trụ mô phỏng thật.
Bên ngoài bu đầy đám đông đợi xem kết quả.
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng, phu nhân Clermont đặc biệt mời đội cảnh vệ của gia tộc Clermont đến hộ tống Đường Vũ vào sân, bảo đảm cậu không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng.
Đường Vũ rất cảm động, đồng thời cảm thán mình may mắn, có người yêu và phụ huynh tốt như vậy…
Giám khảo lần này chỉ có năm người, Đường Vũ có thể cảm giác được thân phận của người đứng giữa chắc rất cao, khi những người khác nói chuyện với ông, đều cúi thấp đầu, thần sắc vô cùng cung kính.
Khi Đường Vũ quan sát giám khảo, người ở giữa cũng đảo mắt nhìn cậu.
Đường Vũ giật mình.
Trên gương mặt chữ quốc của người đó là ngũ quan xuất sắc, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt dưới cặp mày rậm như có thể nhìn thấu lòng người.
Đường Vũ chỉ đối mắt với ông một cái, rồi lập tức cúi đầu, không giao lưu mắt với bất cứ ai nữa, để tránh chuốc phiền toái, chuyên tâm chờ đợi thuyết minh về cuộc đấu.
Thuyết minh rất ngắn gọn, bốn người thi đấu sẽ được phân phối vào bốn phòng, sau khi vào đó căn phòng sẽ kéo dài thành một không gian mô phỏng vũ trụ.
Nơi đó sẽ diễn ra một trận chiến dịch.
Nội dung thi đấu chính là xem trình tự viên nào có thể trợ giúp người điều khiển thắng được chiến dịch này, hoặc có thể có biểu hiện đột xuất khiến người ta thỏa mãn.
Trong bốn người Đường Vũ chỉ biết một, chính là Chu Thiên Kỳ người bảo vệ mạng mà Phùng Dương từng đặc biệt nhắc đến. Nói tới người này, Đường Vũ vẫn còn thấy sợ hãi.
Trước đó cậu lên mạng tìm kiếm tin tức mình muốn khắp nơi, rất nhanh đã cảm giác có người đang truy bắt mình, may mà cậu phát hiện kịp thời, nên xóa sạch sẽ tất cả dấu tích, chẳng qua người đó đúng là quá cố chấp quá khủng bố, theo cậu hết hai ngày, làm hại tin tức đã vào tay cậu suýt không thể mang đi.
Sau đó cậu phát giác đối phương đã bỏ đi, lòng hiếu kỳ nổi lên, lén đi theo xâm nhập vào điểm kết của đối phương, rồi mới phát hiện chính là Chu Thiên Kỳ này.
Đường Vũ nghĩ tới còn sợ, vì mình gặp phải đối thủ Chu Thiên Kỳ, nếu sớm biết là hắn, không chuẩn bị tâm lý trước, tố chất không đủ thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Đường Vũ cúi đầu, cảm thấy Chu Thiên Kỳ nhìn cậu một cái.
Đối phương chắc không phát hiện là cậu đúng không.
Sau khi nói xong quy tắc cuộc đấu, bốn người được chia ra dẫn đi, vào những căn phòng có vẻ ngoài bình thường chẳng kỳ lạ gì.
Nhưng, vừa bước vào căn phòng đó, Đường Vũ đã gạt bỏ tất cả đánh giá trước khi vào cửa, nếu không phải sớm chuẩn bị, có thể cậu sẽ lập tức sinh ra ảo giác mình đang rớt xuống, vì sau khi cánh cửa sau lưng đóng lại, cậu phát hiện, cậu đã hoàn toàn ở trong vũ trụ, điều duy nhất khác với vũ trụ, là cậu có thể tùy ý hô hấp.
Ban đầu trước mắt chỉ là một vùng tối tăm, rất nhanh, ánh sáng vụt qua, cảnh tượng của cuộc đấu được điều tiết tốt, Đường Vũ phát hiện cậu lại đang ở trong một phòng thao tác của một chiếc tàu vũ trụ to lớn, bên cạnh không biết từ khi nào có thêm rất nhiều người, vội vã và căng thẳng đi tới đi lui và nói gì đó.
Những người này chẳng cảm thấy kỳ lạ khi Đường Vũ đột nhiên xuất hiện, lát sau đã có người đến kéo Đường Vũ nói: “Trung tướng, thiếu tướng Elijah nói anh ta và trung tướng Noah còn có thể quấn những người đó nửa tiếng, trong nửa tiếng, nếu chúng ta có thể giải quyết những kẻ địch này, chúng ta có thể phá vây, nếu không… chúng ta sẽ bị diệt sạch tại đây.”
Đường Vũ cảm thấy tim đập gia tốc, cảnh tượng này chân thật như thế, vẻ mặt, ngũ quan, chủng tộc của mỗi người, mỗi một chi tiết nhỏ đều chân thật đến mức người ta không thể tin rằng nó chỉ là mô phỏng.
Nếu nói vòng đấu năng lực thừa nhận tâm lý để vào một trăm hạng đầu chân thật, là vì những video đó chính là cảnh tượng thảm liệt được ghi lại trên chiến trường, là thật sự từng tồn tại.
Nhưng cảnh tượng mô phỏng cũng có thể làm thành thế này, phải tốn bao nhiêu tâm sức mới thiết kế được những chi tiết cực nhỏ?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân vòng đấu này không thể công khai sao?
“Trung tướng… trung tướng!” Đối phương có vẻ rất tức giận, hét lớn quân hàm của cậu, “Ngài còn ngẩn người đến lúc nào nữa! Những trình tự viên khác đã không thể bảo vệ trình tự bình thường, trước mắt chỉ có thể dựa vào ngài, ngài muốn rút lui sao!”
Có thể hô to hét nhỏ với một trung tướng, nếu không phải quân hàm trên vai đối phương cho Đường Vũ biết đối phương thấp hơn trung tướng, chỉ là một thiếu tá, Đường Vũ sẽ cho rằng kẻ này là một thượng tướng.
Xem ra tình huống đã khẩn cấp đến mức người ta không cách nào bận tâm đến những thứ cứt chó như quân hàm.
Đường Vũ cưỡng ép mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, vừa đi theo thiếu tá hô to gọi nhỏ mình, vừa nhanh chóng tiêu hóa tình trạng hiện tại.
Càng nghe, Đường Vũ càng cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành…
Bọn họ đối mặt với chủng tộc bên ngoài xâm nhập, tàu vũ trụ của họ đang ở một góc của tinh hệ, bị đối phương bao vây hoàn toàn.
Đối phương còn lại gần một trăm người điều khiển cấp đỉnh, còn bên mình chỉ có năm… vả lại trình tự viên không biết đã bị cái gì ảnh hưởng, toàn bộ mất ý thức.
Nghe vị thiếu tá này miêu tả trạng thái của trình tự viên, Đường Vũ lập tức nhớ tới Lunerb từng dùng tinh thần lực tấn công giáo viên Kenton kiểm tra mức độ sử dụng não cho cậu.
Đường Vũ lắc lắc đầu, ném những thứ không liên can đi, tiếp tục tìm hiểu tình huống trước mắt.
Cũng có nghĩa là, một mình cậu, phải giúp đỡ cho năm người điều khiển. Quan trọng hơn cả, phải giúp đỡ năm người điều khiển này đánh thắng một trăm chiếc cơ giáp của đối phương!
Một dẫn nhiều, nhiều nhất Đường Vũ cũng chỉ từng thử bảo vệ hai người điều khiển, trong một lúc tăng lên đến năm người, thật sự là độ khó không nhỏ…
Nhưng khi cậu thấy năm người này là ai, cậu mới biết, cậu đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này.
Tuyển chọn trình tự viên chuyên thuộc cho thượng tá có cần phải nâng độ khó lên thành cấp siêu S không?
Năm người điều khiển này, ai cũng có vẻ là cấp đỉnh đỉnh liên bang, trùng hợp là, cậu biết bốn người trong đó.
Nhìn từng người trên màn hình hiển thị, một là Malak, một là Ken, một là Phùng Nghị, còn lại một là thượng tá Clermont!
Cuộc đấu này đúng là càng lúc càng thú vị.
Nhưng, khi ánh mắt Đường Vũ rơi vào người điều khiển cuối cùng, cậu cười không nổi nữa.
Không phải, cậu không chỉ biết bốn người trong này, mà là năm người.
Người điều khiển thứ năm đó, là người cậu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Đó chính là cậu.
Là Đường Vũ trước kia.
Thi đấu không mang tính giải trí và thưởng thức, cũng không xây dựng quá nhiều cửa ải, mà căn cứ vào nhu cầu để đưa ra các hạng mục thi. Khi Đường Vũ nhờ vào bản lĩnh của chính mình vào một trăm hạng đầu, cậu nghĩ, cuối cùng cũng không uổng công cậu cự tuyệt thư tiến cử của thượng tá.
Nhưng điều không ngờ được là, sau khi cậu qua được một vòng nữa, một trăm người chỉ còn lại bốn tuyển thủ bao gồm cậu.
Hơn nữa cậu còn được thông báo cho biết, chỉ còn lại một vòng thi cuối cùng, người đứng đầu sẽ trở thành trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, không ai có thể thay đổi, không tồn tại thủ đoạn gì.
Phùng Dương đã bị đào thải trong vòng thi tiến vào một trăm hạng đầu.
Nội dung thi lần đó là năng lực thừa nhận tâm lý.
Ban tổ chức đưa mỗi tuyển thủ vào phòng mô phỏng vũ trụ khác nhau, không ngừng chiếu những cảnh đấu đá thảm liệt trong chiến tranh vũ trụ, những cảnh tượng đó cực kỳ chân thật, xem lâu rồi sẽ khiến người ta cho rằng bản thân đang ở trong đó.
Có chiến sĩ cơ giáp bị vũ khí đâm xuyên, bay ra khỏi cơ giáp, lại bị vũ khí khác cắt thành từng miếng, máu cùng nội tạng trôi nổi trong không gian tối tăm như thật sự tồn tại, có thể cảm giác được rõ bầu không khí tuyệt vọng đó.
Còn có cơ giáp gặp phải tình trạng bất thường của vũ trụ, đủ cảnh tượng thảm liệt không nỡ nhìn, đó đều là những chuyện từng chân chính diễn ra trên chiến trường.
Phùng Dương rốt cuộc không chịu nổi, sau khi từ bỏ ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt, sau đó thì nôn ra.
Phùng Dương cho rằng Đường Vũ không tốt hơn mình đến đâu, nhưng không ngờ cậu lại vượt qua được.
Đường Vũ cũng ngạc nghiên với năng lực thừa nhận tâm lý của mình, cảnh tượng mà cậu vốn cho rằng sẽ rất khó tiếp nhận, vậy mà cậu chỉ cảm thấy không thoải mái, như thể cậu đã quen với những cảnh đó rồi.
Trước trận thi đấu cuối cùng của bốn người còn lại, Đường Vũ lại có được ba ngày thả lỏng, hơn nữa còn được thông báo, nội dung cuộc đấu cuối cùng được bảo mật tuyệt đối, sau khi thông qua vòng đấu, chỉ có người đứng đầu cũng chính là trình tự viên chuyên thuộc tương lai của thượng tá có thể giữ lại ký ức của cuộc đấu, những người khác sẽ bị xóa đoạn ký ức đó.
Hơn nữa, trong ba ngày này, sẽ kiểm tra kỹ lưỡng hơn về thân phận của bốn người, một khi thân phận không rõ, sẽ bị hủy tư cách thi đấu ngay lập tức.
Điều tra thân thế là chuyện khiến Đường Vũ lo nhất, nhưng bất ngờ là, cậu nhanh chóng được thông báo có thể tham gia vòng thi cuối cùng, thân phận của cậu sau khi được phòng làm việc của tổng thống thẩm tra kết quả là không vấn đề.
Đường Vũ đoán có thể là do thượng tá đã giúp đỡ cậu, nên không đặt sự chú ý vào chuyện này nữa, mà hoàn toàn thả lỏng tâm trí, chuẩn bị nghênh đón trận đấu cuối cùng.
Đường Vũ rất hiếu kỳ nội dung của vòng đấu đó.
Rốt cuộc là đề thi gì, mà liên bang lại giữ kín như bưng, không công bố ra ngoài còn muốn người tham gia thi đấu phải kín miệng?
Vòng đấu trước kéo dài gần hai ngày, Đường Vũ kéo thân thể mệt mỏi về nhà thượng tá, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi cậu tỉnh lại mới biết, bên ngoài đã có đầy tin tức về cậu.
Cậu giống như một con hắc mã trong cuộc thi đấu của mấy chục ngàn người, từ một tiểu tốt vô danh trồi lên, bây giờ đã trở thành một trong bốn người mạnh nhất, đương nhiên sẽ rất được chú ý.
Nhưng, tin tức về cậu vốn chỉ nói về tình trạng thân thể, sau đó nhanh chóng chạy lệch về lịch sử đen tối của cậu, cùng thân phận học sinh tiến cử làm cậu chịu bao chỉ trích.
Trong các tin tức, trừ một số ít tỏ vẻ khẳng định năng lực của cậu, những các khác đều tỏ mặt trái.
Sau đó thì phát triển thành cậu dùng thân thể dụ dỗ thượng tá Clermont của liên bang, khiến thượng tá chính trực liên tục mở đèn xanh cho cậu, thậm chí suýt không quan tâm an nguy liên bang, trực tiếp bổ nhiệm cậu làm trình tự viên chuyên thuộc.
Sau khi tin tức này được truyền ra, nhân dân liên bang cực kỳ phẫn hận.
Hiện tại chiến thần xuất thế, trước mắt thượng tá lại có đủ liên hệ với chiến thần, chính là lúc ánh sáng rực rỡ, sao có thể cho phép thượng tá của họ cùng một người bình thường lại kém đức hạnh ở bên nhau chứ?
Hơn nữa, nếu người như thế làm hư thượng tá chính trực của họ thì thật không thể tha thứ.
Hướng gió của những tin tức đó càng lúc càng không đúng, xem một lát, Đường Vũ đã biết đây là “chuyện tốt” do ai làm.
Trừ Tống Húc Ảnh, ai còn rảnh rỗi bôi đen cậu chứ.
Đường Vũ hỏi hai binh lính đã bắt Tống Húc Ảnh, được biết người đó đã được nhà họ Tống phái người đón đi.
Nhà họ Tống có mấy vị nguyên lão của viện nghiên cứu, lại là một trong bảy đại thế gia của liên bang Hick, địa vị tại liên bang hết sức quan trọng, căn bản không phải một nhân vật nhỏ như cậu có thể khuấy động.
Cho dù lúc đó cậu có thả đoạn ghi âm kia ra, uy hiếp Tống Húc Ảnh, nhưng đối phương có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, lại vì cậu đã để nhân chứng duy nhất lại cho tộc kiến, bây giờ đúng là chết không đối chứng.
Đường Vũ gãi đầu, sao cậu lại có một kẻ địch buồn nôn thế này.
Cậu có thể không để ý đến danh dự của mình, nhưng chuyện này nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của thượng tá, cho dù cậu giành được hạng nhất, nhưng do trận đấu đó được bảo mật, thế giới bên ngoài căn bản không biết họ đã thi đấu cái gì, đến lúc đó nhất định có người sẽ nói cậu dựa vào quan hệ mới giành được vị trí kia.
Cậu nên bình ổn chuyện này thế nào đây?
Khi cùng ăn trưa, Lily bực mình nói với Đường Vũ: “Cậu nói đi, một người bình thường rớt vào đám đông là tìm không ra như cậu, sao lại chọc phải phiền phức lớn như thế.”
Phu nhân Clermont ra ngoài làm việc không có mặt, Đường Vũ cũng tùy ý hơn, nhìn Lily một cái, đẩy đẩy thức ăn trong dĩa, chẳng có hứng nuốt.
“Cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Còn không phải đang trách cậu sao?”
Lily đứng bật dậy, chống nạnh nói: “Sao có thể trách tôi?! Đường Vũ, cậu nói cho rõ ràng.”
Đường Vũ bỏ nĩa xuống, “Tôi cho cậu biết chuyện này do ai đổ thêm dầu, cậu sẽ biết phải trách ai.”
“Cậu nói là ai.” Lily không tha.
“Tống Húc Ảnh.”
“Tiểu Ảnh? Sao có thể là cậu ta? Cậu muốn bịa một người cũng nên tìm cho giống chút được không, tiểu Ảnh cậu ta…” Nói đến đây, Lily tựa hồ nhớ ra gì đó, chân mày chau lại, vẻ mặt dần trở nên khó coi.
“Liên hệ giữa tôi và Tống Húc Ảnh cũng chỉ có cậu.” Đoán được Lily nghĩ đến cái gì, Đường Vũ nói ra lý do của cậu.
Lily cắn môi, mí mắt run lên, lầm bầm: “Lẽ nào trò đùa của tôi cậu ta lại xem là thật.”
Đường Vũ chỉ muốn ngửa cổ thét dài, quả nhiên cậu đã đoán đúng.
Cậu không thể vô duyên vô cớ đắc tội một người, trong đó nhất định có Lily giở trò, mới khiến Tống Húc Ảnh luôn xem cậu là cây gai trong mắt.
“Tôi là nói nếu cậu ta không thể giải quyết vấn đề dung hợp của tôi, tôi sẽ tìm cậu làm trình tự viên của tôi… Chẳng qua việc đó sao có thể chứ, cậu thấp hơn tôi một năm, khóa học của chúng ta không thể trùng nhau, cậu ta không có não à!”
“Chắc cậu không phải chỉ nói những cái này chứ.” Đường Vũ chỉ muốn trợn trắng mắt.
Lily chớp nhanh đôi mắt xanh lục, cuối cùng lộ vẻ áy náy, đó là dáng vẻ chỉ có khi cô phạm sai lầm.
Từ sau khi quen biết Đường Vũ ở trung tâm huấn luyện Hạn Hải, ấn tượng của Lily dành cho Đường Vũ rất tốt, luôn nhắc đến Đường Vũ trước mặt Tống Húc Ảnh, sau đó Đường Vũ đến học viện, hai người lại thường xuyên gặp mặt, cô nhớ cô từng nói chính là cô giúp Đường Vũ có được thư tiến cử của Ian.
Mỗi lần Tống Húc Ảnh chọc cô không vui, cô sẽ dùng Đường Vũ uy hiếp hắn, nhưng cô chỉ tùy tiện nói thôi, tiểu Ảnh cũng quá dễ tin đi, sao không có chút khí thế khó lay chuyển như Đường Vũ chứ.
Lẽ nào Tống Húc Ảnh là một người hẹp hòi thiển cận vậy sao?
Một chút độ lượng cũng không có?
Khó trách cô luôn xem thường người đó, mặt mũi xấu xí, vừa nhìn đã không giống người tốt.
Chẳng qua cô đã mang đến phiền phức lớn cho Đường Vũ rồi, làm sao đây?
Lily nhìn Đường Vũ đang ăn đầy uể oải, lấy lòng hỏi: “Cậu có cách gì không?”
“Tôi còn đang suy nghĩ.” Thấy Lily cũng ỉu xìu, Đường Vũ không nhẫn tâm trách cô, an ủi: “Đây là vấn đề nhỏ, không làm khó được tôi.”
Nói thế, là vì Đường Vũ bỗng nhớ ra trong tay mình có đoạn ghi âm của Tống Húc Ảnh cùng học sinh kia, bên trong hình như có nhắc đến Ken của Rice.
Đường Vũ tĩnh tâm vuốt lại suy nghĩ một lần.
Sau đó cậu nhốt mình trong phòng.
Chỉ còn chưa đến ba ngày là phải thi đấu, cậu cần phải rửa sạch nước bẩn trên người mình trong thời gian này.
Cái tên họ Tống đó hết lần này đến lần khác gây phiền toái cho cậu, vậy không thể oán cậu làm lớn chuyện.
Trong lòng Đường Vũ đã có định hướng, lập tức hack vào điểm kết của mạng.
Chu Thiên Kỳ đang nghỉ ngơi ở nhà, thì nhận được thông báo khẩn cấp, yêu cầu hắn lập tức vào mạng, có người muốn cướp tin tức bảo mật ở điểm kết.
Chu Thiên Kỳ vừa thấy nội dung mà người thần bí đó hạ thủ, lập tức cảm thấy hưng phấn, bắt đầu vây công kẻ muốn trộm tin tức.
Hai ngày sau, Chu Thiên Kỳ thoát khỏi mạng, đạp một chân lên thiết bị đặc chế của mình, phẫn nộ siết nắm tay.
Theo dấu hai ngày vậy mà không tìm được một chút sơ hở nào, ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, cảm giác thất bại đó khiến hắn rất khó chịu.
Người của viện nghiên cứu sẽ không làm thế, bọn họ muốn biết gì thường sẽ có một lý do đường hoàng, không cần phải vụng trộm, nhưng người có thực lực này lại chưa bị lôi vào viện nghiên cứu thật sự không nhiều, là ai đây?
Khi Đường Vũ trở về thế giới hiện thực, lời đồn về cậu đã được truyền đi sôi nổi, có đủ phiên bản, phiên bản được lan truyền rộng nhất đương nhiên là nói giữa cậu và thượng tá có quan hệ không chính đáng, nhưng phiên bản này cũng bị phản đối nhiều nhất, vì cách nói này đồng thời cũng bôi nhọ anh hùng của họ.
Đặc biệt là sau khi biết tướng mạo của Đường Vũ, mọi người càng cảm thấy với thân phận và điều kiện của thượng tá, không thể nào nhìn trúng một người tầm thường đến mức không thể tầm thương hơn đó.
Đối với phản ứng của mọi người, Đường Vũ không đồng ý nổi, chuyện đó hết sức bình thường thôi mà.
Thứ cậu để ý, là có một âm thanh nhỏ, nói những lời đồn đó không phải thật, hơn nữa có thể chứng minh thượng tá Clermont và Đường Vũ thật lòng yêu nhau…
Sau khi thấy, Đường Vũ giật mình kinh sợ.
Bản thân cậu cũng không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh, sao người khác chứng minh được?
Số lần cậu ở bên thượng tá có thể đếm trên đầu ngón tay, tiếp xúc thân mật cũng chỉ có một hai lần, lẽ nào còn bị người khác bắt gặp hay sao?
Phu nhân Clermont rất lo lắng.
Bà biết người yêu nhỏ bé của Ian không tự tin lắm, bây giờ bên ngoài lời đồn nào cũng có, không biết có bị hù dọa rút lui không.
“Tiểu Vũ, con nghĩ gì, cứ nói với bác đi, nhớ đừng nghẹn trong lòng.”
Đường Vũ ngẫm nghĩ, mở miệng: “Thật sự có chuyện phải làm phiền bác.”
Cậu cần dùng sức ảnh hưởng của phu nhân Clermont để triệu tập một vài truyền thông, tin rằng với thân phận hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với nội dung cậu muốn phát biểu, tuy tính ra phần lớn là mang theo ác ý.
Phu nhân Clermont lập tức đáp ứng, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cậu, an bài một lần phát ngôn công khai cho cậu, nhưng vì Đường Vũ đưa ra quá đột ngột, thời gian chỉ có thể định vào ngày thứ hai sau khi cuộc đấu kết thúc.
Vì thế Đường Vũ chỉ có thể mang theo trăm ngàn ánh mắt kỳ quái, tham gia vòng đấu cuối cùng.
Đường Vũ đến địa điểm được báo – sân diễn luyện vũ trụ mô phỏng thật.
Bên ngoài bu đầy đám đông đợi xem kết quả.
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng, phu nhân Clermont đặc biệt mời đội cảnh vệ của gia tộc Clermont đến hộ tống Đường Vũ vào sân, bảo đảm cậu không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng.
Đường Vũ rất cảm động, đồng thời cảm thán mình may mắn, có người yêu và phụ huynh tốt như vậy…
Giám khảo lần này chỉ có năm người, Đường Vũ có thể cảm giác được thân phận của người đứng giữa chắc rất cao, khi những người khác nói chuyện với ông, đều cúi thấp đầu, thần sắc vô cùng cung kính.
Khi Đường Vũ quan sát giám khảo, người ở giữa cũng đảo mắt nhìn cậu.
Đường Vũ giật mình.
Trên gương mặt chữ quốc của người đó là ngũ quan xuất sắc, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt dưới cặp mày rậm như có thể nhìn thấu lòng người.
Đường Vũ chỉ đối mắt với ông một cái, rồi lập tức cúi đầu, không giao lưu mắt với bất cứ ai nữa, để tránh chuốc phiền toái, chuyên tâm chờ đợi thuyết minh về cuộc đấu.
Thuyết minh rất ngắn gọn, bốn người thi đấu sẽ được phân phối vào bốn phòng, sau khi vào đó căn phòng sẽ kéo dài thành một không gian mô phỏng vũ trụ.
Nơi đó sẽ diễn ra một trận chiến dịch.
Nội dung thi đấu chính là xem trình tự viên nào có thể trợ giúp người điều khiển thắng được chiến dịch này, hoặc có thể có biểu hiện đột xuất khiến người ta thỏa mãn.
Trong bốn người Đường Vũ chỉ biết một, chính là Chu Thiên Kỳ người bảo vệ mạng mà Phùng Dương từng đặc biệt nhắc đến. Nói tới người này, Đường Vũ vẫn còn thấy sợ hãi.
Trước đó cậu lên mạng tìm kiếm tin tức mình muốn khắp nơi, rất nhanh đã cảm giác có người đang truy bắt mình, may mà cậu phát hiện kịp thời, nên xóa sạch sẽ tất cả dấu tích, chẳng qua người đó đúng là quá cố chấp quá khủng bố, theo cậu hết hai ngày, làm hại tin tức đã vào tay cậu suýt không thể mang đi.
Sau đó cậu phát giác đối phương đã bỏ đi, lòng hiếu kỳ nổi lên, lén đi theo xâm nhập vào điểm kết của đối phương, rồi mới phát hiện chính là Chu Thiên Kỳ này.
Đường Vũ nghĩ tới còn sợ, vì mình gặp phải đối thủ Chu Thiên Kỳ, nếu sớm biết là hắn, không chuẩn bị tâm lý trước, tố chất không đủ thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Đường Vũ cúi đầu, cảm thấy Chu Thiên Kỳ nhìn cậu một cái.
Đối phương chắc không phát hiện là cậu đúng không.
Sau khi nói xong quy tắc cuộc đấu, bốn người được chia ra dẫn đi, vào những căn phòng có vẻ ngoài bình thường chẳng kỳ lạ gì.
Nhưng, vừa bước vào căn phòng đó, Đường Vũ đã gạt bỏ tất cả đánh giá trước khi vào cửa, nếu không phải sớm chuẩn bị, có thể cậu sẽ lập tức sinh ra ảo giác mình đang rớt xuống, vì sau khi cánh cửa sau lưng đóng lại, cậu phát hiện, cậu đã hoàn toàn ở trong vũ trụ, điều duy nhất khác với vũ trụ, là cậu có thể tùy ý hô hấp.
Ban đầu trước mắt chỉ là một vùng tối tăm, rất nhanh, ánh sáng vụt qua, cảnh tượng của cuộc đấu được điều tiết tốt, Đường Vũ phát hiện cậu lại đang ở trong một phòng thao tác của một chiếc tàu vũ trụ to lớn, bên cạnh không biết từ khi nào có thêm rất nhiều người, vội vã và căng thẳng đi tới đi lui và nói gì đó.
Những người này chẳng cảm thấy kỳ lạ khi Đường Vũ đột nhiên xuất hiện, lát sau đã có người đến kéo Đường Vũ nói: “Trung tướng, thiếu tướng Elijah nói anh ta và trung tướng Noah còn có thể quấn những người đó nửa tiếng, trong nửa tiếng, nếu chúng ta có thể giải quyết những kẻ địch này, chúng ta có thể phá vây, nếu không… chúng ta sẽ bị diệt sạch tại đây.”
Đường Vũ cảm thấy tim đập gia tốc, cảnh tượng này chân thật như thế, vẻ mặt, ngũ quan, chủng tộc của mỗi người, mỗi một chi tiết nhỏ đều chân thật đến mức người ta không thể tin rằng nó chỉ là mô phỏng.
Nếu nói vòng đấu năng lực thừa nhận tâm lý để vào một trăm hạng đầu chân thật, là vì những video đó chính là cảnh tượng thảm liệt được ghi lại trên chiến trường, là thật sự từng tồn tại.
Nhưng cảnh tượng mô phỏng cũng có thể làm thành thế này, phải tốn bao nhiêu tâm sức mới thiết kế được những chi tiết cực nhỏ?
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân vòng đấu này không thể công khai sao?
“Trung tướng… trung tướng!” Đối phương có vẻ rất tức giận, hét lớn quân hàm của cậu, “Ngài còn ngẩn người đến lúc nào nữa! Những trình tự viên khác đã không thể bảo vệ trình tự bình thường, trước mắt chỉ có thể dựa vào ngài, ngài muốn rút lui sao!”
Có thể hô to hét nhỏ với một trung tướng, nếu không phải quân hàm trên vai đối phương cho Đường Vũ biết đối phương thấp hơn trung tướng, chỉ là một thiếu tá, Đường Vũ sẽ cho rằng kẻ này là một thượng tướng.
Xem ra tình huống đã khẩn cấp đến mức người ta không cách nào bận tâm đến những thứ cứt chó như quân hàm.
Đường Vũ cưỡng ép mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, vừa đi theo thiếu tá hô to gọi nhỏ mình, vừa nhanh chóng tiêu hóa tình trạng hiện tại.
Càng nghe, Đường Vũ càng cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành…
Bọn họ đối mặt với chủng tộc bên ngoài xâm nhập, tàu vũ trụ của họ đang ở một góc của tinh hệ, bị đối phương bao vây hoàn toàn.
Đối phương còn lại gần một trăm người điều khiển cấp đỉnh, còn bên mình chỉ có năm… vả lại trình tự viên không biết đã bị cái gì ảnh hưởng, toàn bộ mất ý thức.
Nghe vị thiếu tá này miêu tả trạng thái của trình tự viên, Đường Vũ lập tức nhớ tới Lunerb từng dùng tinh thần lực tấn công giáo viên Kenton kiểm tra mức độ sử dụng não cho cậu.
Đường Vũ lắc lắc đầu, ném những thứ không liên can đi, tiếp tục tìm hiểu tình huống trước mắt.
Cũng có nghĩa là, một mình cậu, phải giúp đỡ cho năm người điều khiển. Quan trọng hơn cả, phải giúp đỡ năm người điều khiển này đánh thắng một trăm chiếc cơ giáp của đối phương!
Một dẫn nhiều, nhiều nhất Đường Vũ cũng chỉ từng thử bảo vệ hai người điều khiển, trong một lúc tăng lên đến năm người, thật sự là độ khó không nhỏ…
Nhưng khi cậu thấy năm người này là ai, cậu mới biết, cậu đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này.
Tuyển chọn trình tự viên chuyên thuộc cho thượng tá có cần phải nâng độ khó lên thành cấp siêu S không?
Năm người điều khiển này, ai cũng có vẻ là cấp đỉnh đỉnh liên bang, trùng hợp là, cậu biết bốn người trong đó.
Nhìn từng người trên màn hình hiển thị, một là Malak, một là Ken, một là Phùng Nghị, còn lại một là thượng tá Clermont!
Cuộc đấu này đúng là càng lúc càng thú vị.
Nhưng, khi ánh mắt Đường Vũ rơi vào người điều khiển cuối cùng, cậu cười không nổi nữa.
Không phải, cậu không chỉ biết bốn người trong này, mà là năm người.
Người điều khiển thứ năm đó, là người cậu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Đó chính là cậu.
Là Đường Vũ trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.