Chương 112: Cứu viện
Lăng Bộ Nhược Anh
07/01/2017
“Sisyphus vẫn đang cảnh báo!” Mọi người nhìn chằm chằm màn hình xem tình trạng của Sisyphus, căng thẳng siết chặt nắm tay.
“Tôi biết, đừng làm phiền tôi!” Phùng Dương la lớn.
Trán cậu phủ đầy mồ hôi, cả áo cũng ướt đẫm, làn da bình thường trắng nõn nay lộ màu đỏ không bình thường, là do căng thẳng quá độ.
Malak theo đến cũng nhìn màn hình trước mặt Phùng Dương không chớp mắt, tay trái vô thức nhẹ gác lên vai Phùng Dương, an ủi cảm xúc cho cậu.
Hai tay Phùng Dương không ngừng múa may, cố gắng thử nâng cao độ dung hợp của Ian và Sisyphus.
Lần này xuất hiện vấn đề, không phải là do tinh thần lực Ian dao động bất thường, mà tổng thể tinh thần lực của Ian đều xuất hiện vấn đề.
Phùng Dương chưa từng gặp phải vấn đề này, bất kể cậu làm gì, độ dung hợp vẫn giảm xuống làm mọi người sợ hãi.
Phùng Dương vội vã thử mọi cách, lòng càng lúc càng tuyệt vọng.
Lúc này, cậu vô cùng hy vọng Đường Vũ có thể ở đây.
Nếu Đường Vũ ngồi đây, nhất định sẽ không để Ian có chút tổn thương nào, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.
Cậu tin, Đường Vũ luôn có thể tạo ra kỳ tích, luôn có thể khiến mọi người kinh ngạc khi tất cả đều cảm thấy cậu chẳng qua là thế.
Đáng ghét, từ lúc nào cậu đã kém Đường Vũ nhiều như vậy!
Phùng Dương cắn rách cả môi mà cũng không tự cảm thấy.
Malak đau lòng nhìn cậu, nhưng không thể làm gì.
Trước mắt hắn không thể khởi động cơ giáp, hắn muốn đi giải vây cho thượng tá cũng không có cách nào.
Đội cứu viện đã tới, nhưng vì không có sức đột vây, nên tiến triển không thuận lợi.
Thượng tướng Franco cũng đang đuổi tới, còn cần mấy phút nữa, không biết có đến kịp không.
Trên chiến trường, trong chớp mắt có đủ biến đổi, mấy phút sau, không ai có thể bảo đảm tim của người nào đó có còn đập hay không.
Ian đang bị người vây chặt, lực chiến đấu mạnh nhất của đối phương là Hansol đang đối kháng với Ian.
Vũ khí của Hansol không biết rốt cuộc có tác dụng kỳ dị gì, mỗi lần tấn công lên người Sisyphus, trừ sinh ra tổn thương to lớn sẽ gây ra dao động năng lượng lợi hại.
Nếu là bình thường, Ian hoàn toàn không sợ tổn hại năng lượng kiểu này, nhưng tình trạng trước mắt không tốt, hiện tại do bị ảnh hưởng nên anh dần khó thể dung hợp với cơ giáp.
Rất nhanh, anh sẽ bị bài xích khỏi cơ giáp.
Ian điều khiển hai tay Sisyphus giãy ra, lại một lần nữa thoát khỏi kiềm chế, nếu không kịp lui lại, chỉ sợ anh không thể chống nổi tấn công sau đó!
Tim mọi người đã vọt lên cổ họng, phòng thao tác không ai nói chuyện.
Môi Phùng Dương đã tái nhợt không còn màu máu, hai tay không ngừng run rẩy.
“Tôi… tôi sắp hại chết… Ian rồi…”
Malak ngồi xổm xuống, hai tay ôm cổ Phùng Dương, nhẹ vỗ lưng cậu: “Đừng từ bỏ, thử thêm lần nữa.”
“Tôi đã không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào nữa!” Phùng Dương gào lên: “Cậu nói nhẹ nhàng lắm, tôi phải thử cách nào đây!”
Malak không tranh cãi với cậu, chỉ vuốt lưng Phùng Dương an ủi.
Có lẽ phần thắng đã nắm chắc, Rice không vội tấn công Ian, dường như kiêng kỵ thủ đoạn cuối cùng của Ian, không muốn bức người quá gấp.
Đối phương tạm thời thả lỏng, là cơ hội cuối cùng của Phùng Dương.
Thiếu niên tóc xoăn nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt trầm xuống.
Tay Ian đang đặt trên một cái nút màu đỏ.
Sisyphus là do con người thông qua dịch cảm ứng khống chế, nhưng có ba thứ, do ba nút bấm khởi động.
Đó chính là ba vũ khí của Sisyphus.
Lúc này tay Ian đang đặt trên cái thứ nhất, trong mắt không hề hoảng loạn, cũng hoàn toàn không có ý định thoái nhượng trước tình trạng này.
Vì anh còn chưa dùng hết sức.
Chẳng qua có đáng cho anh dùng hết sức hay không, phải xem lực độ của cú tấn công tiếp theo.
Điều duy nhất mà anh lo lắng, là cơ giáp mơ hồ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bài xích anh, anh cần phải quyết định là mạo hiểm phản kích, hay đợi chi viện của thượng tướng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ian quyết định mạo hiểm một lần, anh không phải người sẽ đặt hy vọng vào người khác.
Trong phòng thao tác, mọi người đều phát hiện tay của thượng tá Clermont đang đặt lên một cái nút màu đỏ, có người hít sâu nói: “Chắc không phải thượng tá muốn…”
“Vũ khí thứ nhất…”
Phùng Dương cũng phát hiện, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội nói với Ian: “Thượng tá, với trạng thái của anh và Sisyphus bây giờ, tuyệt đối không thể dùng cái này!”
Người trong khoang điều khiển dường như không nghe thấy, bắt đầu tích lũy năng lượng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ấn cái nút đó.
Mặt khác, Hansol nhạy bén phát hiện bầu không khí không bình thường, hắn biết Sisyphus là cơ giáp tốt nhất tại liên bang Hick trừ chiến thần, Cao Mộc cũng từng nói, ông từng lắp đặt vũ khí rất biến thái cho Sisyphus, cho nên dù biết tình trạng hiện tại Ian có thể dễ dàng thua mình, nhưng hắn chưa từng khinh địch, ngược lại rất đề phòng.
Hắn nhớ, Cao Mộc từng nói vũ khí đầu tiên của Sisyphus vô cùng đặc biệt, thậm chí nó không cần người điều khiển thao tác, chỉ cần có đủ năng lượng, thì có thể tạo ra lực phá hoại không cách nào tưởng tượng.
Lúc này hắn khẳng định tám phần, đối phương đang chuẩn bị sử dụng vũ khí đó.
Hansol thở hắt ra, may mà hôm nay hắn có chuẩn bị, nếu không nhất định sẽ tổn thương thảm trọng.
Hắn nhìn Sisyphus đầy phức tạp, có chút tiếc nuối và do dự, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn muốn bắt sống Ian Clermont, nhưng thông qua lần giao thủ này, không cần bao lâu nữa, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của vị thượng tá đó nữa, nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này, cần phải trừ khử người đó thôi.
Hansol đã nghiên cứu thấu triệt về vũ khí đầu tiên của Sisyphus, hắn đã có sách lược ứng phó vạn toàn với nó, cho nên khi Ian còn đang chuẩn bị khởi động vũ khí, hắn đã dùng tốc độ sét đánh tấn công.
Hắn tấn công sắc nhọn, chiêu chiêu đều khéo léo và phức tạp, rõ ràng muốn khiến Ian không thể nào chuẩn bị để khởi động vũ khí.
Hiệu quả tổn thương mạnh hơn ban đầu gấp chục lần, đây là chuyện Ian không ngờ trước.
Cái này hoàn toàn nhắm vào nhược điểm của anh.
Sao đối phương lại nhắm vào nhược điểm lớn nhất của vũ khí? Và sao hắn lại nắm rõ hành động tiếp theo của anh như vậy?
Lẽ nào người bên mình lại xảy ra vấn đề.
Rất nhanh, Ian đã loại trừ suy đoán đó, anh nhớ ra, Cao Mộc đang ở phía địch.
Đó là một quái tài khoa học, có thể đã dùng cách ẩn mật gì đó, nắm được tình hình của họ, rồi báo cho Rice.
Hơn nữa Cao Mộc còn là người chế tạo Sisyphus!
Nói thế, Cao Mộc bị bắt, rất có thể là một nước cờ ông ta tự sắp đặt!
Thất sách rồi!
Cuối cùng Hansol cũng lộ vẻ thả lỏng, xem ra lần tấn công này rất thuận lợi.
Còn về rạn nứt càng lúc càng lớn với Hick, hắn cũng đã không còn bận tâm…
“Nếu anh muốn tìm Ken, vậy anh cần phải chấp nhận nhiệm vụ này, nếu không Rice sẽ không cung cấp bất cứ chi viện kỹ thuật nào cho anh nữa.” Trước đó, tổng thống các hạ đã đích thân nói với hắn như thế.
Cho dù cũng tiếc cho Ian, nhưng dù sao Ken cũng là huyết mạch của hắn, tuy giữa hai người không có tình thân, nhưng hắn vẫn không thể thuyết phục bản thân bỏ mặc không lo.
Cuối cùng hắn bị ép lên chiến trường.
Vì sự “bội tín phản nghĩa” của hắn, thượng tướng Carla còn đến chế nhạo hắn một trận.
Người đó căn bản không biết gì cả! Thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến con của họ!
Sai rồi, có lẽ Carla căn bản không cảm thấy đó là đứa con nên do họ phụ trách.
Nghĩ đến người đó, Hansol bất giác nhíu mày, lập tức xóa khỏi đầu, không để lại chút hư ảnh nào.
Đúng như dự liệu, Sisyphus bài xích thượng tá của Hick.
Hắn thấy cạnh chiếc cơ giáp màu đen đó trôi nổi một điểm màu cam.
Vũ khí đầu tiên của nó, đủ để phá hủy màn bảo vệ, khiến Ian bại lộ trong vũ trụ, nghẹn thở mà chết.
Mà hỏa lực chi viện của đối phương không đủ để xông phá thủ vệ hắn an trí, cũng có nghĩa là, mạng của Ian Clermont, hôm nay hắn sẽ lấy được.
Hansol điều khiển cơ giáp nâng tay phải lên, phía dưới cánh tay đột nhiên hiện ra một thứ giống như họng pháo thô bằng cánh tay.
Ánh sáng màu ngân bạc nhanh chóng tích lũy ở “họng pháo”, dần phát sáng mãnh liệt đủ để thiêu đốt tầm mắt.
“Xin lỗi, Ian Clermont.” Hansol thở dài, hơi không nỡ nghiêng đầu, con ngươi đột nhiên khóa chặt, cụm sáng đó dùng tốc độ nhanh gấp trăm triệu lần mũi tên rời cung, bay về phía Ian.
Từ lúc thoát khỏi cụm sáng đó, đến khi Ian hoàn toàn bị chôn vùi trong vũ trụ, căn bản chưa đến một giây.
Khi Hansol thấy lại, điểm sáng vàng lơ lửng đã không còn tông tích.
“Ôi.” Một truyền kỳ của liên bang, lại biến mất như thế, đôi mắt khác màu của Hansol lộ ra bi thương không cách nào che giấu.
Nhưng, rất nhanh, hắn đã phát hiện không đúng.
Vũ khí của Ian phải liên hệ với sự tồn tại của anh, chứ không phải sau khi màn bảo vệ của đối phương bị va đụng hủy diệt, mà nó vẫn tiếp tục vận hành!
Điều này không thể?
Phương hướng của hắn rõ ràng không thể có bất cứ sai lệch gì!
Hansol kinh hãi, rất nhanh, đã có một loại nguy cơ gần như là trực giác truyền từ đầu xuống.
Hansol vô thức ngẩng đầu, nhưng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể thấy vật thể cứng rắn màu hoàng kim đang tập kích hắn.
Ý thức được đó không phải là vũ khí, Hansol quả quyết trả đòn.
Đáng kinh ngạc là, thân thủ của đối phương có thể miễn cưỡng cản được hắn.
Hansol nhanh chóng tìm kiếm trong những người Hick phái đến Derek, đưa ra đáp án khẳng định _ không thể có người nào có thể lên được chiến trường, mà còn có mức đồng bộ với cơ giáp cao như vậy, đến mức có thể đứng thẳng không ngã dưới sự trả đòn của hắn.
Nhưng rất nhanh, Hansol không thể không phủ nhận suy nghĩ của mình.
Vì cuối cùng hắn nhận rõ màu của chiếc cơ giáp đó.
Trong bóng tối lạnh lẽo, màu đen, màu xám thẫm là màu bảo vệ tốt nhất, rất hiếm có cơ giáp nào phản xạ ánh sáng của thiên thể khác mà bại lộ mình ra như vậy.
Nhưng có một chiếc cơ giáp, vì được ban cho năng lượng mạnh mẽ như truyền thuyết, mà khinh thường dùng màu sắc che giấu bản thân.
Chiến thần – Ares.
Cho dù là lão tướng cơ giáp đã từng trải chiến trường như Hansol, lúc này cũng không thể không ngẩn ra một lúc.
Ngay lúc đó, hắn cảm giác được chiếc cơ giáp cực kỳ khéo léo dùng cùi chỏ kẹp cổ và vai hắn, hoàn toàn không cho hắn kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, tay kia đã từ phía sau bóp cổ hắn, kế đó, hắn nghe một tiếng “rắc”.
Lông tơ của Hansol dựng lên, cảm giác nguy cơ tăng lên mạnh nhất!
Hô hấp suýt đình trệ, qua hai giây, mới nhanh chóng thở ra.
Hắn vừa cho rằng cơ giáp của mình đã hỏng… nhưng không ngờ, thời khắc cuối cùng, cứu hắn lại là đối thủ thần bí không nắm rõ chính sức mạnh của mình.
Nếu đổi lại là Ian tấn công hắn, có thể sẽ có một kết quả khác.
Nhưng người thần bí này, làm động tác mà người ta sợ hãi, mà sức lực dồn lên đó lại không chút phù hợp.
Rốt cuộc là ai?
Thân thủ không thuộc chiến sĩ cơ giáp cấp đỉnh đó, càng khiến người ta kinh hãi khi có thể điều khiển chiến thần!
“Tôi biết, đừng làm phiền tôi!” Phùng Dương la lớn.
Trán cậu phủ đầy mồ hôi, cả áo cũng ướt đẫm, làn da bình thường trắng nõn nay lộ màu đỏ không bình thường, là do căng thẳng quá độ.
Malak theo đến cũng nhìn màn hình trước mặt Phùng Dương không chớp mắt, tay trái vô thức nhẹ gác lên vai Phùng Dương, an ủi cảm xúc cho cậu.
Hai tay Phùng Dương không ngừng múa may, cố gắng thử nâng cao độ dung hợp của Ian và Sisyphus.
Lần này xuất hiện vấn đề, không phải là do tinh thần lực Ian dao động bất thường, mà tổng thể tinh thần lực của Ian đều xuất hiện vấn đề.
Phùng Dương chưa từng gặp phải vấn đề này, bất kể cậu làm gì, độ dung hợp vẫn giảm xuống làm mọi người sợ hãi.
Phùng Dương vội vã thử mọi cách, lòng càng lúc càng tuyệt vọng.
Lúc này, cậu vô cùng hy vọng Đường Vũ có thể ở đây.
Nếu Đường Vũ ngồi đây, nhất định sẽ không để Ian có chút tổn thương nào, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết.
Cậu tin, Đường Vũ luôn có thể tạo ra kỳ tích, luôn có thể khiến mọi người kinh ngạc khi tất cả đều cảm thấy cậu chẳng qua là thế.
Đáng ghét, từ lúc nào cậu đã kém Đường Vũ nhiều như vậy!
Phùng Dương cắn rách cả môi mà cũng không tự cảm thấy.
Malak đau lòng nhìn cậu, nhưng không thể làm gì.
Trước mắt hắn không thể khởi động cơ giáp, hắn muốn đi giải vây cho thượng tá cũng không có cách nào.
Đội cứu viện đã tới, nhưng vì không có sức đột vây, nên tiến triển không thuận lợi.
Thượng tướng Franco cũng đang đuổi tới, còn cần mấy phút nữa, không biết có đến kịp không.
Trên chiến trường, trong chớp mắt có đủ biến đổi, mấy phút sau, không ai có thể bảo đảm tim của người nào đó có còn đập hay không.
Ian đang bị người vây chặt, lực chiến đấu mạnh nhất của đối phương là Hansol đang đối kháng với Ian.
Vũ khí của Hansol không biết rốt cuộc có tác dụng kỳ dị gì, mỗi lần tấn công lên người Sisyphus, trừ sinh ra tổn thương to lớn sẽ gây ra dao động năng lượng lợi hại.
Nếu là bình thường, Ian hoàn toàn không sợ tổn hại năng lượng kiểu này, nhưng tình trạng trước mắt không tốt, hiện tại do bị ảnh hưởng nên anh dần khó thể dung hợp với cơ giáp.
Rất nhanh, anh sẽ bị bài xích khỏi cơ giáp.
Ian điều khiển hai tay Sisyphus giãy ra, lại một lần nữa thoát khỏi kiềm chế, nếu không kịp lui lại, chỉ sợ anh không thể chống nổi tấn công sau đó!
Tim mọi người đã vọt lên cổ họng, phòng thao tác không ai nói chuyện.
Môi Phùng Dương đã tái nhợt không còn màu máu, hai tay không ngừng run rẩy.
“Tôi… tôi sắp hại chết… Ian rồi…”
Malak ngồi xổm xuống, hai tay ôm cổ Phùng Dương, nhẹ vỗ lưng cậu: “Đừng từ bỏ, thử thêm lần nữa.”
“Tôi đã không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào nữa!” Phùng Dương gào lên: “Cậu nói nhẹ nhàng lắm, tôi phải thử cách nào đây!”
Malak không tranh cãi với cậu, chỉ vuốt lưng Phùng Dương an ủi.
Có lẽ phần thắng đã nắm chắc, Rice không vội tấn công Ian, dường như kiêng kỵ thủ đoạn cuối cùng của Ian, không muốn bức người quá gấp.
Đối phương tạm thời thả lỏng, là cơ hội cuối cùng của Phùng Dương.
Thiếu niên tóc xoăn nhắm mắt lại, khi mở ra, ánh mắt trầm xuống.
Tay Ian đang đặt trên một cái nút màu đỏ.
Sisyphus là do con người thông qua dịch cảm ứng khống chế, nhưng có ba thứ, do ba nút bấm khởi động.
Đó chính là ba vũ khí của Sisyphus.
Lúc này tay Ian đang đặt trên cái thứ nhất, trong mắt không hề hoảng loạn, cũng hoàn toàn không có ý định thoái nhượng trước tình trạng này.
Vì anh còn chưa dùng hết sức.
Chẳng qua có đáng cho anh dùng hết sức hay không, phải xem lực độ của cú tấn công tiếp theo.
Điều duy nhất mà anh lo lắng, là cơ giáp mơ hồ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bài xích anh, anh cần phải quyết định là mạo hiểm phản kích, hay đợi chi viện của thượng tướng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ian quyết định mạo hiểm một lần, anh không phải người sẽ đặt hy vọng vào người khác.
Trong phòng thao tác, mọi người đều phát hiện tay của thượng tá Clermont đang đặt lên một cái nút màu đỏ, có người hít sâu nói: “Chắc không phải thượng tá muốn…”
“Vũ khí thứ nhất…”
Phùng Dương cũng phát hiện, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội nói với Ian: “Thượng tá, với trạng thái của anh và Sisyphus bây giờ, tuyệt đối không thể dùng cái này!”
Người trong khoang điều khiển dường như không nghe thấy, bắt đầu tích lũy năng lượng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ấn cái nút đó.
Mặt khác, Hansol nhạy bén phát hiện bầu không khí không bình thường, hắn biết Sisyphus là cơ giáp tốt nhất tại liên bang Hick trừ chiến thần, Cao Mộc cũng từng nói, ông từng lắp đặt vũ khí rất biến thái cho Sisyphus, cho nên dù biết tình trạng hiện tại Ian có thể dễ dàng thua mình, nhưng hắn chưa từng khinh địch, ngược lại rất đề phòng.
Hắn nhớ, Cao Mộc từng nói vũ khí đầu tiên của Sisyphus vô cùng đặc biệt, thậm chí nó không cần người điều khiển thao tác, chỉ cần có đủ năng lượng, thì có thể tạo ra lực phá hoại không cách nào tưởng tượng.
Lúc này hắn khẳng định tám phần, đối phương đang chuẩn bị sử dụng vũ khí đó.
Hansol thở hắt ra, may mà hôm nay hắn có chuẩn bị, nếu không nhất định sẽ tổn thương thảm trọng.
Hắn nhìn Sisyphus đầy phức tạp, có chút tiếc nuối và do dự, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn muốn bắt sống Ian Clermont, nhưng thông qua lần giao thủ này, không cần bao lâu nữa, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của vị thượng tá đó nữa, nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này, cần phải trừ khử người đó thôi.
Hansol đã nghiên cứu thấu triệt về vũ khí đầu tiên của Sisyphus, hắn đã có sách lược ứng phó vạn toàn với nó, cho nên khi Ian còn đang chuẩn bị khởi động vũ khí, hắn đã dùng tốc độ sét đánh tấn công.
Hắn tấn công sắc nhọn, chiêu chiêu đều khéo léo và phức tạp, rõ ràng muốn khiến Ian không thể nào chuẩn bị để khởi động vũ khí.
Hiệu quả tổn thương mạnh hơn ban đầu gấp chục lần, đây là chuyện Ian không ngờ trước.
Cái này hoàn toàn nhắm vào nhược điểm của anh.
Sao đối phương lại nhắm vào nhược điểm lớn nhất của vũ khí? Và sao hắn lại nắm rõ hành động tiếp theo của anh như vậy?
Lẽ nào người bên mình lại xảy ra vấn đề.
Rất nhanh, Ian đã loại trừ suy đoán đó, anh nhớ ra, Cao Mộc đang ở phía địch.
Đó là một quái tài khoa học, có thể đã dùng cách ẩn mật gì đó, nắm được tình hình của họ, rồi báo cho Rice.
Hơn nữa Cao Mộc còn là người chế tạo Sisyphus!
Nói thế, Cao Mộc bị bắt, rất có thể là một nước cờ ông ta tự sắp đặt!
Thất sách rồi!
Cuối cùng Hansol cũng lộ vẻ thả lỏng, xem ra lần tấn công này rất thuận lợi.
Còn về rạn nứt càng lúc càng lớn với Hick, hắn cũng đã không còn bận tâm…
“Nếu anh muốn tìm Ken, vậy anh cần phải chấp nhận nhiệm vụ này, nếu không Rice sẽ không cung cấp bất cứ chi viện kỹ thuật nào cho anh nữa.” Trước đó, tổng thống các hạ đã đích thân nói với hắn như thế.
Cho dù cũng tiếc cho Ian, nhưng dù sao Ken cũng là huyết mạch của hắn, tuy giữa hai người không có tình thân, nhưng hắn vẫn không thể thuyết phục bản thân bỏ mặc không lo.
Cuối cùng hắn bị ép lên chiến trường.
Vì sự “bội tín phản nghĩa” của hắn, thượng tướng Carla còn đến chế nhạo hắn một trận.
Người đó căn bản không biết gì cả! Thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến con của họ!
Sai rồi, có lẽ Carla căn bản không cảm thấy đó là đứa con nên do họ phụ trách.
Nghĩ đến người đó, Hansol bất giác nhíu mày, lập tức xóa khỏi đầu, không để lại chút hư ảnh nào.
Đúng như dự liệu, Sisyphus bài xích thượng tá của Hick.
Hắn thấy cạnh chiếc cơ giáp màu đen đó trôi nổi một điểm màu cam.
Vũ khí đầu tiên của nó, đủ để phá hủy màn bảo vệ, khiến Ian bại lộ trong vũ trụ, nghẹn thở mà chết.
Mà hỏa lực chi viện của đối phương không đủ để xông phá thủ vệ hắn an trí, cũng có nghĩa là, mạng của Ian Clermont, hôm nay hắn sẽ lấy được.
Hansol điều khiển cơ giáp nâng tay phải lên, phía dưới cánh tay đột nhiên hiện ra một thứ giống như họng pháo thô bằng cánh tay.
Ánh sáng màu ngân bạc nhanh chóng tích lũy ở “họng pháo”, dần phát sáng mãnh liệt đủ để thiêu đốt tầm mắt.
“Xin lỗi, Ian Clermont.” Hansol thở dài, hơi không nỡ nghiêng đầu, con ngươi đột nhiên khóa chặt, cụm sáng đó dùng tốc độ nhanh gấp trăm triệu lần mũi tên rời cung, bay về phía Ian.
Từ lúc thoát khỏi cụm sáng đó, đến khi Ian hoàn toàn bị chôn vùi trong vũ trụ, căn bản chưa đến một giây.
Khi Hansol thấy lại, điểm sáng vàng lơ lửng đã không còn tông tích.
“Ôi.” Một truyền kỳ của liên bang, lại biến mất như thế, đôi mắt khác màu của Hansol lộ ra bi thương không cách nào che giấu.
Nhưng, rất nhanh, hắn đã phát hiện không đúng.
Vũ khí của Ian phải liên hệ với sự tồn tại của anh, chứ không phải sau khi màn bảo vệ của đối phương bị va đụng hủy diệt, mà nó vẫn tiếp tục vận hành!
Điều này không thể?
Phương hướng của hắn rõ ràng không thể có bất cứ sai lệch gì!
Hansol kinh hãi, rất nhanh, đã có một loại nguy cơ gần như là trực giác truyền từ đầu xuống.
Hansol vô thức ngẩng đầu, nhưng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể thấy vật thể cứng rắn màu hoàng kim đang tập kích hắn.
Ý thức được đó không phải là vũ khí, Hansol quả quyết trả đòn.
Đáng kinh ngạc là, thân thủ của đối phương có thể miễn cưỡng cản được hắn.
Hansol nhanh chóng tìm kiếm trong những người Hick phái đến Derek, đưa ra đáp án khẳng định _ không thể có người nào có thể lên được chiến trường, mà còn có mức đồng bộ với cơ giáp cao như vậy, đến mức có thể đứng thẳng không ngã dưới sự trả đòn của hắn.
Nhưng rất nhanh, Hansol không thể không phủ nhận suy nghĩ của mình.
Vì cuối cùng hắn nhận rõ màu của chiếc cơ giáp đó.
Trong bóng tối lạnh lẽo, màu đen, màu xám thẫm là màu bảo vệ tốt nhất, rất hiếm có cơ giáp nào phản xạ ánh sáng của thiên thể khác mà bại lộ mình ra như vậy.
Nhưng có một chiếc cơ giáp, vì được ban cho năng lượng mạnh mẽ như truyền thuyết, mà khinh thường dùng màu sắc che giấu bản thân.
Chiến thần – Ares.
Cho dù là lão tướng cơ giáp đã từng trải chiến trường như Hansol, lúc này cũng không thể không ngẩn ra một lúc.
Ngay lúc đó, hắn cảm giác được chiếc cơ giáp cực kỳ khéo léo dùng cùi chỏ kẹp cổ và vai hắn, hoàn toàn không cho hắn kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, tay kia đã từ phía sau bóp cổ hắn, kế đó, hắn nghe một tiếng “rắc”.
Lông tơ của Hansol dựng lên, cảm giác nguy cơ tăng lên mạnh nhất!
Hô hấp suýt đình trệ, qua hai giây, mới nhanh chóng thở ra.
Hắn vừa cho rằng cơ giáp của mình đã hỏng… nhưng không ngờ, thời khắc cuối cùng, cứu hắn lại là đối thủ thần bí không nắm rõ chính sức mạnh của mình.
Nếu đổi lại là Ian tấn công hắn, có thể sẽ có một kết quả khác.
Nhưng người thần bí này, làm động tác mà người ta sợ hãi, mà sức lực dồn lên đó lại không chút phù hợp.
Rốt cuộc là ai?
Thân thủ không thuộc chiến sĩ cơ giáp cấp đỉnh đó, càng khiến người ta kinh hãi khi có thể điều khiển chiến thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.