[Đm] Chiến Thần

Chương 79: Trở về liên bang

Lăng Bộ Nhược Anh

07/01/2017

Mười mấy phút trước khi đưa bọn người Đường Vũ đi.

?^#]mw}(~/pthrcikj[47@ Light-Raito44 @ba!$&[bg90gy|,cd85alpu/!12

Thiền thương lượng với tộc kiến.

“Thiền! Tuyệt đối không thể thả người Hyde đó đi!”

“Không, hắn nhất định phải đi.”

“Tại sao?”

“Tại sao?”

Tiếng chất vấn vang lên nhao nhao, tộc kiến xôn xao nóng nảy.

Thiền biết Đường Vũ có thể nghe hiểu chúng nói chuyện, vì vậy chỉ dùng râu để truyền đạt tin tức với đồng loại.

“Hắn không phải người Hyde.”

Tin tức nó truyền đạt khiến những tộc kiến khác kinh ngạc, cảm giác áp bức trên sinh lý đó, tuyệt đối là người Hyde đã nô dịch chúng ngàn vạn năm, sao có thể không phải?

“Hắn không phải là người Hyde hàng thật giá thật.” Thiền run râu, nói.

Lúc tiếp xúc giao lưu sơ với Đường Vũ trước đó, nó phát hiện người Hyde đối diện chỉ có thân thể tạo cảm giác áp bách với nó, còn linh hồn thì không khiến nó cảm thấy chán ghét và sợ hãi.

Tộc kiến của nó là một chủng tộc đặc biệt, trời sinh giỏi sử dụng tinh thần lực, chỉ cần tiếp xúc làn da, nó đã dễ dàng phát hiện hiện tượng kỳ quái.

Sau khi phát hiện điểm này, nó đặc biệt yêu cầu muốn lấy ký ức của đối phương, rồi dễ dàng từ thân thể của người Hyde mạo danh này lấy được ký ức mà người Hyde trước giờ không để người khác biết, đó quả thật là bảo tàng to lớn vô hình.

Tuy chỉ là một phần nhỏ còn tồn lại trong cơ thể, cũng mang đến con bài to lớn cho tộc chúng vĩnh viễn thoát khỏi kiềm hãm của người Hyde.

Sự thần phục và nô tính của chúng đối với người Hyde khiến chúng vô pháp phản kháng, chỉ cần có người Hyde, chúng sẽ không cách nào hấp thụ tinh thần lực của những người này.

Cho nên dù không thả những người đó đi, chẳng qua cũng chỉ tốn tài nguyên của chúng để nuôi những nhân loại hạ đẳng đó.

Trừ lấy được ký ức trong thân thể đó, nó còn biết chỗ đặc biệt lớn nhất của người này, nó khẳng định ngay cả bản thân người Hyde mạo danh đó cũng không biết bí mật này.

Cho nên, nó cần phải đưa người mạo danh đó về.

Nếu một ngày nào đó người Hyde xâm nhập vào hành tinh này, muốn sử dụng con bài đó, đồ mạo danh kia nhất định sẽ từ sau lưng cho đám người Hyde cuồng vọng một kích, nó có thể đoán trước được, tên mạo danh nhất định sẽ giúp nhân loại hạ đẳng.

Còn về kế hoạch sinh sản lần này, con “mẹ” này vốn không phải là kiến cái của nó, nó chỉ đang bảo vệ giúp đời huynh đệ vô năng không thể sống sót trong lúc ***.

Nếu chuyện đã đến nước này, chúng bất hạnh gặp phải người Hyde đặc biệt, nó cũng chỉ có thể lấy nguồn tinh thần của mẹ để dùng cho mình, nâng cao tỉ lệ sống sót trong kỳ *** của nó.

Đối với nó mà nói, đó là một tin tốt.

`]rnigqe!)vt})96~#}=sceq)@ Huyết Phong @16^)9394%.kz*)2829hx$*89##(.,+

Thiền âm thầm tính toán, cảm thấy vui mừng không thôi vì cướp được ký ức của người Hyde, và chờ đợi những nhân loại này rời khỏi địa bàn của mình, nó sẽ tổ chức lại đồng loại thuộc về mình.

Khi nó yên lặng chờ đợi tất cả trôi qua, lại có một chuyện nó vạn lần không ngờ được xảy ra!

Vào thời khắc cuối cùng, tên Hyde mạo danh đó đột nhiên bắn ra, túm lấy kiến chúa của chúng – mẹ.

Đợi nó hiểu ra, tất cả đã không còn kịp.

Thời gian hoàn nguyên, truyền tống, thân thể người Hyde sẽ không bị hoàn nguyên, đồ trong không gian mà hắn túm lấy cũng sẽ đi theo…

Bảo vật của tộc nó, bảo vật khiến tất cả mọi người điên cuồng, lại bị lấy đi dễ dàng như thế!

Toàn tộc kiến sau khi thấy động tác không bình thường của Đường Vũ, không dám tin nhìn thời không xoay chuyển rất lâu vẫn không cách nào hoàn hồn.

Sau khi chúng hiểu được đã bị ám toán, cả tộc phát ra tiếng kêu không cam lòng, chấn điếc lỗ tai, nếu có nhân loại ở đây, có thể bị đánh nát tinh thần dễ dàng.

“Nhân loại cấp thấp, bỉ ổi, nhỏ bé! Đám nhân loại hạ đẳng này thật đáng chết!! Đáng chết!!”

Trộm đi thứ quan trọng nhất của chúng!

Thiền tức giận vung chân trước, mặt đất thoáng chốc bị rạch mở vô số rãnh sâu, lửa giận của nó không chốn phát tiếc, nó chỉ muốn hủy diệt tất cả.

“Đừng giết tôi… đừng giết tôi….” Vốn tưởng về đến Kenton, người đã liên lạc từ trước sẽ cứu cậu ra, sau đó cậu sẽ tìm Đường Vũ tính nợ, không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện này.

Thiền bất chợt cúi đầu xuống, nhìn cái kẻ xấu xí vẫn quỳ trước mặt mình, con mắt kép to lớn lấp lóe hàn quang.

Khi nhân loại đó nhìn thấy nó, sắc mặt tái nhợt, trên người tỏa ra khí vị khó ngửi, bên dưới quần ướt nhẹp, dưới đất cũng bị dính dịch thể hôi hám khó ngửi.



Gần đây, liên bang Hick phát sinh một chuyện lớn, đang lên đầu đề các phương tiện truyền thông của bảy đại liên bang thuộc tinh hệ Abel – chiến sĩ cơ giáp đáng tin nhất của họ, Ian Clermont, bị tộc kiến tấn công, đã biến mất vĩnh viễn.

Ngoài nó ra, truyền thông còn liên đới báo tin học sinh ưu tú nhất các khoa năm hai của học viện quân sự mạnh nhất Hick là Kenton, cũng biến mất theo.

Phủ tổng thống trầm mặc suốt ba tháng, cuối cùng không chống nổi áp lực ngoại giới, thừa nhận đội quân của Ian gặp tấn công không rõ giữa đường đến Derek, trước mắt không rõ tung tích.

Hick muốn che giấu sự thật Ian biến mất, nhưng cảm giác tồn tại của anh thật sự quá mạnh, một khi biến mất, rất dễ bị người phát hiện.



Một tháng đầu, Hick tuyên bố với bên ngoài thượng tá Clermont đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, nhưng không đấu lại được truyền thông của liên bang khác như đàn ong không đâu không có, có người còn ra sức suy đoán đưa ra đủ các khả năng, cuối cùng còn suy đoán bừa là chuyện này có liên quan đến tộc kiến, suy đoán này lại không cách quá xa chân tướng.

Hick vốn đã yếu nhất trong bảy đại liên bang, còn vì chiến tranh hành tinh trước đó, không ngừng chiến hỏa với Rice, Ian Clermont được ký thác hy vọng lại biến mất, giờ đây nội ưu ngoại loạn, lòng dân liên bang thấp thỏm bất yên.

Noah ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy nếu tóc hắn không phải trời sinh màu trắng, bây giờ chắc cũng bạc trắng rồi.

Đến nay hắn vẫn không dám tin, người anh em tốt nhất của hắn, thiên tài điều khiển xuất sắc nhất liên bang lại biến mất vô thanh vô tức như thế, hắn vẫn luôn cho rằng cuối cùng Ian cũng là chết trận trên chiến trường, chứ đột nhiên biến mất như vậy, hắn cứ tưởng mình đang mơ ác mộng, mấy ngày rồi không dám ngủ.

}+je39jv12%=20,[56}?&~8495@ Huyetphong143 @#{7ha)%sd2121*.121717#|85

Ian biến mất, Derek liên tiếp thất thủ, bên trên phái người đến chống cự.

Hắn cũng muốn dẫn người đánh một trận, nhưng những binh sĩ này đều như vừa mất cha, một chút tinh thần cũng không có.

Có lúc hắn cũng muốn hét lên, để mọi người đều vực sĩ khí, nhưng hết cách rồi, ngay cả bản thân hắn cũng không lên tinh thần nổi.

Tiếng gõ cửa sổ vang lên, Noah ngẩng đầu nhìn, sau khi trợn trắng mắt, rất nhanh lại cúi đầu, nhìn hồi báo trong tay.

“Noah, sao anh không để ý đến tôi.” Người đến thấy mình bị làm lơ, tự thấy vô vị đẩy cửa sổ, nhảy vào phòng, sớm biết khóa cửa sổ vô dụng, Noah cũng lười khóa nữa, tránh mỗi lần đều phải sửa.

Người đến không phải là người của Hick, ngay cả máy cảnh báo hắn cũng lười ấn, ấn cũng không bắt được người này.

Một người có lẽ có tinh thần lực còn cao hơn Ian.

Trải qua giao phong mấy ngày nay, hắn đã hiểu, đối phương vờn hắn như chuột, hắn dứt khoát không để ý đến nữa.

Người đến quen đường quen lối ngồi xuống sô pha bên cạnh, chân phải thon dài nhấc lên, gác lên chân kia. Mặc một bộ đồ đi đêm màu đen, trên tay đeo bao tay màu đen viền bạc, tóc cột đuôi ngựa cao rũ sau vai, chính là Ken của Rice.

“Lại nhớ đến thượng tá Clermont?” Ken bật cười, “Không biết còn cho rằng anh đối với anh ta rất thâm tình.”

Noah giả câm giả điếc với từng chữ từng câu từng hành động của hắn, Noah biết nên làm sao khiến đối phương khó chịu.

Nghe nói Ken này lần trước chạy trốn suýt bị Ian nổ chết, hắn thầm nghĩ, sao không nổ chết thằng nhóc này luôn đi!

Thật là tai họa lưu ngàn đời!

Ken thấy Noah căn bản không để ý đến mình, xem mình như không khí, lòng cũng nổi giận, đứng lên, hai tay vỗ mạnh lên bàn hét: “Noah Branston! Anh xem tôi__”

Hai tiếng rắc rắc vang lên, đôi tay vỗ bàn của Kenton bị một cặp còng màu đen cực dẻo dai khóa lại.

Ken ngẩn người một lúc, lật người ngồi lên bàn, hai chân dài kẹp cổ Noah, hơi dùng lực vặn nghiêng, kéo Noah từ ghế xuống đất, rồi lật người ngồi lên, chân còn chưa chạm đất đã cảm thấy cổ chân bị túm chặt, lúc thu về, cổ tay đặt trước ngực hiện ra một sợi dây nịt như tơ bạc.

Một chuỗi động tác chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Noah đang muốn còng luôn chân đối phương, lại cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, sau đó là hơi nóng phủ lên.

“Noah…”

“Nhóc con…” Noah nghiến răng nghiến lợi, chỉ một thoáng xuất thần đó, một tay và một chân không biết sao đã bị dây nịt bạc của đối phương quấn vào nhau.

Thân thể đối phương mềm không giống người, chân treo trên vai hắn, cong người ba trăm sáu mươi độ, dùng xích giữa còng tay kẹp cổ hắn, miệng dán lên.

Hai người dùng tư thế quấn chặt không rời lăn trên đất.

Trán Noah nổi đầy gân xanh, hắn không tin không trị được thằng nhóc này!

Hắn dùng tay kia vỗ mạnh xuống đất, mượn lực chống lên một góc, chân đá xích trên cổ xuống, sau đó nhanh chóng tung người, dùng ngón cái ngón trỏ kẹp Ken dưới đất.

“Đừng tưởng tôi không dám giết cậu!”

Người bên dưới dường như chẳng sợ cơn giận của Noah, cười rất dễ coi: “Ạnh bóp chết tôi đi.” Nói rồi, còn cố ý nâng hông đụng vào người đang nổi giận ở trên.

Noah cảm giác được thứ to lớn cộm lên giữa chân đối phương, sắc mặt lập tức phát xanh, “Khốn kiếp!”

“Chà chà, tối hôm đó anh không có nói như vậy mà, lẽ nào không phải nên nói ‘thao tôi’ sao?”

187}(gmdb82|==%~)6450oy}`@ Huyết – Phong @143410om90!$3889gu%]^?xh

Noah dồn thêm sức vào tay, giống như quyết tâm muốn bóp chết đối phương.

Ken không cách nào hô hấp, nhưng cũng không gấp, gian nan nói: “Tôi chết rồi, chỉ sợ… không thể bảo vệ được…. bí mật của chúng ta.”

Sau chót, Noah phẫn hận thả lỏng tay, hung tợn hít thở vài lần, hắn vẫn còn lý trí.

Cho dù bọn họ và Rice đánh nhau tưng bừng, nhưng vẫn có người không thể động, hắn biết, chẳng hạn Ken này, là con của hai thượng tướng Rice, còn được tổng thống nhận làm con nuôi.

Tại Rice, địa vị của Ken tuyệt đối không thấp hơn Ian tại Hick, nếu hắn thật sự giết người này, hợp tác của Hick và Rice ở những mặt khác sẽ sụp đổ hết, chỉ sợ sẽ phát triển thành tử cục không chết không thôi.

Noah chậm rãi hồi phục bình tĩnh, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Ken nửa nằm ngửa, nhếch môi khiêu khích, kéo gần khoảng cách với Noah, chớp chớp mắt: “Anh không cảm thấy bọn họ ở bên ngoài đánh nhau ngập trời, chúng ta ở trong phòng lăn giường, rất thú vị sao?”

“Cậu biến thái rồi, còn nữa, lần đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi có lên giường với chó cũng không đến phiên cậu.”

Gương mặt luôn tươi cười sáng lạn như mùa xuân của Ken lập tức âm trầm, giọng nói lộ ra ương ngạnh: “Mẹ nó sớm muộn gì tôi cũng thao cho anh phục.”



“Tôi chờ.” Thấy Ken không vui, Noah mới cảm thấy thoải mái một chút, thân thể hơi nghiêng đi nửa quỳ dưới đất, “Phó quan sắp đến thông báo tình trạng cuộc chiến cho tôi, cậu còn chưa đi sao, tiểu phi tặc.”

“Tôi không phải tặc!”

Noah nhún vai, “Nhân lúc người ta uống say đến làm bậy, cũng là tặc.”

Lúc này, cửa vang lên tiếng gõ, Ken nghe xong lập tức lui đến cửa sổ, mở ra.

“Đã quên nói, kỹ thuật của cậu đúng là thối nát, có thể nhìn ra được, chim non, về phương diện này kinh nghiệm của cậu đúng là ít ỏi đến đáng thương.” Noah đứng sau nói.

“Rầm.”, cửa sổ bị đập vỡ.

Noah dùng răng kéo sợi dây nịt đó ra, bước lại cửa sổ, đau lòng sờ nó, “Lại phải đổi cái mới!” Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

“Vào đi.”

“Thiếu tướng, vừa rồi ngài đang nói chuyện sao?”

“Tự lầm bầm thôi, có gì mau nói.” Noah không kiên nhẫn nói.

Cuộc chiến càng lúc càng khẩn cấp, là một thiếu tướng, hắn cũng không thể không đích thân lên trận, ổn định lòng người.

“Thiếu tướng, ngày mai ngài phải đích thân lên cơ giáp sao?” Người đến hỏi.

“Ừ.” Noah nhớ đến chuyện thượng tướng Franco nói với mình.

Nếu trước cuối tháng, tổng thống vẫn không ký hiệp nghị cắt bớt hành tinh, Rice sẽ khai chiến toàn diện với họ, mà không chỉ giới hạn ở mấy chỗ biên cảnh.

Đến lúc đó nếu làm không tốt thượng tướng cũng phải đích thân đến.

Xem ra mấy hành tinh bỏ hoang mà họ cướp được có nguồn tài nguyên gì đó quan trọng, nếu không Rice cũng sẽ không dùng thế trận lớn như vậy để lấy về, lúc trước cũng thỉnh thoảng có chuyện đi giành hành tinh, nhưng chưa từng xảy ra chiến hỏa liên tục như vậy.

Noah xem qua văn kiện, lại bên giường, giang tay ngã ngữa xuống.

Đến cuối tháng, Ian đã biến mất được bốn tháng.

“Ian, cậu luôn sáng tạo kỳ tích, hy vọng lần này, cậu cũng bình yên vô sự.”

.!fv36|$vbpo&}!(17]{73sl@ Light.raito44 @}~,+ph62[73=+80/`:|$%$48kb

Hành tinh mẹ.

“Mẹ, đừng khóc, anh nhất định sẽ về.” Lily dịu dàng an ủi một phụ nữ trung niên.

“Có phải do mẹ luôn ép anh con thành hôn, anh con chê mẹ phiền mới không chịu về không? Con lén đi nói với anh con, không thành hôn thì không thành hôn, mẹ không ép anh con nữa.”

Vành mắt Lily hoen đỏ, cố sức khống chế cảm xúc của mình, nói: “Nói gì ngốc vậy mẹ, anh là người đàn ông đẹp trai nhất toàn liên bang, không, toàn tinh hệ, sao có thể không kết hôn, là do người theo đuổi anh ấy quá nhiều nên anh ấy hoa mắt thôi, đợi anh về, con sẽ bảo anh mang chị dâu về đây cho mẹ, mẹ đừng nghĩ bậy nữa, Ian nhất định sẽ về.”

“Mẹ nghe nói tộc kiến…”

“Mẹ!” Lily đột nhiên ngắt lời bà Clermont, “Ian nói sẽ ăn sinh nhật năm nay của con, anh ấy chưa từng nuốt lời, anh ấy nhất định sẽ về!” Lily nói xong, quay người đi.

Ra ngoài cửa rồi, cô không khống chế nổi nữa, khóc hu hu, vừa khóc, vừa ngồi lên xe, “Đến phủ thượng tướng Franco.”

Nhất định cô phải làm rõ chuyện gì xảy ra, chuyện xa vời như tộc kiến sao Ian có thể đụng phải, có phải đúng như tin đồn gì đó, Ian đi thực hiện nhiệm vụ cực kỳ bí mật.

Đúng, không có chuyện anh không trở về! Dù là nhiệm vụ bí mật, nguy hiểm cỡ nào, anh tuyệt đối không gặp chuyện.

Tiệc sinh nhật cuối tháng, Ian nhất định sẽ kịp về tham gia!

Phòng hiệu trưởng Kenton.

Lunerb đang ngồi bên cạnh Abner, vẻ mặt tiếc nuối, “Ôi, nếu Đường Vũ thật sự rơi vào tay tộc kiến, cho dù tộc kiến không dám tổn thương cậu ta, nhưng cậu ta cũng không thoát ra được.”

Abner già hơn trước nhiều, mí trên nhão nghiêm trọng, rũ xuống dưới, làm mắt cũng trở nên nhỏ đi.

Nghe Lunerb nói thế, ông cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hít sâu một cái.

“Nghe nói, thằng nhóc đó tuy luôn thần bí, nhưng làm người cũng không tệ.” Lunerb nhìn con chip trên tay, hồi lâu mới nói: “Em muốn đi tìm cậu ta.”

“Đừng đi.” Cuối cùng Abner cũng mở miệng, nhưng lại ngăn cản hắn.

“Tại sao? Không phải thầy cũng rất xem trọng cậu ta sao?” Lunerb không hiểu.

Hắn đi tìm Đường Vũ, tuy chưa chắc có thể tìm được, nhưng vẫn dễ hơn người khác nhiều, phạm vi của tinh vực xảy ra chuyện không lớn, chỉ cần hắn có thể tiếp cận điểm đó trong trình độ nhất định, hắn sẽ tìm được Đường Vũ.

Abner không nói nguyên nhân, chỉ không cho phép Lunerb đi tìm Đường Vũ.

“Số lượng của chúng ta quá ít, em vô cùng quý giá, nơi đó luôn kiểm tra rất chặt, nếu sự xuất hiện của em tạo ra một chút hoài nghi, đối với chúng ta là tổn thất to lớn.”

Lunerb giãy dụa hồi lâu, lộ vẻ thất bại, buồn bã cúi đầu.

Đã qua bốn tháng từ lúc đội quân do Ian Clermont thống lĩnh và tàu vũ trụ của Kenton cùng biến mất.

Việc tìm kiếm họ vẫn đang tiếp tục, chỉ là từ tin tức quan trọng phát sóng vô số lần mỗi ngày chuyển sang mỗi ngày thông báo tiến triển tìm kiếm, sau đó nữa, dần dần trở thành truyền thông thỉnh thoảng mới đăng tin tức về việc tìm kiếm.

Vào một ngày nào đó khi phần lớn mọi người đã dần từ bỏ hy vọng, tại một chỗ bụi bặm không chút nổi bật ở tinh vực, đột nhiên bùng phát một đợt dao động năng lượng cực lớn. Đợt dao động đó như sóng biển lan tỏa dần dần, chấn động toàn bộ quân đội đóng trú gần đó, họ lập tức xuất động chiến lực mạnh nhất chạy đến nơi dao động, sau đó, họ thấy được cảnh tượng cả đời cũng cảm thấy không tin nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đm] Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook