[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 13
Mặt trời ^_^
26/07/2024
Trong lúc Mặc Vân đang thưởng thức từng cái bánh quy trên lầu thì dưới này Dương Vũ đang tìm người hầu để hỏi chuyện.
Sau khi tìm kiếm một hồi, cậu quyết định hỏi vị quản gia lớn tuổi kia.
Dương Vũ sau khi thấy bà liền lịch sự cười rồi nói một câu chào lịch sự: "Cháu chào bà, cháu có chuyện muốn hỏi bà. Chúng ta ra ngoài vườn rồi nói, được không ạ?"
Vị quản gia kia nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Vì lo sợ nhóc phản diện sẽ bất thình lình đi xuống nên Dương Vũ cố tình cùng quản gia đi thật xa.
Sau khi xác nhận khoảng cách này đã đủ an toàn thì Dương Vũ mới bắt đầu. Cậu lịch sự mở lời: "Cháu nghe nói, bà từng là quản gia của vị phu nhân quá cố."
Vị quản gia nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Vâng, tôi chính là quản gia của bà chủ. Nhưng cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
Dương Vũ ngay sau đó lập tức vào thẳng vấn đề: "Thật ra cháu muốn hỏi ngày giỗ của phu nhân quá cố là ngày nào vậy ạ?
Quản gia khó hiểu mà nhìn Dương Vũ rồi đáp lời: "Tại sao lại cậu lại hỏi chuyện này. Nhưng thật trùng hợp, ngày này tháng sau chính là ngày giỗ của bà ấy."
Sau khi có được câu trả lời thì Dương Vũ vội vàng nói cảm ơn: "Vâng, cháu cảm ơn ạ. Bây giờ cháu không làm phiền bà nữa."
Nói rồi Dương Vũ xoay người rời đi, mới đi được nửa đường thì cậu liền thấy nhóc phản diện đang đứng trước cửa nhìn cậu. Quả nhiên nhóc phản diện dạo này sẽ luôn bất ngờ xuất hiện như vậy.
"Này nhóc, học xong rồi hả?" Dương Vũ vừa tiếng lại gần vừa hỏi.
Mặc Vân ngoan ngoãn gật đầu, Dương Vũ theo đó mà xoa xoa cái đầu tròn lông xù của cậu nhóc.
"Học xong rồi thì cùng anh đi ăn trưa." Dương Vũ vừa nắm tay dắt Mặc Vân vào nhà vừa nói.
Mặc Vân vừa gật đầu vừa lẽo đẽo đi theo. Một lớn một nhỏ cùng bước đi trông hài hoà vô cùng.
Bữa trưa trải qua cũng giống bao lần, bình lặng mà trôi qua.
Đang ăn bỗng dưng Dương Vũ suy nghĩ điều gì đó rồi cất tiếng: "Nhóc hiện tại có muốn có cái gì không? Đại loại là nhóc thích cái gì mà chưa có được không?"
Mặc Vân nghĩ ngợi rồi đáp: "Không ạ. Em không thích cái gì cả...."
"Nhóc nhàm chán thế. Nhóc là con nít mà không có món đồ nào muốn có hết hả?" Dương ra sức hỏi, cậu rất muốn nghe được đáp án.
Mặc Vân ngẩng đầu nhìn Dương Vũ rồi kiên định mà đáp: "Không ạ. Bây giờ như vậy rất tốt.
Dương Vũ bất lực đáp lời: "Nếu nhóc không có yêu cầu gì thì đến lúc anh tặng không được chê đâu đó."
"Tặng gì?" Mặc Vân khó hiểu mà hỏi lại Dương Vũ.
Dương Vũ nghe vậy thì nhanh chóng trả lời qua loa: "Tặng gì? Em nghe nhầm đấy. Anh chỉ đang nói linh tinh một mình thôi."
Mặc Vân "ồ" một tiếng rồi cũng chẳng hỏi nữa. Cậu nhóc cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Đến lúc cả hai ăn xong, Dương Vũ bỗng nhiên lên tiếng: "Này nhóc, nhóc có muốn đi chơi không?"
Mặc Vân dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Dương Vũ thấy vậy liền tiến tới ghé bên tai Mặc Vân nói nhỏ: "Anh có biết một đường hầm thông thẳng ra bên ngoài. An dẫn nhóc đi thăm thú bên ngoài."
Mặc Vân ngờ ngợ hiểu được điều gì đó sau đó thì cậu nhóc liền gật đầu đáp: "Vâng."
Sau đó Dương Vũ liền dắt tay cậu nhóc đến cái căn hầm bí mật mà cậu vừa đề cập.
Thế mà Dương Vũ lại dắt Mặc Vân đến cái giếng cổ. Cậu nhóc thấy cả hai người ngày càng tiến lại gần cái giếng bám đầy rêu phong đó thì lập tức hoảng hốt.
Cậu nhóc vừa khẩn trương kéo Dương Vũ dừng lại vừa khẩn trương mà lên tiếng: "Anh, đừng lại cái giếng đó."
Sở dĩ Mặc Vân sợ cái giếng đó là bởi trong lú cậu nhóc tò mò cúi xuống nhìn đáy giếng. Có lẽ vì cậu bé quá nhập tâm nên có người tiến lại cậu nhóc cũng chẳng hề phát giác.
Kết quả là người nọ đứng sau lưng Mặc Vân đẩy mạnh cậu nhóc một cái. Nhưng may lúc đó cậu nhóc bất thình lình cúi người xuống buộc dây giày nên tránh được.
Sau khi cậu nhóc quay người lại thì thấy vẻ mặt hung tợn của người nọ. Có vẻ người nọ vẫn không có ý định từ bỏ tiến tới ý định nhấc bổng cậu nhóc ném xuống giếng.
May mà Mặc Vân phản ứng nhanh chạy kịp. Nhưng cũng từ đó cái giếng này đã trở thành bóng ma tâm lí của cậu nhóc.
Dương Vũ thấy Mặc Vân cứ nhất quyết không chịu tiến tới cái giếng nên bèn nói: "Đừng sợ, nhóc theo anh."
Mặc Vân chần chừ suy nghĩ nhưng vẫn không có ý định nhấc chân bước tiếp.
"Nếu nhóc không đi, vậy nhóc lên phòng trước đi. Vậy thì anh đi trước đây." Dứt lời Dương Vũ liền buông tay Mặc Vân mà đi trước.
Mặc Vân thấy vậy thì liền nhanh chóng bước theo, vừa đi vừa kéo áo Dương Vũ. Nhìn cậu nhóc lúc này không khác gì cái đuôi nhỏ.
Sau khi lại gần cái giếng, Dương Vũ liền đưa tay đẩy nhẹ viên gạch dưới chân bể. Ngay sau đó các bậc thang liền lần lượt hiện ra tạo thành một cầu thang dài.
Sau khi tìm kiếm một hồi, cậu quyết định hỏi vị quản gia lớn tuổi kia.
Dương Vũ sau khi thấy bà liền lịch sự cười rồi nói một câu chào lịch sự: "Cháu chào bà, cháu có chuyện muốn hỏi bà. Chúng ta ra ngoài vườn rồi nói, được không ạ?"
Vị quản gia kia nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Vì lo sợ nhóc phản diện sẽ bất thình lình đi xuống nên Dương Vũ cố tình cùng quản gia đi thật xa.
Sau khi xác nhận khoảng cách này đã đủ an toàn thì Dương Vũ mới bắt đầu. Cậu lịch sự mở lời: "Cháu nghe nói, bà từng là quản gia của vị phu nhân quá cố."
Vị quản gia nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Vâng, tôi chính là quản gia của bà chủ. Nhưng cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
Dương Vũ ngay sau đó lập tức vào thẳng vấn đề: "Thật ra cháu muốn hỏi ngày giỗ của phu nhân quá cố là ngày nào vậy ạ?
Quản gia khó hiểu mà nhìn Dương Vũ rồi đáp lời: "Tại sao lại cậu lại hỏi chuyện này. Nhưng thật trùng hợp, ngày này tháng sau chính là ngày giỗ của bà ấy."
Sau khi có được câu trả lời thì Dương Vũ vội vàng nói cảm ơn: "Vâng, cháu cảm ơn ạ. Bây giờ cháu không làm phiền bà nữa."
Nói rồi Dương Vũ xoay người rời đi, mới đi được nửa đường thì cậu liền thấy nhóc phản diện đang đứng trước cửa nhìn cậu. Quả nhiên nhóc phản diện dạo này sẽ luôn bất ngờ xuất hiện như vậy.
"Này nhóc, học xong rồi hả?" Dương Vũ vừa tiếng lại gần vừa hỏi.
Mặc Vân ngoan ngoãn gật đầu, Dương Vũ theo đó mà xoa xoa cái đầu tròn lông xù của cậu nhóc.
"Học xong rồi thì cùng anh đi ăn trưa." Dương Vũ vừa nắm tay dắt Mặc Vân vào nhà vừa nói.
Mặc Vân vừa gật đầu vừa lẽo đẽo đi theo. Một lớn một nhỏ cùng bước đi trông hài hoà vô cùng.
Bữa trưa trải qua cũng giống bao lần, bình lặng mà trôi qua.
Đang ăn bỗng dưng Dương Vũ suy nghĩ điều gì đó rồi cất tiếng: "Nhóc hiện tại có muốn có cái gì không? Đại loại là nhóc thích cái gì mà chưa có được không?"
Mặc Vân nghĩ ngợi rồi đáp: "Không ạ. Em không thích cái gì cả...."
"Nhóc nhàm chán thế. Nhóc là con nít mà không có món đồ nào muốn có hết hả?" Dương ra sức hỏi, cậu rất muốn nghe được đáp án.
Mặc Vân ngẩng đầu nhìn Dương Vũ rồi kiên định mà đáp: "Không ạ. Bây giờ như vậy rất tốt.
Dương Vũ bất lực đáp lời: "Nếu nhóc không có yêu cầu gì thì đến lúc anh tặng không được chê đâu đó."
"Tặng gì?" Mặc Vân khó hiểu mà hỏi lại Dương Vũ.
Dương Vũ nghe vậy thì nhanh chóng trả lời qua loa: "Tặng gì? Em nghe nhầm đấy. Anh chỉ đang nói linh tinh một mình thôi."
Mặc Vân "ồ" một tiếng rồi cũng chẳng hỏi nữa. Cậu nhóc cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Đến lúc cả hai ăn xong, Dương Vũ bỗng nhiên lên tiếng: "Này nhóc, nhóc có muốn đi chơi không?"
Mặc Vân dù không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Dương Vũ thấy vậy liền tiến tới ghé bên tai Mặc Vân nói nhỏ: "Anh có biết một đường hầm thông thẳng ra bên ngoài. An dẫn nhóc đi thăm thú bên ngoài."
Mặc Vân ngờ ngợ hiểu được điều gì đó sau đó thì cậu nhóc liền gật đầu đáp: "Vâng."
Sau đó Dương Vũ liền dắt tay cậu nhóc đến cái căn hầm bí mật mà cậu vừa đề cập.
Thế mà Dương Vũ lại dắt Mặc Vân đến cái giếng cổ. Cậu nhóc thấy cả hai người ngày càng tiến lại gần cái giếng bám đầy rêu phong đó thì lập tức hoảng hốt.
Cậu nhóc vừa khẩn trương kéo Dương Vũ dừng lại vừa khẩn trương mà lên tiếng: "Anh, đừng lại cái giếng đó."
Sở dĩ Mặc Vân sợ cái giếng đó là bởi trong lú cậu nhóc tò mò cúi xuống nhìn đáy giếng. Có lẽ vì cậu bé quá nhập tâm nên có người tiến lại cậu nhóc cũng chẳng hề phát giác.
Kết quả là người nọ đứng sau lưng Mặc Vân đẩy mạnh cậu nhóc một cái. Nhưng may lúc đó cậu nhóc bất thình lình cúi người xuống buộc dây giày nên tránh được.
Sau khi cậu nhóc quay người lại thì thấy vẻ mặt hung tợn của người nọ. Có vẻ người nọ vẫn không có ý định từ bỏ tiến tới ý định nhấc bổng cậu nhóc ném xuống giếng.
May mà Mặc Vân phản ứng nhanh chạy kịp. Nhưng cũng từ đó cái giếng này đã trở thành bóng ma tâm lí của cậu nhóc.
Dương Vũ thấy Mặc Vân cứ nhất quyết không chịu tiến tới cái giếng nên bèn nói: "Đừng sợ, nhóc theo anh."
Mặc Vân chần chừ suy nghĩ nhưng vẫn không có ý định nhấc chân bước tiếp.
"Nếu nhóc không đi, vậy nhóc lên phòng trước đi. Vậy thì anh đi trước đây." Dứt lời Dương Vũ liền buông tay Mặc Vân mà đi trước.
Mặc Vân thấy vậy thì liền nhanh chóng bước theo, vừa đi vừa kéo áo Dương Vũ. Nhìn cậu nhóc lúc này không khác gì cái đuôi nhỏ.
Sau khi lại gần cái giếng, Dương Vũ liền đưa tay đẩy nhẹ viên gạch dưới chân bể. Ngay sau đó các bậc thang liền lần lượt hiện ra tạo thành một cầu thang dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.