[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 17
Mặt trời ^_^
26/07/2024
Một tháng sau
Hôm nay là sinh nhật Mặc Vân, sở dĩ Dương Vũ biết được điều này là nhờ cậu biết được ngày mất của mẹ Mặc Vân.
Trong truyện có nói bà ấy qua đời ngay sau khi sinh tiểu phản diện; nên chỉ cần dò hỏi xem ngày giỗ của bà ấy là ngày nào thì cư nhiên đó cũng là sinh nhật của tiểu phản diện.
Dương Vũ vừa nghĩ ngợi vừa tự hào cảm thán bản thân thật thông minh.
Nhưng chuyện khiến cậu đau đầu cả tháng nay là làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho tiểu phản diện thật bất ngờ.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu nhóc ở khu rừng bí mật kia. Ở đó vừa yên tĩnh lại vừa có thể làm nhóc con bất ngờ.
Vì để tiểu phản diện không phát hiện nên sáng hôm nay cậu quyết định dậy thật sớm để chuẩn bị. Việc đầu tiên là làm một cái bánh kem. Từ mấy ngày trước cậu đã lén lút nhờ người hầu mua ít nguyên liệu làm bánh.
Từ hôm cậu nói chuyện với Nguyên Hữu, cậu và cậu ấy trở nên thân thiết hơn. Cậu ta không chỉ chấp nhận yêu cầu của cậu mà cả những người hầu khác đều đồng ý.
Vì quan hệ của cậu và Nguyên Hữu trở nên thân thiết hơn nên Dương Vũ liền nảy ra ý định nhờ cậu ấy mua giúp nguyên liệu làm bánh kem. Tất nhiên Nguyên Hữu vui vẻ đồng ý.
Tất cả nguyên liệu đã có đủ, Dương Vũ nhanh chóng bắt tay vào làm bánh sinh nhật. Sau một hồi miệt mài thì thành quả cũng ra lò.
Một cái bánh sinh nhật với dòng chữ "Chúc mừng nhóc con 11 tuổi" chính thức được làm xong. Tiếp đó, Dương Vũ bỏ cái bánh vào tủ lạnh tránh để nó chảy.
Xong xuôi Dương Vũ lại tiếp tục đi làm các món khác. Nào là bánh quy, kẹo hạnh phúc và các loại bánh rán. Mỗi loại Dương Vũ đều cho vào túi để tiến đem đi.
Đến lúc Dương Vũ hoàn tất công việc thì trời còn chưa sáng, mặt trời còn chưa thức dậy.
Xong xuôi Dương Vũ bắt đầu công cuộc chuẩn bị ở khu rừng kia. Cậu cho hết các túi bánh và kẹo đã làm vào một cái giỏ nhỏ để tiện mang đi.
Dương Vũ còn đặc biệt đem thêm một tấm thảm để trải, tấm này cậu tìm thấy trong phòng của Mặc Vân mấy ngày trước.
Chuẩn bị đầy đủ Dương Vũ liền bắt đầu đi vào đường hầm tới khu rừng kia.
Vì cậu không thể mở được cánh cửa đường hầm thông với khu rừng chỉ có Mặc Vân mới có thể mở được. Nên hôm qua khi cùng cậu nhóc đến đây chơi, Dương Vũ đã cố tình bảo Mặc Vân đừng đóng lại.
Sau khi ra khỏi đường hầm vô số tia sáng chiếu vào mắt cậu. Thật ra khu rừng này không có đêm chỉ có ngày.
Cậu vô tình biết được khi nửa tháng trước cùng Mặc Vân chơi ở đây đến chiều, cả hai vô tình ngủ quên trên bãi cỏ xanh. Đáng lí ra khi cả hai tỉnh dậy trời phải tối rồi nhưng không lúc Dương Vũ mở mắt mặt trời vẫn chiếu rọi.
Cũng vì vậy mà Dương Vũ mới cảm thấy không sợ hãi khi đến đây vào lúc sáng sớm, khi mặt trời chưa thức giấc.
Dương Vũ nhìn một lúc, cuối cùng quyết định tiến tới dưới gốc cây xanh có tán lá to nhất rồi đặt đồ xuống. Cậu lấy tấm thảm trải ra, lấy túi bánh túi kẹo đổ ra mấy cái đĩa.
Mấy chốc trên thảm đã được lấp đầy bởi rất nhiều đĩa bánh, đĩa kẹo. Còn cái bánh sinh nhật kia thì lát nữa Dương Vũ mới đi lấy vì cậu sợ để lâu quá thì bánh sẽ chảy.
Hoàn tất, Dương Vũ cũng liền rời đi. Mặc dù ở đây có rất nhiều động vật nhưng theo như quan sát của cậu trong một tháng nay thì chúng sẽ không đến khu vực này. Chúng chỉ hoạt động ở bên kia con suối. Vì vậy Dương Vũ mới yên tâm để đống bánh kẹo ở đây một mình.
Khoảng mấy phút sau Dương Vũ đã có mặt tại phòng bếp làm bữa sáng cho Mặc Vân như thường lệ.
Sau khi thức dậy Mặc Vân đi xuống lầu, lúc nào nhìn thấy Dương Vũ đang tất bật trong bếp thì cậu nhóc đều mỉm cười rất hạnh phúc.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Dương Vũ liền bước ngay người đến là Mặc Vân, cậu lên tiếng nói: "Nhóc nhanh chóng ngồi vào bàn ăn đi, một tô mì nóng hổi đến liền."
Mấy tháng nay vì ngày nào cũng ăn đủ ba bữa nên Mặc Vân càng ngày càng có da có thịt. Nhìn cậu nhóc có sức sống hơn nhiều lúc Dương Vũ mới gặp cậu nhóc.
Dương Vũ vừa bưng tô mì vừa nói: "Nhóc ăn nhanh cả nguội là hết ngon đấy nhé."
Nhìn mãi trên bàn chỉ có một tô mì Mặc Vân bèn lên tiếng hỏi: "Mì của anh đâu?"
"Anh no rồi, lúc sáng lúc làm bánh ăn có ăn mấy cái, kết quả bây giờ không đói. Nhóc ăn nhanh đi, hỏi nhiều thế làm gì không biết." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
Mặc Vân ngoan ngoãn đáp một tiếng vâng rồi bắt đầu ăn ngon lành tô mì nóng hổi.
Sau khi Mặc Vân ăn xong, Dương Vũ lấy ra một cái rỗ có cả đậu đỏ và đậu đen đưa cho Mặc Vân rồi nói: "Nhóc cầm cái này lên lầu rồi lựa giúp anh đậu đỏ ra đậu đỏ, đậu đen ra đậu đen nhé."
Mặc Vân đầy khó hiểu mà nhìn Dương Vũ nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng ạ."
Dương Vũ nhìn thấy con mồi đã dính bẫy liền vui vẻ tiếp lời: "Tốt, bây giờ nhóc lên lầu ngồi lựa giúp anh nha."
"Tại sao phải lên lầu? Em muốn ngồi đây với anh."
Dương Vũ làm bộ giận dỗi mà nói với Mặc Vân: "Nếu em không muốn...vậy để anh tự làm."
"Em muốn em muốn " Dứt lời Mặc Vân ôm rổ đậu đen trộn lẫn đậu đỏ lên lầu.
Trong lúc đó thì Dương Vũ nhanh chóng lấy bánh kem cùng mấy cây nến đến khu rừng kia.
Hôm nay là sinh nhật Mặc Vân, sở dĩ Dương Vũ biết được điều này là nhờ cậu biết được ngày mất của mẹ Mặc Vân.
Trong truyện có nói bà ấy qua đời ngay sau khi sinh tiểu phản diện; nên chỉ cần dò hỏi xem ngày giỗ của bà ấy là ngày nào thì cư nhiên đó cũng là sinh nhật của tiểu phản diện.
Dương Vũ vừa nghĩ ngợi vừa tự hào cảm thán bản thân thật thông minh.
Nhưng chuyện khiến cậu đau đầu cả tháng nay là làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho tiểu phản diện thật bất ngờ.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu nhóc ở khu rừng bí mật kia. Ở đó vừa yên tĩnh lại vừa có thể làm nhóc con bất ngờ.
Vì để tiểu phản diện không phát hiện nên sáng hôm nay cậu quyết định dậy thật sớm để chuẩn bị. Việc đầu tiên là làm một cái bánh kem. Từ mấy ngày trước cậu đã lén lút nhờ người hầu mua ít nguyên liệu làm bánh.
Từ hôm cậu nói chuyện với Nguyên Hữu, cậu và cậu ấy trở nên thân thiết hơn. Cậu ta không chỉ chấp nhận yêu cầu của cậu mà cả những người hầu khác đều đồng ý.
Vì quan hệ của cậu và Nguyên Hữu trở nên thân thiết hơn nên Dương Vũ liền nảy ra ý định nhờ cậu ấy mua giúp nguyên liệu làm bánh kem. Tất nhiên Nguyên Hữu vui vẻ đồng ý.
Tất cả nguyên liệu đã có đủ, Dương Vũ nhanh chóng bắt tay vào làm bánh sinh nhật. Sau một hồi miệt mài thì thành quả cũng ra lò.
Một cái bánh sinh nhật với dòng chữ "Chúc mừng nhóc con 11 tuổi" chính thức được làm xong. Tiếp đó, Dương Vũ bỏ cái bánh vào tủ lạnh tránh để nó chảy.
Xong xuôi Dương Vũ lại tiếp tục đi làm các món khác. Nào là bánh quy, kẹo hạnh phúc và các loại bánh rán. Mỗi loại Dương Vũ đều cho vào túi để tiến đem đi.
Đến lúc Dương Vũ hoàn tất công việc thì trời còn chưa sáng, mặt trời còn chưa thức dậy.
Xong xuôi Dương Vũ bắt đầu công cuộc chuẩn bị ở khu rừng kia. Cậu cho hết các túi bánh và kẹo đã làm vào một cái giỏ nhỏ để tiện mang đi.
Dương Vũ còn đặc biệt đem thêm một tấm thảm để trải, tấm này cậu tìm thấy trong phòng của Mặc Vân mấy ngày trước.
Chuẩn bị đầy đủ Dương Vũ liền bắt đầu đi vào đường hầm tới khu rừng kia.
Vì cậu không thể mở được cánh cửa đường hầm thông với khu rừng chỉ có Mặc Vân mới có thể mở được. Nên hôm qua khi cùng cậu nhóc đến đây chơi, Dương Vũ đã cố tình bảo Mặc Vân đừng đóng lại.
Sau khi ra khỏi đường hầm vô số tia sáng chiếu vào mắt cậu. Thật ra khu rừng này không có đêm chỉ có ngày.
Cậu vô tình biết được khi nửa tháng trước cùng Mặc Vân chơi ở đây đến chiều, cả hai vô tình ngủ quên trên bãi cỏ xanh. Đáng lí ra khi cả hai tỉnh dậy trời phải tối rồi nhưng không lúc Dương Vũ mở mắt mặt trời vẫn chiếu rọi.
Cũng vì vậy mà Dương Vũ mới cảm thấy không sợ hãi khi đến đây vào lúc sáng sớm, khi mặt trời chưa thức giấc.
Dương Vũ nhìn một lúc, cuối cùng quyết định tiến tới dưới gốc cây xanh có tán lá to nhất rồi đặt đồ xuống. Cậu lấy tấm thảm trải ra, lấy túi bánh túi kẹo đổ ra mấy cái đĩa.
Mấy chốc trên thảm đã được lấp đầy bởi rất nhiều đĩa bánh, đĩa kẹo. Còn cái bánh sinh nhật kia thì lát nữa Dương Vũ mới đi lấy vì cậu sợ để lâu quá thì bánh sẽ chảy.
Hoàn tất, Dương Vũ cũng liền rời đi. Mặc dù ở đây có rất nhiều động vật nhưng theo như quan sát của cậu trong một tháng nay thì chúng sẽ không đến khu vực này. Chúng chỉ hoạt động ở bên kia con suối. Vì vậy Dương Vũ mới yên tâm để đống bánh kẹo ở đây một mình.
Khoảng mấy phút sau Dương Vũ đã có mặt tại phòng bếp làm bữa sáng cho Mặc Vân như thường lệ.
Sau khi thức dậy Mặc Vân đi xuống lầu, lúc nào nhìn thấy Dương Vũ đang tất bật trong bếp thì cậu nhóc đều mỉm cười rất hạnh phúc.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Dương Vũ liền bước ngay người đến là Mặc Vân, cậu lên tiếng nói: "Nhóc nhanh chóng ngồi vào bàn ăn đi, một tô mì nóng hổi đến liền."
Mấy tháng nay vì ngày nào cũng ăn đủ ba bữa nên Mặc Vân càng ngày càng có da có thịt. Nhìn cậu nhóc có sức sống hơn nhiều lúc Dương Vũ mới gặp cậu nhóc.
Dương Vũ vừa bưng tô mì vừa nói: "Nhóc ăn nhanh cả nguội là hết ngon đấy nhé."
Nhìn mãi trên bàn chỉ có một tô mì Mặc Vân bèn lên tiếng hỏi: "Mì của anh đâu?"
"Anh no rồi, lúc sáng lúc làm bánh ăn có ăn mấy cái, kết quả bây giờ không đói. Nhóc ăn nhanh đi, hỏi nhiều thế làm gì không biết." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
Mặc Vân ngoan ngoãn đáp một tiếng vâng rồi bắt đầu ăn ngon lành tô mì nóng hổi.
Sau khi Mặc Vân ăn xong, Dương Vũ lấy ra một cái rỗ có cả đậu đỏ và đậu đen đưa cho Mặc Vân rồi nói: "Nhóc cầm cái này lên lầu rồi lựa giúp anh đậu đỏ ra đậu đỏ, đậu đen ra đậu đen nhé."
Mặc Vân đầy khó hiểu mà nhìn Dương Vũ nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng ạ."
Dương Vũ nhìn thấy con mồi đã dính bẫy liền vui vẻ tiếp lời: "Tốt, bây giờ nhóc lên lầu ngồi lựa giúp anh nha."
"Tại sao phải lên lầu? Em muốn ngồi đây với anh."
Dương Vũ làm bộ giận dỗi mà nói với Mặc Vân: "Nếu em không muốn...vậy để anh tự làm."
"Em muốn em muốn " Dứt lời Mặc Vân ôm rổ đậu đen trộn lẫn đậu đỏ lên lầu.
Trong lúc đó thì Dương Vũ nhanh chóng lấy bánh kem cùng mấy cây nến đến khu rừng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.