[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 26
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Sau khi Dương Vũ đã được Mặc Vân giải đáp thắc mắc, cậu liền lộ ra biểu cảm đầy vui vẻ và thỏả mãn.
Tiếp đó Dương Vũ liền lên tiếng, nói hết sức nhẹ nhàng với hai nhân thú trước mặt: "Tụi cháu hoàn toàn không có ý xấu, vào làng cũng không phải vì cây phục sinh."
Dương Vũ dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Thật ra bây giờ con người hoàn toàn tin rằng cây phục sinh và nhân thú
đều đã biến mất. Thậm chí con người hiện tại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó. Thế nên đây cũng là lần đầu tiên tụi cháu nghe về nó."
Ông lão nghe vậy thì cũng nửa tin nửa ngờ rồi lên tiếng: "Dựa vào đâu tôi có thể tin lời các cậu?" 2°
Dương Vũ nghĩ một lúc rồi chỉ tay sang Mặc Vân: "Dựa vào việc, cậu ấy là một trong những người được Thần chọn."
Thật ra cánh cửa đường hầm thông lên khu rừng chỉ có Mặc Vân mới mở được, còn Dương Vũ thì không. Điều đó có thể suy đoán rằng chỉ những người được Thần chọn mới có thể đặt chân vào khu rừng, bước chân vào ngôi làng.
Thế nên Dương Vũ lại lên tiếng nói tiếp: "Thật ra, vì đi cùng Mặc Vân, cháu mới vào được đây. Còn người bình thường thì sẽ không có khả năng vào đây. Nên ông đừng lo lắng."
Ông lão nghe vậy hết sức ngạc nhiên, bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ. Năm trăm năm trước, dưới sự giết chóc của con người toàn bộ nhân thú đã cầu xin sự giúp đỡ của Thần.
Nhưng mọi giao dịch đều phải đánh đổi. Họ bắt buộc phải hy sinh cây phục sinh cho Thần.
Sau khi giao dịch hoàn thành, Thần liền đưa ngôi làng của bọn họ đến với một chiều không gian khác. Muốn vào được đây bắt buộc phải đi qua một đường hầm, băng qua một con thác.
Tuy nhiên như thế cũng chưa thật sự an toàn, thế là Thần còn hạ chú một điều kiện, đó là chỉ những người được
Thần chọn mới có thể vào được đây.
Cũng chính từ lúc đó, ngôi làng này đã được trao trả lại sự yên bình.
Nhưng đó cùng là lúc, cây phục sinh đại diện cho ngôi làng này cũng biến mất.
Chính từ lúc cây phục sinh biến mất thì ngôi làng mất đi sự cân bằng vốn có.
Vì nó không chỉ phục sinh người chết mà nó còn như trái tim của ngôi làng. Thiếu nó cây cối trong làng sẽ theo đó mà dần lụi tàn.
Nhưng Thần vì thương xót nhân thú, mấy năm sau đã cho bọn họ hạt giống cây phục sinh. Sau đó nói với bọn rằng: "Hãy gieo nó vào đất, một cây phục sinh mới sẽ mọc lên. Nếu nó mãi không lớn, đến một ngày những người ta chọn sẽ đến giúp bọn ngươi."
Nghe vậy nhân thú liền làm theo lời chỉ dẫn gieo hạt xuống đất. Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua nó vẫn duy trì hình thái cây non, không có dấu hiệu lớn lên.
Vậy nên cây cối, cỏ xanh trong làng cứ thế phát triển vô cùng yếu kém, thậm chí dần dần có dấu hiệu lụi tàn. Điều này dẫn đến nguồn thức ăn của nhân thú có nguy cơ bị cạn kiệt.
Do vậy mà năm trăm nay, nhân thú luôn mong ngóng sự xuất hiện của người - có thể giúp cây phục sinh phát triển - người được Thần chọn.
Dương Vũ nhận thấy ông lão đang suy tư điều gì đó liền lên tiếng hỏi: "Ông đang nghĩ gì thế ạ?"
Ông lão lúc này mới hoàn hồn khỏi chuyện xưa, trở về thực tại. Tiếp đó ông lão mới lên tiếng tiếp lời, lần này giọng nói hòà hoãn hơn: "Không có gì. Lão chỉ đang nhớ chút chuyện xưa."
Dương Vũ cảm nhận được thái độ của ông lão đã dịu xuống. Thế là liền lập tức chớp lấy thời cơ mà nói tiếp: "Vậy bây giờ ông đã tin tụi cháu không có ý xấu rồi chứ?"
Ông lão suy nghĩ một lúc rồi cũng ậm ừ mà gật đầu.
Thấy vậy Dương Vũ lập tức vui vẻ mà nói tiếp: "Nếu vậy thì chúng cháu có thể vào làng chơi một chút không ạ."
Ông lão lưỡng lự một lúc rồi cũng chịu gật đầu đồng ý, ông nói: "Hai cậu đi theo lão vào làng, tránh nhân thú trong làng tấn công. Vì dù gì họ cũng rất ghét con người."
Dương Vũ lập tức gật đầu kéo tay Mặc Vân cùng đi.
Trong làng, hầu hết các ngôi nhà đều mang màu rêu phong. Mái ngói cổ kính, hàng rào thép gai, tất cả đều là đặc điểm của những ngôi nhà ở đây.
Dương Vũ và Mặc Vân đi được một đoạn thì thấy ngay rất nhiều nhân thú thuộc các chủng loại khác nhau: thỏ, cáo, mèo....
Các nhân thú kia, sau khi thấy Dương Vũ và Mặc Vân thì lập tức thay đổi biểu cảm, lộ rõ vẻ đầy địch ý.
Ông lão đi trước liền lập tức giải thích với bọn họ. Có lẽ ông lão rất có uy tín và địa vị trong làng, các nhân thú nghe xong thì thái độ liền dịu xuống.
Chẳng mấy chốc, nhóm bốn người đã đến được nhà ông lão.
Sau đó, ông ấy liền lên tiếng nói: "Đây là nhà của lão. Các cậu không chê thì có thể vào uống tách trà."
Nghe xong, Dương Vũ và Mặc Vân liền đồng loạt gật đầu.
Dương Vũ đầy háo hức mà nói: "Được ông mời vào nhà ngồi chơi, chúng cháu vui còn không hết nữa ạ."
Nói rồi nhóm bốn người cùng nhau đi vào nhà ông lão.
Không gian trong nhà khá ấm áp, gần gũi. Nội thất thì cũng chẳng khác gì nội thất của con người.
Dương Vũ và Mặc Vân ngồi xuống ghế. Còn ông lão và nhóc nhân thú kia thì đi ra sau nhà.
Một lúc sau nhóc nhân thú đi ra với khay trà trên tay. Dương Vũ nhận lấy tách trà rồi nói tiếng cảm ơn.
Tiếp đó Dương Vũ liền lên tiếng, nói hết sức nhẹ nhàng với hai nhân thú trước mặt: "Tụi cháu hoàn toàn không có ý xấu, vào làng cũng không phải vì cây phục sinh."
Dương Vũ dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Thật ra bây giờ con người hoàn toàn tin rằng cây phục sinh và nhân thú
đều đã biến mất. Thậm chí con người hiện tại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó. Thế nên đây cũng là lần đầu tiên tụi cháu nghe về nó."
Ông lão nghe vậy thì cũng nửa tin nửa ngờ rồi lên tiếng: "Dựa vào đâu tôi có thể tin lời các cậu?" 2°
Dương Vũ nghĩ một lúc rồi chỉ tay sang Mặc Vân: "Dựa vào việc, cậu ấy là một trong những người được Thần chọn."
Thật ra cánh cửa đường hầm thông lên khu rừng chỉ có Mặc Vân mới mở được, còn Dương Vũ thì không. Điều đó có thể suy đoán rằng chỉ những người được Thần chọn mới có thể đặt chân vào khu rừng, bước chân vào ngôi làng.
Thế nên Dương Vũ lại lên tiếng nói tiếp: "Thật ra, vì đi cùng Mặc Vân, cháu mới vào được đây. Còn người bình thường thì sẽ không có khả năng vào đây. Nên ông đừng lo lắng."
Ông lão nghe vậy hết sức ngạc nhiên, bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ. Năm trăm năm trước, dưới sự giết chóc của con người toàn bộ nhân thú đã cầu xin sự giúp đỡ của Thần.
Nhưng mọi giao dịch đều phải đánh đổi. Họ bắt buộc phải hy sinh cây phục sinh cho Thần.
Sau khi giao dịch hoàn thành, Thần liền đưa ngôi làng của bọn họ đến với một chiều không gian khác. Muốn vào được đây bắt buộc phải đi qua một đường hầm, băng qua một con thác.
Tuy nhiên như thế cũng chưa thật sự an toàn, thế là Thần còn hạ chú một điều kiện, đó là chỉ những người được
Thần chọn mới có thể vào được đây.
Cũng chính từ lúc đó, ngôi làng này đã được trao trả lại sự yên bình.
Nhưng đó cùng là lúc, cây phục sinh đại diện cho ngôi làng này cũng biến mất.
Chính từ lúc cây phục sinh biến mất thì ngôi làng mất đi sự cân bằng vốn có.
Vì nó không chỉ phục sinh người chết mà nó còn như trái tim của ngôi làng. Thiếu nó cây cối trong làng sẽ theo đó mà dần lụi tàn.
Nhưng Thần vì thương xót nhân thú, mấy năm sau đã cho bọn họ hạt giống cây phục sinh. Sau đó nói với bọn rằng: "Hãy gieo nó vào đất, một cây phục sinh mới sẽ mọc lên. Nếu nó mãi không lớn, đến một ngày những người ta chọn sẽ đến giúp bọn ngươi."
Nghe vậy nhân thú liền làm theo lời chỉ dẫn gieo hạt xuống đất. Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua nó vẫn duy trì hình thái cây non, không có dấu hiệu lớn lên.
Vậy nên cây cối, cỏ xanh trong làng cứ thế phát triển vô cùng yếu kém, thậm chí dần dần có dấu hiệu lụi tàn. Điều này dẫn đến nguồn thức ăn của nhân thú có nguy cơ bị cạn kiệt.
Do vậy mà năm trăm nay, nhân thú luôn mong ngóng sự xuất hiện của người - có thể giúp cây phục sinh phát triển - người được Thần chọn.
Dương Vũ nhận thấy ông lão đang suy tư điều gì đó liền lên tiếng hỏi: "Ông đang nghĩ gì thế ạ?"
Ông lão lúc này mới hoàn hồn khỏi chuyện xưa, trở về thực tại. Tiếp đó ông lão mới lên tiếng tiếp lời, lần này giọng nói hòà hoãn hơn: "Không có gì. Lão chỉ đang nhớ chút chuyện xưa."
Dương Vũ cảm nhận được thái độ của ông lão đã dịu xuống. Thế là liền lập tức chớp lấy thời cơ mà nói tiếp: "Vậy bây giờ ông đã tin tụi cháu không có ý xấu rồi chứ?"
Ông lão suy nghĩ một lúc rồi cũng ậm ừ mà gật đầu.
Thấy vậy Dương Vũ lập tức vui vẻ mà nói tiếp: "Nếu vậy thì chúng cháu có thể vào làng chơi một chút không ạ."
Ông lão lưỡng lự một lúc rồi cũng chịu gật đầu đồng ý, ông nói: "Hai cậu đi theo lão vào làng, tránh nhân thú trong làng tấn công. Vì dù gì họ cũng rất ghét con người."
Dương Vũ lập tức gật đầu kéo tay Mặc Vân cùng đi.
Trong làng, hầu hết các ngôi nhà đều mang màu rêu phong. Mái ngói cổ kính, hàng rào thép gai, tất cả đều là đặc điểm của những ngôi nhà ở đây.
Dương Vũ và Mặc Vân đi được một đoạn thì thấy ngay rất nhiều nhân thú thuộc các chủng loại khác nhau: thỏ, cáo, mèo....
Các nhân thú kia, sau khi thấy Dương Vũ và Mặc Vân thì lập tức thay đổi biểu cảm, lộ rõ vẻ đầy địch ý.
Ông lão đi trước liền lập tức giải thích với bọn họ. Có lẽ ông lão rất có uy tín và địa vị trong làng, các nhân thú nghe xong thì thái độ liền dịu xuống.
Chẳng mấy chốc, nhóm bốn người đã đến được nhà ông lão.
Sau đó, ông ấy liền lên tiếng nói: "Đây là nhà của lão. Các cậu không chê thì có thể vào uống tách trà."
Nghe xong, Dương Vũ và Mặc Vân liền đồng loạt gật đầu.
Dương Vũ đầy háo hức mà nói: "Được ông mời vào nhà ngồi chơi, chúng cháu vui còn không hết nữa ạ."
Nói rồi nhóm bốn người cùng nhau đi vào nhà ông lão.
Không gian trong nhà khá ấm áp, gần gũi. Nội thất thì cũng chẳng khác gì nội thất của con người.
Dương Vũ và Mặc Vân ngồi xuống ghế. Còn ông lão và nhóc nhân thú kia thì đi ra sau nhà.
Một lúc sau nhóc nhân thú đi ra với khay trà trên tay. Dương Vũ nhận lấy tách trà rồi nói tiếng cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.