[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện
Chương 38
Mặt trời ^_^
29/07/2024
Trong phòng Mặc Vân
Mặc Vân từ từ mở mắt, cậu nhóc nằm bất động một lúc lâu rồi mới hồi thần.
Ngay sau đó, Mặc Vân liền lập tức bật dậy khỏi giường. Cậu nhóc vừa xỏ dép lê vừa chạy đi tìm Dương Vũ.
Nhưng tìm một vòng quanh phòng cũng chẳng thấy người đâu.
Thế nên, Mặc Vân liền rời khỏi phòng đi tìm bà mẹ kế. Vừa đi cậu nhóc vừa lo lắng cho an toàn của Dương Vũ.
Sau khi dò hỏi người hầu thì cuối cùng Mặc Vân đã tìm được phòng của bà mẹ kế.
Tiếp đó, Mặc Vân trực tiếp mở cửa đi vào. Cậu nhóc chẳng quan tâm người phụ nữ đang ngồi trước gương; mà chỉ cuống cuồng tìm người.
Nhưng, dù có lục tung mọi ngóc ngách trong phòng thì cũng chẳng tìm được Dương Vũ.
Bên này, người phụ nữ vừa nhìn gương vừa cười. Bà ta không lên tiếng ngăn cản Mặc Vân; mà chỉ lắng lặng ngồi xem cái dáng vẻ hốt hoảng này của cậu nhóc.
"Anh ấy đâu?" Mặc Vân vừa lên tiếng vừa nhấc chân bước về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe vậy chỉ lẳng lặng nhìn gương cười, thật lâu sau mới lên tiếng trả lời: "Ta không biết."
"Bà nói dối! Anh ấy đâu?" Mặc Vân vừa túm lấy cổ áo của người phụ nữ vừa nói.
Người phụ nữ vẫn thản nhiên bình tĩnh, bà tw cười nhẹ rồi mới ung dung trả lời: "Con nói xem, ta đã dấu bảo bối của con ở đâu?"
"Bà dấu anh ấy ở đâu?" Mặc Vân vừa tức giận lặp lại câu hỏi vừa túm lấy cổ áo của người phụ nữ.
Người phụ nữ dùng ánh nhìn sâu xa mà nhìn Mặc Vân, sau đó lên tiếng nói: "Con muốn biết? Vậy thì thả tay ra khỏi người ta trước."
Nghe vậy, Mặc Vân buông cái tay đang nắm cổ áo của người phụ nữ ra.
"Con trai ngoan, con muốn biết bảo bối của con đang ở đâu, đúng không?" Người phụ nữ vừa đưa tay sửa lại cổ áo vừa nói.
"Bà đừng nhiều lời nữa. Anh ấy ở đâu?" Mặc Vân vừa tức giận hét lớn vừa kiềm chế hành động đánh người.
"Nếu con muốn biết, vậy thì hãy cùng ta làm một giao dịch." Người phụ nữ vừa cười đầy ẩn ý vừa nói.
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Giao dịch? Được, tôi đồng ý. Giao dịch gì?"
"Giao dịch này rất đơn giản." Người phụ nữ cười nhẹ rồi nói.
Ngay sau đó, bà ta liền nói với Mặc Vân về kế hoạch của bà ta. Bao gồm cả việc Mặc Vân phải làm gì để chuyển đổi sức mạnh của bản thân qua cho Mặc Sâm.
Dứt lời người phụ nữ bắt đầu đưa ra đe doạ: "Nếu con không đồng ý. Vậy thì từ nay về sau có lẽ con sẽ không thể gặp được bảo bối của con."
"Bà đã làm gì anh ấy?" Mặc Vân tức giận hét lớn.
Người phụ nữ bật cười thành tiếng: "Quả nhiên cậu người hầu đó đúng thật là bảo bối của con. Ta sẽ không làm gì cậu ta. Nhưng..."
Người phụ nữ dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Nhưng nếu con không chấp nhận điều kiện của ta. Vậy thì có lẽ...."
"Tôi đồng ý." Mặc Vân vội vàng lên tiếng cắt lời người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe vậy thì bật cười thành tiếng rồi nói: "Tốt, vậy thì sau bữa tiệc sinh nhật của em trai con, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành giao dịch."
"Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp anh ấy." Mặc Vân lập tức lên tiếng hỏi lại, giọng điệu vô cùng nóng vội.
"Con trai ngoan, bây giờ thì con chưa thể gặp bảo bối của con được. Cậu ta sẽ không sao nếu con chịu nghe lời."
Người phụ nữ vừa nhìn vào gương vừa bình thản nói.
"Nếu anh ấy có bất cứ thương tổn nào; thì bà và con trai bà đừng mong yên ổn." Mặc Vân biểu cảm âm u mà lên tiếng nói.
"Con trai đang đe doạ mẹ?" Người phụ nữ vừa cười nhẹ vừa nói. (3)
"Tôi không đe doạ bà." Mặc Vân lên tiếng tiếp lời, giọng điệu vô cùng quả quyết.
"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây." Mặc Vân vừa nói vừa quay người rời đi.
****
Bữa tiệc sinh nhật
"Cảm ơn mọi người đã tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai ta." Người phụ nữ ăn mặc sang trọng vừa bước ra giữa trung tâm bữa tiệc cùng con trai vừa nói.
Nói rồi người phụ nữ vừa cầm ly rượu vang vừa đi tiếp khách. Mặc Sâm vì chưa đủ tuổi uống rượu nên chỉ đành ngồi xuống bàn ăn bánh ngọt.
Lát sau, Mặc Vân mới đến bữa tiệc, cậu nhóc được một người hầu dẫn đến.
Ngay sau khi Mặc Vân bước vào hội trường, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc. Tuy nhiên, cậu nhóc vẫn thản nhiên, chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Sở dĩ ban đầu Mặc Vân cũng không muốn đến bữa tiệc này. Nhưng bà mẹ kế nhất quyết bắt ép cậu nhóc đi.
Vì lo sợ ả ta sẽ làm hại Dương Vũ nên Mặc Vân dù không muốn cũng đành cưỡng ép bản thân đến đây.
"Con trai đến rồi hả?" Người phụ nữ từ đằng xa nhìn thấy Mặc Vân thì lên tiếng nói lớn.
Biểu cảm của tất cả mọi người ngay lập tức đều trở nên rất giống nhau - biểu cảm hóng chuyện.
Người phụ nữ sau khi xác định vị trí đứng của Mặc Vân; thì lập tức nhấc chân bước về phía cậu nhóc.
Ngay sau khi đã đứng bên cạnh Mặc Vân, người phụ nữ cất giọng nói: "Đây là đại thiếu gia của Mặc gia, cũng là con trai ta." (
Mặc Vân từ từ mở mắt, cậu nhóc nằm bất động một lúc lâu rồi mới hồi thần.
Ngay sau đó, Mặc Vân liền lập tức bật dậy khỏi giường. Cậu nhóc vừa xỏ dép lê vừa chạy đi tìm Dương Vũ.
Nhưng tìm một vòng quanh phòng cũng chẳng thấy người đâu.
Thế nên, Mặc Vân liền rời khỏi phòng đi tìm bà mẹ kế. Vừa đi cậu nhóc vừa lo lắng cho an toàn của Dương Vũ.
Sau khi dò hỏi người hầu thì cuối cùng Mặc Vân đã tìm được phòng của bà mẹ kế.
Tiếp đó, Mặc Vân trực tiếp mở cửa đi vào. Cậu nhóc chẳng quan tâm người phụ nữ đang ngồi trước gương; mà chỉ cuống cuồng tìm người.
Nhưng, dù có lục tung mọi ngóc ngách trong phòng thì cũng chẳng tìm được Dương Vũ.
Bên này, người phụ nữ vừa nhìn gương vừa cười. Bà ta không lên tiếng ngăn cản Mặc Vân; mà chỉ lắng lặng ngồi xem cái dáng vẻ hốt hoảng này của cậu nhóc.
"Anh ấy đâu?" Mặc Vân vừa lên tiếng vừa nhấc chân bước về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe vậy chỉ lẳng lặng nhìn gương cười, thật lâu sau mới lên tiếng trả lời: "Ta không biết."
"Bà nói dối! Anh ấy đâu?" Mặc Vân vừa túm lấy cổ áo của người phụ nữ vừa nói.
Người phụ nữ vẫn thản nhiên bình tĩnh, bà tw cười nhẹ rồi mới ung dung trả lời: "Con nói xem, ta đã dấu bảo bối của con ở đâu?"
"Bà dấu anh ấy ở đâu?" Mặc Vân vừa tức giận lặp lại câu hỏi vừa túm lấy cổ áo của người phụ nữ.
Người phụ nữ dùng ánh nhìn sâu xa mà nhìn Mặc Vân, sau đó lên tiếng nói: "Con muốn biết? Vậy thì thả tay ra khỏi người ta trước."
Nghe vậy, Mặc Vân buông cái tay đang nắm cổ áo của người phụ nữ ra.
"Con trai ngoan, con muốn biết bảo bối của con đang ở đâu, đúng không?" Người phụ nữ vừa đưa tay sửa lại cổ áo vừa nói.
"Bà đừng nhiều lời nữa. Anh ấy ở đâu?" Mặc Vân vừa tức giận hét lớn vừa kiềm chế hành động đánh người.
"Nếu con muốn biết, vậy thì hãy cùng ta làm một giao dịch." Người phụ nữ vừa cười đầy ẩn ý vừa nói.
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức hỏi lại: "Giao dịch? Được, tôi đồng ý. Giao dịch gì?"
"Giao dịch này rất đơn giản." Người phụ nữ cười nhẹ rồi nói.
Ngay sau đó, bà ta liền nói với Mặc Vân về kế hoạch của bà ta. Bao gồm cả việc Mặc Vân phải làm gì để chuyển đổi sức mạnh của bản thân qua cho Mặc Sâm.
Dứt lời người phụ nữ bắt đầu đưa ra đe doạ: "Nếu con không đồng ý. Vậy thì từ nay về sau có lẽ con sẽ không thể gặp được bảo bối của con."
"Bà đã làm gì anh ấy?" Mặc Vân tức giận hét lớn.
Người phụ nữ bật cười thành tiếng: "Quả nhiên cậu người hầu đó đúng thật là bảo bối của con. Ta sẽ không làm gì cậu ta. Nhưng..."
Người phụ nữ dừng lại một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Nhưng nếu con không chấp nhận điều kiện của ta. Vậy thì có lẽ...."
"Tôi đồng ý." Mặc Vân vội vàng lên tiếng cắt lời người phụ nữ.
Người phụ nữ nghe vậy thì bật cười thành tiếng rồi nói: "Tốt, vậy thì sau bữa tiệc sinh nhật của em trai con, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành giao dịch."
"Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp anh ấy." Mặc Vân lập tức lên tiếng hỏi lại, giọng điệu vô cùng nóng vội.
"Con trai ngoan, bây giờ thì con chưa thể gặp bảo bối của con được. Cậu ta sẽ không sao nếu con chịu nghe lời."
Người phụ nữ vừa nhìn vào gương vừa bình thản nói.
"Nếu anh ấy có bất cứ thương tổn nào; thì bà và con trai bà đừng mong yên ổn." Mặc Vân biểu cảm âm u mà lên tiếng nói.
"Con trai đang đe doạ mẹ?" Người phụ nữ vừa cười nhẹ vừa nói. (3)
"Tôi không đe doạ bà." Mặc Vân lên tiếng tiếp lời, giọng điệu vô cùng quả quyết.
"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây." Mặc Vân vừa nói vừa quay người rời đi.
****
Bữa tiệc sinh nhật
"Cảm ơn mọi người đã tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai ta." Người phụ nữ ăn mặc sang trọng vừa bước ra giữa trung tâm bữa tiệc cùng con trai vừa nói.
Nói rồi người phụ nữ vừa cầm ly rượu vang vừa đi tiếp khách. Mặc Sâm vì chưa đủ tuổi uống rượu nên chỉ đành ngồi xuống bàn ăn bánh ngọt.
Lát sau, Mặc Vân mới đến bữa tiệc, cậu nhóc được một người hầu dẫn đến.
Ngay sau khi Mặc Vân bước vào hội trường, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc. Tuy nhiên, cậu nhóc vẫn thản nhiên, chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Sở dĩ ban đầu Mặc Vân cũng không muốn đến bữa tiệc này. Nhưng bà mẹ kế nhất quyết bắt ép cậu nhóc đi.
Vì lo sợ ả ta sẽ làm hại Dương Vũ nên Mặc Vân dù không muốn cũng đành cưỡng ép bản thân đến đây.
"Con trai đến rồi hả?" Người phụ nữ từ đằng xa nhìn thấy Mặc Vân thì lên tiếng nói lớn.
Biểu cảm của tất cả mọi người ngay lập tức đều trở nên rất giống nhau - biểu cảm hóng chuyện.
Người phụ nữ sau khi xác định vị trí đứng của Mặc Vân; thì lập tức nhấc chân bước về phía cậu nhóc.
Ngay sau khi đã đứng bên cạnh Mặc Vân, người phụ nữ cất giọng nói: "Đây là đại thiếu gia của Mặc gia, cũng là con trai ta." (
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.