[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Chương 49

Mặt trời ^⁠_⁠^

09/08/2024

"Sau này không có anh, nhóc phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó." Dương Vũ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu pha lẫn chút chua xót và nuối tiếc.

Mặc Vân không hiểu, cậu nhóc ngơ ngác nhìn Dương Vũ rồi nói: "Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà không có anh?"

"Thì anh chỉ ví dụ, nhóc hứa đi" Dương Vũ nhẹ nhàng lên tiếng mà tiếp lời Mặc

Vân.

"Em không hứa. Chúng ta sẽ luôn bên nhau." Mặc Vân dứt khoát mà trả lời.

Dương Vũ chưa kịp đáp lời, thì Mặc Vân đã giành nói tiếp: "Em không cho phép anh rời xa em."

Nói rồi, Mặc Vân vừa nắm tay vừa nhìn Dương Vũ, ánh mắt cực kì phức tạp.

"Tình cảm thật thắm thiết" Bỗng một giọng nói trầm thấp từ xa vọng lại. Hắn ta vừa nói vừa vỗ tay theo nhịp.

Dương Vũ chưa cần nhìn qua cũng biết được người tới là ai. Còn ai khác ngoài người thi hành nhiệm vụ đóng vai công chính Tạ Duy.

Nương theo âm thanh, Mặc Vân liền quay người lại nhìn. Cậu nhóc lập tức bắt gặp cặp mắt đỏ rực của người nọ đang nhìn chăm chú vào cậu.

Sau khi mắt chạm mắt với phản diện, người thi hành nhiệm vụ bắt đầu nói: "Glimmerbind."

Ngay khi “người thi hành nhiệm vụ” dứt lời; thì lập tức một nguồn ánh sáng mạnh bao vây Mặc Vân.

Tiếp đó, hắn ta vừa nhìn về hướng Dương Vũ vừa nói: “Ta đã hạ một chú thuật. Hiện tại cậu ta không thể cử động.”“Thả tôi ra. Thả tôi ra.” Mặc Vân cố gắng dùng sức giãy giụa nhưng tất cả đều vô vọng, cậu nhóc chỉ có thể nói chứ không thể cử động.

“Kế hoạch bắt đầu. Người thi hành nhiệm vụ vừa cười xấu xa vừa nói, lời nói này tất nhiên là để nói với Dương Vũ.



Ngay sau đó, người thi hành rút thanh kiếm bên hông, không nhanh không chậm tiến lại gần Dương Vũ. Chốc lát sau, hắn ta đã đứng trước mặt cậu.

“Tránh xa anh ấy ra.” Mặc Vân bất lực hét lớn. Bây giờ, cậu nhóc không thể làm gì khác ngoài hét lên, mọi cử động của cậu nhóc đều bị thứ ma pháp kia kim hãm.

“Người thi hành nhiệm vụ” nghe xong thì lập tức quay đâu qua, cười nhếch mép với Mặc Vân rồi nói: “Thật đáng tiếc, ta không thể thể thực hiện mong ước của cậu rồi.

Ngay khi hắn ta dứt lời cũng là lúc thanh kiếm của hắn ta đâm thẳng, xuyên tim của Dương Vũ.

Hành động này quá nhanh, ngay cả Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm kia đã đâm xuyên vào người cậu.

Máu bắt đầu rỉ ra, thấm ướt nhuộm đỏ cả áo của Dương Vũ. Mặc Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì gào lên trong tuyệt vọng: "Anh...anh..

Ngay lúc này, hơn ai hết, Mặc Vân rất muốn chạy lại ôm chầm Dương Vũ vào lòng. Nhưng trớ trêu thay, bây giờ cậu nhóc chẳng thể làm gì ngoài bất lực đứng nhìn.

"Xin anh hãy thả tôi ra. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu" Mặc Vân vừa hoảng sợ nhìn vệt máu đỏ của Dương Vũ vừa lên tiếng nói, giọng điệu van xin khẩn thiết.Mặc Vân rất muốn chạy đến ôm Dương Vũ vào lòng. Ngay sau đó, cậu lập tức sẽ giết chết người này, người dám làm tổn thương anh.

Nhưng, cậu thế mà chẳng làm được gì ngoài nhìn anh đau đớn. Hơn bao giờ hết, cậu hận bản thân mình tột cùng. Hận bản thân vô dụng. Hận bản thân yếu đuối. (3)

Vì rất muốn chạy ngay đến bên Dương Vũ nên Mặc Vân lại lần nữa lên tiếng cầu xin: "Chỉ cần anh giải chú thuật. Tôi sẽ dùng ma pháp ước nguyện biến mọi mong ước của anh thành hiện thực. Cầu xin anh, hãy thả tôi ra."

Dứt lời, Mặc Vân lập tức tự hứa với lòng: Cậu mà thoát ra được, người này sẽ chết không toàn thây.

"Rất tiếc, tôi không đến đây để thực hiện mong ước của cậu." Hắn ta vừa dứt khoát rút thanh kiếm ra khỏi người Dương Vũ, vừa lạnh lùng nói.

Máu lại lần nữa bắn ra, Dương Vũ lập tức vì điều này mà ngã khuỵu xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook