[Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Chương 51

Mặt trời ^⁠_⁠^

13/08/2024

Mặc Vân không trả lời, cậu nhóc chỉ lạnh nhạt nhìn người thi hành nhiệm vụ đang vật vã lên vì đau đớn. (

Mặc Vân quay người phớt lờ câu hỏi của hắn ta. Cậu nhóc tiến tới nhẹ nhàng ôm Dương Vũ vào lòng.

"Nói, tại sao lại....lại nhắm vào anh ấy?" Mặc Vân vừa nhìn Dương Vũ trong lòng vừa lên tiếng hỏi người thi hành nhiệm vụ.

Tất nhiên, người thi hành nhiệm vụ sẽ không trả lời vì đây là nhiệm vụ được giao, tuyệt đối không được tiết lộ. Nếu tiết lộ cho người thứ hai biết thì thế giới này sẽ lập tức hỏng.

"Không trả lời đúng chứ? Vậy thì đừng nói nữa" Mặc Vân quay người về phía người thi hành nhiệm vụ, một lần nữa toả ra luồng sáng đen kia tấn công thẳng vào hắn ta.

"A...." Người thi hành nhiệm vụ hét lên thất thanh, đầy đau đớn.

Ngay sau đó, hắn ta triệt để ngã xuống mặt đất. Chẳng rõ sống chết thế nào.

Bên này, Mặc Vân cẩn trọng ôm chầm lấy Dương Vũ. Cậu nhóc nhẹ nhàng đưa tay vén từng sợi tóc mai của anh.

Máu trên tay Mặc Vân vì hành động này mà dính lên khuôn mặt nhợt nhạt của Dương Vũ.

"Em xin lỗi, em lau ngay!" Mặc Vân hoảng hốt vừa nói xin lỗi vừa lau vệt máu đỏ kia.

Cứ thế, Mặc Vân ôm Dương Vũ thì thầm rất lâu."Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

"Anh còn nhớ lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho em không?"

"Anh còn nhớ, anh từng hứa sẽ chụp với em một tấm ảnh không?"

"Anh còn nhớ....?"



Mặc Vân càng nói càng mất kiểm soát, giọng điệu đi từ trầm lắng trở nên quỷ dị.

Lát sau, Mặc Vân lại lên tiếng tự trả lời những câu hỏi trên.

"Anh có thể không nhớ. Nhưng em lại nhớ rất rõ."

Mặc Vân cứ thế tự ôn chuyện cũ một mình, cứ thế luyên thuyên rất lâu.

Rồi không hiểu sao, Mặc Vân lại chuyển chủ đề nói chuyện. Giọng điệu thủ thỉ lần này có chút khác thường, cứ như sắp muốn làm điều gì đó.

"Anh, anh biết không? Ngay khi em nhận thức được.... em đã rất muốn mãi mãi ở bên anh"

"Em không rõ tại sao bản thân lại không thể rời xa anh?"

"Nhưng em rất rõ một điều, nếu anh rời xa em thì em sẽ không thể.....sống tiếp được."

Dứt lời, Mặc Vân cẩn trọng ôm Dương Vũ đứng dậy.

Chẳng biết cậu nhóc muốn đi đâu hay muốn làm gì.Mặc Vân cứ thế ôm người trong lòng mà đi về phía trước.

NOVEL TOON

Một lúc sau đã thấy Mặc Vân ôm Dương Vũ đứng trước một con sông nhỏ. Ánh trăng bàn bạc trên cao phản chiếu rõ mồn một dưới mặt sông.

Đây là khu rừng chỉ có đêm không có ngày.



Bây giờ Mặc Vân mới phát hiện, khu rừng này và cậu có một điểm tương đồng.

Đó là.... mãi mãi chìm trong bóng tối, không bao giờ thấy được ánh sáng...

Nhưng không, vẫn có điểm khác.

Đó là... nó có thể tồn tại trong điều không có ánh sáng.

Còn cậu thì không thể.

"Anh, chúng ta lại sẽ được bên nhau. Mãi mãi." Mặc Vân lên tiếng nói với người trong lòng, giọng điệu quỷ dị một cách lạ thường.

Chẳng biết cậu nhóc muốn làm gì?

Nhưng ngay sau đó đã có câu trả lời.

Thế mà Mặc Vân lại ôm người trong lòng cùng nhảy xuống sông.

Mặt nước tĩnh lặng lập tức gợn sóng dữ dội, nước văng tung tóe.

Mặc Vân và Dương Vũ cứ thế từ từ chìm xuống sông.

Lực nước rất lớn, dường như muốn chia cắt Mặc Vân và người trong lòng.Nhưng dù dữ dội thế nào nó cũng không làm sao chia cắt được.

Bởi lẽ Mặc Vân thời thời khắc khắc ôm chặt người trong lòng. Hai người dính sát vào nhau, cùng nhau chìm xuống.

Rất lâu sau, mặt nước dần trở nên tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Đm/Xuyên Thư] Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook