[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 133: Đến từ tương lai

apotoxin7965

14/10/2023

""Ta liều mạng với ngươi! Trả Silvia lại đây!!!"

"Lucy-sama!"

Sự lao lên bất chợt của mái tóc màu nắng và đôi con ngươi đỏ đậm màu thống khổ, là điều mà không ai trong số họ đã từng ngờ tới.

"Eh? Lại nữa à? Đám tội đồ này dai quá, tai."

Thế nhưng, dù gì đi nữa, Lucy Heartfilia cũng chỉ là một cô gái gần như chưa từng được học về chiến đấu tầm gần với thể thuật bằng một số 0 tròn trĩnh. Dù cho cô ấy có bộc phát ra sức bật hoàn toàn vượt trội vào ban đầu, tại thời điểm sau đó, lại rất nhanh bị bắt kịp.

"Thôi thì... đi đoàn tụ đi? Tai." Uosuke quệt bàn tay mình trên trán lau mớ mồ hôi không rõ là có tồn tại hay không, sau đó, lại một lần nữa bắt chéo hai tay trước ngực: "Ảnh hưởng địa hình..."

"Ahhhhhhh!" Lucy biết chuyện gì sắp xảy ra không? Cô ấy biết chứ. Nhưng cô gái vẫn cứ hét lên một tiếng dài, không mảy may quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà lao về phía trước, trong ánh mắt đỏ đậm kia...

Có lẽ chỉ còn quanh quẩn đôi mắt tím và mái tóc bạch kim lấp lánh

Người càng hiền lành, khi thực sự tức giận, mới càng đáng sợ

Cũng càng bất chấp

"Lãnh... Tai???" Và trong lúc khinh địch, Uosuke thành công hứng chịu nguyên bàn tay nhỏ nhắn ấy vào quai hàm, ầm một tiếng lảo đảo lùi lại

"Đưa Silvia... trở lại ngay!" Mái tóc vàng bết lại trong mồ hôi và cát bụi, còn chủ nhân của nó thì lảo đảo không vững trong hơi nóng không ngừng ập vào trước mắt. Dung nham là nóng chảy ngay bên cạnh Lucy vào lúc đó, bong bóng sôi ùng ục liên tục vỡ tan rồi lại xuất hiện, nhưng có trời mới biết, trong tim cô lúc đó, nó lạnh đến mức nào.

Đó là... vì cô!

"Tai, thật cứng đầu! Tai! Ngươi làm ta giận rồi đấy!" Uosuke không mấy suy suyển sau cú đấm thẳng mặt, y hệt với sự cố gắng của Silvia trước đó. Nhưng lần này hắn cười, ấn tượng: "Thật cao cả! Gặp nhau nào, tai! Lãnh địa dung nham!"

Mặt đất ầm một tiếng, sụp xuống như núi lở. Và hơi nóng, phun trào

"Khi các ngươi tan chảy trong dung nham, các ngươi sẽ được ôm nhau lần nữa!"

A...

Lucy đờ đẫn nhìn bản thân rơi xuống biển đỏ dưới chân, âm thầm cảm nhận cảnh tượng mà cô đã chứng kiến trước đó với vai trò một người trong cuộc. Thế rồi, ngay giây cuối cùng...

Cô ấy đưa tay bắt lấy vách đá ngay trước mặt, ra sức giữ lấy

"Tan chảy?... Đừng có mà đùa!" Lucy cáu giận thét: "Chỉ bằng thứ này sao?! Chỉ có thế này thôi sao?!"

"Tai... tai?" Tên đao phủ bối rối nghiêng đầu

"Đùa tôi sao?!" Còn Lucy lại cắn răng, không thể tin tưởng nhíu mày, rồi bất chợt giãn ra, ôn hòa như trước

Nóng thật đấy... nhưng nó có thể so sánh với lửa của Natsu sao?! Không, cô không tin, sao Silvia lại có thể thua cuộc trước thứ này chứ? Bé con... bé con, trên người Silvia... có dấu ấn, có dòng máu của chị ấy...

Cô không tin!

"Lucy-sama!" Yukino nhân lúc Uosuke còn đang bối rối nhanh chóng chạy lại, bắt lấy bàn tay đang run rẩy trên vách đá của Lucy, dùng sức: "Em đến giúp chị đây! Cố lên, Lucy-sama!"

"Yuki..."

"Lãnh địa trọng lực!" Nhưng cô gái tóc xanh sáng còn chưa kịp cứu người thành công, tên đao phủ cũng đã rất nhanh phát hiện ra sự di chuyển, không chút do dự hạ xuống hai ngón tay mình

"Cái...!" Yukino gần như ngay lập tức nằm rạp trong áp lực của Trái Đất. Mà bàn tay rõ ràng đang nắm lấy nhau của họ, cũng trở thành cầu nối khiến ảnh hưởng nhân rộng. Lucy ngày càng gần với mặt dung nham nóng chảy, mà cựu ma đạo sĩ của Sabertooth, cũng đã có hơn nửa người nhoài ra khỏi vách đá

Có điều họ chính là cứ cắn răng trong tư thế đó, nhất quyết không chịu buông tay

"Cả hai... cố lên..." Happy giãy giụa cố gắng cất cánh từ mặt đất, nhưng rồi lại chỉ có thể bất lực. Nước mắt cậu tràn lan khắp khuôn mặt nhỏ: "Không được bỏ cuộc, nhất định không được bỏ cuộc đó!"

"Ừ!" Lucy chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên một chút, cố gắng mỉm cười, rồi lại cắn răng ra sức

Ai cũng biết, tình cảnh của họ là hết sức éo le, nhưng từ bỏ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Thế rồi...

Arcadias nằm run rẩy từ đầu đến giờ trên mặt đất cuối cùng cũng đứng được lên, không ngừng lẩm bẩm: "Các cô... chính là... hy vọng cuối cùng..."

"Arcadias-sama?"

"Không có các cô, Nhật Thực sẽ không thể bắt đầu được..."

"Giờ không phải lúc nói chuyện đó!" Carla cáu giận gằn ra từng tiếng

"Không, giờ là lúc. Vì Fiore... Tôi chả tiếc nuối gì hết!" Vị Tổng binh trước lời đe dọa chỉ chầm chậm lắc đầu, rồi bất ngờ nhảy về phía trước, xông thẳng vào biển dung nham, hét lên một tiếng vang dội: "Kể cả có phải chết!!"

Ông ta chạy

"Ông đang làm cái gì vậy chứ?!" Lucy trơ mắt nhìn người đàn ông xông về phía mình, hoàn toàn không thể tin tưởng

Phải, Arcadias- Tổng binh của Hội Thánh Hiệp sĩ Hoa anh đào, Tổng binh quân đội Vương quốc Fiore đóng tại Crocus- chính là người đàn ông mạnh nhất không có ma lực, không thể sử dụng ma pháp. Kẻ có thể dùng thể thuật đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn quét sạch một hội pháp sư tôm tép. Người mạnh nhất trong hơn 90% dân số Fiore!

"Eh... Eh?... Vậy là con người thật sự có thể di chuyển trong dung nham?" Ngày hôm nay đã đánh vỡ toàn bộ cách Uosuke nhìn nhận về thế giới, trong hơn chục năm hắn đứng đây- trong lâu đài của thần chết với cái danh Đao Phủ...

Chưa từng xuất hiện những con người như vậy

Có lẽ là ta đã chơi đùa với sai người chăng?

Tên Đao phủ tự mình nghi hoặc

"Trèo lên đi!! Nhanh lên!!! Mau thoát khỏi đây!!" Mà trong lúc hắn còn bận đăm chiêu, Arcadias đã di chuyển tới đích. Ông gồng hết sức cơ bắp trên cánh tay mình, đặt nó ngay dưới chân Lucy cho cô một bàn đạp.

"Ông..."

"Nhanh lên!!" Rõ ràng là, nơi có biển dung nham, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của phép gia tăng trọng lực, nên nếu muốn đưa hai vị tinh linh ma đạo sĩ lên bờ an toàn, cách duy nhất là có thể giúp Lucy trèo được lên trên: "Hai cô không thể chết ở đây được!"

"Arcadias-sama!!"

"Nếu hai người sống sót thoát khỏi đây... xin hãy đến gặp công chúa... Công chúa Hisui..." Giọng Arcadias yếu dần, xen lẫn trong tiếng thở, mồ hôi, và sự tròn mắt của Uesuke

"Đưa tay cho tôi!" Lucy chỉ vừa đạp chân được lên mặt đất cũng đã gần như quỳ rạp trong trọng lực được gia tăng, nhưng hai cô gái vẫn cố chấp đưa ra tay mình cho người mà ánh mắt đã mất dần tiêu cự

"Mau lên! Arcadias-sama!"

Chỉ cần không rơi vào dung nham, chỉ cần tránh ra khỏi chỗ đó, mọi chuyện vẫn sẽ còn hy vọng, chỉ cần... họ còn sống

Nhưng Arcadias mệt rồi, vết thương mới chồng vết thương cũ, một ngày một đêm bị bỏ đói, bị tấn công và sức nóng nơi này đã khiến ông cạn kiệt hoàn toàn sức lực. Ông chỉ có thể nhìn lên hai cô gái đã tạm thời an toàn, mỉm cười sau chót: "Kế hoạch Nhật Thực là đúng hay sai... nên do các cô tự mình quyết định."

Rồi chìm xuống, mất hút trong dung nham

Một lần nữa.

Ngay trước mắt Lucy... một lần nữa...

"Không... thể nào..."

Tại sao? Tất cả, đều là vì tôi...

"Arcadias-sama!!!"

"..."

Ục ục ục ục

Dung nham bỗng nhiên rung chuyển, có một cái gì đó... đang trồi lên?

"Chỉ là, may mà kịp." Một giọng nói rất quen thuộc bỗng vang lên làm Lucy quên cả khóc: "Nhưng có lẽ là cơ thể tôi cũng không chịu được lâu nữa đâu!"

"...Horologium?!"

"Đó là... tinh linh của Lucy-sama?"

"Ồ, nhưng chắc chắn là thể trạng của người đàn ông này cũng không hề tốt." Như một thói quen hình thành từ khi người ta còn chưa nhận ra được, người cứu tất cả bọn họ khỏi bàn thua trông thấy- một lần nữa, chính là chiếc đồng hồ tinh linh. Horologium khó khăn lết vào bờ với cái bụng quá cỡ, cố sức để nó không va chạm vào mớ đá lởm chởm

Nơi ấy, đang có vị Tổng binh của Vương quốc, an bình ngủ say vì kiệt sức

"Nhưng làm sao...?"

"Đương nhiên là vì tôi có thể tự do bước qua cổng..."

Ùng ùng... Đoàng! Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh! Đúng lúc này, mặt dung nham nóng hổi lần nữa sôi lên ùng ục, cả cái hang động không mấy nhỏ nhắn gì mà họ đang đứng ầm ầm rung chuyển như sắp sụp đổ

"Này! Ngươi đã làm gì?!" Cung Sư Tử Leo- hay Loki của Fairy Tail nhanh chóng quên mất tiêu phần giải thích bảnh bao của bản thân, chạy vội đến bên Lucy và Yukino, nhanh chóng đẩy cả hai cô gái ra phía sau mình, cau mày thét: "Tính chết chung sao?!"

"Tai... tai?" Nhưng có vẻ lần này, Uesuke lại không phải là nguyên nhân

"Bên dưới!" Happy thét lên, dang rộng sải cánh bay vội về phía đồng đội của mình

Hình như, đã không có ai nhận ra rằng trọng lực đè nén họ từ đầu đến giờ, vừa bỗng nhiên biến mất. Chỉ có Uesuke- người thi triển ma thuật- là kinh ngạc nhìn quanh

Đoàng! Ràoooooo!

Có những dải sáng bạc xen lẫn vài tia đỏ rực bốc lên từ dưới lớp dung nham, xẻ nát nó, khiến cho cái biển đỏ rợn người trước đó, trong một giây- hoàn toàn trở về với hư không

Hang động lại trở về là hang động

Ánh sáng cùng nhiệt độ đồng loạt bốc lên khiến mọi người không nhịn được dùng tay che mắt, thế rồi, vào thời điểm tay họ hạ xuống...

Trước mặt tất cả là một quả cầu lấp lánh ánh bạc với những viền đỏ dát quanh. Bên trong đó, mái tóc bạch kim nhè nhẹ tung bay và ánh mắt tím nhìn họ chăm chú, sâu thẳm...

"..."

"Silvia!" Lucy là người phản ứng lại đầu tiên. Cô vội vàng chạy về phía trước, lớn tiếng gọi ra tên của người xuất hiện bằng giọng nói nghẹn ngào: "Silvia! Em không sao chứ?!"

"Lu..." Loki giơ tay ra nhưng không kịp ngăn cản

"Lucy!" Và quả đạn pháo tí hon, cứ thế rơi khỏi quả cầu trong suốt, bắn về phía cô gái tóc vàng trong một nhịp: "Lucy! Nóng quá! Thật là nóng! Ôôôôôôôô!!"

"Silvia..." Ôm lấy bé con vào lòng, hai chân Lucy cứ thế nhũn ra. Cô khuỵu gối, không nhịn được cũng bật khóc: "Silvia, em không sao, thật tốt quá, thật tốt quá, xin lỗi..."

"Cám ơn trời..."

"Silvia-chan..." Yukino lúc này đã chạy lại. Nhìn hai người, cô ôm miệng, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài: "Lucy-sama... Thật tốt quá..."

"Eh? Eh? Đùa sao?" Mà Uesuke, kẻ khởi xướng tất cả- không thể làm gì khác ngoài ngẩn ra nhìn đám người, cả khuôn mặt trông càng thộn hơn trước: "Con người không chỉ đi được trong dung nham, mà còn ngâm mình được trong dung nham?"

"Eh?"

Nghe những lời này, người phản ứng trước tiên lại là người vừa đến- Loki- cậu ấy dùng một cặp mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía cô bé 5 tuổi khi ấy

"Ha, cái tên này còn ở đây sao?" Mà bé con bắt được âm điệu của tên đáng ghét cũng ngay lập tức ngừng khóc, không nhõng nhẽo nữa. Silvia đưa tay dụi dụi cặp mắt đã hơi đỏ, thò đầu ra từ trong lòng Lucy mà la lên: "Đợi đó! Silsil nhất định sẽ đá vào mông ngươi! 100 cái! Tên đáng ghét! Đồ đánh lén! Không biết xấu hổ! Plè!"



"Cô ấy học mấy cái đó ở đâu ra vậy?" Carla khoanh tay tròn mắt

"Aye sir!" Tên bạn xanh lè của cô ấy đáp lại bằng giọng tỉnh queo

Bên kia, bé con đã bắt đầu dùng dằng muốn nhảy ra khỏi vòng tay của cô gái tóc nắng, nhưng lần này, cô gái kia đã ôm rất chặt

"Không Silvia, em đã làm đủ nhiều rồi." Lucy đứng dậy, bước đến đặt cô bé bên cạnh hai Exceed đã lùi lại phía sau, rồi quay người nhận lấy chùm chìa khóa từ tay thủ lĩnh 12 cung hoàng đạo: "Giờ đến lượt chị."

Bước về phía trước, rút ra một trong các chìa

"Hiện tại chính là lúc trả đủ lại cho ngươi đây!"

Không ai để ý đến, cô bé con phút trước còn tấm tức khóc ủy khuất, hiện giờ đang nắm chặt bàn tay mình, mím môi, nửa là đáng tiếc, một nửa là thở phào

Xem ra hiện giờ...

Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để tiết lộ thân phận rồi.

_________________________________

Chừng chục phút sau đó

"Tinh thần thép của ta sẽ không chịu oằn mình trước bất cứ thứ gì!! Độ cứng của thép, được quyết định bởi ý chí và trái tim ta!!!"

"..."

"Nhiệm vụ của ta là hỗ trợ cho mọi người, nhưng khi cần chiến đấu... thì ta chính là một Thiên Long!"

"..."

"Ma thuật không phải sinh ra để gϊếŧ người, nhưng chỉ khi ma thuật đủ mạnh, ta mới có thể bảo vệ những người mà ta yêu quý."

"Thật xui xẻo cho ngươi khi bày ra trò này. Khi chỉ có một mình, ta có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh mà ta đã luôn kìm nén. Độc dược ư? Chỉ là thứ giải khát giành cho quỷ mà thôi."

"..."

"Giờ thì bay lên đi! Hỏa Long Thiết Quyền!" Natsu bóp nát thứ vũ khí đắc ý nhất của đội trưởng Kỵ Lang Đoàn bằng tay không, rồi vung nắm đấm lao về phía trước, đập dúi kẻ thù của mình về phía một bức tường: "Kháng ma thuật ấy hả?! Bằng cái thứ này? Xin lỗi đi! Ta từng gặp những người mạnh hơn như vậy cả trăm lần ngàn lần nữa kìa!"

"Cái thằng này..." Tên Đao Phủ lăn dậy từ đống gạch đá, hoảng sợ trước một sức mạnh gần như hoàn toàn không thuộc về nhân loại. Làm cái cách quái nào... một kẻ như thế đã luôn tồn tại mà không một ai hay biết cơ chứ?

"Ngươi dám tấn công ta. Ngươi có biết, làm thế tức là đang tuyên chiến với cả một quốc gia không?"

"Tuyên chiến... với một quốc gia? Ha!" Được hỏi, Hỏa Long gầm gừ cười gằn, dang rộng sải cánh đã bị nuốt chửng trong ngọn lửa, rồi thét dài bằng toàn bộ sự tự tin và cơn giận dữ: "Chính các ngươi mới là kẻ phải cẩn thận muôn vàn lần khi dám đối đầu với Fairy Tail!"

"Để bảo vệ gia đình của mình, đừng nói chỉ một vương quốc! Bọn này sẽ đứng dậy và sẵn sàng đập vào mõm của cả thế giới!!!"

Lửa rực cháy, thiêu rụi tất cả vật cản

"Khắc sâu vào đầu ngươi! Đây chính là Fairy Tail!"

Rầm!!

Cả chục bức tường cứng rắn của đá ngay lập tức bị thân thể kẻ thù xuyên thủng trong lúc bay đi, dẫn lối cho Natsu đến một căn phòng khác. Giữa căn phòng đó, Kỵ Lang Đoàn hội tụ trong tình trạng đầy sao xẹt trên đầu

Trùng hợp làm sao, khi cùng một lúc, các bức tường tan tác, và cũng cùng một lúc, các thành viên của cái hội nào đó bước ra, nhìn thấy nhau...

"Mọi người!"

"Ôi!"

"A!"

Nhìn qua nhìn lại một hồi, cuối cùng Natsu cũng là kẻ bắt đầu, và tất cả không nhịn được cười khúc khích.

Đây là kết quả, của những kẻ cứ cố tình làm hại đồng đội trong cái hội đó, cố tình đe dọa họ- cái hội khác người, ồn ã và quậy phá bậc nhất Fiore.

Ở nơi đó, trái tim tất cả đập cùng một nhịp, ngọn lửa trong tâm họ bộc phát cùng một lúc và ý chí kiên định vượt qua mọi thứ lại là một lẽ tồn tại đương nhiên.

Ma lực là một chất dẫn, sức mạnh cùng niềm tin của họ sẽ gặp nhau...

Cùng cộng hưởng

"Tốt!" Đệ nhất quậy phá máu nóng còn thích chơi ngu bẻ tay, cười muốn rợn cả người: "Giờ thích khai ra lối thoát hay thích chết thì nói đi nào!"

"..."

"Ác như thú."

_________________________________

"Đây là trận thư hùng của Nhân Ngư, Hổ và Tiên! Thật hấp dẫn thưa các bạn! Đấu trường đang sôi sục!!"

"Erza... Kagura... tôi ghi nhớ sức mạnh của cả hai cô. Nhưng..." Rufus kiệt sức ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên tai là tiếng bình luận cao vút, từ đống gạch vụn, cậu ta nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tiểu thư sẽ đánh bại cả hai người..."

"Cô ấy không chỉ là con gái của ngài hội trưởng, mà còn là, ma đạo sĩ mạnh nhất Sabertooth."

"Cô ấy mạnh hơn cả Song Long. Không có Charlos Dreyar... không ai... có thể..."

"..."

"Các ngươi thấy rồi đó, có vẻ như mọi người bắt đầu không còn tin vào Sabertooth chúng ta nữa, tất cả đều là bởi vì hội của các ngươi." Minerva mỉm cười thảnh thơi chơi đùa với một lọn tóc xanh đen, rồi đột ngột nghiến răng, đâm ánh mắt mình về phía Erza đang thủ thế: "Đặc biệt là ngươi."

"Ồ, ý cô có phải là bạn thân nhất của tôi?" Đáp lại cái nhìn rõ ràng là đang cố tình gây chuyện ấy, Titania nhướn mày đáp: "Dù sao đi nữa, tôi sẽ không nương tay."

Ngụ ý, dù sau trận 1vs5 hôm qua cô có chịu di chứng hay không, thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu nhé

Ánh mắt Minerva hoàn toàn tối sầm lại. Sự sỉ nhục ngày hôm qua... ta sẽ trả lại, trả lại toàn bộ và nhân lên gấp bội!

Mà trong lúc hai người bên này còn bận ném dao găm ngôn từ vào mặt nhau, phía bên kia, Kagura vẫn trước sau như một yên lặng. Nếu để ý kỹ, người ta sẽ thấy một cơn lốc xoáy quay cuồng trong đáy mắt nâu nhạt màu

Erza... tại sao cô lại cùng Charlos bao che cho Jellal? Sau tất cả những gì hắn đã gây ra... tại sao cô lại có thể nhắm mắt bỏ qua cho hắn?

Charlos... kẻ lừa đảo! Chị đã nhìn vào nỗi hận thù của tôi, sự cố gắng của tôi mà cười bao nhiêu lâu rồi?! Khốn nạn! Chết tiệt thật mà!

"Dong dài đủ rồi!" Suy nghĩ lướt qua trong đầu nhanh quá mức khiến Kagura gần như choáng ngợp, cô ngay lập tức nhắm mắt cố gắng tĩnh tâm, rồi hít sâu: "Tới đây!"

"Ha, đến lúc phải khiến đám sâu mọt đó mở to mắt mình ra rồi." Minerva khẽ liếc nhìn cô một cái, nhếch môi, nâng tay mình: "Ta đành phải trừ bỏ mấy bông hồng gai góc các ngươi vậy."

"Tự tin quá đó."

Cả đấu trường bỗng lặng ngắt như tờ, có cái gì đang hình thành, áp súc trong không gian bao trùm lấy cả ba. Thế rồi, không cần hiệu lệnh, ba nữ ma đạo sĩ mạnh nhất ba hội đồng loạt xông về phía trước

Choang!

Kiếm kìm kiếm, kiếm chặn ma thuật, mà ma thuật trong tay Hổ, lập tức trở thành tấm khiên vững chãi nhất ngăn cả hai thanh kiếm xuất lực chém xuống

Ầm!

Ma lực khủng khiếp từ ba người đồng thời bộc phát, dư lực tràn ra nhanh chóng lan tỏa xung quanh, gió và bụi mịt mù bị thu hút, quấn tròn tại nơi họ va chạm. Và áp lực từ lần chạm đầu tiên của cả ba, dễ dàng nghiền vụn toàn bộ cảnh quan gần đó

Thế hòa

Họ ăn ý rút lui một nhịp ngắn ngủi, rồi lại tiếp tục lao về phía trước

Đã có một cuộc quyết đấu căng như dây đàn xảy ra. Khi giây trước Minerva thành công đẩy ngã Erza, giây sau cô ta đã dính một cước lệch mặt đến từ vị trí nàng Nhân Ngư nào đó

Một giây tiếp nữa, thế trận lại bị mang chệch, khi Erza lấy lại được thăng bằng nhảy trở lại cuộc chiến, cũng là một cước dính mặt Kagura khiến cô bay mạnh về phía bức tường sau lưng, phá vỡ nó, rồi rơi tự do xuống dưới

Một sự áp đảo chớp nhoáng, nhưng chỉ tích tắc kế sau, Nữ hoàng Tiên lao xuống muốn thừa thế xông lên lại ngay lập tức bị Nhân Ngư thụi cho một chuôi kiếm vào bụng, hộc hơi té ngã

Và người thành thạo nhất trong cuộc tấn công, lại có vẻ là Minerva Orland. Bởi vì cô ta có át chủ bài ở ngay đây

"I ragudo neer wirg mion." Trước hai cô gái còn chưa đứng vững trở lại, thậm chí bàn tay Minerva còn chẳng chạm vào ai trong cả hai. Nhưng thời điểm nàng Hổ di chuyển cánh tay mình, Nhân Ngư và Tiên ngay lập tức bị cuốn vào hai cái lồng giam bằng bong bóng xà phòng đen- đặc chế bởi Minerva: "Perus Elcantias."

"Ma thuật Thập Bát Chiến Thần của Yakuma?!!" Từ bên ngoài sân đấu, Mavis thất thanh hét thành tiếng: "Nguy rồi!"

Thập Bát Chiến Thần là loại bí thuật độc nhất cực kỳ nguy hiểm chỉ được lưu truyền trong tộc Yakuma. Nó cho phép người dùng triệu hồi một trong 18 tượng Thần của Yakuma, mỗi một cái, lại mang trong mình sức hủy diệt cực kỳ khủng bố.

Vậy ra Minerva không chỉ biết mỗi Lĩnh Vực-Territory, tiêu rồi! Lại là sự thiếu sót của thông tin!

Nhưng hiện giờ, dù Đệ Nhất của Fairy Tail có nói gì, thì cũng đã chậm

"Yagdo Rigora." Thời khắc Minerva hoàn thành câu chú, Thần của Yakuma giáng trần, một vụ nổ lớn xảy ra, cột sáng xuyên trời rực cháy lên trong một tích tắc

Và một phần của Thủ đô Crocus hoàn toàn trở về cát bụi

Toàn bộ đấu trường lặng ngắt như tờ trong sự sợ hãi cứ ngỡ sẽ không nhìn thấy trong ngày hôm nay. Kể cả là các tuyển thủ đang di chuyển, cũng phải dừng lại, cau mày nhìn lên bầu trời

"Vậy ra, cô ta mạnh đến thế này."

Nếu như để ấn tượng trước đó che mắt mà đánh giá thấp Minerva, thì đó chắc chắn là mười phần sai lầm. Dù sao, đây cũng là ma đạo sĩ hàng đầu của hội pháp sư đã thống lĩnh bảng xếp hạng Fiore tận bảy năm.

Ai nấy khắc sâu lại nhận thức này vào trong tâm trí

Thế nhưng, khi dư chấn của vụ nổ biến mất, hai bóng người hiện ra từ sau ánh sáng và khói mù... vẫn đứng thẳng, trông chẳng khác ban đầu là bao ngoại trừ dính thêm một chút cát cùng bụi trên trang phục và khuôn mặt trắng nõn

"..."

"CÁI GÌIIIIIIIII?!" Ban tổ chức đồng loạt ngửa cổ, hét to đến mức để bay hết đồng mũ và tóc giả của mình: "Bọn họ chả hề hấn gì cả??!?!?!"

"Bộ 3 người họ là siêu nhân hay gì?!" Khán giả càng bật tung nóc nhà tợn hơn

"Phi thường là không đủ để miêu tả!!"

"Quá dữ! Ghê gớm thật chứ!!"

"Ma lực của họ ngang nhau nhỉ?"

"Ừ, hiện thời thì là như vậy..."

"Chậc, có vẻ là, ta đã đánh giá thấp các ngươi một chút." Ngay thời điểm đòn đánh được kích hoạt xong cũng đã ngầm hiểu được phần nào tình huống, Minerva chẳng cảm thấy quá ngạc nhiên. Cô ta chỉ bình tĩnh quan sát hồi lâu nét mặt của cả hai cô gái không ngờ kia tiếp tục tính kế. Nhưng rồi, bắt gặp cái nhắm mắt không mấy dao động của Kagura và cái nhìn cương nghị sắc sảo chẳng thay đổi chút nào của Erza, Minerva không quá vui vẻ tặc lưỡi: "Hiểu rồi, chắc là ta sẽ phải thay đổi chiến thuật một chút, nếu không trận chiến này chắc sẽ chẳng kết thúc được."

"Ta vừa tóm được, một con mèo nhỉ?" Tiểu thư Sabertooth búng tay, triệu hồi một... bệ trói người từ hư không

"Millianna!!!" Chỉ trông thấy cô gái đang cực kỳ đau đớn bị giam chặt ở đó, toàn bộ bình tĩnh và thản nhiên của cả hai nữ kiếm sĩ đều bay sạch sẽ. Cô ta nghĩ mình đã làm gì với em gái của họ?!

Thế nhưng, Minerva đơn giản là hài lòng với phản ứng, cười càng thêm tươi tắn: "Yên tâm, ta không tính bắt các ngươi đầu hàng hay gì đâu." Vụ đó nghe chẳng vui chút nào cả

"Chỉ là, muốn thay đổi chiến thuật một chút mà thôi."



_________________________________

"Sau đó, sau đó, Mimi biết không, Silsil..."

"Chậc, đi đường này là đúng chưa vậy nhỉ?" Natsu chống hông nhìn quanh, mũi khụt khịt cố tìm kiếm lấy một luồng gió nào đó

Có điều tạm thời chưa thành công, cậu chàng cảm thấy phiền phức mà xoa gáy, thở dài. Đành đi tiếp vậy

"Loki, rốt cuộc là anh xuống đây bằng cái đường nào thế?" Lucy chợt nhớ ra điều gì tò mò nhìn qua anh chàng tinh linh tỉnh hơn cả tỉnh vẫn đang ra sức tán gái nào đó

"Thì, tôi cứ nhảy đại xuống thôi." Loki tiếp tục nhếch môi bảnh trai đáp. Ừ ai biết đâu, lúc cậu cầm theo 12 chiếc chìa khóa tìm thấy Lucy, thì họ đã rơi thẳng xuống cái chỗ này rồi

Lucy: "..."

"Anh liều thật. Đáng ra anh phải tính cả đường thoát chứ..." Wendy cười khúc khích

"Sao được giờ, bởi vì khi đó gấp quá."

"Uhm, Arcadias-sama và Silvia-chan, hai người không sao chứ?" Yukino rụt rè hỏi

"Silsil không sao!" Bé con đang làm tổ trong lòng Mira lập tức ló đầu ra giơ tay thông báo

"À, còn bên này đại khái là không có vấn đề gì." Loki cũng cười trả lời: "Ông ấy còn sống, chỉ là kiệt sức."

"Mà, nhảy vào trong dung nham rồi mà còn sống được, thật sự là kỳ tích nhỉ?" Happy ngẩng đầu quan sát người vẫn đang bất tỉnh, dường như nghĩ đến còn sợ mà bình luận

"Bên kia còn có người ngâm trong đó cả chục phút mà không sao kìa." Carla khoanh tay thở hắt ra lúc nhìn về phía cô bé con đang vẫy tay với đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng phấn khích "Aye sir!"

"Silsil rất là mạnh nhé! Silsil đã cắt đứt cả dung nham đấy! Thấy hông Carla?"

"Rồi rồi."

"Nhưng mà bé con, lần sau hứa với Mimi, con nhất định phải cẩn thận hơn được chứ?" Mira không ngăn được bản thân siết chặt vòng tay của bản thân thêm một chút, ánh mắt tất cả đều là lo lắng. Thậm chí không cần nhìn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô sợ chết khϊếp đi rồi. Thật là, một người hai người, quả nhiên là mẹ con, sao chẳng khác nhau gì cả vậy chứ?

"Vâng ạ!" Silvia cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, mà đồng ý thật hay gật đầu để lần sau dám tái phạm thì... có trời biết. Mira nghĩ về một kẻ nào đó còn đang bận ngủ vùi ở nhà, chỉ cảm thấy, thật sự là sầu thúi ruột.

"Nhưng nè, Silvia thì cứ coi như tự thân cô bé có sức mạnh đặc biệt đi, còn cái ông Tổng binh gì đó đã làm như thế nào vậy?" Lily không nhịn được tò mò ngẩng đầu dò hỏi

"Cái này, có lẽ là ngờ viên ngọc mà ông ấy đeo trên mình." Lên tiếng là Wendy, cô bé rõ ràng đã có suy đoán về chuyện này, dù sao thì Thiên Long cũng rất rành rõi trong các ma thuật hỗ trợ: "Ngọc vốn luôn được coi là một bùa hộ mệnh quyền năng mà, đặc biệt đây còn là Ngọc bích..."

"Mà, nó cũng nhắc em nhớ đến Bích Ngọc Long, Zirconis nữa."

"Hử? À, cái con rồng nhiều chuyện đó..."

"Nói vậy thì, hình như công chúa cũng tên là Hisui... có nghĩa là ngọc bích mà đúng không?" Yukino trầm tư

"Arcadias cũng bảo chúng ta tìm gặp cô công chúa đó sau khi ra khỏi đây nhỉ?" Lucy cau mày

Quyết định tính đúng sai của kế hoạch Nhật Thực...

"Không biết là chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không, Charlos có thể tỉnh lại sớm thì tốt nhất." Mira ôm má, nhớ tới ánh mắt kỳ lạ cô đã thấy lúc ban đầu, bỗng như sực nghĩ ra chuyện gì, cười tủm tỉm: "Dù sao chúng ta cũng vừa giúp cô ấy."

"Dạ?" Cả ba cô gái còn lại không hiểu gì cả, mắt tròn xoe biến thành hình dấu chấm

"Aghhh! Nhưng chẳng phải chính cái cô đấy đã đánh thuốc mê Charlos rồi ném chúng ta xuống đây hay sao?!!" Natsu cứ nghĩ tới việc này là lại cáu tiết, vung tay vung chân loạn xạ

"Thôi nào." Lucy đổ mồ hôi hột nhìn cậu chàng

"Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn nhanh chóng ra khỏi đây đi, để cho những đồng đội đang tham gia Đại Hội yên tâm mà chiến đấu nữa chứ!"

"Ừ!"

"..."

Cùng lúc này, ngay trên đầu đội giải cứu, cung điện Mercurius, phòng công chúa

"Nguy rồi! Thưa công chúa! Công chúa Hisui!" Một trong những người lính gác trước cổng thông tin chạy vội vào trong, giọng hoảng hốt

"Anh bình tĩnh đi, đã có chuyện gì thế?" Nhóm lính đang giữ an toàn cho giọt máu duy nhất của hoàng gia nhanh chóng ngăn cản: "Đừng làm rộn lên như thế chứ!"

"Nhưng, nhưng... tôi vừa nhận được tin, Kỵ Lang Đoàn đã thảm bại rồi!"

"Cái gì?!" Toàn bộ sảnh lớn chìm trong sự ồn ã không dám tin tưởng: "Vô lý! Không thể nào!"

"Bọn họ mà lại thua trong tay một đám ma đạo sĩ sao?"

Chỉ riêng Hisui, khi nghe được tin này, dường như vừa trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm

May quá... quả nhiên là Fairy Tail...

"Công chúa, người đáng ra không nên có biểu hiện như vậy." Cho đến khi, giọng nói mà cô không hề trông đợi được nghe thấy vào lúc này bỗng vang lên ngay sau lưng, gần sát: "Người khác có thể dễ dàng đoán ra những gì người đang nghĩ đấy."

"Darton?"

"..."

"Aizz, càng đi càng sâu, không biết nơi này còn sâu đến đâu nữa." Lucy lo lắng nhìn quanh. Càng dưới này độ ẩm ướt và độ u tối càng cao, cứ như là đang đi thẳng xuống lòng địa ngục vậy đó.

"Aye, tính ra là xây thêm một thành phố dưới này thì chắc cũng đủ."

"Ở đây á hả?" Rồi xây cho người ở hay cho ma?

"A! Nhìn kìa!" Lily đột ngột lớn tiếng nhắc nhở

Khi mọi người đồng loạt nhìn lên theo phản xạ, ai nấy đều có trên mặt một nụ cười sáng rọi

"Cửa ra kìa!"

"Quao! To dữ!"

"Không chỉ là to thôi đâu, thế này là phải vượt quá ngưỡng cho phép luôn rồi ấy!"

"Nhưng..." Trong lúc tất cả còn đang xôn xao bàn tán về cánh cửa đá cao hàng chục mét và dày có khi cũng cả mét kia, chỉ có Mira là chống cằm nghi hoặc: "Làm sao mở nó ra đây?"

"..."

"..."

Im hẳn, nghe có vẻ cũng phiền phức lắm cơ. Thế là phút chốc, trong nhóm người chắc chỉ mình Natsu vui vẻ ngay tắp lự, không còn tí nào của bộ dáng nhàm chán trước đó, cậu chàng đập đập tay chạy thẳng lên đầu tiên

"Để tui! Hỏa Long Thiết...!!!"

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa bỗng phát ra tiếng cử động trầm và nặng, rồi chậm rãi mở rộng

"..."

"???"

"Nó tự mở?!" Happy dẫn đầu la ó

"Sao lại như thế?" Lucy theo phản xạ đặt tay lên chùm chìa khóa

"Có phải bẫy gì không?" Wendy không tự giác bước lên trước một bước thủ thế

Mira cùng Loki cau mày rất nhẹ, nhưng cũng đã ở trong tư thái sẵn sàng lao lên

Chỉ có Natsu- cái cậu con trai đã chạy bổ lên từ đầu ấy- trước tiếng la ngay lập tức mất đà ngã dúi dụi rồi lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng ngã chổng quèo dưới chân người trùm kín vừa xuất hiện

"???"

Cả không gian đều yên lặng, Mira yên tâm thả lỏng cảnh giác, mà Natsu...

Cậu trai có cái mũi cực kỳ thính đó khụt khịt vài cái như cố xác định điều gì, rồi ngốc ngay tại chỗ. Hàng chục dấu chấm hỏi lượn vòng vòng trên đầu

Cuối cùng, vẫn là không dám tin cất tiếng: "Ngươi là ai?"

"..."

"Ngài Darton? Không phải ngài đang ở Domus Flau với phụ vương sao?" Hisui kinh ngạc nhìn về phía người vừa đến, phản xạ có điều kiện bước lùi một bước

"Tôi bỗng dưng có một linh cảm không lành nên đã trở về." Quân Sư Darton chầm chậm bước tới, dừng lại ở ngay trước mặt người thừa kế của vương quốc, trầm ngâm: "Có vẻ là tôi đã không nhầm."

"Ngài đã phát hiện rồi sao Darton?" Hisui im lặng một hồi lâu, rồi thở hắt ra như đã quyết định gì đó, quay lưng. Cô ấy lần nữa chống tay, nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đó cũng là lý do ngài tống Arcadias vào ngục mà không cần xét xử hay sao?"

"Không, thực tế là tôi chỉ vừa nhận ra. Bởi vì công chúa đã lợi dụng Fairy Tail để cứu Arcadias ra ngoài." Một trong những người quyền lực nhất vương quốc ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng thanh mảnh của người thừa kế ngai vàng cao nhất Fiore, giọng tường thuật: "Vậy hóa ra chính người mới là kẻ đứng sau toàn bộ kế hoạch này, Arcadias sau cùng chỉ là kẻ phản diện được hai người dựng lên che mắt tôi mà thôi."

"..." Hisui rũ mắt, nhẹ nhàng thì thào: "Ngài đã biết tường tận đến mức này... Quả nhiên, khả năng lên kế hoạch của ta vẫn thật yếu kém nhỉ?"

"Không đâu công chúa, người đã lừa được tôi đến tận 7 năm, lần phát hiện này chỉ là do công chúa đã quá lo lắng khi Arcadias bị bắt và ném đến chỗ đó mà thôi." Ánh mắt Darton dịu đi một chốc, rồi nhanh chóng cứng rắn trở lại: "Nhưng dù sao, xin người hãy suy xét cho kỹ thưa công chúa! Việc này quá mức nguy hiểm! Thế giới hiện tại không thể chịu đựng được sự thay đổi đâu ạ!"

Nếu người khởi xướng tất cả những thứ này là hoàng gia... việc duy nhất ông có thể làm là khuyên lơn ngăn cản.

Bởi vì chỉ sự hiện diện của họ đã đại diện cho sự thống trị tuyệt đối với đất nước này

"Không Darton, thế giới này cần sự thay đổi." Hisui thở dài một tiếng nặng nề, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Ta vốn đã hứa với người đó rằng sẽ giữ bí mật..."

Đến mức thà loại bỏ Charlos khỏi thế trận chứ không phải nói ra...

Nhưng mà, đến hiện tại, có lẽ không nên tiếp tục giấu giếm...

"Ta sẽ cho ngài biết về kế hoạch Nhật Thực 2."

"...2?"

"Nếu kế hoạch này thất bại, ngày mai..."

"Vương quốc này sẽ chỉ còn lại một đống điêu tàn."

________________________________

Vào thời điểm hiện tại, người đang bị kha khá kẻ nhớ thương (hay chính xác hơn là lôi ra trách móc) đang thở dài nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt mình, chầm chậm lầm bầm: "Tôi biết ngay mà, tôi rõ ràng đã nói huỵch toẹt ra cho Hisui rằng còn một người khác cũng trở về quá khứ từ tương lai. Với năng lực của cô ấy, dù nhiệm vụ là tìm một người giống hệt một thí sinh đang tham gia Đại Hội cũng chả phải chuyện khó khăn gì, thế nhưng đến giờ thì cũng chưa có động tĩnh gì cả..."

"Là do cậu đã tìm thấy cô ấy trước khi cô ấy gặp được Lucy đi?"

Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không mảy may có một ai muốn trả lời cô. Nhưng Charlos dường như chả có tí tẹo nóng nảy nào, cũng càng không phật lòng dù chỉ một chút, mím môi tiếp tục tự nói chuyện như đang tự hỏi bản thân: "Tương lai rốt cuộc đã xảy ra những gì vậy? Có thể nói cho tôi biết mọi người thế nào rồi không? À mà, cậu đã học thêm được rất nhiều thứ hay ho đấy."

Tóc đen khẽ lay đống xích sắt đang trói cả tay và chân mình, đảo mắt: "Đồng ý là thuốc mê có thể sẽ khiến tôi mất ý thức, nhưng khi tôi đã đề phòng tách riêng một phần ý thức của mình ra rồi mà vẫn còn bị khóa lại thế này... đây là, ma thuật tâm trí."

"Cậu thật sự đã trưởng thành rồi nhỉ?"

"Gray."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook