[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần
Chương 31: Điên cuồng
apotoxin7965
08/02/2022
Tính ém hàng mà thôi :)), đợt vừa để mọi người chờ lâu quá :))
Có lỗi chính tả hay câu cú chỗ nào khó hiểu thì nhớ nói để au biết đường sửa nhé
Cám ơn:>
_______________________________
" Không thể tin được!!!! Tại sao mọi người vẫn còn ngủ được vậy hả?!!" Tiếng hét của Lucy là thứ bắt đầu ngày mới của họ hôm nay
" Hở? Mới sáng này ra đã ồn ào cái gì vậy?" Natsu dụi dụi mắt ngồi lên trên chiếc ghế dài, vẫn hơi ngơ ngác với mọi chuyện
" Có chuyện gì vậy?" Carla mắt nhắm mắt mở vì bị tiếng hét của Lucy làm giật mình, giọng nói mang theo chút ngái ngủ
" Sao thế Lucy?" Charlos mơ mơ màng màng dò hỏi, không nhịn được lại ngáp một cái dài, đến gần sáng cô cũng mới chợp mắt được một lát thôi mà
" Không thể tin nổi!!! Lucy của Edolas bỏ lại mảnh giấy này và đi rồi!!" Hai tay cô gái không kìm chế khua loạn xạ lung tung trong không khí
" Hả? Ờ..." Charlos lật người muốn ôm chăn ngủ tiếp
" Charlos- nee à!!!!"
____________________________
Ở một nơi khác, cô gái đang khiến Lucy nổi khùng giậm chân tại quán trọ tăng nhanh tốc độ của mình
Hôm qua mình đã luôn nghĩ... bọn họ chính là những người sẽ thay đổi thế giới này...
Nhưng mà...
Lucy Ashley hơi mím môi, đôi mắt màu chocolate bỗng chốc nghiêm lại đầy nét cương quyết cứng rắn
Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Mình đang hy vọng điều gì?
Đôi chân thon dài tăng sức, bóng dáng mảnh mai lao vun vút trên con đường vốn không hề vắng vẻ
Nếu như thật sự muốn thay đổi thế giới này... vậy thì chúng ta phải dùng hết sức của chính chúng ta...
Giải cứu những người bạn của mình... như họ cũng đang cố gắng vậy...
Họ sẽ thành công... chúng ta cũng sẽ không chịu thua...
Vượt qua thị trấn, vượt qua khu rừng, vượt qua cả sa mạc rộng lớn
Bởi vì cả họ và chúng ta đều sở hữu thứ năng lượng ấy... thứ sức mạnh mà kẻ thù chúng ta đều không thể hiểu nổi...
Ý chí chúng ta đã lỡ đánh mất... niềm tin chúng ta đã lỡ lãng quên...
Mọi người à, đứng lên đi... cùng nhau... không gì là chúng ta không thể làm được...
Chị nói... có phải không...?
" Nào Lucy, đừng sợ... chúng ta đang ở cùng nhau không phải sao?" Nụ cười của chị ấy, luôn ấm áp và yên tâm như vậy
" Tôi ở đây, em ở đây, mọi người trong hội cũng đều ở đây! Chẳng có gì phải sợ hãi cả! Chẳng có gì đáng để lo lắng cả! Chúng ta có thứ muốn bảo vệ, chúng ta có người muốn giúp đỡ, vậy nên chúng ta sẽ không bao giờ gục ngã!"
" Chỉ cần em không quên điều này, mọi người đều không quên điều này..."
" Fairy Tail chúng ta là bất bại đó biết không Lucy?"
Mọi người! Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu tới cùng!
______________________________
Một quán rượu kỳ quái nào đó
" Mấy người biết không? Nghe nói họ sẽ bắt đầu khai thác khối Lacrima khổng lồ trong vòng hai ngày tới đó!"
" Nghe nói đó là năng lượng ma thuật họ cướp đoạt được từ thế giới khác..."
" Này, vậy có ổn không, ý tôi là..."
" Về chuyện khối Lacrima đó..." / " Về chuyện khối Lacrima đó..."
Hai giọng nói cùng lúc vang lên
" Mấy người có thể nói rõ hơn được không?" / " Mấy người có thể nói rõ hơn được không?"
Hòa thanh, hòa giọng, câu tứ cũng hoàn toàn không có gì khác biệt
Hai chàng trai giật mình nhìn nhau
Chà, vậy là sau cặp chị em song sinh cùng tên nhưng khác họ, chúng ta lại có thêm một cặp anh em khác họ nhưng cùng tên nhỉ?
_______________________________
Hai nơi khác biệt, hai nụ cười thấu hiểu đầy tính toán
______________________________
" Sao hai người họ đều vui vẻ như thế nhỉ?" Carla khoanh tay, nhướn mày kỳ quái nhìn hai cô gái xa xa đi đằng trước, một thì ôm lấy cuốn sách dày cộm tung tăng bước chân sáo, một lại cắm mũi vào một cuốn sách khác vừa đi vừa đọc
" Mấy chị ấy rất vui vì vừa tìm được những quyển sách ưng ý!" Lòng bàn tay trái bắt lấy mu bàn tay phải ở sau lưng, Wendy nghiêng người cười cười giải thích với người bạn đồng hành nhỏ của mình
" Cậu mua loại sách gì vậy hả Lucy?" Natsu tò mò hỏi thăm
" Sách về lịch sử của thế giới này!" Lucy hào hứng trả lời với đôi mắt lấp lánh:" Tớ cược là mấy cậu cũng muốn biết thêm về thế giới này mà phải không?"
" Không!" Natsu hạ xuống mí mắt, hơi bĩu môi, hoàn toàn mất hết hứng thú
" Cuốn sách này cho tớ biết rất nhiều thứ!" Cô gái tóc vàng chẳng hề để ý đến thái độ của cậu, vẫn vô cùng nhiệt tình nâng cuốn sách bằng cả hai tay:" Edolas là một thế giới thật thú vị!"
" Heh?? Tuyệt quá nhỉ?" Wendy chớp mắt, cũng có chút tò mò:" Vậy, Charlos- nee..."
" Á, đừng...!" Natsu vội vã xua tay ngăn cô bé lại
"... Chị đang đọc về cái gì vậy ạ?" Nhưng Wendy đã hoàn thành câu hỏi, không hiểu gì nhìn cậu
" Thôi tiêu rồi..." Natsu ôm đầu
Happy im lặng rón rén trốn đến sau lưng Charlos, cầu mong chị ấy không nhìn thấy mình
" Tiêu gì?" Charlos thản nhiên ngẩng đầu lên từ cuốn sách trên tay, từ tốn cởi bỏ cặp kính rồi mỉm cười với Wendy:" Chị đang tìm hiểu về kĩ thuật ở nơi này..."
" Nhưng có lẽ do lệnh cấm ma pháp, các thông tin đều có vẻ rất mơ hồ..." Cô ấy thở dài tiếc nuối
" Tiếc quá nhỉ..." Wendy cười cười an ủi
" Vậy là chị thích lĩnh vực này sao? Chị cũng thích những cuốn sách chứ?" Mắt Lucy sáng rỡ khi lại tìm được người cùng chung sở thích
" Chị..." Natsu dè chừng nhìn bà chị nhà mình, châm chước:" Không giận chứ?"
" Giận gì?' Charlos nhướn mày kỳ quái
" Anh nói gì vậy anh Natsu?" Wendy quay đầu nhìn cậu trai tóc màu hoa anh đào, chớp mắt tò mò
Happy tiếp tục sợ sệt kéo chân lê tới cạnh Natsu, một người một mèo e dè quan sát từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cô gái tóc đen sau đó thở phào
Không giận thật...
" Mấy đứa làm cái trò gì thế?" Charlos phì cười
...
" Này, sao thế Natsu?" Lucy và Wendy đồng thời đi chậm lại một bước kéo áo cậu dò hỏi
" Luật bất thành văn..." Natsu lén lút nhìn cô gái đi trước mình một cái, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu thì thầm:" Không được quấy rầy khi chị Charlos đang đọc sách, nếu không cậu sẽ nhận được kết quả còn kinh khủng hơn là lúc cậu phá nát cái bánh kem dâu của chị Erza!"
" Vậy, vậy sao?" Lucy run rẩy
Đương nhiên là không phải mới một lần cô nhìn thấy Erza làm cách nào và làm thế nào xử lý đám quậy phá tung nhà tung nóc của Fairy Tail chỉ vì một cái bánh
" Nhưng em có thấy chị ấy làm gì đâu?" Wendy chớp mắt
" Đó là vì hôm nay chị ấy đọc xong rồi!" Natsu gật đầu chắc chắn
" Này mọi người... nhìn kìa!" Tiếng của cô mèo Carla khiến cả bọn giật thót bật người đứng thẳng
Một cái bóng râm chầm chậm lướt qua trên đầu họ, trong chốc lát, dường như che phủ cả một khoảng trời
" Chuyện..." Lucy ngẩng đầu lên, giật mình:" Đó là phi thuyền à?"
" Một chiếc phi thuyền sao?" Natsu nhướn mày lặp lại
Đám đông lính canh trang bị tới tận răng vô cùng quen thuộc mau chóng chạy ùa đến, lướt ngang qua mặt họ
" Đó là bọn lính hoàng gia!" Lucy bật thốt lên
" Tất cả mau trốn đi!" Wendy nhỏ giọng nhắc nhở, cô gái nhỏ mau tay lẹ mắt lập tức đẩy hết mấy ông anh bà chị của mình đến sau một cây cột gần đó
" ???" Charlos đầu đầy dấu chấm hỏi bị mấy đứa em vừa xô vừa đẩy
" Mau chân lên! Nghe nói họ sắp bắt đầu chiết xuất ma thuật từ khối Lacrima khổng lồ trong vòng hai ngày tới đó!"
" Nếu các ngươi bỏ lỡ chuyến bay này, các ngươi sẽ không thể chứng kiến sự kiện trọng đại của thế kỷ đâu!"
Bọn lính vừa hào hứng vừa phấn khích truyền tai nhau
" Bọn chúng nói khối Lacrima khổng lồ sao..." Natsu khoanh tay, dựa mình vào cây cột sau lưng, nhíu mày
" Chắc là nó có liên quan đến mọi người ở Magnolia..." Wendy lo lắng len lén nhìn ra
" Hai ngày nữa là tiến hành, chúng ta sẽ không kịp nếu cứ đi bộ!" Lucy nắm chặt tay, lập tức nhận định đúng mấu chốt vấn đề
" Nếu để quá trình chiết xuất hoàn thành, mọi người sẽ không bao giờ trở lại như trước kia nữa..." Carla mím môi nghiêm trọng
Phi thuyền đã bắt đầu khởi động, tiếng động cơ gào thét và tiếng gió rít mạnh đến chói tai...
Natsu ghim chặt ánh mắt vào nó, dường như đang suy tính cái gì
" Sao chúng ta không...?" Ánh mắt chàng trai sắc lại
Xẹt! Xẹt! Ầm! Ầm!
Không để Natsu hoàn thành câu nói, từng tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng điện xẹt có chút quen thuộc vang lên...
" Có chuyện gì?!"
" Chúng ta bị tấn công!"
" Bắt lấy cô ta!!"
Chíu! Ầm!
" Aghhhh!!" Tia sáng chói mắt xuất hiện, quét thẳng mọi thứ vào không trung
" Chị Charlos!!!!" Cả đám thò đầu ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái mỗi lần vung tay là một lần khiến người khác run cầm cập
Hào quang xinh đẹp luân phiên thay đổi màu sắc, nhưng kết quả của bọn lính thì đều được miêu tả bằng mấy chữ: "thê thảm không nỡ nhìn"!
Phừng!
" Ahhhhh!!" Lửa bùng lên
Choang!
" ..." Tượng băng xuất hiện
Đoàng!
" Gruahhhhhhh!!" Sét đánh tanh bành
" ...ca-ca-ca..." Lucy mồ hôi đầy mặt, lắp bắp không nói lên lời
" Chúng ta cũng ra giúp đi!!!" Natsu chớp mắt đứng dậy, hào hứng vung lên cây kiếm lửa gì đó cậu mua ở nơi này rồi lao ra
" Em nữa!" Wendy cũng nhanh chóng chạy theo
" Đợi tôi một chút!!" Lucy luýnh quýnh la lên
Nhưng mà...
" Hây da!" / " Kyaaaa!!!!"
" Virgo? Sao lại là cô?! Loke đâu?"
" Anh hai đang đi hẹn hò!"
"... Giải giới!"
Rất tiếc là đời không như mơ và kế hoạch thì không theo kịp diễn biến
Nhưng đương nhiên là sẽ chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra...
Xẹt! Đùng! Đoàng!
Một vài tia sét lươn lẹo như những con rắn nhỏ nổ tí tách, nổ bay luôn đám lính vây quanh đám Natsu sang chỗ khác
" Mấy đứa chạy ra làm gì?" Charlos dở khóc dở cười đến gần họ
Con người cũng có bản năng tránh nặng tìm nhẹ, mấy tên lính thấy đám Natsu có vẻ dễ bắt nạt đều xúm lại vây bắt họ, tránh Charlos càng xa càng tốt
" Quả nhiên là Charlos- nee!" Lucy và Wendy hai mắt tỏa sáng, lúng túng mỉm cười ngồi dậy
Bọn họ bây giờ quả nhiên là "tạ"! Trói gà không chặt...
Lucy khóc không ra nước mắt
Tiếp tục vung tay cho đám lao tới đằng sau uống no nước lũ, Charlos nhìn Natsu lồm cồm bò dậy đứng lên, gật đầu
" Ổn chưa Natsu? Ổn rồi thì nhanh lên, chúng ta phải đi ngay!" Cô nghiêm mặt
" Vâng! Không sao..." Natsu nắm lấy bàn tay giơ ra của Charlos, mượn lực đứng dậy
" Chị Charlos ơi!~" Happy lo lắng chạy lại từ đâu đó
" Không ổn rồi!" Carla cũng lật đật chạy về thông báo:" Chiếc phi thuyền đó cần rất nhiều người cho việc khởi động! Chúng ta không có đủ số lượng!"
" Hả?!"
" ..."
" Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lucy bối rối đưa mắt nhìn quanh
" Aghh! Tôi quên mất chuyện đó!" Charlos tự đập trán cái bốp, sau đó chợt giơ tay xoa loạn mái tóc đen của mình, càu nhàu:" Từ từ, từ từ đã, cho tôi một phút..."
Brừm! Brừm!
Có tiếng động cơ từ xa tiến lại gần...
Brừm! Brừm!
Tất cả kỳ quái nhìn về cái hướng có tiếng ồn ầm ầm chạy đến
" Cái gì thế?" Natsu khoanh tay lại trước ngực, nhíu mày
" Xe hay cái gì đó tương tự chăng..." Lucy chớp mắt
Riêng Charlos, như nghĩ đến cái gì, cô hơi híp mắt, đôi mắt đen lướt qua một tia sáng không rõ
Xẹt! Xẹt!
Một chiếc xe đỏ chói thắng gấp trước mặt họ, trực tiếp quẹt bay luôn đám lính vừa bị Charlos cho ăn sét tông thẳng vào góc đường
" Là một chiếc xe ma thuật bốn bánh?"
" Nó có ký hiệu của Fairy Tail!!!"
" Tôi đã nghe Lucy nói rồi..." Anh chàng bảnh bao ngồi trong xe hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nửa miệng kiêu ngạo nhìn họ:" Mọi người lên xe đi..."
" Wowwwww!!!"
Ba người Natsu háo hức chạy tới gần chiếc xe rõ là "oách" của anh chàng kia, mắt sáng lấp lánh
" Thật là tốt quá đi!" Natsu trực tiếp nhất, nhảy thẳng lên một ghế ngồi chễm chệ trên xe
" Cậu là bạn của Lucy Edolas là?" Lucy nghiêng người dò hỏi qua ô cửa gần buồng lái
" Chị ấy nhờ anh đến đón tụi em sao? Cảm ơn anh!" Wendy nắm lấy thành cửa sổ nghiêng đầu cảm kích
" Chúng ta sẽ nói chuyện này trên đường..." Anh chàng ngồi trên xe nhìn nhìn xung quanh một lát rồi hất cằm ra hiệu:" Nhanh lên đi!"
" Ừm!!"
" Go... Fire!!!"
______________________________
Chưa đi được bao lâu...
" Này, chúng ta quên mất cái gì đó phải không...?" Lucy đảo mắt xung quanh một lượt, kỳ quái nhíu mày, không chắc chắn cất tiếng hỏi
" Em cũng thấy thiếu thiếu..." Wendy ôm siết Carla vào lòng, cười híp mắt gượng gạo
" Có phải hai người bỏ quên đồ ở nhà trọ rồi không?" Carla khoanh tay ngẩng đầu nhìn họ
" Sao tôi nghe Lucy nói mình phải đón bốn người và hai con mèo nhỉ?" Anh chàng ngồi sau vô lăng cười khẽ tò mò:" Người còn lại của mọi người đâu?"
" ..."
" CHÚNG TA QUÊN MẤT CHỊ CHARLOS RỒI!!!"
" Dừng xe!!! Mau lên!!! Mau dừng cái xe này lại!!!!"
Lucy nghiêng người còn Wendy nhoài hẳn thân thể từ chiếc ghế đằng sau lên phía trước, hét thẳng vào tai chàng tài xế tội nghiệp
" Dừng lại!!!"
Chiếc xe láng bóng đang phóng nhanh như chớp giữa rừng rậm trở nên quay cuồng còn hơn con gà mắc tóc
" Cẩn thận một chút!"
" Cái... cái gì thế...? Natsu đập đầu cái cốp vào cửa sổ, mặt tái xanh ngẩng cổ mệt mỏi nhìn họ bằng ánh mắt hình dấu chấm
_______________________________
" Này mấy đứa, như thế là không phúc hậu đâu đúng chứ?" Dù Charlos đang khoanh tay ngồi nghiêm túc và cúi đầu không rõ nét mặt, nhưng cảm tưởng trên trán cô như có ba vạch đen chảy dài, cả người đều bị bao trùm trong luồng khí âm u chán nản
" Tụi em xin lỗi..." Wendy ôm lấy Carla nghiêng đầu cười gượng
" Tôi chỉ vừa quay đi một lát..." Giọng nói oan ức không thôi
Tất cả mọi người trừ Natsu (do đang say xe) đều hơi chùng vai, nở nụ cười hối lỗi
" Dù sao đi nữa..." Lucy quay sang cậu bạn ngồi cạnh:" Cậu đã cứu chúng tôi đấy! Cảm ơn nhé!"
" Mấy người thú vị thật đấy! Có thể quên được cả đồng đội của mình à?" Anh chàng kia cười phá lên
" Ờ thì..." Lucy không biết phải nói gì, chớp mắt
" Lucy nói mọi người muốn đi đến kinh đô Hoàng gia..." Cười đã, cậu ta cũng không tiếp tục trêu chọc họ:" Yên tâm, cái này còn nhanh hơn con tàu cũ nát kia nhiều!"
" Tôi là người được mệnh danh là người đàn ông nhanh nhất Fairy Tail, mọi người gọi tôi là quả cầu lửa..."
Giở lên mắt kính của mình, nụ cười nửa miệng tự tin của cậu ta cùng với mái tóc và khuôn mặt quen thuộc lập tức khiến tất cả há hốc miệng ngạc nhiên
" Natsu?!!!"
_______________________________
" Đúng rồi! Do người ở Edolas đều không sở hữu ma thuật tự nhiên nên phương tiện di chuyển của họ cũng không cần phải sử dụng thiết bị chuyển đổi!" Lucy có chút ngỡ ngàng nhìn anh chàng vẫn điềm tĩnh cạnh mình, ở Edolas quả nhiên mọi thứ đều rất khác với Trái Đất
" Vậy là chiếc xe này chỉ di chuyển bằng ma lực đơn thuần thôi sao?" Wendy liếc nhìn khung cảnh vù vù lướt qua ngoài cửa sổ, giật mình
Cần phải nói lại, phương tiện di chuyển hay gặp nhất của Trái Đất hiện tại vẫn là xe ngựa, đối với đoạn đường dài, đó là tàu hỏa
Các loại xe sử dụng ma thuật không phải quá thông dụng trên thị trường, nguyên nhân đơn giản là bởi vì, chỉ 10% dân số Trái Đất có được khả năng kiểm soát và sử dụng ma thuật của mình- nguồn năng lượng chính để chiếc xe hoạt động
Nhưng kể cả với tất cả những phương tiện trên, tốc độ và sự tiện dụng của chiếc xe cô bé đang gặp ở đây đều vô cùng vượt trội
" Nói thẳng ra thì, kỹ thuật công nghệ của Edolas vượt xa Trái Đất quá nhiều!" Carla đơn giản kết luận
Charlos không tham gia cuộc bàn luận, cô vẫn đang chăm chú loáy hoáy loay hoay gì đó với cây bút và cuốn sổ nhỏ trên tay của mình từ lúc lên xe đến giờ
Kể cả Natsu cũng bị cô bỏ qua một xó, chỉ có thể rêи ɾỉ bất lực
Nhưng Natsu Edolas sau khi nghe câu nói của Carla, khẽ liếc về phía kính chiếu hậu một chút rồi hơi nheo mắt
Cạnh...
Kéttttttt!
Chiếc xe bị thắng đột ngột, xoay ngang thân mình giữa lúc đang phóng nhanh, cát bụi mịt mù bốc lên
Tất cả mọi người trong xe đều vì quán tính mà đổ ập người về phía trước, trán cũng vì thế mà suýt có thêm vài cục u
" Natsu! Cậu làm gì mà thắng gấp vậy?!" Lucy nhăn mặt không thể hiểu
" Cô mèo vừa nói không đúng lắm, ma thuật của chúng tôi là có hạn, vì vậy mà ma thuật để làm nguyên liệu cũng không dư dả, tôi chỉ có thể đưa các bạn xa nhất đến đây thôi..." Natsu Edolas hơi cúi mặt, tay nắm chắc vô lăng, chỉ vài câu của cậu để điểm ra được vấn đề khó khăn nhất của đất nước hiện tại
" Xuống xe đi" Giọng nói vô cảm đầy đương nhiên ra lệnh khiến mấy cô gái trợn tròn mắt
" Nếu tôi đi xa hơn, thì sẽ không thể quay về hội được..."
" Ta đã hồi sinh!!!" Natsu Trái Đất nhanh chóng nhảy thẳng ra khỏi xe, hân hoan vì tìm lại được đất mẹ thân yêu và tránh khỏi mấy cái phương tiện di chuyển khiến cậu chóng mặt, đau đầu, buồn bực, uể oải... x n bệnh trạng
" Xem ra tôi khác nhận thức vấn đề rất nhanh..." Natsu Edolas liếc nhìn cậu một cái, tỏ vẻ hài lòng
Trong lúc Lucy, Wendy cùng hai cô cậu mèo còn ngơ ngác với diễn biến của tình hình, cả đám bị chàng tài xế mới đầu trông có vẻ rất lịch lãm kia đá thẳng xuống dưới không thương tiếc
Mà bất hạnh thay là, ngay sau đó, anh chàng không thèm liếc mắt nhìn họ thêm cái nào kia cũng bị Natsu sỗ sàng lôi cổ ra khỏi cái xe yêu quý của anh ta...
... chỉ để hỏi một câu:" Tại sao ngươi lại có thể bình thường khi ở trong xe vậy hả?"
Não cậu ta thực sự được cấu tạo khác người đúng không?
Sau đó... sau đó nữa hả...?
Nhóm bạn Trái Đất tròn xoe mắt khi thấy Natsu Edolas lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ bây giờ run rẩy như cầy sấy với khóe mắt long lanh như sắp khóc đến nơi....
" Tôi... tôi xin lỗi... tôi cũng không biết tại sao nữa..."
" ..."
"..."
" Đây mới thực sự là Natsu của Edolas sao?!" Happy ôm đầu la hét
Rõ ràng lúc xuất hiện ngầu lòi lạnh lùng như vậy! Hiện tại cậu ta thậm chí còn nhát gan bằng cả Lucy và Wendy lúc mới vào hội cộng lại rồi nhân với 10000!!!
Vậy mà lúc mới đến Natsu còn tưởng tượng chị Erza yếu ớt nhát gan! Người yếu ớt nhát gan phải là cậu ta mới đúng!!!!
" Tôi xin lỗi!!! Tôi sẽ làm mọi thứ cô bảo!!!" Natsu nhát cáy nhanh như một con thỏ nhìn thấy sư tử nhảy đến phía sau chiếc xe của mình, tránh Lucy còn hơn tránh tà...
Cũng sợ Lucy hơn cả trẻ con sợ ông kẹ...
" Sau khi trở về, chúng ta cần phải nói chuyện đó Lucy..." Natsu khó chịu liếc mắt nhìn cô bạn
Mà cũng phải nói, từ lúc gặp lại Lucy ở đây, lúc nào cậu ta cũng có vẻ khó ở như vậy
" Mấy đứa..." Charlos bình tĩnh bước đến gần họ, hai bàn tay đặt trong túi quần, nãy giờ cô ấy vẫn chưa ra khỏi cái xe đó, không biết đang làm gì:" Bắt nạt người vừa giúp mình như vậy là không tốt đâu biết không?"
" Chị Charlos, nhưng chúng ta không biết đang ở đâu? Bao lâu nữa thì mới tới được kinh đô Hoàng gia đây chứ?" Lucy lo lắng nhìn sang cô ấy mà nói
" Hở? Em nói gì vậy Lucy?" Charlos nhướn mày vô cùng ngạc nhiên, sau đó hơi ngừng lại, cô ấy hất cằm phì cười, quay sang hòn đảo nổi ngay cạnh đó:" Mấy đứa nhìn đi, ở đó còn gì?"
" Lucy của tôi đã nói, là chỉ cần tôi đưa mọi người đến đây thôi, nên tôi..." Natsu nép mình đằng sau chiếc xe, vẫn run run cất tiếng
Theo hướng nhìn của Charlos và lời nói của Natsu Edolas, cả nhóm bây giờ mới giật mình nhận ra
Ngay cạnh họ bây giờ, là một thành phố rộng lớn, đích đến mà họ đang đi tìm...
" Đây là... kinh đô Hoàng gia sao...?"
" Ôi..."
" Cái gì đây? Đáng lẽ phải nói ra cho ch..." Natsu Trái Đất chạy ngay lại cạnh cậu bạn giống mình như chóc, muốn ôm vai cậu cảm ơn một cái
" Tha cho cậu ấy đi..." Nhưng Charlos chỉ nhẹ nhàng thở dài, nhanh tay lẹ mắt lập tức túm cậu lại, kéo ra một bên:" Chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát..."
Natsu ngơ ngác quay lại muốn phản bác một câu, mỗi tội đập ngay vào mắt cậu là cảnh Natsu của Edolas lập cập ôm lấy đầu mình sợ hãi
Đen mặt quay đi chỗ khác
" Được rồi... ổn rồi..." Charlos giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc nhút nhát đứng cạnh mình, dịu dàng:" Em làm rất tốt đó, cảm ơn em nhiều nhé..."
" ..." Natsu Edolas rụt rè ngẩng đầu nhìn cô, rồi ngay tức khắc rũ mắt, do dự thoáng chốc, cậu nhấp môi khẽ gọi:" Chị Charlos..."
" Ừm, tôi là Charlos..." Hàng mi Charlos khẽ run một cái, gật đầu:" Đừng sợ..."
" Vâng!" Natsu Edolas nghe vậy lập tức dụi dụi con mắt, thẳng người đứng nghiêm ngay ngắn, giọng nói của cậu ấy vẫn còn run, nhưng lại thêm vào một chút dứt khoát không rõ từ đâu:" Em không sao! Chị yên tâm!"
" ..." Charlos ngẩn ra mất một giây, như đã hiểu điều gì, cô cụp mắt, khẽ cười, không nói thêm câu nào nữa
" Nàyyyyy!!"
" Chị Charlos!!"
Natsu và Lucy gọi với cô ở bên kia, giơ cao hai tay vẫy vẫy trong không trung
Charlos ngẩng đầu nhìn họ
" Chúng ta phải đi rồi chị ơi!!" Wendy đã thấy ánh mắt cô chuyển sang, chụm hai bàn tay trước miệng làm loa gọi lớn
" Tôi đến đây!" Charlos cũng lớn giọng trả lời, đoạn, cô hơi quay đầu nhìn cậu bé đứng sau mình, lặng lẽ giơ một tay đặt nhẹ lên đầu cậu
Natsu Edolas chăm chăm nhìn cô
Mái tóc đen che mất đôi mắt Charlos, chỉ thấy khóe môi cô ấy vẽ lên một nụ cười ấm áp vô cùng quen thuộc, nụ cười làm Natsu mơ màng
Không nói gì, cũng không nhìn thêm, cô ấy xoay lưng, rời đi, đi thẳng về phía mặt trời chói lòa
Kinh đô Edolas ở nơi đó
Gia đình của cô... ở hướng đó...
_______________________________
Sự tức giận đang bao trùm...
Sự phẫn uất đang lan tỏa...
Cái áp lực đè nặng lên lục phủ ngũ tạng khiến người ta thậm chí có xúc động muốn xé rách cơ thể mình
Xé rách cái căm hờn đang đốt cháy cả linh hồn lẫn thể xác
Nguồn cơn của tất cả, chính là sự náo nhiệt đang bừng lên trong cái thành phố này
Viên Lacrima khổng lồ...
Xanh trong hơn cả bầu trời mùa hạ... lấp lánh hơn cả kim cương đắt giá... cũng khiến lòng ta lạnh lẽo hơn cả băng tuyết nơi cực bắc tận cùng
" Đừng nói với tớ, nó..."
" Mọi người ở Magnolia..."
Những lời thì thầm run rẩy nghẹn ngào
Không hề để lại một gợn sóng nào giữa những tiếng hoan hô cuồng nhiệt của biển người
Những người dân sống nơi đây có biết?
Giọt nước mắt hạnh phúc của họ hôm nay, được viết nên bằng dòng máu đỏ tươi trong lồng ngực của một đại gia đình khác
Nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt
" Cái gì mà được tạo ra... hắn ăn cắp... hắn lấy nó từ thế giới của chúng ta..."
Lời tuyên bố xanh rờn đến điên loạn
" Ta hứa với các ngươi, rằng chúng ta sẽ thu thập nhiều nguồn ma thuật mạnh mẽ hơn nữa!"
"... Bởi vì kể cả là thứ này!... Cũng chỉ là một cọng rơm rác không hơn không kém!!!!"
Dung nham nóng chảy, nơi sâu trong Trái Đất
Lửa của địa ngục, thiêu cháy rụi linh hồn
Thiên lôi trừng phạt, hắc ám ăn mòn
Tất cả... Tất cả... đều không thể khiến người ta đau đớn bằng một câu nói nơi đây
Tất cả... đều không thể khiến cơn phẫn nộ của họ điên loạn như ngày ấy...
" Ta phải thực hiện bước tiếp theo!"
Lời tung hô xung quanh... chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu...
Hành động vô tâm mù quáng của họ... khiến những trái tim nóng hổi như bị vẩy thêm hàng ngàn lần axit...
" Natsu... đừng..."
" Tôi phải bình tĩnh như thế nào?! Khối Lacrima đó... khối Lacrima đó là... sao chúng dám... sao chúng dám...!"
Móng tay ăn sâu vào da thịt, không thể ngăn cản trái tim run lên từng hồi uất hận
Mùi máu tanh nồng trong khoang miệng, không thể khiến cho linh hồn thôi rít gào đòi hỏi sự hủy diệt đến tận cùng
Cơ thể của họ run rẩy bởi suy nghĩ cuồng loạn muốn tàn phá tất cả bị kìm nén
Ánh mắt đen không còn lại gì cả, không có lửa giận ngập trời, không có ánh sáng lấp lánh...
Không có sự sống hiện hữu
Tiếng cười ngạo nghễ tự đắc tàn nhẫn xuyên qua trái tim con người
Máu tươi giàn giụa...
_____________________________
" Charlos! Ngươi điên à! Ngươi nghĩ mình đang làm gì?!"
" Đập nát thế giới này... đốt trụi nó... xóa bỏ mọi sự tồn tại..."
" Charlos! Charlos! Ngươi làm sao? Tỉnh lại! Mau tỉnh lại cho ta!"
" Giết hết... đưa tất cả xuống địa ngục... tất cả...không thể cho chúng thoát... bất kỳ một tên nào...chúng đáng chết..."
" Chết tiệt! Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Làm vậy ngươi sẽ mất nhiều hơn được! Ngươi biết rõ mà đúng không?"
" Không... chúng thậm chí không xứng đáng được chết tử tế như thế... ảo cảnh...hắc thuật... lửa địa ngục..."
" Ngươi điên rồi à?!"
" Charlos- nee!"
" Charlos- nee!"
Tiếng gọi thân thuộc, cái sức nóng dịu hòa vẫn luôn sưởi ấm trái tim cô
Cánh cửa duy nhất trong không gian trắng xóa
" Chị Charlos... chị sao rồi...?"
Wendy lo lắng ôm lấy thân hình trước mắt thật chặt, siết lại vòng tay mình, cô bé nức nở không thành lời
Từ khi nào mà họ đã rời khỏi đám đông oan nghiệt, lặng lẽ thu mình nơi gian phòng lạnh ngắt
" Charlos- nee, Charlos- nee..."
Lucy thì thầm nghẹn ngào, kéo lấy cánh tay cô, tựa đầu vào bờ vai gầy gò, im lặng rơi nước mắt
" Đừng như thế..."
Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, Natsu tựa trán mình vào má cô, khẽ dụi
Đôi mắt của chị khiến cậu sợ hãi
" Trở về đi..."
" Làm ơn..."
Charlos như một con rối gỗ cứng ngắc đưa đầu nhìn từng gương mặt thân quen, ánh mắt dần dần tìm lại được tiêu cự của mình
" Tôi xin lỗi..." Giọng nói khản đặc:" Làm mọi người lo lắng..."
Tôi không thể gục ngã bây giờ...
Gia đình tôi chưa an toàn trở lại, sao tôi có thể ngã xuống...
______________________________
Ân đền oán trả...
Tất cả những kẻ đã gây ra chuyện này, tất cả những kẻ đã nhúng tay vào chuyện này
Nếu gia đình ta mất đi một cọng tóc...
Ta muốn đầu của các ngươi, làm vật phẩm bồi thường!
Au: Xem lại tập này, vẫn tức anh ách không thôi!
A.S
Có lỗi chính tả hay câu cú chỗ nào khó hiểu thì nhớ nói để au biết đường sửa nhé
Cám ơn:>
_______________________________
" Không thể tin được!!!! Tại sao mọi người vẫn còn ngủ được vậy hả?!!" Tiếng hét của Lucy là thứ bắt đầu ngày mới của họ hôm nay
" Hở? Mới sáng này ra đã ồn ào cái gì vậy?" Natsu dụi dụi mắt ngồi lên trên chiếc ghế dài, vẫn hơi ngơ ngác với mọi chuyện
" Có chuyện gì vậy?" Carla mắt nhắm mắt mở vì bị tiếng hét của Lucy làm giật mình, giọng nói mang theo chút ngái ngủ
" Sao thế Lucy?" Charlos mơ mơ màng màng dò hỏi, không nhịn được lại ngáp một cái dài, đến gần sáng cô cũng mới chợp mắt được một lát thôi mà
" Không thể tin nổi!!! Lucy của Edolas bỏ lại mảnh giấy này và đi rồi!!" Hai tay cô gái không kìm chế khua loạn xạ lung tung trong không khí
" Hả? Ờ..." Charlos lật người muốn ôm chăn ngủ tiếp
" Charlos- nee à!!!!"
____________________________
Ở một nơi khác, cô gái đang khiến Lucy nổi khùng giậm chân tại quán trọ tăng nhanh tốc độ của mình
Hôm qua mình đã luôn nghĩ... bọn họ chính là những người sẽ thay đổi thế giới này...
Nhưng mà...
Lucy Ashley hơi mím môi, đôi mắt màu chocolate bỗng chốc nghiêm lại đầy nét cương quyết cứng rắn
Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Mình đang hy vọng điều gì?
Đôi chân thon dài tăng sức, bóng dáng mảnh mai lao vun vút trên con đường vốn không hề vắng vẻ
Nếu như thật sự muốn thay đổi thế giới này... vậy thì chúng ta phải dùng hết sức của chính chúng ta...
Giải cứu những người bạn của mình... như họ cũng đang cố gắng vậy...
Họ sẽ thành công... chúng ta cũng sẽ không chịu thua...
Vượt qua thị trấn, vượt qua khu rừng, vượt qua cả sa mạc rộng lớn
Bởi vì cả họ và chúng ta đều sở hữu thứ năng lượng ấy... thứ sức mạnh mà kẻ thù chúng ta đều không thể hiểu nổi...
Ý chí chúng ta đã lỡ đánh mất... niềm tin chúng ta đã lỡ lãng quên...
Mọi người à, đứng lên đi... cùng nhau... không gì là chúng ta không thể làm được...
Chị nói... có phải không...?
" Nào Lucy, đừng sợ... chúng ta đang ở cùng nhau không phải sao?" Nụ cười của chị ấy, luôn ấm áp và yên tâm như vậy
" Tôi ở đây, em ở đây, mọi người trong hội cũng đều ở đây! Chẳng có gì phải sợ hãi cả! Chẳng có gì đáng để lo lắng cả! Chúng ta có thứ muốn bảo vệ, chúng ta có người muốn giúp đỡ, vậy nên chúng ta sẽ không bao giờ gục ngã!"
" Chỉ cần em không quên điều này, mọi người đều không quên điều này..."
" Fairy Tail chúng ta là bất bại đó biết không Lucy?"
Mọi người! Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu tới cùng!
______________________________
Một quán rượu kỳ quái nào đó
" Mấy người biết không? Nghe nói họ sẽ bắt đầu khai thác khối Lacrima khổng lồ trong vòng hai ngày tới đó!"
" Nghe nói đó là năng lượng ma thuật họ cướp đoạt được từ thế giới khác..."
" Này, vậy có ổn không, ý tôi là..."
" Về chuyện khối Lacrima đó..." / " Về chuyện khối Lacrima đó..."
Hai giọng nói cùng lúc vang lên
" Mấy người có thể nói rõ hơn được không?" / " Mấy người có thể nói rõ hơn được không?"
Hòa thanh, hòa giọng, câu tứ cũng hoàn toàn không có gì khác biệt
Hai chàng trai giật mình nhìn nhau
Chà, vậy là sau cặp chị em song sinh cùng tên nhưng khác họ, chúng ta lại có thêm một cặp anh em khác họ nhưng cùng tên nhỉ?
_______________________________
Hai nơi khác biệt, hai nụ cười thấu hiểu đầy tính toán
______________________________
" Sao hai người họ đều vui vẻ như thế nhỉ?" Carla khoanh tay, nhướn mày kỳ quái nhìn hai cô gái xa xa đi đằng trước, một thì ôm lấy cuốn sách dày cộm tung tăng bước chân sáo, một lại cắm mũi vào một cuốn sách khác vừa đi vừa đọc
" Mấy chị ấy rất vui vì vừa tìm được những quyển sách ưng ý!" Lòng bàn tay trái bắt lấy mu bàn tay phải ở sau lưng, Wendy nghiêng người cười cười giải thích với người bạn đồng hành nhỏ của mình
" Cậu mua loại sách gì vậy hả Lucy?" Natsu tò mò hỏi thăm
" Sách về lịch sử của thế giới này!" Lucy hào hứng trả lời với đôi mắt lấp lánh:" Tớ cược là mấy cậu cũng muốn biết thêm về thế giới này mà phải không?"
" Không!" Natsu hạ xuống mí mắt, hơi bĩu môi, hoàn toàn mất hết hứng thú
" Cuốn sách này cho tớ biết rất nhiều thứ!" Cô gái tóc vàng chẳng hề để ý đến thái độ của cậu, vẫn vô cùng nhiệt tình nâng cuốn sách bằng cả hai tay:" Edolas là một thế giới thật thú vị!"
" Heh?? Tuyệt quá nhỉ?" Wendy chớp mắt, cũng có chút tò mò:" Vậy, Charlos- nee..."
" Á, đừng...!" Natsu vội vã xua tay ngăn cô bé lại
"... Chị đang đọc về cái gì vậy ạ?" Nhưng Wendy đã hoàn thành câu hỏi, không hiểu gì nhìn cậu
" Thôi tiêu rồi..." Natsu ôm đầu
Happy im lặng rón rén trốn đến sau lưng Charlos, cầu mong chị ấy không nhìn thấy mình
" Tiêu gì?" Charlos thản nhiên ngẩng đầu lên từ cuốn sách trên tay, từ tốn cởi bỏ cặp kính rồi mỉm cười với Wendy:" Chị đang tìm hiểu về kĩ thuật ở nơi này..."
" Nhưng có lẽ do lệnh cấm ma pháp, các thông tin đều có vẻ rất mơ hồ..." Cô ấy thở dài tiếc nuối
" Tiếc quá nhỉ..." Wendy cười cười an ủi
" Vậy là chị thích lĩnh vực này sao? Chị cũng thích những cuốn sách chứ?" Mắt Lucy sáng rỡ khi lại tìm được người cùng chung sở thích
" Chị..." Natsu dè chừng nhìn bà chị nhà mình, châm chước:" Không giận chứ?"
" Giận gì?' Charlos nhướn mày kỳ quái
" Anh nói gì vậy anh Natsu?" Wendy quay đầu nhìn cậu trai tóc màu hoa anh đào, chớp mắt tò mò
Happy tiếp tục sợ sệt kéo chân lê tới cạnh Natsu, một người một mèo e dè quan sát từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cô gái tóc đen sau đó thở phào
Không giận thật...
" Mấy đứa làm cái trò gì thế?" Charlos phì cười
...
" Này, sao thế Natsu?" Lucy và Wendy đồng thời đi chậm lại một bước kéo áo cậu dò hỏi
" Luật bất thành văn..." Natsu lén lút nhìn cô gái đi trước mình một cái, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu thì thầm:" Không được quấy rầy khi chị Charlos đang đọc sách, nếu không cậu sẽ nhận được kết quả còn kinh khủng hơn là lúc cậu phá nát cái bánh kem dâu của chị Erza!"
" Vậy, vậy sao?" Lucy run rẩy
Đương nhiên là không phải mới một lần cô nhìn thấy Erza làm cách nào và làm thế nào xử lý đám quậy phá tung nhà tung nóc của Fairy Tail chỉ vì một cái bánh
" Nhưng em có thấy chị ấy làm gì đâu?" Wendy chớp mắt
" Đó là vì hôm nay chị ấy đọc xong rồi!" Natsu gật đầu chắc chắn
" Này mọi người... nhìn kìa!" Tiếng của cô mèo Carla khiến cả bọn giật thót bật người đứng thẳng
Một cái bóng râm chầm chậm lướt qua trên đầu họ, trong chốc lát, dường như che phủ cả một khoảng trời
" Chuyện..." Lucy ngẩng đầu lên, giật mình:" Đó là phi thuyền à?"
" Một chiếc phi thuyền sao?" Natsu nhướn mày lặp lại
Đám đông lính canh trang bị tới tận răng vô cùng quen thuộc mau chóng chạy ùa đến, lướt ngang qua mặt họ
" Đó là bọn lính hoàng gia!" Lucy bật thốt lên
" Tất cả mau trốn đi!" Wendy nhỏ giọng nhắc nhở, cô gái nhỏ mau tay lẹ mắt lập tức đẩy hết mấy ông anh bà chị của mình đến sau một cây cột gần đó
" ???" Charlos đầu đầy dấu chấm hỏi bị mấy đứa em vừa xô vừa đẩy
" Mau chân lên! Nghe nói họ sắp bắt đầu chiết xuất ma thuật từ khối Lacrima khổng lồ trong vòng hai ngày tới đó!"
" Nếu các ngươi bỏ lỡ chuyến bay này, các ngươi sẽ không thể chứng kiến sự kiện trọng đại của thế kỷ đâu!"
Bọn lính vừa hào hứng vừa phấn khích truyền tai nhau
" Bọn chúng nói khối Lacrima khổng lồ sao..." Natsu khoanh tay, dựa mình vào cây cột sau lưng, nhíu mày
" Chắc là nó có liên quan đến mọi người ở Magnolia..." Wendy lo lắng len lén nhìn ra
" Hai ngày nữa là tiến hành, chúng ta sẽ không kịp nếu cứ đi bộ!" Lucy nắm chặt tay, lập tức nhận định đúng mấu chốt vấn đề
" Nếu để quá trình chiết xuất hoàn thành, mọi người sẽ không bao giờ trở lại như trước kia nữa..." Carla mím môi nghiêm trọng
Phi thuyền đã bắt đầu khởi động, tiếng động cơ gào thét và tiếng gió rít mạnh đến chói tai...
Natsu ghim chặt ánh mắt vào nó, dường như đang suy tính cái gì
" Sao chúng ta không...?" Ánh mắt chàng trai sắc lại
Xẹt! Xẹt! Ầm! Ầm!
Không để Natsu hoàn thành câu nói, từng tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng điện xẹt có chút quen thuộc vang lên...
" Có chuyện gì?!"
" Chúng ta bị tấn công!"
" Bắt lấy cô ta!!"
Chíu! Ầm!
" Aghhhh!!" Tia sáng chói mắt xuất hiện, quét thẳng mọi thứ vào không trung
" Chị Charlos!!!!" Cả đám thò đầu ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái mỗi lần vung tay là một lần khiến người khác run cầm cập
Hào quang xinh đẹp luân phiên thay đổi màu sắc, nhưng kết quả của bọn lính thì đều được miêu tả bằng mấy chữ: "thê thảm không nỡ nhìn"!
Phừng!
" Ahhhhh!!" Lửa bùng lên
Choang!
" ..." Tượng băng xuất hiện
Đoàng!
" Gruahhhhhhh!!" Sét đánh tanh bành
" ...ca-ca-ca..." Lucy mồ hôi đầy mặt, lắp bắp không nói lên lời
" Chúng ta cũng ra giúp đi!!!" Natsu chớp mắt đứng dậy, hào hứng vung lên cây kiếm lửa gì đó cậu mua ở nơi này rồi lao ra
" Em nữa!" Wendy cũng nhanh chóng chạy theo
" Đợi tôi một chút!!" Lucy luýnh quýnh la lên
Nhưng mà...
" Hây da!" / " Kyaaaa!!!!"
" Virgo? Sao lại là cô?! Loke đâu?"
" Anh hai đang đi hẹn hò!"
"... Giải giới!"
Rất tiếc là đời không như mơ và kế hoạch thì không theo kịp diễn biến
Nhưng đương nhiên là sẽ chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra...
Xẹt! Đùng! Đoàng!
Một vài tia sét lươn lẹo như những con rắn nhỏ nổ tí tách, nổ bay luôn đám lính vây quanh đám Natsu sang chỗ khác
" Mấy đứa chạy ra làm gì?" Charlos dở khóc dở cười đến gần họ
Con người cũng có bản năng tránh nặng tìm nhẹ, mấy tên lính thấy đám Natsu có vẻ dễ bắt nạt đều xúm lại vây bắt họ, tránh Charlos càng xa càng tốt
" Quả nhiên là Charlos- nee!" Lucy và Wendy hai mắt tỏa sáng, lúng túng mỉm cười ngồi dậy
Bọn họ bây giờ quả nhiên là "tạ"! Trói gà không chặt...
Lucy khóc không ra nước mắt
Tiếp tục vung tay cho đám lao tới đằng sau uống no nước lũ, Charlos nhìn Natsu lồm cồm bò dậy đứng lên, gật đầu
" Ổn chưa Natsu? Ổn rồi thì nhanh lên, chúng ta phải đi ngay!" Cô nghiêm mặt
" Vâng! Không sao..." Natsu nắm lấy bàn tay giơ ra của Charlos, mượn lực đứng dậy
" Chị Charlos ơi!~" Happy lo lắng chạy lại từ đâu đó
" Không ổn rồi!" Carla cũng lật đật chạy về thông báo:" Chiếc phi thuyền đó cần rất nhiều người cho việc khởi động! Chúng ta không có đủ số lượng!"
" Hả?!"
" ..."
" Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lucy bối rối đưa mắt nhìn quanh
" Aghh! Tôi quên mất chuyện đó!" Charlos tự đập trán cái bốp, sau đó chợt giơ tay xoa loạn mái tóc đen của mình, càu nhàu:" Từ từ, từ từ đã, cho tôi một phút..."
Brừm! Brừm!
Có tiếng động cơ từ xa tiến lại gần...
Brừm! Brừm!
Tất cả kỳ quái nhìn về cái hướng có tiếng ồn ầm ầm chạy đến
" Cái gì thế?" Natsu khoanh tay lại trước ngực, nhíu mày
" Xe hay cái gì đó tương tự chăng..." Lucy chớp mắt
Riêng Charlos, như nghĩ đến cái gì, cô hơi híp mắt, đôi mắt đen lướt qua một tia sáng không rõ
Xẹt! Xẹt!
Một chiếc xe đỏ chói thắng gấp trước mặt họ, trực tiếp quẹt bay luôn đám lính vừa bị Charlos cho ăn sét tông thẳng vào góc đường
" Là một chiếc xe ma thuật bốn bánh?"
" Nó có ký hiệu của Fairy Tail!!!"
" Tôi đã nghe Lucy nói rồi..." Anh chàng bảnh bao ngồi trong xe hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nửa miệng kiêu ngạo nhìn họ:" Mọi người lên xe đi..."
" Wowwwww!!!"
Ba người Natsu háo hức chạy tới gần chiếc xe rõ là "oách" của anh chàng kia, mắt sáng lấp lánh
" Thật là tốt quá đi!" Natsu trực tiếp nhất, nhảy thẳng lên một ghế ngồi chễm chệ trên xe
" Cậu là bạn của Lucy Edolas là?" Lucy nghiêng người dò hỏi qua ô cửa gần buồng lái
" Chị ấy nhờ anh đến đón tụi em sao? Cảm ơn anh!" Wendy nắm lấy thành cửa sổ nghiêng đầu cảm kích
" Chúng ta sẽ nói chuyện này trên đường..." Anh chàng ngồi trên xe nhìn nhìn xung quanh một lát rồi hất cằm ra hiệu:" Nhanh lên đi!"
" Ừm!!"
" Go... Fire!!!"
______________________________
Chưa đi được bao lâu...
" Này, chúng ta quên mất cái gì đó phải không...?" Lucy đảo mắt xung quanh một lượt, kỳ quái nhíu mày, không chắc chắn cất tiếng hỏi
" Em cũng thấy thiếu thiếu..." Wendy ôm siết Carla vào lòng, cười híp mắt gượng gạo
" Có phải hai người bỏ quên đồ ở nhà trọ rồi không?" Carla khoanh tay ngẩng đầu nhìn họ
" Sao tôi nghe Lucy nói mình phải đón bốn người và hai con mèo nhỉ?" Anh chàng ngồi sau vô lăng cười khẽ tò mò:" Người còn lại của mọi người đâu?"
" ..."
" CHÚNG TA QUÊN MẤT CHỊ CHARLOS RỒI!!!"
" Dừng xe!!! Mau lên!!! Mau dừng cái xe này lại!!!!"
Lucy nghiêng người còn Wendy nhoài hẳn thân thể từ chiếc ghế đằng sau lên phía trước, hét thẳng vào tai chàng tài xế tội nghiệp
" Dừng lại!!!"
Chiếc xe láng bóng đang phóng nhanh như chớp giữa rừng rậm trở nên quay cuồng còn hơn con gà mắc tóc
" Cẩn thận một chút!"
" Cái... cái gì thế...? Natsu đập đầu cái cốp vào cửa sổ, mặt tái xanh ngẩng cổ mệt mỏi nhìn họ bằng ánh mắt hình dấu chấm
_______________________________
" Này mấy đứa, như thế là không phúc hậu đâu đúng chứ?" Dù Charlos đang khoanh tay ngồi nghiêm túc và cúi đầu không rõ nét mặt, nhưng cảm tưởng trên trán cô như có ba vạch đen chảy dài, cả người đều bị bao trùm trong luồng khí âm u chán nản
" Tụi em xin lỗi..." Wendy ôm lấy Carla nghiêng đầu cười gượng
" Tôi chỉ vừa quay đi một lát..." Giọng nói oan ức không thôi
Tất cả mọi người trừ Natsu (do đang say xe) đều hơi chùng vai, nở nụ cười hối lỗi
" Dù sao đi nữa..." Lucy quay sang cậu bạn ngồi cạnh:" Cậu đã cứu chúng tôi đấy! Cảm ơn nhé!"
" Mấy người thú vị thật đấy! Có thể quên được cả đồng đội của mình à?" Anh chàng kia cười phá lên
" Ờ thì..." Lucy không biết phải nói gì, chớp mắt
" Lucy nói mọi người muốn đi đến kinh đô Hoàng gia..." Cười đã, cậu ta cũng không tiếp tục trêu chọc họ:" Yên tâm, cái này còn nhanh hơn con tàu cũ nát kia nhiều!"
" Tôi là người được mệnh danh là người đàn ông nhanh nhất Fairy Tail, mọi người gọi tôi là quả cầu lửa..."
Giở lên mắt kính của mình, nụ cười nửa miệng tự tin của cậu ta cùng với mái tóc và khuôn mặt quen thuộc lập tức khiến tất cả há hốc miệng ngạc nhiên
" Natsu?!!!"
_______________________________
" Đúng rồi! Do người ở Edolas đều không sở hữu ma thuật tự nhiên nên phương tiện di chuyển của họ cũng không cần phải sử dụng thiết bị chuyển đổi!" Lucy có chút ngỡ ngàng nhìn anh chàng vẫn điềm tĩnh cạnh mình, ở Edolas quả nhiên mọi thứ đều rất khác với Trái Đất
" Vậy là chiếc xe này chỉ di chuyển bằng ma lực đơn thuần thôi sao?" Wendy liếc nhìn khung cảnh vù vù lướt qua ngoài cửa sổ, giật mình
Cần phải nói lại, phương tiện di chuyển hay gặp nhất của Trái Đất hiện tại vẫn là xe ngựa, đối với đoạn đường dài, đó là tàu hỏa
Các loại xe sử dụng ma thuật không phải quá thông dụng trên thị trường, nguyên nhân đơn giản là bởi vì, chỉ 10% dân số Trái Đất có được khả năng kiểm soát và sử dụng ma thuật của mình- nguồn năng lượng chính để chiếc xe hoạt động
Nhưng kể cả với tất cả những phương tiện trên, tốc độ và sự tiện dụng của chiếc xe cô bé đang gặp ở đây đều vô cùng vượt trội
" Nói thẳng ra thì, kỹ thuật công nghệ của Edolas vượt xa Trái Đất quá nhiều!" Carla đơn giản kết luận
Charlos không tham gia cuộc bàn luận, cô vẫn đang chăm chú loáy hoáy loay hoay gì đó với cây bút và cuốn sổ nhỏ trên tay của mình từ lúc lên xe đến giờ
Kể cả Natsu cũng bị cô bỏ qua một xó, chỉ có thể rêи ɾỉ bất lực
Nhưng Natsu Edolas sau khi nghe câu nói của Carla, khẽ liếc về phía kính chiếu hậu một chút rồi hơi nheo mắt
Cạnh...
Kéttttttt!
Chiếc xe bị thắng đột ngột, xoay ngang thân mình giữa lúc đang phóng nhanh, cát bụi mịt mù bốc lên
Tất cả mọi người trong xe đều vì quán tính mà đổ ập người về phía trước, trán cũng vì thế mà suýt có thêm vài cục u
" Natsu! Cậu làm gì mà thắng gấp vậy?!" Lucy nhăn mặt không thể hiểu
" Cô mèo vừa nói không đúng lắm, ma thuật của chúng tôi là có hạn, vì vậy mà ma thuật để làm nguyên liệu cũng không dư dả, tôi chỉ có thể đưa các bạn xa nhất đến đây thôi..." Natsu Edolas hơi cúi mặt, tay nắm chắc vô lăng, chỉ vài câu của cậu để điểm ra được vấn đề khó khăn nhất của đất nước hiện tại
" Xuống xe đi" Giọng nói vô cảm đầy đương nhiên ra lệnh khiến mấy cô gái trợn tròn mắt
" Nếu tôi đi xa hơn, thì sẽ không thể quay về hội được..."
" Ta đã hồi sinh!!!" Natsu Trái Đất nhanh chóng nhảy thẳng ra khỏi xe, hân hoan vì tìm lại được đất mẹ thân yêu và tránh khỏi mấy cái phương tiện di chuyển khiến cậu chóng mặt, đau đầu, buồn bực, uể oải... x n bệnh trạng
" Xem ra tôi khác nhận thức vấn đề rất nhanh..." Natsu Edolas liếc nhìn cậu một cái, tỏ vẻ hài lòng
Trong lúc Lucy, Wendy cùng hai cô cậu mèo còn ngơ ngác với diễn biến của tình hình, cả đám bị chàng tài xế mới đầu trông có vẻ rất lịch lãm kia đá thẳng xuống dưới không thương tiếc
Mà bất hạnh thay là, ngay sau đó, anh chàng không thèm liếc mắt nhìn họ thêm cái nào kia cũng bị Natsu sỗ sàng lôi cổ ra khỏi cái xe yêu quý của anh ta...
... chỉ để hỏi một câu:" Tại sao ngươi lại có thể bình thường khi ở trong xe vậy hả?"
Não cậu ta thực sự được cấu tạo khác người đúng không?
Sau đó... sau đó nữa hả...?
Nhóm bạn Trái Đất tròn xoe mắt khi thấy Natsu Edolas lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ bây giờ run rẩy như cầy sấy với khóe mắt long lanh như sắp khóc đến nơi....
" Tôi... tôi xin lỗi... tôi cũng không biết tại sao nữa..."
" ..."
"..."
" Đây mới thực sự là Natsu của Edolas sao?!" Happy ôm đầu la hét
Rõ ràng lúc xuất hiện ngầu lòi lạnh lùng như vậy! Hiện tại cậu ta thậm chí còn nhát gan bằng cả Lucy và Wendy lúc mới vào hội cộng lại rồi nhân với 10000!!!
Vậy mà lúc mới đến Natsu còn tưởng tượng chị Erza yếu ớt nhát gan! Người yếu ớt nhát gan phải là cậu ta mới đúng!!!!
" Tôi xin lỗi!!! Tôi sẽ làm mọi thứ cô bảo!!!" Natsu nhát cáy nhanh như một con thỏ nhìn thấy sư tử nhảy đến phía sau chiếc xe của mình, tránh Lucy còn hơn tránh tà...
Cũng sợ Lucy hơn cả trẻ con sợ ông kẹ...
" Sau khi trở về, chúng ta cần phải nói chuyện đó Lucy..." Natsu khó chịu liếc mắt nhìn cô bạn
Mà cũng phải nói, từ lúc gặp lại Lucy ở đây, lúc nào cậu ta cũng có vẻ khó ở như vậy
" Mấy đứa..." Charlos bình tĩnh bước đến gần họ, hai bàn tay đặt trong túi quần, nãy giờ cô ấy vẫn chưa ra khỏi cái xe đó, không biết đang làm gì:" Bắt nạt người vừa giúp mình như vậy là không tốt đâu biết không?"
" Chị Charlos, nhưng chúng ta không biết đang ở đâu? Bao lâu nữa thì mới tới được kinh đô Hoàng gia đây chứ?" Lucy lo lắng nhìn sang cô ấy mà nói
" Hở? Em nói gì vậy Lucy?" Charlos nhướn mày vô cùng ngạc nhiên, sau đó hơi ngừng lại, cô ấy hất cằm phì cười, quay sang hòn đảo nổi ngay cạnh đó:" Mấy đứa nhìn đi, ở đó còn gì?"
" Lucy của tôi đã nói, là chỉ cần tôi đưa mọi người đến đây thôi, nên tôi..." Natsu nép mình đằng sau chiếc xe, vẫn run run cất tiếng
Theo hướng nhìn của Charlos và lời nói của Natsu Edolas, cả nhóm bây giờ mới giật mình nhận ra
Ngay cạnh họ bây giờ, là một thành phố rộng lớn, đích đến mà họ đang đi tìm...
" Đây là... kinh đô Hoàng gia sao...?"
" Ôi..."
" Cái gì đây? Đáng lẽ phải nói ra cho ch..." Natsu Trái Đất chạy ngay lại cạnh cậu bạn giống mình như chóc, muốn ôm vai cậu cảm ơn một cái
" Tha cho cậu ấy đi..." Nhưng Charlos chỉ nhẹ nhàng thở dài, nhanh tay lẹ mắt lập tức túm cậu lại, kéo ra một bên:" Chuẩn bị một chút rồi chúng ta xuất phát..."
Natsu ngơ ngác quay lại muốn phản bác một câu, mỗi tội đập ngay vào mắt cậu là cảnh Natsu của Edolas lập cập ôm lấy đầu mình sợ hãi
Đen mặt quay đi chỗ khác
" Được rồi... ổn rồi..." Charlos giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc nhút nhát đứng cạnh mình, dịu dàng:" Em làm rất tốt đó, cảm ơn em nhiều nhé..."
" ..." Natsu Edolas rụt rè ngẩng đầu nhìn cô, rồi ngay tức khắc rũ mắt, do dự thoáng chốc, cậu nhấp môi khẽ gọi:" Chị Charlos..."
" Ừm, tôi là Charlos..." Hàng mi Charlos khẽ run một cái, gật đầu:" Đừng sợ..."
" Vâng!" Natsu Edolas nghe vậy lập tức dụi dụi con mắt, thẳng người đứng nghiêm ngay ngắn, giọng nói của cậu ấy vẫn còn run, nhưng lại thêm vào một chút dứt khoát không rõ từ đâu:" Em không sao! Chị yên tâm!"
" ..." Charlos ngẩn ra mất một giây, như đã hiểu điều gì, cô cụp mắt, khẽ cười, không nói thêm câu nào nữa
" Nàyyyyy!!"
" Chị Charlos!!"
Natsu và Lucy gọi với cô ở bên kia, giơ cao hai tay vẫy vẫy trong không trung
Charlos ngẩng đầu nhìn họ
" Chúng ta phải đi rồi chị ơi!!" Wendy đã thấy ánh mắt cô chuyển sang, chụm hai bàn tay trước miệng làm loa gọi lớn
" Tôi đến đây!" Charlos cũng lớn giọng trả lời, đoạn, cô hơi quay đầu nhìn cậu bé đứng sau mình, lặng lẽ giơ một tay đặt nhẹ lên đầu cậu
Natsu Edolas chăm chăm nhìn cô
Mái tóc đen che mất đôi mắt Charlos, chỉ thấy khóe môi cô ấy vẽ lên một nụ cười ấm áp vô cùng quen thuộc, nụ cười làm Natsu mơ màng
Không nói gì, cũng không nhìn thêm, cô ấy xoay lưng, rời đi, đi thẳng về phía mặt trời chói lòa
Kinh đô Edolas ở nơi đó
Gia đình của cô... ở hướng đó...
_______________________________
Sự tức giận đang bao trùm...
Sự phẫn uất đang lan tỏa...
Cái áp lực đè nặng lên lục phủ ngũ tạng khiến người ta thậm chí có xúc động muốn xé rách cơ thể mình
Xé rách cái căm hờn đang đốt cháy cả linh hồn lẫn thể xác
Nguồn cơn của tất cả, chính là sự náo nhiệt đang bừng lên trong cái thành phố này
Viên Lacrima khổng lồ...
Xanh trong hơn cả bầu trời mùa hạ... lấp lánh hơn cả kim cương đắt giá... cũng khiến lòng ta lạnh lẽo hơn cả băng tuyết nơi cực bắc tận cùng
" Đừng nói với tớ, nó..."
" Mọi người ở Magnolia..."
Những lời thì thầm run rẩy nghẹn ngào
Không hề để lại một gợn sóng nào giữa những tiếng hoan hô cuồng nhiệt của biển người
Những người dân sống nơi đây có biết?
Giọt nước mắt hạnh phúc của họ hôm nay, được viết nên bằng dòng máu đỏ tươi trong lồng ngực của một đại gia đình khác
Nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt
" Cái gì mà được tạo ra... hắn ăn cắp... hắn lấy nó từ thế giới của chúng ta..."
Lời tuyên bố xanh rờn đến điên loạn
" Ta hứa với các ngươi, rằng chúng ta sẽ thu thập nhiều nguồn ma thuật mạnh mẽ hơn nữa!"
"... Bởi vì kể cả là thứ này!... Cũng chỉ là một cọng rơm rác không hơn không kém!!!!"
Dung nham nóng chảy, nơi sâu trong Trái Đất
Lửa của địa ngục, thiêu cháy rụi linh hồn
Thiên lôi trừng phạt, hắc ám ăn mòn
Tất cả... Tất cả... đều không thể khiến người ta đau đớn bằng một câu nói nơi đây
Tất cả... đều không thể khiến cơn phẫn nộ của họ điên loạn như ngày ấy...
" Ta phải thực hiện bước tiếp theo!"
Lời tung hô xung quanh... chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu...
Hành động vô tâm mù quáng của họ... khiến những trái tim nóng hổi như bị vẩy thêm hàng ngàn lần axit...
" Natsu... đừng..."
" Tôi phải bình tĩnh như thế nào?! Khối Lacrima đó... khối Lacrima đó là... sao chúng dám... sao chúng dám...!"
Móng tay ăn sâu vào da thịt, không thể ngăn cản trái tim run lên từng hồi uất hận
Mùi máu tanh nồng trong khoang miệng, không thể khiến cho linh hồn thôi rít gào đòi hỏi sự hủy diệt đến tận cùng
Cơ thể của họ run rẩy bởi suy nghĩ cuồng loạn muốn tàn phá tất cả bị kìm nén
Ánh mắt đen không còn lại gì cả, không có lửa giận ngập trời, không có ánh sáng lấp lánh...
Không có sự sống hiện hữu
Tiếng cười ngạo nghễ tự đắc tàn nhẫn xuyên qua trái tim con người
Máu tươi giàn giụa...
_____________________________
" Charlos! Ngươi điên à! Ngươi nghĩ mình đang làm gì?!"
" Đập nát thế giới này... đốt trụi nó... xóa bỏ mọi sự tồn tại..."
" Charlos! Charlos! Ngươi làm sao? Tỉnh lại! Mau tỉnh lại cho ta!"
" Giết hết... đưa tất cả xuống địa ngục... tất cả...không thể cho chúng thoát... bất kỳ một tên nào...chúng đáng chết..."
" Chết tiệt! Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Làm vậy ngươi sẽ mất nhiều hơn được! Ngươi biết rõ mà đúng không?"
" Không... chúng thậm chí không xứng đáng được chết tử tế như thế... ảo cảnh...hắc thuật... lửa địa ngục..."
" Ngươi điên rồi à?!"
" Charlos- nee!"
" Charlos- nee!"
Tiếng gọi thân thuộc, cái sức nóng dịu hòa vẫn luôn sưởi ấm trái tim cô
Cánh cửa duy nhất trong không gian trắng xóa
" Chị Charlos... chị sao rồi...?"
Wendy lo lắng ôm lấy thân hình trước mắt thật chặt, siết lại vòng tay mình, cô bé nức nở không thành lời
Từ khi nào mà họ đã rời khỏi đám đông oan nghiệt, lặng lẽ thu mình nơi gian phòng lạnh ngắt
" Charlos- nee, Charlos- nee..."
Lucy thì thầm nghẹn ngào, kéo lấy cánh tay cô, tựa đầu vào bờ vai gầy gò, im lặng rơi nước mắt
" Đừng như thế..."
Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, Natsu tựa trán mình vào má cô, khẽ dụi
Đôi mắt của chị khiến cậu sợ hãi
" Trở về đi..."
" Làm ơn..."
Charlos như một con rối gỗ cứng ngắc đưa đầu nhìn từng gương mặt thân quen, ánh mắt dần dần tìm lại được tiêu cự của mình
" Tôi xin lỗi..." Giọng nói khản đặc:" Làm mọi người lo lắng..."
Tôi không thể gục ngã bây giờ...
Gia đình tôi chưa an toàn trở lại, sao tôi có thể ngã xuống...
______________________________
Ân đền oán trả...
Tất cả những kẻ đã gây ra chuyện này, tất cả những kẻ đã nhúng tay vào chuyện này
Nếu gia đình ta mất đi một cọng tóc...
Ta muốn đầu của các ngươi, làm vật phẩm bồi thường!
Au: Xem lại tập này, vẫn tức anh ách không thôi!
A.S
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.