[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần
Chương 88: Giải quyết hiểu lầm
apotoxin7965
08/02/2022
" Oa! Thoải mái quá!" Lisanna vui vẻ chìm hẳn đầu xuống trong bể nước, thổi khí, để một đám bong bóng bay lên bề mặt
" Công nhận, được ngâm mình thế này sau một ngày là tuyệt nhất!" Cana dựa người vào hòn đá sau lưng, nhắm mắt vung tay
Trăng trên cao, rừng hoang vắng, ẩn hiện giữa làn sương khói mờ ảo của nơi này là ba mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành không một manh áo. Trong không khí lẫn vào chút ít hương thuốc nhè nhẹ, thanh thoát, khiến họ khoan khoái tự chủ thả lỏng toàn thân, để dòng nước ôm lấy cơ thể dẻo dai trắng nõn. Dám cá, nếu bất kỳ kẻ nào có thể xông vô, đều sẽ không kìm giữ được mình
Có điều, liều mạng vào được không là một chuyện, có mạng để về hay không, lại là một chuyện khác.
" Mà Charlos đã một mình làm hết mấy thứ này thật sao?" Một lúc sau, em út tóc bạch kim trồi lên, vóc một ít nước rồi nhìn nó trôi qua kẽ tay, thở dài:" Không thể không nói, đa chức năng quá đi mất..."
" Mà cậu ta làm lúc nào vậy chứ? Rõ ràng cả ngày nay chúng ta đều ở cùng nhau mà?" Cana xoa cằm, đưa mắt nhìn khắp bể tắm của họ- nói chứ nó rộng chẳng kém gì khu suối nước nóng của khách sạn cỡ nhỏ là bao, chắc phải chứa được thêm dăm bảy người nữa chứ không ít. Cô quay đầu nhìn về phía người đang nhắm mắt thả lỏng, có chút tò mò:" Mira! Cậu biết không?"
" Chắc là từ sáng chăng?" Nghe tiếng gọi, Mira mở hé mắt, nhếch môi nghiêng đầu cười
" Từ sáng?" Cana di chuyển dần tới bên cạnh cô, tròn mắt:" Ý cậu là lúc chúng ta tỉnh đã xong rồi á?"
" Không có, đêm qua tên ngốc đó còn đang bận gác đêm... đã bảo không cần rồi..." Mira thở dài, cũng vốc lên một ít nước:" Hơn nữa đây cũng không phải nước nóng tự nhiên, chắc là cô ấy mới đun lên mà thôi..."
" Nhắc mới nhớ, trong này có thả cả dược liệu, vốn không thể để lâu..." Cana nghe cô nói, bất giác gật gù:" Ý mà chờ chút..."
Rồi đột nhiên nhận ra không ổn ngẩng lên
" Tớ nhớ trong đống ma thuật cô ấy thông thạo có một cái là Suy Ảnh..." Mira tựa đầu ra sau, ngước mặt nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu:" Chắc Charlos cũng bận việc với cái này từ sáng đến giờ đấy..."
" Ôi chao..." Cana há hốc:" Thế là từ sáng đến giờ cô hai đó còn chưa xài toàn lực..."
" Toi rồi toi rồi xong rồi!" Cô ủ rũ nằm dài trên mặt đá đã được chà phẳng, rêи ɾỉ:" Tôi không ra khỏi đây nữa đâu! Còn cái quái gì đang chờ chúng ta trong ba tháng tới chứ?"
" Em không biết, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ rất thảm..." Lisanna không biết khi nào cũng lại gần, ở phía còn lại của Mira bắt chước Cana nằm dài:" Cách huấn luyện của tên ngốc kia đó giờ luôn là phối hợp cùng lúc ma lực và thể lực. Cái gì mà phải để cơ thể vượt qua giới hạn của chính nó rồi tự điều chỉnh. Dù sao để em nói, chính là không chỉnh đến chúng ta không còn sức liền thề không bỏ qua. Tuy rằng sẽ xem người mà chỉnh cách dằn vặt đấy, nhưng vẫn rất dằn vặt..."
" Hiệu quả mắt nhìn là thấy, nhưng không phải ai cũng theo được đủ từng vậy thời gian đâu..." Cô ấy thở dài lắc đầu, quá khứ huy hoàng của chị em biến hình đã chứng tỏ tất cả:" Nếu không phải chúng ta yêu cầu quá cấp bách, nói thật là em khá sợ..."
" Hehhhh?" Cana kéo dài giọng:" Nói đoạn dài như vậy... Em mà cũng sợ cậu ấy hả? Chị tưởng ai cũng có thể nhưng em thì không chứ? Không phải giờ Lisanna rất không thích Charlos à?"
"... Ai không sợ chứ?" Lisanna lúng túng cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình:" Chị lại không phải không thấy... Charlos... ây, đây không phải vấn đề, em chỉ là, chưa chấp nhận được thôi..."
" Lisanna, chị biết là em lo lắng cho chị, nhưng mà..." Mira vào lúc này mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ mái tóc ngắn:" Đừng phiến diện nghi ngờ cậu ấy như thế... em lại không phải không biết Charlos là người ra sao..."
" Đúng vậy, em như bây giờ, Mira thật sự là xóttttttt tên kia lắm đấy!"
Giọng nói đầy trêu chọc xen ngang cắt đứt giây phút của chị và em gái
" Cana!" Mira dở khóc dở cười nhìn sang cô bạn vô cùng hào hứng nhà mình
" Cậu không thể ngăn tớ được Mira, là một trong những thành viên đầu tiên của Chara Fanclub, tớ phải có nhiệm vụ ngăn cản câu lạc bộ đang đứng trên nguy cơ bị giải tán!" Nhưng Cana cười khì, lập tức bơi ra xa cô hơn một chút
"...???" Mira ngơ ngác:" Ý cậu là sao? Chara Fanclub là cái gì cơ?"
" Là cái... không thể cho cậu biết!"
" Cana!"
" Chị hai!" Lisanna nắm lấy tay Mira đang nhổm dậy muốn di chuyển về phía Cana, mím môi ngẩng đầu:" Chị..."
" Sao vậy Lisanna?" Mira nhẹ nhàng hỏi
" Chị, nếu chuyện kia là thật... còn thích Charlos sao?" Giọng Lisanna cực kỳ nghiêm túc
"..."
" Em muốn nghe lời thật sao?" Yên lặng một thoáng, Mira thở dài, lại vươn tay xoa đầu em gái
" Ừm!" Nhận được cái gật đầu này, mặt Mira dần nhuốm lên một đám mây tía, không biết do ngâm lâu, hay là...
" Chị... chỉ là..."
" Lỡ thương tên ngốc ấy mất rồi..."
...
Những ngày sau đó, mọi thứ dần đi vào guồng hoạt động của chính mình.
Ngày mới sẽ luôn bắt đầu với tiếng gọi của Charlos, tiếng lục đục khi thức giấc của nhà Strauss và Cana, họ sẽ hưởng dụng bữa sáng ngon lành rồi... sa chân vào địa ngục
Từ thời điểm này cho đến tận chiều tối, ngoại trừ tiếng đánh nhau huỳnh huỵch, cũng chỉ có giọng nói nghiêm khắc đáng sợ của Charlos thi thoảng vang lên khiến động vật quanh đấy run cầm cập lẩn trốn
Khi mặt trời lặn và những con người lượn vòng qua quỷ môn quan lần nữa trở lại, ngã ập xuống bãi đá, bãi cỏ hay bất cứ nơi nào có thể, Charlos sẽ khoanh tay nhìn họ một thoáng, sau đó lại lăn lốc họ đi ngâm mình
Theo đúng "lời tiên tri" của Mira trước đó, tóc đen hoàn toàn xứng với bốn chữ "lao động không công".
Từ đốn củi cho đến đốt lửa, từ nấu ăn cho đến đun nước, từ việc bé con con như áo ai đấy có một mảnh rách cho đến việc lớn hơn một xíu là dựng lại lều trại bị san phẳng vì những người không biết nương tay là cái gì (mà cô nghi ngờ là họ cố ý)
Charlos bao trọn
Nhưng, cô bao trọn, ngoại trừ việc tắm giặt
Bằng cái cách thần kỳ nào đấy mà mỗi lần cô ngỏ ý muốn giặt giũ giùm mọi người thì chắc chắn sẽ bị họ ném cho một cái nhìn không thể tả nổi với khuôn mặt đỏ chót, đỉnh điểm là cách đây hai hôm cô tý nữa thì bị nhúng đầu vô nồi nước sôi khi mà nó đang nổ bong bóng ùng ục!
Sau vụ đó, ngồi ngẫm nghĩ thật lâu thì Charlos mới sững sờ nhận ra là: À, hóa ra là bạn bè cô... cũng biết ngại!
Thế mà cô cứ tưởng là mớ dây thần kinh ngượng ngùng của họ đã đứt hết từ cách đây mấy năm về trước cơ
Nhưng không sao, càng tốt, dù sao thì, sau đó Charlos cũng biết điều mà an nhàn không lo toan đến việc này nữa
Mọi việc rất ổn cho đến hôm nay...
Cho- đến- hôm- nay!
" Charlos! Nước tắm có vấn đề rồi!!!" Tiếng gọi thất thanh khiến cô giật thót
Charlos hoang mang ném hết muôi thìa đũa gì mình đang cầm trên tay xuống mà lật đật chạy vào trong, đầu suy tư 7749 thứ vấn đề mà nó có thể xảy ra về cái nước tắm của các cô gái
Và nghĩ vẩn vơ, là vớ vẩn ngay
Vừa mới bước vào trong chưa kịp nhìn thấy cái gì là cô đã bị ai đó đá thẳng xuống bể tắm
Ùm một tiếng nước văng tung tóe, hơi nóng trong cái bể cũng bay mất phân nửa
Nhưng đó chẳng là gì cả, đáng sợ nhất là hình như cô ngã xuống chỗ nào đó nó mềm mềm
"..."
Ngây mất một giây, giây thứ hai, Charlos tái mét mặt bật người dậy
Để nhìn thấy một mảnh da thịt phập phồng trắng bóc như lòng trắng trứng, ẩn ẩn lộ hồng, lại còn có vài giọt nước lăn tăn trượt xuống.
Mặt Charlos lập tức chuyển màu
Cô đã mím môi hơi tức giận một chút vì nghĩ đây là trò nghịch ngợm quái đản của cô em gái tinh quái nào đó, rằng cô đã quá mức nới lỏng cảnh giác vì biểu hiện bớt căng thẳng mấy ngày nay.
Nhưng không, rất tiếc, đến lúc cô hoang mang ngẩng đầu, cái người mà cô nghĩ đến ấy đang ở xa tít bên kia thành bể, còn cái người mà cô vừa chạm vào ấy...
Là Mira!!!
Charlos lúc này mếu dở cười dở mà còn phảng phất có ít tiếc nuối lên men trong lòng.
Oan khuất này, trời xanh không thấuuuu!
" Đây..."
" Cậu xông xồng xộc vậy làm gì? Còn không gõ cửa!" Tiếng nói vang lên sau lưng khiến Charlos quay đầu. Tốt, đã biết người đạp mình là ai
" Cana! Mọi người hét thế nên tớ mới lo đấy chứ!" Charlos quay đầu giữ luôn ánh mắt về phía cô bạn ít ra đã có miếng vải che thân chứ không... trần trụi như sau lưng mình
Nói thật là cô vẫn vểnh tai lên nghe ngóng đây, nhưng thay vì tiếng sột soạt mà Charlos trông chờ thì ở nơi ấy lại chỉ có tiếng vẫy nước như phẩy lông chim vào tai khiến mặt cô chuyển dần sang màu mông khỉ!
Ối giời đất ạ!
" Mira, cậu không tính... đứng dậy hay sao?" Charlos lúc lắc cái đầu đã quay cuồng thử hỏi
" Tớ muốn lắm đấy, nhưng không làm được?" Cô nghe thấy tiếng cười của nữ quỷ mà cô nghĩ chính xác phải là yêu tinh vương hay hồ ly vương nào đó chuyển thế!
"???" Dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu làm Charlos nghĩ rằng liệu có thể nào mình lại vừa rơi vào một trò đùa nữa hay không?
" Charlos... gọi cậu vào là để hỏi cơ mà..." Cô cảm nhận được nước rẽ ra sau lưng mình, một tầng da gà nổi lên:" Chân tớ có hơi... C-Cậu ngồi thế thì thấy được cái gì?"
Cái quần que..., không, em đùa tôi à?!
Trong đầu Charlos nổ ầm một cái, cứng đờ
" Quay-lại-đây!" Và khi một bàn tay trườn lên từ sau lưng, sắp chạm vào mặt...
Đùng! Charlos biến mất khỏi ánh nhìn của toàn dân
"???" Cana đang khoanh tay xem trò vui tròn mắt trừng
" Tớ... tớ kiểm tra rồi! Nước vẫn ổn, nếu chân cậu có đột nhiên mất sức thì là do bài tập hôm nay ảnh hưởng mà thôi!... Tớ... tớ đi trước, mọi người từ từ!"
Choang! Choang! Rầm! Ầm! Cốp!
Các cô gái hóng hớt còn chưa kịp chán nản vì trò hay bay mất thì đã nghe được tiếng chạy trối chết của người bên ngoài. Họ quay đầu hai mặt nhìn nhau một lúc, rồi bật cười
" Nhát kinh khủng!"
" Không tin được luôn ấy!"
Mira nhìn họ, lắc đầu, mặt nóng rát
Nhưng đúng là... rất dễ thương...
" N...này! Tớ nghe được đấy nhé!" Tóc đen lúc này bỗng lật đật chạy trở về, mặt vừa đỏ vừa nhăn như khỉ ăn ớt
" Trời trời, sao lại nghe lén thế? Muốn thì vô đây luôn này?" Cana nằm ườn ra trên bãi đá, vừa cười khúc khích vừa nói với ra:" Charlos êi!"
" K... không! Vòng cung thời gian!" Charlos lắc đầu nguầy nguậy dù biết là họ cũng chẳng hề nhìn thấy, vươn ra một bàn tay chuyển động ma lực
Ba cô gái còn chưa kịp ngây ngốc nhìn vòng tròn ma thuật bỗng hiện ra dưới chân mình, thì đã lần nữa nghe thấy một loạt các tiếng loảng xoảng lại vang lên
" Ara ara~" Mira ôm má
Cana cuối cùng cũng không nhịn được ôm bụng cười to, chỉ có em gái tóc bạch kim bỗng tươi tỉnh hẳn... đôi mắt lấp lánh đầy khẳng định
__________________________________
Đêm hôm đó...
" Charlos, em ngồi đây được không?" Lisanna rón rén ra khỏi lều của mình, vỗ lưng tóc đen còn mải khều đống than đen chẳng kém mình bao nhiêu kia, cười nghịch ngợm
"...?" Charlos giật mình quay đầu:" Lisanna? Em không ngủ sao?"
Thấy cô ấy ở đây là một bất ngờ. Tuy rằng những ngày này Lisanna có vẻ dịu hẳn đi, không trừng cô như trước đó, nhưng ánh mắt cô bé... vẫn rất phức tạp
Charlos không đoán được Lisanna đang đề phòng chuyện gì, chỉ biết rõ là đang đề phòng cô. Đề phòng cô, bảo hộ Mira, chỉ cần như thế cũng đã khiến Charlos không thể không khiếp vía một hồi. Cô đã làm... rất nhiều thứ tổn thương cô gái ấy, nhưng lại chưa có cơ hội thật sự, để có thể nói rõ ràng tất cả
Vậy nên nếu em gái Mira phản đối... cô không có gì để ngạc nhiên, chỉ là lần này, cô sẽ không lùi lại!
" Em không ngủ được? Vậy Charlos nói sao?" Lisanna nháy mắt
" Đương nhiên!" Charlos chớp mắt, cười xòa gật đầu. Cô không đoán được, nhưng Lisanna chịu nói chuyện đã là khởi đầu tốt lắm
" Chà, nhiều than hồng như vậy, giá như có ít khoai lang nhỉ?" Lisanna rụt rè ngồi xuống, hơi cúi người, ôm vòng lấy hai chân mình nhìn ngọn lửa đỏ mà cảm thán
" Em... à, Lisanna muốn ăn không?" Đầu óc đang có chút loạn, nên nghe câu này, Charlos như suy tư gì đó rồi khẽ nhăn mày:" Nếu nó khiến mọi người thư giãn sau buổi tập, tôi sẽ kiếm một ít?"
"Phì!"
"?"
Lisanna bật cười, nhắm mắt lắc đầu:" Chị chẳng khác gì cả nhỉ? Trời ạ..."
" Ừm... vậy sao?" Charlos hiện tại mới coi như tỉnh hẳn, đã nghe ra ý của cô ấy, cô lúng túng gãi má:" Em cũng đâu khác đâu Lisanna, em luôn thích trêu chọc tôi..."
" Bởi vì chị rất ngốc!" Lisanna vẫn cười khúc khích
Nhưng mà... con bé cũng đã lại đồng ý gọi mình một tiếng chị... Charlos âm thầm vui vẻ, vươn tay thêm củi
Không gian lần nữa yên tĩnh, chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách vang lên đều đặn
Em út nhà Strauss tỳ cằm lên đầu gối, ánh lửa nhẹ hắt lên má cô một lớp hồng ấm áp. Lisanna ngoan ngoãn hỏi:" Charlos, lần cuối cùng chúng ta ngồi thế này là lúc nào nhỉ?"
" Chà..." Charlos ngẩng đầu nhìn bầu trời hoài niệm
Lần trước ấy hả...
" Hai năm trước đối với em..." Cô ấy nheo mắt
" Bốn năm trước đối với tôi..."
" Và có lẽ đã là 9 năm, trong dòng thời gian thật sự..." Để giọng nói của mình hòa lẫn vào cơn gió
" Lâu quá rồi nhỉ..." Lisanna thì thầm như thế, rồi trầm hẳn đi
Cô chợt nhận ra, quá khứ cô sợ hãi khi nhìn lại...
Quả nhiên vẫn là một vết sẹo
Thứ đã gây ra cho chị hai một nỗi đau và cảm giác tội lỗi trong suốt hai năm
Rồi lại gây cho chị Mira một nỗi mất mát suốt bảy năm đằng đẵng chẳng biết liệu bao giờ mới có thể khỏi dần...
Thời gian...
"..."
" Không lâu..." Charlos do dự một lát, rồi lại vươn tay xoa đầu cô, cười hiền lành:" Nếu như là để đợi em rời đi và trở về... như vậy không lâu..."
" Chúng tôi lúc đó chỉ sợ hãi nhất... Là không thể đưa em trở về..."
" Đưa em... trở về sao?" Lisanna nghe đến đây, bỗng giật mình sửng sốt:" Hai năm em rời đi..."
Không thể nào, rõ ràng chị Mira và mọi người đều cho rằng mình đã...
Chợt nghĩ đến một khả năng, cô ngẩng đầu, giọng nghiêm túc hẳn:" Charlos, chị...?"
" A..." Charlos cắn môi, chợt nhận ra mình lỡ lời, cô nhìn sang hướng khác đảo tròn con mắt:" Ahaha... em nói gì vậy, tôi..."
" Charlos!"
"..."
" Đừng hỏi Lisanna..." Charlos cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn
" Nhưng em phải biết, nói với em Charlos!" Lisanna lại không có ý định bỏ qua như vậy, cô bé nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng van lơn
" Làm ơn!"
Đứa trẻ không biết mặt hay thiếu sót của chính cô, thứ cô đã luôn không nghĩ đến... về cái này hay cái khác, Lisanna bức thiết yêu cầu một sự thật
" Tôi..." Charlos nhìn bầu trời xanh ngập nước, cúi đầu thở dài rút ra tay mình:" Tôi đã luôn... đi tìm em... hai năm đó... đã luôn..."
" Vì em muốn biết... tôi đã đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nhưng may mắn là có một người bạn luôn đúng lúc ngăn tôi lại..."
" Mystogan?"
" Ừ..."
"..."
" Charlos... biết từ đầu ư?" Lisanna nhẹ nhấp môi thì thào
Cô gái tóc đen gật đầu, dần lâm vào hồi ức:" Tôi đã biết từ rất lâu trước đó về cửa Anima từ Jel... Mystogan..."
" Quan trọng là tôi cũng đã ở đó... khi em biến mất..."
" Chị..." Lisanna chớp mắt sửng sốt, điều này... cô không biết
" Mira chưa nói với em sao... cô ấy biết hết đấy, thế nên lúc ấy... Mira chắc đã hận tôi lắm... dù cô ấy có hiểu điều gì đi chăng nữa..." Charlos thu đầu vào khuỷu tay mình, cười đắng chát:" Nên cô ấy mới nói như vậy..."
Nói rằng tốt nhất chúng tôi chỉ nên là bạn... bởi vì nếu tôi cố gắng tiến xa hơn, có lẽ cô ấy...
" Tôi đã rất sợ hãi... thế nên ngày ấy tôi đã chạy khỏi đó... tôi sợ nếu tôi ở lại..."
Đôi mắt ấy nhìn về tôi... sẽ mang theo hận thù...
" Dù rằng... tôi xứng đáng, nhưng tôi... sợ, Lisanna..." Cả người cô run lên
Hồi ức năm 17, đã lâu như vậy, nhưng mỗi lần nhớ lại, vẫn khiến Charlos giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Hằng đêm, đặc biệt là từ khi cô lấy lại được ký ức...
Bởi vì khi nỗi lo sống còn và gánh nặng trên vai chợt biến mất, người ta mới có thời gian chợt nghĩ vẩn vơ về quá khứ, rồi rùng mình về những gì mình từng làm
Cô đã từng... để kẻ khác cướp lấy em mình ngay trước mặt... nhưng không thể làm gì...
" Charlos... Chị nhìn em này!" Lisanna vội vã giữ lấy vai cô ấy, kéo Charlos ngẩng đầu:" Nhìn em!"
" Em không giận chị!" Lisanna hít sâu, thở ra, gằn giọng:" Đó không phải lỗi của Charlos!"
Tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ... lần chị ấy xuất hiện ở Edolas... ánh mắt đó... rõ ràng là đã chắc chắn mình đang ở đó...
"..." Ánh mắt Charlos lặng như một mặt hồ
" Em biết chị đã cố gắng! Không có nếu như, sự thật là lúc đó tên ngốc như chị tuyệt đối đã làm mọi cách! Em chắc chắn điều đó! Chị Mira cũng biết như thế! Chị ấy tuyệt đối không hận chị!" Lisanna bóp lấy vai cô, giọng khẳng định đầy tin tưởng:" Vậy nên! Không được khóc! Không cho phép buồn! Không được tự trách!"
*Lách cách...*
" Và... em cám ơn..." Cô gái tóc bạch kim buông tay, ngồi trở lại chỗ mình, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi:" Vì sự cố gắng của chị... vì tất cả những gì chị dành cho em..."
Cám ơn vì đã tin tưởng em... xin lỗi vì đã nghi ngờ chị... nỗi đau của Charlos... em đã không biết tới...
" Charlos! Cậu điên rồi à?! Cửa Anima đó không ổn định! Cậu chui qua được... tốt, cậu qua được, nhưng còn Lisanna thì sao?! Cậu tìm được em ấy rồi đưa về bằng cách nào chứ?!"
" Bởi vì tất cả tình cảm được mọi người trao cho em đã tạo ra phép màu và chị là cầu nối đưa nó đến..." Lisanna mỉm cười híp mắt nhìn người kế bên:" Thế nên!"
"Charlos, xin chào, em về rồi!"
Xin hãy nhận lấy... lời cảm ơn muộn màng này...
Nụ cười đó...
*Lách cách...*
" Charlos! Chui ra khỏi nơi đó đi! Phantom Lord tấn công Fairy Tail rồi! Ông cậu bị thương rồi!"
" Nhà hội bị phá rồi! Cậu nhìn tôi! Cậu nghiên cứu cái này làm gì?! Cậu chưa tìm được em gái! Nhà của cậu cũng mất rồi!"
Có cái gì trong tâm trí khẽ vỡ ra một đường, Charlos cũng bỗng bình tĩnh hẳn lại. Cô là kẻ sở hữu cái đầu thép, không phải người bình thường, nếu như không muốn nói là quá vô tình trong mắt một số người
Nhưng, chỉ riêng họ, luôn có thể chạm vào nơi mềm mại nhất
Tôi... luôn ngu ngốc... nhưng ít ra... tôi không muộn... ít nhất bây giờ... và cả quá khứ... chưa từng quá muộn...
Charlos rất nhanh đã chẳng còn chút dấu vết nào về sự hoảng loạn trước đó, bình thản nhướn mày:" Mừng em trở lại, tôi đã rất vui..."
...
" Này, chị còn nhớ nhiệm vụ em đưa ra lúc chị mất trí nhớ không Charlos?" Như để lấy lại tinh thần cho cô, Lisanna lại vui vẻ hỏi. Gió đêm lạnh lắm, cô ấy hơi co người lại, ghé đến gần đống lửa hơn một chút
" Nhớ chứ!" Charlos lập tức gật đầu:" Tôi... chọn nhiệm vụ dài hạn!"
" Em biết mà!" Lisanna đặt hai tay ở hai bên người, vung vẩy đôi chân thon thả, mắt sáng lấp lánh:" Em tin chị!"
" Trước đó có một thời gian do dự, nhưng giờ hết rồi..." Lisanna vén vài sợi tóc mai bị gió đêm cuốn ra trước trán, thổi phù rồi lại cười khúc khích:" Bởi vì chị vẫn như trước, chẳng khác gì cả! Em sẽ không sợ chị bắt nạt chị hai!"
" Tôi?" Charlos cạn lời hẳn:" Bắt nạt Mira? Em đang nói ngược phải không Lisanna?"
Ngày đó mà đến thật... trời nó sập mất thì sao?
" Biết sao em nghĩ vậy không?" Lisanna nhìn cô, híp mắt tinh quái ghé lại:" Đến đây em nói cho nghe?"
"..." Không muốn tới lắm. Charlos cau mày rối rắm, ừ thì cô muốn biết... nhưng mà cũng không muốn biết, ít ra không phải khi ánh mắt Lisanna trông như thế này
" Không tới? Không tới em hét nha?"
" Hả?"
" NGƯỜI TA..." Lisanna vừa hít sâu, chuẩn bị vận dụng công phu sư tử rống của mình thì đã bị bịt miệng
" Ưm ưm!" Cô ấy cáu bẳn vung tay
Nhưng chưa kịp làm gì thì Charlos cũng đã thu tay ngồi lại
Cô là một cô gái biết sai nhớ sửa, đã bị cắn một lần rồi thì sẽ không bao giờ ngu ngốc thò tay ra lần hai
Lisanna bĩu môi
" Tôi nghe tôi nghe, em nói tôi nghe! Làm ơn đừng hét!" Charlos giơ hai tay đầu hàng
Làm ơn đừng gọi những người đang ngủ thức giấc, bằng không hiện giờ tôi đi đào hố chắc còn kịp
" Đã rõ nhát lại còn sợ không đâu!" Lisanna lầm bầm nghi ngại
Thật sự, lúc trước tại sao cô lại nghi ngờ tên này được thế, nhìn kỹ thì, từ đầu đến chân đều ghi rõ hai chữ "Mira quản"
" Lisanna..." Charlos dở khóc dở cười
" Không đùa chị, dù sao chuyện này em cũng nghẹn lâu lắm..." Em gái tóc bạch kim thở dài, rồi ngẩng đầu chỉ thẳng vào mặt bà chị ngồi cạnh:" Charlos, chị biết không..."
" Người ta đồn rằng chị có một đứa con gái riêng giấu mọi người!"
"..." Yên lặng
1s
2s
3... :" Em lại đùa tôi?" Mắt Charlos biến thành hình dấu chấm
" Đổi kiểu khác được không Lisanna? Nghe nó còn khó tin hơn vụ tôi thích em mà Mira nói nữa á?"
"..." Gió lạnh lướt qua cái vèo
"... Ai đùa chị? Đi về hỏi cả hội quán xem có ai không biết không?" Lisanna trợn trắng mắt xem thường, lúc đùa thì không biết mà lúc nói thật thì lại không tin là thế nào?
Lửa vẫn nổ tí tách
"... Ủa khoan, vậy là thật?" Mắt Charlos trừng muốn lồi ra ngoài
" Dạ vângggggg!" Lisanna kéo dài giọng như dè bỉu
" Ủa?" Tóc đen chết lặng 1s
" Ủa? Ủa? Ủa CÁI QUÁI GÌ?!" Rồi không nhịn được
" Be bé mồm thôi! Chị ngốc à?!" Lisanna vội vã nhảy bổ đến bịt miệng bà chị mình:" Muốn gọi tất cả ra hay sao?!"
" Nhưng... nhưng tôi...!" Charlos nhẹ nhảy lùi, dễ dàng tránh được tay cô gái, bắt đầu xoắn hết cả lên:" Tôi thề là tôi không có! Không có! Đến cái trinh tay tôi còn để cho Mira... nói hơi quá! Nhưng mà không có thật mà! Tại sao tôi lại có con gái mà chính tôi cũng không biết là từ đâu ra và lúc nào xuất hiện vậy chứ?!"
(Au: Có thể vì cô là con gái Mavis? Đùa đấy ^_^)
" Ai biết... dù sao khi bọn em đi kiếm thông tin, rất nhiều người nói vậy! Nếu tính ra thì cô bé ấy phải được tầm... 9 tuổi rồi?"
" Con bé ấy không tồn tại!" Charlos gần như hét ra câu này, nếu cô không lặp đi lặp lại tự nhắc mình không được lớn tiếng:" 9 năm... Tôi thề là khoảng thời gian ấy tôi đang sống cùng thí nghiệm! Bộ tôi có thể có con với cục lacrima hay sao?!"
" Oi... có thể lắm chứ?" Lisanna nhún vai
" Em... ôi chết tiệt!" Charlos giựt sắp trụi đầu mình, muốn khóc kinh khủng:" Rốt cuộc là ai tung tin, sao chơi ác thế? Chơi thế mà được à?!"
"..." Đi qua đi lại đi tới đi lui
" Khoan... Mira biết vụ này sao?!"
" Chị đoán?" Lisanna gãi má liếc mắt sang chỗ khác
Charlos:"..."
" Tôi đi tìm cô ấy!"
" Ôi từ từ!" Em út hoảng hốt níu lấy áo cô, kéo lại:" Không phải bây giờ! Đừng gọi chị ấy thức!!"
" Không phải bây giờ thì bao giờ?! Để chuyện này tồn tại ngày nào là danh tiếng của tôi càng đâm vào lòng Trái Đất ngày ấy! Tôi phải giải quyết nó hôm nay!" Charlos quay đầu cố gỡ áo mình ra khỏi tay Lisanna:" Riêng lần này thôi! Em buông tay ra coi!"
" Em không!"
" Buông ra!"
" Không!"
" Buông...!"
" Rồi rồi, không cần buông, cũng không cần tìm, tôi mang đối tượng tranh cãi ra cho mấy người luôn rồi nè!" Đúng lúc này, có một người tỉnh bơ cắt ngang cuộc tranh cãi thiếu muối. Dùng tay trái đẩy người đang trốn trong góc ra trước mặt bàn dân
" Mira Mira, xuất hiện đi, tèng teng teng teng..." Và đó không phải ai khác, chính xác là cô nàng tự xưng thành viên cốt cán của Chara Fanclub:" Ý lộn, téng téng téng tèng!"
" Cana!" Mira, Lisanna và Charlos đồng thời hét
Cana nhún vai tỉnh rụi:" Làm sao? Vui mà đúng không?"
" Vui cái đầu cậu đó!"
Cuộc tranh cãi hoàn toàn chìm vào yên lặng
Hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu, rồi cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời
À không, thật ra là vì không biết bắt đầu từ đâu
Đấy là cho đến khi Charlos nhìn thấy tay còn lại của cô bạn hóng hớt đang cầm thứ gì
" Cana!" Cô gầm lên:" Cậu lấy cái đó ở đâu ra?!"
" A?" Tóc nâu vội vã giấu nó ra sau lưng, nhưng không kịp nữa:" Đâu có cái gì đâu?"
" Cậu chết chắc rồi! Đưa nó cho tớ!" Nhưng Charlos đương nhiên tin tưởng phán đoán của mình, lập tức chạy vọt lên
" Còn lâu!" Cana lại càng nhanh hơn phóng thẳng đi mất hút trong đám cây rừng
" Cana! Đưa cái lacrima quan trắc ấy đây!"
" Mơ đi diễm! Tớ còn phải cho toàn Fiore quan sát vẻ mặt hoảng loạn của cậu! Tớ không có nɠɵạı ŧìиɦ~ tớ chưa từng phản bội Mira~"
" CANA! TÔI Gϊếŧ CẬU!"
Nhìn bóng họ khuất xa dần rồi biến mất hẳn, Mira chỉ biết cười lắc đầu. Cô nhìn sang đứa em gái không biết khi nào đã tới đứng cạnh mình hóng hớt, khẽ véo mũi cô bé một cái
" Cô nương, hài lòng chưa?"
Lisanna ôm vòng lấy chị, tựa đầu vài bờ vai thanh mảnh dụi dụi làm nũng:" Mira-nee~"
" Thật là..." Mira thở dài
" Hì hì hì, em biết lỗi rồi mà, nhưng tại vì Charlos ngoan ghê á chứ!" Dễ dàng như thế đã lọt vào bẫy, nếu cô ấy biết thật ra Mira ngay từ đầu chính là người duy nhất không tin vào lời đồn, không biết sẽ cười ngốc đến bao nhiêu
" Em đó... nghịch như quỷ vậy..." Chị cả chọc chọc vào cái trán trơn bóng, hơi nhăn mày:" Mà nhiệm vụ giữa hai người lại là cái gì? Em lại giấu chị làm gì có phải hay không?"
" Ừm... không! Không có! Em không có giấu chị cái gì hết trơn á!"
" Thật?"
" Thật mà~ Mình bỏ qua vụ này đi ha!" Trước câu hỏi của chị, Lisanna đành giở tuyệt chiêu làm nũng:" Ha~ chị Mira à~"
" Rồi, rồi... tôi thua! Cô nương à, cô đừng lắc nữa...!"
" Hoan hô!"
Có những câu trả lời, cũng không nhất thiết phải rõ ràng thực hư
Ở trong lều của họ, lúc này cũng chỉ còn mình cậu con trai duy nhất. Eflman ngồi xổm đưa tay dụi mắt một thoáng, rồi cũng yên tâm chui lại vào ổ chăn của mình
Trăng hôm nay thật đẹp
__________________________________
Để coi... chắc phải thêm chương sau nữa mới viết hết 3 tháng luyện tập của nhóm Mira với Charlos
Nhưng không sao, tui sẽ cố cho mấy người thấy bóng dáng Đại Hội Ma Thuật trong tuần này ????
A.S
" Công nhận, được ngâm mình thế này sau một ngày là tuyệt nhất!" Cana dựa người vào hòn đá sau lưng, nhắm mắt vung tay
Trăng trên cao, rừng hoang vắng, ẩn hiện giữa làn sương khói mờ ảo của nơi này là ba mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành không một manh áo. Trong không khí lẫn vào chút ít hương thuốc nhè nhẹ, thanh thoát, khiến họ khoan khoái tự chủ thả lỏng toàn thân, để dòng nước ôm lấy cơ thể dẻo dai trắng nõn. Dám cá, nếu bất kỳ kẻ nào có thể xông vô, đều sẽ không kìm giữ được mình
Có điều, liều mạng vào được không là một chuyện, có mạng để về hay không, lại là một chuyện khác.
" Mà Charlos đã một mình làm hết mấy thứ này thật sao?" Một lúc sau, em út tóc bạch kim trồi lên, vóc một ít nước rồi nhìn nó trôi qua kẽ tay, thở dài:" Không thể không nói, đa chức năng quá đi mất..."
" Mà cậu ta làm lúc nào vậy chứ? Rõ ràng cả ngày nay chúng ta đều ở cùng nhau mà?" Cana xoa cằm, đưa mắt nhìn khắp bể tắm của họ- nói chứ nó rộng chẳng kém gì khu suối nước nóng của khách sạn cỡ nhỏ là bao, chắc phải chứa được thêm dăm bảy người nữa chứ không ít. Cô quay đầu nhìn về phía người đang nhắm mắt thả lỏng, có chút tò mò:" Mira! Cậu biết không?"
" Chắc là từ sáng chăng?" Nghe tiếng gọi, Mira mở hé mắt, nhếch môi nghiêng đầu cười
" Từ sáng?" Cana di chuyển dần tới bên cạnh cô, tròn mắt:" Ý cậu là lúc chúng ta tỉnh đã xong rồi á?"
" Không có, đêm qua tên ngốc đó còn đang bận gác đêm... đã bảo không cần rồi..." Mira thở dài, cũng vốc lên một ít nước:" Hơn nữa đây cũng không phải nước nóng tự nhiên, chắc là cô ấy mới đun lên mà thôi..."
" Nhắc mới nhớ, trong này có thả cả dược liệu, vốn không thể để lâu..." Cana nghe cô nói, bất giác gật gù:" Ý mà chờ chút..."
Rồi đột nhiên nhận ra không ổn ngẩng lên
" Tớ nhớ trong đống ma thuật cô ấy thông thạo có một cái là Suy Ảnh..." Mira tựa đầu ra sau, ngước mặt nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu:" Chắc Charlos cũng bận việc với cái này từ sáng đến giờ đấy..."
" Ôi chao..." Cana há hốc:" Thế là từ sáng đến giờ cô hai đó còn chưa xài toàn lực..."
" Toi rồi toi rồi xong rồi!" Cô ủ rũ nằm dài trên mặt đá đã được chà phẳng, rêи ɾỉ:" Tôi không ra khỏi đây nữa đâu! Còn cái quái gì đang chờ chúng ta trong ba tháng tới chứ?"
" Em không biết, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ rất thảm..." Lisanna không biết khi nào cũng lại gần, ở phía còn lại của Mira bắt chước Cana nằm dài:" Cách huấn luyện của tên ngốc kia đó giờ luôn là phối hợp cùng lúc ma lực và thể lực. Cái gì mà phải để cơ thể vượt qua giới hạn của chính nó rồi tự điều chỉnh. Dù sao để em nói, chính là không chỉnh đến chúng ta không còn sức liền thề không bỏ qua. Tuy rằng sẽ xem người mà chỉnh cách dằn vặt đấy, nhưng vẫn rất dằn vặt..."
" Hiệu quả mắt nhìn là thấy, nhưng không phải ai cũng theo được đủ từng vậy thời gian đâu..." Cô ấy thở dài lắc đầu, quá khứ huy hoàng của chị em biến hình đã chứng tỏ tất cả:" Nếu không phải chúng ta yêu cầu quá cấp bách, nói thật là em khá sợ..."
" Hehhhh?" Cana kéo dài giọng:" Nói đoạn dài như vậy... Em mà cũng sợ cậu ấy hả? Chị tưởng ai cũng có thể nhưng em thì không chứ? Không phải giờ Lisanna rất không thích Charlos à?"
"... Ai không sợ chứ?" Lisanna lúng túng cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình:" Chị lại không phải không thấy... Charlos... ây, đây không phải vấn đề, em chỉ là, chưa chấp nhận được thôi..."
" Lisanna, chị biết là em lo lắng cho chị, nhưng mà..." Mira vào lúc này mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ mái tóc ngắn:" Đừng phiến diện nghi ngờ cậu ấy như thế... em lại không phải không biết Charlos là người ra sao..."
" Đúng vậy, em như bây giờ, Mira thật sự là xóttttttt tên kia lắm đấy!"
Giọng nói đầy trêu chọc xen ngang cắt đứt giây phút của chị và em gái
" Cana!" Mira dở khóc dở cười nhìn sang cô bạn vô cùng hào hứng nhà mình
" Cậu không thể ngăn tớ được Mira, là một trong những thành viên đầu tiên của Chara Fanclub, tớ phải có nhiệm vụ ngăn cản câu lạc bộ đang đứng trên nguy cơ bị giải tán!" Nhưng Cana cười khì, lập tức bơi ra xa cô hơn một chút
"...???" Mira ngơ ngác:" Ý cậu là sao? Chara Fanclub là cái gì cơ?"
" Là cái... không thể cho cậu biết!"
" Cana!"
" Chị hai!" Lisanna nắm lấy tay Mira đang nhổm dậy muốn di chuyển về phía Cana, mím môi ngẩng đầu:" Chị..."
" Sao vậy Lisanna?" Mira nhẹ nhàng hỏi
" Chị, nếu chuyện kia là thật... còn thích Charlos sao?" Giọng Lisanna cực kỳ nghiêm túc
"..."
" Em muốn nghe lời thật sao?" Yên lặng một thoáng, Mira thở dài, lại vươn tay xoa đầu em gái
" Ừm!" Nhận được cái gật đầu này, mặt Mira dần nhuốm lên một đám mây tía, không biết do ngâm lâu, hay là...
" Chị... chỉ là..."
" Lỡ thương tên ngốc ấy mất rồi..."
...
Những ngày sau đó, mọi thứ dần đi vào guồng hoạt động của chính mình.
Ngày mới sẽ luôn bắt đầu với tiếng gọi của Charlos, tiếng lục đục khi thức giấc của nhà Strauss và Cana, họ sẽ hưởng dụng bữa sáng ngon lành rồi... sa chân vào địa ngục
Từ thời điểm này cho đến tận chiều tối, ngoại trừ tiếng đánh nhau huỳnh huỵch, cũng chỉ có giọng nói nghiêm khắc đáng sợ của Charlos thi thoảng vang lên khiến động vật quanh đấy run cầm cập lẩn trốn
Khi mặt trời lặn và những con người lượn vòng qua quỷ môn quan lần nữa trở lại, ngã ập xuống bãi đá, bãi cỏ hay bất cứ nơi nào có thể, Charlos sẽ khoanh tay nhìn họ một thoáng, sau đó lại lăn lốc họ đi ngâm mình
Theo đúng "lời tiên tri" của Mira trước đó, tóc đen hoàn toàn xứng với bốn chữ "lao động không công".
Từ đốn củi cho đến đốt lửa, từ nấu ăn cho đến đun nước, từ việc bé con con như áo ai đấy có một mảnh rách cho đến việc lớn hơn một xíu là dựng lại lều trại bị san phẳng vì những người không biết nương tay là cái gì (mà cô nghi ngờ là họ cố ý)
Charlos bao trọn
Nhưng, cô bao trọn, ngoại trừ việc tắm giặt
Bằng cái cách thần kỳ nào đấy mà mỗi lần cô ngỏ ý muốn giặt giũ giùm mọi người thì chắc chắn sẽ bị họ ném cho một cái nhìn không thể tả nổi với khuôn mặt đỏ chót, đỉnh điểm là cách đây hai hôm cô tý nữa thì bị nhúng đầu vô nồi nước sôi khi mà nó đang nổ bong bóng ùng ục!
Sau vụ đó, ngồi ngẫm nghĩ thật lâu thì Charlos mới sững sờ nhận ra là: À, hóa ra là bạn bè cô... cũng biết ngại!
Thế mà cô cứ tưởng là mớ dây thần kinh ngượng ngùng của họ đã đứt hết từ cách đây mấy năm về trước cơ
Nhưng không sao, càng tốt, dù sao thì, sau đó Charlos cũng biết điều mà an nhàn không lo toan đến việc này nữa
Mọi việc rất ổn cho đến hôm nay...
Cho- đến- hôm- nay!
" Charlos! Nước tắm có vấn đề rồi!!!" Tiếng gọi thất thanh khiến cô giật thót
Charlos hoang mang ném hết muôi thìa đũa gì mình đang cầm trên tay xuống mà lật đật chạy vào trong, đầu suy tư 7749 thứ vấn đề mà nó có thể xảy ra về cái nước tắm của các cô gái
Và nghĩ vẩn vơ, là vớ vẩn ngay
Vừa mới bước vào trong chưa kịp nhìn thấy cái gì là cô đã bị ai đó đá thẳng xuống bể tắm
Ùm một tiếng nước văng tung tóe, hơi nóng trong cái bể cũng bay mất phân nửa
Nhưng đó chẳng là gì cả, đáng sợ nhất là hình như cô ngã xuống chỗ nào đó nó mềm mềm
"..."
Ngây mất một giây, giây thứ hai, Charlos tái mét mặt bật người dậy
Để nhìn thấy một mảnh da thịt phập phồng trắng bóc như lòng trắng trứng, ẩn ẩn lộ hồng, lại còn có vài giọt nước lăn tăn trượt xuống.
Mặt Charlos lập tức chuyển màu
Cô đã mím môi hơi tức giận một chút vì nghĩ đây là trò nghịch ngợm quái đản của cô em gái tinh quái nào đó, rằng cô đã quá mức nới lỏng cảnh giác vì biểu hiện bớt căng thẳng mấy ngày nay.
Nhưng không, rất tiếc, đến lúc cô hoang mang ngẩng đầu, cái người mà cô nghĩ đến ấy đang ở xa tít bên kia thành bể, còn cái người mà cô vừa chạm vào ấy...
Là Mira!!!
Charlos lúc này mếu dở cười dở mà còn phảng phất có ít tiếc nuối lên men trong lòng.
Oan khuất này, trời xanh không thấuuuu!
" Đây..."
" Cậu xông xồng xộc vậy làm gì? Còn không gõ cửa!" Tiếng nói vang lên sau lưng khiến Charlos quay đầu. Tốt, đã biết người đạp mình là ai
" Cana! Mọi người hét thế nên tớ mới lo đấy chứ!" Charlos quay đầu giữ luôn ánh mắt về phía cô bạn ít ra đã có miếng vải che thân chứ không... trần trụi như sau lưng mình
Nói thật là cô vẫn vểnh tai lên nghe ngóng đây, nhưng thay vì tiếng sột soạt mà Charlos trông chờ thì ở nơi ấy lại chỉ có tiếng vẫy nước như phẩy lông chim vào tai khiến mặt cô chuyển dần sang màu mông khỉ!
Ối giời đất ạ!
" Mira, cậu không tính... đứng dậy hay sao?" Charlos lúc lắc cái đầu đã quay cuồng thử hỏi
" Tớ muốn lắm đấy, nhưng không làm được?" Cô nghe thấy tiếng cười của nữ quỷ mà cô nghĩ chính xác phải là yêu tinh vương hay hồ ly vương nào đó chuyển thế!
"???" Dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu làm Charlos nghĩ rằng liệu có thể nào mình lại vừa rơi vào một trò đùa nữa hay không?
" Charlos... gọi cậu vào là để hỏi cơ mà..." Cô cảm nhận được nước rẽ ra sau lưng mình, một tầng da gà nổi lên:" Chân tớ có hơi... C-Cậu ngồi thế thì thấy được cái gì?"
Cái quần que..., không, em đùa tôi à?!
Trong đầu Charlos nổ ầm một cái, cứng đờ
" Quay-lại-đây!" Và khi một bàn tay trườn lên từ sau lưng, sắp chạm vào mặt...
Đùng! Charlos biến mất khỏi ánh nhìn của toàn dân
"???" Cana đang khoanh tay xem trò vui tròn mắt trừng
" Tớ... tớ kiểm tra rồi! Nước vẫn ổn, nếu chân cậu có đột nhiên mất sức thì là do bài tập hôm nay ảnh hưởng mà thôi!... Tớ... tớ đi trước, mọi người từ từ!"
Choang! Choang! Rầm! Ầm! Cốp!
Các cô gái hóng hớt còn chưa kịp chán nản vì trò hay bay mất thì đã nghe được tiếng chạy trối chết của người bên ngoài. Họ quay đầu hai mặt nhìn nhau một lúc, rồi bật cười
" Nhát kinh khủng!"
" Không tin được luôn ấy!"
Mira nhìn họ, lắc đầu, mặt nóng rát
Nhưng đúng là... rất dễ thương...
" N...này! Tớ nghe được đấy nhé!" Tóc đen lúc này bỗng lật đật chạy trở về, mặt vừa đỏ vừa nhăn như khỉ ăn ớt
" Trời trời, sao lại nghe lén thế? Muốn thì vô đây luôn này?" Cana nằm ườn ra trên bãi đá, vừa cười khúc khích vừa nói với ra:" Charlos êi!"
" K... không! Vòng cung thời gian!" Charlos lắc đầu nguầy nguậy dù biết là họ cũng chẳng hề nhìn thấy, vươn ra một bàn tay chuyển động ma lực
Ba cô gái còn chưa kịp ngây ngốc nhìn vòng tròn ma thuật bỗng hiện ra dưới chân mình, thì đã lần nữa nghe thấy một loạt các tiếng loảng xoảng lại vang lên
" Ara ara~" Mira ôm má
Cana cuối cùng cũng không nhịn được ôm bụng cười to, chỉ có em gái tóc bạch kim bỗng tươi tỉnh hẳn... đôi mắt lấp lánh đầy khẳng định
__________________________________
Đêm hôm đó...
" Charlos, em ngồi đây được không?" Lisanna rón rén ra khỏi lều của mình, vỗ lưng tóc đen còn mải khều đống than đen chẳng kém mình bao nhiêu kia, cười nghịch ngợm
"...?" Charlos giật mình quay đầu:" Lisanna? Em không ngủ sao?"
Thấy cô ấy ở đây là một bất ngờ. Tuy rằng những ngày này Lisanna có vẻ dịu hẳn đi, không trừng cô như trước đó, nhưng ánh mắt cô bé... vẫn rất phức tạp
Charlos không đoán được Lisanna đang đề phòng chuyện gì, chỉ biết rõ là đang đề phòng cô. Đề phòng cô, bảo hộ Mira, chỉ cần như thế cũng đã khiến Charlos không thể không khiếp vía một hồi. Cô đã làm... rất nhiều thứ tổn thương cô gái ấy, nhưng lại chưa có cơ hội thật sự, để có thể nói rõ ràng tất cả
Vậy nên nếu em gái Mira phản đối... cô không có gì để ngạc nhiên, chỉ là lần này, cô sẽ không lùi lại!
" Em không ngủ được? Vậy Charlos nói sao?" Lisanna nháy mắt
" Đương nhiên!" Charlos chớp mắt, cười xòa gật đầu. Cô không đoán được, nhưng Lisanna chịu nói chuyện đã là khởi đầu tốt lắm
" Chà, nhiều than hồng như vậy, giá như có ít khoai lang nhỉ?" Lisanna rụt rè ngồi xuống, hơi cúi người, ôm vòng lấy hai chân mình nhìn ngọn lửa đỏ mà cảm thán
" Em... à, Lisanna muốn ăn không?" Đầu óc đang có chút loạn, nên nghe câu này, Charlos như suy tư gì đó rồi khẽ nhăn mày:" Nếu nó khiến mọi người thư giãn sau buổi tập, tôi sẽ kiếm một ít?"
"Phì!"
"?"
Lisanna bật cười, nhắm mắt lắc đầu:" Chị chẳng khác gì cả nhỉ? Trời ạ..."
" Ừm... vậy sao?" Charlos hiện tại mới coi như tỉnh hẳn, đã nghe ra ý của cô ấy, cô lúng túng gãi má:" Em cũng đâu khác đâu Lisanna, em luôn thích trêu chọc tôi..."
" Bởi vì chị rất ngốc!" Lisanna vẫn cười khúc khích
Nhưng mà... con bé cũng đã lại đồng ý gọi mình một tiếng chị... Charlos âm thầm vui vẻ, vươn tay thêm củi
Không gian lần nữa yên tĩnh, chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách vang lên đều đặn
Em út nhà Strauss tỳ cằm lên đầu gối, ánh lửa nhẹ hắt lên má cô một lớp hồng ấm áp. Lisanna ngoan ngoãn hỏi:" Charlos, lần cuối cùng chúng ta ngồi thế này là lúc nào nhỉ?"
" Chà..." Charlos ngẩng đầu nhìn bầu trời hoài niệm
Lần trước ấy hả...
" Hai năm trước đối với em..." Cô ấy nheo mắt
" Bốn năm trước đối với tôi..."
" Và có lẽ đã là 9 năm, trong dòng thời gian thật sự..." Để giọng nói của mình hòa lẫn vào cơn gió
" Lâu quá rồi nhỉ..." Lisanna thì thầm như thế, rồi trầm hẳn đi
Cô chợt nhận ra, quá khứ cô sợ hãi khi nhìn lại...
Quả nhiên vẫn là một vết sẹo
Thứ đã gây ra cho chị hai một nỗi đau và cảm giác tội lỗi trong suốt hai năm
Rồi lại gây cho chị Mira một nỗi mất mát suốt bảy năm đằng đẵng chẳng biết liệu bao giờ mới có thể khỏi dần...
Thời gian...
"..."
" Không lâu..." Charlos do dự một lát, rồi lại vươn tay xoa đầu cô, cười hiền lành:" Nếu như là để đợi em rời đi và trở về... như vậy không lâu..."
" Chúng tôi lúc đó chỉ sợ hãi nhất... Là không thể đưa em trở về..."
" Đưa em... trở về sao?" Lisanna nghe đến đây, bỗng giật mình sửng sốt:" Hai năm em rời đi..."
Không thể nào, rõ ràng chị Mira và mọi người đều cho rằng mình đã...
Chợt nghĩ đến một khả năng, cô ngẩng đầu, giọng nghiêm túc hẳn:" Charlos, chị...?"
" A..." Charlos cắn môi, chợt nhận ra mình lỡ lời, cô nhìn sang hướng khác đảo tròn con mắt:" Ahaha... em nói gì vậy, tôi..."
" Charlos!"
"..."
" Đừng hỏi Lisanna..." Charlos cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn
" Nhưng em phải biết, nói với em Charlos!" Lisanna lại không có ý định bỏ qua như vậy, cô bé nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng van lơn
" Làm ơn!"
Đứa trẻ không biết mặt hay thiếu sót của chính cô, thứ cô đã luôn không nghĩ đến... về cái này hay cái khác, Lisanna bức thiết yêu cầu một sự thật
" Tôi..." Charlos nhìn bầu trời xanh ngập nước, cúi đầu thở dài rút ra tay mình:" Tôi đã luôn... đi tìm em... hai năm đó... đã luôn..."
" Vì em muốn biết... tôi đã đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nhưng may mắn là có một người bạn luôn đúng lúc ngăn tôi lại..."
" Mystogan?"
" Ừ..."
"..."
" Charlos... biết từ đầu ư?" Lisanna nhẹ nhấp môi thì thào
Cô gái tóc đen gật đầu, dần lâm vào hồi ức:" Tôi đã biết từ rất lâu trước đó về cửa Anima từ Jel... Mystogan..."
" Quan trọng là tôi cũng đã ở đó... khi em biến mất..."
" Chị..." Lisanna chớp mắt sửng sốt, điều này... cô không biết
" Mira chưa nói với em sao... cô ấy biết hết đấy, thế nên lúc ấy... Mira chắc đã hận tôi lắm... dù cô ấy có hiểu điều gì đi chăng nữa..." Charlos thu đầu vào khuỷu tay mình, cười đắng chát:" Nên cô ấy mới nói như vậy..."
Nói rằng tốt nhất chúng tôi chỉ nên là bạn... bởi vì nếu tôi cố gắng tiến xa hơn, có lẽ cô ấy...
" Tôi đã rất sợ hãi... thế nên ngày ấy tôi đã chạy khỏi đó... tôi sợ nếu tôi ở lại..."
Đôi mắt ấy nhìn về tôi... sẽ mang theo hận thù...
" Dù rằng... tôi xứng đáng, nhưng tôi... sợ, Lisanna..." Cả người cô run lên
Hồi ức năm 17, đã lâu như vậy, nhưng mỗi lần nhớ lại, vẫn khiến Charlos giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Hằng đêm, đặc biệt là từ khi cô lấy lại được ký ức...
Bởi vì khi nỗi lo sống còn và gánh nặng trên vai chợt biến mất, người ta mới có thời gian chợt nghĩ vẩn vơ về quá khứ, rồi rùng mình về những gì mình từng làm
Cô đã từng... để kẻ khác cướp lấy em mình ngay trước mặt... nhưng không thể làm gì...
" Charlos... Chị nhìn em này!" Lisanna vội vã giữ lấy vai cô ấy, kéo Charlos ngẩng đầu:" Nhìn em!"
" Em không giận chị!" Lisanna hít sâu, thở ra, gằn giọng:" Đó không phải lỗi của Charlos!"
Tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ... lần chị ấy xuất hiện ở Edolas... ánh mắt đó... rõ ràng là đã chắc chắn mình đang ở đó...
"..." Ánh mắt Charlos lặng như một mặt hồ
" Em biết chị đã cố gắng! Không có nếu như, sự thật là lúc đó tên ngốc như chị tuyệt đối đã làm mọi cách! Em chắc chắn điều đó! Chị Mira cũng biết như thế! Chị ấy tuyệt đối không hận chị!" Lisanna bóp lấy vai cô, giọng khẳng định đầy tin tưởng:" Vậy nên! Không được khóc! Không cho phép buồn! Không được tự trách!"
*Lách cách...*
" Và... em cám ơn..." Cô gái tóc bạch kim buông tay, ngồi trở lại chỗ mình, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi:" Vì sự cố gắng của chị... vì tất cả những gì chị dành cho em..."
Cám ơn vì đã tin tưởng em... xin lỗi vì đã nghi ngờ chị... nỗi đau của Charlos... em đã không biết tới...
" Charlos! Cậu điên rồi à?! Cửa Anima đó không ổn định! Cậu chui qua được... tốt, cậu qua được, nhưng còn Lisanna thì sao?! Cậu tìm được em ấy rồi đưa về bằng cách nào chứ?!"
" Bởi vì tất cả tình cảm được mọi người trao cho em đã tạo ra phép màu và chị là cầu nối đưa nó đến..." Lisanna mỉm cười híp mắt nhìn người kế bên:" Thế nên!"
"Charlos, xin chào, em về rồi!"
Xin hãy nhận lấy... lời cảm ơn muộn màng này...
Nụ cười đó...
*Lách cách...*
" Charlos! Chui ra khỏi nơi đó đi! Phantom Lord tấn công Fairy Tail rồi! Ông cậu bị thương rồi!"
" Nhà hội bị phá rồi! Cậu nhìn tôi! Cậu nghiên cứu cái này làm gì?! Cậu chưa tìm được em gái! Nhà của cậu cũng mất rồi!"
Có cái gì trong tâm trí khẽ vỡ ra một đường, Charlos cũng bỗng bình tĩnh hẳn lại. Cô là kẻ sở hữu cái đầu thép, không phải người bình thường, nếu như không muốn nói là quá vô tình trong mắt một số người
Nhưng, chỉ riêng họ, luôn có thể chạm vào nơi mềm mại nhất
Tôi... luôn ngu ngốc... nhưng ít ra... tôi không muộn... ít nhất bây giờ... và cả quá khứ... chưa từng quá muộn...
Charlos rất nhanh đã chẳng còn chút dấu vết nào về sự hoảng loạn trước đó, bình thản nhướn mày:" Mừng em trở lại, tôi đã rất vui..."
...
" Này, chị còn nhớ nhiệm vụ em đưa ra lúc chị mất trí nhớ không Charlos?" Như để lấy lại tinh thần cho cô, Lisanna lại vui vẻ hỏi. Gió đêm lạnh lắm, cô ấy hơi co người lại, ghé đến gần đống lửa hơn một chút
" Nhớ chứ!" Charlos lập tức gật đầu:" Tôi... chọn nhiệm vụ dài hạn!"
" Em biết mà!" Lisanna đặt hai tay ở hai bên người, vung vẩy đôi chân thon thả, mắt sáng lấp lánh:" Em tin chị!"
" Trước đó có một thời gian do dự, nhưng giờ hết rồi..." Lisanna vén vài sợi tóc mai bị gió đêm cuốn ra trước trán, thổi phù rồi lại cười khúc khích:" Bởi vì chị vẫn như trước, chẳng khác gì cả! Em sẽ không sợ chị bắt nạt chị hai!"
" Tôi?" Charlos cạn lời hẳn:" Bắt nạt Mira? Em đang nói ngược phải không Lisanna?"
Ngày đó mà đến thật... trời nó sập mất thì sao?
" Biết sao em nghĩ vậy không?" Lisanna nhìn cô, híp mắt tinh quái ghé lại:" Đến đây em nói cho nghe?"
"..." Không muốn tới lắm. Charlos cau mày rối rắm, ừ thì cô muốn biết... nhưng mà cũng không muốn biết, ít ra không phải khi ánh mắt Lisanna trông như thế này
" Không tới? Không tới em hét nha?"
" Hả?"
" NGƯỜI TA..." Lisanna vừa hít sâu, chuẩn bị vận dụng công phu sư tử rống của mình thì đã bị bịt miệng
" Ưm ưm!" Cô ấy cáu bẳn vung tay
Nhưng chưa kịp làm gì thì Charlos cũng đã thu tay ngồi lại
Cô là một cô gái biết sai nhớ sửa, đã bị cắn một lần rồi thì sẽ không bao giờ ngu ngốc thò tay ra lần hai
Lisanna bĩu môi
" Tôi nghe tôi nghe, em nói tôi nghe! Làm ơn đừng hét!" Charlos giơ hai tay đầu hàng
Làm ơn đừng gọi những người đang ngủ thức giấc, bằng không hiện giờ tôi đi đào hố chắc còn kịp
" Đã rõ nhát lại còn sợ không đâu!" Lisanna lầm bầm nghi ngại
Thật sự, lúc trước tại sao cô lại nghi ngờ tên này được thế, nhìn kỹ thì, từ đầu đến chân đều ghi rõ hai chữ "Mira quản"
" Lisanna..." Charlos dở khóc dở cười
" Không đùa chị, dù sao chuyện này em cũng nghẹn lâu lắm..." Em gái tóc bạch kim thở dài, rồi ngẩng đầu chỉ thẳng vào mặt bà chị ngồi cạnh:" Charlos, chị biết không..."
" Người ta đồn rằng chị có một đứa con gái riêng giấu mọi người!"
"..." Yên lặng
1s
2s
3... :" Em lại đùa tôi?" Mắt Charlos biến thành hình dấu chấm
" Đổi kiểu khác được không Lisanna? Nghe nó còn khó tin hơn vụ tôi thích em mà Mira nói nữa á?"
"..." Gió lạnh lướt qua cái vèo
"... Ai đùa chị? Đi về hỏi cả hội quán xem có ai không biết không?" Lisanna trợn trắng mắt xem thường, lúc đùa thì không biết mà lúc nói thật thì lại không tin là thế nào?
Lửa vẫn nổ tí tách
"... Ủa khoan, vậy là thật?" Mắt Charlos trừng muốn lồi ra ngoài
" Dạ vângggggg!" Lisanna kéo dài giọng như dè bỉu
" Ủa?" Tóc đen chết lặng 1s
" Ủa? Ủa? Ủa CÁI QUÁI GÌ?!" Rồi không nhịn được
" Be bé mồm thôi! Chị ngốc à?!" Lisanna vội vã nhảy bổ đến bịt miệng bà chị mình:" Muốn gọi tất cả ra hay sao?!"
" Nhưng... nhưng tôi...!" Charlos nhẹ nhảy lùi, dễ dàng tránh được tay cô gái, bắt đầu xoắn hết cả lên:" Tôi thề là tôi không có! Không có! Đến cái trinh tay tôi còn để cho Mira... nói hơi quá! Nhưng mà không có thật mà! Tại sao tôi lại có con gái mà chính tôi cũng không biết là từ đâu ra và lúc nào xuất hiện vậy chứ?!"
(Au: Có thể vì cô là con gái Mavis? Đùa đấy ^_^)
" Ai biết... dù sao khi bọn em đi kiếm thông tin, rất nhiều người nói vậy! Nếu tính ra thì cô bé ấy phải được tầm... 9 tuổi rồi?"
" Con bé ấy không tồn tại!" Charlos gần như hét ra câu này, nếu cô không lặp đi lặp lại tự nhắc mình không được lớn tiếng:" 9 năm... Tôi thề là khoảng thời gian ấy tôi đang sống cùng thí nghiệm! Bộ tôi có thể có con với cục lacrima hay sao?!"
" Oi... có thể lắm chứ?" Lisanna nhún vai
" Em... ôi chết tiệt!" Charlos giựt sắp trụi đầu mình, muốn khóc kinh khủng:" Rốt cuộc là ai tung tin, sao chơi ác thế? Chơi thế mà được à?!"
"..." Đi qua đi lại đi tới đi lui
" Khoan... Mira biết vụ này sao?!"
" Chị đoán?" Lisanna gãi má liếc mắt sang chỗ khác
Charlos:"..."
" Tôi đi tìm cô ấy!"
" Ôi từ từ!" Em út hoảng hốt níu lấy áo cô, kéo lại:" Không phải bây giờ! Đừng gọi chị ấy thức!!"
" Không phải bây giờ thì bao giờ?! Để chuyện này tồn tại ngày nào là danh tiếng của tôi càng đâm vào lòng Trái Đất ngày ấy! Tôi phải giải quyết nó hôm nay!" Charlos quay đầu cố gỡ áo mình ra khỏi tay Lisanna:" Riêng lần này thôi! Em buông tay ra coi!"
" Em không!"
" Buông ra!"
" Không!"
" Buông...!"
" Rồi rồi, không cần buông, cũng không cần tìm, tôi mang đối tượng tranh cãi ra cho mấy người luôn rồi nè!" Đúng lúc này, có một người tỉnh bơ cắt ngang cuộc tranh cãi thiếu muối. Dùng tay trái đẩy người đang trốn trong góc ra trước mặt bàn dân
" Mira Mira, xuất hiện đi, tèng teng teng teng..." Và đó không phải ai khác, chính xác là cô nàng tự xưng thành viên cốt cán của Chara Fanclub:" Ý lộn, téng téng téng tèng!"
" Cana!" Mira, Lisanna và Charlos đồng thời hét
Cana nhún vai tỉnh rụi:" Làm sao? Vui mà đúng không?"
" Vui cái đầu cậu đó!"
Cuộc tranh cãi hoàn toàn chìm vào yên lặng
Hai mặt nhìn nhau, ngầm hiểu, rồi cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời
À không, thật ra là vì không biết bắt đầu từ đâu
Đấy là cho đến khi Charlos nhìn thấy tay còn lại của cô bạn hóng hớt đang cầm thứ gì
" Cana!" Cô gầm lên:" Cậu lấy cái đó ở đâu ra?!"
" A?" Tóc nâu vội vã giấu nó ra sau lưng, nhưng không kịp nữa:" Đâu có cái gì đâu?"
" Cậu chết chắc rồi! Đưa nó cho tớ!" Nhưng Charlos đương nhiên tin tưởng phán đoán của mình, lập tức chạy vọt lên
" Còn lâu!" Cana lại càng nhanh hơn phóng thẳng đi mất hút trong đám cây rừng
" Cana! Đưa cái lacrima quan trắc ấy đây!"
" Mơ đi diễm! Tớ còn phải cho toàn Fiore quan sát vẻ mặt hoảng loạn của cậu! Tớ không có nɠɵạı ŧìиɦ~ tớ chưa từng phản bội Mira~"
" CANA! TÔI Gϊếŧ CẬU!"
Nhìn bóng họ khuất xa dần rồi biến mất hẳn, Mira chỉ biết cười lắc đầu. Cô nhìn sang đứa em gái không biết khi nào đã tới đứng cạnh mình hóng hớt, khẽ véo mũi cô bé một cái
" Cô nương, hài lòng chưa?"
Lisanna ôm vòng lấy chị, tựa đầu vài bờ vai thanh mảnh dụi dụi làm nũng:" Mira-nee~"
" Thật là..." Mira thở dài
" Hì hì hì, em biết lỗi rồi mà, nhưng tại vì Charlos ngoan ghê á chứ!" Dễ dàng như thế đã lọt vào bẫy, nếu cô ấy biết thật ra Mira ngay từ đầu chính là người duy nhất không tin vào lời đồn, không biết sẽ cười ngốc đến bao nhiêu
" Em đó... nghịch như quỷ vậy..." Chị cả chọc chọc vào cái trán trơn bóng, hơi nhăn mày:" Mà nhiệm vụ giữa hai người lại là cái gì? Em lại giấu chị làm gì có phải hay không?"
" Ừm... không! Không có! Em không có giấu chị cái gì hết trơn á!"
" Thật?"
" Thật mà~ Mình bỏ qua vụ này đi ha!" Trước câu hỏi của chị, Lisanna đành giở tuyệt chiêu làm nũng:" Ha~ chị Mira à~"
" Rồi, rồi... tôi thua! Cô nương à, cô đừng lắc nữa...!"
" Hoan hô!"
Có những câu trả lời, cũng không nhất thiết phải rõ ràng thực hư
Ở trong lều của họ, lúc này cũng chỉ còn mình cậu con trai duy nhất. Eflman ngồi xổm đưa tay dụi mắt một thoáng, rồi cũng yên tâm chui lại vào ổ chăn của mình
Trăng hôm nay thật đẹp
__________________________________
Để coi... chắc phải thêm chương sau nữa mới viết hết 3 tháng luyện tập của nhóm Mira với Charlos
Nhưng không sao, tui sẽ cố cho mấy người thấy bóng dáng Đại Hội Ma Thuật trong tuần này ????
A.S
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.