[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần
Chương 135: Những tương lai tăm tối
apotoxin7965
14/10/2023
"Sao..."
"Có..."
"Thể...
"NHƯ VẬY???!!!!!!" Natsu và Happy đồng thời ôm đầu, ngẩng cổ ngóng trần nhà rống lớn với khuôn mặt tái nhợt như sắp chết đến nơi. Giữa dãy hành lang đá dài đằng đẵng đầy rêu ẩm ướt, tiếng hét của hai tên này âm vang cả một vùng, đập liên tục vào những bức tường trong khu vực chật hẹp.
"Điếc tai." Lily- vốn nhạy với các âm thanh ngay lập tức phải ôm tai càu nhàu
"KINH KHỦNG!!!" Nhưng lẽ dĩ nhiên là, hai thanh niên làm màu vẫn không dừng la hét
Mục đích được ưu tiên nhất của họ vào thời điểm chỉ trước đó vài phút, được đánh dấu là ra khỏi tòa lâu đài quỷ quái này và báo tin an toàn cho mọi người trong hội. Nhưng những gì Mira tiết lộ ngay lập tức khiến những thứ này phải nhanh chóng bị ném sang một bên. Đừng nói, không cẩn thận thì chết cả bọn thật chứ đùa gì nữa?!
"Đó là những gì em của tương lai đã nói sao?" Lucy cắn môi, liếc nhìn nhanh cô gái vẫn đang bất tỉnh, rồi lại rũ mắt: "Một bầy... một vạn con rồng."
"Sẽ tấn công vương quốc này, thiêu rụi kinh đô... và tàn sát hàng loạt nhân loại."
"Tận thế của Fiore." Nàng mèo trắng trầm ngâm cất tiếng
Giọng Carla nghe thật xa xăm, có cái gì... che giấu bên dưới sự bình tĩnh giả vờ
_________________________________
"Chúng ta có nên sơ tán người dân hay không?" Tại vùng núi nơi bao quanh thủ đô Crocus tựa như một pháo đài thiên nhiên, Ultear cùng những người đồng đội của mình nhìn xuống theo ánh chiều tà, giọng mông lung tựa một làn sương mỏng: "Nếu như ngày mai thực sự như những gì Lucy tương lai đã nói..."
"Điều này có thể gây ra hoảng loạn, tôi e rằng đây là lý do khiến cung điện Mercurius im lặng đến chừng vậy."
"Nhưng..." Meredy thắc mắc: "Đó không phải một lý do chính đáng? So với hoang mang, rõ ràng việc được ưu tiên là..."
"Hãy khoan đã." Jellal đột ngột lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi: "Vẫn có điều gì đó không ổn, trong lời nói của cô ấy, có cái gì đó..."
Ultear và Meredy cùng lúc ngạc nhiên quay đầu, nhưng Jellal có vẻ không thể bận tâm đến sự nghi hoặc của họ. Anh trầm tư hơn bất cứ khi nào trước đó, những ngón tay đan vào nhau khẽ cuộn lại tựa mớ tơ vò trong đầu chưa có lời giải
Hình như... hình như Charlos ...? Cô ấy đã nhận ra điều gì? Điều mà chỉ cô ấy có thể...
_______________________________
"Coi chừng!!!"
Trận đấu của những nữ ma đạo sĩ mạnh mẽ nhất. Tuy rằng Titania đã không gục ngã trước quá khứ, nhưng ma đạo sĩ mạnh nhất Mermaid Heel lại cũng không phải là một đối thủ bình thường. Một kiếm của Erza lúc phản công- đẹp thì đẹp đấy, có điều, đánh bại Kagura chỉ với như thế quả thực là một trong những giấc mơ điên rồ nhất Đại Hội
Nhất là khi cơn giận dữ của Kagura, hoàn toàn chưa có dấu hiệu sẽ lắng xuống
Có điều, tới sau chót, người ta lại chỉ có thể cảm thán một câu cuộc sống mà, có rất nhiều điều cứ xảy ra mà chẳng ai có thể hiểu được
Trái Đất, tròn lắm
"Tại... tại sao?" Thời điểm tầng kiến trúc cao chót vót sụp xuống do ảnh hưởng của cuộc chiến, có đánh cô 100 lần Kagura cũng không thể hiểu được... Tại sao Erza lại cứu cô?
Tại sao vậy? Là cô... trước đó chưa đầy phút mà thôi, là cô muốn gϊếŧ cô ấy kia mà?
Chân cô ấy bị thương rồi...
Thế rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cả, nhưng nữ tiên cá lại run rẩy hơn bất cứ thời điểm nào trước đó
"Tôi... biết cô..." Khi Erza chống tay gượng dậy từ đống đổ nát, khẽ mỉm cười, và nói nhỏ: "Nói đúng hơn là, tôi nhớ được ra em... còn tôi không biết tên em..."
Từ trong ký ức, có những hình ảnh chợt lóe mà qua. Có những hình ảnh bất chợt trở nên rõ ràng hơn hết thảy.
Erza chỉ là đột nhiên nhớ, nhớ về những ngày thơ ấu ở tại làng Rosemary, cái ngày cô còn là đứa trẻ mồ côi ở ngôi làng nghèo khổ nọ. Cái ngày cô chưa từng thuộc về Fairy Tail, thậm chí còn chẳng hiểu ma thuật là gì.
"Tôi chỉ nhớ được em... là em gái của Simon thôi..."
"Chẳng... lẽ?" Sấm chớp rền vang trong đầu, để nữ ma đạo sĩ của Mermaid Heel phải vội vã che miệng, ngăn cản cổ họng thoát ra những tiếng thút thít nghẹn ngào
"Tôi cũng từng sống ở làng Rosemary, giống Simon... và em..."
Cái quá khứ đó, chỉ hai người biết...
Chỉ có hai người mà thôi.
Rằng nếu có hỏi về người mà Kagura thương nhất, người mà cô đã luôn tìm kiếm để rồi đánh mất bản thân mình, thì đó chắc chắn sẽ là anh trai Simon tốt bụng.
Nhưng nếu ai đó lại hỏi về người mà cô đã luôn lo lắng mỗi khi nhớ về, người mà cô đã luôn cầu nguyện mọi điều bình an...
Người khiến cô day dứt nhất, rồi lại biết ơn nhất thì đó là... một cô gái
Một cô gái đã xuất hiện vào cái ngày định mệnh đó, rồi vụt đi như tia chớp đêm hè. Cô gái đã biến mất trong bóng tối, trong những tiếng kêu la
"Mau trốn đi! Núp kỹ vào!" Cô gái đã kéo cô chạy đi giữa biển lửa, giữa nỗi khϊếp sợ, giữa những con người man rợ
"Hãy sống nhé!" Cô gái với ánh mắt sáng hơn cả ngọn lửa, với nụ cười tỏa nắng như thái dương
Quá đỗi tốt bụng, cũng quá đỗi dũng cảm. Cô gái đã từng là thần tượng, là hình mẫu mà Kagura luôn phấn đấu
Cô gái với mái tóc đỏ
"Cô... cô là..." Kagura không thể ngăn chặn bản thân lảo đảo bởi thông tin choáng ngợp. Đầu cô ong ong như có hàng đàn côn trùng đồng loạt vẫy cánh, mà cổ họng... nghẹn đắng chát, chẳng thể thốt ra nổi thành lời.
Cái gì? Nếu đây là sự thật... Cô vừa làm gì...?
...Với chị ấy?
"Simon vẫn luôn nhắc với tôi về em, làm tôi cũng lo lắng theo. Tôi vẫn luôn, mong em được bình an..."
Cô đã làm gì... với ân nhân của mình đây?
"Vẫn luôn như vậy." Ánh mắt Erza rất mực dịu dàng, bao dung, và thấu hiểu
Ánh mắt ngay lập tức khiến Kagura bật khóc
Vận mệnh luôn là một thứ vô cùng kỳ diệu. Giây phút này... có lẽ nào, linh hồn của một chàng trai đã khuất nào đó đã sắp xếp cho cuộc gặp mặt này chăng?
Sắp xếp, để cho cô em gái bé bỏng của anh gặp được người anh thương nhất, rồi được luồng ánh sáng ấy... kéo ra khỏi màn đêm của sự hận thù
"Tuy rằng tôi vẫn chưa quyết định được..." Bởi vì suy cho cùng, Jellal- vẫn là kẻ cần tốn công tìm kiếm, còn Erza, người chị gái này, mới là người đang ở đây...
Đây là người, cô đã luôn mong ước sẽ được mỉm cười khi gặp lại
Và đến hôm nay, thời khắc hội ngộ, chị ấy vẫn chẳng khác nào người con gái cô lưu giữ trong trí nhớ. Erza vẫn kiên cường như vậy, mạnh mẽ và tốt bụng như vậy...
Chị ấy vẫn sẽ cứu cô như vậy. Để cho câu hỏi Kagura đã đau đáu suốt mười mấy năm vụn vỡ đi tuyết của ngày hè
Nếu quay trở về được quá khứ, biết trước tương lai, đêm hôm đó, cô gái nọ, vẫn sẽ giơ ra tay mình...
Kéo cô chạy thoát
Kagura cúi đầu, dùng sức đẩy đống gạch vụn đang đè nặng ra khỏi chân Erza, giọng cô lúc này đã hoàn toàn dịu lại. Âm thanh trầm trầm điềm tĩnh cực kỳ dễ nghe thậm chí, dường như mang theo một tia nghĩ mà sợ, một tia nhảy nhót: "Có điều trận đấu này, tôi thu..."
Giọng nói bỗng dưng tắc nghẹn.
Giây phút đoàn viên này, cũng ngắn ngủi quá rồi.
Có một tiếng kiếm xé trời vang lên, có tiếng da thịt rách nát run rẩy, có một tiếng cười lạnh buốt tâm hồn vọng về
Máu đã chảy
So với tình cảm của Kagura, so với trận đấu đầy sát khí- cái trận đấu phẫn nộ đến nghẹn thở nhưng thẳng thắn mà oanh liệt hai người họ đã có, kẻ thứ ba lần nữa lợi dụng thời cơ, sử dụng cách đê hèn như thế lần nữa tổn thương người cô yêu quý, đã thành công đẩy Titania đến bờ vực của sự mất kiểm soát
Lưỡi kiếm bén ngọt cắt xuyên bụng Kagura, vẩy đầy máu tươi vào mắt Erza Scarlet
"Erza thắng, nhưng điểm sẽ cộng cho ta!" Minerva Orland ra tay đúng vào thời điểm tất cả nới lỏng cảnh giác nhất. Nụ cười vặn vẹo đến mức làm xấu đi khuôn mặt vốn xinh đẹp: "Ta đã bảo là sẽ để các ngươi mục kích bậc quân vương xuất chiến mà!"
"Luôn đánh những trận tất thắng! Và ngồi một chỗ hưởng thụ cao lương mỹ vị!"
Nữ vương kiêu sa trước đó dường như đã mờ mắt trước chiến thắng, và biến thành một con hổ ác miệng đầy máu tươi
"Aha! HAHAHAHAHAHA!!!" Tiếng cười, vang vọng mỗi một góc đấu trường
"..."
Đám đông quan sát chỉ có thể nín thở, chết lặng nhìn theo kẻ trước mắt. Việc này đã đi quá xa rồi. So với một lễ hội, nơi để tất cả chứng kiến khung cảnh tráng lệ khi các ma đạo sĩ so tài, thế này là đã vượt khỏi tầm kiểm soát quá xa.
Ngoại trừ lý do Minerva đã gần như đánh mất đi lý trí, thứ quái quỷ gì trên đời này lại khiến cô ấy bày ra bộ mặt dữ tợn và tàn bạo đó trước mắt khách hàng tương lai của họ, những người sẽ đưa các yêu cầu đến với họ trong tương lai?
Danh tiếng của một hội pháp sư vẫn luôn được đánh giá phần lớn nhờ vào các yêu cầu họ nhận được, đúng chứ?
Nhưng đương nhiên, tất cả những vấn đề này chỉ có thể để sau đó suy xét, còn hiện tại...
Ầm vang trong đầu Erza Scarlet
Phá vỡ nó
Là máu tươi của sự tra tấn ghi hằn lên thân xác hai người em gái
Kagura... Millianna...
Kẻ gây ra tất cả sự đau đớn của họ, bắt buộc phải trả giá!
"CON KHỐN!!"
Nàng tiên ấy dù mất đi đôi cánh
Cũng vẫn là nữ hoàng
_________________________________
"Aizz, ca này căng ghê, giờ mình..." Cùng lúc ấy, trong cái không gian nào đó, với cái con người nào đó không những bị tròng cho bốn cái còng sắt to tướng vào chân tay mà còn bị bọc trong một cái kén kín mít chỉ hở mỗi khuôn mặt- cái con người mà 99.9% kẻ thù biết đến sự tồn tại thì đều dùng hết mọi cách để đá bay ra khỏi cuộc chiến ấy, hiện tại chỉ toàn tiếng thở dài mệt mỏi đến chùng bước: "Phải làm sao nhỉ?"
Hay thật, Charlos bĩu môi. Gray này khó lừa quá, thay vì kéo được cậu ta vào đây đánh lộn, thì mình lại bị cuộn tròn rồi nhốt hẳn thế này... Aizz, Charlos Dreyar- cô- kẻ chỉ vài ngày trước đó dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất tinh thần chiến- sau vài năm tung hoành ngang dọc... đã bị lật xe một cú đau đớn.
Bị nhốt trong chính không gian tinh thần của mình luôn! À mà, ca này sao cứ quen quen theo cái cách nào đó ấy...
Trời đất ạ... nghiệp tụ chăng?
Charlos tự nghĩ lung tung, rồi cũng tự bật cười. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, dường như có một cơn bão chực chờ bùng nổ
"Cú này đau đấy." Cô lầm bầm, cố vật lộn đấu tranh cho sự tỉnh táo.
Fairy Light thuộc sở hữu của Gray là điều mà Charlos trước đó chẳng tài nào ngờ đến. Đòn tấn công của nó khiến cô choáng váng đến mức không cách nào ứng biến kịp thời. Đến lúc nhận ra, tất cả đều đã quá trễ. Thế nên điều may mắn duy nhất cô có được là thứ này đến từ một thế giới khác. Đến từ nơi khác khiến cả hai- Gray và Fairy Light không hẳn là kết nối tốt đẹp với nơi này, cũng trực tiếp khiến ma thuật gặp phải một chút tỳ vết
Cũng nhờ có thế, Charlos mới có thể chui chỗ trống mà giữ được sự tỉnh táo tạm thời.
Cơ mà, cứ thế này cũng không phải là cách, mọi bộ phận cơ thể khác của cô đều mất kiểm soát rồi. Nếu để yên như vậy, đến lúc cô thoát được ra ngoài thì rau kim châm cũng đều lạnh mất tiêu
Chỉ có thể nói, ảnh hưởng của Fairy Light với cô là quá lớn
"Tìm cách khác vậy, có cái gì mình chưa thử không nhỉ?"
Không gian tinh thần của Charlos là một nơi hoàn toàn phong bế mà kể cả Thiên Lang cũng không thể tự tiện xông vào. Không một ai có thể làm phiền cô khi ở trong nơi này, càng đừng nói là trên cơ được cô khi ở đây.
Nhưng hiện tại, điều này lại trở thành khuyết điểm.
Cô bị nhốt, vô lực tự giải thoát, hơn nữa người duy nhất đủ khả năng cưỡng chế xâm nhập là tên Gray kia lại không dễ dụ... và đá mông hắn có lẽ đã trở thành mong ước không thể thực hiện của hôm nay.
Đúng vây, tất cả sự ca thán từ nãy đến giờ, đều là giả. Mục đích duy nhất của Charlos khi làm vậy là lôi được đầu tên đầu sỏ kia vào đây và tẩn cho hắn ta một trận cha mẹ nhận không ra mà thôi
Bởi vì có thể nói, đối với sự phân định thế giới cùng các khoảng không- thời gian, Charlos luôn có một sự khắt khe đến mức khắc nghiệt to lớn.
Để giải thích cho ngắn gọn, chính xác, dễ hiểu thì nó có nghĩa- ngoại trừ Fairy Tail của chính cô- tại đây, khoảng thời không này, thì mọi thời điểm khác, mọi không gian khác, mọi kẻ khác, dù tới từ quá khứ hay tương lai, thế giới song song hay bất cứ cái gì mà ta có thể nghĩ tới- đều sẽ bị Charlos không lưu tình quăng vào xó của những kẻ- không- quen- biết
Và tất nhiên, tuyên bố cho sự vô trách nhiệm của mình đối với họ
Vậy đó, đây mới là lý do thật sự khiến Charlos có thể quay ngoắt đi ngay lập tức dù đang đối mặt với một Lucy yếu ớt, mệt mỏi, bất lực và đang chịu nhiều nỗi đau. Quay ngoắt đi mà không thèm suy nghĩ
Bởi vì cô không quan tâm
Cho dù những thứ Lucy kia đã phải trải qua, đã phải đánh đổi vì Fairy Tail ở tương lai đó có khiến Charlos thông cảm và khâm phục đi chăng nữa...
Thì an toàn của cô ấy, nụ cười của cô gái- đều không phải là thứ cô có ý định để ý.
Nhưng nhắc đến cô gái đó, sẽ khiến Charlos có một chút- một chút thôi... mới là lạ- tức giận
"Lucy đó tới từ thế giới nơi kế hoạch của Gray thành công, chưa đầy một tuần tính từ sau hôm nay..." Mọi dấu vết tìm được đều đã nối với nhau thành một câu chuyện đan xen giữa các vạch thời không, nhưng chính vì thế, câu trả lời cô nhận được đang khiến mắt Charlos hằn lên những vệt đỏ: "Gray này chắc hẳn là đến từ cùng một nơi với cái tên sử dụng thứ hắc thuật tanh tưởi đang ẩn náu trong lâu đài đó, 7 năm kể từ hiện tại..."
Đây là hai nhóm người khác nhau, thậm chí có lẽ là không biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng hay thật, dòng thời gian của họ có thể đối chiếu. Những gì diễn ra trong dòng thời gian của Lucy kia, có thể chính là kết quả từ kế hoạch của kẻ đứng sau vụ việc lần này
Hay thậm chí là, mục tiêu của nó
"Natsu... ngay trước mắt em... chị Charlos ơi... Natsu..."
"Gray Fullbuster." Charlos nhếch nhếch môi, cơn bão trong mắt dường như đã tiến hóa thành sự hủy diệt: "Cậu, tại thế giới đó, dám sát hại cả đồng đội của mình."
"A?"
Và câu hỏi này cũng như bao câu hỏi trước đó...
Tựa như hòn đá rơi xuống biển lặng. Không để xuất hiện, dù chỉ là một chút bọt nước
_________________________________
"Gray."
"Mày là bạn tao mà phải không?"
"Chết tiệt!" Gray tương lai dừng lại bước chân đang sải rộng trên con đường vắng, giận dữ ôm đầu. Kể từ ngày hôm đó, kể từ cái biển lửa thiêu rụi thế giới khi đó, câu nói này cứ như một loại ma chú, một loại nguyền rủa không thể vứt đi, đeo bám anh dai dẳng hết từ ngày này sang tháng nọ.
7 năm
"Gray."
Đã 7 năm rồi, chưa từng ngơi nghỉ
"Chết tiệt! E.N.D! Chết tiệt!"
"Mày là bạn tao mà phải không?"
"Chết tiệt!" Nắm tay nổi đầy gân xanh va chạm mạnh vào bức tường bên cạnh, và nước mắt không báo trước bắt đầu lăn dài trên gò má người đàn ông trẻ tuổi.
Chỉ mới bảy năm tính từ thời điểm hiện tại, đã đủ để biến cậu thiếu niên 18 trở thành một kẻ gai góc và trầm lặng đến lạnh lòng.
Gray Fullbuster của năm 25 tuổi, không còn bất cứ một thứ gì.
Gia đình, người thân, đồng đội... người yêu.
Anh không còn gì cả, thời gian đã biến một trong những chàng trai hạnh phúc nhất, kiên cường nhất, trở thành kẻ ngoài hai bàn tay trắng, chỉ còn lại sự hận thù.
Không, không phải thời gian, kẻ đã gây ra tất cả chuyện này, là E.N.D!
Gió rít rất mạnh như giận dữ, nhưng Gray tương lai lại rất nhẹ nhàng nhún chân, dễ dàng nhảy lên trên đỉnh của một trong những tòa nhà cao nhất, nơi cách biệt hoàn toàn với mặt đất. Anh ẩn thân, mặc nhiên bỏ qua hoàn loạt các lacrima giám sát, mặt không biểu tình nhìn xuống trận chiến dưới chân mình.
Gray tương lai chỉ là... muốn nhìn một lát, chỉ một lát mà thôi...
Ánh mắt anh chạy nhanh qua những mái nhà, những thềm cỏ, rồi dừng lại trên một sắc màu thân quen
Cô ấy kia rồi
Gió lạnh buốt quanh thân cũng không ngăn được trái tim anh nóng rực khi trông thấy bóng hình ấy. Cô gái với mái tóc xanh màu nước dịu hòa, cô gái tựa như nước, làm tan chảy băng giá trong anh.
Ôn hòa như vậy, thuần khiết đến vậy
Để rồi khi cô mất, người đã quen với ấm áp sẽ nổi điên tìm kiếm, dù vùi đầu vào địa ngục...
Cũng không muốn đối diện hiện thực
Cô gái ở dưới chỉ một thoáng cũng dường như đã nhận ra được ánh mắt đóng đinh trên người mình. Juvia hoang mang nhìn quanh, nhưng không tìm được bất cứ điều gì khác lạ
Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng, chỉ khiến cho chàng trai bên cạnh cô cau mày, ngẩng đầu càng cảnh giác
Mà khi Gray tương lai chuyển mắt hài hước nhìn bản thân trong quá khứ, anh ngoéo môi, cười càng thê lương
Mày sẽ không bảo vệ được cho cô ấy. Mày sẽ không bảo vệ được ai cả.
Mày ngu lắm, Gray. Hiện tại mày trốn tránh tình cảm, trốn tránh cô ấy, để rồi trong tương lai, chỉ có thể tham lam cầu nguyện nhìn thấy bóng dáng ấy trong những giấc mơ
Cầu nguyện đến chết lặng, cô ấy cũng chưa từng trở về, chưa một lần nào cả
Gray tương lai thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Anh đã thực hiện xong ước nguyện, dường như đã cảm nhận được sự thỏa mãn
Đừng lưu luyến nữa, tao ạ
Thỏa mãn rồi, thì nên đi thôi. Kết thúc tất cả những chuyện này
Sương đen tan biến, chỉ để lại một tiếng cười khan phát ra từ tận sâu trong cuống họng, cười đến đầy chế nhạo
Cũng không biết là chế nhạo ai
Juvia, cô gái khờ. Em muốn tôi quên em, nhưng lại chưa từng dạy tôi cách để quên.
Gray Fullbuster là một nhân chứng sống, kẻ đã trải qua tương lai tăm tối nhất của nhân loại. Tại nơi ấy, trong thời khắc kết thúc trận chiến cuối cùng với Acnologia, E.N.D sẽ thức tỉnh. Hắn thức tỉnh, với sức mạnh vĩ đại nhất thuộc về con quỷ khủng khiếp nhất của Zeref, chà đạp tất cả, với nhiệm vụ tuyệt đối trong người.
Xóa sổ loài rồng, đàn áp nhân loại, sáng tạo quỷ giới và bước đến ngôi vị thống trị thế giới.
Không một ai có thể ngăn cản hắn
Bởi vì E.N.D, hắn...
Sau khi thành công hạ bệ Acnologia, hắn chính là trụ cột của thế giới.
Chỉ vài tháng nữa thôi, khi kẻ được lựa chọn để gánh lấy trách nhiệm trụ cột bị sát hại. Thản nhiên đón nhận cái chết.
Một cái chết ngay lập tức, nhanh gọn, phá hủy hoàn toàn mọi cơ hội tàn dư để cứu chữa. Cái kết của một sự sắp xếp tinh vi. Tinh vi đến mức kể cả ý thức của thế giới này, cũng không thể cứu nổi đứa con cưng của mình
E.N.D sẽ trở thành ứng cử viên tiếp theo trong danh sách
Một năm tám tháng và mười hai ngày kể từ hiện tại, hắn ta sẽ thành công bước lên ngôi báu, trở thành tân hoàng của thế giới.
Và cũng khi đó, thế giới sẽ cạn kiệt sự kiên nhẫn của mình.
Nó quá chán chường với nhân loại không thể tin tưởng, với những kẻ hết lần này đến lần khác phạm phải sai lầm, rũ bỏ trách nhiệm, và thế là, trách nhiệm của kẻ được chọn lần này- trách nhiệm của E.N.D, chính là xóa bỏ tất cả.
Tất cả, không để bất cứ mầm tai họa nào lại xuất hiện
Fairy Tail đã không thể trốn tránh được cuộc thanh trừ, thậm chí, còn là đối tượng đầu tiên của cuộc thanh trừ. Tất cả đều ra đi.
Tất cả, ngoại trừ Gray Fullbuster
Cái ngày đáng nguyền rủa đó, anh đã không chết.
Bởi vì anh nhận được... trách nhiệm cuối cùng của một con người khác, sinh mệnh và nụ cười của rất nhiều người... để tiếp tục sống sót
"Gray, nhận lấy nó nhé... cảm ơn cậu... xin lỗi cậu... cuối cùng thì, tôi cũng có thể đi tìm cô ấy..."
"Gray, phải sống."
"Nhất định phải sống đấy."
"Gray..."
"Gray..."
"Gray-sama... Juvia rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh... Em xin lỗi..."
Sống sót, và trả thù
Thế nhưng dù đã qua bảy năm, dù anh điên cuồng tập luyện, dùng những cách khó tin nhất để gia tăng sức mạnh. Cho dù anh đã trở thành ma đạo sĩ mạnh nhất thế giới, kẻ duy nhất có thể ngang hàng với E.N.D... anh vẫn không thể làm gì.
Anh không thể làm gì, bởi vì hắn chính là trụ cột của thế giới
Anh thậm chí không có cách nào để cướp đi ngôi báu của hắn
Chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn ta vẫn sẽ sống. Thậm chí, chết mà sống lại.
Chỉ cần hắn còn là trụ cột, hắn ta là bất bại
Bất tử bất lão, vô thương... bất diệt!
Nực cười thật mà, chỉ bởi vì hắn ta cần thiết với thế giới hơn anh, mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn những người anh thương chết đi, chẳng thể làm gì cả.
Chẳng thể làm gì...
Đùa tôi sao?!
Nếu đã như vậy, hãy để lịch sử được viết lại.
Khi mày chưa phải trụ cột, khi tất cả mọi người còn sống.
Tao sẽ chấm dứt mọi thứ, ngay từ lúc nó chưa bắt đầu!
Hoàng hôn đã gần kề, thời khắc huy hoàng khi ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Chàng trai trẻ là kẻ đã bước vào bóng tối từ ánh sáng, kiểm soát bóng tối và cố gắng xé mở bóng tối
Cùng chết đi!
Etherion Natsu Dragneel!
_______________________________
"Hắt xì!" Đang đi cùng đội nhóm mà ai cũng biết là ai rồi đó, Natsu cọ cọ mũi càu nhàu: "Thằng quái nào lại nhắc mình vậy cà."
"Chắc không phải ai nhắc đâu, cậu sắp bị cảm rồi đó Natsu~" Happy lững thững bay bên cạnh thở dài: "Giống tui nè ~ Tui sắp bị cái hành lang lạnh lẽo này làm cho bị bệnh luôn rồi, aye sir!"
"Cậu nói gì vậy Happy? Tôi còn chưa bao giờ bị... Hắt xì!"
"Coi chừng bị cảm thiệt đó Natsu, cái chỗ ẩm thấp này vốn không có hợp với lửa của cậu đâu." Loki đang cõng ông chú Tổng binh khẽ giơ hai tay sang ngang, nhún vai lắc đầu: "Lửa gặp nước sẽ yếu bớt đó."
"Cậu nói ai yếu!!!" Natsu không phục nhảy dựng: "Tôi đang nóng hết cả người lên rồi nè!!!"
"Thì bị bệnh cũng có thể nóng trong người mà." Carla bâng quơ đá xéo con mắt
"Cái gì chứ???!"
"Aye sir!"
"Happy!"
"Ưʍ..." Đúng lúc Natsu đang bị mấy người bạn nhỏ chọc tức đến nỗi phồng má như cá nóc, cô gái vốn đang bất tỉnh trên lưng cậu bỗng khẽ cựa mình, mông lung mở mắt, rồi ngẩng đầu.
"Lucy!"
Giọng cô ấy thật nhẹ, thật nhẹ, vẫn thoang thoảng sự mệt mỏi chưa vơi: "Mọi người à..."
"Oh!" Quên cả giận, Natsu là người đầu tiên xoay đầu
"Lucy? Em tỉnh rồi sao?"
"Cậu thấy trong người sao rồi Lucy tương lai?"
Mọi người nghe thấy âm thanh cô gái trẻ phát ra nhanh chóng ghé lại, lông mày ai nấy giãn ra trông thấy, dường như vừa thở phào nhẹ nhõm
"Tớ... không sao." Sự quan tâm này, vừa lạ cũng vừa quen, có lẽ đã khiến Lucy tương lai ngơ ngác mất một tẹo trước khi hồi hồn. Cô lắc đầu, hơi rũ mắt
"Lucy?"
Natsu hoàn toàn đứng yên một chỗ, vững vàng đỡ lấy cô gái sau lưng. Qua khóe mắt, cậu con trai của rồng lửa cực kỳ nghiêm túc quan sát khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc vàng. Trong ánh mắt đen dường như lóe qua những tia gì đó, nhưng Lucy tương lai không kịp để để ý đến điều này. Cô gái đột ngột đưa bàn tay lên ôm trán mình, có một cơn đau buốt nhói xộc lên não bộ cô ngay giây phút đó. Có điều chẳng biết tại sao, cuối cùng cô cũng không nói ra, chỉ khẽ mím môi thì thầm: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Vẫn đang ở trong hành lang Lucy, có lẽ phải một lúc nữa chúng ta mới ra khỏi đây được." Đầu hồng mím môi như nhận ra cái gì, cậu quay đầu, lại tiếp tục cất bước
Đưa cô ấy ra khỏi đây, mau chóng đưa cô ấy ra khỏi đây! Trong đầu Natsu có một hàng chữ không ngừng lặp lại
"Vậy sao?" Thế nhưng, Lucy tương lai trông vẫn hoang mang lắm, cô ôm đầu, cơ thể yếu ớt nhẹ nhàng run lên: "Chỗ này... tớ nhớ một ít, đi lên một chốc nữa, rẽ trái, rồi lại đi một lát... chúng ta sẽ tiến vào lâu đài Mercurius, có thể từ đó... ra ngoài. Nhưng, phải... cẩn thận... cổng Nhật Thực..."
Nhịp thở của Lucy tương lai bỗng trở nên nặng nề hơn hẳn, mồ hôi trên người cô gái trẻ túa ra như tắm, cô thì thầm: "Đi ngang qua đó, sẽ, rất..."
"Được rồi Lucy tương lai, em đừng nói nữa." Mira nghe những câu này, đột nhiên khẽ thở dài. Cô gái tóc bạch kim buông nhanh bàn tay đang dắt lấy Silvia mà vuốt ve mái tóc vàng uể oải: "Em đang rất mệt đấy, thế nên nghỉ một lát nhé? Đợi sau khi ra khỏi đây chúng ta nói chuyện tiếp, được không Lucy?"
"Đúng đó chị Lucy tương lai, dù sao chúng ta cũng phải ra khỏi đây trước đã cơ mà." Wendy cười ủng hộ. Đôi mắt Thiên Long trong vắt, đầy tin tưởng, lại xen lẫn đau lòng
Thế nên, Lucy tương lai ngây ra nhìn cô bé, chợt nhận ra lý do, cô lại ngẩng đầu nhìn Mira: "Chị... đã kể với mọi người rồi sao ạ?"
"Ừ, chị kể rồi." Mira ngắn gọn nháy mắt
"Em..." Lucy tương lai mấp máy môi, lại rũ mắt: "Mọi người..."
"Đợi ra khỏi đây, rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch tác chiến!" Natsu đột ngột trầm giọng lên tiếng: "Chúng ta sẽ chiến đấu!"
"Đừng có đùa chứ? Cậu muốn đánh thiệt hả Natsu?!" Lucy hiện tại la lên
"Cậu có hiểu không vậy??? Một vạn con rồng lận đó!!" Happy trợn tròn mắt: "Không nổi đâu!"
"Một vạn con... liệu chuyện này có liên quan gì đến cái long huyệt kia không nhỉ?" Wendy xoa cằm ngay lập tức đưa ra nghi vấn
"Tớ đang tự hỏi từ nãy đến giờ đây Wendy..." Mà Carla bên cạnh cô cũng đã khoanh tay lại, nhăn nhíu mày đăm chiêu ra mặt: "Xương rồng và rồng..."
"Mọi người..." Lucy tương lai mở to mắt nhìn khung cảnh nửa lạ nửa quen trước mắt, nhìn một hồi lâu, rồi gắt gao nhấp môi, không khống chế được thốt nghi vấn ra thành lời: "Đều tin câu chuyện đó sao?"
Chị Charlos hay chị Mira cũng vậy, Natsu cũng vậy, Happy, Carla... mọi người, đều tin thật sao?
"..." Đám Natsu ngay lập tức dừng lại, đồng loạt quay đầu, trố mắt
"Ủa là đùa sao?!??!" Cả đám thét lên
"Không!! Là thật! Nhưng... nhưng..." Lucy tương lai vội vã lắc đầu lớn tiếng khẳng định, thế rồi, lại không đủ tự tin hạ thấp giọng nói: "Mọi người... đều nhanh chóng tin nổi vào câu chuyện khó tưởng như vậy hay sao?"
"..." À, ra vậy
Mọi người cười hiểu biết, nhưng chỉ riêng mặt Natsu trông lại càng thộn hơn hẳn
"Này..." Rồng lửa ngó qua ngó lại
"Tại sao người ta lại nghi ngờ những lời Lucy nói chứ?" Thế rồi, cậu chàng dùng chất giọng hết sức thật thà hỏi lại, khiêm tốn như đang thỉnh giáo một vấn đề cao siêu chưa có lời giải đáp
Là thật sự, cực kỳ, khó hiểu
Mà đối mặt với ánh mắt của cậu, Lucy tương lai nhanh chóng đỏ mặt, cúi đầu
Được rồi, đây... đúng là Natsu mà cô biết...
"Con người tương lai của tớ không nên thiếu tự tin đến như vậy đâu." Lucy hiện tại hơi nghiêng người nhìn cô gái đang mệt mỏi, rồi nở một nụ cười thật tươi, ôn hòa lại gần gũi: "Cậu nên tin tưởng vào bạn bè của mình hơn, nhé?"
"Thật là, bị chính mình lên lớp như thế này..."
"Nhưng mà, ừm... cậu nói đúng."
_________________________________
"Rồi, giờ đứng dậy, thử nói lại xem?" Trở lại với khu đấu trường, Gajeel nhìn Ảnh Long đang thở hồng hộc không gượng dậy nổi ở trước mặt, không tiếp tục ra đòn, nhưng nhướn cao đôi chân mày khó chịu: "Là kẻ nào dễ đối phó hơn hả?"
"Hộc, hộc..."
"Rogue..." Frosch đứng tại khán đài lo lắng nhìn theo chàng trai chẳng thốt nổi một câu, mắt bắt đầu ầng ậc ánh nước
"Tôi nghĩ là tôi đã bắt đầu hiểu được..." Một hồi lâu sau, Rogue mới tìm lại được giọng nói, cậu chống tay, chăm chăm nhìn mặt đất, rồi nở một nụ cười thật buồn: "Lý do mà anh gia nhập Fairy Tail..."
"Anh không nhớ cũng là bình thường... Thời đó tôi chỉ là một thằng nhóc tỳ ngưỡng mộ anh và Phantom Lord, tôi cũng đã ước mong được gia nhập hội vào lúc lớn lên..." Rogue chắc đã không nhận ra, thời khắc mà cậu nói về "thằng nhóc tỳ", trong mắt Gajeel lóe qua một tia sáng nhạt, rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức gần như chưa từng xuất hiện.
"Nhưng rồi... hội tan vỡ... tôi đã không thể hiểu được... tôi cũng không thể tin được! Tại sao anh lại gia nhập vào Fairy Tail?! Tại sao anh lại gia nhập vào cái hội đã hủy diệt Phantom Lord?!" Có lẽ Rogue cho rằng, 7 năm, người kia đã quên rồi. Nhưng cậu lại quên mất rằng, 7 năm, với Gajeel, chỉ giống như ngày hôm qua mà thôi
Thế nên, Thiết Long yên lặng nhìn chàng trai, trong mắt có ánh sáng lập lòe giây lát rồi bình tĩnh hẳn lại, vui mừng
"Phải có một lý do nào đó... Nhưng giờ, tôi hiểu..."
"Bạn bè... phải không?"
"Sabertooth không có khái niệm đó!"
"Bạn bè là gì? Một hội là như thế nào?... Tôi đang chiến đấu vì cái gì?!"
"..."
Mà bên ngoài cuộc chiến, từ trên cao, Gray Fullbuster- Gray của tương lai đắm mình trong chiếc áo choàng, lạnh lùng quan sát những khung cảnh chiến đấu tráng lệ dưới chân
Những trận chiến này, hiện giờ nhìn lại tuy rằng vẫn rất bắt mắt đấy, gay cấn đấy, nhưng lại kém quá xa so với trình độ hiện tại của anh. Chỉ trong một thoáng vu vơ, Gray tương lai tự hỏi, rằng liệu đây có phải cách Charlos luôn quan sát mọi trận chiến của họ hay không?
Không, có lẽ là chị ấy đã có thể, nhưng đó là nếu Charlos sống lâu hơn một chút...
Charlos, đã không bao giờ có thể đứng trên đỉnh cao mà anh đang đứng
"5." Gray ngắm nhìn khung cảnh trận đấu diễn ra, ngắm nhìn sự kinh ngạc của Gajeel khi Rogue vốn đã sắp chịu thua đột ngột tọng cho cậu một đòn, ngắm nhìn khung cảnh u ám mà hùng vĩ ngay thời khắc Rogue bị Hắc Ảnh chiếm đóng, ngập tràn trong hắc khí, ngắm nhìn kẻ chiếm đóng trương dương đến mức ai quen biết cậu Ảnh Long đều sẽ nhận ra, rồi cuối cùng, ngắm nhìn Gajeel hóa thành Thiết Ảnh Long đấm bay cái bóng đen đang chiếm lĩnh Rogue trong tích tắc.
Gray nhìn, nhưng lắc đầu không chút nào lo lắng khi quân bài chủ lực của mình sẽ gặp chuyện, bắt đầu nhẹ giọng đếm ngược.
Anh nghe thấy tiếng Rogue cùng Frosch than khóc nghi hoặc, nghe thấy sự lo lắng lóe lên trong giọng nói của Gajeel, cũng nghe thấy sự quan tâm của Levy, sự nghiêm trọng trong giọng bà Đệ Nhất
Nhưng Gray, sau tất cả, chỉ mỉm cười
Quang cảnh hỗn loạn này là do Rogue tương lai tạo ra, hay nói chính xác hơn, là do chính anh- chính Gray Fullbuster tương lai tạo ra
Chỉ bằng một công việc đơn giản, ấy là gϊếŧ Exceed tên là Frosch đó
Nghĩ đến việc này, Gray nhấp môi, khẽ nhướn mày. Tên Rogue cũng thật dễ sa lầy, cho dù trước đó luôn miệng khẳng định bạn mình là ánh sáng soi chiếu bản thân, thế nhưng lúc điên lên, hắn ta vậy mà có thể đem cả Sting Eucliffe ăn luôn để chiếm đoạt sức mạnh
Rogue Cheney của tương lai đó, đã không phải là Sát Long thế hệ thứ ba, thậm chí, còn chả phải là một Thực Long Nhân đơn thuần
Hắn ta là ma quỷ
Quả thực là môn đồ tốt của bóng tối
Gray lắc đầu, không có chút nào đồng cảm. Anh cười gằn
Đau khổ của cậu ta, liên quan gì tới anh chứ?
Không, thậm chí chưa đủ, Gray muốn cậu ta phải làm hơn cả như thế, hắc ám và sa đọa hơn cả vậy!
Hãy giận dữ hơn nữa đi, Rogue Cheney! Chỉ có những con rồng hung hãn nhất mới có thể kêu gọi được sự xuất hiện của hắn!
Vua rồng! Acnologia! Trụ cột của thế giới này!
Hãy đến đây đi! Nuốt trọn E.N.D trong sự giận dữ của ngươi!
"Có..."
"Thể...
"NHƯ VẬY???!!!!!!" Natsu và Happy đồng thời ôm đầu, ngẩng cổ ngóng trần nhà rống lớn với khuôn mặt tái nhợt như sắp chết đến nơi. Giữa dãy hành lang đá dài đằng đẵng đầy rêu ẩm ướt, tiếng hét của hai tên này âm vang cả một vùng, đập liên tục vào những bức tường trong khu vực chật hẹp.
"Điếc tai." Lily- vốn nhạy với các âm thanh ngay lập tức phải ôm tai càu nhàu
"KINH KHỦNG!!!" Nhưng lẽ dĩ nhiên là, hai thanh niên làm màu vẫn không dừng la hét
Mục đích được ưu tiên nhất của họ vào thời điểm chỉ trước đó vài phút, được đánh dấu là ra khỏi tòa lâu đài quỷ quái này và báo tin an toàn cho mọi người trong hội. Nhưng những gì Mira tiết lộ ngay lập tức khiến những thứ này phải nhanh chóng bị ném sang một bên. Đừng nói, không cẩn thận thì chết cả bọn thật chứ đùa gì nữa?!
"Đó là những gì em của tương lai đã nói sao?" Lucy cắn môi, liếc nhìn nhanh cô gái vẫn đang bất tỉnh, rồi lại rũ mắt: "Một bầy... một vạn con rồng."
"Sẽ tấn công vương quốc này, thiêu rụi kinh đô... và tàn sát hàng loạt nhân loại."
"Tận thế của Fiore." Nàng mèo trắng trầm ngâm cất tiếng
Giọng Carla nghe thật xa xăm, có cái gì... che giấu bên dưới sự bình tĩnh giả vờ
_________________________________
"Chúng ta có nên sơ tán người dân hay không?" Tại vùng núi nơi bao quanh thủ đô Crocus tựa như một pháo đài thiên nhiên, Ultear cùng những người đồng đội của mình nhìn xuống theo ánh chiều tà, giọng mông lung tựa một làn sương mỏng: "Nếu như ngày mai thực sự như những gì Lucy tương lai đã nói..."
"Điều này có thể gây ra hoảng loạn, tôi e rằng đây là lý do khiến cung điện Mercurius im lặng đến chừng vậy."
"Nhưng..." Meredy thắc mắc: "Đó không phải một lý do chính đáng? So với hoang mang, rõ ràng việc được ưu tiên là..."
"Hãy khoan đã." Jellal đột ngột lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi: "Vẫn có điều gì đó không ổn, trong lời nói của cô ấy, có cái gì đó..."
Ultear và Meredy cùng lúc ngạc nhiên quay đầu, nhưng Jellal có vẻ không thể bận tâm đến sự nghi hoặc của họ. Anh trầm tư hơn bất cứ khi nào trước đó, những ngón tay đan vào nhau khẽ cuộn lại tựa mớ tơ vò trong đầu chưa có lời giải
Hình như... hình như Charlos ...? Cô ấy đã nhận ra điều gì? Điều mà chỉ cô ấy có thể...
_______________________________
"Coi chừng!!!"
Trận đấu của những nữ ma đạo sĩ mạnh mẽ nhất. Tuy rằng Titania đã không gục ngã trước quá khứ, nhưng ma đạo sĩ mạnh nhất Mermaid Heel lại cũng không phải là một đối thủ bình thường. Một kiếm của Erza lúc phản công- đẹp thì đẹp đấy, có điều, đánh bại Kagura chỉ với như thế quả thực là một trong những giấc mơ điên rồ nhất Đại Hội
Nhất là khi cơn giận dữ của Kagura, hoàn toàn chưa có dấu hiệu sẽ lắng xuống
Có điều, tới sau chót, người ta lại chỉ có thể cảm thán một câu cuộc sống mà, có rất nhiều điều cứ xảy ra mà chẳng ai có thể hiểu được
Trái Đất, tròn lắm
"Tại... tại sao?" Thời điểm tầng kiến trúc cao chót vót sụp xuống do ảnh hưởng của cuộc chiến, có đánh cô 100 lần Kagura cũng không thể hiểu được... Tại sao Erza lại cứu cô?
Tại sao vậy? Là cô... trước đó chưa đầy phút mà thôi, là cô muốn gϊếŧ cô ấy kia mà?
Chân cô ấy bị thương rồi...
Thế rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cả, nhưng nữ tiên cá lại run rẩy hơn bất cứ thời điểm nào trước đó
"Tôi... biết cô..." Khi Erza chống tay gượng dậy từ đống đổ nát, khẽ mỉm cười, và nói nhỏ: "Nói đúng hơn là, tôi nhớ được ra em... còn tôi không biết tên em..."
Từ trong ký ức, có những hình ảnh chợt lóe mà qua. Có những hình ảnh bất chợt trở nên rõ ràng hơn hết thảy.
Erza chỉ là đột nhiên nhớ, nhớ về những ngày thơ ấu ở tại làng Rosemary, cái ngày cô còn là đứa trẻ mồ côi ở ngôi làng nghèo khổ nọ. Cái ngày cô chưa từng thuộc về Fairy Tail, thậm chí còn chẳng hiểu ma thuật là gì.
"Tôi chỉ nhớ được em... là em gái của Simon thôi..."
"Chẳng... lẽ?" Sấm chớp rền vang trong đầu, để nữ ma đạo sĩ của Mermaid Heel phải vội vã che miệng, ngăn cản cổ họng thoát ra những tiếng thút thít nghẹn ngào
"Tôi cũng từng sống ở làng Rosemary, giống Simon... và em..."
Cái quá khứ đó, chỉ hai người biết...
Chỉ có hai người mà thôi.
Rằng nếu có hỏi về người mà Kagura thương nhất, người mà cô đã luôn tìm kiếm để rồi đánh mất bản thân mình, thì đó chắc chắn sẽ là anh trai Simon tốt bụng.
Nhưng nếu ai đó lại hỏi về người mà cô đã luôn lo lắng mỗi khi nhớ về, người mà cô đã luôn cầu nguyện mọi điều bình an...
Người khiến cô day dứt nhất, rồi lại biết ơn nhất thì đó là... một cô gái
Một cô gái đã xuất hiện vào cái ngày định mệnh đó, rồi vụt đi như tia chớp đêm hè. Cô gái đã biến mất trong bóng tối, trong những tiếng kêu la
"Mau trốn đi! Núp kỹ vào!" Cô gái đã kéo cô chạy đi giữa biển lửa, giữa nỗi khϊếp sợ, giữa những con người man rợ
"Hãy sống nhé!" Cô gái với ánh mắt sáng hơn cả ngọn lửa, với nụ cười tỏa nắng như thái dương
Quá đỗi tốt bụng, cũng quá đỗi dũng cảm. Cô gái đã từng là thần tượng, là hình mẫu mà Kagura luôn phấn đấu
Cô gái với mái tóc đỏ
"Cô... cô là..." Kagura không thể ngăn chặn bản thân lảo đảo bởi thông tin choáng ngợp. Đầu cô ong ong như có hàng đàn côn trùng đồng loạt vẫy cánh, mà cổ họng... nghẹn đắng chát, chẳng thể thốt ra nổi thành lời.
Cái gì? Nếu đây là sự thật... Cô vừa làm gì...?
...Với chị ấy?
"Simon vẫn luôn nhắc với tôi về em, làm tôi cũng lo lắng theo. Tôi vẫn luôn, mong em được bình an..."
Cô đã làm gì... với ân nhân của mình đây?
"Vẫn luôn như vậy." Ánh mắt Erza rất mực dịu dàng, bao dung, và thấu hiểu
Ánh mắt ngay lập tức khiến Kagura bật khóc
Vận mệnh luôn là một thứ vô cùng kỳ diệu. Giây phút này... có lẽ nào, linh hồn của một chàng trai đã khuất nào đó đã sắp xếp cho cuộc gặp mặt này chăng?
Sắp xếp, để cho cô em gái bé bỏng của anh gặp được người anh thương nhất, rồi được luồng ánh sáng ấy... kéo ra khỏi màn đêm của sự hận thù
"Tuy rằng tôi vẫn chưa quyết định được..." Bởi vì suy cho cùng, Jellal- vẫn là kẻ cần tốn công tìm kiếm, còn Erza, người chị gái này, mới là người đang ở đây...
Đây là người, cô đã luôn mong ước sẽ được mỉm cười khi gặp lại
Và đến hôm nay, thời khắc hội ngộ, chị ấy vẫn chẳng khác nào người con gái cô lưu giữ trong trí nhớ. Erza vẫn kiên cường như vậy, mạnh mẽ và tốt bụng như vậy...
Chị ấy vẫn sẽ cứu cô như vậy. Để cho câu hỏi Kagura đã đau đáu suốt mười mấy năm vụn vỡ đi tuyết của ngày hè
Nếu quay trở về được quá khứ, biết trước tương lai, đêm hôm đó, cô gái nọ, vẫn sẽ giơ ra tay mình...
Kéo cô chạy thoát
Kagura cúi đầu, dùng sức đẩy đống gạch vụn đang đè nặng ra khỏi chân Erza, giọng cô lúc này đã hoàn toàn dịu lại. Âm thanh trầm trầm điềm tĩnh cực kỳ dễ nghe thậm chí, dường như mang theo một tia nghĩ mà sợ, một tia nhảy nhót: "Có điều trận đấu này, tôi thu..."
Giọng nói bỗng dưng tắc nghẹn.
Giây phút đoàn viên này, cũng ngắn ngủi quá rồi.
Có một tiếng kiếm xé trời vang lên, có tiếng da thịt rách nát run rẩy, có một tiếng cười lạnh buốt tâm hồn vọng về
Máu đã chảy
So với tình cảm của Kagura, so với trận đấu đầy sát khí- cái trận đấu phẫn nộ đến nghẹn thở nhưng thẳng thắn mà oanh liệt hai người họ đã có, kẻ thứ ba lần nữa lợi dụng thời cơ, sử dụng cách đê hèn như thế lần nữa tổn thương người cô yêu quý, đã thành công đẩy Titania đến bờ vực của sự mất kiểm soát
Lưỡi kiếm bén ngọt cắt xuyên bụng Kagura, vẩy đầy máu tươi vào mắt Erza Scarlet
"Erza thắng, nhưng điểm sẽ cộng cho ta!" Minerva Orland ra tay đúng vào thời điểm tất cả nới lỏng cảnh giác nhất. Nụ cười vặn vẹo đến mức làm xấu đi khuôn mặt vốn xinh đẹp: "Ta đã bảo là sẽ để các ngươi mục kích bậc quân vương xuất chiến mà!"
"Luôn đánh những trận tất thắng! Và ngồi một chỗ hưởng thụ cao lương mỹ vị!"
Nữ vương kiêu sa trước đó dường như đã mờ mắt trước chiến thắng, và biến thành một con hổ ác miệng đầy máu tươi
"Aha! HAHAHAHAHAHA!!!" Tiếng cười, vang vọng mỗi một góc đấu trường
"..."
Đám đông quan sát chỉ có thể nín thở, chết lặng nhìn theo kẻ trước mắt. Việc này đã đi quá xa rồi. So với một lễ hội, nơi để tất cả chứng kiến khung cảnh tráng lệ khi các ma đạo sĩ so tài, thế này là đã vượt khỏi tầm kiểm soát quá xa.
Ngoại trừ lý do Minerva đã gần như đánh mất đi lý trí, thứ quái quỷ gì trên đời này lại khiến cô ấy bày ra bộ mặt dữ tợn và tàn bạo đó trước mắt khách hàng tương lai của họ, những người sẽ đưa các yêu cầu đến với họ trong tương lai?
Danh tiếng của một hội pháp sư vẫn luôn được đánh giá phần lớn nhờ vào các yêu cầu họ nhận được, đúng chứ?
Nhưng đương nhiên, tất cả những vấn đề này chỉ có thể để sau đó suy xét, còn hiện tại...
Ầm vang trong đầu Erza Scarlet
Phá vỡ nó
Là máu tươi của sự tra tấn ghi hằn lên thân xác hai người em gái
Kagura... Millianna...
Kẻ gây ra tất cả sự đau đớn của họ, bắt buộc phải trả giá!
"CON KHỐN!!"
Nàng tiên ấy dù mất đi đôi cánh
Cũng vẫn là nữ hoàng
_________________________________
"Aizz, ca này căng ghê, giờ mình..." Cùng lúc ấy, trong cái không gian nào đó, với cái con người nào đó không những bị tròng cho bốn cái còng sắt to tướng vào chân tay mà còn bị bọc trong một cái kén kín mít chỉ hở mỗi khuôn mặt- cái con người mà 99.9% kẻ thù biết đến sự tồn tại thì đều dùng hết mọi cách để đá bay ra khỏi cuộc chiến ấy, hiện tại chỉ toàn tiếng thở dài mệt mỏi đến chùng bước: "Phải làm sao nhỉ?"
Hay thật, Charlos bĩu môi. Gray này khó lừa quá, thay vì kéo được cậu ta vào đây đánh lộn, thì mình lại bị cuộn tròn rồi nhốt hẳn thế này... Aizz, Charlos Dreyar- cô- kẻ chỉ vài ngày trước đó dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất tinh thần chiến- sau vài năm tung hoành ngang dọc... đã bị lật xe một cú đau đớn.
Bị nhốt trong chính không gian tinh thần của mình luôn! À mà, ca này sao cứ quen quen theo cái cách nào đó ấy...
Trời đất ạ... nghiệp tụ chăng?
Charlos tự nghĩ lung tung, rồi cũng tự bật cười. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, dường như có một cơn bão chực chờ bùng nổ
"Cú này đau đấy." Cô lầm bầm, cố vật lộn đấu tranh cho sự tỉnh táo.
Fairy Light thuộc sở hữu của Gray là điều mà Charlos trước đó chẳng tài nào ngờ đến. Đòn tấn công của nó khiến cô choáng váng đến mức không cách nào ứng biến kịp thời. Đến lúc nhận ra, tất cả đều đã quá trễ. Thế nên điều may mắn duy nhất cô có được là thứ này đến từ một thế giới khác. Đến từ nơi khác khiến cả hai- Gray và Fairy Light không hẳn là kết nối tốt đẹp với nơi này, cũng trực tiếp khiến ma thuật gặp phải một chút tỳ vết
Cũng nhờ có thế, Charlos mới có thể chui chỗ trống mà giữ được sự tỉnh táo tạm thời.
Cơ mà, cứ thế này cũng không phải là cách, mọi bộ phận cơ thể khác của cô đều mất kiểm soát rồi. Nếu để yên như vậy, đến lúc cô thoát được ra ngoài thì rau kim châm cũng đều lạnh mất tiêu
Chỉ có thể nói, ảnh hưởng của Fairy Light với cô là quá lớn
"Tìm cách khác vậy, có cái gì mình chưa thử không nhỉ?"
Không gian tinh thần của Charlos là một nơi hoàn toàn phong bế mà kể cả Thiên Lang cũng không thể tự tiện xông vào. Không một ai có thể làm phiền cô khi ở trong nơi này, càng đừng nói là trên cơ được cô khi ở đây.
Nhưng hiện tại, điều này lại trở thành khuyết điểm.
Cô bị nhốt, vô lực tự giải thoát, hơn nữa người duy nhất đủ khả năng cưỡng chế xâm nhập là tên Gray kia lại không dễ dụ... và đá mông hắn có lẽ đã trở thành mong ước không thể thực hiện của hôm nay.
Đúng vây, tất cả sự ca thán từ nãy đến giờ, đều là giả. Mục đích duy nhất của Charlos khi làm vậy là lôi được đầu tên đầu sỏ kia vào đây và tẩn cho hắn ta một trận cha mẹ nhận không ra mà thôi
Bởi vì có thể nói, đối với sự phân định thế giới cùng các khoảng không- thời gian, Charlos luôn có một sự khắt khe đến mức khắc nghiệt to lớn.
Để giải thích cho ngắn gọn, chính xác, dễ hiểu thì nó có nghĩa- ngoại trừ Fairy Tail của chính cô- tại đây, khoảng thời không này, thì mọi thời điểm khác, mọi không gian khác, mọi kẻ khác, dù tới từ quá khứ hay tương lai, thế giới song song hay bất cứ cái gì mà ta có thể nghĩ tới- đều sẽ bị Charlos không lưu tình quăng vào xó của những kẻ- không- quen- biết
Và tất nhiên, tuyên bố cho sự vô trách nhiệm của mình đối với họ
Vậy đó, đây mới là lý do thật sự khiến Charlos có thể quay ngoắt đi ngay lập tức dù đang đối mặt với một Lucy yếu ớt, mệt mỏi, bất lực và đang chịu nhiều nỗi đau. Quay ngoắt đi mà không thèm suy nghĩ
Bởi vì cô không quan tâm
Cho dù những thứ Lucy kia đã phải trải qua, đã phải đánh đổi vì Fairy Tail ở tương lai đó có khiến Charlos thông cảm và khâm phục đi chăng nữa...
Thì an toàn của cô ấy, nụ cười của cô gái- đều không phải là thứ cô có ý định để ý.
Nhưng nhắc đến cô gái đó, sẽ khiến Charlos có một chút- một chút thôi... mới là lạ- tức giận
"Lucy đó tới từ thế giới nơi kế hoạch của Gray thành công, chưa đầy một tuần tính từ sau hôm nay..." Mọi dấu vết tìm được đều đã nối với nhau thành một câu chuyện đan xen giữa các vạch thời không, nhưng chính vì thế, câu trả lời cô nhận được đang khiến mắt Charlos hằn lên những vệt đỏ: "Gray này chắc hẳn là đến từ cùng một nơi với cái tên sử dụng thứ hắc thuật tanh tưởi đang ẩn náu trong lâu đài đó, 7 năm kể từ hiện tại..."
Đây là hai nhóm người khác nhau, thậm chí có lẽ là không biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng hay thật, dòng thời gian của họ có thể đối chiếu. Những gì diễn ra trong dòng thời gian của Lucy kia, có thể chính là kết quả từ kế hoạch của kẻ đứng sau vụ việc lần này
Hay thậm chí là, mục tiêu của nó
"Natsu... ngay trước mắt em... chị Charlos ơi... Natsu..."
"Gray Fullbuster." Charlos nhếch nhếch môi, cơn bão trong mắt dường như đã tiến hóa thành sự hủy diệt: "Cậu, tại thế giới đó, dám sát hại cả đồng đội của mình."
"A?"
Và câu hỏi này cũng như bao câu hỏi trước đó...
Tựa như hòn đá rơi xuống biển lặng. Không để xuất hiện, dù chỉ là một chút bọt nước
_________________________________
"Gray."
"Mày là bạn tao mà phải không?"
"Chết tiệt!" Gray tương lai dừng lại bước chân đang sải rộng trên con đường vắng, giận dữ ôm đầu. Kể từ ngày hôm đó, kể từ cái biển lửa thiêu rụi thế giới khi đó, câu nói này cứ như một loại ma chú, một loại nguyền rủa không thể vứt đi, đeo bám anh dai dẳng hết từ ngày này sang tháng nọ.
7 năm
"Gray."
Đã 7 năm rồi, chưa từng ngơi nghỉ
"Chết tiệt! E.N.D! Chết tiệt!"
"Mày là bạn tao mà phải không?"
"Chết tiệt!" Nắm tay nổi đầy gân xanh va chạm mạnh vào bức tường bên cạnh, và nước mắt không báo trước bắt đầu lăn dài trên gò má người đàn ông trẻ tuổi.
Chỉ mới bảy năm tính từ thời điểm hiện tại, đã đủ để biến cậu thiếu niên 18 trở thành một kẻ gai góc và trầm lặng đến lạnh lòng.
Gray Fullbuster của năm 25 tuổi, không còn bất cứ một thứ gì.
Gia đình, người thân, đồng đội... người yêu.
Anh không còn gì cả, thời gian đã biến một trong những chàng trai hạnh phúc nhất, kiên cường nhất, trở thành kẻ ngoài hai bàn tay trắng, chỉ còn lại sự hận thù.
Không, không phải thời gian, kẻ đã gây ra tất cả chuyện này, là E.N.D!
Gió rít rất mạnh như giận dữ, nhưng Gray tương lai lại rất nhẹ nhàng nhún chân, dễ dàng nhảy lên trên đỉnh của một trong những tòa nhà cao nhất, nơi cách biệt hoàn toàn với mặt đất. Anh ẩn thân, mặc nhiên bỏ qua hoàn loạt các lacrima giám sát, mặt không biểu tình nhìn xuống trận chiến dưới chân mình.
Gray tương lai chỉ là... muốn nhìn một lát, chỉ một lát mà thôi...
Ánh mắt anh chạy nhanh qua những mái nhà, những thềm cỏ, rồi dừng lại trên một sắc màu thân quen
Cô ấy kia rồi
Gió lạnh buốt quanh thân cũng không ngăn được trái tim anh nóng rực khi trông thấy bóng hình ấy. Cô gái với mái tóc xanh màu nước dịu hòa, cô gái tựa như nước, làm tan chảy băng giá trong anh.
Ôn hòa như vậy, thuần khiết đến vậy
Để rồi khi cô mất, người đã quen với ấm áp sẽ nổi điên tìm kiếm, dù vùi đầu vào địa ngục...
Cũng không muốn đối diện hiện thực
Cô gái ở dưới chỉ một thoáng cũng dường như đã nhận ra được ánh mắt đóng đinh trên người mình. Juvia hoang mang nhìn quanh, nhưng không tìm được bất cứ điều gì khác lạ
Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng, chỉ khiến cho chàng trai bên cạnh cô cau mày, ngẩng đầu càng cảnh giác
Mà khi Gray tương lai chuyển mắt hài hước nhìn bản thân trong quá khứ, anh ngoéo môi, cười càng thê lương
Mày sẽ không bảo vệ được cho cô ấy. Mày sẽ không bảo vệ được ai cả.
Mày ngu lắm, Gray. Hiện tại mày trốn tránh tình cảm, trốn tránh cô ấy, để rồi trong tương lai, chỉ có thể tham lam cầu nguyện nhìn thấy bóng dáng ấy trong những giấc mơ
Cầu nguyện đến chết lặng, cô ấy cũng chưa từng trở về, chưa một lần nào cả
Gray tương lai thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Anh đã thực hiện xong ước nguyện, dường như đã cảm nhận được sự thỏa mãn
Đừng lưu luyến nữa, tao ạ
Thỏa mãn rồi, thì nên đi thôi. Kết thúc tất cả những chuyện này
Sương đen tan biến, chỉ để lại một tiếng cười khan phát ra từ tận sâu trong cuống họng, cười đến đầy chế nhạo
Cũng không biết là chế nhạo ai
Juvia, cô gái khờ. Em muốn tôi quên em, nhưng lại chưa từng dạy tôi cách để quên.
Gray Fullbuster là một nhân chứng sống, kẻ đã trải qua tương lai tăm tối nhất của nhân loại. Tại nơi ấy, trong thời khắc kết thúc trận chiến cuối cùng với Acnologia, E.N.D sẽ thức tỉnh. Hắn thức tỉnh, với sức mạnh vĩ đại nhất thuộc về con quỷ khủng khiếp nhất của Zeref, chà đạp tất cả, với nhiệm vụ tuyệt đối trong người.
Xóa sổ loài rồng, đàn áp nhân loại, sáng tạo quỷ giới và bước đến ngôi vị thống trị thế giới.
Không một ai có thể ngăn cản hắn
Bởi vì E.N.D, hắn...
Sau khi thành công hạ bệ Acnologia, hắn chính là trụ cột của thế giới.
Chỉ vài tháng nữa thôi, khi kẻ được lựa chọn để gánh lấy trách nhiệm trụ cột bị sát hại. Thản nhiên đón nhận cái chết.
Một cái chết ngay lập tức, nhanh gọn, phá hủy hoàn toàn mọi cơ hội tàn dư để cứu chữa. Cái kết của một sự sắp xếp tinh vi. Tinh vi đến mức kể cả ý thức của thế giới này, cũng không thể cứu nổi đứa con cưng của mình
E.N.D sẽ trở thành ứng cử viên tiếp theo trong danh sách
Một năm tám tháng và mười hai ngày kể từ hiện tại, hắn ta sẽ thành công bước lên ngôi báu, trở thành tân hoàng của thế giới.
Và cũng khi đó, thế giới sẽ cạn kiệt sự kiên nhẫn của mình.
Nó quá chán chường với nhân loại không thể tin tưởng, với những kẻ hết lần này đến lần khác phạm phải sai lầm, rũ bỏ trách nhiệm, và thế là, trách nhiệm của kẻ được chọn lần này- trách nhiệm của E.N.D, chính là xóa bỏ tất cả.
Tất cả, không để bất cứ mầm tai họa nào lại xuất hiện
Fairy Tail đã không thể trốn tránh được cuộc thanh trừ, thậm chí, còn là đối tượng đầu tiên của cuộc thanh trừ. Tất cả đều ra đi.
Tất cả, ngoại trừ Gray Fullbuster
Cái ngày đáng nguyền rủa đó, anh đã không chết.
Bởi vì anh nhận được... trách nhiệm cuối cùng của một con người khác, sinh mệnh và nụ cười của rất nhiều người... để tiếp tục sống sót
"Gray, nhận lấy nó nhé... cảm ơn cậu... xin lỗi cậu... cuối cùng thì, tôi cũng có thể đi tìm cô ấy..."
"Gray, phải sống."
"Nhất định phải sống đấy."
"Gray..."
"Gray..."
"Gray-sama... Juvia rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh... Em xin lỗi..."
Sống sót, và trả thù
Thế nhưng dù đã qua bảy năm, dù anh điên cuồng tập luyện, dùng những cách khó tin nhất để gia tăng sức mạnh. Cho dù anh đã trở thành ma đạo sĩ mạnh nhất thế giới, kẻ duy nhất có thể ngang hàng với E.N.D... anh vẫn không thể làm gì.
Anh không thể làm gì, bởi vì hắn chính là trụ cột của thế giới
Anh thậm chí không có cách nào để cướp đi ngôi báu của hắn
Chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn ta vẫn sẽ sống. Thậm chí, chết mà sống lại.
Chỉ cần hắn còn là trụ cột, hắn ta là bất bại
Bất tử bất lão, vô thương... bất diệt!
Nực cười thật mà, chỉ bởi vì hắn ta cần thiết với thế giới hơn anh, mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn những người anh thương chết đi, chẳng thể làm gì cả.
Chẳng thể làm gì...
Đùa tôi sao?!
Nếu đã như vậy, hãy để lịch sử được viết lại.
Khi mày chưa phải trụ cột, khi tất cả mọi người còn sống.
Tao sẽ chấm dứt mọi thứ, ngay từ lúc nó chưa bắt đầu!
Hoàng hôn đã gần kề, thời khắc huy hoàng khi ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Chàng trai trẻ là kẻ đã bước vào bóng tối từ ánh sáng, kiểm soát bóng tối và cố gắng xé mở bóng tối
Cùng chết đi!
Etherion Natsu Dragneel!
_______________________________
"Hắt xì!" Đang đi cùng đội nhóm mà ai cũng biết là ai rồi đó, Natsu cọ cọ mũi càu nhàu: "Thằng quái nào lại nhắc mình vậy cà."
"Chắc không phải ai nhắc đâu, cậu sắp bị cảm rồi đó Natsu~" Happy lững thững bay bên cạnh thở dài: "Giống tui nè ~ Tui sắp bị cái hành lang lạnh lẽo này làm cho bị bệnh luôn rồi, aye sir!"
"Cậu nói gì vậy Happy? Tôi còn chưa bao giờ bị... Hắt xì!"
"Coi chừng bị cảm thiệt đó Natsu, cái chỗ ẩm thấp này vốn không có hợp với lửa của cậu đâu." Loki đang cõng ông chú Tổng binh khẽ giơ hai tay sang ngang, nhún vai lắc đầu: "Lửa gặp nước sẽ yếu bớt đó."
"Cậu nói ai yếu!!!" Natsu không phục nhảy dựng: "Tôi đang nóng hết cả người lên rồi nè!!!"
"Thì bị bệnh cũng có thể nóng trong người mà." Carla bâng quơ đá xéo con mắt
"Cái gì chứ???!"
"Aye sir!"
"Happy!"
"Ưʍ..." Đúng lúc Natsu đang bị mấy người bạn nhỏ chọc tức đến nỗi phồng má như cá nóc, cô gái vốn đang bất tỉnh trên lưng cậu bỗng khẽ cựa mình, mông lung mở mắt, rồi ngẩng đầu.
"Lucy!"
Giọng cô ấy thật nhẹ, thật nhẹ, vẫn thoang thoảng sự mệt mỏi chưa vơi: "Mọi người à..."
"Oh!" Quên cả giận, Natsu là người đầu tiên xoay đầu
"Lucy? Em tỉnh rồi sao?"
"Cậu thấy trong người sao rồi Lucy tương lai?"
Mọi người nghe thấy âm thanh cô gái trẻ phát ra nhanh chóng ghé lại, lông mày ai nấy giãn ra trông thấy, dường như vừa thở phào nhẹ nhõm
"Tớ... không sao." Sự quan tâm này, vừa lạ cũng vừa quen, có lẽ đã khiến Lucy tương lai ngơ ngác mất một tẹo trước khi hồi hồn. Cô lắc đầu, hơi rũ mắt
"Lucy?"
Natsu hoàn toàn đứng yên một chỗ, vững vàng đỡ lấy cô gái sau lưng. Qua khóe mắt, cậu con trai của rồng lửa cực kỳ nghiêm túc quan sát khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc vàng. Trong ánh mắt đen dường như lóe qua những tia gì đó, nhưng Lucy tương lai không kịp để để ý đến điều này. Cô gái đột ngột đưa bàn tay lên ôm trán mình, có một cơn đau buốt nhói xộc lên não bộ cô ngay giây phút đó. Có điều chẳng biết tại sao, cuối cùng cô cũng không nói ra, chỉ khẽ mím môi thì thầm: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Vẫn đang ở trong hành lang Lucy, có lẽ phải một lúc nữa chúng ta mới ra khỏi đây được." Đầu hồng mím môi như nhận ra cái gì, cậu quay đầu, lại tiếp tục cất bước
Đưa cô ấy ra khỏi đây, mau chóng đưa cô ấy ra khỏi đây! Trong đầu Natsu có một hàng chữ không ngừng lặp lại
"Vậy sao?" Thế nhưng, Lucy tương lai trông vẫn hoang mang lắm, cô ôm đầu, cơ thể yếu ớt nhẹ nhàng run lên: "Chỗ này... tớ nhớ một ít, đi lên một chốc nữa, rẽ trái, rồi lại đi một lát... chúng ta sẽ tiến vào lâu đài Mercurius, có thể từ đó... ra ngoài. Nhưng, phải... cẩn thận... cổng Nhật Thực..."
Nhịp thở của Lucy tương lai bỗng trở nên nặng nề hơn hẳn, mồ hôi trên người cô gái trẻ túa ra như tắm, cô thì thầm: "Đi ngang qua đó, sẽ, rất..."
"Được rồi Lucy tương lai, em đừng nói nữa." Mira nghe những câu này, đột nhiên khẽ thở dài. Cô gái tóc bạch kim buông nhanh bàn tay đang dắt lấy Silvia mà vuốt ve mái tóc vàng uể oải: "Em đang rất mệt đấy, thế nên nghỉ một lát nhé? Đợi sau khi ra khỏi đây chúng ta nói chuyện tiếp, được không Lucy?"
"Đúng đó chị Lucy tương lai, dù sao chúng ta cũng phải ra khỏi đây trước đã cơ mà." Wendy cười ủng hộ. Đôi mắt Thiên Long trong vắt, đầy tin tưởng, lại xen lẫn đau lòng
Thế nên, Lucy tương lai ngây ra nhìn cô bé, chợt nhận ra lý do, cô lại ngẩng đầu nhìn Mira: "Chị... đã kể với mọi người rồi sao ạ?"
"Ừ, chị kể rồi." Mira ngắn gọn nháy mắt
"Em..." Lucy tương lai mấp máy môi, lại rũ mắt: "Mọi người..."
"Đợi ra khỏi đây, rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch tác chiến!" Natsu đột ngột trầm giọng lên tiếng: "Chúng ta sẽ chiến đấu!"
"Đừng có đùa chứ? Cậu muốn đánh thiệt hả Natsu?!" Lucy hiện tại la lên
"Cậu có hiểu không vậy??? Một vạn con rồng lận đó!!" Happy trợn tròn mắt: "Không nổi đâu!"
"Một vạn con... liệu chuyện này có liên quan gì đến cái long huyệt kia không nhỉ?" Wendy xoa cằm ngay lập tức đưa ra nghi vấn
"Tớ đang tự hỏi từ nãy đến giờ đây Wendy..." Mà Carla bên cạnh cô cũng đã khoanh tay lại, nhăn nhíu mày đăm chiêu ra mặt: "Xương rồng và rồng..."
"Mọi người..." Lucy tương lai mở to mắt nhìn khung cảnh nửa lạ nửa quen trước mắt, nhìn một hồi lâu, rồi gắt gao nhấp môi, không khống chế được thốt nghi vấn ra thành lời: "Đều tin câu chuyện đó sao?"
Chị Charlos hay chị Mira cũng vậy, Natsu cũng vậy, Happy, Carla... mọi người, đều tin thật sao?
"..." Đám Natsu ngay lập tức dừng lại, đồng loạt quay đầu, trố mắt
"Ủa là đùa sao?!??!" Cả đám thét lên
"Không!! Là thật! Nhưng... nhưng..." Lucy tương lai vội vã lắc đầu lớn tiếng khẳng định, thế rồi, lại không đủ tự tin hạ thấp giọng nói: "Mọi người... đều nhanh chóng tin nổi vào câu chuyện khó tưởng như vậy hay sao?"
"..." À, ra vậy
Mọi người cười hiểu biết, nhưng chỉ riêng mặt Natsu trông lại càng thộn hơn hẳn
"Này..." Rồng lửa ngó qua ngó lại
"Tại sao người ta lại nghi ngờ những lời Lucy nói chứ?" Thế rồi, cậu chàng dùng chất giọng hết sức thật thà hỏi lại, khiêm tốn như đang thỉnh giáo một vấn đề cao siêu chưa có lời giải đáp
Là thật sự, cực kỳ, khó hiểu
Mà đối mặt với ánh mắt của cậu, Lucy tương lai nhanh chóng đỏ mặt, cúi đầu
Được rồi, đây... đúng là Natsu mà cô biết...
"Con người tương lai của tớ không nên thiếu tự tin đến như vậy đâu." Lucy hiện tại hơi nghiêng người nhìn cô gái đang mệt mỏi, rồi nở một nụ cười thật tươi, ôn hòa lại gần gũi: "Cậu nên tin tưởng vào bạn bè của mình hơn, nhé?"
"Thật là, bị chính mình lên lớp như thế này..."
"Nhưng mà, ừm... cậu nói đúng."
_________________________________
"Rồi, giờ đứng dậy, thử nói lại xem?" Trở lại với khu đấu trường, Gajeel nhìn Ảnh Long đang thở hồng hộc không gượng dậy nổi ở trước mặt, không tiếp tục ra đòn, nhưng nhướn cao đôi chân mày khó chịu: "Là kẻ nào dễ đối phó hơn hả?"
"Hộc, hộc..."
"Rogue..." Frosch đứng tại khán đài lo lắng nhìn theo chàng trai chẳng thốt nổi một câu, mắt bắt đầu ầng ậc ánh nước
"Tôi nghĩ là tôi đã bắt đầu hiểu được..." Một hồi lâu sau, Rogue mới tìm lại được giọng nói, cậu chống tay, chăm chăm nhìn mặt đất, rồi nở một nụ cười thật buồn: "Lý do mà anh gia nhập Fairy Tail..."
"Anh không nhớ cũng là bình thường... Thời đó tôi chỉ là một thằng nhóc tỳ ngưỡng mộ anh và Phantom Lord, tôi cũng đã ước mong được gia nhập hội vào lúc lớn lên..." Rogue chắc đã không nhận ra, thời khắc mà cậu nói về "thằng nhóc tỳ", trong mắt Gajeel lóe qua một tia sáng nhạt, rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức gần như chưa từng xuất hiện.
"Nhưng rồi... hội tan vỡ... tôi đã không thể hiểu được... tôi cũng không thể tin được! Tại sao anh lại gia nhập vào Fairy Tail?! Tại sao anh lại gia nhập vào cái hội đã hủy diệt Phantom Lord?!" Có lẽ Rogue cho rằng, 7 năm, người kia đã quên rồi. Nhưng cậu lại quên mất rằng, 7 năm, với Gajeel, chỉ giống như ngày hôm qua mà thôi
Thế nên, Thiết Long yên lặng nhìn chàng trai, trong mắt có ánh sáng lập lòe giây lát rồi bình tĩnh hẳn lại, vui mừng
"Phải có một lý do nào đó... Nhưng giờ, tôi hiểu..."
"Bạn bè... phải không?"
"Sabertooth không có khái niệm đó!"
"Bạn bè là gì? Một hội là như thế nào?... Tôi đang chiến đấu vì cái gì?!"
"..."
Mà bên ngoài cuộc chiến, từ trên cao, Gray Fullbuster- Gray của tương lai đắm mình trong chiếc áo choàng, lạnh lùng quan sát những khung cảnh chiến đấu tráng lệ dưới chân
Những trận chiến này, hiện giờ nhìn lại tuy rằng vẫn rất bắt mắt đấy, gay cấn đấy, nhưng lại kém quá xa so với trình độ hiện tại của anh. Chỉ trong một thoáng vu vơ, Gray tương lai tự hỏi, rằng liệu đây có phải cách Charlos luôn quan sát mọi trận chiến của họ hay không?
Không, có lẽ là chị ấy đã có thể, nhưng đó là nếu Charlos sống lâu hơn một chút...
Charlos, đã không bao giờ có thể đứng trên đỉnh cao mà anh đang đứng
"5." Gray ngắm nhìn khung cảnh trận đấu diễn ra, ngắm nhìn sự kinh ngạc của Gajeel khi Rogue vốn đã sắp chịu thua đột ngột tọng cho cậu một đòn, ngắm nhìn khung cảnh u ám mà hùng vĩ ngay thời khắc Rogue bị Hắc Ảnh chiếm đóng, ngập tràn trong hắc khí, ngắm nhìn kẻ chiếm đóng trương dương đến mức ai quen biết cậu Ảnh Long đều sẽ nhận ra, rồi cuối cùng, ngắm nhìn Gajeel hóa thành Thiết Ảnh Long đấm bay cái bóng đen đang chiếm lĩnh Rogue trong tích tắc.
Gray nhìn, nhưng lắc đầu không chút nào lo lắng khi quân bài chủ lực của mình sẽ gặp chuyện, bắt đầu nhẹ giọng đếm ngược.
Anh nghe thấy tiếng Rogue cùng Frosch than khóc nghi hoặc, nghe thấy sự lo lắng lóe lên trong giọng nói của Gajeel, cũng nghe thấy sự quan tâm của Levy, sự nghiêm trọng trong giọng bà Đệ Nhất
Nhưng Gray, sau tất cả, chỉ mỉm cười
Quang cảnh hỗn loạn này là do Rogue tương lai tạo ra, hay nói chính xác hơn, là do chính anh- chính Gray Fullbuster tương lai tạo ra
Chỉ bằng một công việc đơn giản, ấy là gϊếŧ Exceed tên là Frosch đó
Nghĩ đến việc này, Gray nhấp môi, khẽ nhướn mày. Tên Rogue cũng thật dễ sa lầy, cho dù trước đó luôn miệng khẳng định bạn mình là ánh sáng soi chiếu bản thân, thế nhưng lúc điên lên, hắn ta vậy mà có thể đem cả Sting Eucliffe ăn luôn để chiếm đoạt sức mạnh
Rogue Cheney của tương lai đó, đã không phải là Sát Long thế hệ thứ ba, thậm chí, còn chả phải là một Thực Long Nhân đơn thuần
Hắn ta là ma quỷ
Quả thực là môn đồ tốt của bóng tối
Gray lắc đầu, không có chút nào đồng cảm. Anh cười gằn
Đau khổ của cậu ta, liên quan gì tới anh chứ?
Không, thậm chí chưa đủ, Gray muốn cậu ta phải làm hơn cả như thế, hắc ám và sa đọa hơn cả vậy!
Hãy giận dữ hơn nữa đi, Rogue Cheney! Chỉ có những con rồng hung hãn nhất mới có thể kêu gọi được sự xuất hiện của hắn!
Vua rồng! Acnologia! Trụ cột của thế giới này!
Hãy đến đây đi! Nuốt trọn E.N.D trong sự giận dữ của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.