[Đn Harry Potter] Nếu Hermione Cùng Krum Ở Bên Nhau.
Chương 11: Chiến hỏa và em
Thánh Đản Đích Snow
25/05/2022
Thị giác: Hermione · Granger
----------------------------
Năm học thứ 5, chúng ta đuổi được mụ Umbridge đáng ghét ra khỏi Hogwarts, nhưng cũng mất chú Sirius thân yêu. Trong tràng chiến đấu diễn ra ở Bộ Pháp thuật kia, nếu Neville không cõng cô ra khỏi Sảnh Tiên đoán thì rất có thể cô đã bỏ mạng lại đó.
Năm thứ 6, cô thành công đuổi đi Cormac · McLaggen đáng ghét, nhưng lại mất đi hiệu trưởng Dumbledore đáng kính.
Voldemort và đám thuộc hạ Tử thần Thực tử của hắn, làm đủ chuyện ác, bọn chúng nổ tung thế giới vốn đang an bình này thành nhiều mảnh.
Cô vẫn nhớ rõ năm ấy khi cô mười hai tuổi*, lúc cô mới biết đến sự tồn tại của thế giới phù thủy, cô đã đọc hết sách giáo khoa mình của mình, thông qua những cuốn sách đó, lần đầu tiên cô biết đến sự tồn tại của cái người được gọi là "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy", cô cảm thấy rất sợ hãi, nhưng lại đem kẻ đó liệt vào loại người cách rất xa cuộc sống của mình. Cho đến lúc này, sau khi cô cùng bạn bè trải qua rất nhiều trận chiến, chứng kiến tử vong, hiểu rõ cái loại tâm tình bi thống này, cô mới biết được chính mình thống hận tà ác nhiều bao nhiêu, khinh thường đám chủ tớ Voldemort cỡ nào, đồng thời càng quyết tâm đánh bại bọn hắn nhiều hơn nữa.
Cô vô cùng tin tưởng bọn họ sẽ chiến thắng.
Hiện tại Voldemort đã nhúng tay vào trường học, Hogwarts đã bị hắn nhúng chàm, Harry, Ron cùng cô quyết định một bên đào vong, một bên tìm kiếm và phá hủy các Trường sinh linh giá của Voldemort.
Tại đây phía trước, trong hôn lễ của Bill và Fleur, cô gặp được người bạn trai xa cách đã lâu của mình.
"Trông em thật xinh đẹp." Anh nói.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi có lông mày rậm, với điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là chiếc mũi ưng bị lệch vì do gãy rất nhiều lần, anh một bên đưa thiệp mời cho Ron, một bên nhìn cô chằm chằm.
“Vicky!” Cô hét lên một tiếng, phanh, chiếc túi nhỏ đính cườm của cô rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lớn không hề phù hợp với thể tích bề ngoài của nó chút nào, cô một bên nhặt túi lên, một bên nỗ lực bỏ qua gương mặt đang nóng bừng của mình nói: "Anh, anh đến đây lúc nào? —— sao không nói cho em biết một tiếng —— ?"
Cô còn chưa nói xong, Victor đã nắm lấy tay cô, anh bước đi rất nhanh, cô gần như phải chạy chậm lên mới bắt kịp bước chân của anh.
"Sao đột nhiên anh lại đến đây?" Bọn họ đứng trong một góc của lều trại, mặt đối mặt với nhau. Ánh đèn có chút tối tăm, nhưng đôi mắt màu đen của anh lại rất sáng. Cô tin tưởng, xuyên qua ánh mắt của cô, Victor nhất định sẽ hiểu được tâm tình của cô lúc này: Kích động, kinh ngạc, vui vẻ, lại cảm thấy ẩn ẩn một chút sợ hãi.
Điều đáp lại câu hỏi của cô không phải một lời giải thích mà là một nụ hôn gấp gáp, kích động và mạnh mẽ. Cánh tay anh chặt chẽ ôm lấy cô, dường như muốn dùng sức lực to lớn của mình đem cô ấn vào lồng ngực. Nụ hôn trên môi lại vừa gấp gáp vừa sâu sắc, triền miên không thôi, cô không nhớ qua bao lâu nụ hôn này mới kết thúc. Sau khi môi anh rời đi, anh vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy cô, cô dựa vào lồng ngực anh, không hiểu sao lại cảm giác được một tia viên mãn.
"Fleur mời anh tới." Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc cô, thanh âm cũng mềm nhẹ như vậy.
Gạt người, cô nghĩ.
"Đương nhiên, còn có lý do quan trọng hơn, anh muốn đi cùng với em."
Nói thật, khoảng khắc khi nghe thấy câu nói kia, cô vừa kinh ngạc lại vừa cảm động. Anh ở Bulgaria xa xôi, lại là một Phù thủy thuần chủng, trên người còn có danh tiếng, anh hoàn toàn có đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Kế hoạch của cô cùng Harry bọn họ cực kỳ nguy hiểm, sau khi hạ quyết tâm cô đã trừ bỏ ký ức của cha mẹ mình, cô không hy vọng bất cứ ai bên cạnh cô gặp phải nguy hiểm. Huống chi anh vẫn là người mà cô yêu thương nhất.
Cô cự tuyệt.
Cho dù anh nói gì cô đều cự tuyệt.
Anh rất tức giận, mặt trông rầu rĩ không vui, không chịu nói chuyện, còn quay đầu đi không chịu nhìn cô.
Cô nỗ lực muốn đem mặt anh quay qua đối mặt với cô, lại không có thành công, thật không nghĩ đến thì ra Victor cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy. Cô thở dài, thanh âm giả bộ nhẹ nhàng mà lên tiếng, lại không phát hiện ra giọng nói của mình đang tràn ngập bị thương: "Nếu bây giờ anh không chịu nhìn em thì nói không chừng sau này anh sẽ không có cơ hội nhìn thấy em nữa đâu."
Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, hung tợn mà nói: “Không được nói bậy!”
Không biết làm sao, cô đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt rơi xuống rào rào, muốn nín cũng không nín được.
Victor cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng ôm chặt cô. Anh và cô cứ lẳng lặng mà ôm nhau như vậy, chờ đợi một ngày có thể ôm nhau vĩnh viễn, không phải tách ra.
@@@@@@@@@@@@@@@
Thị giác: Victor · Krum
----------------------------
"Vào buổi tối ngày thứ sáu, trong một lần giải thích ngắn gọn, Bộ trưởng Bộ pháp thuật nước Anh ngài Cornelius Fudge đã lên tiếng xác nhận "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy" đã trở lại và đất nước này một lần nữa bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh…"
Từ sau khi giải đấu Triwizard kết thúc, anh vẫn luôn tin tưởng lời nói của Potter, rằng Chúa tể Hắc ám đã sống lại. Nhưng thật đáng tiếc là phải đến một năm sau Bộ pháp thuật nước Anh mới chịu thừa nhận sự thật này.
Bây giờ, khoảng cách Chúa tể Hắc ám sống lại đã trôi qua hai năm, thế lực của hắn càng lúc càng lớn, nước Anh đang ở trong thời khắc vô cùng nguy hiểm, anh không muốn Mione ở lại nước Anh một chút nào. Tuy rằng không sớm thì muộn thế lực của Chúa tể Hắc ám cũng sẽ lan tràn, nhưng tạm thời Bulgaria vẫn rất an toàn. Anh hy vọng bạn gái có thể tạm thời tránh đi nguy hiểm, cho dù không đến Bulgaria, vẫn có thể đến nước Pháp hay nước Đức đều được.
Nhưng cô cự tuyệt, cô muốn cùng bạn bè, sư trưởng sóng vai chiến đấu.
Đọc đến chỗ này, anh tức giận đến mức vò nát giấy viết thư, chẳng lẽ cô không thèm để ý đến sinh mệnh của mình một chút nào sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến tương lai của hai người họ một chút nào sao?
Anh bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, lại phát hiện tâm tình của mình phức tạp lên rất nhiều, có cảm động, có lo lắng, càng có kính nể. Mione của anh, cô chỉ là một nữ phù thủy nhỏ tuổi, nhưng cô cũng không chỉ là một nữ phù thủy nhỏ tuổi đơn giản như vậy, cô còn là một nữ chiến binh, một vị dũng giả. Anh làm sao có thể dùng tâm tư của mình ngăn trở đại nghĩa trong tim cô chứ?
Nhưng anh cũng rất khát vọng muốn gặp cô, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cô một lần là được.
Anh mang theo thiệp mời hôn lễ của Fleur đến Hang Sóc, nhìn xung quanh lều trại một hồi rốt anh cuộc cũng tìm được cô gái mình yêu thương. Trong lều trại tiếng khách nhân cãi cọ ồn ào vang lên khắp nơi, nhưng lỗ tai, ánh mắt của anh chỉ có tiếng nói và hình bóng của cô.
Ở trong góc lều trại anh hôn môi cô, ôm chặt lấy cô, cảm thấy thỏa mãn lại càng có thêm nhiều khủng hoảng. Anh sợ lần tiếp theo khi ôm cô, cô đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng, cứng đờ, trên mặt không hề có bất cứ biểu tình nào.
Anh nói ra ý định của mình với Mione, anh muốn cùng cô đào vong, chiến đấu bên cạnh cô. Anh đã 21 tuổi, nắm giữ nhiều phép thuật hơn cô, anh hy vọng anh có thể trợ giúp cô, bảo vệ cô.
Nhưng cô cự tuyệt, anh rất tức giận, giận bản thân không thuyết phục được cô. Cô luôn suy nghĩ cẩn thận vì anh, anh lại bất lực không thể giúp cô cái gì.
Nhìn thấy cô khóc lóc thương tâm như vậy, nỗi tức giận của anh lập tức biến mất, thay vào đó là vô cùng đau lòng.
Điều anh có thể làm bây giờ cũng chỉ thể là ôm lấy cô, quý trọng mỗi giây phút hai người họ ở cạnh nhau, bởi vì không ai biết giây tiếp theo điều gì sẽ xảy ra.
Mione thân yêu, em nhất định phải nhớ kỹ, khi em đang đi trên con đường theo đuổi chính nghĩa dù có khó khăn thế nào, em cũng phải nỗ lực vượt qua, phải tồn tại thật tốt, người yêu của em là anh vẫn đang chờ em trở về.
(*: Đọc chú thích về Hermione ở chương 8).
----------------------------
Năm học thứ 5, chúng ta đuổi được mụ Umbridge đáng ghét ra khỏi Hogwarts, nhưng cũng mất chú Sirius thân yêu. Trong tràng chiến đấu diễn ra ở Bộ Pháp thuật kia, nếu Neville không cõng cô ra khỏi Sảnh Tiên đoán thì rất có thể cô đã bỏ mạng lại đó.
Năm thứ 6, cô thành công đuổi đi Cormac · McLaggen đáng ghét, nhưng lại mất đi hiệu trưởng Dumbledore đáng kính.
Voldemort và đám thuộc hạ Tử thần Thực tử của hắn, làm đủ chuyện ác, bọn chúng nổ tung thế giới vốn đang an bình này thành nhiều mảnh.
Cô vẫn nhớ rõ năm ấy khi cô mười hai tuổi*, lúc cô mới biết đến sự tồn tại của thế giới phù thủy, cô đã đọc hết sách giáo khoa mình của mình, thông qua những cuốn sách đó, lần đầu tiên cô biết đến sự tồn tại của cái người được gọi là "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy", cô cảm thấy rất sợ hãi, nhưng lại đem kẻ đó liệt vào loại người cách rất xa cuộc sống của mình. Cho đến lúc này, sau khi cô cùng bạn bè trải qua rất nhiều trận chiến, chứng kiến tử vong, hiểu rõ cái loại tâm tình bi thống này, cô mới biết được chính mình thống hận tà ác nhiều bao nhiêu, khinh thường đám chủ tớ Voldemort cỡ nào, đồng thời càng quyết tâm đánh bại bọn hắn nhiều hơn nữa.
Cô vô cùng tin tưởng bọn họ sẽ chiến thắng.
Hiện tại Voldemort đã nhúng tay vào trường học, Hogwarts đã bị hắn nhúng chàm, Harry, Ron cùng cô quyết định một bên đào vong, một bên tìm kiếm và phá hủy các Trường sinh linh giá của Voldemort.
Tại đây phía trước, trong hôn lễ của Bill và Fleur, cô gặp được người bạn trai xa cách đã lâu của mình.
"Trông em thật xinh đẹp." Anh nói.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi có lông mày rậm, với điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là chiếc mũi ưng bị lệch vì do gãy rất nhiều lần, anh một bên đưa thiệp mời cho Ron, một bên nhìn cô chằm chằm.
“Vicky!” Cô hét lên một tiếng, phanh, chiếc túi nhỏ đính cườm của cô rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lớn không hề phù hợp với thể tích bề ngoài của nó chút nào, cô một bên nhặt túi lên, một bên nỗ lực bỏ qua gương mặt đang nóng bừng của mình nói: "Anh, anh đến đây lúc nào? —— sao không nói cho em biết một tiếng —— ?"
Cô còn chưa nói xong, Victor đã nắm lấy tay cô, anh bước đi rất nhanh, cô gần như phải chạy chậm lên mới bắt kịp bước chân của anh.
"Sao đột nhiên anh lại đến đây?" Bọn họ đứng trong một góc của lều trại, mặt đối mặt với nhau. Ánh đèn có chút tối tăm, nhưng đôi mắt màu đen của anh lại rất sáng. Cô tin tưởng, xuyên qua ánh mắt của cô, Victor nhất định sẽ hiểu được tâm tình của cô lúc này: Kích động, kinh ngạc, vui vẻ, lại cảm thấy ẩn ẩn một chút sợ hãi.
Điều đáp lại câu hỏi của cô không phải một lời giải thích mà là một nụ hôn gấp gáp, kích động và mạnh mẽ. Cánh tay anh chặt chẽ ôm lấy cô, dường như muốn dùng sức lực to lớn của mình đem cô ấn vào lồng ngực. Nụ hôn trên môi lại vừa gấp gáp vừa sâu sắc, triền miên không thôi, cô không nhớ qua bao lâu nụ hôn này mới kết thúc. Sau khi môi anh rời đi, anh vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy cô, cô dựa vào lồng ngực anh, không hiểu sao lại cảm giác được một tia viên mãn.
"Fleur mời anh tới." Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc cô, thanh âm cũng mềm nhẹ như vậy.
Gạt người, cô nghĩ.
"Đương nhiên, còn có lý do quan trọng hơn, anh muốn đi cùng với em."
Nói thật, khoảng khắc khi nghe thấy câu nói kia, cô vừa kinh ngạc lại vừa cảm động. Anh ở Bulgaria xa xôi, lại là một Phù thủy thuần chủng, trên người còn có danh tiếng, anh hoàn toàn có đủ năng lực để tự bảo vệ mình. Kế hoạch của cô cùng Harry bọn họ cực kỳ nguy hiểm, sau khi hạ quyết tâm cô đã trừ bỏ ký ức của cha mẹ mình, cô không hy vọng bất cứ ai bên cạnh cô gặp phải nguy hiểm. Huống chi anh vẫn là người mà cô yêu thương nhất.
Cô cự tuyệt.
Cho dù anh nói gì cô đều cự tuyệt.
Anh rất tức giận, mặt trông rầu rĩ không vui, không chịu nói chuyện, còn quay đầu đi không chịu nhìn cô.
Cô nỗ lực muốn đem mặt anh quay qua đối mặt với cô, lại không có thành công, thật không nghĩ đến thì ra Victor cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy. Cô thở dài, thanh âm giả bộ nhẹ nhàng mà lên tiếng, lại không phát hiện ra giọng nói của mình đang tràn ngập bị thương: "Nếu bây giờ anh không chịu nhìn em thì nói không chừng sau này anh sẽ không có cơ hội nhìn thấy em nữa đâu."
Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, hung tợn mà nói: “Không được nói bậy!”
Không biết làm sao, cô đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt rơi xuống rào rào, muốn nín cũng không nín được.
Victor cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng ôm chặt cô. Anh và cô cứ lẳng lặng mà ôm nhau như vậy, chờ đợi một ngày có thể ôm nhau vĩnh viễn, không phải tách ra.
@@@@@@@@@@@@@@@
Thị giác: Victor · Krum
----------------------------
"Vào buổi tối ngày thứ sáu, trong một lần giải thích ngắn gọn, Bộ trưởng Bộ pháp thuật nước Anh ngài Cornelius Fudge đã lên tiếng xác nhận "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy" đã trở lại và đất nước này một lần nữa bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh…"
Từ sau khi giải đấu Triwizard kết thúc, anh vẫn luôn tin tưởng lời nói của Potter, rằng Chúa tể Hắc ám đã sống lại. Nhưng thật đáng tiếc là phải đến một năm sau Bộ pháp thuật nước Anh mới chịu thừa nhận sự thật này.
Bây giờ, khoảng cách Chúa tể Hắc ám sống lại đã trôi qua hai năm, thế lực của hắn càng lúc càng lớn, nước Anh đang ở trong thời khắc vô cùng nguy hiểm, anh không muốn Mione ở lại nước Anh một chút nào. Tuy rằng không sớm thì muộn thế lực của Chúa tể Hắc ám cũng sẽ lan tràn, nhưng tạm thời Bulgaria vẫn rất an toàn. Anh hy vọng bạn gái có thể tạm thời tránh đi nguy hiểm, cho dù không đến Bulgaria, vẫn có thể đến nước Pháp hay nước Đức đều được.
Nhưng cô cự tuyệt, cô muốn cùng bạn bè, sư trưởng sóng vai chiến đấu.
Đọc đến chỗ này, anh tức giận đến mức vò nát giấy viết thư, chẳng lẽ cô không thèm để ý đến sinh mệnh của mình một chút nào sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến tương lai của hai người họ một chút nào sao?
Anh bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, lại phát hiện tâm tình của mình phức tạp lên rất nhiều, có cảm động, có lo lắng, càng có kính nể. Mione của anh, cô chỉ là một nữ phù thủy nhỏ tuổi, nhưng cô cũng không chỉ là một nữ phù thủy nhỏ tuổi đơn giản như vậy, cô còn là một nữ chiến binh, một vị dũng giả. Anh làm sao có thể dùng tâm tư của mình ngăn trở đại nghĩa trong tim cô chứ?
Nhưng anh cũng rất khát vọng muốn gặp cô, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cô một lần là được.
Anh mang theo thiệp mời hôn lễ của Fleur đến Hang Sóc, nhìn xung quanh lều trại một hồi rốt anh cuộc cũng tìm được cô gái mình yêu thương. Trong lều trại tiếng khách nhân cãi cọ ồn ào vang lên khắp nơi, nhưng lỗ tai, ánh mắt của anh chỉ có tiếng nói và hình bóng của cô.
Ở trong góc lều trại anh hôn môi cô, ôm chặt lấy cô, cảm thấy thỏa mãn lại càng có thêm nhiều khủng hoảng. Anh sợ lần tiếp theo khi ôm cô, cô đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng, cứng đờ, trên mặt không hề có bất cứ biểu tình nào.
Anh nói ra ý định của mình với Mione, anh muốn cùng cô đào vong, chiến đấu bên cạnh cô. Anh đã 21 tuổi, nắm giữ nhiều phép thuật hơn cô, anh hy vọng anh có thể trợ giúp cô, bảo vệ cô.
Nhưng cô cự tuyệt, anh rất tức giận, giận bản thân không thuyết phục được cô. Cô luôn suy nghĩ cẩn thận vì anh, anh lại bất lực không thể giúp cô cái gì.
Nhìn thấy cô khóc lóc thương tâm như vậy, nỗi tức giận của anh lập tức biến mất, thay vào đó là vô cùng đau lòng.
Điều anh có thể làm bây giờ cũng chỉ thể là ôm lấy cô, quý trọng mỗi giây phút hai người họ ở cạnh nhau, bởi vì không ai biết giây tiếp theo điều gì sẽ xảy ra.
Mione thân yêu, em nhất định phải nhớ kỹ, khi em đang đi trên con đường theo đuổi chính nghĩa dù có khó khăn thế nào, em cũng phải nỗ lực vượt qua, phải tồn tại thật tốt, người yêu của em là anh vẫn đang chờ em trở về.
(*: Đọc chú thích về Hermione ở chương 8).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.