(Đn Harry Potter) Tình Yêu Của Hermione Và Krum
Chương 29: Cinderella Night - End.
Truyện sưu tập
06/06/2022
Cinderella Night by AnnaRedhue ( C )
##########
Ánh nắng ấm áp buổi sớm khiến Viktor khẽ càu nhàu khi nó chảy qua đôi mi đang đóng chặt của anh. Với một tiếng thở dài, anh nằm nghiêng và để mắt mình từ từ mở ra. Trong một khoảnh khắc, anh chợt thắc mắc tại sao anh lại cởi trần nằm trùm chăn và rồi đêm hôm trước lại xuất hiện trong những bức ảnh rất chi tiết. Một nụ cười nhếch mép hiện ra một lúc rồi anh nhận ra công chúa của anh không ở trên giường với anh. Nhìn nhanh quanh phòng xác nhận rằng cô không ở đâu trong tầm nhìn và chiếc váy của cô đã biến mất. Anh bắt đầu thở dài và rồi phát hiện ra nó, một mảnh giấy mà anh chưa từng thấy nằm trên bàn. Anh nhanh chóng lướt qua và nhấc tờ giấy lên, đọc những nét chữ nguệch ngoạc mất nhiều thời gian hơn mà lẽ ra anh sẽ thích nhưng cuối cùng anh đã làm được qua bức thư có nội dung:
《Viktor thân mến,
Đầu tiên hãy để em nói rằng đêm qua thật tuyệt vời và đừng lo lắng, em không hối tiếc về một điều chúng ta đã làm. Nhưng em không nghĩ rằng Giáo sư Karkaroff có thể bị qua mắt để không phát hiện ra là em đang trên giường của anh cho dù ông ta có ủng hộ anh đến mức nào đi chăng nữa, và em cũng không muốn các giáo viên ở lâu đài phát hiện ra. Em chắc chắn sẽ không muốn bố mẹ mình phát hiện ra. Nhưng giờ em đang lan man và tưởng tượng ra cũng hơi khó chịu.
Anh chỉ cần biết rằng em yêu tất cả những gì chúng ta đã làm và ta sẽ đợi bạn ở Đại sảnh sau bữa sáng.
Hermione.》
Viktor cười toe toét từ tai này sang tai khác khi anh quăng một trong những bộ đồng phục và đôi ủng của mình, sau đó phải giảm tốc độ chạy ra cửa và xuống tàu. Vì những gì anh đang thấy trong cuộc đi bộ nhanh của mình, anh chạy đến gần Karloff và người đẹp có làn da mocha của anh ta là Parvati, người mà anh thấy rõ ràng là đang cố gắng lẻn ra khỏi tàu.
"Ồ Viktor! Đêm qua diễn ra như thế nào? Tuyệt chứ?" Karloff xấu hổ đến mức chuyển sang tiếng Bungari thay vì hỏi bằng tiếng Anh.
Viktor gần như bật cười trước cái nhìn ngượng ngùng trên khuôn mặt của Karloff và cô gái Patil, chỉ lắc đầu và nói bằng tiếng Anh. "Không cần lo lắng. Tôi sẽ không nói." Sau đó, anh hướng ra ngoài cửa với một cái vẫy tay trên vai.
"Điều đó thật kỳ lạ," Parvati nói, "Anh ấy chưa bao giờ trả lời câu hỏi của anh."
"Anh ấy không cần phải .." Karloff cười toe toét trước cái nhìn bối rối của Parvati. "Anh chưa bao giờ thấy Viktor hạnh phúc... trong một thời gian dài."
Cô gái đột nhiên cười toe toét, lắc đầu. "Em không bao giờ có thể ngờ rằng Hermione Granger lại có điều đó trong cô ấy. Merlin ơi chắc chắn Ron đã bị sốc khi cô ấy nói với cậu ấy điều đó, điều mà em chắc chắn sẽ không xảy ra."
"Ron là Ron Weasley, phải không?" Khi Parvati gật đầu, Karloff lắc đầu, "Nếu Weasley thông minh, cậu ta sẽ phải tránh xa Viktor và Her-my-knee."
"Chà con trai không bao giờ thông minh phải không?"
“Không… 《con trai》thì không,” Karloff nói với một nụ cười tự mãn.
—--------------------
Viktor chạy khá chậm đến lâu đài từ con tàu, chỉ chậm lại khi đến cửa lâu đài, dừng lại bên ngoài để trấn tĩnh bản thân trước khi bước vào với chiếc mặt nạ không quan tâm. Anh bước vào Đại sảnh đường và không thể ngăn nụ cười trên môi khi nhìn thấy cô, mặc dù người mà cô đang ngồi cùng khiến anh chỉ biết nghiến răng trong giây lát. Ở bên phải anh nghĩ rằng anh nghe thấy ai đó gọi tên mình, có lẽ là đứa trẻ Malfoy, nhưng anh chỉ có đôi mắt và đôi tai cho công chúa trước mặt. Viktor dừng lại ngay sau cô, phớt lờ cái nhìn vào khuôn mặt Potter của nhà vô địch Hogwarts và cúi xuống áp má mình vào má cô. "Công chúa của tôi sáng nay đã trở về trên chiếc xe bí ngô." Anh cảm thấy cô rùng mình vì anh và phải cười toe toét khi anh cúi xuống sâu hơn và hôn nhẹ lên má cô sau đó nhìn vào khuôn mặt cô để thấy cô đang đỏ mặt rạng rỡ và mỉm cười với anh một cách kín đáo. "Chào công chúa. Anh chỉ cần một nụ hôn. Cô ăn xong chưa?"
"Em đã xong và tất nhiên." Hermione mỉm cười khi đứng dậy khỏi bàn nhưng sau đó hơi cau mày khi nghiêng đầu về phía anh để hỏi: "Nhưng còn anh? Anh không cảm thấy đói sao?"
Có một tia lửa nhỏ trong mắt anh khiến cô khẽ rùng mình khi anh nói, "Không phải vì đồ ăn. Dù sao thì không phải lúc này."
"Ồ," là tất cả những gì cô có thể nói. Cô thậm chí còn không chào tạm biệt Harry và Ron khi Viktor lấy túi xách cho cô và kéo cô ra khỏi Đại lễ đường cùng anh.
Ron nhìn chằm chằm vào hai người họ với một cái gì đó giống như sốc, giận dữ và ghen tị tất cả hòa quyện vào nhau. "Đó là trò lừa bịp gì chứ! Anh ta thậm chí còn không nhìn chúng ta! Thật là một trò chơi hoàn chỉnh! Nước ngoài đẫm máu ..."
Phần còn lại của những gì Ron nói đã bị bóp nghẹt bởi miếng bánh mì nướng mà cậu ta cho vào miệng và nghiền thành mảnh. Harry nghĩ rằng đó là điều tốt nhất khi McGonagal chọn ngay lúc đó để đi lang thang trên đường đến bàn đầu, gật đầu chào buổi sáng tốt lành với cả hai. "Chỉ cần nhớ, Ron, bồ muốn chữ ký của trò lừa bịp đó."
Ron gần như mắc nghẹn khi nhổ chiếc bánh mì nướng trở lại và rạng rỡ nhìn Harry. "Ai ở bên cạnh bồ bây giờ?"
Harry đảo mắt vào một vài chỗ ngồi dưới bàn mà anh em của Ron đang cười. Đó sẽ là một trong những ngày của họ.
Viktor cuối cùng kéo Hermione vào một trong những phòng học bỏ trống rồi ôm cô vào lòng, thả cặp của cô xuống sàn nhà, vòng tay qua người cô, hôn cô say đắm.
Cuối cùng, khi anh đã để cô thở lại, Hermione thở hổn hển,
"Viktor ... Chờ đã! Chúng ta cần nói chuyện."
Khi cái nhìn của anh chuyển từ lửa sang buồn, cô vội vàng giải thích.
"Không khoan, nó hoàn toàn không phải như vậy. Em không hối hận về những gì chúng ta đã làm, ít nhất là. Chỉ là ... Chà cả hai chúng ta còn rất trẻ ... Ta muốn điều này với anh, em thực sự thích ... chỉ là không phải lúc này. Anh có thể hiểu điều đó không? Em muốn tốt nghiệp trước và Harry… có một việc phải làm… và bồ ấy cần sự giúp đỡ của em cũng như Ron. Làm ơn Viktor, hãy hiểu cho. ”
"Anh sẽ, Her-my-knee. Quá nhanh phải không? Có lẽ chúng ta bắt đầu lại đúng không? Đi chậm hơn? Chúng ta là bạn trước, phải không?"
Hai người tay trong tay rời khỏi lớp học, cùng nhau đi dọc hành lang để đến lớp học đầu tiên của họ, Viktor hôn các đốt ngón tay của Hermione trước khi buông ra và đi xuống ngục tối cho buổi học đầu tiên của cô với Giáo sư Snape. Hermione không thể tin là nó dễ dàng như vậy, nhưng tất nhiên anh sẽ hiểu hơn hầu hết các chàng trai… anh không phải , anh là một người đàn ông và tốt hơn hay tệ hơn thì anh là người đã biến cô thành phụ nữ; chỉ điều đó thôi cũng đủ để Hoàng tử quyến rũ người Bulgaria này luôn tồn tại trong trái tim của Cinderella.
—------------
Khi các học sinh trường Durmstrang và Beauxbaton chuẩn bị lên đường vào cuối năm, Viktor đến gặp Hermione, kéo cô sang một bên và đưa cho cô một mảnh giấy, hôn nhẹ vào tai cô khi anh ấy nói, "Her-my-knee , hãy viết thư cho anh, hứa nhé."
Hermione ôm cổ anh. “Em hứa,” mỉm cười với anh khi anh lùi ra xa và vẫy tay với cô, vẫy tay chào lại rồi cùng Ron và Harry xem họ rời khỏi. "Mọi thứ sẽ thay đổi bây giờ, phải không?"
Harry đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai cô và nói với một nụ cười nhẹ, "Vâng."
Hermione thở dài nhưng sau đó vòng tay ôm lấy hai người họ và chỉ nói với sự nhiệt tình hết sức có thể, "Hứa rằng bồ sẽ viết thư cho mình vào mùa hè này."
"Mình sẽ không," Ron, nói với một nụ cười, "Bồ biết là mình sẽ không mà."
"Ron sẽ không, còn bồ, Harry? "
"Ừ, mỗi tuần."
Ba người họ nhìn nhau và sau đó chỉ cười.
END.
##########
Ánh nắng ấm áp buổi sớm khiến Viktor khẽ càu nhàu khi nó chảy qua đôi mi đang đóng chặt của anh. Với một tiếng thở dài, anh nằm nghiêng và để mắt mình từ từ mở ra. Trong một khoảnh khắc, anh chợt thắc mắc tại sao anh lại cởi trần nằm trùm chăn và rồi đêm hôm trước lại xuất hiện trong những bức ảnh rất chi tiết. Một nụ cười nhếch mép hiện ra một lúc rồi anh nhận ra công chúa của anh không ở trên giường với anh. Nhìn nhanh quanh phòng xác nhận rằng cô không ở đâu trong tầm nhìn và chiếc váy của cô đã biến mất. Anh bắt đầu thở dài và rồi phát hiện ra nó, một mảnh giấy mà anh chưa từng thấy nằm trên bàn. Anh nhanh chóng lướt qua và nhấc tờ giấy lên, đọc những nét chữ nguệch ngoạc mất nhiều thời gian hơn mà lẽ ra anh sẽ thích nhưng cuối cùng anh đã làm được qua bức thư có nội dung:
《Viktor thân mến,
Đầu tiên hãy để em nói rằng đêm qua thật tuyệt vời và đừng lo lắng, em không hối tiếc về một điều chúng ta đã làm. Nhưng em không nghĩ rằng Giáo sư Karkaroff có thể bị qua mắt để không phát hiện ra là em đang trên giường của anh cho dù ông ta có ủng hộ anh đến mức nào đi chăng nữa, và em cũng không muốn các giáo viên ở lâu đài phát hiện ra. Em chắc chắn sẽ không muốn bố mẹ mình phát hiện ra. Nhưng giờ em đang lan man và tưởng tượng ra cũng hơi khó chịu.
Anh chỉ cần biết rằng em yêu tất cả những gì chúng ta đã làm và ta sẽ đợi bạn ở Đại sảnh sau bữa sáng.
Hermione.》
Viktor cười toe toét từ tai này sang tai khác khi anh quăng một trong những bộ đồng phục và đôi ủng của mình, sau đó phải giảm tốc độ chạy ra cửa và xuống tàu. Vì những gì anh đang thấy trong cuộc đi bộ nhanh của mình, anh chạy đến gần Karloff và người đẹp có làn da mocha của anh ta là Parvati, người mà anh thấy rõ ràng là đang cố gắng lẻn ra khỏi tàu.
"Ồ Viktor! Đêm qua diễn ra như thế nào? Tuyệt chứ?" Karloff xấu hổ đến mức chuyển sang tiếng Bungari thay vì hỏi bằng tiếng Anh.
Viktor gần như bật cười trước cái nhìn ngượng ngùng trên khuôn mặt của Karloff và cô gái Patil, chỉ lắc đầu và nói bằng tiếng Anh. "Không cần lo lắng. Tôi sẽ không nói." Sau đó, anh hướng ra ngoài cửa với một cái vẫy tay trên vai.
"Điều đó thật kỳ lạ," Parvati nói, "Anh ấy chưa bao giờ trả lời câu hỏi của anh."
"Anh ấy không cần phải .." Karloff cười toe toét trước cái nhìn bối rối của Parvati. "Anh chưa bao giờ thấy Viktor hạnh phúc... trong một thời gian dài."
Cô gái đột nhiên cười toe toét, lắc đầu. "Em không bao giờ có thể ngờ rằng Hermione Granger lại có điều đó trong cô ấy. Merlin ơi chắc chắn Ron đã bị sốc khi cô ấy nói với cậu ấy điều đó, điều mà em chắc chắn sẽ không xảy ra."
"Ron là Ron Weasley, phải không?" Khi Parvati gật đầu, Karloff lắc đầu, "Nếu Weasley thông minh, cậu ta sẽ phải tránh xa Viktor và Her-my-knee."
"Chà con trai không bao giờ thông minh phải không?"
“Không… 《con trai》thì không,” Karloff nói với một nụ cười tự mãn.
—--------------------
Viktor chạy khá chậm đến lâu đài từ con tàu, chỉ chậm lại khi đến cửa lâu đài, dừng lại bên ngoài để trấn tĩnh bản thân trước khi bước vào với chiếc mặt nạ không quan tâm. Anh bước vào Đại sảnh đường và không thể ngăn nụ cười trên môi khi nhìn thấy cô, mặc dù người mà cô đang ngồi cùng khiến anh chỉ biết nghiến răng trong giây lát. Ở bên phải anh nghĩ rằng anh nghe thấy ai đó gọi tên mình, có lẽ là đứa trẻ Malfoy, nhưng anh chỉ có đôi mắt và đôi tai cho công chúa trước mặt. Viktor dừng lại ngay sau cô, phớt lờ cái nhìn vào khuôn mặt Potter của nhà vô địch Hogwarts và cúi xuống áp má mình vào má cô. "Công chúa của tôi sáng nay đã trở về trên chiếc xe bí ngô." Anh cảm thấy cô rùng mình vì anh và phải cười toe toét khi anh cúi xuống sâu hơn và hôn nhẹ lên má cô sau đó nhìn vào khuôn mặt cô để thấy cô đang đỏ mặt rạng rỡ và mỉm cười với anh một cách kín đáo. "Chào công chúa. Anh chỉ cần một nụ hôn. Cô ăn xong chưa?"
"Em đã xong và tất nhiên." Hermione mỉm cười khi đứng dậy khỏi bàn nhưng sau đó hơi cau mày khi nghiêng đầu về phía anh để hỏi: "Nhưng còn anh? Anh không cảm thấy đói sao?"
Có một tia lửa nhỏ trong mắt anh khiến cô khẽ rùng mình khi anh nói, "Không phải vì đồ ăn. Dù sao thì không phải lúc này."
"Ồ," là tất cả những gì cô có thể nói. Cô thậm chí còn không chào tạm biệt Harry và Ron khi Viktor lấy túi xách cho cô và kéo cô ra khỏi Đại lễ đường cùng anh.
Ron nhìn chằm chằm vào hai người họ với một cái gì đó giống như sốc, giận dữ và ghen tị tất cả hòa quyện vào nhau. "Đó là trò lừa bịp gì chứ! Anh ta thậm chí còn không nhìn chúng ta! Thật là một trò chơi hoàn chỉnh! Nước ngoài đẫm máu ..."
Phần còn lại của những gì Ron nói đã bị bóp nghẹt bởi miếng bánh mì nướng mà cậu ta cho vào miệng và nghiền thành mảnh. Harry nghĩ rằng đó là điều tốt nhất khi McGonagal chọn ngay lúc đó để đi lang thang trên đường đến bàn đầu, gật đầu chào buổi sáng tốt lành với cả hai. "Chỉ cần nhớ, Ron, bồ muốn chữ ký của trò lừa bịp đó."
Ron gần như mắc nghẹn khi nhổ chiếc bánh mì nướng trở lại và rạng rỡ nhìn Harry. "Ai ở bên cạnh bồ bây giờ?"
Harry đảo mắt vào một vài chỗ ngồi dưới bàn mà anh em của Ron đang cười. Đó sẽ là một trong những ngày của họ.
Viktor cuối cùng kéo Hermione vào một trong những phòng học bỏ trống rồi ôm cô vào lòng, thả cặp của cô xuống sàn nhà, vòng tay qua người cô, hôn cô say đắm.
Cuối cùng, khi anh đã để cô thở lại, Hermione thở hổn hển,
"Viktor ... Chờ đã! Chúng ta cần nói chuyện."
Khi cái nhìn của anh chuyển từ lửa sang buồn, cô vội vàng giải thích.
"Không khoan, nó hoàn toàn không phải như vậy. Em không hối hận về những gì chúng ta đã làm, ít nhất là. Chỉ là ... Chà cả hai chúng ta còn rất trẻ ... Ta muốn điều này với anh, em thực sự thích ... chỉ là không phải lúc này. Anh có thể hiểu điều đó không? Em muốn tốt nghiệp trước và Harry… có một việc phải làm… và bồ ấy cần sự giúp đỡ của em cũng như Ron. Làm ơn Viktor, hãy hiểu cho. ”
"Anh sẽ, Her-my-knee. Quá nhanh phải không? Có lẽ chúng ta bắt đầu lại đúng không? Đi chậm hơn? Chúng ta là bạn trước, phải không?"
Hai người tay trong tay rời khỏi lớp học, cùng nhau đi dọc hành lang để đến lớp học đầu tiên của họ, Viktor hôn các đốt ngón tay của Hermione trước khi buông ra và đi xuống ngục tối cho buổi học đầu tiên của cô với Giáo sư Snape. Hermione không thể tin là nó dễ dàng như vậy, nhưng tất nhiên anh sẽ hiểu hơn hầu hết các chàng trai… anh không phải , anh là một người đàn ông và tốt hơn hay tệ hơn thì anh là người đã biến cô thành phụ nữ; chỉ điều đó thôi cũng đủ để Hoàng tử quyến rũ người Bulgaria này luôn tồn tại trong trái tim của Cinderella.
—------------
Khi các học sinh trường Durmstrang và Beauxbaton chuẩn bị lên đường vào cuối năm, Viktor đến gặp Hermione, kéo cô sang một bên và đưa cho cô một mảnh giấy, hôn nhẹ vào tai cô khi anh ấy nói, "Her-my-knee , hãy viết thư cho anh, hứa nhé."
Hermione ôm cổ anh. “Em hứa,” mỉm cười với anh khi anh lùi ra xa và vẫy tay với cô, vẫy tay chào lại rồi cùng Ron và Harry xem họ rời khỏi. "Mọi thứ sẽ thay đổi bây giờ, phải không?"
Harry đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai cô và nói với một nụ cười nhẹ, "Vâng."
Hermione thở dài nhưng sau đó vòng tay ôm lấy hai người họ và chỉ nói với sự nhiệt tình hết sức có thể, "Hứa rằng bồ sẽ viết thư cho mình vào mùa hè này."
"Mình sẽ không," Ron, nói với một nụ cười, "Bồ biết là mình sẽ không mà."
"Ron sẽ không, còn bồ, Harry? "
"Ừ, mỗi tuần."
Ba người họ nhìn nhau và sau đó chỉ cười.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.