Chương 3: Lời Chúc Phúc Của Tiên Nữ
Chiết Hoa Mai
16/08/2024
Tsurumai ngồi trong suối nước nóng, thả mình thư giãn khi nhớ lại những ngày bản thân còn khờ dại
Đúng là cô bá thật
Tiếc là thiếu chất xám nên không làm ăn được gì hết
Phải tận một trăm năm sau khi tiếp thu những kiến thức cơ bản, học viết, học ăn học nói, học cách mặc quần áo, rồi may vá mấy mảnh vải gai, Tsurumai mới thoát kiếp ăn lông ở lỗ
Lúc đó, ngoài khả năng bất tử của mình ra, cô không có gì hết
Sức mạnh của cô có thể dùng ba chữ không để miêu tả, không hay không biết không hướng dẫn sử dụng
Chỉ đến cuối thời đại Nara, Tsurumai mới biết sức mạnh của mình hoạt động như thế nào
Thứ sức mạnh kỳ quái, méo hiểu gì hết
Tsurumai chống cằm, nhìn lên bầu trời đêm ngàn sao mình yêu đến chết
Trăng thanh gió mát, là một ngày thích hợp để giết người giấu xác
Cô đùa thôi- nhưng người khác thì làm thật
Cách đây chính xác 645.8 mét, một khu vực trống trải và hầu như không có người qua lại vì lời đồn có quỷ lảng vảng ở đó, có hai kẻ đang đánh nhau
Một kiếm sĩ diệt quỷ, có máu thoảng mùi hoa ngọt dịu
Và một con quỷ thúi um trời
Cô không thể nào rơi vào trạng thái thư giãn một trăm phần nếu không mở các giác quan, nhưng bảo cô đóng khứu giác vì quỷ thì cô không chịu
Đã quá lâu kể từ lần cuối cô nghe mùi của một con quỷ có thứ hạng cao rồi, cô siêu không quen luôn
Thế là giữa việc thư giãn và mặc kệ đời, Tsurumai lựa chọn đi giết quỷ để bảo toàn kỳ nghỉ của mình
Tại sao cô phải hủy nó vì một con quỷ? Để xem đứa nào bướng hơn đứa nào
...
...
Kocho Kanae chật vật tránh né đòn đánh của Douma, dù vào thế bất lợi và biết mình chết chắc nhưng cô không có chút gì là e ngại
"Ối chà tiểu thư, thấy một mỹ nhân như cô bị thương khiến lòng ta quặn thắt đó"
Douma làm ra biểu cảm đau lòng dù miệng vẫn cười toe toét, trông mất dạy phải biết
Hoa trụ xoay chuôi kiếm của mình, hít một hơi sâu và lao đến, sẵn sàng chém đầu hắn dù biết điều đó là không thể
"Hơi thở của hoa, thức thứ tư"
Douma làm ra vẻ bất đắc dĩ, vung cây quạt thiếc màu vàng của mình
"Tản liên hoa"
Những mảnh lá cây bằng băng xuất hiện, lao về phía Kocho Kanae với tốc độ cực nhanh, khi nó chỉ cách mặt cô ấy vài mi-li-mét, âm thanh leng keng của đồng xu va với mặt băng vang lên, ánh kim lóe sáng dưới ánh trăng
Tsurumai nhấc cổ áo Kocho Kanae đẩy ra xa trung tâm chiến trường. Cô ấy ngay lập tức hét lên
"Không, nguy hiểm lắm, chạy đi! Khụ, khụ khụ-"
Thấy Tsurumai không có vẻ gì là sẽ chạy trốn, Kocho Kanae cắn răng muốn nói với cô rằng hãy ít nhất hãy cầm lấy Nhật Luân kiếm thay vì đánh tay không, nhưng máu cứ liên tục trào ra khỏi miệng, cảm giác choáng váng khó thở khiến cô ấy tạm thời mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ
Hình như cô gái này sắp tèo rồi. Tsurumai làm lơ Douma, nhìn thảm trạng của kiếm sĩ diệt quỷ đang thoi thóp dưới mặt đất
Phổi đang bị hoại tử hả, hình như là vì cái huyết quỷ thuật lạnh căm căm ban nãy mình ngửi thấy
Mà kỳ lạ ghê, phổi phải bị đông lại chứ mắc gì hoại tử?
Không vi khuẩn phế cầu hay tụ cầu, không nấm không virus hô hấp thì mắc gì nó hoại tử ta?
Douma cảnh giác nhìn người phụ nữ với bộ yukata màu trắng ngà thường thấy ở các quán trọ suối nước nóng, cô ta mạnh, rất mạnh là đằng khác
"Này này tiểu thư ơi, làm lơ người khác thế là tôi buồn lắm đó nha~"
Hắn vung quạt, đôi mắt bảy sắc cầu vồng trở nên nham hiểm
"Kết tinh ngự tử"
Một phân thân lao đến chỗ của Tsurumai với tốc độ cao, Tsurmai vươn một ngón trỏ ra, chặn trước trán của phân thân, cách một đồng xu
"Ngoan"
Đồng xu biến mất, phân thân cũng biệt tăm nốt
"Cút"
Đôi mắt màu tím hoa lan lia qua chỗ Douma, nói, tông giọng đều đều không chứa lực uy hiếp nào nhưng nó lại khiến máu trong cơ thể hắn sôi sục, lông tơ toàn thân dựng đứng
Chút ký ức mơ hồ lướt ngang tâm trí hắn, đó là tế bào của ngài Muzan, vì hắn không thể nào có loại ký ức này được
Căn phòng sang trọng nhưng tối tăm luôn nồng nặc mùi thuốc, hắn thấy cánh tay ngài Muzan run rẩy vươn ra, túm chặt tà váy kimono của một người con gái
Dinh thự to lớn luôn ngập trong ánh mặt trời lẫn tiếng chim chóc và thanh âm người hầu bận rộn, nay im như tờ khi màn đêm giương cung bắn rụng ngày sáng, mùi máu có khắp nơi, xác chết vương vãi không nguyên vẹn
Hắn cảm giác mặt mình, không, gương mặt ngài Muzan được vuốt ve, động tác người ấy dịu dàng nhưng ngài lại chỉ cảm nhận được cái lạnh từ đáy lòng
Kimono luôn chỉnh tề thì xộc xệch, mái tóc luôn được búi gọn gàng xõa tung ra, người con gái- không, có lẽ nên xưng là phu nhân, người ấy đang nằm dưới sàn tatami, thấy được hình thái quỷ hóa của chồng mình
Vị phu nhân không rõ mặt ấy khẽ nói, không có sợ hãi, không có kiêng kị, không có cảm xúc dư thừa
"Không còn gì cả"
"Ngươi chẳng để lại gì hết, Kibutsuji à"
Giống như tiếc nuối, giống như cảm thán, cũng giống lời từ giã
Hồi ức kết thúc, tiếng đàn Biwa của Nakime đưa hắn trở lại Vô Hạn thành khi nào hắn chẳng hay nữa
Hiếm khi Douma chịu yên lặng, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp cơ thể, bàn tay hắn nắm chặt nửa khuôn mặt mình, tay kia chống xuống sàn, lưng hơi cong khi hắn thở hổn hển
.
Bên này, đuổi được con quỷ kia đi rồi khiến Tsurumai cảm thấy không khí trong lành hơn bao giờ hết
Cô bước đến chỗ Kocho Kanae, nắm chặt hàm cô ấy khi cạy miệng cô ấy ra, cô nhét một đồng xu vào trong
"Tiên nữ chúc phúc cho cô"
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, đầu óc Kocho Kanae vang vọng câu nói của người phụ nữ bí ẩn
Tiên nữ sao? Chúc phúc ư?
Rốt cuộc thì, người là ai vậy...
Đúng là cô bá thật
Tiếc là thiếu chất xám nên không làm ăn được gì hết
Phải tận một trăm năm sau khi tiếp thu những kiến thức cơ bản, học viết, học ăn học nói, học cách mặc quần áo, rồi may vá mấy mảnh vải gai, Tsurumai mới thoát kiếp ăn lông ở lỗ
Lúc đó, ngoài khả năng bất tử của mình ra, cô không có gì hết
Sức mạnh của cô có thể dùng ba chữ không để miêu tả, không hay không biết không hướng dẫn sử dụng
Chỉ đến cuối thời đại Nara, Tsurumai mới biết sức mạnh của mình hoạt động như thế nào
Thứ sức mạnh kỳ quái, méo hiểu gì hết
Tsurumai chống cằm, nhìn lên bầu trời đêm ngàn sao mình yêu đến chết
Trăng thanh gió mát, là một ngày thích hợp để giết người giấu xác
Cô đùa thôi- nhưng người khác thì làm thật
Cách đây chính xác 645.8 mét, một khu vực trống trải và hầu như không có người qua lại vì lời đồn có quỷ lảng vảng ở đó, có hai kẻ đang đánh nhau
Một kiếm sĩ diệt quỷ, có máu thoảng mùi hoa ngọt dịu
Và một con quỷ thúi um trời
Cô không thể nào rơi vào trạng thái thư giãn một trăm phần nếu không mở các giác quan, nhưng bảo cô đóng khứu giác vì quỷ thì cô không chịu
Đã quá lâu kể từ lần cuối cô nghe mùi của một con quỷ có thứ hạng cao rồi, cô siêu không quen luôn
Thế là giữa việc thư giãn và mặc kệ đời, Tsurumai lựa chọn đi giết quỷ để bảo toàn kỳ nghỉ của mình
Tại sao cô phải hủy nó vì một con quỷ? Để xem đứa nào bướng hơn đứa nào
...
...
Kocho Kanae chật vật tránh né đòn đánh của Douma, dù vào thế bất lợi và biết mình chết chắc nhưng cô không có chút gì là e ngại
"Ối chà tiểu thư, thấy một mỹ nhân như cô bị thương khiến lòng ta quặn thắt đó"
Douma làm ra biểu cảm đau lòng dù miệng vẫn cười toe toét, trông mất dạy phải biết
Hoa trụ xoay chuôi kiếm của mình, hít một hơi sâu và lao đến, sẵn sàng chém đầu hắn dù biết điều đó là không thể
"Hơi thở của hoa, thức thứ tư"
Douma làm ra vẻ bất đắc dĩ, vung cây quạt thiếc màu vàng của mình
"Tản liên hoa"
Những mảnh lá cây bằng băng xuất hiện, lao về phía Kocho Kanae với tốc độ cực nhanh, khi nó chỉ cách mặt cô ấy vài mi-li-mét, âm thanh leng keng của đồng xu va với mặt băng vang lên, ánh kim lóe sáng dưới ánh trăng
Tsurumai nhấc cổ áo Kocho Kanae đẩy ra xa trung tâm chiến trường. Cô ấy ngay lập tức hét lên
"Không, nguy hiểm lắm, chạy đi! Khụ, khụ khụ-"
Thấy Tsurumai không có vẻ gì là sẽ chạy trốn, Kocho Kanae cắn răng muốn nói với cô rằng hãy ít nhất hãy cầm lấy Nhật Luân kiếm thay vì đánh tay không, nhưng máu cứ liên tục trào ra khỏi miệng, cảm giác choáng váng khó thở khiến cô ấy tạm thời mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ
Hình như cô gái này sắp tèo rồi. Tsurumai làm lơ Douma, nhìn thảm trạng của kiếm sĩ diệt quỷ đang thoi thóp dưới mặt đất
Phổi đang bị hoại tử hả, hình như là vì cái huyết quỷ thuật lạnh căm căm ban nãy mình ngửi thấy
Mà kỳ lạ ghê, phổi phải bị đông lại chứ mắc gì hoại tử?
Không vi khuẩn phế cầu hay tụ cầu, không nấm không virus hô hấp thì mắc gì nó hoại tử ta?
Douma cảnh giác nhìn người phụ nữ với bộ yukata màu trắng ngà thường thấy ở các quán trọ suối nước nóng, cô ta mạnh, rất mạnh là đằng khác
"Này này tiểu thư ơi, làm lơ người khác thế là tôi buồn lắm đó nha~"
Hắn vung quạt, đôi mắt bảy sắc cầu vồng trở nên nham hiểm
"Kết tinh ngự tử"
Một phân thân lao đến chỗ của Tsurumai với tốc độ cao, Tsurmai vươn một ngón trỏ ra, chặn trước trán của phân thân, cách một đồng xu
"Ngoan"
Đồng xu biến mất, phân thân cũng biệt tăm nốt
"Cút"
Đôi mắt màu tím hoa lan lia qua chỗ Douma, nói, tông giọng đều đều không chứa lực uy hiếp nào nhưng nó lại khiến máu trong cơ thể hắn sôi sục, lông tơ toàn thân dựng đứng
Chút ký ức mơ hồ lướt ngang tâm trí hắn, đó là tế bào của ngài Muzan, vì hắn không thể nào có loại ký ức này được
Căn phòng sang trọng nhưng tối tăm luôn nồng nặc mùi thuốc, hắn thấy cánh tay ngài Muzan run rẩy vươn ra, túm chặt tà váy kimono của một người con gái
Dinh thự to lớn luôn ngập trong ánh mặt trời lẫn tiếng chim chóc và thanh âm người hầu bận rộn, nay im như tờ khi màn đêm giương cung bắn rụng ngày sáng, mùi máu có khắp nơi, xác chết vương vãi không nguyên vẹn
Hắn cảm giác mặt mình, không, gương mặt ngài Muzan được vuốt ve, động tác người ấy dịu dàng nhưng ngài lại chỉ cảm nhận được cái lạnh từ đáy lòng
Kimono luôn chỉnh tề thì xộc xệch, mái tóc luôn được búi gọn gàng xõa tung ra, người con gái- không, có lẽ nên xưng là phu nhân, người ấy đang nằm dưới sàn tatami, thấy được hình thái quỷ hóa của chồng mình
Vị phu nhân không rõ mặt ấy khẽ nói, không có sợ hãi, không có kiêng kị, không có cảm xúc dư thừa
"Không còn gì cả"
"Ngươi chẳng để lại gì hết, Kibutsuji à"
Giống như tiếc nuối, giống như cảm thán, cũng giống lời từ giã
Hồi ức kết thúc, tiếng đàn Biwa của Nakime đưa hắn trở lại Vô Hạn thành khi nào hắn chẳng hay nữa
Hiếm khi Douma chịu yên lặng, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp cơ thể, bàn tay hắn nắm chặt nửa khuôn mặt mình, tay kia chống xuống sàn, lưng hơi cong khi hắn thở hổn hển
.
Bên này, đuổi được con quỷ kia đi rồi khiến Tsurumai cảm thấy không khí trong lành hơn bao giờ hết
Cô bước đến chỗ Kocho Kanae, nắm chặt hàm cô ấy khi cạy miệng cô ấy ra, cô nhét một đồng xu vào trong
"Tiên nữ chúc phúc cho cô"
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, đầu óc Kocho Kanae vang vọng câu nói của người phụ nữ bí ẩn
Tiên nữ sao? Chúc phúc ư?
Rốt cuộc thì, người là ai vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.