Chương 5: Ông Kẹ Quản Tiên Nữ
Chiết Hoa Mai
16/08/2024
Tsurumai ngồi cạnh Nana, thấy con bé bồn chồn, có lẽ vì nhớ nhà, hoặc vì cô
Nếu là nhớ nhà thì ổn thôi, hôm qua trong lúc đuổi từ tận Aomori đến Hokkaido, cô và con quỷ kia chơi đuổi bắt qua nóc đoàn tàu hỏa, vô tình là sau đó đã làm sập đường ray xe lửa và dĩ nhiên là không có thương vong
Cô đã gửi tiền bồi thường đến chính quyền địa phương kèm lời xin lỗi để giải quyết êm đẹp chuyện này, cũng vì có chút quen biết với nơi đó nên sẽ dễ dàng thôi
Nhưng muốn sửa thì cần khoảng nửa tháng, nên cha mẹ Nana sẽ không đến đây. Tsurumai sẽ nhờ cấp dưới vậy.
Cạch-
Tiếng cửa lùa shoji mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Shinazugawa Sanemi bước vào với khay đựng thức ăn trên tay, gồm cháo Okayu rắc muối tiêu ăn kèm với cá thu và cà rốt, cho Tsurumai
Còn của Nana và cậu ta là món cơm đậu nành
Cậu ta ngồi đối diện, đặt thức ăn trước mặt từng người và bắt đầu ăn, không nói gì, còn Nana thì nói nhỏ câu "chúc mọi người ăn ngon miệng" rồi mới bắt đầu cầm đũa
Tsurumai dùng muỗng khuấy khuấy tô cháo nóng hổi, hơi rũ mi như nghĩ gì đó
Chu đáo ghê
Và cũng thật trùng hợp, có hai loại thức ăn đồ uống cô có thể miễn cưỡng nuốt xuống bụng là nước lọc và cháo trắng, mặc dù cháo của cô cũng không trắng lắm
Tsurumai múc một muỗng và ăn, nhạt thếch, tự hủy bằng cách ăn nấm độc còn ngon hơn (dù bây giờ không xi nhê nữa), cô quả nhiên méo thể nào thích nổi đồ ăn con người mà
Cô lặng lẽ đẩy cà rốt sang một bên, eo ơi không thích ăn rau đâu, thực vật trong rừng thì suy nghĩ lại
Cách-
Shinazugawa Sanemi nhăn nhó, xoay đũa lại và dùng đầu kia chặn chiếc muỗng đang lùa cà rốt sang một bên kia
"Cấm có kén ăn"
Ê?
Tsurumai sửng sốt trong lòng, quá lâu rồi kể từ lần cuối cô bị nhắc nhở, đã hơn 500 năm rồi
Cô nhìn cậu ta
"Nhìn gì?"
"Ta không muốn ăn"
"Lãng phí thức ăn là tội tày trời, xuống địa ngục có mà bốc cứt ăn lại hả?"
Cái mỏ này sao hỗn vậy?
"Ta không bảo cậu làm"
"Không ăn thì vứt"
Cái người vừa bảo lãng phí thức ăn là không tốt kia chết đâu rồi?
Tsurumai câm lặng, không muốn tranh cãi với nít ranh khéo còn không cổ bằng cái móng chân của cô, nên thôi, cô ăn luôn cà rốt
Vị nhạt nhẽo của cháo hòa với chút vị ngọt và cay nhỏ của cà rốt, xen với mùi nồng của tiêu, nhân khoảng một trăm lần bởi giác quan nhạy bén của cô, ừ, miễn cưỡng, tàm tạm, có thể-
Không, không ăn được
Tsurumai tắt luôn vị giác của mình và ăn sạch bát cháo, sợ rằng chậm chút nữa là cô nôn luôn tại chỗ
Thế thì mất mặt già quá
Dù vẫn gương mặt cau có như ông kẹ kia, Shinazugawa Sanemi hẳn là hài lòng, và có một chút- vui vẻ?
Ừ, dù nó nhỏ xíu xìu xiu
Vẫn là Shinazugawa Sanemi rửa bát, Nana thấy ngại nên cũng xắn tay áo định phụ, nhưng bị thằng nhãi mỏ hỗn đó phũ phàng đuổi ra ngoài
"Con nít con nôi, cút ra ngoài"
Đó là nguyên văn lời từ chối của cậu ta, nhìn Nana rưng rức mà đến tội-
Xạo đó, con bé mà dám khóc là Tsurumai dám sập cửa bỏ đi
Hai ngày sau đó, Nana được giữ lại bên Tsurumai để hồi phục tâm lý, bị quỷ bắt rồi ăn sống, dù cô đã là mờ ký ức của con bé thì ít nhiều gì cũng có tổn thương tinh thần
Còn Shinazugawa Sanemi thì vẫn vác dao phay lên núi chém quỷ, nhưng đến chiều, cậu ta biết đường về điền trang nhỏ của Tsurumai
Chiều tối ngày thứ hai bọn họ gặp nhau, Tsurumai ngồi trước sân thắt bím tóc cho Nana, mái tóc con bé đen dài và suôn mượt, trượt qua kẽ tay như dòng nước, cô tìm lại cảm giác ngày đầu mình có ký ức về thế giới này
"Nếu còn không vào thì nhịn cơm đi"
Giọng nói cộc cằn hằng ngày của Shinazugawa Sanemi vọng ra từ bên trong, ánh mắt cậu ta hằn học nhìn chúng tôi khi đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên, nơi chúng tôi đang ngồi
"Ừ" Tsurumai gật đầu, đứng dậy và đi vào trong
"E-em vào liền" Nana nói nhỏ, vẫn sợ thằng ông kẹ Sanemi
Mỗi lần đến bữa ăn, khi nào cô cũng tắt vị giác đi, cô mà không ăn thì thể nào cũng bị chửi
Không phải Tsurumai rén, chỉ là cô có sức đề kháng yếu trước thiện ý thôi
Dù thiện ý này hỗn quá đi
Ăn uống no say, Tsurumai ngồi trên chiếc ghế đẩu bắc trước hiên và đọc sách. Nana thì đi ngủ, Sanemi thì cô cóc quan tâm
Vì là tiên nữ (tự phong), thị lực của cô rất tốt, cô có thói quen không mở đèn khi đọc sách, từ thói thành tính mà
Tách-
Đèn được mở lên, Tsurumai theo phản xạ nhìn lên ngọn đèn trên đầu, rồi quay qua phía phát ra âm thanh
"Cụt tay à mà không bật đèn?"
"Không, tứ chi kiện toàn"
Cô nói, quay lại tiếp tục đọc sách, sáng hay không sáng vẫn vậy, chả ảnh hưởng gì. Thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Tsurumai, cậu ta cau mày và quay lưng bỏ vào phòng mình
Tích tắc- đồng hồ điểm mười giờ, cô vẫn chăm chú đọc sách thì có cảm giác ai đó bước đến, gần đến nỗi Tsurumai không lơ được nữa
Shinazugawa Sanemi đứng sau cô, mặt mũi tối sầm, tức tối khoanh tay trước ngực
"Không muốn chết sớm thì cút đi ngủ cho tôi"
"?"
Tsurumai ngẩng đầu nhìn gương mặt trên đầu mình, môi giật nhẹ khi nghe đến cụm từ "chết sớm". Cậu ta không muốn biết tôi đã bấm nút tự hủy bao nhiêu lần đâu
"Đi ngủ"
—"Đi ngủ"
Mắt cô mở to một chút, nhỏ đến mức không ai nhìn ra khi hình ảnh của thầy Takeshi và cậu ta chồng lên nhau
Tsurumai hơi nhấp môi, gấp sách lại và đứng dậy
"Ừ, đi ngủ thôi"
Cô cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi Shinazugawa Sanemi thấy khi cô đối diện với cậu ta
Cậu ta sửng sốt, quay mặt đi vội vã và bước nhanh về phòng
Giờ thì đến lượt Tsurumai khó hiểu, cô sờ sờ khóe miệng mình, đi lại tắt đèn
Gì? Ngại à? Nhát gái hửm?
Không giống lắm
Đèn đã tắt hết, cô trở về phòng mình
Bỏ đi, rồi cậu ta sẽ quên nhanh thôi
Về sự tồn tại của một ai đó tên Tsurumai.
Nếu là nhớ nhà thì ổn thôi, hôm qua trong lúc đuổi từ tận Aomori đến Hokkaido, cô và con quỷ kia chơi đuổi bắt qua nóc đoàn tàu hỏa, vô tình là sau đó đã làm sập đường ray xe lửa và dĩ nhiên là không có thương vong
Cô đã gửi tiền bồi thường đến chính quyền địa phương kèm lời xin lỗi để giải quyết êm đẹp chuyện này, cũng vì có chút quen biết với nơi đó nên sẽ dễ dàng thôi
Nhưng muốn sửa thì cần khoảng nửa tháng, nên cha mẹ Nana sẽ không đến đây. Tsurumai sẽ nhờ cấp dưới vậy.
Cạch-
Tiếng cửa lùa shoji mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Shinazugawa Sanemi bước vào với khay đựng thức ăn trên tay, gồm cháo Okayu rắc muối tiêu ăn kèm với cá thu và cà rốt, cho Tsurumai
Còn của Nana và cậu ta là món cơm đậu nành
Cậu ta ngồi đối diện, đặt thức ăn trước mặt từng người và bắt đầu ăn, không nói gì, còn Nana thì nói nhỏ câu "chúc mọi người ăn ngon miệng" rồi mới bắt đầu cầm đũa
Tsurumai dùng muỗng khuấy khuấy tô cháo nóng hổi, hơi rũ mi như nghĩ gì đó
Chu đáo ghê
Và cũng thật trùng hợp, có hai loại thức ăn đồ uống cô có thể miễn cưỡng nuốt xuống bụng là nước lọc và cháo trắng, mặc dù cháo của cô cũng không trắng lắm
Tsurumai múc một muỗng và ăn, nhạt thếch, tự hủy bằng cách ăn nấm độc còn ngon hơn (dù bây giờ không xi nhê nữa), cô quả nhiên méo thể nào thích nổi đồ ăn con người mà
Cô lặng lẽ đẩy cà rốt sang một bên, eo ơi không thích ăn rau đâu, thực vật trong rừng thì suy nghĩ lại
Cách-
Shinazugawa Sanemi nhăn nhó, xoay đũa lại và dùng đầu kia chặn chiếc muỗng đang lùa cà rốt sang một bên kia
"Cấm có kén ăn"
Ê?
Tsurumai sửng sốt trong lòng, quá lâu rồi kể từ lần cuối cô bị nhắc nhở, đã hơn 500 năm rồi
Cô nhìn cậu ta
"Nhìn gì?"
"Ta không muốn ăn"
"Lãng phí thức ăn là tội tày trời, xuống địa ngục có mà bốc cứt ăn lại hả?"
Cái mỏ này sao hỗn vậy?
"Ta không bảo cậu làm"
"Không ăn thì vứt"
Cái người vừa bảo lãng phí thức ăn là không tốt kia chết đâu rồi?
Tsurumai câm lặng, không muốn tranh cãi với nít ranh khéo còn không cổ bằng cái móng chân của cô, nên thôi, cô ăn luôn cà rốt
Vị nhạt nhẽo của cháo hòa với chút vị ngọt và cay nhỏ của cà rốt, xen với mùi nồng của tiêu, nhân khoảng một trăm lần bởi giác quan nhạy bén của cô, ừ, miễn cưỡng, tàm tạm, có thể-
Không, không ăn được
Tsurumai tắt luôn vị giác của mình và ăn sạch bát cháo, sợ rằng chậm chút nữa là cô nôn luôn tại chỗ
Thế thì mất mặt già quá
Dù vẫn gương mặt cau có như ông kẹ kia, Shinazugawa Sanemi hẳn là hài lòng, và có một chút- vui vẻ?
Ừ, dù nó nhỏ xíu xìu xiu
Vẫn là Shinazugawa Sanemi rửa bát, Nana thấy ngại nên cũng xắn tay áo định phụ, nhưng bị thằng nhãi mỏ hỗn đó phũ phàng đuổi ra ngoài
"Con nít con nôi, cút ra ngoài"
Đó là nguyên văn lời từ chối của cậu ta, nhìn Nana rưng rức mà đến tội-
Xạo đó, con bé mà dám khóc là Tsurumai dám sập cửa bỏ đi
Hai ngày sau đó, Nana được giữ lại bên Tsurumai để hồi phục tâm lý, bị quỷ bắt rồi ăn sống, dù cô đã là mờ ký ức của con bé thì ít nhiều gì cũng có tổn thương tinh thần
Còn Shinazugawa Sanemi thì vẫn vác dao phay lên núi chém quỷ, nhưng đến chiều, cậu ta biết đường về điền trang nhỏ của Tsurumai
Chiều tối ngày thứ hai bọn họ gặp nhau, Tsurumai ngồi trước sân thắt bím tóc cho Nana, mái tóc con bé đen dài và suôn mượt, trượt qua kẽ tay như dòng nước, cô tìm lại cảm giác ngày đầu mình có ký ức về thế giới này
"Nếu còn không vào thì nhịn cơm đi"
Giọng nói cộc cằn hằng ngày của Shinazugawa Sanemi vọng ra từ bên trong, ánh mắt cậu ta hằn học nhìn chúng tôi khi đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên, nơi chúng tôi đang ngồi
"Ừ" Tsurumai gật đầu, đứng dậy và đi vào trong
"E-em vào liền" Nana nói nhỏ, vẫn sợ thằng ông kẹ Sanemi
Mỗi lần đến bữa ăn, khi nào cô cũng tắt vị giác đi, cô mà không ăn thì thể nào cũng bị chửi
Không phải Tsurumai rén, chỉ là cô có sức đề kháng yếu trước thiện ý thôi
Dù thiện ý này hỗn quá đi
Ăn uống no say, Tsurumai ngồi trên chiếc ghế đẩu bắc trước hiên và đọc sách. Nana thì đi ngủ, Sanemi thì cô cóc quan tâm
Vì là tiên nữ (tự phong), thị lực của cô rất tốt, cô có thói quen không mở đèn khi đọc sách, từ thói thành tính mà
Tách-
Đèn được mở lên, Tsurumai theo phản xạ nhìn lên ngọn đèn trên đầu, rồi quay qua phía phát ra âm thanh
"Cụt tay à mà không bật đèn?"
"Không, tứ chi kiện toàn"
Cô nói, quay lại tiếp tục đọc sách, sáng hay không sáng vẫn vậy, chả ảnh hưởng gì. Thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Tsurumai, cậu ta cau mày và quay lưng bỏ vào phòng mình
Tích tắc- đồng hồ điểm mười giờ, cô vẫn chăm chú đọc sách thì có cảm giác ai đó bước đến, gần đến nỗi Tsurumai không lơ được nữa
Shinazugawa Sanemi đứng sau cô, mặt mũi tối sầm, tức tối khoanh tay trước ngực
"Không muốn chết sớm thì cút đi ngủ cho tôi"
"?"
Tsurumai ngẩng đầu nhìn gương mặt trên đầu mình, môi giật nhẹ khi nghe đến cụm từ "chết sớm". Cậu ta không muốn biết tôi đã bấm nút tự hủy bao nhiêu lần đâu
"Đi ngủ"
—"Đi ngủ"
Mắt cô mở to một chút, nhỏ đến mức không ai nhìn ra khi hình ảnh của thầy Takeshi và cậu ta chồng lên nhau
Tsurumai hơi nhấp môi, gấp sách lại và đứng dậy
"Ừ, đi ngủ thôi"
Cô cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi Shinazugawa Sanemi thấy khi cô đối diện với cậu ta
Cậu ta sửng sốt, quay mặt đi vội vã và bước nhanh về phòng
Giờ thì đến lượt Tsurumai khó hiểu, cô sờ sờ khóe miệng mình, đi lại tắt đèn
Gì? Ngại à? Nhát gái hửm?
Không giống lắm
Đèn đã tắt hết, cô trở về phòng mình
Bỏ đi, rồi cậu ta sẽ quên nhanh thôi
Về sự tồn tại của một ai đó tên Tsurumai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.