Chương 77
Tg Dương Tố
12/04/2022
Chương 77: Hắc bảo (nhất)
Biên tập: Vũ Vi.
Sửa lỗi: tad.
Ký ức giống như một cái giếng sâu tăm tối, mà Mục Tri Thâm bị rơi vào trong đó. Hắn lại mơ thấy cảnh tượng năm mười hai tuổi, người đàn ông có gương mặt lờ mờ nắm chặt lấy vai hắn, nói "Con là đàn ông con trai, con có thể ở một mình, phải không?"
Hắn nhìn chăm chú gương mặt người đàn ông trước mắt, cố gắng hết sức để nhớ lại gương mặt dáng vẻ của hắn ta. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, tất cả mọi đồ vật của Mục Gia Bảo đều bỏ lại ở bên trong phong ấn quỷ vực này, thậm chí hắn còn không có thời gian để mang theo chân dung của họ đi. Vì vậy, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng này, ký ức về quá khứ đã bị chôn trong giếng sâu, khuôn mặt của họ giống như ngọc lưu ly phủ vùi trong bùn đất, dần dần mờ đi. Vậy nên cho dù hắn cố gắng hồi tưởng đến mức nào, hắn cũng không thể nhớ được dáng vẻ của họ.
"Cha, con có thể rút đao, giống như người vậy." Đây chính là giọng của hắn, nghe non nớt nhưng rất kiên định.
Hình như cha đang cười, như thể ông vui mừng vô cùng, "Con ngoan, con thật xui xẻo, lần đầu thấy quỷ lại gặp ngay một ác quỷ mạnh như vậy. Cha dạy con lôi pháp, dạy con lôi đao của Mục thị, con đều đã học xong xuôi hết rồi, bây giờ cha muốn dạy con bài học cuối cùng."
Hắn căng thẳng nhìn cha mình.
"Đối thủ hiện tại của con quá mạnh, chênh lệch sức mạnh giữa con và hắn giống như hố sâu không thể vượt qua.Thâm Nhi, đừng cứng đầu nữa." Cha hất tay đẩy hắn ra xa, hắn trừng lớn hai mắt, ngã vào vòng tay ấm áp của đệ tử Mục gia phía sau, cha đứng lên nhìn theo hắn và các đệ tử đi xa dần. Xuyên qua lớp sương mù dày đặc và thời gian đằng đẵng mười sáu năm, giọng nói dịu dàng của cha truyền đến tai hắn, "Nhớ phải chạy, phải sống thay cho mẹ và tiểu muội, thay cho cả cha nữa... nhất định phải sống sót."
Hắn vươn tay, hét lên: "Cha —"
Mục Tri Thâm chợt bừng tỉnh.
Tay hắn cử động, sau đó siết chặt thanh đao trên đùi. Không gian xung quanh yên tĩnh, mùi mốc meo xộc lên chóp mũi. Mùi hương trong địa lao thật sự rất khó tả, giống như là mùi hàng trăm... con chuột chết và gỗ mốc đang thối rữa trộn vào nhau. Khi vừa mới vào, cho dù là Mục Tri Thâm giỏi kiềm chế cũng muốn nôn mửa. Nơi này không thích hợp để ở quá lâu, bởi vì rất dễ hít nhiều nấm mốc gây ngộ độc. Hắn lấy cây châm bạc Tạ Tầm Vi đưa cho đè ở dưới lưỡi, hơi thở mát lạnh bao trùm mũi miệng hắn, giúp hắn có thể ở lại đây trong chốc lát.
Thắp đèn lồng lên, cảnh tượng xung quanh dần dần rõ ràng hơn. Song gỗ ngăn cách giữa các phòng giam đã mục nát, trong hố xí vẫn còn cặn phân, rất nhiều còng tay hoen gỉ treo trên tường đá, tất cả đều chuyển thành màu đỏ giống như vết máu loang lổ, không thể phân rõ đâu là gỉ sét đâu là máu. Gia pháp Mục gia nghiêm minh, đặc biệt là thời điểm phụ thân Mục Kinh Huyền chủ trì gia nghiệp, các đệ tử không tuân theo quy củ tổ huấn phạm lỗi bất kể nặng nhẹ đều phải chịu phạt. Năm hắn tám tuổi đã tận mắt thấy cha chém đầu một thiếu niên ở sân sau Mục Gia Bảo, bởi vì kẻ đó dám hiếp đáp một vị phu nhân vừa mất chồng. Sau khi xử trảm, cha hắn đã tự mang đầu của thiếu niên kia đến trước cửa nhà người bị hại.
Mở bản đồ ra, địa hình của Mục Gia Bảo đã thay đổi hoàn toàn, bản đồ vô cùng phức tạp, nếu không nghiên cứu mười ngày nửa tháng thì không thể nào xem hiểu được. Mục Tri Thâm bối rối trước những thay đổi ngất trời của địa hình, nơi từng là một khu vườn lớn giờ lại giống như bị lấp đầy bởi bùn đất. Tạ Tầm Vi đoán rằng có lẽ ác quỷ ở Mục Gia Bảo giống với Quỷ Mẫu, cũng có bản lĩnh chỉnh sửa không gian. Nhưng hắn cũng không chắc chắn, bởi vì tác động của pháp thuật bên trong Mục Gia Bảo không giống với Quỷ Quốc.
Trên bản đồ có một số địa điểm bị khoanh tròn, đánh dấu các khu vực đã được khảo sát xung quanh địa lao ngày hôm qua. Những nơi này an toàn hơn các chỗ khác rất nhiều, bởi các quỷ hầu của Tạ Tầm Vi đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng diện tích những khu vực này cũng chỉ nhỏ như hạt vừng, còn nếu đi xa hơn thì cũng không rõ. Mục Tri Thâm kiểm tra lại hành lý, lương khô quá nặng không có lợi cho việc đi lại nhanh chóng, hắn lấy ra một nửa để lại trong lao ngục.
Dù đã rời khỏi địa lao nhưng vẫn không nhìn thấy bầu trời, nghĩa là hắn vẫn còn ở bên trong tòa nhà. Nhưng trong trí nhớ Mục Tri Thâm thì cửa vào địa lao vốn lộ thiên, xem ra bây giờ nơi này đã thay đổi. Lối đi rất hẹp, hắn phải cúi xuống mới có thể di chuyển. Giơ đèn lồng lên, trên vách tường đen kịt gồ ghề không chịu nổi, hệt như đống đất bùn còn chưa khô. Mục Tri Thâm nhặt một khúc gỗ lên chọc vào tường, bức tường trở nên mềm đến mức khúc gỗ dễ dàng chìm vào trong đó. Mục Tri Thâm nhăn mày, bức tường bây giờ giống như bãi nôn của người bệnh, vô cùng kinh tởm.
Hắn che mũi miệng lại, đeo bao tay, tiếp tục đi về phía trước. Càng tiến lên đường đi càng hẹp dần, cuối cùng hắn buộc phải bò tiếp, tuy nhiên phía trước lại là ngõ cụt. Con đường này thẳng về phía trước và cũng không có đường rẽ sang hướng khác nên không thể nào đi sai đường được. Hắn mở bản đồ ra, nhận ra giữa hành lang phải có một lỗ hổng mới đúng, nhưng hắn quay người lại tìm lại không hề thấy gì.
Mục Tri Thâm càng cau mày chặt hơn.
Hắn sờ từng tấc tường một, chỉ thấy những bức tường mềm nhũn giống nhau, cũng không tìm được khe hở. Tình huống trước mắt không đúng lắm, bởi vì nó chỉ ra rằng bản đồ của Tạ Tầm Vi không chính xác. Mục Tri Thâm mở khóa Liên Tâm, nói: "Sơ Lục, bản đồ các ngươi đưa có sai sót, ta muốn cưỡng ép phá tường để mở đường."
Khóa Liên Tâm không có tiếng đáp lại, một bãi bùn đen rơi lên đầu hắn. Hắn cho rằng chúng muốn đánh lén, trong nháy mắt lăn sang một bên bày ra tư thế phòng thủ. Sau một lúc yên lặng, bãi bùn đất không có động tĩnh gì. Hắn lấy thanh gỗ gạt bùn ra, thấy trong đó có vết máu mà bùn cũng rỉ máu, trong lòng hắn có dự cảm không lành.
"Làm sao vậy?" Sơ Lục hỏi hắn.
"Không sao, một cục bùn rơi xuống người ta."
Giọng nói Sơ Lục trở nên vô cùng nghiêm túc, "Bùn gì? Bùn đất?'
"Không..." Mục Tri Thâm cân nhắc từ ngữ, "Hình như là bùn máu."
"Dính trên da thịt ngài sao?" Sơ Lục hỏi.
Mục Tri Thâm cởi bao tay, lau mí mắt, trên ngón tay có một chút máu đỏ tươi.
"Trên mắt dính một chút."
Đầu bên kia khóa Liên Tâm trầm mặc.
"Làm sao vậy?" Mục Tri Thâm hỏi.
"Xin lỗi, Mục lang quân." Sơ Lục nói, "Ta đã nhắc nhở ngài, tất cả những thứ trong Mục Gia Bảo không tồn tại trong ký ức của ngài đều không thể chạm vào, nhưng ngài thật sự rất xui xẻo. Bây giờ ta phải rút lui và cắt đứt liên lạc với ngài."
"Trước khi ngắt kết nối, hãy nói cho ta biết tại sao." Mục Tri Thâm bình tĩnh như một khối sắt.
"Ác quỷ chiếm cứ Mục Gia Bảo rất kỳ dị, đến giờ chúng ta vẫn chưa có cách nào hiểu được pháp thuật của hắn. Nhưng theo đồng liêu của ta nói, nếu bị dính bùn máu lên người trong vòng mười hai canh giờ sẽ xảy ra những biến đổi không ngờ, các đồng liêu của ta suýt chút nữa đã bị vây trong Mục Gia Bảo. Thứ cho ta nói thẳng, Mục lang quân, ngài không thể cứu được nữa rồi, ta phải đóng "Hư Môn" lại."
"Ta còn mười hai canh giờ nữa đúng không?" Mục Tri Thâm thản nhiên hỏi.
"Đại khái là chừng đó thời gian."
"Được."
Mục Tri Thâm vứt bỏ toàn bộ lương khô, rút đao ra chém nát bùn máu. Máu lạnh như băng nhớp nháp bắn lên trên má hắn, hắn lạnh lùng dùng tay áo lau sạch, khom lưng chui ra khỏi vết nứt. Không gian trước mắt hắn không hề có chút ánh sáng nhưng đã rộng rãi hơn rất nhiều. Những cột đá đen to lớn vươn về phía trước, phía trên đỉnh là khối đá lớn được đẽo thành hành lang. Mục Tri Thâm nhận ra nơi này, trước năm mười hai tuổi, mỗi ngày hắn đều phải đi qua nơi này đến Bạn Nguyệt hiên để thỉnh an cha mẹ. Bùn máu bịt kín khe hở giữa các cột, ngăn cách tất thảy ánh dương, gió êm mưa dịu ở bên ngoài.
Hắn giơ lồng đèn lên, ánh nến giống như mật ong đổ xuống nền đất rồi chậm rãi tràn ra bên ngoài. Nó chảy xuyên qua bóng tối dày đặc như nước đen, quanh co khúc khuỷu trườn về phía trước, cuối cùng chạm vào lòng bàn chân của một đôi chân.
Con ngươi Mục Tri Thâm lập tức co rụt lại hệt như một cây châm.
Cuối hành lang đá, bên cạnh ánh nến, một bóng người cao lớn im lặng đứng đó. Cũng không biết người đó đã đứng từ lúc nào, là trước hay sau khi Mục Tri Thâm vào? Người kia không cử động, đứng thẳng tắp, giống như đang nhìn Mục Tri Thâm. Hành lang đá quá tối, bóng đen lại cách hắn rất xa, Mục Tri Thâm gần như nghĩ rằng hắn bị ảo giác.
Sơ Lục đã nói bùn máu ăn thịt người, nhưng chúng ăn thịt người bằng cách nào? Nếu bị dính nó lên người sẽ xuất hiện những biến đổi gì? Hắn cũng không rõ liệu những biến đổi mà Sơ Lục nhắc đến có bao gồm việc xuất hiện ảo giác hay không? Hắn nghĩ hắn đã xuất hiện ảo giác, bởi vì bóng đen cao lớn vạm vỡ kia rất giống cha hắn.
Dưới ánh nến, hào quang lóe sáng, bóng đen bất động u ám đến đáng sợ.
Tay hắn chậm rãi nắm chặt chuỗi đao, ngón tay cái nhẹ nhàng đẩy đao ra. Hắn biết rằng, trong mười sáu năm Mục Gia Bảo bị chiếm đóng, ba tiểu đội mà ông nội cử đi không bao giờ quay về được nữa, thậm chí quỷ hầu của Tạ Tầm Vi cũng không thể nào trở lại. Bất kể như thế nào thì cha hắn đã không còn là con người nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu và thì thầm:
"Cha, mẹ, tiểu muội, Thâm Nhi đã về rồi đây."
—
"Bùi Chân? Thuộc hạ trẻ tuổi dưới trướng Nhược Hư sao?" Mục Bình Vu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra người này, đa số bách gia tiên môn đánh giá một nhân vật đều dựa vào môn đệ, người có giỏi đến đâu nhưng nếu xuất thân từ dòng dõi thấp kém thì cũng không thể nào lọt vào mắt của đám người cổ hủ này. Bùi gia cũng không phải danh gia vọng tộc, chắc chỉ là một gia tộc nhỏ ở xó xỉnh nào đó tại góc sông Tần Hoài. Vậy nên cho dù y thuật hắn cao minh ra sao, quan hệ với mọi người tốt đẹp thế nào, thì trong mắt mấy lão già hắn cũng không phải nhân vật nổi bật gì.
Mục Bình Vu cẩn thận nhìn vẻ mặt Bách Lý Quyết Minh, không hiểu vì sao y bỗng nhiên nhắc đến Bùi Chân. Mục Vu Bình chắp tay nói: "Tiền bối yên tâm, ta chưa từng tiết lộ hành tung của ngài. Ta nghe nói Tầm Vi cô nương vốn được khám và trị bệnh trong viện hậu bối kia, lần này tiền bối vội vã rời khỏi núi Thiên Đô có phải là do hậu bối đó đã đắc tội ngài không? Tiền bối không phải quan tâm mặt mũi của Nhược Hư, một tên nhóc xuất thân từ dòng dõi hạ phẩm, muốn chiếu cáo tiên môn phong sát người này, trục xuất hắn thì không phải là không thể."
Bách Lý Quyết Minh bỗng nhiên giận dữ, "Phong sát cái quỷ ngươi đấy, ông đây cho ngươi phong sát hắn sao? Mẹ nó ngươi thì biết cái gì, cháu trai ngươi là tốt nhất, còn Bùi Chân là cực phẩm!" Hắn xoay người rời đi, rồi đột nhiên chắp tay sau lưng trở lại, "Đánh giá tiên môn cuối năm nay có thể đề bạt Bùi gia lên thượng phẩm mà phải không?"
Mục Bình Vu: "..."
Mấy trăm năm qua, ngoại trừ núi Bão Trần cao cao tại thượng, thượng phẩm tiên môn tổng cộng cũng chỉ có năm gia tộc Dụ Mục Viên Khương Tạ, Tạ gia diệt môn, cũng chỉ còn lại bốn gia tộc. Cho dù là như vậy, cũng chưa có gia tộc nào được đề bạt lên vị trí thượng phẩm. Đánh giá tiên môn không chỉ coi trọng con cháu môn đệ, mà còn coi trọng nguồn gốc gia tộc và thuật pháp truyền thừa. Một dòng tộc nhỏ không cội nguồn không truyền thừa thì làm sao có thể trở thành tiên môn thượng phẩm? Cho dù bọn họ đột ngột đề bạt lên thì quân chủ Bùi gia cũng không có đủ can đảm để ngồi cùng một hàng với bốn gia tộc Dụ Mục Viên Khương.
Tiếc rằng Tri Thâm còn phải dựa vào những điều hoang đường này để được cứu. Mục Bình Vu cố gắng bình tĩnh hết sức, nói: "Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần Bách Lý tiền bối lên tiếng, không có gì là không thể được."
Việc này không thể chậm trễ, Bách Lý Quyết Minh sắp xếp Tạ Tầm Vi ở nhà họ Mục tại Tầm Châu, đêm khuya lập tức xuất phát. Trước khi y rời đi, Tạ Tầm Vi hai mắt đẫm lệ đeo lên cổ y một cái bùa theo dõi, nói rằng phải biết vị trí của y thì nàng mới có thể an lòng. Con bé này càng lớn càng dính người, trong lòng Bách Lý Quyết Minh mềm như bộng, thề rằng tuyệt đối sẽ không làm mất bùa theo dõi.
Mục Bình Vu ra lệnh cho đệ tử mở ra "Hư Môn" ở bên ngoài Mục Gia Bảo, Bách Lý biết rõ thuật pháp này, tu luyện khó khăn lại rất vô vị, rất ít người chọn con đường này. Nhưng để thuận lợi ra vào quỷ vực, bên trong các gia tộc tiên môn luôn có mấy môn sinh tu tập thuật pháp này. Mục Bình Vu chắp tay nói: "Tiền bối không ra, "Hư Môn" nhất định không đóng. Đệ tử của ta sẽ túc trực thay nhau trông coi, đảm bảo "Hư Môn" luôn mở. Vãn bối ở bên ngoài Mục Gia Bảo đợi tin tốt của tiền bối."
"Đi thôi, phải chu cấp ăn uống cho đồ đệ của ta. Nếu ta trở về mà phát hiện nàng gầy đi, ta sẽ bắt các ngươi ra hỏi tội."
Bách Lý Quyết Minh xua xua tay, quay đầu bước vào trong vầng sáng Hư Môn.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ tiếp theo tui viết sẽ là cao lãnh cấm dục kiếm tiên công x nói chuyện lưu manh dương quang thụ. Công ở bên ngoài là chính đạo mẫu mực, quý công tử tiên môn, nhưng thực là một bé mèo trắng tinh, nếu nhìn thấy thụ nựng những bé mèo khác sẽ thầm tức giận, sau đó lén lút đuổi những bé mèo đó đi.
Biên tập: Vũ Vi.
Sửa lỗi: tad.
Ký ức giống như một cái giếng sâu tăm tối, mà Mục Tri Thâm bị rơi vào trong đó. Hắn lại mơ thấy cảnh tượng năm mười hai tuổi, người đàn ông có gương mặt lờ mờ nắm chặt lấy vai hắn, nói "Con là đàn ông con trai, con có thể ở một mình, phải không?"
Hắn nhìn chăm chú gương mặt người đàn ông trước mắt, cố gắng hết sức để nhớ lại gương mặt dáng vẻ của hắn ta. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, tất cả mọi đồ vật của Mục Gia Bảo đều bỏ lại ở bên trong phong ấn quỷ vực này, thậm chí hắn còn không có thời gian để mang theo chân dung của họ đi. Vì vậy, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng này, ký ức về quá khứ đã bị chôn trong giếng sâu, khuôn mặt của họ giống như ngọc lưu ly phủ vùi trong bùn đất, dần dần mờ đi. Vậy nên cho dù hắn cố gắng hồi tưởng đến mức nào, hắn cũng không thể nhớ được dáng vẻ của họ.
"Cha, con có thể rút đao, giống như người vậy." Đây chính là giọng của hắn, nghe non nớt nhưng rất kiên định.
Hình như cha đang cười, như thể ông vui mừng vô cùng, "Con ngoan, con thật xui xẻo, lần đầu thấy quỷ lại gặp ngay một ác quỷ mạnh như vậy. Cha dạy con lôi pháp, dạy con lôi đao của Mục thị, con đều đã học xong xuôi hết rồi, bây giờ cha muốn dạy con bài học cuối cùng."
Hắn căng thẳng nhìn cha mình.
"Đối thủ hiện tại của con quá mạnh, chênh lệch sức mạnh giữa con và hắn giống như hố sâu không thể vượt qua.Thâm Nhi, đừng cứng đầu nữa." Cha hất tay đẩy hắn ra xa, hắn trừng lớn hai mắt, ngã vào vòng tay ấm áp của đệ tử Mục gia phía sau, cha đứng lên nhìn theo hắn và các đệ tử đi xa dần. Xuyên qua lớp sương mù dày đặc và thời gian đằng đẵng mười sáu năm, giọng nói dịu dàng của cha truyền đến tai hắn, "Nhớ phải chạy, phải sống thay cho mẹ và tiểu muội, thay cho cả cha nữa... nhất định phải sống sót."
Hắn vươn tay, hét lên: "Cha —"
Mục Tri Thâm chợt bừng tỉnh.
Tay hắn cử động, sau đó siết chặt thanh đao trên đùi. Không gian xung quanh yên tĩnh, mùi mốc meo xộc lên chóp mũi. Mùi hương trong địa lao thật sự rất khó tả, giống như là mùi hàng trăm... con chuột chết và gỗ mốc đang thối rữa trộn vào nhau. Khi vừa mới vào, cho dù là Mục Tri Thâm giỏi kiềm chế cũng muốn nôn mửa. Nơi này không thích hợp để ở quá lâu, bởi vì rất dễ hít nhiều nấm mốc gây ngộ độc. Hắn lấy cây châm bạc Tạ Tầm Vi đưa cho đè ở dưới lưỡi, hơi thở mát lạnh bao trùm mũi miệng hắn, giúp hắn có thể ở lại đây trong chốc lát.
Thắp đèn lồng lên, cảnh tượng xung quanh dần dần rõ ràng hơn. Song gỗ ngăn cách giữa các phòng giam đã mục nát, trong hố xí vẫn còn cặn phân, rất nhiều còng tay hoen gỉ treo trên tường đá, tất cả đều chuyển thành màu đỏ giống như vết máu loang lổ, không thể phân rõ đâu là gỉ sét đâu là máu. Gia pháp Mục gia nghiêm minh, đặc biệt là thời điểm phụ thân Mục Kinh Huyền chủ trì gia nghiệp, các đệ tử không tuân theo quy củ tổ huấn phạm lỗi bất kể nặng nhẹ đều phải chịu phạt. Năm hắn tám tuổi đã tận mắt thấy cha chém đầu một thiếu niên ở sân sau Mục Gia Bảo, bởi vì kẻ đó dám hiếp đáp một vị phu nhân vừa mất chồng. Sau khi xử trảm, cha hắn đã tự mang đầu của thiếu niên kia đến trước cửa nhà người bị hại.
Mở bản đồ ra, địa hình của Mục Gia Bảo đã thay đổi hoàn toàn, bản đồ vô cùng phức tạp, nếu không nghiên cứu mười ngày nửa tháng thì không thể nào xem hiểu được. Mục Tri Thâm bối rối trước những thay đổi ngất trời của địa hình, nơi từng là một khu vườn lớn giờ lại giống như bị lấp đầy bởi bùn đất. Tạ Tầm Vi đoán rằng có lẽ ác quỷ ở Mục Gia Bảo giống với Quỷ Mẫu, cũng có bản lĩnh chỉnh sửa không gian. Nhưng hắn cũng không chắc chắn, bởi vì tác động của pháp thuật bên trong Mục Gia Bảo không giống với Quỷ Quốc.
Trên bản đồ có một số địa điểm bị khoanh tròn, đánh dấu các khu vực đã được khảo sát xung quanh địa lao ngày hôm qua. Những nơi này an toàn hơn các chỗ khác rất nhiều, bởi các quỷ hầu của Tạ Tầm Vi đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng diện tích những khu vực này cũng chỉ nhỏ như hạt vừng, còn nếu đi xa hơn thì cũng không rõ. Mục Tri Thâm kiểm tra lại hành lý, lương khô quá nặng không có lợi cho việc đi lại nhanh chóng, hắn lấy ra một nửa để lại trong lao ngục.
Dù đã rời khỏi địa lao nhưng vẫn không nhìn thấy bầu trời, nghĩa là hắn vẫn còn ở bên trong tòa nhà. Nhưng trong trí nhớ Mục Tri Thâm thì cửa vào địa lao vốn lộ thiên, xem ra bây giờ nơi này đã thay đổi. Lối đi rất hẹp, hắn phải cúi xuống mới có thể di chuyển. Giơ đèn lồng lên, trên vách tường đen kịt gồ ghề không chịu nổi, hệt như đống đất bùn còn chưa khô. Mục Tri Thâm nhặt một khúc gỗ lên chọc vào tường, bức tường trở nên mềm đến mức khúc gỗ dễ dàng chìm vào trong đó. Mục Tri Thâm nhăn mày, bức tường bây giờ giống như bãi nôn của người bệnh, vô cùng kinh tởm.
Hắn che mũi miệng lại, đeo bao tay, tiếp tục đi về phía trước. Càng tiến lên đường đi càng hẹp dần, cuối cùng hắn buộc phải bò tiếp, tuy nhiên phía trước lại là ngõ cụt. Con đường này thẳng về phía trước và cũng không có đường rẽ sang hướng khác nên không thể nào đi sai đường được. Hắn mở bản đồ ra, nhận ra giữa hành lang phải có một lỗ hổng mới đúng, nhưng hắn quay người lại tìm lại không hề thấy gì.
Mục Tri Thâm càng cau mày chặt hơn.
Hắn sờ từng tấc tường một, chỉ thấy những bức tường mềm nhũn giống nhau, cũng không tìm được khe hở. Tình huống trước mắt không đúng lắm, bởi vì nó chỉ ra rằng bản đồ của Tạ Tầm Vi không chính xác. Mục Tri Thâm mở khóa Liên Tâm, nói: "Sơ Lục, bản đồ các ngươi đưa có sai sót, ta muốn cưỡng ép phá tường để mở đường."
Khóa Liên Tâm không có tiếng đáp lại, một bãi bùn đen rơi lên đầu hắn. Hắn cho rằng chúng muốn đánh lén, trong nháy mắt lăn sang một bên bày ra tư thế phòng thủ. Sau một lúc yên lặng, bãi bùn đất không có động tĩnh gì. Hắn lấy thanh gỗ gạt bùn ra, thấy trong đó có vết máu mà bùn cũng rỉ máu, trong lòng hắn có dự cảm không lành.
"Làm sao vậy?" Sơ Lục hỏi hắn.
"Không sao, một cục bùn rơi xuống người ta."
Giọng nói Sơ Lục trở nên vô cùng nghiêm túc, "Bùn gì? Bùn đất?'
"Không..." Mục Tri Thâm cân nhắc từ ngữ, "Hình như là bùn máu."
"Dính trên da thịt ngài sao?" Sơ Lục hỏi.
Mục Tri Thâm cởi bao tay, lau mí mắt, trên ngón tay có một chút máu đỏ tươi.
"Trên mắt dính một chút."
Đầu bên kia khóa Liên Tâm trầm mặc.
"Làm sao vậy?" Mục Tri Thâm hỏi.
"Xin lỗi, Mục lang quân." Sơ Lục nói, "Ta đã nhắc nhở ngài, tất cả những thứ trong Mục Gia Bảo không tồn tại trong ký ức của ngài đều không thể chạm vào, nhưng ngài thật sự rất xui xẻo. Bây giờ ta phải rút lui và cắt đứt liên lạc với ngài."
"Trước khi ngắt kết nối, hãy nói cho ta biết tại sao." Mục Tri Thâm bình tĩnh như một khối sắt.
"Ác quỷ chiếm cứ Mục Gia Bảo rất kỳ dị, đến giờ chúng ta vẫn chưa có cách nào hiểu được pháp thuật của hắn. Nhưng theo đồng liêu của ta nói, nếu bị dính bùn máu lên người trong vòng mười hai canh giờ sẽ xảy ra những biến đổi không ngờ, các đồng liêu của ta suýt chút nữa đã bị vây trong Mục Gia Bảo. Thứ cho ta nói thẳng, Mục lang quân, ngài không thể cứu được nữa rồi, ta phải đóng "Hư Môn" lại."
"Ta còn mười hai canh giờ nữa đúng không?" Mục Tri Thâm thản nhiên hỏi.
"Đại khái là chừng đó thời gian."
"Được."
Mục Tri Thâm vứt bỏ toàn bộ lương khô, rút đao ra chém nát bùn máu. Máu lạnh như băng nhớp nháp bắn lên trên má hắn, hắn lạnh lùng dùng tay áo lau sạch, khom lưng chui ra khỏi vết nứt. Không gian trước mắt hắn không hề có chút ánh sáng nhưng đã rộng rãi hơn rất nhiều. Những cột đá đen to lớn vươn về phía trước, phía trên đỉnh là khối đá lớn được đẽo thành hành lang. Mục Tri Thâm nhận ra nơi này, trước năm mười hai tuổi, mỗi ngày hắn đều phải đi qua nơi này đến Bạn Nguyệt hiên để thỉnh an cha mẹ. Bùn máu bịt kín khe hở giữa các cột, ngăn cách tất thảy ánh dương, gió êm mưa dịu ở bên ngoài.
Hắn giơ lồng đèn lên, ánh nến giống như mật ong đổ xuống nền đất rồi chậm rãi tràn ra bên ngoài. Nó chảy xuyên qua bóng tối dày đặc như nước đen, quanh co khúc khuỷu trườn về phía trước, cuối cùng chạm vào lòng bàn chân của một đôi chân.
Con ngươi Mục Tri Thâm lập tức co rụt lại hệt như một cây châm.
Cuối hành lang đá, bên cạnh ánh nến, một bóng người cao lớn im lặng đứng đó. Cũng không biết người đó đã đứng từ lúc nào, là trước hay sau khi Mục Tri Thâm vào? Người kia không cử động, đứng thẳng tắp, giống như đang nhìn Mục Tri Thâm. Hành lang đá quá tối, bóng đen lại cách hắn rất xa, Mục Tri Thâm gần như nghĩ rằng hắn bị ảo giác.
Sơ Lục đã nói bùn máu ăn thịt người, nhưng chúng ăn thịt người bằng cách nào? Nếu bị dính nó lên người sẽ xuất hiện những biến đổi gì? Hắn cũng không rõ liệu những biến đổi mà Sơ Lục nhắc đến có bao gồm việc xuất hiện ảo giác hay không? Hắn nghĩ hắn đã xuất hiện ảo giác, bởi vì bóng đen cao lớn vạm vỡ kia rất giống cha hắn.
Dưới ánh nến, hào quang lóe sáng, bóng đen bất động u ám đến đáng sợ.
Tay hắn chậm rãi nắm chặt chuỗi đao, ngón tay cái nhẹ nhàng đẩy đao ra. Hắn biết rằng, trong mười sáu năm Mục Gia Bảo bị chiếm đóng, ba tiểu đội mà ông nội cử đi không bao giờ quay về được nữa, thậm chí quỷ hầu của Tạ Tầm Vi cũng không thể nào trở lại. Bất kể như thế nào thì cha hắn đã không còn là con người nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu và thì thầm:
"Cha, mẹ, tiểu muội, Thâm Nhi đã về rồi đây."
—
"Bùi Chân? Thuộc hạ trẻ tuổi dưới trướng Nhược Hư sao?" Mục Bình Vu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra người này, đa số bách gia tiên môn đánh giá một nhân vật đều dựa vào môn đệ, người có giỏi đến đâu nhưng nếu xuất thân từ dòng dõi thấp kém thì cũng không thể nào lọt vào mắt của đám người cổ hủ này. Bùi gia cũng không phải danh gia vọng tộc, chắc chỉ là một gia tộc nhỏ ở xó xỉnh nào đó tại góc sông Tần Hoài. Vậy nên cho dù y thuật hắn cao minh ra sao, quan hệ với mọi người tốt đẹp thế nào, thì trong mắt mấy lão già hắn cũng không phải nhân vật nổi bật gì.
Mục Bình Vu cẩn thận nhìn vẻ mặt Bách Lý Quyết Minh, không hiểu vì sao y bỗng nhiên nhắc đến Bùi Chân. Mục Vu Bình chắp tay nói: "Tiền bối yên tâm, ta chưa từng tiết lộ hành tung của ngài. Ta nghe nói Tầm Vi cô nương vốn được khám và trị bệnh trong viện hậu bối kia, lần này tiền bối vội vã rời khỏi núi Thiên Đô có phải là do hậu bối đó đã đắc tội ngài không? Tiền bối không phải quan tâm mặt mũi của Nhược Hư, một tên nhóc xuất thân từ dòng dõi hạ phẩm, muốn chiếu cáo tiên môn phong sát người này, trục xuất hắn thì không phải là không thể."
Bách Lý Quyết Minh bỗng nhiên giận dữ, "Phong sát cái quỷ ngươi đấy, ông đây cho ngươi phong sát hắn sao? Mẹ nó ngươi thì biết cái gì, cháu trai ngươi là tốt nhất, còn Bùi Chân là cực phẩm!" Hắn xoay người rời đi, rồi đột nhiên chắp tay sau lưng trở lại, "Đánh giá tiên môn cuối năm nay có thể đề bạt Bùi gia lên thượng phẩm mà phải không?"
Mục Bình Vu: "..."
Mấy trăm năm qua, ngoại trừ núi Bão Trần cao cao tại thượng, thượng phẩm tiên môn tổng cộng cũng chỉ có năm gia tộc Dụ Mục Viên Khương Tạ, Tạ gia diệt môn, cũng chỉ còn lại bốn gia tộc. Cho dù là như vậy, cũng chưa có gia tộc nào được đề bạt lên vị trí thượng phẩm. Đánh giá tiên môn không chỉ coi trọng con cháu môn đệ, mà còn coi trọng nguồn gốc gia tộc và thuật pháp truyền thừa. Một dòng tộc nhỏ không cội nguồn không truyền thừa thì làm sao có thể trở thành tiên môn thượng phẩm? Cho dù bọn họ đột ngột đề bạt lên thì quân chủ Bùi gia cũng không có đủ can đảm để ngồi cùng một hàng với bốn gia tộc Dụ Mục Viên Khương.
Tiếc rằng Tri Thâm còn phải dựa vào những điều hoang đường này để được cứu. Mục Bình Vu cố gắng bình tĩnh hết sức, nói: "Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần Bách Lý tiền bối lên tiếng, không có gì là không thể được."
Việc này không thể chậm trễ, Bách Lý Quyết Minh sắp xếp Tạ Tầm Vi ở nhà họ Mục tại Tầm Châu, đêm khuya lập tức xuất phát. Trước khi y rời đi, Tạ Tầm Vi hai mắt đẫm lệ đeo lên cổ y một cái bùa theo dõi, nói rằng phải biết vị trí của y thì nàng mới có thể an lòng. Con bé này càng lớn càng dính người, trong lòng Bách Lý Quyết Minh mềm như bộng, thề rằng tuyệt đối sẽ không làm mất bùa theo dõi.
Mục Bình Vu ra lệnh cho đệ tử mở ra "Hư Môn" ở bên ngoài Mục Gia Bảo, Bách Lý biết rõ thuật pháp này, tu luyện khó khăn lại rất vô vị, rất ít người chọn con đường này. Nhưng để thuận lợi ra vào quỷ vực, bên trong các gia tộc tiên môn luôn có mấy môn sinh tu tập thuật pháp này. Mục Bình Vu chắp tay nói: "Tiền bối không ra, "Hư Môn" nhất định không đóng. Đệ tử của ta sẽ túc trực thay nhau trông coi, đảm bảo "Hư Môn" luôn mở. Vãn bối ở bên ngoài Mục Gia Bảo đợi tin tốt của tiền bối."
"Đi thôi, phải chu cấp ăn uống cho đồ đệ của ta. Nếu ta trở về mà phát hiện nàng gầy đi, ta sẽ bắt các ngươi ra hỏi tội."
Bách Lý Quyết Minh xua xua tay, quay đầu bước vào trong vầng sáng Hư Môn.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ tiếp theo tui viết sẽ là cao lãnh cấm dục kiếm tiên công x nói chuyện lưu manh dương quang thụ. Công ở bên ngoài là chính đạo mẫu mực, quý công tử tiên môn, nhưng thực là một bé mèo trắng tinh, nếu nhìn thấy thụ nựng những bé mèo khác sẽ thầm tức giận, sau đó lén lút đuổi những bé mèo đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.