Chương 35: Huynh đệ (nhất)
Tg Dương Tố
28/09/2021
Y cảm thấy "Bùi Chân" này có chỗ nào đó không đúng, dựa theo tính tình thanh nhã của thằng nhãi đó, không bao giờ có chuyện hắn lại dạng chân ngồi xổm một chỗ giống như con ếch thế này được. Cái tư thế ngồi chồm hỗm như kẻ lang thang này nếu là Bách Lý Quyết Minh ngồi thì bình thường, nhưng Bùi Chân ngồi thì rất kỳ dị.
Y lẳng lặng đi đến bên cạnh "Bùi Chân", cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng của người đang ngồi xổm ở đó. Người nọ đang xé rách áo choàng quấn quanh Tạ Sầm Quang, có điều lúc Bùi Chân buộc áo choàng này luôn sợ không chắc nên toàn buộc nút chết, hai bên trái phải từ trên dưới đâu cũng có các nút thắt này, cứ cắt một cái thì xuất hiện cái mới. Người nọ nhe răng trợn mắt ra xé, sau đó cúi đầu chuẩn bị móc đao ra cắt.
"Con bà nó ngươi dám!" Bách Lý Quyết Minh nhào qua, đè người nọ ngã xuống đất, "Tên khốn nạn ở đâu chui ra đấy!"
Người nọ cả kinh, che đầu kêu to: "Tha mạng, tha mạng."
"Ngươi ở đâu ra? Làm gì đấy!" Bách Lý Quyết Minh bóp cổ hắn, tức giận nói.
"Thiếu hiệp tha mạng!" Người nọ buông tay, kêu rên nói, "Tại hạ là Khương Lăng, đệ tử của Việt quận Khương Thị. Nãy ta thấy thiếu hiệp nghỉ ngơi ở đó, mà ta thì thật sự vừa đói vừa khát nên nhất thời đầu óc mê muội, muốn trộm túi đồ của thiếu hiệp tìm chút đồ ăn. Thiếu hiệp tha mạng, ta không dám... nữa!"
Một tay Bách Lý Quyết Minh đốt lên ngọn lửa khiến cho góc phòng lập tức sáng bừng lên. Dưới ánh lửa, cổ áo thêu hoa hướng dương bằng chỉ bạc của thằng nhãi đó lấp lánh nhiều màu sắc. Bách Lý Quyết Minh nhận ra loài hoa này, đây chính là kí hiệu của Tông môn. Mà vạt áo và cổ tay áo của Khương Lăng rách tơi tả, giống như bị cái gì đó sắt bén cào qua, trên người còn có nhiều vết máu và dịch trắng gì đó, đôi tay cũng run lẩy bẩy, rõ ràng là đã trải qua một cuộc đại chiến khốc liệt, có lẽ là tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Ngươi là thủ hạ của Mục Tri Thâm?" Bách Lý Quyết Minh thấy hắn có vẻ quen mắt, "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"
"Ngươi biết Mục sư huynh!"Mắt Khương Lăng sáng lên, hắn lén liếc khuôn mặt Bách Lý Quyết Minh một cái, lập tức vui vẻ, "Tần thiếu hiệp! Hóa ra là huynh, huynh không nhớ ta sao? Lần trước ta và huynh đối đầu ở trận tỉ thí trong Tông môn, huynh chỉ dùng một chiêu đã thắng! Có phải Tọa sư phái huynh đến cứu bọn ta không?"
Lại là một kẻ từng bị Tần Thu Minh đánh, Bách Lý Quyết Minh sợ bại lộ, thuận miệng đáp vài câu lấy lệ, "Ta vẫn chưa tìm thấy Mục Tri Thâm. Mà chỗ ta cũng không giữ lương thực, tất cả đều ở chỗ Bùi Chân, hắn đi đâu rổi?"
Y đi xuống khỏi người Khương Lăng, Khương Lăng kêu lên: "Bùi tiên sinh cũng tới! Tiên sinh ở đâu?"
"Ta đang hỏi ngươi đó, Bùi Chân ở đâu? Ngươi không nhìn thấy hắn sao?'
Khương Lăng vội lắc đầu.
Bách Lý Quyết Minh giơ ngọn lửa trên tay lên, ánh sáng tỏa ra khiến họ dễ dàng nhìn căn phòng u ám, ở đây chỉ có y và Khương Lăng. Đèn lồng của Bùi Chân rớt trên mặt đất, ngọn nến đã cháy gần hết. Y nhớ rõ trước khi đi ngủ có một đoạn nến lớn, phải ít nhất một canh giờ mới cháy hết. Vậy là y đã ngủ hơn một canh giờ[1], Bùi Chân không có gọi y dậy.
[1] Một canh giờ: đơn vị tính thời gian thời xưa, 1 canh bằng 2 giờ đồng hồ.
Không thấy Bùi Chân đâu hết.
Hắn có thể đi đâu được chứ? Tên nhóc kia không phải kiểu người hành động tùy tiện. Bách Lý Quyết Minh đi vòng quanh phòng nhỏ vừa kiểm tra bốn phía vừa hỏi chuyện Khương Lăng.
Dựa theo cách nói của Khương Lăng, hắn và nhóm người Mục Tri Thâm ở kho lúa bị tập kích, nhóm quỷ quái có tám kẻ, khi đó ở cuối hành lang còn có một ác linh không rõ đang tuần tra, hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ngay lúc đó hắn nghĩ ra một kế, chui vào túi bột mì ôm xác chết, nín thở giấu hơi, định dựa vào việc trộn lẫn đó để lừa dối ác linh. Không ngờ biện pháp này thật sự hiệu quả, tất cả quỷ quái đều đuổi theo Mục Tri Thâm, không có để ý hắn. Hắn hãy còn sợ hãi đứng lên, sau đó phát hiện mình vốn ở gian phòng này nhưng lại tiến vào một gian phòng khác, hơn nữa dù tìm thế nào cũng không thể thấy hành lang. Hắn đi liên tục, lương khô đều do các đồng bạn giữ, phần trên người hắn hao hụt rất nhanh, hắn nhịn mấy bữa, đói đến độ đau dạ dày. Ngay lúc hoa mắt chóng mặt thì vừa khéo gặp được Bách Lý Quyết Minh đang nghỉ ngơi.
Bách Lý Quyết Minh ngủ không yên, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói mớ. Khi đó Khương Lăng chột dạ, muốn trộm lương khô của Bách Lý Quyết Minh nên không đánh thức y. Nhưng Khương Lăng vẫn mơ hồ thấy môi y run rẩy, không ngừng lặp lại một câu—
"Cổ dài, cổ dài, cổ dài."
"Cổ dài?" Bách Lý Quyết Minh hỏi, "Cái gì cổ dài?"
Y nhớ đến linh hồn tà ác cổ dài dưới ánh đỏ, chẳng lẽ là mơ thấy thứ đó?
"Cái này chỉ có huynh mới biết..." Khương Lăng nhức đầu, "Thiếu hiệp, huynh mơ thấy cái gì? Trông huynh rất sợ đó."
Bách Lý Quyết Minh cũng không rõ, y nhớ lại giấc mộng đó, song đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được gì. Y chỉ nhớ có một tiếng khóc ma quái vang lên bên tai, nhưng mà y đã sống hơn năm năm mươi năm rồi, cũng không hề biết mình có một người anh em đã chết.
Tám chính phần là ma quỷ, y nghĩ. Xung quanh đây có không ít hồn ma lang thang trôi dạt, rất có thể trong lúc ngẫu nhiên những linh hồn này đã tác động đến y, ví dụ như quỷ thở, quỷ áp giường linh tinh, hơn phân nửa đều là quỷ hồn đi theo bên người đang chờ thời cơ đoạt xá. Nhất định là có một quỷ hồn nào đó to gan muốn làm hại y, hay cho tên khốn nạn đó, chọc ai không chọc lại chọc Bách Lý Quyết Minh.
Quên đi, nhiệm vụ cấp bách hiện tại là đi tìm Bùi Chân.
Khóa Liên Tâm không có phản ứng, dù rót linh lực vào để mở cũng không có phản hồi. Quả nhiên những thứ do Tông môn làm ra đều là đồ bỏ, chẳng có tác dụng gì cả. Bách Lý Quyết Minh quan sát kĩ trong phòng, bên cạnh giá gỗ đã mục có một chỗ đất rất sạch, không có tro bụi, phía trên trải một tấm khăn sa tanh bằng lụa mơ. Hai bên đặt hai chồng lụa viết đầy chữ, một trái một phải được xếp thành xấp rất ngay ngắn, phía trước tấm sa tanh còn đặt một quyển sách lụa. Không cần đoán cũng biết, nhất định là Bùi Chân đã ngồi ở đây xem sách. Hắn sợ bẩn nên đã lấy khăn lót mông. Chồng sách lụa phía bên trái vẫn còn bụi bặm chưa được lau, dường như chưa ai xem qua, từ đó y đại khái đoán được sau khi xem xong chồng bên tay phải, Bùi Chân đã dùng khăn che mũi miệng và phủi bụi.
Mở quyển sách lụa nằm trên mặt đất, Bách Lý Quyết Minh cúi người xuống nhìn xem trong đó viết gì. Thế nhưng trong sách không viết nhiều lắm, bên trong đều là chữ Hán, không phải chữ triện Mã Tang.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi đệ đệ ở lại, đệ đệ sợ đôi mắt của tên trộm bẩn thỉu nên ta đã treo tất cả họ lên, dùng khăn vải che mắt họ, như vậy đệ đệ sẽ không sợ nữa. Ngày hôm qua ta mang thức ăn đến cho đệ đệ, vốn muốn gặp mặt mẫu thân để kể cho người nghe chuyện ta có em ấy. Chỉ là đã lâu rồi không nói chuyện với mẹ, mẹ luôn tránh ở trong phòng, không để ý tới ta. Rốt cuộc mẹ bị sao vậy?
Đệ đệ đã ở lại đây được sáu mươi ngày. Đệ đệ đã biến thành đồ ngốc, không ăn gì hết, ngay cả cách nói chuyện cũng quên luôn. Ta thật sự rất lo lắng, rốt cuộc đệ ấy bị sao vậy?
Ta nhất định phải kiên nhẫn, chỉ cần thời gian đủ lâu, đệ ấy sẽ nhớ lại thôi.
Bách Lý Quyết Minh ngẩn người nhìn hai từ "đệ đệ", Khương Lăng phải gọi y mới tỉnh táo lại.
Mẹ con... Hai mẹ con.
Y chợt hiểu ra, hai mẹ con duy nhất của Hoàng Tuyền Quỷ Quốc chỉ có thể là họ. "Mẫu thân" hẳn là Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền, "ca ca" chính là Ác Đồng. Vì lý do nào đó mà Quỷ Mẫu đã trốn tránh không gặp Ác Đồng, Ác Đồng một mình ngơ ngác ở trại Âm Mộc, cho đến khi gặp được đứa trẻ đi nhầm vào Quỷ Quốc.
Ác Đồng tìm thức ăn cho đứa bé, sau khi đứa trẻ này dùng thức ăn của Quỷ Quốc thì xảy ra một số thay đổi không ngờ tới. Bách Lý Quyết Minh nhớ tới lời Vô Độ cảnh cáo, tuyệt đối không được ăn bất kì thứ gì của Quỷ Quốc, y vẫn luôn tò mò nếu ăn thức ăn ở đây sẽ có hậu quả gì. Theo những gì trong ghi chép này nói, sau khi đứa trẻ trở nên ngốc nghếch, nó không ăn gì nữa, cũng quên cả cách nói chuyện. Dựa theo trạng thái này mà suy đoán... có lẽ là đã hóa quỷ.
Lật xem mặt tiếp theo của sách lụa, phía trên đều dùng chữ Triện Mã Tang để ghi chép, có một phần đã được Bùi Chân phiên dịch ở bên cạnh, cơ bản đều là cấm thuật, trong đó còn có "thuật Câu Quỷ Triệu Linh". Trên đó viết người luyện thuật Câu Quỷ sẽ mất đi bóng của chính mình, thay vào đó là quỷ ảnh, trở thành người bán thân tập thuật. Theo đó, người xuất sắc sẽ giam cầm được rất nhiều con quỷ và không chỉ có một cái bóng. Bách Lý Quyết Minh lại nghĩ đến người đã trói buộc y, nhưng y không muốn trở thành cái bóng của người khác, nhất thời giận dữ nghiến răng kèn kẹt.
Bên cạnh quyển sách có một dấu chân kéo dài từ giá gỗ cũ đến điện thờ. Hẳn là Bùi Chân xem được một nửa thì bị cái gì đó hấp dẫn nên buông sách xuống đi qua bên kia. Có lẽ là điện thờ truyền đến âm thanh gì đó, bởi vì ở chỗ giá gỗ nát này thì tầm mắt sẽ bị khuất sau dãy kệ, màn che và giá gỗ, cho dù làm thế nào cũng không thể thấy được gian điện thờ.
Âm thanh? Đó là âm thanh gì?
Bách Lý Quyết Minh giơ ngọn lửa men theo theo dấu chân, còn Khương Lăng thì theo sát phía sau y. Ánh sáng chiếu rọi tất cả các góc của gian phòng tối om, tấm màn cũ màu đỏ thẫm che bức tượng nữ thần mười một gương mặt, nhưng không hiểu sao mà bọn họ có cảm giác mỗi gương mặt của nữ thần này đều đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Huynh có cảm thấy tượng thần này rất quỷ dị hay không?" Khương Lăng thò mặt qua nhỏ giọng nói.
"Quỷ dị thì đừng có nhìn." Bách Lý Quyết Minh đẩy mặt hắn ra, đưa ngọn lửa đến gần dấu chân để xem xét.
Dấu chân kết thúc ngay phía trước điện thờ, vừa vặn ngừng trước ánh mắt tượng thần. Vậy là Bùi Chân đã đi đến đây, sau đó biến mất.
Bách Lý Quyết Minh ngồi xốm xuống vén khăn trải bàn màu đỏ lên, dưới bàn đặt tượng thần rỗng tuếch, Bùi Chân không trốn ở đây. Giơ ngọn lửa lên trên xà nhà kiểm tra, cũng không có ai cả. Bùi Chân biến mất một cách khó hiểu. Bách Lý Quyết Minh xem thật kỹ dấu chân cuối cùng của hắn, so sánh với những dấu chân trước đó dường như nó sâu hơn, có lẽ Bùi Chân đã dừng lại đây chốc lát.
"Vì sao tiên sinh lại ngừng ở đây?" Khương Lăng hỏi.
"Tránh ra để ta xem." Bách Lý Quyết Minh xua tay.
Y đứng trên dấu chân Bùi Chân, cố gắng tưởng tượng mình là Bùi Chân.
"Ta là Bùi Chân, ta là Bùi Chân..." Bách Lý Quyết Minh liên tục niệm, "Ta vừa đẹp vừa thông thái, đầu óc thông minh. Nếu ta đứng ở đây thì ta muốn làm gì?"
"Bùi tiên sinh thích đọc thơ," Khương Lăng đề nghị, "Huynh đọc vài câu thơ xem, nói không chừng sẽ có cảm giác đó."
"Gì mà... Chén rượu nồng sắc xuân lay động, trong chăn uyên ương ngỡ cùng triền miên[2]", Bách Lý Quyết Minh tiến về phía trước, đứng ở vị trí của Bùi Chân thì tầm nhìn ở ngay chính giữa bàn tượng thần, y vươn tay là có thể chạm đến một cái bình, chén sứ trắng và lư hương thụy thú trên bàn đặt tượng. Y thử chạm vào mỗi món một lần nhưng không hề xảy ra chuyện gì cả.
[3] 酒力渐浓春思荡, 鸳鸯绣被翻红浪: Tửu lực tiệm nồng xuân tư đãng, uyên ương tú bí phiên hồng lãng: uống rượu say xuân tâm lay động, hai người dưới lớp chăn uyên ương triền miên.
"Tiên sinh không ngâm thơ dâm." Khương Lăng nhỏ giọng nói.
"Hắn đứng ở đây làm gì?" Bách Lý Quyết Minh không tìm ra đầu mối. Đi đến nơi yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ là đi ngoài? Nhưng mà y không có ngửi thấy mùi khai nước tiểu. Nhưng chẳng lẽ thằng nhóc Bùi Chân là thần tiên hạ phàm, nếu không vào đây lâu như vậy mà sao vẫn không thấy hắn đi ngoài nhỉ.
"Tiên sinh cao hơn huynh, tay sẽ dài hơn huynh một chút," Khương Lăng chỉ chỉ tượng thần, "Hẳn là ngài ấy có thể chạm đến tượng thần."
"Nói dóc, hắn làm sao có thể so sánh với ta được?" Bách Lý Quyết Minh không tin. Nhưng chân vẫn bước lên phía trước một đoạn, sau đó chạm vào hai má tượng thần.
Rất nhanh y đã phát hiện ra manh mối, khuôn mặt giận dữ màu san hô của tượng thần mịn hơn những khuôn mặt khác, tựa như thường xuyên bị người ta sờ vào. Nơi này nhất định có cơ quan, y đè gương mặt kia, một tiếng 'lách cách' vang lên, gương mặt kia bỗng nhiên lõm vào. Phía dưới bàn đặt tượng vang lên mấy tiếng 'rầm rầm', dường như là âm thanh khởi động cơ quan, Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống vén khăn trải bàn lên, sàn dưới bàn đã biến mất, thay vào đó là một cái thang gỗ dẫn xuống bóng đêm đen kịt.
Hê, thật sự được này. Bách Lý Quyết Minh vui vẻ trong lòng, định bụng đi xuống dưới.
Bỗng nhiên Khương Lăng ngăn y lại.
"Thiếu hiệp, huynh nghe thử xem," sắc mặt Khương Lăng trắng bệch, "Có phải có tiếng hít thở đúng không?"
Trong bóng tối yên tĩnh thật sự truyền đến tiếng hít thở mỏng manh.
Bách Lý Quyết Minh nói: "Nói thừa, Bùi Chân đã đi xuống, hiển nhiên là tiếng hít thở của hắn."
"Nhưng mà...", tay Khương Lăng bắt đầu run rẩy, "Hình như không chỉ có một tiếng thôi đâu."
Y tập trung lắng nghe, thật sự có vô số tiếng hít thở liên tiếp vọng lên. Bách Lý Quyết Minh sợ hãi, không biết bên dưới có thứ gì nữa, rõ ràng là Bùi Chân đang gặp phiền phức, nếu không thì đã thoát ra được từ lâu rồi.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn.
"Mười bảy."
"Quá nhỏ, ngươi đợi ở trên đây đi, nếu trong vòng một nén nhang mà ta không quay trở lại thì ngươi tự tìm đường ra ngoài nhé."
Khương Lăng do dự, khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ.
Bách Lý Quyết Minh quay lại cõng Tạ Sầm Quan lên lưng, đốt lửa lên rồi đi xuống thang gỗ. Phía sau vang lên tiếng bước chân, y quay đầu lại xem thì tên nhóc Khương Lăng vác cái mặt trắng bệch cũng theo xuống, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy kì quái, "Bảo ngươi ở trên rồi mà?"
Khương Lăng trưng ra vẻ mặt cầu xin: "Ở phía trên cũng khủng khiếp mà, chẳng thà ta đi theo huynh. Cho dù có chết, chúng ta cũng chết cùng nhau, có bạn có bè."
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Quả nhiên ngoại trừ Bùi Chân thì đám tiên môn toàn là đồ bỏ.
Càng đi xuống dưới, tiếng hít thở càng rõ ràng, giống như có rất nhiều người đang ngủ say trong bóng tối. Cuối cùng cũng xuống dưới được, ánh lửa uyển chuyển chiếu sáng một phương, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, một cơn ớn lạnh từ bàn chân chạy dọc lên trán, y theo bản năng ngừng vận hành linh lực, bắt chước hô hấp của người thường. Khương Lăng vững vàng đứng bên cạnh y, kinh hô: "Đó là xác sống."
Bách Lý Quyết Minh đột nhiên che miệng hắn lại, hạ giọng nói: "Suỵt, đừng đánh thức chúng."
Không gian phía trước đen kịt, có vô số người bị băng bó treo ngược lên. Khu vực đó được vầng sáng bao phủ, mơ hồ có thể thấy lồng ngực những người đó phập phồng lên xuống.
Rốt cuộc mấy thứ này còn sống hay đã chết?
"Ngươi có nhớ trên sách lụa nhắc đến "tên trộm bẩn thỉu" hay không?" Bách Lý Quyết Minh thấp giọng nói.
Khương Lăng gật đầu, "Nói như vậy thứ đó là... xác sống? Nhưng không phải trên đó viết chỉ che mắt bọn chúng thôi sao? Vì sao giờ lại trói cả người chứ?"
"Bởi vì toàn thân bọn chúng đều là mắt."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: Cầu sao biển!
Y lẳng lặng đi đến bên cạnh "Bùi Chân", cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng của người đang ngồi xổm ở đó. Người nọ đang xé rách áo choàng quấn quanh Tạ Sầm Quang, có điều lúc Bùi Chân buộc áo choàng này luôn sợ không chắc nên toàn buộc nút chết, hai bên trái phải từ trên dưới đâu cũng có các nút thắt này, cứ cắt một cái thì xuất hiện cái mới. Người nọ nhe răng trợn mắt ra xé, sau đó cúi đầu chuẩn bị móc đao ra cắt.
"Con bà nó ngươi dám!" Bách Lý Quyết Minh nhào qua, đè người nọ ngã xuống đất, "Tên khốn nạn ở đâu chui ra đấy!"
Người nọ cả kinh, che đầu kêu to: "Tha mạng, tha mạng."
"Ngươi ở đâu ra? Làm gì đấy!" Bách Lý Quyết Minh bóp cổ hắn, tức giận nói.
"Thiếu hiệp tha mạng!" Người nọ buông tay, kêu rên nói, "Tại hạ là Khương Lăng, đệ tử của Việt quận Khương Thị. Nãy ta thấy thiếu hiệp nghỉ ngơi ở đó, mà ta thì thật sự vừa đói vừa khát nên nhất thời đầu óc mê muội, muốn trộm túi đồ của thiếu hiệp tìm chút đồ ăn. Thiếu hiệp tha mạng, ta không dám... nữa!"
Một tay Bách Lý Quyết Minh đốt lên ngọn lửa khiến cho góc phòng lập tức sáng bừng lên. Dưới ánh lửa, cổ áo thêu hoa hướng dương bằng chỉ bạc của thằng nhãi đó lấp lánh nhiều màu sắc. Bách Lý Quyết Minh nhận ra loài hoa này, đây chính là kí hiệu của Tông môn. Mà vạt áo và cổ tay áo của Khương Lăng rách tơi tả, giống như bị cái gì đó sắt bén cào qua, trên người còn có nhiều vết máu và dịch trắng gì đó, đôi tay cũng run lẩy bẩy, rõ ràng là đã trải qua một cuộc đại chiến khốc liệt, có lẽ là tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Ngươi là thủ hạ của Mục Tri Thâm?" Bách Lý Quyết Minh thấy hắn có vẻ quen mắt, "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"
"Ngươi biết Mục sư huynh!"Mắt Khương Lăng sáng lên, hắn lén liếc khuôn mặt Bách Lý Quyết Minh một cái, lập tức vui vẻ, "Tần thiếu hiệp! Hóa ra là huynh, huynh không nhớ ta sao? Lần trước ta và huynh đối đầu ở trận tỉ thí trong Tông môn, huynh chỉ dùng một chiêu đã thắng! Có phải Tọa sư phái huynh đến cứu bọn ta không?"
Lại là một kẻ từng bị Tần Thu Minh đánh, Bách Lý Quyết Minh sợ bại lộ, thuận miệng đáp vài câu lấy lệ, "Ta vẫn chưa tìm thấy Mục Tri Thâm. Mà chỗ ta cũng không giữ lương thực, tất cả đều ở chỗ Bùi Chân, hắn đi đâu rổi?"
Y đi xuống khỏi người Khương Lăng, Khương Lăng kêu lên: "Bùi tiên sinh cũng tới! Tiên sinh ở đâu?"
"Ta đang hỏi ngươi đó, Bùi Chân ở đâu? Ngươi không nhìn thấy hắn sao?'
Khương Lăng vội lắc đầu.
Bách Lý Quyết Minh giơ ngọn lửa trên tay lên, ánh sáng tỏa ra khiến họ dễ dàng nhìn căn phòng u ám, ở đây chỉ có y và Khương Lăng. Đèn lồng của Bùi Chân rớt trên mặt đất, ngọn nến đã cháy gần hết. Y nhớ rõ trước khi đi ngủ có một đoạn nến lớn, phải ít nhất một canh giờ mới cháy hết. Vậy là y đã ngủ hơn một canh giờ[1], Bùi Chân không có gọi y dậy.
[1] Một canh giờ: đơn vị tính thời gian thời xưa, 1 canh bằng 2 giờ đồng hồ.
Không thấy Bùi Chân đâu hết.
Hắn có thể đi đâu được chứ? Tên nhóc kia không phải kiểu người hành động tùy tiện. Bách Lý Quyết Minh đi vòng quanh phòng nhỏ vừa kiểm tra bốn phía vừa hỏi chuyện Khương Lăng.
Dựa theo cách nói của Khương Lăng, hắn và nhóm người Mục Tri Thâm ở kho lúa bị tập kích, nhóm quỷ quái có tám kẻ, khi đó ở cuối hành lang còn có một ác linh không rõ đang tuần tra, hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ngay lúc đó hắn nghĩ ra một kế, chui vào túi bột mì ôm xác chết, nín thở giấu hơi, định dựa vào việc trộn lẫn đó để lừa dối ác linh. Không ngờ biện pháp này thật sự hiệu quả, tất cả quỷ quái đều đuổi theo Mục Tri Thâm, không có để ý hắn. Hắn hãy còn sợ hãi đứng lên, sau đó phát hiện mình vốn ở gian phòng này nhưng lại tiến vào một gian phòng khác, hơn nữa dù tìm thế nào cũng không thể thấy hành lang. Hắn đi liên tục, lương khô đều do các đồng bạn giữ, phần trên người hắn hao hụt rất nhanh, hắn nhịn mấy bữa, đói đến độ đau dạ dày. Ngay lúc hoa mắt chóng mặt thì vừa khéo gặp được Bách Lý Quyết Minh đang nghỉ ngơi.
Bách Lý Quyết Minh ngủ không yên, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói mớ. Khi đó Khương Lăng chột dạ, muốn trộm lương khô của Bách Lý Quyết Minh nên không đánh thức y. Nhưng Khương Lăng vẫn mơ hồ thấy môi y run rẩy, không ngừng lặp lại một câu—
"Cổ dài, cổ dài, cổ dài."
"Cổ dài?" Bách Lý Quyết Minh hỏi, "Cái gì cổ dài?"
Y nhớ đến linh hồn tà ác cổ dài dưới ánh đỏ, chẳng lẽ là mơ thấy thứ đó?
"Cái này chỉ có huynh mới biết..." Khương Lăng nhức đầu, "Thiếu hiệp, huynh mơ thấy cái gì? Trông huynh rất sợ đó."
Bách Lý Quyết Minh cũng không rõ, y nhớ lại giấc mộng đó, song đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được gì. Y chỉ nhớ có một tiếng khóc ma quái vang lên bên tai, nhưng mà y đã sống hơn năm năm mươi năm rồi, cũng không hề biết mình có một người anh em đã chết.
Tám chính phần là ma quỷ, y nghĩ. Xung quanh đây có không ít hồn ma lang thang trôi dạt, rất có thể trong lúc ngẫu nhiên những linh hồn này đã tác động đến y, ví dụ như quỷ thở, quỷ áp giường linh tinh, hơn phân nửa đều là quỷ hồn đi theo bên người đang chờ thời cơ đoạt xá. Nhất định là có một quỷ hồn nào đó to gan muốn làm hại y, hay cho tên khốn nạn đó, chọc ai không chọc lại chọc Bách Lý Quyết Minh.
Quên đi, nhiệm vụ cấp bách hiện tại là đi tìm Bùi Chân.
Khóa Liên Tâm không có phản ứng, dù rót linh lực vào để mở cũng không có phản hồi. Quả nhiên những thứ do Tông môn làm ra đều là đồ bỏ, chẳng có tác dụng gì cả. Bách Lý Quyết Minh quan sát kĩ trong phòng, bên cạnh giá gỗ đã mục có một chỗ đất rất sạch, không có tro bụi, phía trên trải một tấm khăn sa tanh bằng lụa mơ. Hai bên đặt hai chồng lụa viết đầy chữ, một trái một phải được xếp thành xấp rất ngay ngắn, phía trước tấm sa tanh còn đặt một quyển sách lụa. Không cần đoán cũng biết, nhất định là Bùi Chân đã ngồi ở đây xem sách. Hắn sợ bẩn nên đã lấy khăn lót mông. Chồng sách lụa phía bên trái vẫn còn bụi bặm chưa được lau, dường như chưa ai xem qua, từ đó y đại khái đoán được sau khi xem xong chồng bên tay phải, Bùi Chân đã dùng khăn che mũi miệng và phủi bụi.
Mở quyển sách lụa nằm trên mặt đất, Bách Lý Quyết Minh cúi người xuống nhìn xem trong đó viết gì. Thế nhưng trong sách không viết nhiều lắm, bên trong đều là chữ Hán, không phải chữ triện Mã Tang.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi đệ đệ ở lại, đệ đệ sợ đôi mắt của tên trộm bẩn thỉu nên ta đã treo tất cả họ lên, dùng khăn vải che mắt họ, như vậy đệ đệ sẽ không sợ nữa. Ngày hôm qua ta mang thức ăn đến cho đệ đệ, vốn muốn gặp mặt mẫu thân để kể cho người nghe chuyện ta có em ấy. Chỉ là đã lâu rồi không nói chuyện với mẹ, mẹ luôn tránh ở trong phòng, không để ý tới ta. Rốt cuộc mẹ bị sao vậy?
Đệ đệ đã ở lại đây được sáu mươi ngày. Đệ đệ đã biến thành đồ ngốc, không ăn gì hết, ngay cả cách nói chuyện cũng quên luôn. Ta thật sự rất lo lắng, rốt cuộc đệ ấy bị sao vậy?
Ta nhất định phải kiên nhẫn, chỉ cần thời gian đủ lâu, đệ ấy sẽ nhớ lại thôi.
Bách Lý Quyết Minh ngẩn người nhìn hai từ "đệ đệ", Khương Lăng phải gọi y mới tỉnh táo lại.
Mẹ con... Hai mẹ con.
Y chợt hiểu ra, hai mẹ con duy nhất của Hoàng Tuyền Quỷ Quốc chỉ có thể là họ. "Mẫu thân" hẳn là Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền, "ca ca" chính là Ác Đồng. Vì lý do nào đó mà Quỷ Mẫu đã trốn tránh không gặp Ác Đồng, Ác Đồng một mình ngơ ngác ở trại Âm Mộc, cho đến khi gặp được đứa trẻ đi nhầm vào Quỷ Quốc.
Ác Đồng tìm thức ăn cho đứa bé, sau khi đứa trẻ này dùng thức ăn của Quỷ Quốc thì xảy ra một số thay đổi không ngờ tới. Bách Lý Quyết Minh nhớ tới lời Vô Độ cảnh cáo, tuyệt đối không được ăn bất kì thứ gì của Quỷ Quốc, y vẫn luôn tò mò nếu ăn thức ăn ở đây sẽ có hậu quả gì. Theo những gì trong ghi chép này nói, sau khi đứa trẻ trở nên ngốc nghếch, nó không ăn gì nữa, cũng quên cả cách nói chuyện. Dựa theo trạng thái này mà suy đoán... có lẽ là đã hóa quỷ.
Lật xem mặt tiếp theo của sách lụa, phía trên đều dùng chữ Triện Mã Tang để ghi chép, có một phần đã được Bùi Chân phiên dịch ở bên cạnh, cơ bản đều là cấm thuật, trong đó còn có "thuật Câu Quỷ Triệu Linh". Trên đó viết người luyện thuật Câu Quỷ sẽ mất đi bóng của chính mình, thay vào đó là quỷ ảnh, trở thành người bán thân tập thuật. Theo đó, người xuất sắc sẽ giam cầm được rất nhiều con quỷ và không chỉ có một cái bóng. Bách Lý Quyết Minh lại nghĩ đến người đã trói buộc y, nhưng y không muốn trở thành cái bóng của người khác, nhất thời giận dữ nghiến răng kèn kẹt.
Bên cạnh quyển sách có một dấu chân kéo dài từ giá gỗ cũ đến điện thờ. Hẳn là Bùi Chân xem được một nửa thì bị cái gì đó hấp dẫn nên buông sách xuống đi qua bên kia. Có lẽ là điện thờ truyền đến âm thanh gì đó, bởi vì ở chỗ giá gỗ nát này thì tầm mắt sẽ bị khuất sau dãy kệ, màn che và giá gỗ, cho dù làm thế nào cũng không thể thấy được gian điện thờ.
Âm thanh? Đó là âm thanh gì?
Bách Lý Quyết Minh giơ ngọn lửa men theo theo dấu chân, còn Khương Lăng thì theo sát phía sau y. Ánh sáng chiếu rọi tất cả các góc của gian phòng tối om, tấm màn cũ màu đỏ thẫm che bức tượng nữ thần mười một gương mặt, nhưng không hiểu sao mà bọn họ có cảm giác mỗi gương mặt của nữ thần này đều đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Huynh có cảm thấy tượng thần này rất quỷ dị hay không?" Khương Lăng thò mặt qua nhỏ giọng nói.
"Quỷ dị thì đừng có nhìn." Bách Lý Quyết Minh đẩy mặt hắn ra, đưa ngọn lửa đến gần dấu chân để xem xét.
Dấu chân kết thúc ngay phía trước điện thờ, vừa vặn ngừng trước ánh mắt tượng thần. Vậy là Bùi Chân đã đi đến đây, sau đó biến mất.
Bách Lý Quyết Minh ngồi xốm xuống vén khăn trải bàn màu đỏ lên, dưới bàn đặt tượng thần rỗng tuếch, Bùi Chân không trốn ở đây. Giơ ngọn lửa lên trên xà nhà kiểm tra, cũng không có ai cả. Bùi Chân biến mất một cách khó hiểu. Bách Lý Quyết Minh xem thật kỹ dấu chân cuối cùng của hắn, so sánh với những dấu chân trước đó dường như nó sâu hơn, có lẽ Bùi Chân đã dừng lại đây chốc lát.
"Vì sao tiên sinh lại ngừng ở đây?" Khương Lăng hỏi.
"Tránh ra để ta xem." Bách Lý Quyết Minh xua tay.
Y đứng trên dấu chân Bùi Chân, cố gắng tưởng tượng mình là Bùi Chân.
"Ta là Bùi Chân, ta là Bùi Chân..." Bách Lý Quyết Minh liên tục niệm, "Ta vừa đẹp vừa thông thái, đầu óc thông minh. Nếu ta đứng ở đây thì ta muốn làm gì?"
"Bùi tiên sinh thích đọc thơ," Khương Lăng đề nghị, "Huynh đọc vài câu thơ xem, nói không chừng sẽ có cảm giác đó."
"Gì mà... Chén rượu nồng sắc xuân lay động, trong chăn uyên ương ngỡ cùng triền miên[2]", Bách Lý Quyết Minh tiến về phía trước, đứng ở vị trí của Bùi Chân thì tầm nhìn ở ngay chính giữa bàn tượng thần, y vươn tay là có thể chạm đến một cái bình, chén sứ trắng và lư hương thụy thú trên bàn đặt tượng. Y thử chạm vào mỗi món một lần nhưng không hề xảy ra chuyện gì cả.
[3] 酒力渐浓春思荡, 鸳鸯绣被翻红浪: Tửu lực tiệm nồng xuân tư đãng, uyên ương tú bí phiên hồng lãng: uống rượu say xuân tâm lay động, hai người dưới lớp chăn uyên ương triền miên.
"Tiên sinh không ngâm thơ dâm." Khương Lăng nhỏ giọng nói.
"Hắn đứng ở đây làm gì?" Bách Lý Quyết Minh không tìm ra đầu mối. Đi đến nơi yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ là đi ngoài? Nhưng mà y không có ngửi thấy mùi khai nước tiểu. Nhưng chẳng lẽ thằng nhóc Bùi Chân là thần tiên hạ phàm, nếu không vào đây lâu như vậy mà sao vẫn không thấy hắn đi ngoài nhỉ.
"Tiên sinh cao hơn huynh, tay sẽ dài hơn huynh một chút," Khương Lăng chỉ chỉ tượng thần, "Hẳn là ngài ấy có thể chạm đến tượng thần."
"Nói dóc, hắn làm sao có thể so sánh với ta được?" Bách Lý Quyết Minh không tin. Nhưng chân vẫn bước lên phía trước một đoạn, sau đó chạm vào hai má tượng thần.
Rất nhanh y đã phát hiện ra manh mối, khuôn mặt giận dữ màu san hô của tượng thần mịn hơn những khuôn mặt khác, tựa như thường xuyên bị người ta sờ vào. Nơi này nhất định có cơ quan, y đè gương mặt kia, một tiếng 'lách cách' vang lên, gương mặt kia bỗng nhiên lõm vào. Phía dưới bàn đặt tượng vang lên mấy tiếng 'rầm rầm', dường như là âm thanh khởi động cơ quan, Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống vén khăn trải bàn lên, sàn dưới bàn đã biến mất, thay vào đó là một cái thang gỗ dẫn xuống bóng đêm đen kịt.
Hê, thật sự được này. Bách Lý Quyết Minh vui vẻ trong lòng, định bụng đi xuống dưới.
Bỗng nhiên Khương Lăng ngăn y lại.
"Thiếu hiệp, huynh nghe thử xem," sắc mặt Khương Lăng trắng bệch, "Có phải có tiếng hít thở đúng không?"
Trong bóng tối yên tĩnh thật sự truyền đến tiếng hít thở mỏng manh.
Bách Lý Quyết Minh nói: "Nói thừa, Bùi Chân đã đi xuống, hiển nhiên là tiếng hít thở của hắn."
"Nhưng mà...", tay Khương Lăng bắt đầu run rẩy, "Hình như không chỉ có một tiếng thôi đâu."
Y tập trung lắng nghe, thật sự có vô số tiếng hít thở liên tiếp vọng lên. Bách Lý Quyết Minh sợ hãi, không biết bên dưới có thứ gì nữa, rõ ràng là Bùi Chân đang gặp phiền phức, nếu không thì đã thoát ra được từ lâu rồi.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn.
"Mười bảy."
"Quá nhỏ, ngươi đợi ở trên đây đi, nếu trong vòng một nén nhang mà ta không quay trở lại thì ngươi tự tìm đường ra ngoài nhé."
Khương Lăng do dự, khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ.
Bách Lý Quyết Minh quay lại cõng Tạ Sầm Quan lên lưng, đốt lửa lên rồi đi xuống thang gỗ. Phía sau vang lên tiếng bước chân, y quay đầu lại xem thì tên nhóc Khương Lăng vác cái mặt trắng bệch cũng theo xuống, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy kì quái, "Bảo ngươi ở trên rồi mà?"
Khương Lăng trưng ra vẻ mặt cầu xin: "Ở phía trên cũng khủng khiếp mà, chẳng thà ta đi theo huynh. Cho dù có chết, chúng ta cũng chết cùng nhau, có bạn có bè."
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Quả nhiên ngoại trừ Bùi Chân thì đám tiên môn toàn là đồ bỏ.
Càng đi xuống dưới, tiếng hít thở càng rõ ràng, giống như có rất nhiều người đang ngủ say trong bóng tối. Cuối cùng cũng xuống dưới được, ánh lửa uyển chuyển chiếu sáng một phương, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, một cơn ớn lạnh từ bàn chân chạy dọc lên trán, y theo bản năng ngừng vận hành linh lực, bắt chước hô hấp của người thường. Khương Lăng vững vàng đứng bên cạnh y, kinh hô: "Đó là xác sống."
Bách Lý Quyết Minh đột nhiên che miệng hắn lại, hạ giọng nói: "Suỵt, đừng đánh thức chúng."
Không gian phía trước đen kịt, có vô số người bị băng bó treo ngược lên. Khu vực đó được vầng sáng bao phủ, mơ hồ có thể thấy lồng ngực những người đó phập phồng lên xuống.
Rốt cuộc mấy thứ này còn sống hay đã chết?
"Ngươi có nhớ trên sách lụa nhắc đến "tên trộm bẩn thỉu" hay không?" Bách Lý Quyết Minh thấp giọng nói.
Khương Lăng gật đầu, "Nói như vậy thứ đó là... xác sống? Nhưng không phải trên đó viết chỉ che mắt bọn chúng thôi sao? Vì sao giờ lại trói cả người chứ?"
"Bởi vì toàn thân bọn chúng đều là mắt."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: Cầu sao biển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.