Đồ Âm

Chương 38:

chill

12/02/2024

Nhân viên chuyển phát nhanh nhờ tác dụng của dây chuyền, cũng lần nữa có được số tiền lớn, thế là hắn cả ngày ăn chơi đàng điếm, bỏ cả việc, bên cạnh đó còn dụ dỗ được nữ sinh viên hám tiền.

Sau này, cô gái tóc đỏ, đám lưu manh nghiện ngập, cũng vì long tham quấy phá, tất cả biến thành nô lệ cho sợi dây chuyền quái ác kia.

Nghe tôi nói xong, Tống Long Cơ giật mình tại chỗ, mặt rung động nhìn qua tôi. Cuối cùng hắn giơ ngón tay cái lên nói: “Ngươi không gia nhập cảnh sát Hongkong chúng ta, quả thật là một điều đáng tiếc.”

Doãn Tiểu Nguyệt lại càng kiêu căng: “Đương nhiên, người là do ta tìm tới, haqnr không phải kẻ bất tài.”

Đã tra ra tất cả manh mối, A Cơ liền theo phân tích của tôi đi tìm chứng cứ. Lúc này hắn đã không kìm nén được, lập tức cáo từ.

A Cơ rời đi, tiểu Nguyệt hỏi tiếp theo tôi có tính toán gì? “Tiếp theo, chúng ta theo dõi Lý mặt rỗ là được rồi.” Tôi nói: “Cô chẳng lẽ không nhận ra sao? Lý mặt rỗ là kẻ hám tiền, đối với dây chuyền xương người cũng nổi lòng tham, nên mới bị nó tác động. Chủ nhân hay nô lệ tiếp theo, khẳng định là hắn.”

Tiểu Nguyệt gật gật đầu, nói phiền nhất là loại người như Lý mặt rỗ, không có bản lĩnh, chỉ biết nói khoác.

Tôi cười cười, không nói gì. Kỳ thật con người đều giống nhau, ai dám nói mình không có lòng tham? Chỉ là mức độ nhiều hay ít mà thôi, chẳng ai có thể tự cho mình là thanh cao cả.

Đương nhiên, chủ nhân hiện tại của dây chuyền, nếu để mặc sự tình, trước sau cũng sẽ chết, chúng tôi chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ dây chuyền rơi vào tay lão Lý. Nhưng dù gì đó cũng là một mạng người, chết ít đi một người vẫn tốt hơn.

Tôi gọi điện cho Tống Long Cơ, để hắn tận lực điều tra một chút, lúc tên lưu manh chết trong phòng giam, ai là kẻ khả nghi nhất cầm sợi dây chuyền đi. Án giết người đương nhiên quan trọng, nhưng so với người còn sống, thì không đáng so bì.

Tống Long Cơ liền đáp ứng, nói sẽ mang tất cả tài liệu gửi cho tôi. Tống Long Cơ gửi cho tôi những quan hệ nhân thân của tên lưu manh kia, bao gồm cả QQ, cùng msn. Tôi xem qua cũng không thu hoạch được gì. Xem lại thư một lượt, cuối cùng tôi mới tìm được manh mối quan trọng.



Lúc cảnh sát bắt đám lưu manh tại Chim Quyên lâu, có một tên đã nhảy cửa sổ bỏ trốn. Mà căn cứ ghi chép, tên này cùng với tên chết trong phòng giam, gần đây có mâu thuẫn. Phải chăng là tranh đoạt dây chuyền xương người? Nghĩ tới đây, tôi lập tức bảo A Cơ phái nhân lực, nhất định phải tìm ra tên bỏ trốn kia.

Rất nhanh sau đó, Tống Long Cơ báo cho tôi biết đã tìm được nơi Ca Tử(tên của lưu manh bỏ trốn) ở.

Hắn sống tại một căn phòng cho thuê đơn giản, cảnh sát gõ cửa mấy lần, liền phá cửa xông vào. Cả phòng đều là rác rưởi, mùi hôi thối nồng nặc, bên trong có một cái giường, một cái tủ cùng bàn máy vi tính. Ca Tử không có nhà.

Chúng tôi tìm kiếm quanh phòng, phát hiện một vật gây sự chú ý. Ở quạt điện có treo một vật bằng kim loại, giống dao cắt cỏ ở nông thôn. Cây dao treo lên bằng sợi dây thừng nhỏ, nếu có gió lớn thổi tới, chỉ sợ sẽ rơi xuống chém vào người phía dưới.

Trên thân dao, có một chữ viết bằng máu, chữ ‘Oan’ rất lớn, vết máu còn chưa khô hẳn. Trông thấy cây dao này, trong lòng tôi bỗng cảm thấy bất an, bởi lúc này nó làm tôi nhớ tới một cực hình: Lăng trì (chém ngang lưng).

Tên như ý nghĩa, lăng trì chính là đem phạm nhân chặt ngang từ phần eo thành hai nửa, loại hành hình tàn khốc này từ thời Thương xa xôi đã xuất hiện, tới triều Thanh, hoàng đế Ung Chính mới bãi bỏ hình phạt này.

Giờ đây, một thanh dao dùng trong hành hình lại xuất hiện ở nhà của người sở hữu dây chuyền xương người, không khỏi khiến tôi mê man bất định. Tôi gần như xác định được lai lịch của dây chuyền này.

Thời Hán Văn đế, có một người thông minh uyên bác, tên gọi Triều Thác. Triều Thác là trung thần nổi danh Tây Hán, vì quốc gia xã tắc cúc cung tận tụy, có rất nhiều công lao cống hiến, được hoàng đế tôn xưng là rường cột nước nhà.

Nhưng Triều Thác lại làm rất nhiều chuyện khiến các nước chư hầu bị tổn hại. Nên những chư hầu này vùng lên phản lại triều đình, tạo nên “Thất quốc chi loạn” trong lịch sử.

Để trấn an chư hầu, củng cố địa vị của mình, không còn cách nào khác, Hán Cảnh đế chỉ có thể giết Triều Thác, làm an lòng chúng. Thế là hoàng đế phái một trung lang tướng, lừa Triều Thác ra khỏi nhà. Triều Thác vừa ra khỏi cửa, binh lính mai phục, liền xông lên, lấy chiếu thư của hoàng đế ra đọc, sau đó xử lăng trì tại chỗ.

Nhất trung đại thần, vì thế mà chết.



Mà lúc đó, nhân dân đều thương tiếc Triều Thác, đem thi thể của hắn lọc ruột ra, đun sôi sau đó ăn hết, hy vọng hắn có thể vĩnh viễn sống trong lòng nhân dân.

Sau đó dùng máu của Triều Thác, viết lên chính thanh đao hành hình hắn một chữ ‘Oan’, lấy đó kháng nghị. Hán Cảnh đế biết được chuyện này thì giận tím mặt. Hắn sai binh lính bắt những người dân này, tất cả chém đầu, rồi lấy đầu lâu xuyên dây, treo lên tường thành.

Về sau truyền thuyết kể rằng, những đầu lâu này bị phơi khô, càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng trở thành một sợi dây chuyền. Tôi đem suy nghĩ của mình nói cho hai người, nghe xong đều không kìm lòng được, cau mày. Chắc chắn họ không ngờ, dây chuyền xương người này đúng thật là làm từ sọ người.

Tôi nói, trên thực tế dây chuyền xương người chia ra làm rất nhiều loại, loại mà hình thành từ những đầu lâu kia chỉ bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian. Dù sao đầu người hong khô, cũng khó có khả năng nhỏ lại thành dây chuyền đeo cổ.

Trong hiện thực, phần lớn là dùng xương sọ hài nhi ba tháng, xương mèo, xương hổ hay sừng tê giác làm thành.

Tôi thấy, muốn chế phục được dây chuyền này, nhất định phải minh oan cho Triều Thác, nếu không thứ này sẽ còn tiếp tục hại người.

Nhưng hiện giờ không biết Ca Tử ở đâu, hắn không có về nhà.

Đúng lúc suy nghĩ miên man, tiểu Nguyệt bỗng nhiên hốt hoảng nói một câu: “Không ổn. Điện thoại của ta đâu mất rồi?”

“Hử” đầu óc tôi nhanh chóng xoay tròn, lập tức cảm thấy sự việc có gì kỳ quái. Đồng thời nhớ đến, lúc đi lên, một người bảo vệ có sơ ý đụng phải tiểu Nguyệt. Tên đó có phải kẻ trộm không? Hơn nữa, nhìn ánh mắt hắn rất bối rối, nhưng vì tôi quá vội vã đi tìm Ca Tử nên không để ý.

Hay có thể, hắn chính là Ca Tử không? Hắn tại sao lại ăn trộm điện thoại của tiểu Nguyệt? Tôi liền hỏi tiểu Nguyệt, túi tiền có còn đó không, nàng nói vẫn còn. Vì sao chỉ lấy điện thoại mà bỏ lại túi tiền? Tôi lập tức ý thức được vấn đề này.

Lý mặt rỗ, đúng, là Lý mặt rỗ. Tôi chợt nghĩ, liệu hắn có dùng điện thoại của tiểu Nguyệt để hẹn Lý mặt rỗ ra ngoài hay không? Lý mặt rỗ nếu nhận được tin nhắn, với bản tính của hắn, nghĩ là tiểu Nguyệt lả lơi, nhất định không chịu được cám dỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Âm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook