Đồ Âm

Chương 9:

chill

12/02/2024

Tôi lập tức hứng thú, bảo lão Lý nói rõ sự tình. Hắn nhấp một ngụm rượu, thong thả nói. Từ lần trước biết tôi bán đôi giày được tám mươi vạn, hắn bắt đầu không chuyên tâm với nghề cũ nữa. Bởi vì mặc dù đồ cổ cũng là ngành kiếm tiền tốt, nhưng bây giờ Chính phủ quản lý gắt gao, kiếm sống ngày càng khó khăn. Mà giày thêu lại là hắn kiếm được, nên hắn muốn chuyển nghề, làm một âm tà thương nhân giống tôi.

Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng đã được nghe nhiều chuyện truyền tai về đồ cổ, cho nên sau khi trở về liền lục lại trong đầu, ôn lại những sự lạ một lần. Rồi tiếp đó cẩn thận sàng lọc thông tin, đi từng nhà điều tra xem nhà ai vẫn còn xảy ra sự lạ.

Đương nhiên vật tà âm không thể dễ dàng mà tìm ra như thế, rất nhiều sự việc quái dị, phần lớn là do dân chúng tự bịa ra, cũng không có căn cứ chứng thực. Có điều, Lý mặt rỗ cực kỳ kiên nhẫn, cuối cùng cũng tìm được một manh mối trong đầu.

Tại quê của hắn, có một việc đặc việt nổi danh. Cuối thời nhà Thanh, tại bản địa có một hộ danh gia vọng tộc, gia đình đó dùng rất nhiều tiền tài, mới đưa được con gái vào hoàng cung, làm phổ nghi phi tử. Sau đó nhà Thanh diệt vong, phi tử được một lão thái giám hộ tống về quê nhà, khi trở về trên xe ngựa còn chở theo một đống bảo bối trong hoàng cung.

Tuy vậy gia đình đó đoàn tụ không bao lâu, trong nước lại bùng phát chiến sự, trong chiến loạn bảo bối của gia đình bị cướp đi hết, chỉ kỳ quái là có một bình sứ Thanh Hoa được giữ lại.

Mà cả gia tộc khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại một gã thanh niên lười biếng. Hoa cỏ mọc trong viên cũng không thèm để ý, quanh năm suốt tháng chỉ rau cháo qua ngày, xem như cả gia tộc đã lụi bại.

Cho đến một ngày, có một người buôn bán nhỏ, nghe nói gia đình này có bảo bối, liền đến hỏi mua. Gã thanh niên vừa nghe nói bình sữ có thể bán được hai ngàn đồng, liền không lưỡng lự mà bán đi. Nhưng từ khi bán bình sứ đi, liền bắt đầu xuất hiện sự việc quái đản. Mỗi buổi sáng hắn thức dậy, trên thân máu me đầm đìa, xuất hiện từng vệt máu dài, giống như bị người ta dùng móng tay cào vậy.

Quái lạ ở chỗ, hắn bị thương nặng như vậy, nhưng lại không có cảm giác đau đớn gì. Hắn cho rằng ai đang trêu chọc mình, nên hắn khóa hết mọi cửa sổ, ban đêm tất cả cửa ra vào đều cột một sợi tóc. Chỉ cần có người đẩy cửa đi vào ắt cọng tóc sẽ đứt.

Nhưng không ngờ hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện trên người mình còn thê thảm hơn hôm trước. Sau cột sống phía trên xuất hiện năm vệt ngón tay, da thịt bị róc cả ra, nhìn mà giật mình. Hắn vội nhìn sợi tóc cột trên cửa, không sợi nào bị đứt, trong gian phong cũng không có dấu hiệu của người ngoài.

Gã thanh niên lúc này bắt đầu hoang mang, hắn đoán chắc là chiếc bình sứ đang tác quái. Bởi lúc sinh thời, tổ tiên hắn có giáo huấn co cháu, cái bình sứ này là gia bảo tổ truyền, đời đời truyền lại, cho dù cùng đường mạt lộ, cũng phải mang tính mạng ra để bảo vệ nó, nếu không ắt gặp họa sát thân.



Gã thanh niên dù là loại tham tiền, nhưng vì tính mạng, cũng không thể không thận trọng. Cũng may, kẻ lừa gạt bình sứ đó cũng là người cùng địa phương, gã thanh niên liền tới đòi lại, không được thì đứng ngoài cổng chửi bới, gia đình kia cũng đành đem bình sứ trả lại hắn.

Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc đó về sau, gã thanh niên liền bình an vô sự. Để tăng thêm độ tin cậy, Lý mặt rỗ liên tục nói với tôi, chuyện này lúc ấy rất nổi tiếng, mười mấy thôn bên cạnh đều biết, thậm chí còn có nhà báo tới phỏng vấn. Lý mặt rỗ trong lúc sực nhớ ra chuyện này, bèn đến nhà gã thanh niên kia một chuyến. Mà chuyến đi này của hắn thật không phí công, bởi vì hắn phát hiện gã thanh niên kia gần đây lại gặp quái sự.

Mỗi ngày gã thanh niên căn bản không dám đi ngủ, vì mỗi khi ngủ dậy, toàn thân liền bị cào đẫm máu. Nhưng lần trước đòi bình sứ về, gã đã cất giữ cẩn thận, không biết đã đắc tội gì với nó mà xảy ra việc này?

Lý mặt rỗ ý thức được, rất có thể bình sứ Thanh hoa đó là một vật tà âm, liền bảo cho gã thanh niên kia biết, có thể tìm nhân sĩ chuyên nghiệp giải quyết chuyện này. Lý mặt rỗ bản thân mở tiệm, trong thôn cũng coi là nhân vật có máu mặt, cho nên hắn nói một câu, gã thanh niên tin không hề nghi ngờ.

Tôi nghe qua thì rùng mình: “Lý mặt rỗ à Lý mặt rỗ, ngươi đại nạn không chết, lần trước xảy ra cớ sự, lần này còn dám tìm vật hung ác như vậy. Giày thêu chỉ có thể khiến người ta mộng du, chưa làm hại tính mạng người, mà thứ này có thể trực tiếp làm bị thương người, chắc chắn lai lịch không nhỏ.”

Lý mặt rỗ có chút kinh ngạc: “Trương gia tiểu ca, đừng nói vậy, lần trước ta nhìn ngươi rất bản lĩnh mà.”

Tôi thở dài: “Chúng ta làm nghề này, có ba thứ không thu, theo thứ tự là làm hại tính mạng con người, loạn nhân khí con người, cuối cùng là hút máu người. Ngươi tìm vật này, liền phạm vào hai đại cấm kỵ, hại tính mạng còn hút máu người, chuyện này ta không quản được!”

Lý mặt rỗ lập tức đau khỏi cầu khẩn: “Trương gia tiểu ca, chuyện này ngươi mặc kệ không được đâu, ta đều ở trước mặt hắn khoe khoang khoác lác. Cùng lắm thì chúng ta đi xem qua một chuyến, quản được thì quản, không thì thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, coi như đi thăm thú.”

“Chúng ta còn có một quy tắc, phàm là vật tà âm, một là cả đời không nhúng tay vào, hai là đã cầm vào thì phải quản cả đời.”

“Các ngươi làm nghề này sao khắp nơi đều là quy tắc? Được, tiểu ca, chúng ta người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, ngươi cứ nói thẳng, việc này ta không chia đôi, ngươi sáu mươi, ta bốn mươi được rồi.”

“Đây không phải vấn đề tiền nong.”



“Ngươi bảy ta ba, thế nào?”

“Chốt kèo.”

“Con mẹ nó!”

Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền lái xe, tiến về quê Lý mặt rỗ.Quê Lý mặt rỗ ở ngoại ô Hà Nam, lần trước vừa mới đi qua, cũng coi như có chút quen thuộc. Cha mẹ hắn chết sớm, hiện tại chỉ còn một bà cô là người thân. Lúc xuống tôi có biếu chút bánh kẹo thành phố, làm Nhị thẩm cảm động lưng tròng, nhất định mời chúng tôi ở lại dùng cơm, nhưng tôi từ chối. Lý mặt rỗ biết nông thôn điều kiện kém, vệ sinh cũng không tốt nên đã chuẩn bị không ít đồ ăn nhanh, mì gói…

Sau khi ăn qua loa trên xe, chúng tôi liền tranh thủ tới nhà gã thanh niên kia. Lúc này trời đã xế tà, nên thời gian không nhiều.

Gã thanh niên quả thực lười biếng, quần áo trên người rách tung tóe, đầu tóc bù xù, trong phòng thì bừa bộn không có chỗ để đứng. Bên trong phòng còn xộc ra thứ mùi vừa hôi vừa chua, làm tôi buồn nôn, không cầm lòng được phải đưa tay bịt mũi.

Lý mặt rỗ tức mình mắng chửi, gã thanh niên không cáu giận, ngược lại còn cười: “Lý ca, ngươi chớ mắng, thứ mùi vị này ta đã quen thuộc lâu nay, ngươi có cho ta lên thành phố ở ta còn không chịu được ấy.” Nhác thấy Lý mặt rỗ định mắng tiếp, tôi ngăn lại nói: “Đại sự làm đầu, trước tiên ta đi xem qua bình sứ cái đã rồi tính.”

Bình sứ được gã thanh niên đặt tại phòng ngủ, vừa vén rèm cửa lên thì đập ngay vào mắt. Bình sứ này, bề ngoài cũng như bao bình sứ Thanh Hoa khác, toàn thân màu xanh, óng ánh, long lanh, tỏa ra một khí tức cổ điển. Mà lại rất nhẵn nhụi, xem qua một chút có thể thấy đây là đồ tốt. Tuy nhiên, lại gần quan sát kỹ mới thấy chỗ quỷ dị của nó. Tôi từ nhỏ tới lớn, đừng nói là tiếp xúc, dù có nghe cũng chưa nghe qua loại sứ Thanh Hoa này. Phía trên của bình sứ là những đồ án hình vuông lồi lên, lít nhít, chen chúc giống như một bầy rắn độc, hiện đầy thân bình.

Mà nửa phần trên đặc biệt dày, nửa dưới lại đặc biệt mỏng, hoàn toàn khác với sứ Thanh Hoa thông thường. Thứ này hình dung như thế nào đây?

Giống như một thân mình trẻ em mọc đầy răng, bên trên là một cái đầu to. Tôi hít sâu một hơi, lại bị mùi hôi làm cho ho khan. Đại khái tôi đã biết sơ qua cái này rốt cuộc là thứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Âm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook